Thứ Năm, 21 tháng 1, 2016

Tôi đã đọc rất nhiều câu chuyện kể về ngoại tình và đa phần đều bị ném đá dữ dội. Có một câu danh ngôn nói rằng “Họ có thể đã nghe những câu chuyện nhưng sẽ không bao giờ có cùng cảm giác với bạn". Khi ngồi viết những dòng này, tôi mong được sự đồng cảm từ các bạn và hy vọng sẽ nhận được sự chia sẻ chân tình nhất.
Tôi, một người phụ nữ đang có gia đình hạnh phúc. Chồng tôi, dù là một công nhân lao động nhưng anh rất biết cách cư xử, hết mực thương yêu vợ con, chúng tôi đều rất được gia đình nội ngoại quý trọng. Trước đây, tôi chưa bao giờ quan tâm đến chuyện ngoại tình, đối với tôi hai từ “ngoại tình” nghe như có vẻ xa lạ, nhưng trớ trêu thay giờ tôi phải đối diện với nó.
Tôi có cái nhìn khá đơn giản về cuộc sống, bản thân là một người phụ nữ truyền thống, trong công việc tôi được cho là cũng khá giỏi giang, được sự tín nhiệm của lãnh đạo, từ trước đến giờ tôi đã gắn bó với công ty này gần 20 năm rồi. Thời gian này đối với một đời người không phải là ngắn, càng không ngắn đối với tình cảm của một con người. Vì là công ty tư nhân nên trước giờ công ty tôi chỉ có một lãnh đạo, người đàn ông này ngoài bản lĩnh công việc cũng sống khá tình cảm và là một người khá trăng hoa, đó là điều mà tôi rất ghét ở anh. Tuy nhiên, tôi và anh cũng có những lúc đồng cảm về chuyện gia đình, con cái… mà đúng hơn là tôi chỉ thường nghe anh tâm sự về chuyện gia đình anh.
Là người kinh doanh thành đạt, có tiền, anh dung dưỡng cho vợ con mình bằng một cuộc sống vật chất, nghĩ đó là thương vợ thương con, nhưng cuối cùng rồi vợ con anh cũng vì đó mà hư hỏng. Giờ thì vợ anh phải ngồi tù vì bị thưa kiện, con phải gửi học nội trú để nhà trường quản lý. Một mình anh sống trong căn nhà thênh thang, buồn tẻ… chính những nỗi buồn đó đã gặm nhấm tâm hồn anh.
Trước đây, anh thường nói là quý mến tôi, tôi nghe cũng chẳng buồn để tâm tới, chẳng mảy may xúc động, nghĩ anh có nhiều người phụ nữ bên ngoài, câu anh nói với tôi chắc cũng có thể đã nói với người phụ nữ khác. Hơn nữa, trong công việc, trong cuộc sống, anh và tôi cũng gắn bó 20 năm rồi, chuyện quý mến nhau là điều dễ hiểu.
Cho đến một ngày, khi tôi mang hồ sơ vào phòng anh, anh đã ôm chặt lấy tôi trong hơi thở gấp, anh nói yêu tôi rất lâu rồi, tình cảm anh dành cho tôi là thật lòng. Anh biết tôi là một phụ nữ son sắt, sẽ không bao giờ động lòng trước tình cảm của anh nhưng vẫn không thể không nói ra. Anh bảo nói ra để vơi bớt nỗi lòng, để tôi hiểu anh yêu tôi biết nhường nào. Tôi đẩy anh và bước ra khỏi phòng, trong lòng không có một chút cảm giác, chuyện ấy xảy ra đã cách đây hơn một năm rồi.
Tôi không ngờ rằng mình, một người phụ nữ có lý trí mạnh mẽ, bỗng dưng một ngày lại thấy “xao lòng”. Một tối tôi đến nhà anh để giao tập hồ sơ, anh ăn cơm xong, ngồi một mình ở bàn trà sau vườn, nói chuyện mà tôi thấy anh buồn vô tận. Anh vẫn nói yêu tôi nhưng hiểu tôi có cuộc sống của riêng mình, anh không có quyền làm ảnh hưởng đến gia đình tôi.
Giờ tôi và anh vẫn hàng ngày gặp nhau ở cơ quan, có những lúc không kìm nén được anh lại sang phòng ôm tôi vào lòng, thỉnh thoảng tối anh buồn lại gọi điện cho tôi (chồng tôi làm việc ở xa mỗi tuần chỉ về nhà một lần). Tôi và anh chưa bao giờ đi quá giới hạn nhưng đã đọc ở đâu đó viết: Ngoại tình tư tưởng cũng đã là ngoại tình. Tôi phải làm sao khi chúng tôi hàng ngày vẫn phải chạm mặt nhau và tệ hại hơn là con tim mình hình như đang bắt đầu loạn nhịp?

Thứ Sáu, 8 tháng 1, 2016

Tôi và anh yêu nhau 4 năm, trong khoảng thời gian đó chúng tôi cùng nhau trải qua bao nhiêu cung bậc của cảm xúc, từ cái nhìn thẹn thùng lúc mới quen nhau đến cái nắm tay đầu tiên, anh luôn quan tâm, che chở tôi từng chút một. Không biết có phải anh tâm lý hay tham khảo nhiều sách báo trên mạng mà mỗi hành động đều toát lên sự ga lăng, bảo vệ cho tình yêu nhỏ là tôi. Anh là người miền Tây chính gốc, lên thành phố học và công tác, tôi người miền Trung theo gia đình vào Nam lập nghiệp đã lâu nên kinh tế gia đình ba mẹ tạo dựng vững vàng, ổn định, có cơ ngơi ở đất Sài thành này.


Tôi là cô gái cổ hủ và truyền thống, không chưng diện lòe loẹt mà giản dị đến mức ai cũng nghĩ bản thân là dân tỉnh mới lên dù đã sống ở thành phố hơn 20 năm; đó cũng là điều khiến anh say đắm tôi so với các cô gái khác. Một năm đầu trôi qua lặng lẽ và êm đềm, tôi được yêu trong sự yêu thương rất ân cần của anh; có thể vì anh hơn tôi đến 7 tuổi nên tình yêu hai đứa đẹp. Anh luôn là người nhường nhịn tôi bởi cái tính trẻ con của mình.

Việc gì đến đã đến, ba anh bị bệnh ung thư phải lên thành phố chữa trị. Thời điểm này nhà ba mẹ tôi cho thuê nên tôi ngỏ ý để anh thuê lại và tiện chăm sóc cho ba trong thời gian này. Ngày tôi chào ra mắt ba anh cũng là lúc ông biết mình bị bệnh nan y, không biết phải vì điều đó hay vì tôi quá vụng về mà không được lòng ông. Mâu thuẫn cũng xảy ra, ông không ở cùng với con trai vì đó là nhà thuê của gia đình tôi, chỉ cho người thân là vợ ông và con gái ở để nấu ăn trong thời gian ông nằm viện.

Đỉnh điểm của mâu thuẫn là em gái anh đã cãi nhau với ba mẹ tôi chỉ vì chuyện nấu ăn không sạch sẽ. Chuyện đó cũng đến tai ông và tôi thì nhận được sự mỉa mai từ phía gia đình anh là con ông chủ nhà trọ.  Tôi nuốt nước mắt vào trong, nghe lời anh khuyên nhủ cùng nhau nắm tay qua khó khăn. Bằng sự chân thành và sự kính trọng tôi dành cho gia đình anh, dần dần họ cũng chấp nhận tôi. Rồi tôi và anh tính đến chuyện hôn nhân thì một yêu cầu đặt ra là tôi phải về quê sinh sống và làm việc cùng anh, chúng tôi không được ở Sài Gòn. Nhanh chóng trong vòng 3 tháng anh đã bị buộc về quê và làm trong một ngân hàng uy tín.

Tình yêu xa cũng kéo dài hai năm tiếp theo, chúng tôi vẫn gặp qua Sky và điện thoại mỗi ngày, một tháng anh lại lên thăm tôi một lần. Tôi cũng suy nghĩ mình bỏ việc lương tháng gần chục triệu về quê chồng không người thân thích liệu có sống được không, xoay xở thể nào? Rồi tôi đánh liều về quê thăm gia đình anh, sẽ quyết định theo chồng bỏ cuộc chơi nếu như họ thương yêu tôi. Khi về thăm thì thái độ của ba mẹ anh thay đổi hẳn, lạnh lùng và hời hợt, những lời nói đầy ẩn ý khiến tôi ngầm hiểu rằng việc anh về quê xa tôi là một thắng lợi mà họ phải mất nhiều thời gian để làm được, nay tôi lại muốn đu bám theo.

Sau khi về lại thành phố tôi nói chuyện và biết được anh có "ăn bánh trả tiền" khi về quê. Tôi quyết định chia tay sau bao đau khổ nhưng anh lại níu kéo, thanh minh cho việc làm của mình. Trong khi đó ba mẹ anh luôn nghĩ anh là người hiền lành, đạo đức. Tôi thật sự sốc và thất vọng về tất cả. Xin mọi người cho tôi lời khuyên để hành xử đúng với anh. Hiện tại tôi đã chọn cách chia tay, khóa các cách liên lạc trên mạng xã hội và điện thoại. Chân thành cảm ơn.
Chúng tôi quen nhau từ thời hai đứa học đại học, sau 4 năm yêu nhau chúng tôi tiến hành tổ chức đám cưới với sự chúc phúc của gia đình và bạn bè. Trước khi cưới vợ tôi có về quê thi vào công chức nhà nước và làm việc ở quê nhà vợ, còn tôi sau khi cưới nhau cũng về quê vợ làm việc tại nhà. Sau khi cưới tôi cũng lăn tăn rất nhiều vấn đề ra ngoài thuê nhà hay ở nhà ông bà ngoại, vì nhà ông bà ngoại rất rộng lại ít con cháu. Tôi suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này nhưng cuối cùng cũng tặc lưỡi về ở với ông bà vì cảm thấy ông bà là người rất tốt, rất tâm lý, nhất là bố vợ.

Lúc mới về sống ở đây vợ tôi cũng rất tâm lý bởi vì cô ấy hiểu hoàn cảnh của tôi, tuy ông bà ngoại rất tốt nhưng con rể như tôi nhiều lúc cũng cảm thấy không được tự nhiên. Sau một năm gia đình nhỏ của chúng tôi đón thêm một thành viên mới, con trai tôi chào đời. Khi có con cuộc sống gia đình cũng bị xáo trộn đáng kể, công việc bận bịu, việc chăm sóc con nhỏ quả là một thách thức với vợ chồng trẻ, may thay bà ngoại một tay chăm bẵm cháu. Vì tôi làm việc tại nhà nên có nhiều thời gian hơn, sáng trông con cho bà đi chợ, trưa nghỉ sớm để bế con cho bà nấu cơm, việc tắm giặt cho con lúc còn nhỏ do bà ngoại làm nhưng sau này con hơn một tuổi tôi làm thay cho bà việc đó.

Tuy hai vợ chồng lương không cao nhưng cuộc sống khá thoải mái vì ở chung với ông bà, tiền thuê nhà không mất, việc chăm sóc con cái cũng trở lên dễ dàng hơn bao giờ hết do bà ngoại có nhiều kinh nghiệm chăm sóc trẻ nhỏ. Cuộc sống cứ trôi như vậy, tôi vẫn chịu khó đưa vợ con đi chơi mỗi cuối tuần, khi thì đi công viên, khi đi siêu thị mua sắm. Thời gian trôi qua tôi nhận thấy vợ không còn như trước, cô ấy hay so sánh tôi với những người đàn ông khác hoặc các đồng nghiệp ở cơ quan vợ, chê tôi không biết ra ngoài giao lưu, chỉ ngồi một xó ôm cái máy tính, không biết uống rượu bia, không giỏi giao tiếp.

Nhiều lúc không vừa ý là cô ấy sẵn sàng quắc mắt, cằn nhằn với tôi một cách vô lý, thôi thì đàn ông rộng lượng cũng không chấp nhặt vì có lẽ khi đi làm vợ cũng bị áp lực. Nhưng hỡi ôi càng ngày vợ càng quá đáng, sẵn sàng to tiếng với tôi trước mặt bố mẹ vợ, dĩ nhiên cái gì có thể nhịn được thì tôi sẽ nhịn nhưng quá đáng quá tôi cũng phải làm rõ trắng đen. Bố mẹ vợ luôn là nhà hòa giải của vợ chồng tôi. Có lẽ vì ở nhà vợ nên cô ấy không còn tôn trọng tôi như trước.

Lúc trước tôi có nói với cô ấy là người ngoài họ nghĩ gì tôi không quan tâm, nhưng người hiểu và thông cảm cho tôi phải là vợ. Sau một thời gian vợ tôi càng ỷ lại vào việc đây là nhà cô ấy nên cũng chẳng nể nang ai cả. Ngoài giờ làm việc thì phần lớn thời gian tôi dành cho con cái, gia đình, thỉnh thoảng có chơi một chút game nhưng chỉ khi rảnh. Đỉnh điểm là hôm vừa rồi vợ chồng tôi có chút không vừa lòng nhau, vợ nói: "Anh cút đi đâu thì đi, đi cho khuất mắt tôi". Nghe câu đó tôi rất sững sờ, không ngờ vợ, người tôi yêu thương nhất lại có thể đối xử như vậy.

Tôi cảm thấy lòng tự trọng tổn thương ghê gớm, nếu lúc đó không nghĩ thương ông bà ngoại, không nghĩ vì sĩ diện của gia đình nhà vợ thì có lẽ tôi đã làm ầm lên rồi. Dĩ nhiên việc cãi nhau ầm ĩ cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì cả ngoài việc làm trò cười cho bàn dân thiên hạ mà thôi. Các cụ thường có câu “Cơm sôi bớt lửa" hay "Đóng cửa bảo nhau” là gì. Tôi từng chứng kiến nhiều gia đình chửi nhau, đánh nhau rồi cũng chẳng giải quyết vấn đề gì. Dĩ nhiên sau khi nghe câu đó tôi trả lời thẳng thắn: "Nhà này của ông bà, vợ chẳng có quyền gì đuổi chồng đi cả”.

Tôi biết chỉ trong lúc tức giận, mất kiểm soát vợ mới nói ra câu đó nhưng dù sao cũng làm bản thân bị tổn thương rất nhiều. Có lẽ sẽ có nhiều người nói tôi nhu nhược, thậm chí là hèn nhát, “chó chui gầm chạn” nhưng tôi đã chọn cách giải quyết êm đẹp cho tất cả. Sau này có dịp tôi sẽ nói chuyện thẳng thắn với vợ. Tôi viết bài này ra mong chia sẻ với mọi người, đặc biệt những ai có ý định về nhà vợ ở thì tôi khuyên chân thành là không nên. Cho dù ông bà ngoại rất tốt, tâm lý đi chăng nữa nhưng không sớm thì muộn người vợ sẽ thay đổi. Lúc vui vẻ hạnh phúc không sao, lúc "cơm chẳng lành canh chẳng ngọt" lại rơi vào hoàn cảnh như tôi. Còn phần tôi vẫn rất yêu vợ và thương con.
Tôi và chồng lấy nhau hơn 10 năm, cuộc sống rất hạnh phúc, có với nhau một bé trai 7 tuổi, thường ngày chồng đi làm đến hết giờ là về với vợ con, ít khi về trễ, thỉnh thoảng đi nhậu với các đồng nghiệp, dù có trễ lắm cũng đến 9-10 giờ tối là về đến nhà, cho đến cuối năm 2014 bỗng thay đổi hoàn toàn. Anh thường xuyên về trễ, tôi hỏi thì anh nói bận họp, bận này bận nọ với rất nhiều lý do, rồi thái độ cộc cằn, không còn nhẹ nhàng như xưa nữa.


Tôi cứ tưởng vì áp lực công việc nên anh mới như vậy, nào ngờ càng ngày chồng càng về trễ hơn, đôi lúc đến 2-3 giờ sáng mới về. Có khi anh còn nói bận đi công tác mấy ngày mới về. Những thay đổi khác thường đó làm tôi thấy lo lắng dù vẫn tin tưởng anh, cho đến khi mọi chuyện trở nên trầm trọng hơn. Một số tiền dành dụm và các nữ trang cưới của tôi bị mất cùng với mấy tháng anh không đưa tiền chợ. Tôi hỏi anh bảo mượn để lo công việc, rồi xe SH mẹ tôi bán đất cho tiền mua cũng không cánh mà bay.
Tôi bắt đầu nghi ngờ, nhờ người bạn theo dõi và đã biết được tất cả thời gian, địa điểm và biết được người đàn bà làm tan nát gia đình tôi. Cứ tưởng là một phụ nữ trẻ đẹp khiến chồng tôi điêu đứng, ai ngờ đó là một người đàn bà hơn 40 tuổi. Thường ngày chồng tôi đi làm về hay chở bà ta đi chơi, ăn uống rồi đưa về nhà bà ta đến 2-3 giờ khuya mới về. Không biết bà ta có bùa phép gì mà muốn gì chồng tôi cũng đưa, đến nỗi phải về ăn cắp tiền, nữ trang, xe cộ để đưa cho bà ta hết.
Tôi chỉ biết khóc vì lòng đau nhói, định làm lớn chuyện rồi chia tay nhưng bạn khuyên không nên làm như vậy, còn thằng bé mới 7 tuổi, hãy vì con mà tìm cách tốt nhất để giữ được hạnh phúc gia đình. Cuối cùng tôi và bạn quyết định tới nhà bà ta nói chuyện. Vừa đến đối diện, chưa kịp qua đường thì thấy chồng tôi từ trong nhà bước ra, tướng đi như đã xảy ra chuyện gì đó, một người thanh niên nữa cũng từ nhà ra theo nhưng đứng lại ngay chiếc xe ôtô gần đó. Họ nói câu gì tôi nghe không rõ, khi chồng tôi lên xe về nhà thì tôi cũng chạy theo xem có chuyện gì với anh không. Về tới nhà anh tỏ ra rất bực bội, còn tôi vờ như không biết gì hết. Từ ngày đó về sau anh không còn về trễ và vắng nhà nữa, khoảng vài tháng sau anh tự nhận lỗi với tôi tất cả, nói rằng không ai bằng vợ mình. Nếu như ngày đó chồng tôi không bắt gặp người người đàn ông khác tại nhà của bà ta thì chắc anh vẫn chưa thức tỉnh được.
Có lần tôi đi ngang, ghé vào quán nước ở gần nhà bà ta, có vài lời tâm sự với chủ quán rằng chồng từng bị bà ta lừa gạt bao nhiêu tiền của trong nhà, có gì anh đều đưa cho bà ta hết. Bà chủ quán này đã cho tôi biết: "Không phải riêng chồng chị đâu, còn rất nhiều người đàn ông khác cũng bị như vậy. Gần đây thường có nhiều người đàn ông tới lui nhà bà ta". Theo bà chủ quán nói thì bà ta làm nghề mại dâm tại nhà, chuyên lừa những ông già có tiền mê gái, trong số đó có một ông Việt kiều già bị lừa còn nặng hơn chồng tôi nhiều.
Mong mọi người hãy đề phòng những người đàn bà như này để giữ được hạnh phúc gia đình. Còn tôi rất may là chồng đã hiểu được những sai lầm và cũng sửa đổi, bị mất hết tài sản mà chồng trở lại như xưa tôi cũng chấp nhận.
Anh vô tình đọc được bài viết "Hạnh phúc nhé, người cũ ơi" và biết đấy là em, bà lão. Biết bao tháng ngày hoang hoải qua anh nghĩ về em, tự trách bản thân sao lại rời xa em, trách mình sao lại yêu em nhiều như vậy. Không ít lần anh tự hỏi: Nếu anh được chọn lại vẫn sẽ yêu em chứ? Đúng! Anh vẫn sẽ yêu em, bà lão à. Em chính là ngọt ngào, là thanh xuân của anh, là niềm tin vào tình yêu chân thành trong cuộc đời bon chen này vẫn còn tồn tại. Nhưng có lẽ chúng ta kiếp này có duyên không nợ và không thể bước đi cùng nhau nữa. Nhất định, kiếp sau anh sẽ bù đắp và không rời xa em.

Đối với anh, em mãi mãi không phải là người cũ, chỉ là người không thuộc về tương lai thôi chứ chưa bao giờ thuộc về quá khứ. Em là em, người vô cùng đặc biệt, luôn ở trong tim anh dù cho năm tháng cách xa. Anh rời xa em là để em được bình yên, hạnh phúc, không muốn bản thân mình mang đến sự đau khổ và dằn vặt cho quá nhiều người. Anh rời xa cũng vì không muốn nhìn những giọt nước mắt tổn thương trên khuôn mặt những người chúng ta yêu thương, vì anh yêu em yêu nhiều lắm.

Bến đỗ mới của anh là một lựa chọn mới, cuộc sống mới xa em, một nơi chỉ có công việc, bạn bè và những hoài niệm về em. Đừng lo cho bến đỗ mới của anh, anh ổn mà. Nếu như ở em không đủ bao dung chúc anh hạnh phúc thì ngược lại, tình yêu thương anh đã và đang dành cho em là không biên giới. Tất cả những ai yêu thương em, kể cả ai đó chở che cho em sau này, đó đều là những người anh trân trọng. Anh vẫn luôn tin nhất định em sẽ hạnh phúc, bình thản và an vui, em xứng đáng có được điều đó. Nếu được chọn lại, nếu thật sự được quay ngược thời gian, nếu anh được hỏi nghìn lần anh vẫn sẽ trả lời: Anh yêu em, yêu như từng yêu, yêu bằng tất cả trái tim nồng nàn nhất.

Có lẽ anh sẽ không còn yêu em một cách không phải trái như khi trước nhưng em sẽ biến thành một phần sinh mệnh anh, một góc trong trái tim anh là của em. Sau này mỗi khi nhớ lại, anh biết mình từng yêu em một cách điên cuồng như vậy, rồi nói một câu cảm ơn. Bình yên em nhé, bà lão. Em và tình yêu của chúng ta trong anh như một bản nhạc không lời mà sâu lắng, như viên pha lê trong suốt cả cuộc đời này anh sẽ trân trọng, nâng niu. Nhớ và yêu bà lão nhiều lắm. 
Thời điểm hiện tại tôi đang rất mệt mỏi với hàng tá suy nghĩ và thắc mắc, không biết làm sao để hiểu rõ hơn về em. Tôi 27 tuổi đã ra trường và đi làm được 3 năm nay, em ít hơn tôi mấy tuổi, giờ đã thôi học đi làm. Chúng tôi bắt đầu yêu nhau cách đây 2 năm trong đợt tôi chuyển công tác về gần nhà và được bạn bè giới thiệu. Bề ngoài em là cô gái khá năng động và hoạt bát, dễ gần, rất hay cười nhưng có những nhược điểm mà ai cũng thấy, đó là cách ăn mặc của em nhiều khi khá giống con trai.


Em rất ham chơi, có khi không được bố mẹ cho phép em vẫn lấy lý do đi học thêm để đi chơi đến tận khuya mới về. Ban đầu khi bước vào mối quan hệ với em, một số người bạn hàng xóm của tôi gần nhà em cũng góp ý nên cân nhắc khi yêu (họ nói em giống con trai ở tính cách). Khi đó tôi chỉ thấy thích em một chút vì phong cách rất khác. Em khá tự nhiên và nổi tiếng đến mức ở trường được các bạn gọi là "nữ tặc" vì thành tích học tập không hề thua kém các bạn, đặc biệt dám đánh luôn cả mấy bạn nam học cùng khối. Bởi vì cá tính vô cùng lạ đó làm tôi khá tò mò.

Em khá xinh, trong thời gian tìm hiểu và yêu nhau được gần nửa năm tôi mới nhận ra thực sự em cũng rất nữ tính. Em biết tiết chế hành động, thay đổi cách ứng xử để phù hợp hơn khi ngồi cùng bạn bè tôi. Một điều nữa tôi thấy hơi lạ lùng là suốt thời gian yêu nhau, đi chơi cùng nhau nhưng em chưa bao giờ trang điểm. Thay vì bịt kín mặt mũi chân tay như các cô gái khác do sợ nắng thì em lại trung thành với phong cách khá thoải mái, đôi khi là quần tây áo sơ mi, đôi khi là quần jean áo thun ngắn tay, không áo chống nắng, không kem dưỡng da, thỉnh thoảng chỉ xịt chút xíu nước hoa.

Việc chúng tôi yêu nhau và với tính cách khá mạnh mẽ như em thì chuyện quan hệ nam nữ em cũng không hề dè dặt. Rồi tôi lại chuyển công tác đến chi nhánh mới thành lập. Chỗ ở của tôi cũng thay đổi cách chỗ cũ hơn 50 km, hàng tuần vào ngày nghỉ tôi lại chạy xe về thăm em.

Khác với ngày trước khi ở gần nhau thì "chuyện đó" diễn ra hầu như hàng ngày, tôi cũng thấy khá bình thường. Nhưng kể từ khi khoảng cách không cho phép gần nhau như trước và mỗi tuần gặp nhau chỉ được một ngày nghỉ cuối tuần tôi lại có cảm giác sợ và kiệt sức. Có đêm chúng tôi gần gũi tới 7 lần. Tôi mệt đến mức sáng ra không còn chút sức lực để chạy xe với quãng đường xa hơn 50 cây số đến nơi làm việc, còn em vẫn tươi tỉnh và giống như khỏe hơn bình thường. Rồi em cũng thôi học vì một số lý do và đi làm gần chỗ tôi đang công tác. Thời gian rảnh của em cũng khá nhiều do công việc thoải mái. Em chủ động đến chỗ tôi thuê trọ ít nhất 3 lần mỗi tuần vào buổi chiều hoặc buổi tối, hai đứa lại gần gũi nhau như trước.

Chỗ tôi ở cũng khá đông các em đang sinh viên, việc nam nữ đang yêu nhau ở cùng phòng rồi đóng kín cửa không phải là hiếm và cũng không còn lạ lẫm. Điều khác lạ là từ khi em đi làm, phong cách ăn mặc và tác phong lại thay đổi hoàn toàn. Từ một cô gái không bao giờ chăm chút nhiều đến vẻ bề ngoài thì em bắt đầu trang điểm đẹp hơn, ăn mặc cũng thời thượng và hở hang hơn trước. Mỗi lần em ghé qua chỗ tôi với chiếc váy ngắn, áo hai dây thì các em sinh viên từ nam đến nữ đều ùa ra nhìn. Có người tỏ thái độ hâm mộ vì cách ăn mặc, có người chỉ nhìn rồi cười nhưng tôi đoán tất cả đều khen em đẹp và gợi cảm. Tôi khá hãnh diện với mọi người vì có cô người yêu khá xinh đẹp nhưng đó chỉ là bề nổi. Điều kiện ở phòng trọ khiến tôi ngại ngần với mọi người xung quanh khi hai đứa bên nhau.

Có lần tôi nói với em nên tìm địa điểm khác để "tâm sự" sẽ thoải mái hơn và không làm ảnh hưởng tới người xung quanh nhưng em chỉ cười và gạt đi.

Hiện tại chúng tôi gặp nhau ngày càng nhiều, chuyện gần gũi khi cả hai ở bên nhau thì mọi người trong khu trọ ai cũng biết, tôi không thấy ngại như trước nhưng lại gặp phải vấn đề lớn hơn. Thực sự nhu cầu của em quá cao và quá sức của tôi. Có lần tôi cũng cố gợi ý em nên xem lại nhu cầu của mình và đi khám xem có gì bất thường không. Em một mực khẳng định mình bình thường, thậm chí còn thấy khỏe và thoải mái hơn rất nhiều.

Thời điểm này tôi đang thực sự bế tắc, không biết tại mình yếu (tôi đã đi khám và bác sĩ khẳng định bình thường) hay vì em đang bị bệnh gì đó liên quan đến sự ham muốn. Tôi cũng tìm hiểu qua một số diễn đàn sức khỏe và tâm lý về chứng cuồng dâm nhưng thấy em không giống như những gì họ miêu tả về bệnh lý đó. Vấn đề tôi vừa đề cập có thể nhạy cảm và tế nhị với một số bạn đọc nhưng đó là những gì nghiêm túc tôi muốn chia sẻ, mong các bạn độc gỉả có kinh nghiệm chia sẻ và cho tôi lời khuyên thay vì ném đá hay đùa giỡn. Nếu quý vị không thích hoặc chưa có nhiều kinh nghiệm có thể đọc lướt hoặc bỏ qua. Cảm ơn nhiều.

Thứ Năm, 7 tháng 1, 2016

Cuộc chia ly của tôi và vợ cũ không mấy bình yên. Sau bao cố gắng mà không có con, phần lớn là do vợ yếu (theo bác sĩ nói), bị áp lực con cái, cộng thêm ba mẹ cằn nhằn đòi cháu, vợ chồng tôi cãi nhau liên miên, rồi tôi ly hôn với lý do muốn tìm hạnh phúc mới. Chúng tôi ly hôn sau gần 8 năm chung sống, trước khi ra đi vợ nói tôi và gia đình sẽ phải hối hận khi đối xử với cô ấy như vậy.
Sau mấy năm ly hôn, tôi tái hôn, vợ cũ cũng lấy chồng rồi có con, ba mẹ tôi có chút ngạc nhiên thì ba mẹ vợ cũ nói ở với gia đình vô phúc như nhà tôi nên mới không có con, làm đến giờ hai nhà vẫn không khỏi căng thẳng. Còn về phần tôi, vợ chồng đã cố gắng nhiều lần mà đều bị hỏng thai, vợ cũ thấy vậy hả hê lắm, cô ấy luôn cười khẩy, viết những dòng ám chỉ gia đình tôi như "Đáng đời, cả đời sẽ chẳng có nổi một mụn con", thế mà vẫn được bạn bè tung hô, tán thưởng. Chồng của vợ cũ thấy tôi cũng luôn tỏ vẻ khinh thường, nhếch mép.
Tôi chẳng hiểu vì sao vợ chồng mình lại bị vậy, dù chúng tôi đều khỏe mạnh. Tôi cũng không biết mình chịu đựng nổi đến lúc nào khi gia đình luôn bị gia đình vợ cũ hành hạ tinh thần. Chuyển nơi ở thì tôi không thể vì tất cả của tôi đều ở đây, công việc, gia đình... Cũng nghĩ mình không đủ khả năng bươn chải với số tiền tiết kiệm đến lúc tìm được việc mới, khi chuyện kiếm việc bây giờ đang rất khó khăn.
Thật sự giờ tôi thấy chán nản vô cùng, vợ cũ còn nói tất cả mới chỉ bắt đầu nên tôi không biết sau này cô ấy sẽ làm gì tiếp theo. Mong được các bạn chia sẻ.
Gửi con trai của mẹ!
Su yêu quý của mẹ, đến hôm nay con cũng được 3 tháng 5 ngày rồi, thời gian trôi nhanh thật đó, mẹ cứ nghĩ như mới ngày hôm qua thôi. Ngày con đến bên mẹ, lúc mẹ nằm bệnh viện đợi sinh cho đến khi vào phòng sinh tất cả cứ như cuốn phim vậy đó. Cảm giác đau như ai đó bẻ nát hết toàn bộ xương của mẹ đúng là ám ảnh, nhưng bù lại nhìn thấy một sinh linh bé nhỏ cất tiếng khóc chào đời mẹ mới thấy hạnh phúc biết bao.
Lúc nhìn con đỏ hỏn, thân thể bé bỏng yếu ớt của con, lúc con khóc thé lên mẹ như vỡ vụn trong hạnh phúc, không có gì bằng tình mẫu tử con ạ. Con trai mẹ đã đến thế giới này một cách lành lặn, bình yên thì còn điều gì tuyệt hơn nữa phải không con? Những ngón tay nhỏ nhắn, miệng con nhỏ xinh, da con đỏ đỏ, mắt cứ nhắm nghiền lại làm mẹ yêu quá thôi. Trẻ con là những thiên thần và con là thiên thần của mẹ, mọi đau đớn, mệt mỏi, tủi hờn mẹ cho qua hết chỉ để nhìn thấy con, chỉ để thấy con của mẹ nằm kế bên bình yên thế thôi.
Su ơi, mẹ khóc rồi! Giờ đây viết những tâm sự này con đã ngủ, từ ngày ra khỏi bệnh viện đến giờ mẹ phải cảm ơn Su nhiều lắm, con không quấy mẹ ban đêm, cũng không khóc như bao đứa trẻ khác mà ngủ ngon như con cún dễ thương vậy. Trộm vía con như thiên thần hộ mệnh của mẹ. Người ta nói sinh một đứa bé ra đã quá vất vả, đằng này mẹ con mình chẳng có người thân, cũng chẳng nhờ vả ai được nhưng mẹ thấy cũng nhẹ nhàng quá. Kể cả khi mẹ phải đợi chích ngừa cho con, hay khi con sốt nhẹ lúc chích ngừa về, không ai lo cơm nước lúc ở cữ mẹ vẫn thấy mọi việc với mình đang trong tầm kiểm soát. Không biết ngày nhỏ mẹ có ngoan như con để bà ngoại được khỏe không con nhỉ?
Hôm nay, lần thứ 3 mẹ khóc kể từ khi con chào đời, nhưng những giọt nước mắt này cũng như 2 lần trước đều là nước mắt hạnh phúc nhất cuộc đời mẹ, giọt nước mắt mẹ dành cho con trai bé bỏng. Mai mốt khi con lớn lên mẹ không thể ngày nào cũng bên con, che chở cho con, bao bọc con nhưng chắc một điều mẹ luôn yêu con. Nếu với mọi người con chỉ là một con người bình thường nhỏ bé thì với mẹ con chính là cả cuộc đời. Với thế giới này mẹ chỉ là một phụ nữ vô danh tiểu tốt, tầm thường, nhưng với con mẹ sẽ luôn là bầu trời cao xanh nhất. Mẹ hy vọng rằng mai sau con trai mẹ sống những ngày bình yên nhất, trong môi trường tốt nhất có thể, mẹ sẽ cố gắng hơn nữa vì con.
Mẹ có thể hồ đồ trong rất nhiều chuyện, nhưng giữ con bên cạnh mẹ là điều sáng suốt nhất, chân lý nhất mẹ đã làm được. Con ơi! Mai đây còn nhiều khó khăn lắm, nên bây giờ con cứ việc ngủ ngon, chỉ việc nép vào lòng mẹ để an toàn và bình yên con nhé. Cảm ơn con đã đến thế giới này cùng mẹ, yêu và thương con! Hôn và ôm con ngàn lần con nhé. Con trai yêu của mẹ, Hoàng Lê Thiên Phước.
Người đã cũ rồi sao em cứ khắc khoải không quên, có còn gì để lưu luyến cho nhau hay chỉ còn lại dư âm của nỗi nhớ hôm qua. Em cứ mơ hồ theo dòng cảm xúc mông lung, tất cả giờ là quá khứ đầy ắp yêu thương và nhung nhớ. Em đang cố tìm kiếm niềm đau còn xót lại hay chính em lại đang xát muối vào vết thương lòng? Viết về người cũ vào giữa độ đông sang đủ để thấy người cũ vẫn ấm áp nhường nào với em.
Em không sầu thảm, bi lụy khi nhớ về người cũ nhưng đâu đó trong ánh mắt vẫn long lanh hễ vô tình gặp khiến em tan chảy. Mỗi bước đường em qua không còn người cũ nữa nhưng dường như mỗi khi em lỡ nhịp thì bóng dáng người cũ lại làm em thổn thức. Ta đã bên nhau bao nhiêu mùa đông lạnh giá, cùng vượt qua bao sóng gió để khi nhìn lại chưa bao giờ em cảm thấy đơn côi.
Hôm nay cho em được nói: Em nhớ người cũ! Một nỗi nhớ vô hình, nỗi nhớ ấy không hiện hữu hàng ngày nhưng vô tình em cứ chạm vào ký ức. Có lẽ cái lạnh giá của mùa đông khiến con người ta cảm nhận được yêu thương nhiều hơn, mà em cứ tham lam muốn chạm tay vào kỷ niệm hôm nào. Biết rằng quá khứ ấy giờ là một khung trời yêu đã đổ vỡ, người cũ cũng chọn cho mình bến đỗ cuộc đời vậy mà sao em cứ thấy lòng trống rỗng, cố thu mình trong chăn mà em thấy cái lạnh đang thấm dần vào da thịt, bàn tay vô tình lạc mất một bàn tay.
Yêu thương đã đi qua, trái tim như lỗi nhịp, mọi thứ trở nên dần chai sạn, em không cố để quên người cũ, đã cất lại thành kỷ niệm trong tim vậy mà mỗi khi đối diện với lòng mình nỗi buồn cứ cay cay nơi khóe mi. Em không đủ bao dung để chúc phúc người cũ nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn mong người cũ "chân cứng đá mềm" trên mỗi bước đường đi qua. Hạnh phúc nhé người cũ ơi!
Gặp lại nhau sau khoảng thời gian dài đằng đẵng, hơn 6 năm rồi còn gì, em vẫn như xưa, có chăng là xinh hơn và mi nhon hơn chút, gương mặt thanh tú nhưng vẫn thoáng chút buồn mơ hồ khó tả, nỗi buồn không phải ai cũng có thể hiểu được khi mới gặp lần đầu. Ngày đầu gặp nhau không buồn chào, không chút ấn tượng, cũng chả cần để ý, có chăng là cái gật đầu lịch sự khi phải chạm nhau đầu ngõ. Em chơi thân với mấy thằng em của tôi, suốt ngày nhéo nhiếc mà nhiều lúc nghe nhức cả đầu. Mấy thằng nhỏ suốt ngày í a í ới nói chuyện với em mãi, nghĩ lại cũng thấy vui vui.

Rồi một cơn mưa lớn trút xuống lúc nửa đêm, cái khu trọ bé nhỏ dường như không thể chịu đựng được sức nước quá lớn. Em không bao giờ có thể nghĩ đó là lụt, chỉ nghĩ là cơn mưa thoáng qua. Tôi – một người mới đến nên hơi lo, quả thật nước mưa ngày một dâng cao không có lối thoát. Một mình ngồi dọn đồ đạc lên cao và tự cho mấy đứa em ngủ mà không muốn làm chúng thức giấc. Nước bắt đầu viếng thăm tất cả các phòng trong đó có phòng em. Tôi chỉ biết nhìn và lo dọn đồ đạc giúp hai em, sách vở và máy tính đã ướt. Không hiểu sao tôi lại có thể bê một bao gạo lớn như vậy vào nhà nhỉ, hay tại vì tiếng khóc ai oán kia chăng? Cơn mưa kia ngập lên đến hơn nửa cửa sổ thì nước từ từ rút đi, và cái lũ sinh viên nheo nhóc chúng tôi phải đi tá túc nhiều nơi trong vài ngày.

Những ngày kế tiếp chúng tôi thực sự là hàng xóm, tôi và em có thể cởi mở nhiều hơn mọi thứ, từ gia đình, công việc, học hành... Đối với mảnh đất miền Trung này thì những trận lụt là điều bình thường nhất, nó bình thường như con người ta sống phải ăn và uống. Sau hôm đó, cứ mỗi lần có mưa là cả "khu phố" sinh viên kia lại không ngủ được vì chạy mưa.

Em chuyển trọ, còn tôi thì không, nhưng phòng trọ em chỉ cách phòng tôi một cánh cửa sổ loại gập. Thỉnh thoảng khung cửa sổ hai nhà cuối phố, chẳng hiểu vì sao không nói chuyện bao giờ, mà có nói chăng thì chỉ là mấy đứa em tôi và em, chứ tôi ít khi tham gia vào. Ngày đó muỗi nhiều vô kể nên cuộc nói chuyện cũng theo đó mà nhanh chóng kết thúc, nếu không muốn làm mồi cho muỗi.
Dần dần có những thứ em tâm sự làm tôi thấy khó nghĩ, chỉ hiểu được một phần nào đó thôi nhưng tôi lại không muốn hỏi mà chỉ muốn em tự nói ra. Vẻ ngoài đầy nghị lực và cứng rắn nhưng tôi biết ẩn sâu trong lòng em là sự yếu đuối, mềm lòng. Em cố chứng tỏ để không bị đánh gục vì hoàn cảnh một lần nữa, tôi tin em ở điều đó. Tôi từng có những nỗi khổ như em mà không phải ai cũng hiểu được. Em tâm sự với tôi nhiều hơn về các dự định, kế hoạch và mục tiêu em phải làm. Tôi chỉ dám động viên và chúc em đạt được những điều đó.

Những cơn mưa tháng 10 dường như đã thách thức lòng kiên nhẫn trốn chạy của tôi, tôi đã quyết định chuyển phòng trọ đi nơi khác, đâu đó tôi vẫn biết có người buồn nhưng bản thân phải ra đi. Thời gian sau chúng tôi đều bận rộn, tôi ra trường rồi đi xa, chỉ nói chuyện với em qua điện thoại, hỏi thăm tình hình và động viên học tốt. Ngày em ra trường tôi rất mừng vì ít nhất cuộc đời nghiệt ngã này không đánh gục được ý chí và lòng kiên nhẫn của em. Em đã đi làm và thực hiện tiếp những niềm đam mê còn dang dở, không ngờ chúng tôi lại cùng song hành với niềm đam mê đó.
Hiện tại tôi và em đều lập gia đình, ai cũng có hạnh phúc riêng, đâu đó tôi vẫn thấy sự chân thành trong mối quan hệ bạn bè của hai đứa. Niềm vui càng nhân lên gấp bội khi cả tôi và em đều đã thực hiện xong niềm đam mê cho ngành học nâng cao mà mình yêu thích. Chúc em luôn đạt được những thành công nhất định và những điều may mắn sẽ đến với em, bởi cuộc sống này vốn dĩ không công bằng nhưng sẽ không lấy đi của ai tất cả.
Gặp lại em sau hơn 6 năm trời đằng đẵng, lòng đầy tâm trạng, nhớ quá những người bạn cũ thân thương của tôi.
Tôi 31 tuổi, là giám đốc kinh doanh một công ty tư nhân. Vợ nhỏ hơn 4 tuổi, nhân viên kinh doanh công ty nước ngoài. Từ lúc quen đến lúc cưới chỉ 5 tháng, chúng tôi tiến tới hôn nhân không từ tình yêu, đơn giản cả hai đều muốn ổn định, lập gia đình. Phần tôi cũng có tìm hiểu nhiều em trẻ và đẹp hơn vợ, nhưng chọn vợ vì em thẳng thắn và có cách nhìn nhận cuộc sống khá chín chắn, có thể nói già hơn so với tuổi. Hôn nhân chúng tôi giống như bản hợp đồng, hai bên thẳng thắn thỏa thuận mọi thứ trước khi kết hôn. Tới giờ thì được 6 tháng và tôi đang cảm thấy chông chênh vì ngày càng yêu vợ nhưng vợ lại hờ hững. Tôi nghĩ mình hơn vợ mọi mặt, chắc về sẽ được vợ yêu và giữ, không ngờ mọi thứ ngược lại hoàn toàn.

Lúc đầu thỏa thuận, tôi đòi hỏi tự do để sau này vợ có cằn nhằn thì còn có lý để cãi lại. Không ngờ, tôi bị hụt hẫng với sự tự do này, kết hôn rồi mà không khác thời độc thân. Về tiền bạc, mỗi tháng cô ấy 4 triệu, tôi 6 triệu bỏ vào tài khoản chung, tiền nhà và chi phí ăn uống chung chia đôi, còn lại thu nhập của tôi vợ không quan tâm. Vợ tôi các ngày trong tuần đều ra khỏi nhà từ 6h sáng, về đến nhà lúc 9h tối (cô ấy đi tập thể dục, rồi đi làm công ty, đi làm thêm), nên tôi muốn ăn gì làm gì cũng kệ. Có lần tôi cố tình đi nhậu với bạn đến 12h khuya, vẫn chẳng thấy vợ gọi kêu về.

Chuyện sinh hoạt vợ chồng, khi nào tôi yêu cầu thì em đáp ứng, không thì thôi (mặc dù tôi là người đầu tiên của em, trong đêm tân hôn tôi mới có được em). Đến mức ngủ chung vợ chỉ gối tay tôi lúc đầu hôm, đến giữa hôm em sẽ quay lưng lại, cũng không cho tôi ôm vì em nói vậy ngủ không được. Hẹn nhau đi xem phim, hôm đó tôi bận đột xuất, hôm sau rủ thì vợ đã đi xem một mình rồi. Có lần bóng đèn nhà tắm hư, em nhờ tôi sửa. Tôi chưa sửa, em gọi thợ, cũng chẳng buồn càu nhàu. Nhiều khi thấy em vô tâm tôi muốn thử cơn ghen của vợ nên nhờ cô em họ 11h đêm gọi điện tỉ tê, cố tình để cho em biết đó là giọng nữ. Vậy mà em chẳng thèm hỏi dù chỉ một câu: Ai gọi vậy anh?

Khổ nỗi trước sự hờ hững của em tôi lại càng thấy bứt rứt, thiếu thốn và khao khát tình yêu từ vợ. Tôi cố gắng dành trọn hai ngày cuối tuần để được bên em. Những ngày cuối tuần của chúng tôi khá thú vị, em nấu ăn ngon, lại thích làm những món ăn vặt nên thường đồ ăn thoải mái; sau đó đi xem phim hoặc đi siêu thị. Theo thỏa thuận thì mỗi tháng chúng tôi về nội một lần, ngoại một lần nhưng gần đây do muốn được ở bên vợ nhiều hơn nên tôi không về nội. Có lần tôi viện cớ mệt không về ngoại, em chỉ nói vậy tôi ở lại nghỉ ngơi đi, em về một mình. Không phải giữa chúng tôi không có sự chia sẻ nhưng những gì em làm với tôi như một lớp vỏ bọc.

Trước lúc cưới, em cũng rất minh bạch với tôi. Tôi nghĩ mình đã biết hết mọi thứ về em từ mối tình thời sinh viên đến những tháng ngày độc thân lúc ra trường. Vậy mà những thứ tôi thấy đều là phần nổi, còn nội tâm của vợ thì mù tịt. Chẳng bao giờ em càu nhàu hay giận dỗi, cũng không than thở khó khăn hay buồn bực gì. Những lúc bên tôi em chỉ nói những chuyện vui, rồi xem hài, ăn uống. Thi thoảng chúng tôi cũng đi tập thể dục cùng nhau. Nhìn vào thì nghĩ em là người sống đơn giản, vô tư, cá tính và phóng khoáng nhưng vợ cũng có nhiều sở thích rất lãng mạn. Những lúc một mình vợ hay nghe nhạc Trịnh, Ngô Thụy Miên, biết đánh đàn gita, ngắm trăng, chơi hoa, đọc tiểu thuyết…. Dường như sâu trong tâm hồn em là những nỗi buồn không bao giờ chia sẻ và không muốn cho tôi biết con người thật.

Tuần trước hai vợ chồng tôi đã nhậu tại gia. Tôi cố tình chuốc cho em say để lấy thông tin. Vậy mà sau khi chồng một ly, vợ một ly hết 2 chai rượu, vợ vẫn tỉnh táo nói no rồi, không uống nữa và bảo tôi: “Anh có gì thắc mắc thì cứ hỏi, trước giờ tỉnh hay say em đều nói thật nên không cần chuốc em say đâu”. Tôi toát mồ hôi vì bị vợ "đi guốc trong bụng". Kết quả cuộc trò chuyện là vợ không yêu tôi, nhưng cũng chẳng yêu ai (ngoại trừ gia đình em). Tôi hỏi vậy tại sao em lại lấy tôi, câu trả lời vì tôi là người duy nhất cầu hôn. Tôi có thể nghĩ mình lấy phải gái ế cũng được nhưng như vậy là đã tự hạ thấp bản thân mình. Vì em không cho nhiều người cơ hội để tìm hiểu bởi ngay từ đầu thấy không được thì em không bao giờ đi uống nước quá 3 lần.

Tôi hỏi vậy làm sao để em yêu tôi thì câu trả lời là không biết. Đối với em, vợ chồng sống với nhau đến trọn đời là nhờ nghĩa, chứ tình yêu sớm đến rồi sẽ vội đi thôi. Vì vậy vợ sẽ không bao giờ làm gì trái đạo vợ chồng, sẽ cố gắng vun đắp hạnh phúc nhưng cũng sẵn sàng bỏ chồng nếu người ấy không xứng đáng. Tôi đã yêu em và tha thiết muốn mình được chia sẻ cùng em, gánh vác cùng em cả những niềm vui lần nỗi buồn trong cuộc sống. Tôi từng đề nghị em bỏ bớt việc làm thêm, sẽ gửi lương bù vào phần đó nhưng em nhất quyết không chịu. Em nói đến khi có con em sẽ tự biết sức mình mà bỏ (theo thỏa thuận thì 2 năm sau chúng tôi mới có con, hiện giờ vẫn chưa đăng ký kết hôn vì em nói để xem chúng tôi có thể hòa hợp không, nếu không ly dị cho khỏi rắc rối).

Vợ ngoài việc hờ hững và không dựa dẫm vào tôi thì mọi cách ứng xử của em đều rất tuyệt vời. Vì vậy tôi chỉ mong độc giả cho lời khuyên, hoặc cách nào để có thể hiểu vợ và có được tình yêu từ vợ. Tôi khao khát được vợ mè nheo, được cô ấy giận, được ghen, được quản lý, được quan tâm. Tôi sợ với tình hình này, sau 2 năm chúng tôi sẽ chia tay vì rõ ràng tôi không có một vai trò gì trong cuộc sống vật chất lẫn tinh thần của vợ.

Thứ Tư, 6 tháng 1, 2016

Tôi 22 tuổi, vừa tốt nghiệp hệ cao đẳng chuyên ngành marketing, đang sinh sống tại thành phố Buôn Ma Thuột. Tôi chưa có việc làm, chỉ buôn bán online, gia đình có mẹ đã 60 tuổi, anh trai 30 tuổi và em gái đang học lớp 10. Anh trai tôi tốt nghiệp đại học kinh tế ngành ngân hàng, năng lực không được giỏi lắm nên không xin được vào ngân hàng, nhà tôi cũng không có tiền để xin. Anh đang kinh doanh nhưng không được khấm khá.

10 năm trước mẹ tôi bị người ta lừa đảo một tỷ, số tiền đó do mẹ vay bên ngoài và cầm cố nhà cửa, vì vậy mẹ phải trả lãi hàng tháng cho họ. Sau đó nhà tôi quyết định vay thêm để kinh doanh nhà nghỉ. Sau 3 năm, bố tôi mất vì tai nạn giao thông, mẹ suy sụp và mất phương hướng, một mình bà không có ai san sẻ nên không có kế hoạch trả nợ. Tiền lãi chủ nợ thu hàng ngày, đến kỳ hạn đóng lãi ngân hàng mẹ không có sẵn số tiền lớn nên lại vay thêm để trả lãi.

Cứ như vậy sau 10 năm vay tiền nóng tiền nguội để đóng lãi, số nợ hiện tại đã lên đến 12 tỷ. Trong đó có 4,2 tỷ tiền vay ngân hàng, chú tôi cầm nhà vay ngân hàng 1,8 tỷ cho mẹ trả nợ nhưng trả không hết. Tổng cộng nhà tôi vay ngân hàng 6 tỷ. Mẹ tôi thống kê danh sách nợ ngoài tổng cộng 6 tỷ. Mẹ vì sợ chủ nợ kiện sẽ bị siết nhà nên đã chuyển tài sản cho tôi và anh trai. Hiện tại nhà nghỉ nhà tôi doanh thu 60 triệu/ tháng, trong đó đóng lãi ngân hàng hết hơn 50 triệu, số còn lại chỉ đủ để trả tiền điện nước và nhân công.

Anh trai và tôi đã gặp chủ nợ xin họ cho trả gốc, có những người mẹ tôi đã đóng lãi gần 7,8 năm nay và số tiền lãi vượt xa số gốc thì họ nói cho qua tết trả nhưng một số người mới vay hoặc khó khăn vì họ cũng vay ngân hàng cho mẹ tôi mượn thì không đồng ý, vẫn bắt mẹ tôi phải trả lãi hoặc chơi họ (20 triệu/tháng) để trả. Mẹ vì sợ tôi và anh trai lo lắng cũng như nghĩ chúng tôi không giải quyết được nên đã không nói ra, để đến lúc không đủ khả năng xoay mượn nữa mới nói. Tôi và anh trai đã lên kế hoạch trả nợ là bán bớt đất của căn nhà để trả ngân hàng và giảm lãi suất xuống, dư ra được ít tiền rồi trả người ngoài nhưng tính ra chỉ dư được mười mấy triệu, chia ra gần 30 chủ nợ mỗi người chỉ được có mấy trăm ngàn nên không ai đồng ý cả.
Giờ ngày nào cũng có người đến la hét đòi nợ mẹ và chúng tôi rất mệt mỏi. Tôi cũng sợ mẹ nghĩ quẩn nên giờ rất bế tắc, thật sự cùng quẫn. Mong các anh chị, cô bác hãy cho gia đình tôi lời khuyên. Chân thành cảm ơn.
Em biết mình sai khi không suy nghĩ nhiều tới hậu quả sau đó, khi không từ chối sự quan tâm của một người anh. Lúc đó em đang rơi vào tình trạng khủng hoảng, stress trầm trọng, mất ngủ liên tục thì việc những tin nhắn hỏi han quan tâm từ anh - cấp trên của em là một điều an ủi, hơn nữa anh là người đáng kính, tử tế nên em rất tin tưởng. Nhắn tin nhiều nên anh em thân và hiểu nhau hơn, rồi một thời gian sau có lẽ anh có tình cảm với em, em cũng có chút tình cảm và phải dừng lại chuyện nhắn tin vì anh có gia đình rồi, nhưng dù sao em cũng sai.


Rồi tình cờ vợ anh phát hiện đoạn tin nhắn kết thúc việc nhắn tin đó, vì là cuộc nói chuyện dừng lại nên nội dung có thân hơn, tình cảm chút. Chị là một người trí thức, đã làm lớn chuyện, đến công ty dùng lời lẽ xúc phạm em trước mọi người (em không thể nghỉ việc vì đó là công việc cần thiết cho em và gia đình), Rồi chị gạt chân làm em té khi đi ngang qua lúc chị ghé công ty em, liên tục nhắn tin đe dọa cho em nghỉ việc. Cứ như vậy hơn một năm rồi dù anh và chị vẫn bên nhau, em và anh cũng không liên lạc hay gặp mặt. Em chưa từng bị ai nói những lời lẽ xúc phạm như vậy trong cuộc đời cả, rất sốc và buồn, em làm sai nhưng sự việc chỉ dừng lại ở mức như vậy mà chị nói em nặng lời quá.

Câu chuyện đã hơn một năm nhưng chị vẫn không tha cho em, còn gửi mail sỉ nhục em, gửi tin nhắn cho ba mẹ em. Đây là một số ít trong những mail chị gửi em, cứ tự suy diễn, hoang tưởng rồi chửi người khác liên tục "Mấy hôm nay tôi cảm thấy rất vui vì càng ngày cô càng để lộ bản chất. Mọi người giờ đây đã biết rõ bộ mặt thật của cô. Ai cũng có một người đàn ông của riêng mình để yêu và được yêu, còn cô tự tay huỷ hoại hôn nhân của mình, rồi thèm thuồng ganh tỵ hạnh phúc của người khác, đến nỗi phải giả bộ đáng thương để cầu xin chút lòng thương thừa thãi của chồng tôi...".
Tôi 25 tuổi, trải qua hai mối tình và từng yêu một người bằng cả con tim non nớt. Những tưởng chả còn rung động cho đến buổi tối hôm đó, trong men say, một nụ hôn nồng cháy đầy sai trái diễn ra, tôi thích anh - một người đàn ông đã có vợ con. 


Những ngày sau đó anh quan tâm đến tôi hơn, dành những lời ngọt ngào âu yếm, dù tỉnh táo biết điều đó là không đúng nhưng tôi chẳng thể nào thoát khỏi khát khao được bên anh và nhận từ anh những sự quan tâm đó. Sau những đấu tranh và giằng co thì lý trí tôi đã hoàn toàn thua cuộc. Chúng tôi bắt đầu những buổi hẹn hò trong im lặng. Đó là phút giây hạnh phúc, một thứ hạnh phúc đi mượn từ người phụ nữ khác và những đứa trẻ khác. Người ta nói đàn ông ngoại tình thì 90% vì dục vọng, tôi đã "say" đến mức chẳng còn muốn phân biệt anh đến với mình vì điều gì, chỉ biết chúng tôi rất vui vẻ khi ở bên nhau.

Sau thời gian đó là những giằng xé, là nỗi nhớ mong, cảm giác tội lỗi đến ngạt thở, rồi bất lực bởi tôi không thể chủ động liên lạc với anh được. Tôi từng bị tổn thương bởi một người tin yêu nhất, hơn ai hết tôi hiểu nỗi đau đớn đó ra sao với người phụ nữ anh gọi là vợ nếu chuyện hai người không còn là bí mật. Qua mấy lần gặp gỡ anh tỏ ý muốn đi quá giới hạn. Tôi dần bừng tỉnh.

Sau đó không lâu, tôi chủ động chấm dứt mối quan hệ này. Suy cho cùng nó chỉ có thể mang lại khổ đau và rắc rối cho cả ba người mà thôi. Thứ hạnh phúc đi mượn đó đã đến lúc phải trả lại, nó không là của tôi, mãi mãi không thuộc về tôi, nếu mù quáng tham lam giữ bên mình thì tôi sẽ bị nhấn chìm trong khổ đau, nước mắt. May mắn thay khi mọi chuyện chưa đi quá xa, khi tôi vẫn còn kiểm soát được cảm xúc của mình và khi chưa làm ai đó tổn thương.
Hai lần yêu thất bại tôi gần như đánh mất niềm tin, càng không có hứng thú gì với chuyện tình dục. Tôi tự kết luận mình là người lãnh cảm và chai sạn cảm xúc với đàn ông. Trong suốt 3 năm sau đó tôi từ chối tất cả những người muốn làm quen cho đến khi gặp anh - một người đàn ông đã có vợ. Tưởng rằng con tim đã khép lại mãi mãi, vậy mà nó lại rung động mãnh liệt khi gặp anh. Có lẽ số phận đang muốn trêu đùa tôi chăng, khi đẩy tôi vào một mối quan hệ éo le như vậy?

Người thân, bạn bè đều nói tôi là một cô gái dễ thương, giỏi giang và hiền lành. Tôi không đẹp như người mẫu nhưng cũng trắng trẻo, xinh tươi và có nụ cười duyên theo đánh giá của nhiều người. Từ lúc mới 15-16 tuổi đã có rất nhiều bạn trai theo đuổi tôi. Người yêu đầu tiên hơn tôi 8 tuổi, anh đẹp trai và ngọt ngào, lãng mạn, biết cách nói chuyện làm tôi vui. Tôi quen anh từ khi còn học lớp 12. Quen nhau được hai năm, có lần đi chơi xa không về nhà kịp vì đêm khuya mưa bão, chúng tôi thuê phòng trọ ngủ lại. Anh năn nỉ tôi cho vượt rào vì hai đứa đã quen và hiểu nhau nhiều rồi, anh sẽ cưới tôi làm vợ.
Anh tình cảm, âu yếm nhưng tôi vẫn không thấy có cảm giác gì và đã cương quyết từ chối. Sau đêm đó, anh lạnh nhạt dần rồi không lâu sau kết luận tôi không thật lòng yêu, tin tưởng anh, rồi anh nói lời chia tay. Tôi đã khóc rất nhiều suốt mấy tháng trời và lên mạng tìm đọc nhiều bài viết về tình yêu, giới tính, cũng lần mò xem thử phim sex cho biết với người ta nhưng chỉ thấy ghê ghê chứ không bị kích thích gì hết. Dần dần tôi có một suy nghĩ hình như mình bị lãnh cảm.
Hai năm sau khi chia tay tình đầu, tôi có cảm tình với một anh chàng học cùng lớp tiếng Nhật. Anh ấy đẹp trai, mạnh mẽ và giỏi làm kinh doanh, là chủ vài quán cà phê và salon làm đẹp. Quen nhau được vài tháng, anh dẫn tôi về nhà ra mắt ba mẹ. Ba mẹ và em gái anh đều rất quý tôi nên ủng hộ mối quan hệ này. Anh thường dẫn tôi về nhà chơi, ăn trưa cùng gia đình. Vào một ngày cuối tuần, ăn trưa xong anh kêu tôi lên phòng nằm nghỉ chút chờ anh xử lý công việc rồi chở đi xem phim. Lúc tôi ngủ thiếp đi thì anh bất ngờ "tấn công" tôi dồn dập. Anh đã là người đàn ông đầu tiên của tôi, còn tôi không thấy gì khác hơn là hơi sợ. Xong chuyện anh xin lỗi, nói rất yêu tôi và muốn có được tôi, anh đã không kiềm chế được.

Tôi hơi buồn nhưng cũng không trách mắng gì anh vì nghĩ chúng tôi cũng sẽ thành vợ chồng. Nằm im lặng một hồi lâu, anh quay sang hỏi: “Tại sao không có máu, sao em không thấy đau, em nói chưa quan hệ lần nào mà”. Tôi hơi sốc vì bị nghi ngờ sự trong trắng nhưng cũng bàng hoàng tại sao không đau và không có máu. Tôi đi bác sĩ tư vấn mới biết được là do hồi học phổ thông từng bị đụng xe và đã trải qua một cuộc đại phẫu thuật vùng bụng, vì vậy có khả năng khi tai nạn xảy ra thì màng trinh bị vỡ từ khi ấy. Anh nghe bác sĩ nói có lý nên đã không còn nghi ngờ tôi mà còn quan tâm chăm sóc nhiều hơn, vì biết thể trạng của tôi cũng yếu do tai nạn năm xưa.

Mỗi tuần chúng tôi quan hệ một lần, anh đều rất cố gắng tình cảm nhưng tôi vẫn không có cảm giác, chỉ thấy đau buốt sau mỗi cuộc yêu. Tôi trở nên sợ chuyện chăn gối và dần dần từ chối gặp anh. Vì sự lạnh nhạt của tôi anh thường uống rượu say và đã gây nên lỗi lầm, làm cho cô bé lễ tân ở nhà hàng của anh dính bầu. Gia đình cô ta liên tục tạo áp lực buộc anh phải cưới, vì vậy anh đành chia tay tôi dù rất quyến luyến và hối hận. Tôi đã đau buồn đến nỗi muốn tự tử. Cũng may là một người chị họ đã dẫn dắt tôi đến với Phật giáo. Chị cho tôi đọc và nghe nhiều Phật pháp, tôi tin vào duyên nợ, thôi thì hết duyên sẽ phải xa cách, không có nợ chẳng thể thành vợ chồng. Vì vậy tôi cũng sớm vượt qua chuyện buồn.
Trong suốt 3 năm sau đó, tôi dành thời gian tìm hiểu nhiều về tâm linh, không còn để ý đến tình yêu trai gái và có ý định sẽ không quen thêm bất kỳ ai nữa, sống độc thân cũng tốt. Tôi dần trở thành một người sống khép kín, ít giao du bạn bè, ít ra ngoài chơi. Có lần, người bạn lâu ngày không gặp gọi cho tôi nói nhớ nên muốn đến thăm. Cô ấy khoe với tôi là đang có game chơi trên điện thoại hay lắm, rủ tôi cùng chơi. Sau một thời gian tôi quen biết thêm nhiều người bạn trên mạng. Trong số đó có anh - một người nói chuyện rất hợp.

Quen nhau trên game vài tháng, chúng tôi chuyển qua chat Facebook mỗi đêm, nói chuyện trên trời dưới đất, chia sẻ rất nhiều tâm sự. Rồi giống như một thói quen khó bỏ, đêm nào không chat với nhau thì khó ngủ được. Cả tôi và anh đều biết chỉ nên dừng lại là bạn tri kỷ vì anh đã có gia đình. Thông qua những cuộc trò chuyện tôi biết anh là người có trách nhiệm với gia đình nên càng quý anh. Chúng tôi có dịp gặp nhau vài lần trong những cuộc họp mặt nhóm. Sau đó anh hay rủ tôi ra quán cà phê ngồi nói chuyện và trao đổi đồ trên game.

Cho tới một đêm, trái tim tôi như thắt lại, người run lên với những cảm xúc khó tả khi nhận được tin nhắn của anh qua Facebook: “Đêm nay anh say rồi, nhưng dù say hay tỉnh anh chỉ biết mình yêu em”. Tôi rất muốn trả lời cũng yêu anh nhưng lý trí đã níu lại, bản thân không muốn làm kẻ thứ ba nên tôi đã im lặng như chưa đọc được tin nhắn. Nhiều ngày sau đó, anh đã nói hãy quên những gì anh nhắn vì biết chúng tôi không có kết quả, anh cũng không muốn làm ảnh hưởng gia đình.

Tôi biết mình đã yêu anh nhiều, rất nhiều, không lúc nào không nghĩ về anh, nhớ đến anh. Vì yêu anh tôi cũng muốn anh được hạnh phúc, không muốn gia đình xào xáo nên chấp nhận lặng lẽ làm một người bạn chia sẻ tâm tình. Rồi chuyện gì tới cũng tới, tình cảm dồn nén lâu ngày quá đã bùng nổ vượt qua hết những sự ngăn cản của lý trí, chúng tôi đã đến với nhau. Cả hai đều tưởng tượng về một đêm ân ái mặn nồng nhưng sự thật không như tiểu thuyết. Trong đêm đó tôi đã rất đau, anh cũng biết tôi không có cảm giác sau cuộc yêu. Anh buồn và tự trách mình đã không làm cho tôi được hạnh phúc. Tôi cũng rất buồn vì yêu anh nhưng tại sao lại không thể hòa hợp trong chuyện tình dục?

Anh đã cố gắng nhiều lần sau đó, tình trạng không cải thiện nhưng anh vẫn không muốn rời xa tôi. Tôi đau lắm, dù gì cũng mang tiếng là kẻ ngoại tình và người thứ ba, mà lại không có cảm giác khi quan hệ. Mỗi ngày tôi đều sống trong cảm giác lo âu, hồi hộp và day dứt. Tôi dằn vặt rất nhiều vì biết mình đã không đúng khi xen vào gia đình người khác. Tôi đã quyết định đi nước ngoài để rời xa anh dù còn yêu nhiều, không muốn gia đình anh đổ vỡ. Bây giờ vợ anh vẫn chưa biết chuyện nên tôi hy vọng hai đứa chấm dứt sớm sẽ tốt.

Tôi đã rất khó khăn để có thể bắt mình rời xa anh. Anh cũng đau lòng lắm và vùi mình vào những cơn say suốt mấy tháng dài. Nghe bạn bè kể lại, anh lúc này trầm tính hẳn, ít nói cười như trước, gương mặt lúc nào cũng đượm buồn. Thỉnh thoảng chúng tôi vẫn chat với nhau nhưng không còn ngọt ngào như trước, chỉ hỏi thăm bâng quơ. Anh nói cho dù cách xa vẫn luôn yêu tôi và hứa với tôi sẽ chăm lo tốt cho gia đình, sẽ là người chồng và người cha tốt. Anh cũng mong tôi sẽ tìm được một người đàn ông của riêng mình, yêu thương thật nhiều và quan tâm tôi thay cho anh.

Tuy đã rời xa nhưng trong lòng tôi vẫn luôn thắc mắc tình cảm của anh dành cho mình là thế nào. Ngoại tình với một người lãnh cảm, đó có phải là tình yêu? Tôi chắc rằng anh không phải đến với tôi vì tình dục vì trong một năm quen nhau, chúng tôi chỉ quan hệ có vài lần, đếm trên đầu ngón tay. Đa số các lần gặp chỉ là ngồi cạnh nhau trò chuyện, thỉnh thoảng có vài nụ hôn vội hay những cái ôm… Mong được các bạn chia sẻ.
Tôi không phải con gái rượu độc nhất trong nhà như Linh của bạn, tôi là con út trong gia đình có ba anh chị em. Trong ba đứa con của bố mẹ, tôi là đứa "học hành" nhất. Vì thấy tôi học giỏi, lại đỗ trường chuyên, đi học luôn nằm trong top dẫn đầu của lớp nên mẹ rất "đặc cách" cho tôi trước việc nhà. Anh cả chị hai hầu như phải làm mọi việc, duy có em út là tôi chỉ việc học, đi học về đã có cơm ăn, cơm ăn xong có người bê mâm đi rửa. Đến quần áo thay ra tôi cũng vứt bừa bãi, chưa bao giờ nghĩ mình phải sống ngăn nắp, gọn gàng. Tôi mà xắn tay rửa bát thì mất cả tối mới xong. Hồi mới yêu, đến nhà tôi chơi, chính chồng tôi bây giờ là người phải ngỡ ngàng vì chờ tôi ngoáy mấy cái bát mất hơn 1 tiếng, không còn cả thời gian để hai đứa có thể đi chơi.
Nhưng chồng tôi chưa bao giờ gọi tôi là "cục nợ" như cách bạn gọi vợ của bạn. Anh ấy coi tôi là "cục cưng", và anh ấy là người hồn nhiên chỉ cho tôi cách rửa bát làm sao cho nhanh, cho sạch, cũng chính anh ấy đóng cho tôi cái mắc treo quần áo rất xinh lên tường phòng, nhẹ nhàng nhắc tôi rằng sau này quần áo đi về thay ra cứ móc cả lên đấy.
Hồi mới về nhà chồng, tôi cái gì cũng không biết làm. Anh giảm gánh lo cho tôi bằng cách chủ động nói với mẹ anh rằng tôi từ nhỏ tới giờ chỉ biết học, việc nhà không biết gì đâu, nhưng vì yêu anh mà tôi đã rất cố gắng. Anh hay đưa tôi đi chợ, siêu thị, mua nguyên liệu về phụ tôi nấu những món tôi đã luyện tập kỹ trước khi lên xe hoa để ghi điểm với bố mẹ chồng. Từ hình dung về cô con dâu "chỉ học chả biết làm gì" tới thực tế rằng tôi cũng biết nấu nướng chút đỉnh, mẹ chồng tôi chẳng thể hài lòng hơn.
Đến giờ tôi đã làm mẹ của 2 đứa con và có thể tự tay chăm sóc cho các con của mình, khéo léo như bất cứ bà mẹ nào. Tôi tự thu nép, quán xuyến được việc nhà và mọi kế hoạch của tôi đều vô cùng khoa học nhờ tư duy theo cách của chồng. Cho nên tôi muốn nói với bạn rằng, cái gì cũng thay đổi được, chỉ cần bạn có thành ý giúp đỡ người bạn đời của mình, cô ấy sẽ biết ơn bạn như tôi biết ơn và trân trọng chồng tôi.

Thứ Ba, 5 tháng 1, 2016

Tôi thấy thật buồn cười khi nghe không ít người ca than, đại khái như: vì sao trước khi cưới anh thơm tho sạch sẽ mà giờ lại ở dơ, tại sao trước đây cô hiền lành mà bây giờ càu nhàu nhiều…Muôn vàn sự đối nghịch tồn tại trong cùng một con người, những thay đổi trong chớp mắt khiến không ít người cảm thấy “sốc”.
Thật ra, con người đó vẫn thế, không hề có sự thay đổi nào, chỉ là bạn đã không đủ tinh tế để nhận ra. Tình yêu cảm tính đã chi phối khiến bạn không còn đủ lí trí tìm hiểu kĩ về đối phương. Để rồi sau đó thất vọng về người sánh bước cùng mình, mà người ta quen gọi là “vỡ mộng”.
Tuy nhiên, bạn đừng vì những điều khiến bạn bực bội mà trút giận lên vợ hay thậm chí cố gắng thay đổi cô ấy. Mỗi con người là một bản sắc, bản ngã riêng biệt. Với riêng người phụ nữ, đứa con sẽ giúp cô ấy thay đổi. Đứa con chính là chất xúc tác để cô ấy hoàn thiện bản thân, tin tôi đi đó là bản năng làm mẹ!
Tôi cũng muốn nói với các bạn trẻ. Trước khi muốn tìm hiểu sâu một ai đó thì mình đều phải điều tra xem gia đình nhà người ta thế nào, bố mẹ có hiền lành đức độ không, người ấy đối xử với bố mẹ anh chị em như thế nào, người ấy đối xử với bạn bè và mọi người ra sao.
Phải hiểu rõ về nhau, phải hợp nhau thì mới có thể sống chung lâu dài được. Hôn nhân chưa bao giờ là chuyện đơn giản!
Chúc các bạn có những ứng xử phù hợp để giữ gìn hạnh phúc!
Nhiều người sẽ nghĩ đến cảnh “chó chui gầm chạn”, bi kịch của tôi thì hoàn toàn ngược lại. 
Nguồn cơn bắt đầu từ chuyện vợ tôi thay đổi hoàn toàn sau khi cưới. Khác hẳn với cô gái xinh đẹp, thơm tho, chăm chỉ mang cơm cho tôi mỗi trưa ở cơ quan, Linh ở bẩn và luộm thuộm đến tôi cũng phát bực. Em gần như không động tay chân vào việc gì, mọi thứ đều nhờ mẹ lo.
Ban đầu, tôi nghĩ có thể do mẹ thương Linh và vì đây là nhà cô ấy nên Linh không cần giữ ý. Sau tôi mới biết Linh đã quen với cảnh sống được người khác chăm sóc, hầu hạ nên mới nhất quyết giữ tôi ở rể. Mẹ vợ cũng thú nhận, những bữa ăn trưa ngọt ngào em mang tới đều là do mẹ nấu sẵn, hoặc em gọi đồ bên ngoài.
Dù rất giận Linh, nhưng nghĩ về sự chăm lo, yêu thương của ba mẹ tôi tặc lưỡi cho qua. Bởi vì ba mẹ vợ thì rất thương tôi. Ngay từ hồi mới yêu, ông bà đã đối xử với tôi rất tử tế, không ít lần còn làm cầu nối giảng hòa cho tôi và Linh. Biết gia đình tôi ở quê nghèo, họ cũng không chê bai.
Cho đến hôm nay, tôi tá hỏa khi biết được mẹ đã đổi cho tôi đống đồ lót mới mà không phải là vợ. Tôi gần như cáu um lên với Linh. Tôi không hiểu nổi, rốt cuộc Linh có ý thức gì về việc làm vợ hay không?
Tôi nên làm một điều gì đó để Linh thức tỉnh, nếu không khi có con cái tôi sẽ là người thay cô ấy làm mẹ mất! Mong các bạn cho tôi lời khuyên.
Quân lớn hơn Thùy một tuổi, họ chơi thân từ nhỏ vì cùng tham gia đoàn ca đoàn của Giáo xứ. Anh ngỏ lời yêu Thùy từ những năm cấp Ba. Đáp lại, Thùy khẽ dựa đầu vào vai Quân, trả lời "Em không biết nữa". Cô không đủ tình cảm để tiến thêm bước nữa, cũng không muốn mất một người anh tốt bụng, chân thành lại có nhiều sở thích giống mình.
Không trở thành người yêu của nhau nhưng mỗi chiều khi tan học, Thùy vẫn đồng ý để Quân đèo về dù nhà hai đứa ngược đường. Hai người thậm chí còn thân thiết hơn trước, họ cùng nhau đến thư viện học bài, đến nhà thờ luyện thanh, cuối tuần bắt xe khách lên thị trấn mua những cuốn sách và đĩa CD yêu thích. Thùy coi Quân là người anh trai tốt, còn Quân vẫn làm “cái đuôi” của cô, mong đợi một ngày tình cảm chín muồi hơn, anh sẽ lại tỏ tình.
Thế rồi 8 năm đằng đẵng trôi qua, họ luôn gắn bó nhau nhưng chưa từng vượt quá giới hạn tình bạn. Quân đã tỏ tình Thùy thêm vài lần nhưng đều thất bại. Thùy muốn hai người vẫn dõi theo cuộc sống của nhau, rảnh rỗi thì hẹn hò café, ăn tối, có chuyện vui buồn thì trút bầu tâm sự, nhưng tuyệt đối không phải là người yêu. Thùy nói họ tuy cùng sở thích song khác quan niệm sống, cô là người tham vọng còn Quân không muốn bon chen, thế giới của cô màu sắc, phù phiếm còn thế giới của anh đơn giản, trầm lặng. Quân từ lâu đã chấp nhận sự thật rằng Thùy mãi không thuộc về anh nhưng vẫn lặng lẽ đi bên đời cô, vực cô dậy lúc cô đau khổ, thất vọng.
Suốt những năm đại học, Quân và Thùy đều từng hẹn hò. Nhưng họ dẫu yêu ai thì cũng dành sự quan tâm nhất định cho nhau. Quân thậm chí nhớ các mốc quan trọng trong chuyện tình của Thùy còn rõ hơn cô. Chính anh là người đã nhắc Thùy sinh nhật của cậu bạn trai hoặc ngày kỷ niệm yêu nhau vì cô quá bận rộn. Lúc Quân đã chính thức hẹn hò với người khác, cuối tuần anh vẫn dành thời gian đưa “em gái” đi chơi, mỗi tối họ điện thoại hàn huyên đến khuya.
Hiện tại, làm việc ở hai thành phố xa nhau, họ vẫn là bạn tri kỷ. Quân hài lòng với công việc của một kỹ sư, thỉnh thoảng hẹn hò với một cô gái, nhưng chưa mối tình nào đủ sâu sắc để anh muốn giữ thật lâu. Thùy chưa bao giờ thỏa mãn trong công việc, cô vừa cầu toàn vừa dồi dào năng lượng, đổi chỗ làm và thăng chức thường xuyên. Những cuộc tình cũng đến rồi đi như một thứ gia vị làm mặn mà thêm cuộc sống, không có cũng chẳng chết ai. Chuyện tình "anh trai tốt" thì vẫn mãi dang dở.

Giờ đây khi không còn là một đứa trẻ, Thùy thỉnh thoảng vẫn nhận được hộp quà chuyển phát nhanh toàn những cuốn truyện tranh và loại sô-cô-la ưa thích. Nhiều khi áp lực, cô đơn sống giữa chốn đô hội, Thùy nghĩ hay là mình nhận lời yêu Quân, hay là trở về bên Quân để được anh bao bọc, che chở. Nhưng Thùy lại lắc mạnh đầu xua tan ý nghĩ đó, cô biết rằng mình chưa từng yêu Quân, anh mãi là "một người thân quá không biết nên gọi là gì".

Vợ chồng tôi kinh doanh một cửa hàng ăn uống khá phát đạt, có một cặp sinh đôi ngoan ngoãn, bụ bẫm. Cuộc sống gia đình đáng ra sẽ rất viên mãn nếu chồng tôi hào phóng, biết tin tưởng vợ.


Tôi được nhiều người nhận xét là dù đã gần tuổi tứ tuần vẫn đẹp mặn mà. Chồng tôi thì tướng mạo gầy gò, nước da đen sạm, quả thật vẻ bề ngoài của chúng tôi có chút chênh lệch. Dù thế tôi chưa bao giờ coi điều đó là một vấn đề, tôi vốn không thích những gã đàn ông đẹp trai, đào hoa. Nhưng chồng tôi lại nghĩ rằng nhan sắc của tôi là một hiểm họa. Anh khó chịu ra mặt mỗi khi tôi thoa chút son phấn ra ngoài chơi với hội bà tám hay có khách vào quán khen bà chủ xinh đẹp. Nhiều đêm anh dằn vặt, tra hỏi tôi rằng liệu tôi có lén lút hẹn hò với người đàn ông nào khác không. Đó thực sự là một cơn ác mộng trong khi tôi chẳng làm gì nên tội tình.
Bao năm sống trong sự ghen tuông vô lý của chồng, tôi vẫn cố dặn mình phải thông cảm cho anh bởi cuộc sống của anh cũng không dễ dàng gì. Hai vợ chồng đều xuất thân từ nông thôn, khởi nghiệp với đôi bàn tay trắng, không có anh cần cù, tiết kiệm, chúng tôi đã không có được cơ ngơi như ngày hôm nay. Tôi rất cảm phục sự chịu thương chịu khó của anh.
Bất hạnh là chúng tôi lại hiếm muộn. Sau nhiều lần chạy chữa không thành, hai vợ chồng đành chấp nhận thụ tinh nhân tạo. Vì những “chiến binh” của anh quá yếu nên chúng tôi buộc phải xin của người khác. Khi những đứa trẻ ra đời, anh rất vui sướng, suốt ngày cưng nựng chúng nhưng tôi biết từ sâu thẳm lòng mình, anh vẫn rất buồn vì về mặt sinh học, chúng không phải là con đẻ của anh.
Nếu chồng chỉ ghen tuông thôi tôi có thể chịu đựng nhưng cộng thêm tính keo kiệt, tôi thấy thật khó sống. Anh từ nhỏ sống cảnh bần hàn nên khi có chút tiền vẫn không quen thoải mái chi tiêu. Tôi không hiểu anh tích nhiều tiền tiết kiệm thế để làm gì, cái tương lai của mà anh nói muốn bảo đảm ấy nó đẹp đẽ đến nhường nào trong khi hiện tại anh khiến cuộc sống của cả nhà thật căng thẳng.
Chồng tôi là kiểu người đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành, anh nắm quyền “tay hòm chìa khóa”. Chi tiêu trong nhà từ việc bé đến lớn đều phải được anh duyệt. Tuy không phải đại gia nhưng chúng tôi kiếm tiền rất khá, tôi không hiểu vì lẽ gì mà anh cứ muốn cả nhà chi tiêu dè sẻn một cách thái quá như thế. Bố mẹ anh đều đã mất, các anh chị em ai cũng con cái đề huề, cửa nhà đàng hoàng hết rồi nên anh rất ít khi phải chi tiền cho nhà nội. Chồng tôi quán triệt luôn là nhà ngoại cũng thế thôi, cho công bằng.
Nhưng khổ nỗi tôi còn mẹ già yếu, vợ chồng anh cả tôi vốn không khấm khá gì, sau tôi còn hai đứa em chưa lập gia đình, công việc nay đây mai đó. Tôi thương mẹ và các em, nhiều khi muốn chu cấp cho họ mà không dám mở miệng xin chồng. Lễ tết, anh chỉ theo tôi về thăm và biếu mẹ ít tiền cho phải phép.
Tuy vậy, tôi vẫn có cách của riêng tôi để giúp đỡ gia đình mình. Dẫu sao tôi cũng là đàn bà, anh dù chặt chẽ mấy, tôi vẫn tìm ra kẽ hở. Lâu dần tôi thành kẻ “ăn trộm” trong chính ngôi nhà mình, cảm giác rất khó chịu nhưng không còn cách nào khác khi chồng quá keo kiệt.

Bài viết theo tháng

Xem nhiều nhất

Đối tác: