Thứ Ba, 22 tháng 12, 2015

Chị quyết định ly hôn sau tháng ngày dài dày vò trăn trở, buông tay người chồng từng đồng cam cộng khổ, đầu gối tay ấp bao năm đâu dễ dàng gì. Mỗi lần nhìn khuôn mặt ngây thơ của con, chị nghẹn ngào có lỗi khi không giữ cho con tuổi thơ trọn vẹn, mái ấm gia đình đủ mẹ đủ cha. 
Nhưng hạnh phúc đã tan vỡ, cố vá víu vết thương lòng bằng nước mắt, nhẫn nhịn chịu đựng, rồi níu kéo nhau bằng tờ giấy kết hôn, bằng trách nhiệm nặng trên vai, chị không cam tâm.
Mẹ chị nghe tin nước mắt sụt sùi dặn sinh ra làm phận đàn bà phải chấp nhận thiệt thòi, chấp nhận hy sinh, để con cái thiếu thốn tình thương làm mẹ sao đành. Đàn ông bỏ vợ, dễ bước đi tìm người mới. Đàn bà bỏ chồng, cái tiếng xấu ấy đeo mang biết còn tìm được ai thương, sống thui thủi, hiu hắt một mình cực lắm con. 
Chị bật khóc nhìn lại cuộc đời mẹ. Mẹ có chồng nhưng đếm được mấy ngày vui, hay toàn nỗi buồn hiu hắt, giấu nước mắt vào tay áo, giấu tiếng thở dài sau bậc thềm nhà. Tuổi xuân của mẹ trôi theo mòn mỏi hao gầy đợi chờ cha về dọc chuyến đi hàng biền biệt. Nhà có đàn ông ngỡ như không, tiền cha cũng đánh rơi khắp dọc đường theo những mối tình vấn vương. Mẹ ở nhà lầm lụi, sấp ngửa lo toan cho một bầy con thơ nheo nhóc.
Cái ngày chị vô tình nhìn thấy tóc đàn bà lả lơi mỏng manh bám đầy trên cổ vai áo chồng, thấy mùi nước hoa vương vãi trong căn phòng ngủ, thấy chồng bối rối, lấp liếm bằng bao lời nói dối chẳng vuông tròn. Chị biết hạnh phúc vợ chồng gìn giữ bao năm đã tuột khỏi tay.
Nước mắt ngược vào trong. Bước qua dằn vặt, đau khổ, chị ngậm ngùi tha thứ cho anh, tha thứ thì còn vợ còn chồng, con cái còn mẹ còn cha, đời người ngắn ngủi, sống được bao lâu mà cố chấp. Đàn ông tham lam nhưng sau cùng chỉ có gia đình là nơi yên ấm, bình yên cho họ trở về. Anh buông lời thề thốt, hối lỗi, hứa hẹn đủ cả...
Đàn bà hay cả tin, nên chị nào dám dự liệu rằng sau thề thốt hứa hẹn là toan tính dối trá. Anh vẫn rộng đường qua lại với nhân tình, quên sự hiện diện của chị và con. Nỗi đau chưa nguôi lại sưng tấy, tình nghĩa vợ chồng anh nhẫn tâm dang tay hắt đổ. Chị còn có thể nào tha thứ được không, còn có thể nào tiếp tục cam tâm sống thế này.
Đời người đàn bà không hạnh phúc thật ra dài lắm, dằng dặc qua từng đêm thâu lạnh lẽo vò võ ôm gối chiếc,nước mắt lưng tròng nghĩ chồng mình đang ôm ấp nhân tình nơi đâu, gặm nhấm từng nỗi đau. Chị không muốn đi hết tuổi thanh xuân, đến bên kia dốc cuộc đời, mới day dứt nuối tiếc cho tháng ngày sống lầm lụi, chịu đựng. Chị có quyền được sống, được mưa cầu hạnh phúc, hà cớ gì để anh chà đạp mãi lên lòng tự trọng.
Ly hôn chị biết sẽ để lại trong lòng con trẻ tổn thương đổ vỡ, nhưng chị tin con lớn lên sẽ dần hiểu chuyện, sẽ cảm thông cho quyết định của chị. Hạnh phúc không thể giả tạo, không thể chắp ghép từ những nỗi đau, ly hôn là sự giải thoát cho chị, cho anh, và cho các con.
Sống trong gia đình bố mẹ nay tiếng chì tiếng bấc, mai bát đũa xô nhau, giả tạo trong lời đãi bôi cũng sẽ để lại trong lòng con tổn thương sâu sắc, và biết đâu còn vô tình vẽ cho con cái nhìn về cuộc sống gia đình nhiều méo mó sai lệch đi…

Tôi nghĩ bạn đang muốn tâm sự cho nhẹ lòng thôi, chứ điều nên làm chính bạn cũng đã nhìn ra rồi, đó là nói cho người bạn gái kia biết bí mật của bạn.
Song tôi có một lời khuyên dành cho bạn: Nếu chưa thực sự sẵn sàng thừa nhận mình gay, bạn không cần ép bản thân phải nói ra điều đó.
Điều bạn cần làm hơn cả lúc này là kết thúc mọi chuyện, thật không công bằng nếu bạn cứ lôi kéo cô ấy vào mối tình ngang trái này. Càng để lâu, cô ấy có thể sẽ càng yêu bạn hơn và tổn thương sâu sắc hơn khi mọi chuyện đổ vỡ.
Chính bạn cũng không muốn sống mà phải lừa dối người khác đúng không? Cá nhân tôi nghĩ gay đâu phải là cái tội. Trời sinh ra bạn đã thế rồi thì có sao phải xấu hổ, ngoài kia không ít người giống bạn đâu, những định kiến cũng đang dần được thay đổi. Bạn còn rất trẻ. Những người trẻ như bạn chính là những người sẽ tiếp tục trách nhiệm thay đổi định kiến này.
Cuối cùng, tôi cho rằng ở tuổi bạn có quan hệ tình dục vẫn còn là hơi sớm. Bạn có thể cảm thấy đã sẵn sàng về sinh lý, nhưng chưa chắc đã sẵn sàng về tâm lý. Hãy để mọi chuyện diễn ra thật từ từ, và an toàn nhé bạn trẻ! Mỗi người đều có quyền lựa chọn cho mình một người khi trái tim rung lên biết yêu thương. Hãy để tình yêu đó thật đẹp bạn ạ, bất kể đó là tình yêu đồng tính hay dị tính.
Tất nhiên, em mà không yêu em, không quan tâm bản thân mình thì còn định trông chờ ai. Em không khỏe mạnh, lấy ai săn sóc chồng con em, nên xin đừng ai nhiếc em là ích kỷ!
Cứ thế sáng sáng, tiếng gà gáy từ nhà đối diện, tiếng chim hót nhà bên, kể cả tiếng chó sủa rinh rang nữa, toàn tầm lúc năm rưỡi, đã tạo thành bản hòa tấu hữu ích, độc đáo hơn bất cứ nhạc chuông báo thức nào của em.
Đó chính là giây phút mỗi buổi ban mai, em hân hoan chào đón và cảm ơn cuộc đời cho em một ngày nữa để yêu thương.
Em nhàn tản nhìn ra ngoài cửa sổ, dù trời mưa thì em cũng vẫn cười và thầm nghĩ, “Mưa cho mát, cho đỡ bụi, cho lây phây càng thêm lãng mạn”. Nếu nắng lên quá rực rỡ, em lại tự nhủ: “Để má hồng thêm xinh”. Còn hôm nào đẹp trời chắc chắn em sẽ phấn khích chẹp miệng: “Không ra ngoài sẽ thật có lỗi với thời tiết”. Nói chung “nhạc nào cũng có thể nhảy”, và em quyết không để những việc khách quan như thời tiết ảnh hưởng đến tâm trạng mình.
Tiếp theo em sẽ nhón chân khỏi phòng, xoay xoay vài điệu thể dục nhẹ nhàng cho các khớp xương, cũng như tinh thần mình được khởi động, khẽ vào guồng. Em thả từng bước thư thái xuống lầu dưới, rót mật ong, vắt chanh vào ly nước ấm, nhẩn nha uống cho thanh lọc cơ thể, tốt cho tiêu hóa và hứa hẹn một làn da mịn màng…
Em vẫn thường cầm chiếc ly và tưởng như đang sang trọng uống cocktail hay sâm panh, ở buổi đại dạ tiệc hào nhoáng nào đó, tự thấy mình quyến rũ và thật đáng yêu.
Bạn em ai ai cũng thấy kêu bận, bận đến mức không thể tập thể dục, (lâu dần thành lười), bận đến không thể đọc sách, không thể đắp da mặt, chăm sóc bản thân, bận đến chẳng thể đến thăm nhau… Trong khi đó thì bộ phim nào cũng thấy hay, và ngủ nướng thì sao mà đã đời, sướng mắt thế! Rồi họ ước một ngày có bốn tám tiếng, có người lại tham lam bảo, để hạnh phúc và làm được đủ thứ mình thích thì họ cần đến bảy mươi hai giờ đồng hồ. Với em, hai tư tiếng là vừa đủ, vì thật ra có mong nhiều hơn cũng được đâu, tốt nhất là cứ vui và hài lòng với những điều hiển nhiên phải thế.
Em có một ông chồng và hai đứa con. Em luyện cho các con ra ngủ riêng từ sớm. Mỗi tối, nếu không cho con đi chơi, cả nhà em thường ngồi vui đùa bên nhau, hoặc em tranh thủ dọn dẹp. Tám giờ em đã cho các bạn uống sữa, rồi “lùa” hai anh em đi đánh răng, đọc truyện, để chín giờ là đã lên ổ cuộn tròn chăn. Sau đó thành ra em có cả một tiếng đồng hồ để yêu mình, để tập thể dục, để đắp mặt nạ và đọc cuốn sách mình thích…
Được cái hai vợ chồng em đều cùng có sở thích đọc sách, có hôm vừa ngồi trên giường vừa nắm tay nhau, mỗi đứa một cuốn, đọc đến khi đồng hồ nhắc nhở đã mười giờ, mới buông cả xuống đi ngủ, một giấc ngon. Nếu không đọc sách thì hai đứa lướt mạng, vào diễn đàn mà mình thấy có hứng thú. Có khi em được nhàn tản ngắm những con tem em sưu tầm hơn hai mươi năm nay, thấy cả thế giới như trong tầm tay.
Vậy thôi, mà em thấy yêu cuộc sống và yêu mình quá!
Chúng tôi quen biết nhau khi cùng tham gia câu lạc bộ âm nhạc ở trường. Anh học hơn tôi hai khóa, là phó chủ tịch câu lạc bộ. Tôi bị vẻ lãng tử và giọng hát trầm ấm say mê lòng người của anh thu hút nên đã mạnh dạn bắt chuyện, làm thân. Tôi lúc ấy là cô sinh viên năm nhất đầy mơ mộng, coi anh vừa là thần tượng vừa là mối tình đầu.
Không lâu sau đó, chúng tôi thành đôi thành cặp. Tôi lâng lâng trong hạnh phúc vì có anh ở bên cùng lên thư viện học bài, cùng đi ăn, đi dạo phố, hát hò và tham gia các hoạt động tình nguyện. Chúng tôi đã có với nhau thật nhiều kỷ niệm và lời hẹn ước. Anh hứa sau này sẽ cùng tôi dựng nên một tổ ấm hạnh phúc, sẽ không khiến tôi phải chịu khổ.
Tôi luôn tin vào những điều màu hồng như vậy, cho đến khi cuộc sống mang lại cho chúng tôi những hiện thực nghiệt ngã. Anh tốt nghiệp, sau gần nửa năm vất vả xin việc mới được nhận vào làm ở một công ty tư nhân nhỏ.
Anh sống chật vật với đồng lương nhân viên ít ỏi. Khoảng thời gian đó tuy khó khăn nhưng chúng tôi vẫn rất hạnh phúc. Tôi đang là sinh viên năm cuối bận rộn nhưng vẫn cố dậy sớm mỗi sáng làm cho anh hộp cơm mang đến cơ quan ăn trưa để tiết kiệm chi tiêu. Anh làm việc vất vả suốt tuần, chủ nhật là ngày đáng mong chờ nhất vì đó là khoảng thời gian chúng tôi được quấn quýt bên nhau.
Càng gần đến ngày tôi ra trường, bố mẹ càng giục tôi về tỉnh làm việc vì đã sắp xếp công việc nhà nước ổn định cho tôi. Tôi cũng muốn nghe theo lời bố mẹ bởi ở quê mức sống không đắt đỏ, áp lực bon chen cũng không quá cao như ở thành phố lớn. Tuy nhiên điều tôi boăn khoăn là anh.
Tôi đã ngỏ lời rủ anh về quê tôi làm việc và định cư. Bố mẹ tôi tuy ban đầu có tỏ ra không thích anh vì kinh tế anh không vững nhưng nếu tôi nhất quyết muốn gắn bó với anh họ sẽ phải nhượng bộ cô con gái cưng. Bố mẹ tôi đều là những người “có máu mặt” trong tỉnh nên việc giới thiệu anh vào một vị trí tốt là điều dễ dàng.
Nhưng anh nhiều lần từ chối đề nghị của tôi, nói rằng anh muốn ở lại thủ đô phấn đấu và cũng không muốn về quê tôi, phụ thuộc bố mẹ tôi, những người từng chê anh nghèo và kém cỏi.
Chúng tôi bất đồng một thời gian dài về vấn đề chỗ làm. Tôi thẳng thắn chia sẻ rằng tôi không muốn bôn ba đi xin việc, không muốn có cuộc sống kham khổ ở thủ đô, về lâu dài nếu muốn cưới nhau ít nhất cũng phải có căn nhà chung cư nhưng với điều kiện của anh biết đến bao giờ mới tậu được nhà. Anh tự ái đáp: “Có lẽ anh không xứng với em, người chỉ ưa nhàn hạ không dám cùng anh chịu khổ”. Sau đó chúng tôi không nhìn mặt nhau nhiều tuần liền.
Câu nói của anh đã làm tổn thương tôi, tôi tốt nghiệp, vội bỏ về quê làm việc theo ý nguyện của bố mẹ. Anh cũng không một lần liên lạc dù đã nhiều lần tôi cố gọi điện và cả gửi mail xin lỗi cũng như thuyết phục anh theo tôi về tỉnh làm. Tôi ban đầu hy vọng rồi dần thất vọng và căm hận anh, người đã khiến tôi nhớ nhung và đau khổ rất nhiều.

Sau một thời gian tôi coi sự im lặng của anh như một lời chia tay dù trong lòng vẫn ước ít nhất được gặp lại mối tình đầu một lần cuối, để nghe anh dứt khoát nói chia tay chứ không phải là sự im lặng, thờ ơ đáng sợ như thế.

Tôi và Hoàng khi ấy đều là mối tình đầu của nhau, luôn tâm niệm phải dành những tháng ngày tươi đẹp nhất của thời sinh viên để yêu. Hai đứa thường quên hết thời gian trong những buổi đêm không ngủ, chạy xe khắp Hà Nội, dạo quanh chợ hoa vào sáng sớm, cùng nhau gặm nhấm những trang sách khi ôn thi.
Mỗi khi tôi ốm, Hoàng sẵn sàng cúp học để ở bên chăm sóc tôi, hay làm những việc điên rồ như đạp xe 12km lên Tràng Tiền mua một hộp kem sữa dừa chỉ vì tôi nói rất muốn ăn. Những khi ví của hai đứa dần lép kẹp, tôi và Hoàng thường dạo bộ khắp ven các hồ thơ mộng của thành phố, ngồi uống trà đá, cắn hạt hướng dương. Khi ấy, chỉ vậy thôi đã khiến tôi xốn xang quá đỗi.
Nhưng tôi và Hoàng lại ly hôn khi chưa đến dịp kỷ niệm ba năm ngày cưới, khi giấc mơ tuyệt vời của ngày tháng yêu đương không còn được nhắc lại lần nào nữa.
Tình yêu của chúng tôi tan vỡ, rất nhanh như bong bóng xà phòng khi gặp những khó khăn đời thường, từ những lần cả hai không thể kiếm đủ tiền để bươn chải cuộc sống nơi xứ người, hay việc tôi không được lòng người mẹ chồng khó tính để bà luôn bịa chuyện làm tôi bẽ bàng, hay việc đứa con đầu lòng mới kịp thành hình ba tháng đã oan uổng ra đi…
Chúng tôi từng kết hôn như một lẽ thường tình, rằng những người yêu nhau sẽ (phải) đến được với nhau. Và rồi cũng ly hôn như một lẽ thường tình, rằng đã hết duyên nợ thì không còn cớ gì để ràng buộc khổ sở cho nhau nữa.
Rồi tôi kết hôn với Dũng - bạn thân của sếp tôi, ba năm sau đó, khi tôi đã hoàn toàn lấy lại được cân bằng trong cuộc sống. Lối sống phóng khoáng, cách giao tiếp rất duyên, ứng xử thông minh của một người đàn ông 35 tuổi, độc thân đã khiến trái tim tôi thêm một lần nữa rung động.
Khi ấy, tôi là người đàn bà đã 29 tuổi, nhưng vẫn chưa hết hi vọng tìm được một chỗ dựa thực sự cho cuộc đời mình. Bằng cách nào đó, tôi biết, Dũng là người đàn ông mà tôi cần. Anh luôn khiến tôi có cảm giác cuộc đời thật nhẹ nhàng, đơn giản và đáng sống mỗi khi ở bên. Bố mẹ anh cũng khiến tôi cảm nhận được sự ấm áp trong mỗi lần tôi ghé chơi.
Trong tôi không còn là tình yêu của tuổi trẻ với những xốn xang, xao xuyến, hay vồ vập như những ngày ở bên Hoàng. Mà khi ở bên Dũng, tôi luôn có cảm giác được chở che, được thấu hiểu, dù bản thân đã trưởng thành, chín chắn hơn xưa rất nhiều. Và việc cả tôi với Dũng đều có những khoảng sâu thẳm dành cho ký ức xưa cũng không ảnh hưởng gì đến cách sống chỉ vì hiện tại và hướng đến tương lai của chúng tôi.
Đến nay, con thuyền tình yêu của tôi và Dũng đã ra khơi được 5 năm để đi tìm hạnh phúc. Mà lạ thay, trong tôi vẫn luôn còn cảm giác bình yên, được yêu thương như những ngày đầu tiên gặp Dũng.
Dù anh không ôm tôi từ sau lưng mỗi khi tôi vất vả đứng bếp, không chiều chuộng tôi bằng những món quà bất ngờ, không ồn ào tự hào kể về tôi với bạn bè của mình… nhưng cái cách anh ngắm nhìn thiên thần 24 tháng tuổi, rồi âm thầm đưa ánh mắt trìu mến, đầy mãn nguyện về phía mẹ nó, vẫn đủ khiến bà mẹ một con là tôi hạnh phúc rất nhiều. Hay cái cách anh chở tôi đi hết chỗ này, chỗ kia để tôi có thể lựa chọn cho mình được một món đồ ưng ý đủ khiến tôi cảm nhận được sự chân thành, sẵn sàng vất vả vì vợ của anh.
Tôi đang tận hưởng những ngày nhẹ nhàng bên cạnh Dũng và cảm nhận được một điều rõ ràng, là mình đã lựa chọn đúng người đàn ông của cuộc đời. Tôi biết, sóng gió phía trước còn nhiều, nhưng tin rằng tôi và Dũng sẽ cùng vượt qua được khi luôn có niềm tin, sự sẻ chia, trân trọng dành cho nhau như hiện tại.
Tôi muốn kể lại câu chuyện của mình, để gửi đến một thông điệp rằng không phải chỉ cần có một tình yêu cuồng say, lãng mạn là đủ làm nên một cuộc hôn nhân đúng nghĩa. Nên đừng buồn lòng khi tình yêu của bạn không ngọt ngào như trong tưởng tượng, chỉ vì người ấy không dành cho bạn những điều lãng mạn như trong phim hay tiểu thuyết diễm tình.
Đây là đời thực, nên hãy tự tin tiến đến với người cho bạn cảm giác bình yên, an toàn và được chở che. Bởi đó luôn là cảm giác bền vững nhất theo thời gian, khi bạn ở bên cạnh một người đàn ông nào đó.

Xem nhiều nhất

Đối tác: