Thứ Tư, 31 tháng 8, 2016

Trước kia anh phản bội tôi để bồ có thai. Lúc đầu tôi định ly dị nhưng thấy hành động cô bồ có vẻ đang hả hê chờ ngày nhảy vào nên tôi dù chán ngấy vẫn giữ lại, cô ta tức lắm. Tôi giữ anh không phải sợ con không có cha sẽ thiệt thòi, vì là mẹ bằng cách nào tôi vẫn không bao giờ để con khổ hơn những đứa trẻ khác, giữ chỉ vì không muốn mưu kế của cô bồ trở thành hiện thực. Tôi tha thứ anh mừng lắm, tôi ra điều kiện nào anh cũng chấp nhận và hai trong số những điều kiện tôi đưa ra là không trợ cấp, không được hỏi thăm bồ. 

Tôi không cho phép anh biểu lộ hành động lạ lùng nào để con phát hiện ra chúng tôi xích mích. Cô ta từ khi tôi tha thứ cho anh đã như cá thiếu nước, khổ sở chật vật nuôi con, tìm mọi cách để trả thù tôi nhưng không thành. Cô ta cũng bị anh tát khi dám điên cuồng đến gào khóc, giật tóc tôi. Tôi có quan niệm là dù chồng ngoại tình nhưng bồ mà còn vấn vương thì không nên buông tay. Bồ không đáng có một cuộc sống sung sướng, quỹ đạo trái đất có xoay chuyển thế nào thì cái mác "bồ" vẫn ở đó và kẻ ngoại tình cũng không sống an nhàn, sung sướng, thuận theo ý mình.

Chồng tôi, dù tôi ngán đến tận cổ nhưng vẫn cần anh để thoả mãn nhu cầu chăn gối vì đi lung tung vừa nguy hiểm lại mang tiếng, với lại anh cũng không phải kẻ vô dụng. Tôi vẫn bình thường, vui vẻ, yêu đời chăm chút cho bản thân, không tỏ ra khó chịu hay ghét anh. Anh cũng đối xử tốt, bù đắp cho tôi nhưng lòng tôi thừa biết tha thứ cho anh chỉ có thể nói bằng miệng, thực hiện thì tôi không dám đảm bảo. Tôi không đảm bảo sẽ giữ anh cả đời, có thể về sau khi con đã công thành danh toại thì cô ta có khả năng có anh, còn tôi đi tìm tình yêu mới bên đất người. Còn hiện tại cô ta đừng nuôi hy vọng, dù có chán đến tận cổ tôi cũng không buông chồng.

Ly

Anh! Em lại viết cho anh, không biết anh có muốn đọc những dòng tâm sự của em nữa không. Mấy ngày nay, gần đến ngày giỗ của anh lòng em lại nặng trĩu, với cái không khí chuyển mùa như thế này em sợ mình bị đuối mất. Em đã tự lẩm bẩm trong mình những câu “thần chú" riêng để vượt qua cái cảm giác se se, cái nắng vàng nhạt, cảm giác nhớ anh đến thắt lòng vào mỗi chiều em đi làm về.

Hai năm qua, con trai đã lên được 3kg, con gái lên được 5 kg, em thường nói đùa với bà ngoại rằng vì anh thích con gái nên có vẻ ưu ái cho con gái hơn. Hôm nay, con gái giao ước với em khi nào đến ngày giỗ bố, mẹ không được khóc, mẹ khóc làm con sợ, mẹ khóc là con đi đến nhà người khác ở đấy. Em chỉ biết ôm con vào lòng và ậm ừ cho qua, nỗi đau mất anh quá lớn. Em đã để lại trong ký ức của con gái những lần khóc, những lần cấu xé, vật vã ôm con cho thỏa nỗi nhớ anh.

Em nghĩ mình thật ích kỷ, em buồn, nhớ anh, không biết dựa vào ai, em lại lấy con gái ra để ôm, để hôn, để khóc. Thực sự con sợ, đã qua gần 2 năm rồi nhưng những ký ức kinh hoàng về ngày anh mới ra đi vẫn in đậm trong trí nhớ của con gái giờ đã 5 tuổi. Đôi lúc em không tỉnh táo, vẫn thể hiện buồn bã, vẫn nước mắt trào ra trước mặt con. Em phải làm gì khi trong đầu luôn ám ảnh về một tương lai không còn bố cho con, về một tương lai em đơn độc giữa cuộc sống để lo lắng cho hai con. Nhiều lúc nghĩ không có anh, những quyết định về hiện tại và tương lai cho con có đúng không, rồi sau này con chúng ta sẽ trở thành người như thế nào? Em sợ, một cảm giác thật trống rỗng, đơn độc nhưng có lẽ phải cố lên thôi, phải cười, phải vui trước mặt 2 con dù trong lòng em quặn thắt, phải vừa làm người mẹ nghiêm nghị, vừa làm người mẹ nhân từ. Hãy giúp em anh nhé.

Quân Giang

Tôi 23 tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học tôi được chú giới thiệu vào làm trong công ty thực phẩm, mọi chuyện sẽ thật tốt nếu tôi không gặp cô ấy, một nhân viên mới như tôi, vào làm trước tôi vài ngày. Mỗi lần gặp cô ấy tôi như người mất hồn, trong lòng cứ bối rối. Đó là lần đầu tiên tôi cảm giác thích một người, từ nhỏ đến giờ tôi chưa yêu ai.

Tôi trắng trẻo, mặt mày sáng sủa, nhà cũng có điều kiện nên khi còn đi học cấp 3 và đại học khá nhiều em thích. Tôi chẳng để ý đến ai, có quen vài cô nhưng chỉ quen cho có với bạn bè để cùng đi chơi. Người lâu nhất tôi quen 2 tháng. Đối với cô ấy hoàn toàn khác, tôi cảm giác mình đã yêu thật lòng. Tôi chinh phục bằng đủ mọi cách, tặng hoa giấu mặt mỗi ngày một bó trong một tuần, thấy cô ấy tò mò muốn biết người tặng nên tôi ra mặt và xin số điện thoại. Cô ấy cho tôi địa chỉ mạng xã hội và dặn chỉ được nhắn tin sau 10h tối. Tôi hỏi vì sao cô ấy nói từ từ sẽ biết.

Tôi thấy khó hiểu nhưng đang vui nên cũng chẳng để tâm đến nữa, cứ nhắn tin mỗi ngày hơn một tiếng thì ngủ. Được khoảng nửa tháng cô ấy nhận lời làm bạn gái tôi. Tôi sung sướng, vui hơn trúng số, chúng tôi bắt đầu có những cuộc hẹn nhưng ngày giờ toàn do cô ấy định, tôi thắc mắc nhưng khi hỏi cô ấy đều nói từ từ tôi sẽ biết. Tôi được sinh ra trong gia đình khá giả, ấm áp tình thương của ba mẹ, ít va chạm khiến bản thân ra đời như một gã khờ, lơ ngơ không biết gì và không nghi ngờ gì. Cô ấy chủ động trong mọi thứ, kể cả hôn lẫn quan hệ nam nữ làm tôi đắm chìm say mê. Chỉ mới quen 3 tháng, đến chỗ ở của cô ấy tôi còn chưa biết mà đã xin mẹ cưới cô ấy về cho tôi.

Sau đó, mẹ nói tôi nên xác minh lại cô gái này. Tôi rất tin mẹ nên đã gặp cô ấy để hỏi rõ mọi chuyện. Cô ấy giải thích đang sống như vợ chồng với một người khác. Cô ấy đưa ra cả ngàn lý do, mong tôi bỏ qua, hứa sẽ chia tay người đó. Trong đầu tôi là một mớ hỗn độn, tôi chẳng suy nghĩ được gì, chỉ bảo cô ấy là tôi cần thời gian để suy nghĩ. Tôi chưa dám nói cho mẹ nghe vì sợ. Trong đầu cứ có hai dòng suy nghĩ đối lập, nửa muốn buông nửa muốn giữ. Hiện tại tôi khó có thể chấp nhận cảm giác thiếu cô ấy vì đã yêu rất nhiều. Đầu tôi như muốn vỡ ra, giờ tôi phải làm sao?

Hùng

Tôi rất đau khổ vì sai lầm của mình, trong lúc viết bài này tôi nhớ em rất nhiều, người con gái mà tôi luôn coi đó làm niềm tin và động lực để sống. Chúng tôi yêu nhau chưa được một năm, dù biết là ngắn nhưng có thể hiểu và xác định yêu đến trọn đời. Trong quãng thời gian đẹp nhất khi đó, tôi đã yêu em một cách sai hoàn toàn.

Cứ nghĩ khi yêu nhau không cần những lời quan tâm hỏi han những lúc em mệt, không cần nói lời yêu vì nghĩ hai đứa quá hiểu nhau rồi. Chính vì thế em bắt đầu thích một người khác, một người thay tôi hàng ngày hỏi thăm em. Khi nhận ra được điều đó em không biết phải làm sao, đáng nhẽ tôi phải nhìn nhận lại bản thân và sửa đổi, nhưng không, sự tự trọng của một người con trai đã phá nát điều đó. Tôi ngu ngốc nhìn nhận đó như một sự phản bội và đã vô tâm với em trong suốt một tháng. Một tháng đau khổ và tuyệt vọng của em nhưng tôi không biết. Lúc nhận ra mình sai thì cảm xúc của em với tôi chỉ là con số 0, vô cảm hoàn toàn.

Giờ không còn em ở bên nữa tôi nhận ra càng yêu em hơn và hận bản thân. Không đêm nào tôi ngủ được, cứ nghĩ đến cảnh tôi từng từ chối em là tim đập loạn xạ, nước mắt chảy.

Gửi em, người giúp anh có được cảm giác yêu từ lâu mà anh không có được: Xin lỗi đã không trân trọng tình yêu của em. Nếu có cơ hội, nếu sau này nhận ra em còn nhớ anh dù chỉ một xíu thôi thì hãy nghĩ luôn còn có anh đợi em đó, tình yêu của anh.

Vinh

Thứ Ba, 30 tháng 8, 2016

Là độc giả thường xuyên của mục Tâm sự, tôi đã nhận ra từ một năm trước “cô em dâu” đang được các bạn quan tâm là người bạn tôi khá thân. Hình như đây cũng là đề tài được chia sẻ nhiều nhất trước giờ. Tôi thật mong đây sẽ là bài cuối cùng để sau này không ai tò mò về bạn, cũng đừng đem bạn ra bàn tán nữa. Tôi vẫn biết nếu ai có dịp nói chuyện qua với bạn sẽ ấn tượng sâu sắc, bạn là người có thần thái nổi trội giữa đám đông, nhưng nổi tiếng đến mức có cả chục bài viết về mình trên một trang báo hàng triệu người đọc, trong hoàn cảnh này thì chắc không ai muốn.

Chúng tôi ở gần nhà nhau khi còn nhỏ. Gia đình bạn lúc khó khăn đã chuyển nhà từ quận 3 về sống trong khu lao động quận 8. Kỷ niệm của chúng tôi là những lúc trèo cửa sổ trốn nhà đi xem lên đồng khi đã nửa đêm, những lúc trốn mẹ đi đánh banh đũa. Bố bạn là giáo sư học từ Pháp về. Mẹ bạn đẹp theo kiểu cốt cách con quan ngày xưa. Không biết vì kính thầy hay vì mê cô con gái của thầy mà nhiều anh học sinh năng tới lui nhà bạn. Cứ mùa hè tới, bạn lại được các anh học trò của bố tặng bao nhiêu dế đá (vì bạn thích chơi dế), để rồi có hôm 10 giờ đêm còn chạy đến cầu cứu tôi “nhiều dế quá gáy điếc tai”.

Những bài viết về bạn khá chính xác nhưng ít ai biết bạn là người hài hước, liều mạng nhưng chu đáo. Tình yêu của bạn đến bằng sự đồng điệu này, bạn thích sưu tầm chuyện cười và chồng cũ sẽ gửi cho vợ những mẫu chuyện vui như thế mỗi ngày mới. Bạn giỏi Toán nhưng ít ai biết sở trường lại là văn chương, từng dự thi học sinh giỏi văn cấp thành phố, vì thế tôi không ngạc nhiên khi cuối cùng bạn vẫn theo ngành luật. Tôi cùng bạn lớn lên, nhìn thấy sự tinh nghịch khi còn nhỏ và bây giờ là một phụ nữ quyền lực. Bao nhiêu năm đã qua đi nhưng có một điều bất biến trong bạn đó là tấm chân tình. Ở bạn hội đủ mọi tinh hoa nên trụ được ở vị trí hôm nay, nhưng điều tôi trân quý nhất là sự tử tế, cực kỳ tử tế.

Lớp chúng tôi có cậu bạn nhà rất nghèo, theo mẹ làm nghề lượm rác, mỗi lần vào lớp mùi hôi còn ám vào người khiến ai cũng tránh xa, còn bạn thì không, đã thế còn dành cả thời gian để kèm học. Dù sau này cậu ấy cũng bỏ học nhưng giờ đã là đại gia ngành sắt thép. Chắc có chút ảnh hưởng tích cực từ bạn nên cậu ấy làm từ thiện cho trẻ em nghèo rất nhiều và mỗi lần gặp tôi lại hỏi thăm cô lớp trưởng ngày nào đã giúp mình qua được lớp 9. Tôi đến nước Mỹ muộn, được bạn nâng đỡ những ngày đầu bỡ ngỡ. Giờ tôi chỉ là một trong số hàng ngàn nhân viên của bạn, tôi muốn giữ khoảng cách nhưng bạn luôn là người chủ động mời vợ chồng tôi đi ăn trưa khi có dịp. Sinh nhật tôi, chồng còn chưa kịp nhớ, bạn đã gọi điện chúc mừng. Bạn tôi là người như thế đó, không chê bạn khó, không khinh kẻ nghèo. Vì những bài viết này liên quan đến hai con của bạn nên tôi cần phải cho bạn biết. Tôi tin bạn đã đọc qua.

Trái với tôi tưởng bạn sẽ được an ủi phần nào nhưng bạn bảo “Chỉ trích nhà anh ấy gay gắt quá làm tâm trạng mình thấy nặng nề nên không dám đọc hết”. Tôi đã đọc tất cả những bài viết về bạn, cả những lời bình luận, nhận thấy một số đọc giả đã hiểu sai. Bạn không hận chồng cũ, không muốn gặp vì đã nói hết những gì cần nói, làm hết những gì cần làm, gặp lại chỉ là sự níu kéo và xô ngã đời nhau. Tính bạn từ nhỏ đã thế, khi tôi ghét một người và hay kể, bạn nói ngay “Không thay đổi được thì chấp nhận, không chấp nhận được thì đừng chơi nữa, cằn nhằn mãi thế xấu tính ra”. Hơn nữa bạn đã nhiều lần khẳng định chưa bao giờ hối hận về những quyết định của mình, từ yêu đến cưới, rồi hy sinh và cuối cùng chia tay, mỗi quyết định đưa ra bạn thấy đúng với hoàn cảnh đó, thời điểm đó. Vợ chồng là bạn đời, nâng đỡ nhau khi cần là đạo nghĩa, cả việc chăm sóc gia đình chồng cũ cũng vậy, mọi việc đều tự nguyện nên không đòi hỏi phải trả ơn.

Tôi từng rất ghét nhà chồng bạn nhưng bạn nói: “Không ai hoàn toàn đúng hay hoàn toàn sai. Có điều, có những sai lầm có thể làm lại, có những thứ sai một ly đi một dặm. Do không phải ai cũng biết xử lý tình huống để rồi cứ luẩn quẩn chứ không hẳn họ xấu”. Người trong cuộc đã nói thế thì xin đừng ai phê phán thêm gia đình họ nữa. Tôi tin một người như bạn sẽ không nhìn sai. Bạn không phải cao thượng để nghe ai đó năn nỉ vài câu thì “nhường” chồng, mà đơn giản như độc giả nào đã nói “Không còn cảm xúc với thứ mình thấy ghê. Cái mình đã không cần, ai muốn lấy thì cứ đến". Cũng không phải bạn chạy trốn, chịu đau khổ một mình đem con đi nơi khác sống, mà đơn giản bạn vẫn luôn muốn cho con được nhìn xa trông rộng. Sau chuyến công tác này, bạn còn dự định đến những miền đất khác. Bạn không cô độc.

Bạn sang nước ngoài công tác theo chế độ đãi ngộ, chỗ ăn ở, học hành của con đều đã được trợ lý thu xếp. Mỗi khi đi xa, ông bà ngoại cũng theo sang phụ săn sóc cháu, anh chị cũng thay nhau bay sang thăm em, hàng ngày vẫn có người giúp việc. Bạn là em út trong nhà và út cả hai họ nội ngoại, có rất nhiều anh chị họ thân thiết. Họ đều là những người sống ở nước ngoài từ rất lâu, không can thiệp vào cuộc sống riêng nhưng luôn đứng sau hỗ trợ và tin tưởng. Nói bạn kiên cường đến mức không biết đau là không đúng vì trong lúc bạn chơi vơi từng bộc bạch: “Chỉ muốn ngủ một giấc thật dài vì mỗi khi tỉnh dậy lại cảm giác như mình đang rơi tự do”. Mọi người hãy tưởng tượng mình chơi trò cảm giác mạnh và rơi tự do một phút sẽ kinh khủng thế nào, lúc đó sẽ hiểu được nỗi đau của bạn. Nhưng ngay cả trong lúc chán nản, bạn vẫn rất tếu: “Rơi mãi cũng phải chạm đất, nhưng chắc mình không rớt vô xi măng đâu mà vô một cành cây nào đó, cùng lắm là trầy trụa, ê ẩm một thời gian rồi thôi”. Tôi tin với một người làm việc 10-12 tiếng mỗi ngày và với trọng trách trên vai, sau khi cho con học bài rồi cho ngủ, lại tiếp tục với những việc công ty thì không có nhiều thời gian để đau mãi.

Tuy bài viết của người xưng là “chị chồng” hình như có sự giúp sức của ai đó và mang ý nghĩa dò xét nhiều hơn, tôi vẫn muốn thay bạn nhắn với chị: “Em dâu cũ đã nói với chị nhiều lần rồi mà, chỉ cần không xáo trộn nếp sinh hoạt hàng ngày của cháu, nhà chị có thể thăm cháu. Chỉ cần nhà chị phải báo trước với mẹ cháu để thu xếp vì cháu còn nhiều hoạt động ngoại khóa. Nếu ai đó có ý định chia cắt hay giành giật thì đang phạm phải một sai lầm lớn thứ hai. Như một độc giả đã viết, bản năng người mẹ luôn bảo vệ con mình, nếu ai bước qua giới hạn cuối cùng này sẽ không có bất cứ sự nhượng bộ nào nữa. Gia đình nhà chị nếu có thương cháu thật thì hãy yên tâm, với sự dẫn dắt và chăm lo của mẹ, hai cháu sẽ trở thành những người phụ nữ xuất sắc sau này”.

Tôi cũng muốn thay bạn gửi lời cám ơn đến tất cả độc giả đã dành lời thương cảm, có độc giả còn viết bài ủng hộ. Khó tin phải không? Nhưng trong cuộc sống này còn tồn tại những bông hoa tỏa ngát hương như vậy đó. Bạn là hiện thân của sự thánh thiện, là đuốc soi cho tôi mỗi lúc cái xấu rình rập, tất cả cũng nhờ nền tảng gia đình mà ra. Trong ký ức non nớt của tôi mỗi lần sang nhà bạn chơi, bà nội bạn hay kể chuyện xa xưa. không thấy khoe mình từng là bà này bà nọ nhưng rất tự hào gia đình bạn từng cứu sống rất nhiều người trong cơn hoạn nạn. Lúc còn nhỏ tôi không hiểu gì nhưng lớn lên tìm hiểu thì biết. Ngày bà nội mất, người đến viếng đông vô kể mà chính bạn cũng không biết họ là ai, nghe kể toàn những người đã chịu ơn bà nội. Bạn muốn giáo dục con mình như những gì mình đã được đi qua, “Yêu thương nhiều hơn, than vãn ít đi, đứa nhỏ lớn lên trong môi trường đó sẽ tự tin hơn”, đó là niềm tin của bạn. Xin đừng bận tâm và ám ảnh với câu chuyện này nữa, nó chỉ là một phần trong cuộc sống. Hãy quên đi và chăm chút yêu thương gia đình của riêng mình. Xin mọi chuyện hãy kết thúc ở đây. Một người bạn.

Xem thêm loạt bài về nhân vật trong bài:

Ngọc

Tôi là nhân vật chính trong bài “Em xiêu lòng với người khác vì tôi xao nhãng tình cảm”. Lời đầu tiên tôi xin cám ơn mọi người chia sẻ với tôi, nhờ thế mà tôi cố gắng níu kéo tình cảm của cô ấy, thậm chí bỏ việc đi công trình xa đầy tương lai về làm gần nhà hơn mà công việc không bằng như trước, chỉ được cái thu nhập ổn định. Thời gian đầu rất khó khăn kéo cô ấy về bên mình, vì lúc đó tình cảm cô ấy còn dành cho người thứ ba, vẫn trốn tôi đi chơi với người đó. Sau thời gian bên cô ấy, tôi chăm sóc tận tình, nhẫn nại, thậm chí cô ấy không chịu gặp nhưng tôi vẫn dày mặt qua nhà cô ấy tìm gặp cho bằng được. Dần dần cô ấy cũng xiêu lòng với sự khoan dung và nhẫn nại của tôi, quyết định từ bỏ hẳn người thứ 3, không gặp người đó nữa. Tôi đã tới nhà cô ấy thường xuyên hơn và thuyết phục được ba mẹ cô ấy có cái nhìn khác về mình. Mẹ cô ấy cũng muốn tôi cưới, tôi thật sự rất vui và tự tin sẽ lại có được tình yêu đẹp như ngày xưa. Đặc biệt là sinh nhật của tôi vừa qua, cô ấy đã tạo một bất ngờ vô cùng. Tôi rất hạnh phúc vào ngày đó, có lẽ là ngày sinh nhật ý nghĩa nhất đời tôi. Tôi trông chờ vào một tương lai tươi sáng của hai đứa.

Thế rồi mọi việc đâu phải như ta mong đợi, khi đã thuyết phục được ba mẹ bên đó rồi tôi vẫn không tài nào kéo được tình cảm của cô ấy về lại như xưa. Càng lúc tôi càng cảm nhận tình cảm cô ấy nhạt nhòa, thậm chí đi chơi bên tôi, cô ấy tìm đủ lý do phải học bài ôn thi Anh văn (cô ấy đang luyện thi chứng chỉ Anh văn lên cấp độ cao hơn) để về sớm, có khi tìm cớ thoái thác không đi, còn đi chơi với bạn bè cô ấy thì chơi đến khuya mới về. Gần đây cô ấy cũng đi chơi với người thứ ba đó. Tôi tức lắm, thậm chí rất buồn, đã làm tất cả để chăm sóc cô ấy, cần gì tôi lo hết, từ vật chất đến tinh thần, thậm chí bỏ cả công việc đầy hứa hẹn để về gần khi cô ấy gặp khó khăn trong cuộc sống, thế mà cô ấy càng lúc càng lạnh nhạt.

Tôi hỏi tại sao thì cô ấy nói giờ đang chán nản mọi thứ (một phần vì gia đình lục đục), chỉ học là làm cô ấy vui, thậm chí cô ấy bên tôi chỉ để làm tôi bớt đau buồn vì tình cảm hiện giờ. Cô ấy còn nói tôi nên dành thời gian tìm hiểu một người con gái khác vì tình cảm mất đi không thể tìm lại. Cô ấy chỉ cảm kích hành động của tôi chứ không hề yêu lại tôi như xưa. Một khi tôi yêu ai thì rất chân thành, không dễ bỏ đi một tình yêu mình đã trao trọn. Tôi cảm thấy rất buồn, thất vọng, giá như chúng tôi đừng gặp nhau thì đâu phải như thế này.

Tôi có nên tiếp tục chờ đợi cô ấy, giả vờ vui vẻ và giúp đỡ cô ấy khi cần và chờ đợi một phép màu làm hai đứa vui vẻ như xưa hay không. Một lần nữa mong mọi người cho ý kiến, lòng tôi đang rối như tơ vò, không biết mình có quyết định đúng đắn không? Tôi 32 tuổi rồi, là kĩ sư, công việc ổn định nên muốn lấy cô ấy làm vợ. Tôi cũng lên kế hoạch cưới càng sớm càng tốt nhưng cô ấy nói mình còn trẻ (23 tuổi) muốn học và tìm công việc tốt hơn hiện giờ, tầm 2 năm nữa mới muốn lấy chồng. Tôi muốn chờ đợi cô ấy mặc dù cảm thấy vô vọng, tôi không còn trẻ nên thất bại lần này cảm giác chán ngán, không có hứng thú với bất kỳ cô gái nào.

Hoàng

Chúng tôi yêu nhau khi cả hai học cấp 3. Đến nay hai đứa đã ra trường và đi làm được 2 năm. Tôi tự thấy tình cảm của cả hai cứ đều đều, chứ không mặn nồng như trước. Anh ấy vốn là người không thích bộc lộ và tôi cũng không có ảnh hưởng gì trong các quyết định của anh ấy.

Dạo gần đây có một anh là đối tác làm ăn có tình cảm với tôi. Anh ấy đã tỏ tình và tôi cũng cảm nhận được con người anh rất tốt. Anh ấy quê miền Trung, nhà đông anh em, thế mà nỗ lực làm việc, giờ đã có nhà cửa ổn định. Anh ấy cũng lo cho các em đi học ngoài này hết cả. Tôi có cảm tình với anh ấy nhưng lại thấy tội lỗi với bạn trai nếu là người chủ động chia tay. Tôi cũng không muốn đánh mất tình yêu đầu tươi đẹp. Tôi nên làm gì bây giờ? Xin các bạn cho lời khuyên.

Linh

Chúng tôi yêu nhau khi cả hai học cấp 3. Đến nay hai đứa đã ra trường và đi làm được 2 năm. Tôi tự thấy tình cảm của cả hai cứ đều đều, chứ không mặn nồng như trước. Anh ấy vốn là người không thích bộc lộ và tôi cũng không có ảnh hưởng gì trong các quyết định của anh ấy.

Dạo gần đây có một anh là đối tác làm ăn có tình cảm với tôi. Anh ấy đã tỏ tình và tôi cũng cảm nhận được con người anh rất tốt. Anh ấy quê miền Trung, nhà đông anh em, thế mà nỗ lực làm việc, giờ đã có nhà cửa ổn định. Anh ấy cũng lo cho các em đi học ngoài này hết cả. Tôi có cảm tình với anh ấy nhưng lại thấy tội lỗi với bạn trai nếu là người chủ động chia tay. Tôi cũng không muốn đánh mất tình yêu đầu tươi đẹp. Tôi nên làm gì bây giờ? Xin các bạn cho lời khuyên.

Linh

Là độc giả thường xuyên của mục Tâm sự, tôi đã nhận ra từ một năm trước “cô em dâu” đang được các bạn quan tâm là người bạn tôi khá thân. Hình như đây cũng là đề tài được chia sẻ nhiều nhất trước giờ. Tôi thật mong đây sẽ là bài cuối cùng để sau này không ai tò mò về bạn, cũng đừng đem bạn ra bàn tán nữa. Tôi vẫn biết nếu ai có dịp nói chuyện qua với bạn sẽ ấn tượng sâu sắc, bạn là người có thần thái nổi trội giữa đám đông, nhưng nổi tiếng đến mức có cả chục bài viết về mình trên một trang báo hàng triệu người đọc, trong hoàn cảnh này thì chắc không ai muốn.

Chúng tôi ở gần nhà nhau khi còn nhỏ. Gia đình bạn lúc khó khăn đã chuyển nhà từ quận 3 về sống trong khu lao động quận 8. Kỷ niệm của chúng tôi là những lúc trèo cửa sổ trốn nhà đi xem lên đồng khi đã nửa đêm, những lúc trốn mẹ đi đánh banh đũa. Bố bạn là giáo sư học từ Pháp về. Mẹ bạn đẹp theo kiểu cốt cách con quan ngày xưa. Không biết vì kính thầy hay vì mê cô con gái của thầy mà nhiều anh học sinh năng tới lui nhà bạn. Cứ mùa hè tới, bạn lại được các anh học trò của bố tặng bao nhiêu dế đá (vì bạn thích chơi dế), để rồi có hôm 10 giờ đêm còn chạy đến cầu cứu tôi “nhiều dế quá gáy điếc tai”.

Những bài viết về bạn khá chính xác nhưng ít ai biết bạn là người hài hước, liều mạng nhưng chu đáo. Tình yêu của bạn đến bằng sự đồng điệu này, bạn thích sưu tầm chuyện cười và chồng cũ sẽ gửi cho vợ những mẫu chuyện vui như thế mỗi ngày mới. Bạn giỏi Toán nhưng ít ai biết sở trường lại là văn chương, từng dự thi học sinh giỏi văn cấp thành phố, vì thế tôi không ngạc nhiên khi cuối cùng bạn vẫn theo ngành luật. Tôi cùng bạn lớn lên, nhìn thấy sự tinh nghịch khi còn nhỏ và bây giờ là một phụ nữ quyền lực. Bao nhiêu năm đã qua đi nhưng có một điều bất biến trong bạn đó là tấm chân tình. Ở bạn hội đủ mọi tinh hoa nên trụ được ở vị trí hôm nay, nhưng điều tôi trân quý nhất là sự tử tế, cực kỳ tử tế.

Lớp chúng tôi có cậu bạn nhà rất nghèo, theo mẹ làm nghề lượm rác, mỗi lần vào lớp mùi hôi còn ám vào người khiến ai cũng tránh xa, còn bạn thì không, đã thế còn dành cả thời gian để kèm học. Dù sau này cậu ấy cũng bỏ học nhưng giờ đã là đại gia ngành sắt thép. Chắc có chút ảnh hưởng tích cực từ bạn nên cậu ấy làm từ thiện cho trẻ em nghèo rất nhiều và mỗi lần gặp tôi lại hỏi thăm cô lớp trưởng ngày nào đã giúp mình qua được lớp 9. Tôi đến nước Mỹ muộn, được bạn nâng đỡ những ngày đầu bỡ ngỡ. Giờ tôi chỉ là một trong số hàng ngàn nhân viên của bạn, tôi muốn giữ khoảng cách nhưng bạn luôn là người chủ động mời vợ chồng tôi đi ăn trưa khi có dịp. Sinh nhật tôi, chồng còn chưa kịp nhớ, bạn đã gọi điện chúc mừng. Bạn tôi là người như thế đó, không chê bạn khó, không khinh kẻ nghèo. Vì những bài viết này liên quan đến hai con của bạn nên tôi cần phải cho bạn biết. Tôi tin bạn đã đọc qua.

Trái với tôi tưởng bạn sẽ được an ủi phần nào nhưng bạn bảo “Chỉ trích nhà anh ấy gay gắt quá làm tâm trạng mình thấy nặng nề nên không dám đọc hết”. Tôi đã đọc tất cả những bài viết về bạn, cả những lời bình luận, nhận thấy một số đọc giả đã hiểu sai. Bạn không hận chồng cũ, không muốn gặp vì đã nói hết những gì cần nói, làm hết những gì cần làm, gặp lại chỉ là sự níu kéo và xô ngã đời nhau. Tính bạn từ nhỏ đã thế, khi tôi ghét một người và hay kể, bạn nói ngay “Không thay đổi được thì chấp nhận, không chấp nhận được thì đừng chơi nữa, cằn nhằn mãi thế xấu tính ra”. Hơn nữa bạn đã nhiều lần khẳng định chưa bao giờ hối hận về những quyết định của mình, từ yêu đến cưới, rồi hy sinh và cuối cùng chia tay, mỗi quyết định đưa ra bạn thấy đúng với hoàn cảnh đó, thời điểm đó. Vợ chồng là bạn đời, nâng đỡ nhau khi cần là đạo nghĩa, cả việc chăm sóc gia đình chồng cũ cũng vậy, mọi việc đều tự nguyện nên không đòi hỏi phải trả ơn.

Tôi từng rất ghét nhà chồng bạn nhưng bạn nói: “Không ai hoàn toàn đúng hay hoàn toàn sai. Có điều, có những sai lầm có thể làm lại, có những thứ sai một ly đi một dặm. Do không phải ai cũng biết xử lý tình huống để rồi cứ luẩn quẩn chứ không hẳn họ xấu”. Người trong cuộc đã nói thế thì xin đừng ai phê phán thêm gia đình họ nữa. Tôi tin một người như bạn sẽ không nhìn sai. Bạn không phải cao thượng để nghe ai đó năn nỉ vài câu thì “nhường” chồng, mà đơn giản như độc giả nào đã nói “Không còn cảm xúc với thứ mình thấy ghê. Cái mình đã không cần, ai muốn lấy thì cứ đến". Cũng không phải bạn chạy trốn, chịu đau khổ một mình đem con đi nơi khác sống, mà đơn giản bạn vẫn luôn muốn cho con được nhìn xa trông rộng. Sau chuyến công tác này, bạn còn dự định đến những miền đất khác. Bạn không cô độc.

Bạn sang nước ngoài công tác theo chế độ đãi ngộ, chỗ ăn ở, học hành của con đều đã được trợ lý thu xếp. Mỗi khi đi xa, ông bà ngoại cũng theo sang phụ săn sóc cháu, anh chị cũng thay nhau bay sang thăm em, hàng ngày vẫn có người giúp việc. Bạn là em út trong nhà và út cả hai họ nội ngoại, có rất nhiều anh chị họ thân thiết. Họ đều là những người sống ở nước ngoài từ rất lâu, không can thiệp vào cuộc sống riêng nhưng luôn đứng sau hỗ trợ và tin tưởng. Nói bạn kiên cường đến mức không biết đau là không đúng vì trong lúc bạn chơi vơi từng bộc bạch: “Chỉ muốn ngủ một giấc thật dài vì mỗi khi tỉnh dậy lại cảm giác như mình đang rơi tự do”. Mọi người hãy tưởng tượng mình chơi trò cảm giác mạnh và rơi tự do một phút sẽ kinh khủng thế nào, lúc đó sẽ hiểu được nỗi đau của bạn. Nhưng ngay cả trong lúc chán nản, bạn vẫn rất tếu: “Rơi mãi cũng phải chạm đất, nhưng chắc mình không rớt vô xi măng đâu mà vô một cành cây nào đó, cùng lắm là trầy trụa, ê ẩm một thời gian rồi thôi”. Tôi tin với một người làm việc 10-12 tiếng mỗi ngày và với trọng trách trên vai, sau khi cho con học bài rồi cho ngủ, lại tiếp tục với những việc công ty thì không có nhiều thời gian để đau mãi.

Tuy bài viết của người xưng là “chị chồng” hình như có sự giúp sức của ai đó và mang ý nghĩa dò xét nhiều hơn, tôi vẫn muốn thay bạn nhắn với chị: “Em dâu cũ đã nói với chị nhiều lần rồi mà, chỉ cần không xáo trộn nếp sinh hoạt hàng ngày của cháu, nhà chị có thể thăm cháu. Chỉ cần nhà chị phải báo trước với mẹ cháu để thu xếp vì cháu còn nhiều hoạt động ngoại khóa. Nếu ai đó có ý định chia cắt hay giành giật thì đang phạm phải một sai lầm lớn thứ hai. Như một độc giả đã viết, bản năng người mẹ luôn bảo vệ con mình, nếu ai bước qua giới hạn cuối cùng này sẽ không có bất cứ sự nhượng bộ nào nữa. Gia đình nhà chị nếu có thương cháu thật thì hãy yên tâm, với sự dẫn dắt và chăm lo của mẹ, hai cháu sẽ trở thành những người phụ nữ xuất sắc sau này”.

Tôi cũng muốn thay bạn gửi lời cám ơn đến tất cả độc giả đã dành lời thương cảm, có độc giả còn viết bài ủng hộ. Khó tin phải không? Nhưng trong cuộc sống này còn tồn tại những bông hoa tỏa ngát hương như vậy đó. Bạn là hiện thân của sự thánh thiện, là đuốc soi cho tôi mỗi lúc cái xấu rình rập, tất cả cũng nhờ nền tảng gia đình mà ra. Trong ký ức non nớt của tôi mỗi lần sang nhà bạn chơi, bà nội bạn hay kể chuyện xa xưa. không thấy khoe mình từng là bà này bà nọ nhưng rất tự hào gia đình bạn từng cứu sống rất nhiều người trong cơn hoạn nạn. Lúc còn nhỏ tôi không hiểu gì nhưng lớn lên tìm hiểu thì biết. Ngày bà nội mất, người đến viếng đông vô kể mà chính bạn cũng không biết họ là ai, nghe kể toàn những người đã chịu ơn bà nội. Bạn muốn giáo dục con mình như những gì mình đã được đi qua, “Yêu thương nhiều hơn, than vãn ít đi, đứa nhỏ lớn lên trong môi trường đó sẽ tự tin hơn”, đó là niềm tin của bạn. Xin đừng bận tâm và ám ảnh với câu chuyện này nữa, nó chỉ là một phần trong cuộc sống. Hãy quên đi và chăm chút yêu thương gia đình của riêng mình. Xin mọi chuyện hãy kết thúc ở đây. Một người bạn.

Xem thêm loạt bài về nhân vật trong bài:

Ngọc

Là độc giả thường xuyên của mục Tâm sự, tôi đã nhận ra từ một năm trước “cô em dâu” đang được các bạn quan tâm là người bạn tôi khá thân. Hình như đây cũng là đề tài được chia sẻ nhiều nhất trước giờ. Tôi thật mong đây sẽ là bài cuối cùng để sau này không ai tò mò về bạn, cũng đừng đem bạn ra bàn tán nữa. Tôi vẫn biết nếu ai có dịp nói chuyện qua với bạn sẽ ấn tượng sâu sắc, bạn là người có thần thái nổi trội giữa đám đông, nhưng nổi tiếng đến mức có cả chục bài viết về mình trên một trang báo hàng triệu người đọc, trong hoàn cảnh này thì chắc không ai muốn.

Chúng tôi ở gần nhà nhau khi còn nhỏ. Gia đình bạn lúc khó khăn đã chuyển nhà từ quận 3 về sống trong khu lao động quận 8. Kỷ niệm của chúng tôi là những lúc trèo cửa sổ trốn nhà đi xem lên đồng khi đã nửa đêm, những lúc trốn mẹ đi đánh banh đũa. Bố bạn là giáo sư học từ Pháp về. Mẹ bạn đẹp theo kiểu cốt cách con quan ngày xưa. Không biết vì kính thầy hay vì mê cô con gái của thầy mà nhiều anh học sinh năng tới lui nhà bạn. Cứ mùa hè tới, bạn lại được các anh học trò của bố tặng bao nhiêu dế đá (vì bạn thích chơi dế), để rồi có hôm 10 giờ đêm còn chạy đến cầu cứu tôi “nhiều dế quá gáy điếc tai”.

Những bài viết về bạn khá chính xác nhưng ít ai biết bạn là người hài hước, liều mạng nhưng chu đáo. Tình yêu của bạn đến bằng sự đồng điệu này, bạn thích sưu tầm chuyện cười và chồng cũ sẽ gửi cho vợ những mẫu chuyện vui như thế mỗi ngày mới. Bạn giỏi Toán nhưng ít ai biết sở trường lại là văn chương, từng dự thi học sinh giỏi văn cấp thành phố, vì thế tôi không ngạc nhiên khi cuối cùng bạn vẫn theo ngành luật. Tôi cùng bạn lớn lên, nhìn thấy sự tinh nghịch khi còn nhỏ và bây giờ là một phụ nữ quyền lực. Bao nhiêu năm đã qua đi nhưng có một điều bất biến trong bạn đó là tấm chân tình. Ở bạn hội đủ mọi tinh hoa nên trụ được ở vị trí hôm nay, nhưng điều tôi trân quý nhất là sự tử tế, cực kỳ tử tế.

Lớp chúng tôi có cậu bạn nhà rất nghèo, theo mẹ làm nghề lượm rác, mỗi lần vào lớp mùi hôi còn ám vào người khiến ai cũng tránh xa, còn bạn thì không, đã thế còn dành cả thời gian để kèm học. Dù sau này cậu ấy cũng bỏ học nhưng giờ đã là đại gia ngành sắt thép. Chắc có chút ảnh hưởng tích cực từ bạn nên cậu ấy làm từ thiện cho trẻ em nghèo rất nhiều và mỗi lần gặp tôi lại hỏi thăm cô lớp trưởng ngày nào đã giúp mình qua được lớp 9. Tôi đến nước Mỹ muộn, được bạn nâng đỡ những ngày đầu bỡ ngỡ. Giờ tôi chỉ là một trong số hàng ngàn nhân viên của bạn, tôi muốn giữ khoảng cách nhưng bạn luôn là người chủ động mời vợ chồng tôi đi ăn trưa khi có dịp. Sinh nhật tôi, chồng còn chưa kịp nhớ, bạn đã gọi điện chúc mừng. Bạn tôi là người như thế đó, không chê bạn khó, không khinh kẻ nghèo. Vì những bài viết này liên quan đến hai con của bạn nên tôi cần phải cho bạn biết. Tôi tin bạn đã đọc qua.

Trái với tôi tưởng bạn sẽ được an ủi phần nào nhưng bạn bảo “Chỉ trích nhà anh ấy gay gắt quá làm tâm trạng mình thấy nặng nề nên không dám đọc hết”. Tôi đã đọc tất cả những bài viết về bạn, cả những lời bình luận, nhận thấy một số đọc giả đã hiểu sai. Bạn không hận chồng cũ, không muốn gặp vì đã nói hết những gì cần nói, làm hết những gì cần làm, gặp lại chỉ là sự níu kéo và xô ngã đời nhau. Tính bạn từ nhỏ đã thế, khi tôi ghét một người và hay kể, bạn nói ngay “Không thay đổi được thì chấp nhận, không chấp nhận được thì đừng chơi nữa, cằn nhằn mãi thế xấu tính ra”. Hơn nữa bạn đã nhiều lần khẳng định chưa bao giờ hối hận về những quyết định của mình, từ yêu đến cưới, rồi hy sinh và cuối cùng chia tay, mỗi quyết định đưa ra bạn thấy đúng với hoàn cảnh đó, thời điểm đó. Vợ chồng là bạn đời, nâng đỡ nhau khi cần là đạo nghĩa, cả việc chăm sóc gia đình chồng cũ cũng vậy, mọi việc đều tự nguyện nên không đòi hỏi phải trả ơn.

Tôi từng rất ghét nhà chồng bạn nhưng bạn nói: “Không ai hoàn toàn đúng hay hoàn toàn sai. Có điều, có những sai lầm có thể làm lại, có những thứ sai một ly đi một dặm. Do không phải ai cũng biết xử lý tình huống để rồi cứ luẩn quẩn chứ không hẳn họ xấu”. Người trong cuộc đã nói thế thì xin đừng ai phê phán thêm gia đình họ nữa. Tôi tin một người như bạn sẽ không nhìn sai. Bạn không phải cao thượng để nghe ai đó năn nỉ vài câu thì “nhường” chồng, mà đơn giản như độc giả nào đã nói “Không còn cảm xúc với thứ mình thấy ghê. Cái mình đã không cần, ai muốn lấy thì cứ đến". Cũng không phải bạn chạy trốn, chịu đau khổ một mình đem con đi nơi khác sống, mà đơn giản bạn vẫn luôn muốn cho con được nhìn xa trông rộng. Sau chuyến công tác này, bạn còn dự định đến những miền đất khác. Bạn không cô độc.

Bạn sang nước ngoài công tác theo chế độ đãi ngộ, chỗ ăn ở, học hành của con đều đã được trợ lý thu xếp. Mỗi khi đi xa, ông bà ngoại cũng theo sang phụ săn sóc cháu, anh chị cũng thay nhau bay sang thăm em, hàng ngày vẫn có người giúp việc. Bạn là em út trong nhà và út cả hai họ nội ngoại, có rất nhiều anh chị họ thân thiết. Họ đều là những người sống ở nước ngoài từ rất lâu, không can thiệp vào cuộc sống riêng nhưng luôn đứng sau hỗ trợ và tin tưởng. Nói bạn kiên cường đến mức không biết đau là không đúng vì trong lúc bạn chơi vơi từng bộc bạch: “Chỉ muốn ngủ một giấc thật dài vì mỗi khi tỉnh dậy lại cảm giác như mình đang rơi tự do”. Mọi người hãy tưởng tượng mình chơi trò cảm giác mạnh và rơi tự do một phút sẽ kinh khủng thế nào, lúc đó sẽ hiểu được nỗi đau của bạn. Nhưng ngay cả trong lúc chán nản, bạn vẫn rất tếu: “Rơi mãi cũng phải chạm đất, nhưng chắc mình không rớt vô xi măng đâu mà vô một cành cây nào đó, cùng lắm là trầy trụa, ê ẩm một thời gian rồi thôi”. Tôi tin với một người làm việc 10-12 tiếng mỗi ngày và với trọng trách trên vai, sau khi cho con học bài rồi cho ngủ, lại tiếp tục với những việc công ty thì không có nhiều thời gian để đau mãi.

Tuy bài viết của người xưng là “chị chồng” hình như có sự giúp sức của ai đó và mang ý nghĩa dò xét nhiều hơn, tôi vẫn muốn thay bạn nhắn với chị: “Em dâu cũ đã nói với chị nhiều lần rồi mà, chỉ cần không xáo trộn nếp sinh hoạt hàng ngày của cháu, nhà chị có thể thăm cháu. Chỉ cần nhà chị phải báo trước với mẹ cháu để thu xếp vì cháu còn nhiều hoạt động ngoại khóa. Nếu ai đó có ý định chia cắt hay giành giật thì đang phạm phải một sai lầm lớn thứ hai. Như một độc giả đã viết, bản năng người mẹ luôn bảo vệ con mình, nếu ai bước qua giới hạn cuối cùng này sẽ không có bất cứ sự nhượng bộ nào nữa. Gia đình nhà chị nếu có thương cháu thật thì hãy yên tâm, với sự dẫn dắt và chăm lo của mẹ, hai cháu sẽ trở thành những người phụ nữ xuất sắc sau này”.

Tôi cũng muốn thay bạn gửi lời cám ơn đến tất cả độc giả đã dành lời thương cảm, có độc giả còn viết bài ủng hộ. Khó tin phải không? Nhưng trong cuộc sống này còn tồn tại những bông hoa tỏa ngát hương như vậy đó. Bạn là hiện thân của sự thánh thiện, là đuốc soi cho tôi mỗi lúc cái xấu rình rập, tất cả cũng nhờ nền tảng gia đình mà ra. Trong ký ức non nớt của tôi mỗi lần sang nhà bạn chơi, bà nội bạn hay kể chuyện xa xưa. không thấy khoe mình từng là bà này bà nọ nhưng rất tự hào gia đình bạn từng cứu sống rất nhiều người trong cơn hoạn nạn. Lúc còn nhỏ tôi không hiểu gì nhưng lớn lên tìm hiểu thì biết. Ngày bà nội mất, người đến viếng đông vô kể mà chính bạn cũng không biết họ là ai, nghe kể toàn những người đã chịu ơn bà nội. Bạn muốn giáo dục con mình như những gì mình đã được đi qua, “Yêu thương nhiều hơn, than vãn ít đi, đứa nhỏ lớn lên trong môi trường đó sẽ tự tin hơn”, đó là niềm tin của bạn. Xin đừng bận tâm và ám ảnh với câu chuyện này nữa, nó chỉ là một phần trong cuộc sống. Hãy quên đi và chăm chút yêu thương gia đình của riêng mình. Xin mọi chuyện hãy kết thúc ở đây. Một người bạn.

Xem thêm loạt bài về nhân vật trong bài:

Ngọc

Là độc giả thường xuyên của mục Tâm sự, tôi đã nhận ra từ một năm trước “cô em dâu” đang được các bạn quan tâm là người bạn tôi khá thân. Hình như đây cũng là đề tài được chia sẻ nhiều nhất trước giờ. Tôi thật mong đây sẽ là bài cuối cùng để sau này không ai tò mò về bạn, cũng đừng đem bạn ra bàn tán nữa. Tôi vẫn biết nếu ai có dịp nói chuyện qua với bạn sẽ ấn tượng sâu sắc, bạn là người có thần thái nổi trội giữa đám đông, nhưng nổi tiếng đến mức có cả chục bài viết về mình trên một trang báo hàng triệu người đọc, trong hoàn cảnh này thì chắc không ai muốn.

Chúng tôi ở gần nhà nhau khi còn nhỏ. Gia đình bạn lúc khó khăn đã chuyển nhà từ quận 3 về sống trong khu lao động quận 8. Kỷ niệm của chúng tôi là những lúc trèo cửa sổ trốn nhà đi xem lên đồng khi đã nửa đêm, những lúc trốn mẹ đi đánh banh đũa. Bố bạn là giáo sư học từ Pháp về. Mẹ bạn đẹp theo kiểu cốt cách con quan ngày xưa. Không biết vì kính thầy hay vì mê cô con gái của thầy mà nhiều anh học sinh năng tới lui nhà bạn. Cứ mùa hè tới, bạn lại được các anh học trò của bố tặng bao nhiêu dế đá (vì bạn thích chơi dế), để rồi có hôm 10 giờ đêm còn chạy đến cầu cứu tôi “nhiều dế quá gáy điếc tai”.

Những bài viết về bạn khá chính xác nhưng ít ai biết bạn là người hài hước, liều mạng nhưng chu đáo. Tình yêu của bạn đến bằng sự đồng điệu này, bạn thích sưu tầm chuyện cười và chồng cũ sẽ gửi cho vợ những mẫu chuyện vui như thế mỗi ngày mới. Bạn giỏi Toán nhưng ít ai biết sở trường lại là văn chương, từng dự thi học sinh giỏi văn cấp thành phố, vì thế tôi không ngạc nhiên khi cuối cùng bạn vẫn theo ngành luật. Tôi cùng bạn lớn lên, nhìn thấy sự tinh nghịch khi còn nhỏ và bây giờ là một phụ nữ quyền lực. Bao nhiêu năm đã qua đi nhưng có một điều bất biến trong bạn đó là tấm chân tình. Ở bạn hội đủ mọi tinh hoa nên trụ được ở vị trí hôm nay, nhưng điều tôi trân quý nhất là sự tử tế, cực kỳ tử tế.

Lớp chúng tôi có cậu bạn nhà rất nghèo, theo mẹ làm nghề lượm rác, mỗi lần vào lớp mùi hôi còn ám vào người khiến ai cũng tránh xa, còn bạn thì không, đã thế còn dành cả thời gian để kèm học. Dù sau này cậu ấy cũng bỏ học nhưng giờ đã là đại gia ngành sắt thép. Chắc có chút ảnh hưởng tích cực từ bạn nên cậu ấy làm từ thiện cho trẻ em nghèo rất nhiều và mỗi lần gặp tôi lại hỏi thăm cô lớp trưởng ngày nào đã giúp mình qua được lớp 9. Tôi đến nước Mỹ muộn, được bạn nâng đỡ những ngày đầu bỡ ngỡ. Giờ tôi chỉ là một trong số hàng ngàn nhân viên của bạn, tôi muốn giữ khoảng cách nhưng bạn luôn là người chủ động mời vợ chồng tôi đi ăn trưa khi có dịp. Sinh nhật tôi, chồng còn chưa kịp nhớ, bạn đã gọi điện chúc mừng. Bạn tôi là người như thế đó, không chê bạn khó, không khinh kẻ nghèo. Vì những bài viết này liên quan đến hai con của bạn nên tôi cần phải cho bạn biết. Tôi tin bạn đã đọc qua.

Trái với tôi tưởng bạn sẽ được an ủi phần nào nhưng bạn bảo “Chỉ trích nhà anh ấy gay gắt quá làm tâm trạng mình thấy nặng nề nên không dám đọc hết”. Tôi đã đọc tất cả những bài viết về bạn, cả những lời bình luận, nhận thấy một số đọc giả đã hiểu sai. Bạn không hận chồng cũ, không muốn gặp vì đã nói hết những gì cần nói, làm hết những gì cần làm, gặp lại chỉ là sự níu kéo và xô ngã đời nhau. Tính bạn từ nhỏ đã thế, khi tôi ghét một người và hay kể, bạn nói ngay “Không thay đổi được thì chấp nhận, không chấp nhận được thì đừng chơi nữa, cằn nhằn mãi thế xấu tính ra”. Hơn nữa bạn đã nhiều lần khẳng định chưa bao giờ hối hận về những quyết định của mình, từ yêu đến cưới, rồi hy sinh và cuối cùng chia tay, mỗi quyết định đưa ra bạn thấy đúng với hoàn cảnh đó, thời điểm đó. Vợ chồng là bạn đời, nâng đỡ nhau khi cần là đạo nghĩa, cả việc chăm sóc gia đình chồng cũ cũng vậy, mọi việc đều tự nguyện nên không đòi hỏi phải trả ơn.

Tôi từng rất ghét nhà chồng bạn nhưng bạn nói: “Không ai hoàn toàn đúng hay hoàn toàn sai. Có điều, có những sai lầm có thể làm lại, có những thứ sai một ly đi một dặm. Do không phải ai cũng biết xử lý tình huống để rồi cứ luẩn quẩn chứ không hẳn họ xấu”. Người trong cuộc đã nói thế thì xin đừng ai phê phán thêm gia đình họ nữa. Tôi tin một người như bạn sẽ không nhìn sai. Bạn không phải cao thượng để nghe ai đó năn nỉ vài câu thì “nhường” chồng, mà đơn giản như độc giả nào đã nói “Không còn cảm xúc với thứ mình thấy ghê. Cái mình đã không cần, ai muốn lấy thì cứ đến". Cũng không phải bạn chạy trốn, chịu đau khổ một mình đem con đi nơi khác sống, mà đơn giản bạn vẫn luôn muốn cho con được nhìn xa trông rộng. Sau chuyến công tác này, bạn còn dự định đến những miền đất khác. Bạn không cô độc.

Bạn sang nước ngoài công tác theo chế độ đãi ngộ, chỗ ăn ở, học hành của con đều đã được trợ lý thu xếp. Mỗi khi đi xa, ông bà ngoại cũng theo sang phụ săn sóc cháu, anh chị cũng thay nhau bay sang thăm em, hàng ngày vẫn có người giúp việc. Bạn là em út trong nhà và út cả hai họ nội ngoại, có rất nhiều anh chị họ thân thiết. Họ đều là những người sống ở nước ngoài từ rất lâu, không can thiệp vào cuộc sống riêng nhưng luôn đứng sau hỗ trợ và tin tưởng. Nói bạn kiên cường đến mức không biết đau là không đúng vì trong lúc bạn chơi vơi từng bộc bạch: “Chỉ muốn ngủ một giấc thật dài vì mỗi khi tỉnh dậy lại cảm giác như mình đang rơi tự do”. Mọi người hãy tưởng tượng mình chơi trò cảm giác mạnh và rơi tự do một phút sẽ kinh khủng thế nào, lúc đó sẽ hiểu được nỗi đau của bạn. Nhưng ngay cả trong lúc chán nản, bạn vẫn rất tếu: “Rơi mãi cũng phải chạm đất, nhưng chắc mình không rớt vô xi măng đâu mà vô một cành cây nào đó, cùng lắm là trầy trụa, ê ẩm một thời gian rồi thôi”. Tôi tin với một người làm việc 10-12 tiếng mỗi ngày và với trọng trách trên vai, sau khi cho con học bài rồi cho ngủ, lại tiếp tục với những việc công ty thì không có nhiều thời gian để đau mãi.

Tuy bài viết của người xưng là “chị chồng” hình như có sự giúp sức của ai đó và mang ý nghĩa dò xét nhiều hơn, tôi vẫn muốn thay bạn nhắn với chị: “Em dâu cũ đã nói với chị nhiều lần rồi mà, chỉ cần không xáo trộn nếp sinh hoạt hàng ngày của cháu, nhà chị có thể thăm cháu. Chỉ cần nhà chị phải báo trước với mẹ cháu để thu xếp vì cháu còn nhiều hoạt động ngoại khóa. Nếu ai đó có ý định chia cắt hay giành giật thì đang phạm phải một sai lầm lớn thứ hai. Như một độc giả đã viết, bản năng người mẹ luôn bảo vệ con mình, nếu ai bước qua giới hạn cuối cùng này sẽ không có bất cứ sự nhượng bộ nào nữa. Gia đình nhà chị nếu có thương cháu thật thì hãy yên tâm, với sự dẫn dắt và chăm lo của mẹ, hai cháu sẽ trở thành những người phụ nữ xuất sắc sau này”.

Tôi cũng muốn thay bạn gửi lời cám ơn đến tất cả độc giả đã dành lời thương cảm, có độc giả còn viết bài ủng hộ. Khó tin phải không? Nhưng trong cuộc sống này còn tồn tại những bông hoa tỏa ngát hương như vậy đó. Bạn là hiện thân của sự thánh thiện, là đuốc soi cho tôi mỗi lúc cái xấu rình rập, tất cả cũng nhờ nền tảng gia đình mà ra. Trong ký ức non nớt của tôi mỗi lần sang nhà bạn chơi, bà nội bạn hay kể chuyện xa xưa. không thấy khoe mình từng là bà này bà nọ nhưng rất tự hào gia đình bạn từng cứu sống rất nhiều người trong cơn hoạn nạn. Lúc còn nhỏ tôi không hiểu gì nhưng lớn lên tìm hiểu thì biết. Ngày bà nội mất, người đến viếng đông vô kể mà chính bạn cũng không biết họ là ai, nghe kể toàn những người đã chịu ơn bà nội. Bạn muốn giáo dục con mình như những gì mình đã được đi qua, “Yêu thương nhiều hơn, than vãn ít đi, đứa nhỏ lớn lên trong môi trường đó sẽ tự tin hơn”, đó là niềm tin của bạn. Xin đừng bận tâm và ám ảnh với câu chuyện này nữa, nó chỉ là một phần trong cuộc sống. Hãy quên đi và chăm chút yêu thương gia đình của riêng mình. Xin mọi chuyện hãy kết thúc ở đây. Một người bạn.

Xem thêm loạt bài về nhân vật trong bài:

Ngọc

Là độc giả thường xuyên của mục Tâm sự, tôi đã nhận ra từ một năm trước “cô em dâu” đang được các bạn quan tâm là người bạn tôi khá thân. Hình như đây cũng là đề tài được chia sẻ nhiều nhất trước giờ. Tôi thật mong đây sẽ là bài cuối cùng để sau này không ai tò mò về bạn, cũng đừng đem bạn ra bàn tán nữa. Tôi vẫn biết nếu ai có dịp nói chuyện qua với bạn sẽ ấn tượng sâu sắc, bạn là người có thần thái nổi trội giữa đám đông, nhưng nổi tiếng đến mức có cả chục bài viết về mình trên một trang báo hàng triệu người đọc, trong hoàn cảnh này thì chắc không ai muốn.

Chúng tôi ở gần nhà nhau khi còn nhỏ. Gia đình bạn lúc khó khăn đã chuyển nhà từ quận 3 về sống trong khu lao động quận 8. Kỷ niệm của chúng tôi là những lúc trèo cửa sổ trốn nhà đi xem lên đồng khi đã nửa đêm, những lúc trốn mẹ đi đánh banh đũa. Bố bạn là giáo sư học từ Pháp về. Mẹ bạn đẹp theo kiểu cốt cách con quan ngày xưa. Không biết vì kính thầy hay vì mê cô con gái của thầy mà nhiều anh học sinh năng tới lui nhà bạn. Cứ mùa hè tới, bạn lại được các anh học trò của bố tặng bao nhiêu dế đá (vì bạn thích chơi dế), để rồi có hôm 10 giờ đêm còn chạy đến cầu cứu tôi “nhiều dế quá gáy điếc tai”.

Những bài viết về bạn khá chính xác nhưng ít ai biết bạn là người hài hước, liều mạng nhưng chu đáo. Tình yêu của bạn đến bằng sự đồng điệu này, bạn thích sưu tầm chuyện cười và chồng cũ sẽ gửi cho vợ những mẫu chuyện vui như thế mỗi ngày mới. Bạn giỏi Toán nhưng ít ai biết sở trường lại là văn chương, từng dự thi học sinh giỏi văn cấp thành phố, vì thế tôi không ngạc nhiên khi cuối cùng bạn vẫn theo ngành luật. Tôi cùng bạn lớn lên, nhìn thấy sự tinh nghịch khi còn nhỏ và bây giờ là một phụ nữ quyền lực. Bao nhiêu năm đã qua đi nhưng có một điều bất biến trong bạn đó là tấm chân tình. Ở bạn hội đủ mọi tinh hoa nên trụ được ở vị trí hôm nay, nhưng điều tôi trân quý nhất là sự tử tế, cực kỳ tử tế.

Lớp chúng tôi có cậu bạn nhà rất nghèo, theo mẹ làm nghề lượm rác, mỗi lần vào lớp mùi hôi còn ám vào người khiến ai cũng tránh xa, còn bạn thì không, đã thế còn dành cả thời gian để kèm học. Dù sau này cậu ấy cũng bỏ học nhưng giờ đã là đại gia ngành sắt thép. Chắc có chút ảnh hưởng tích cực từ bạn nên cậu ấy làm từ thiện cho trẻ em nghèo rất nhiều và mỗi lần gặp tôi lại hỏi thăm cô lớp trưởng ngày nào đã giúp mình qua được lớp 9. Tôi đến nước Mỹ muộn, được bạn nâng đỡ những ngày đầu bỡ ngỡ. Giờ tôi chỉ là một trong số hàng ngàn nhân viên của bạn, tôi muốn giữ khoảng cách nhưng bạn luôn là người chủ động mời vợ chồng tôi đi ăn trưa khi có dịp. Sinh nhật tôi, chồng còn chưa kịp nhớ, bạn đã gọi điện chúc mừng. Bạn tôi là người như thế đó, không chê bạn khó, không khinh kẻ nghèo. Vì những bài viết này liên quan đến hai con của bạn nên tôi cần phải cho bạn biết. Tôi tin bạn đã đọc qua.

Trái với tôi tưởng bạn sẽ được an ủi phần nào nhưng bạn bảo “Chỉ trích nhà anh ấy gay gắt quá làm tâm trạng mình thấy nặng nề nên không dám đọc hết”. Tôi đã đọc tất cả những bài viết về bạn, cả những lời bình luận, nhận thấy một số đọc giả đã hiểu sai. Bạn không hận chồng cũ, không muốn gặp vì đã nói hết những gì cần nói, làm hết những gì cần làm, gặp lại chỉ là sự níu kéo và xô ngã đời nhau. Tính bạn từ nhỏ đã thế, khi tôi ghét một người và hay kể, bạn nói ngay “Không thay đổi được thì chấp nhận, không chấp nhận được thì đừng chơi nữa, cằn nhằn mãi thế xấu tính ra”. Hơn nữa bạn đã nhiều lần khẳng định chưa bao giờ hối hận về những quyết định của mình, từ yêu đến cưới, rồi hy sinh và cuối cùng chia tay, mỗi quyết định đưa ra bạn thấy đúng với hoàn cảnh đó, thời điểm đó. Vợ chồng là bạn đời, nâng đỡ nhau khi cần là đạo nghĩa, cả việc chăm sóc gia đình chồng cũ cũng vậy, mọi việc đều tự nguyện nên không đòi hỏi phải trả ơn.

Tôi từng rất ghét nhà chồng bạn nhưng bạn nói: “Không ai hoàn toàn đúng hay hoàn toàn sai. Có điều, có những sai lầm có thể làm lại, có những thứ sai một ly đi một dặm. Do không phải ai cũng biết xử lý tình huống để rồi cứ luẩn quẩn chứ không hẳn họ xấu”. Người trong cuộc đã nói thế thì xin đừng ai phê phán thêm gia đình họ nữa. Tôi tin một người như bạn sẽ không nhìn sai. Bạn không phải cao thượng để nghe ai đó năn nỉ vài câu thì “nhường” chồng, mà đơn giản như độc giả nào đã nói “Không còn cảm xúc với thứ mình thấy ghê. Cái mình đã không cần, ai muốn lấy thì cứ đến". Cũng không phải bạn chạy trốn, chịu đau khổ một mình đem con đi nơi khác sống, mà đơn giản bạn vẫn luôn muốn cho con được nhìn xa trông rộng. Sau chuyến công tác này, bạn còn dự định đến những miền đất khác. Bạn không cô độc.

Bạn sang nước ngoài công tác theo chế độ đãi ngộ, chỗ ăn ở, học hành của con đều đã được trợ lý thu xếp. Mỗi khi đi xa, ông bà ngoại cũng theo sang phụ săn sóc cháu, anh chị cũng thay nhau bay sang thăm em, hàng ngày vẫn có người giúp việc. Bạn là em út trong nhà và út cả hai họ nội ngoại, có rất nhiều anh chị họ thân thiết. Họ đều là những người sống ở nước ngoài từ rất lâu, không can thiệp vào cuộc sống riêng nhưng luôn đứng sau hỗ trợ và tin tưởng. Nói bạn kiên cường đến mức không biết đau là không đúng vì trong lúc bạn chơi vơi từng bộc bạch: “Chỉ muốn ngủ một giấc thật dài vì mỗi khi tỉnh dậy lại cảm giác như mình đang rơi tự do”. Mọi người hãy tưởng tượng mình chơi trò cảm giác mạnh và rơi tự do một phút sẽ kinh khủng thế nào, lúc đó sẽ hiểu được nỗi đau của bạn. Nhưng ngay cả trong lúc chán nản, bạn vẫn rất tếu: “Rơi mãi cũng phải chạm đất, nhưng chắc mình không rớt vô xi măng đâu mà vô một cành cây nào đó, cùng lắm là trầy trụa, ê ẩm một thời gian rồi thôi”. Tôi tin với một người làm việc 10-12 tiếng mỗi ngày và với trọng trách trên vai, sau khi cho con học bài rồi cho ngủ, lại tiếp tục với những việc công ty thì không có nhiều thời gian để đau mãi.

Tuy bài viết của người xưng là “chị chồng” hình như có sự giúp sức của ai đó và mang ý nghĩa dò xét nhiều hơn, tôi vẫn muốn thay bạn nhắn với chị: “Em dâu cũ đã nói với chị nhiều lần rồi mà, chỉ cần không xáo trộn nếp sinh hoạt hàng ngày của cháu, nhà chị có thể thăm cháu. Chỉ cần nhà chị phải báo trước với mẹ cháu để thu xếp vì cháu còn nhiều hoạt động ngoại khóa. Nếu ai đó có ý định chia cắt hay giành giật thì đang phạm phải một sai lầm lớn thứ hai. Như một độc giả đã viết, bản năng người mẹ luôn bảo vệ con mình, nếu ai bước qua giới hạn cuối cùng này sẽ không có bất cứ sự nhượng bộ nào nữa. Gia đình nhà chị nếu có thương cháu thật thì hãy yên tâm, với sự dẫn dắt và chăm lo của mẹ, hai cháu sẽ trở thành những người phụ nữ xuất sắc sau này”.

Tôi cũng muốn thay bạn gửi lời cám ơn đến tất cả độc giả đã dành lời thương cảm, có độc giả còn viết bài ủng hộ. Khó tin phải không? Nhưng trong cuộc sống này còn tồn tại những bông hoa tỏa ngát hương như vậy đó. Bạn là hiện thân của sự thánh thiện, là đuốc soi cho tôi mỗi lúc cái xấu rình rập, tất cả cũng nhờ nền tảng gia đình mà ra. Trong ký ức non nớt của tôi mỗi lần sang nhà bạn chơi, bà nội bạn hay kể chuyện xa xưa. không thấy khoe mình từng là bà này bà nọ nhưng rất tự hào gia đình bạn từng cứu sống rất nhiều người trong cơn hoạn nạn. Lúc còn nhỏ tôi không hiểu gì nhưng lớn lên tìm hiểu thì biết. Ngày bà nội mất, người đến viếng đông vô kể mà chính bạn cũng không biết họ là ai, nghe kể toàn những người đã chịu ơn bà nội. Bạn muốn giáo dục con mình như những gì mình đã được đi qua, “Yêu thương nhiều hơn, than vãn ít đi, đứa nhỏ lớn lên trong môi trường đó sẽ tự tin hơn”, đó là niềm tin của bạn. Xin đừng bận tâm và ám ảnh với câu chuyện này nữa, nó chỉ là một phần trong cuộc sống. Hãy quên đi và chăm chút yêu thương gia đình của riêng mình. Xin mọi chuyện hãy kết thúc ở đây. Một người bạn.

Xem thêm loạt bài về nhân vật trong bài:

Ngọc

Tôi 28 tuổi, quen em được 7 tháng, chúng tôi thường quấn quýt với nhau, hai gia đình đều biết và đồng ý cho tìm hiểu, cũng tính chuyện lâu dài, bạn gái thua tôi 7 tuổi. Tôi rất hạnh phúc và bận rộn với tình yêu của mình. Em rất xinh xắn, nhiều người theo đuổi vì ai tiếp cận cũng bị cuốn hút bởi nụ cười duyên và giọng nói nhỏ nhẹ, lễ phép. Chúng tôi khá hợp, có thể nói chuyện với nhau cả ngày nhưng em thường giận tôi vì lý do rất kỳ lạ: chuyện rửa chén. Tôi hay qua nhà em chơi, thường thì bố mẹ em làm gì hay em làm gì tôi đều xắn tay làm chung hết và khá thoải mái, thỉnh thoảng dùng cơm với gia đình em.

Hồi đầu, tôi cùng mọi người dọn cơm ra, ăn xong dọn dẹp (tôi không rửa chén, bạn gái rửa). Sau này thân thiết, bạn gái yêu cầu tôi rửa chung nên mỗi lần ăn uống tôi đều hỗ trợ em, thấy việc đó cũng bình thường và nên làm. Nhiều hôm tôi không ăn, qua chơi thôi nhưng chén bát nhà em ăn chưa rửa, em cũng kêu tôi rửa chung. Ban đầu tôi thấy hơi kỳ cục nhưng chiều em (không là bị giận), dần cũng thành quen luôn. Tôi đã xin phép bố mẹ em cho em lên dự đám giỗ ở nhà tôi một lần (lần duy nhất em qua nhà tôi dự đám giỗ). Tôi biết con gái đến nhà bạn trai trong tình huống đó rất khó khăn nên không bao giờ để em một mình, luôn kè kè bên em cùng làm việc nọ việc kia, chỉ mỗi việc rửa chén là tôi không rửa chung. Em rửa chung với mấy chị em, từ xưa giờ vẫn vậy, thật sự tôi cũng không thể thắng được cái ngượng để ngồi rửa cùng các chị em như thế, tôi chỉ lăng xăng gần chỗ em rửa cho em đỡ ngại thôi.

Hôm đó về thấy em bình thường, cũng vui vẻ. Hôm nay sắp đến sinh nhật tôi, tôi muốn tranh thủ dịp này rủ em qua nhà dùng cơm với gia đình vì em cũng ít qua. Hôm đó sẽ có bố mẹ tôi và 3 gia đình của 3 ông anh, mọi người đều đã gần gũi với em rồi. Tuy nhiên em yêu cầu tôi đến hôm đó sau khi ăn uống ở nhà tôi xong phải cùng em rửa chén, nếu tôi đồng ý em mới đi. Thật sự là khó vì gia đình tôi 4 anh em trai, ba anh đã có vợ, tiệc tùng giỗ chạp (không nhiều lắm) thì mọi người xúm tay làm, riêng việc rửa chén các chị em đảm nhận, tôi cũng muốn em giữ chút sĩ diện cho mình.

Tôi trình bày quan điểm với em rằng khi 2 đứa là vợ chồng, mọi việc trong nhà đều chia sẻ với nhau, tôi không bao giờ để vợ làm một mình, kể cả rửa chén. Khi ở bên nhà bố mẹ em cũng vậy, tôi sẽ cùng em làm hết. Khi có giỗ hay tiệc gì bên nhà tôi, 2 đứa cùng nhau làm với mọi người, riêng việc rửa chén em hãy rửa cùng các chị em, cho tôi chút sĩ diện thôi. Em không chịu, giận tôi. Mỗi lần em giận là im lặng luôn, thậm chí hủy kết bạn trên mạng xã hội, nhắn tin không trả lời cho đến khi tôi chấp nhận ý kiến của em mới thôi, tôi rất buồn và bối rối, không biết xử lý thế nào vì tính em rất bướng bỉnh, muốn gì là phải được, không chịu nghe ai khuyên.

Tôi không biết quan điểm của mình như vậy đúng hay sai, mong mọi người tư vấn giúp: Việc tôi rửa chén bên nhà bố mẹ bạn gái (dù không dùng bữa ở đó) có phải việc nên làm không? Tôi có gia trưởng và cổ hủ không khi không rửa chén cùng bạn gái tại nhà mình lúc có tiệc (bạn gái không phải rửa một mình, luôn có các chị em rửa cùng). Xin cho tôi lời khuyên, chân thành cảm ơn.

Hùng

Tôi vào Sài Gòn năm 2008, năm nay 37 tuổi, kết hôn năm 2009, hiện có hai con nhỏ, cháu lớn 6 tuổi, cháu nhỏ 3 tuổi. Tôi làm giám đốc điều hành của một doanh nghiệp tại Bình Dương, vợ làm giáo viên đã dạy học được 10 năm tại quận Phú Nhuận. Vợ chồng tôi sống ở quận Phú Nhuận, TP HCM, đang đi ở nhờ. Vợ chồng mua được một căn nhà tại quận 12, đang cho thuê phòng trọ, trị giá căn nhà khoảng 1,8 tỷ đồng. Sau đó chúng tôi mua thêm một căn nhà tại Dĩ An, Bình Dương trị giá 1,2 tỷ đồng cũng cho thuê phòng trọ. Tổng tiền thu cho thuê hàng tháng là 10,5 triệu đồng. Ngoài ra tôi còn để trống một mảnh đất 70m tại thị xã Thuận An, dự định sẽ xây căn nhà cấp 4 cho thuê.

Thu nhập của hai vợ chồng hiện tại khoảng 30 triệu, không tính tiền cho thuê nhà. Với thu nhập như trên, vợ chồng chúng tôi có được cuộc sống tạm ổn, ăn tiêu không phải lo nghĩ nhiều, giúp đỡ được phần nào cho gia đình. Để yên tâm, tôi có tham gia thêm bảo hiểm nhân thọ cho cả gia đình, mỗi năm nộp gần 50 triệu. Năm 2017, có lẽ chúng tôi sẽ phải quyết định mua nhà ở ổn định. Tôi nói bán một căn nhà để mua căn hộ chung cư cũ khoảng 1,6 tỷ có hai phòng ngủ, giữ lại một căn nhà và một mảnh đất để dự định xây nhà cho thuê sau này có thêm thu nhập.

Vợ nói nếu không ở nhờ được nữa thì thuê một căn hộ chung cư cũ để ở là được, không mua; vì mua chung cư cũ hoặc mới thì sau này cũng mất giá, mua nhà ở trên phố lại là nhà nhỏ, trong ngõ. Hai vợ chồng còn ít tuổi, phấn đấu thêm đến khi tôi 45 tuổi rồi quyết định, cố gắng xây xong căn nhà cấp 4 cho thuê ở Bình Dương, mua thêm căn nhà hoặc miếng đất nữa, mua ở xa một chút khoảng 800 triệu là được. Vợ cho rằng mua là chuyện sau này, còn giờ cứ cho thuê lấy tiền sống thoải mái, vì ngoài ra hai vợ chồng đều có lương hưu. Bây giờ mua căn hộ 1,6 tỷ cũng chỉ để ở, trong khi căn nhà càng để càng có giá hơn và hàng tháng vẫn có thu nhập thêm từ tiền cho thuê.

Vợ bảo sau này quyết định sẽ đúng hơn, vì hiện nay nhiều gia đình có nhà lớn không ở, cho thuê sau đó lấy tiền đi thuê nhà nhỏ hơn để ở, lấy tiền đó lo cho cuộc sống và nuôi con học trường quốc tế đàng hoàng được. Tôi đã biết mấy gia đình anh em quen là như vậy, họ cho rằng nhà ở không quan trọng, quan trọng là chất lượng cuộc sống, nhà nhỏ cũng không sao, miễn là đầy đủ tiện nghi và cuộc sống thoải mái, không phải lo toan nhiều về kinh tế là tốt nhất. Vậy, với điều kiện của tôi, các anh chị có lời khuyên thế nào là phù hợp? Tôi xin cảm ơn.

Kiên

Thứ Hai, 29 tháng 8, 2016

Tôi là cô gái viết bài: "Bạn trai qua đêm với cháu sếp nhưng chỉ thừa nhận ôm hôn". Sau khi đăng bài lên và nhận được lời khuyên của quý độc giả, tôi xin cảm ơn chân thành nhưng muốn bổ sung thêm: Anh thật sự hiền lành, ngoài chuyện anh lừa tôi ngủ cùng cháu sếp thì trong thời gian yêu nhau tôi thấy anh thật thà. Đọc qua lời nhận xét cảm thấy mọi người thường mắng anh nhưng kẻ rủ anh về phòng chính là cháu sếp, trên đường chở cháu sếp về phòng trọ thì cô ấy đã ôm hôn anh trước và đưa anh vào ngủ cùng. Sau khi ôm hôn xong, trong đêm đó, cháu sếp gọi anh dậy thêm hai tới ba lần nữa để ôm hôn cô ấy (đó là lời anh kể). Còn cháu sếp như tôi nói từ đầu là rất lẳng lơ, sau khi tôi biết sự thật cô ấy còn thách thức tôi tìm bằng chứng, sau đó bảo rằng bạn trai tôi là người xin ngủ cùng.

Anh là mối tình đầu của tôi, hai bên gia đình ngăn cản vì cả hai không hợp tuổi. Tôi không quan trọng điều đó và vẫn muốn cùng anh xây dựng cuộc sống mới vì cảm thấy anh chân thật. Tôi là người chăm chỉ, ngoài công việc chính đang làm ở công ty tôi còn đi dạy thêm. Mặc dù không phải giáo viên nhưng lương dạy thêm của tôi ở các gia đình cũng ngang với lương giáo viên. Tôi cũng có những nhược điểm mà anh có thể bù đắp như nấu ăn kém, không biết may vá; còn anh tuy là con trai nhưng thành thạo các công việc trên. Ngày tôi biết bạn trai mình và cháu của sếp ngủ cùng nhau, tôi đau lòng lắm, thấy mình bị tổn thương vô cùng khi người tôi xác định sẽ lấy làm chồng lại như thế.

Mọi người ở công ty biết chuyện ai cũng bảo anh bị vào tròng của cháu sếp, có người còn bảo nếu tôi có thể tha thứ được thì tha thứ. Trong sâu thẳm lòng mình, tôi hận anh. Bản thân cũng có rất nhiều người theo đuổi, tôi chọn anh để rồi giờ bị dội gáo nước lạnh như thế này. Tôi viết lên đây để mọi người hiểu hơn về câu chuyện này, anh đáng trách nhưng người đáng trách hơn là cô gái kia. Giờ nếu anh đọc được tâm sự này, mong anh đừng tới gặp tôi nữa. Tôi đã mắng anh, đánh anh nhưng sau tất cả vẫn mong anh hạnh phúc, đừng lừa ai như lừa tôi nữa.

Hân

Tôi là người viết bài: "Lừa dối mãi anh cũng chịu thú nhận đã có vợ con khi quen tôi”. Rất cảm ơn anh chị có những lời khuyên và động viên dành cho tôi, giờ tôi đã ổn nhiều và bình tâm trở lại. Hôm nay viết ra những dòng này, tôi biết sẽ nhận được rất nhiều ý kiến trái chiều nhưng nếu giữ trong lòng lại cảm thấy băn khoăn và trắc ẩn. Như tôi đã nói lúc trước, người kia có vợ chưa đăng ký kết hôn và một bé trai chưa đăng ký khai sinh. Trong lần giúp đỡ công ty người đó tìm nhân viên tôi đã đến nhà, cũng là công ty gia đình của anh nên gặp chị ấy. Tôi cảm thấy có lỗi và tội cho chị với đứa nhỏ.

Anh có thể sắm sửa nhiều đồ đạc trong nhà, mua cho bản thân những thứ xa hoa... nhưng lại nói không đủ tiền làm đám cưới hoặc ít nhất là đưa vợ con về cho bố mẹ chồng nhận dâu, bố mẹ vợ nhận rể, ông bà nhận cháu. Chị ấy lại phụ thuộc kinh tế hoàn toàn vào anh nên hầu như không có tiếng nói. Dù nói rằng công ty của chồng nhưng chị không có quyền quyết định hoặc tham vấn gì cả, anh lại đi chạy vạy và trơ trẽn nhờ sự giúp đỡ từ tôi. Nhìn chị ấy tôi nghĩ cũng không có nhiều bạn bè để chia sẻ và không biết có người thân nào ở cạnh bên không.

Tôi chỉ có suy nghĩ muốn làm bạn thuần túy với người phụ nữ ấy. Vì thấp thoáng đâu đó, tôi thấy được hình ảnh cô đơn của gia đình mình lúc trước trong bóng dáng của chị. Tôi không hề có ý định phá họ hoặc phanh phui sự thật cho chị ấy biết được bộ mặt thật của anh, chỉ muốn đem đến sự đồng cảm giữa những người phụ nữ với nhau. Nếu chị ấy cùng con thật sự có lúc khó khăn và bế tắc thì vẫn biết rằng, có một người xa lạ là tôi muốn giúp đỡ chị. Bạn tôi khuyên không nên có bất kỳ dây dưa gì với những người như thế, nghĩ rằng tôi ngây thơ, đặt lòng tốt không đúng chỗ. Chỉ có người đàn ông kia sai và chuyện của anh ta đối với tôi đã không còn ý nghĩa gì nữa thì tôi nghĩ giúp đỡ chị ấy cũng không ảnh hưởng gì. Mong mọi người cho tôi lời khuyên.

Thu

Tôi bị vợ đuổi khỏi nhà, đây không phải lần đầu. Tôi đầu đã hai thứ tóc, sống trong nhà cao cửa rộng quen, giờ ra khỏi nhà tủi thân, nhớ các con, lâm bệnh chịu không nổi nữa nên quyết định phải bỏ vợ thôi. Nói tới đây chắc các bạn nghĩ tôi là ông chồng ăn bám nhưng tôi là người nuôi gia đình, vợ xuất thân nhà nghèo, chưa từng đi làm từ khi cưới tôi. Tôi là kỹ sư, xuất thân trong gia đình đại trí thức (ba mẹ đều là tiến sĩ), tôi có cuộc sống tuổi thơ sung sướng. Dù vợ không đi làm 18 năm nay, gia đình cũng có thu nhập cao ở Mỹ. Tôi chịu khó tích góp mua nhà cao cửa rộng cho vợ con, mua xe tốt hơn cho vợ chạy. Bản thân không cờ bạc, rượu chè, trai gái, hút sách, cũng chẳng vũ phu, không có bạn bè (vợ không muốn tôi giao tiếp với bạn bè vì muốn dành thời gian lo cho gia đình). Tôi hay giúp vợ lo việc nhà, nấu ăn cũng khá, luôn cố gắng đi chợ để cho vợ nghỉ ngơi.

Tất nhiên tôi cũng có vài tính xấu như không giỏi chơi và nói chuyện với con, không biết lo cho con chuyện học hành. Tôi thích chơi cờ tướng, có giọng nói rất to làm vợ con điếc tai, nói chuyện thường mà như đang chửi lộn. Tôi không biết làm cho vợ thương, chẳng lãng mạn, không biết làm cho vợ mê. Tôi chiều vợ, hứa hẹn nhiều thứ nhưng không giữ lời, vợ lại nổi cơn lôi đình vì những chuyện như thế. Vợ tôi chăm lo cho con cái rất giỏi, tính tình thật thà nên tôi luôn nhịn vợ cho vui cửa nhà. Mặt khác vợ lại không biết lo cho chồng, chỉ biết đòi hỏi việc chồng lo cho con. Vợ tôi tiêu tiền rất nhiều, nhưng để lo cho các con tôi thôi. Vợ ăn không dám ăn, ăn mặc như ăn mày nhưng không tiếc bất cứ cái gì cho con.

Vì những chuyện của tôi làm vợ không hài lòng nên cô ấy đòi ly dị suốt trong 10 năm gần đây. Tôi luôn năn nỉ vì không muốn mất gia đình. Gần đây vợ có chiêu đuổi tôi ra đường, nếu tôi không ra thì vợ to tiếng, làm các con buồn. Tôi vì thương con nên chịu hy sinh nhiều nhưng giờ lớn tuổi rồi, cảm thấy thế thì khổ quá nên đã chấp nhận ly hôn. Mọi người chắc nghĩ tôi nhu nhược, nhưng tôi cho rằng thương ai thì chịu hy sinh tí cũng được mà. Tôi dự tính cho hết bất động sản cho vợ (trên 80% gia tài của tôi), còn chia 75% thu nhập của tôi cho vợ nuôi con vì tôi biết cô ấy sẽ dùng hết tiền này cho con cái. Tôi chỉ bỏ vợ thôi vì cô ấy muốn thế nhưng tôi sẽ không bỏ con. Có ai trong hoàn cảnh của tôi không, xin hãy chia sẻ cùng tôi.

Lộc

Thắm thoát đã gần 15 năm kể từ ngày tôi rời mái trường cấp 3 đầy kỷ niệm. Ngày đó, tôi còn là một cô nữ sinh cấp 3 ngây thơ, hồn nhiên và trong sáng. Nhóm 4 đứa con gái chúng tôi ngày 2 buổi đạp xe hơn 10 cây số đến trường. Vì đường xa nên chúng tôi đều mặc áo sơ mi, quần tây, còn áo dài thì để trong túi đến gần trường gửi xe nhờ nhà người quen rồi mới thay áo dài đi học. Học trò thời đó phải nói là nghèo, chẳng biết sửa soạn điệu đàng, chơi bời gì chỉ biết lo học hành, quý giá lắm là những buổi chiều rủ nhau đi ăn chè. Tuổi học trò ngây thơ là thế, tâm hồn trong trắng không vẩn đục, đến giờ nghĩ lại tôi vô cùng trân quý. Thế rồi anh như một áng mây đẹp đã vô tình đến bên, làm trái tim tôi bồi hồi, rung động. Tôi còn nhớ như in hình ảnh của anh rạng ngời với nụ cười tỏa nắng và một giọng hát thật hay. Năm đó tôi học lớp 11, anh tham gia sinh hoạt văn nghệ ở trường, gây ấn tượng với giọng hát ấm áp của mình.

Thật tình cờ, nhà anh lại ở gần nhà người cô họ mà chúng tôi hay gửi nhờ xe. Chúng tôi gặp gỡ, anh đến làm quen. Anh lúc đó 25, 26 tuổi, là bí thư chi đoàn xã. Ở lứa tuổi đó nên anh khác xa với đám bạn trai cùng lớp nhí nhố của tôi. Đó là lần đầu tiên trái tim tôi rung động. Tôi ngưỡng mộ anh, vì thế tình cảm dành cho anh cũng không hề ít. Chúng tôi thường gặp nhau nhưng cũng chỉ nói chuyện, hỏi han. Tình cảm dành cho nhau thì nhiều nhưng anh và tôi chưa từng một lần nắm tay nhau. Anh luôn trân trọng với tôi, chưa bao giờ có một hành vi cư xử quá lố.

Tết năm đó, anh đến nhà rồi xin phép bố mẹ chở tôi đi chơi. Chúng tôi đã có những khoảng thời gian thật vui, hồn nhiên và đầy ắp kỷ niệm. Đó lại là chuyến đi chơi đầu tiên và cuối cùng của tôi và anh. Tôi học hết năm lớp 11, lên lớp 12 không hiểu tại sao anh trở nên xa cách, không còn tìm tôi để trò chuyện. Tôi thì ngây thơ cứ chờ anh, cho rằng chắc anh bận công việc. Cứ thế, một tuần, hai tuần, ba tuần, một tháng, 2 tháng…, cô bé tội nghiệp trong lòng hoài ngóng trông nhưng anh vẫn bặt vô âm tín. Tôi thắc mắc ghê lắm nhưng vì quá nhút nhát, không dám tìm gặp anh để hỏi tại sao, chỉ biết im lặng dù trong lòng suy nghĩ về anh rất nhiều.

Ngày tôi bước chân vào đại học, mối tình đầu đó được chôn chặt trong lòng. Đối với tôi, tình cảm dành cho anh chỉ ngủ yên chứ chưa bao giờ hết.

Hai năm sau, tôi nghe tin anh lấy vợ. Con bé ngây thơ ngày nào giờ đã biết đau với mối tình đầu không trọn vẹn nhưng không hề trách anh. Với tôi anh luôn là một thứ tình cảm rất thiêng liêng, trong sáng, không dục vọng thấp hèn. Từ ấy đến nay, tôi và anh cũng mất liên lạc. Thời gian cứ thế trôi qua, tôi ra trường, đi làm và cũng quen biết một vài người nhưng chỉ có cảm xúc về anh là luôn làm cho tôi thấy quý và trân trọng. Sau đó, tôi kết hôn. Chồng tôi là một người đàn ông tốt, siêng năng, chịu khó và có trách nhiệm. Tôi luôn tự hào về chồng. Chúng tôi có một con trai, gia đình ổn định và hạnh phúc cho đến hiện tại. Tôi vui mừng vì mình đã có được sự viên mãn trong hôn nhân.

Tình cờ, tôi và “mối tình đầu” biết được thông tin nhau qua mạng xã hội. Bao nhiêu cảm xúc và kỷ niệm xưa ùa về. Mười mấy năm trời đã biến anh từ chàng thanh niên trẻ đầy nhiệt huyết thành một người đàn ông vững chãi và trưởng thành. Còn tôi đã là người phụ nữ chín chắn và chững chạc. Anh giờ có gia đình yên ấm ở một nơi khá xa. Chúng tôi chỉ trò chuyện với nhau bằng tin nhắn chứ chưa một lần gặp lại. Trò chuyện với anh, những cảm xúc của tôi ngày xưa như sống lại. Chúng tôi luôn nhớ về hình ảnh của nhau của mười mấy năm về trước. Tôi hỏi anh vì sao ngày xưa đã không nói với tôi lời nào mà lại câm lặng rời xa. Anh đã nói vì muốn tôi yên tâm học hành nên đành im lặng mà rút lui. Tôi nghe mà thấy thương anh quá.

Cũng đúng thôi, hồi đó cuộc sống còn thiếu thốn, có quá nhiều thứ để lo toan hơn là phải vun vén cho một mối tình mà tương lai còn mờ mịt. Tôi hiểu tâm trạng của anh lúc đó và thật lòng cảm ơn vì ngày đó đã suy nghĩ thấu đáo cho tôi. Anh mong sẽ gặp lại tôi nhưng tôi từ chối. Đối với tôi, hình ảnh của anh còn lưu giữ lại không phải là của anh hiện tại mà là của 15 năm trước. Trong lòng tôi không muốn sự tàn nhẫn của thời gian sẽ làm hụt hẫng khi gặp lại anh. Vả lại có gặp nhau cũng chẳng để làm gì, chỉ sợ lòng thêm vương vấn. Thỉnh thoảng chúng tôi vẫn trò chuyện, hỏi thăm nhau qua tin nhắn. Mặc dù vậy, tôi và anh cũng cố để giữ được một khoảng cách nhất định vì cả hai đều đã có mái ấm riêng của mình, vui vẻ và hạnh phúc.

Gặp lại anh, không thể phủ nhận lòng tôi cũng có chút xao động nhưng tôi tự nhủ lòng chỉ coi anh như một người bạn, một người anh mà thôi. Chắc anh cũng cùng tâm trạng như tôi. "Sông đang yên, biển đang lặng", chúng tôi nhất định phải luôn vững tay chèo trên con thuyền mà hai gia đình đang đi, nhất định sẽ không vì chút tình cảm riêng mà để lật thuyền. Đối với tôi, câu nói “Tình cũ không rủ cũng tới” chỉ đúng với những trường hợp con người quá yếu lòng. Còn chúng tôi, tuy là tình cũ nhưng chắc cả hai sẽ luôn vững tâm lý để gìn giữ hạnh phúc của mình. Ai cũng có một thời để nhớ, kỷ niệm xưa tuy có đẹp nhưng hiện tại vẫn là quan trọng nhất. Còn tình cảm xưa xin hãy chôn chặt trong lòng vì cuộc sống thực tế này sẽ không có nhiều thời gian để chúng ta nhìn lại quá khứ. Nếu có những lúc nhớ lại thì tôi luôn tự mỉm cười vì mình đã có được một quãng thời gian sống với những ký ức đẹp. "Cuộc sống luôn vội vã với bao nghiệt ngã.  Xô cuốn ta miệt mài. Một bước chân trượt ngã đã trôi thật dài. Lạc mất nhau ngày mai. Còn mãi khung trời đó mình gặp nhau lúc đầu.  Ngày tháng thơ mộng đó cùng niềm vui nỗi sầu. Sẽ ghi lại biết bao điều. Để nhớ một thời ta đã yêu”.

Yến

Gửi đến người chị chồng trong bài "Gia đình tôi sợ em dâu cũ thành đạt chia tách các cháu với nhà nội". Tôi 62 tuổi, cũng hiểu đời và hiểu người đôi chút. Là một người làm trong ngành tư vấn tâm lý tôi muốn gửi tới chị vài lời sau. Trước tiên mong chị hãy thẳng thắn và nhìn nhận vào sự thật với thái độ tích cực, đừng cố bao biện cho những việc mình đã làm. Nếu một người nói gia đình chị sai thì chị có thể cho rằng người ta không khách quan, nhưng mọi người đều nói như thế nghĩa là chị nên thẳng thắn nhìn nhận và suy nghĩ lại những việc gia đình đã làm. Tôi không bàn luận về những cá nhân trong gia đình chị: người em trai nhu nhược vì cần một đứa cháu trai cho cha mẹ mà cặp bồ rồi bội ân bội nghĩa với vợ, hay cô bồ Hoài Tâm mưu mô tham lam dùng mọi thủ đoạn để ăn cắp hạnh phúc của người phụ nữ khác. Tôi càng không muốn đề cập đến chị và cha mẹ chị bởi cũng vì lòng tham mà phá nát gia đình em trai mình, cũng bất nghĩa với em dâu cũ.

Tôi chỉ muốn nói đôi lời với ý định của chị và gia đình về việc đòi quyền nuôi một đứa cháu. Chị nói em trai thương con và gia đình chị thương cháu, cha mẹ chị coi các cháu là bảo bối sao? Mong chị hãy sống thật với lòng mình, không ai trong gia đình chị thương các cháu và cô em dâu cũ cả. Bởi nếu tình thương của gia đình chị là có thật thì cơ sự ngày hôm nay đã không xảy ra. Nếu bây giờ gia đình chị thấy thương các cháu thì càng không có lý do để làm thế. Ở góc độ một bác sĩ tâm lý tôi phải nói với chị rằng rất ít đứa trẻ sống với bố và dì ghẻ (nhất là em dâu mới của chị quá mưu mô và ích kỷ) có thể phát triển bình thường.

Tôi cho rằng em dâu cũ của chị đang cố gắng bảo vệ các con của mình trước mọi tổn thương. Cô ấy có thể đã bao biện hết lỗi lầm của gia đình chị với các cháu và cho các cháu về thăm bố và nhà nội là rất tử tế rồi. Theo pháp luật, có thể em trai chị sẽ giành được quyền nuôi một đứa con nhưng cháu bé khi về sống với bố và dì ghẻ liệu có hạnh phúc? Rồi thời gian sẽ làm cháu nhận ra bố chính là người phản bội mẹ và dì ghẻ là người khiến mẹ cháu đau khổ; tâm lý bất mãn sẽ hình thành và kéo theo hệ quả mà tất cả chúng ta sẽ vô cùng chua xót. Vậy nếu gia đình chị thương các cháu thì đừng vì sự ích kỷ của bản thân mà làm thế nhé. Thật tâm mà nói tôi không tin chị và gia đình thương các cháu đâu, tôi nghĩ chị và gia đình chị tham tiền thì chính xác hơn. Chị muốn giành nuôi một đứa cháu để em trai không phải chu cấp tiền nuôi các con với mức phí đắt đỏ như chị nói.

Xin chị hãy suy xét lại, em trai chị có ngày hôm nay ngoài sự nỗ lực của bản thân thì 90% là công lao của em dâu cũ, vậy việc chu cấp và nuôi các cháu là trách nhiệm mà một người cha nên làm. Với lại tiền của em trai chị cũng nuôi con anh ta chứ có phải nuôi em dâu cũ của chị đâu, cô ấy cũng không thể lấy chồng khác như chị nói. Chẳng phải cuộc sống của em trai chị bây giờ đã tốt hơn gấp trăm lần ngày trước sao? Vậy chị muốn tham tiền làm gì nữa. Em dâu mới của chị chẳng phải rất tháo vát sao, hãy để cô ấy cáng đáng cái hạnh phúc đi đánh cắp của người khác chứ đừng mưu mô toan tính nữa.

Tôi nghĩ cha mẹ chị giờ đã quá mãn nguyện rồi vì có một đứa cháu trai để nối dõi như mong muốn. Mọi người đã vì mục đích của mình và làm những việc bất nghĩa: đã cướp đi người chồng, người cha mà 3 mẹ con đã hết mực yêu thương tin tưởng.... giờ xin chị đừng chia rẽ tình máu mủ của họ. Hãy thương 2 cô cháu gái, đừng vì lòng tham với tiền bạc mà đang tâm bắt chúng sống xa mẹ. Người phụ nữ có thiên hướng bảo vệ con mình, nếu chị cướp con của họ thì chị đã bức ép họ vào đường cùng sẽ sinh ra phản kháng. Nếu em dâu cũ của chị mà có hành động phản kháng lại thì em trai chị là người sẽ mất tất cả, tôi nghĩ chị ấy đủ thông minh để làm việc đó.

Cuối cùng mong chị và gia đình hãy nhận ra sai lầm của mình, hãy buông bỏ mọi sự tham lam ích kỷ, đừng chia rẽ mẹ con họ chỉ vì không muốn em trai phải chu cấp tiền nuôi 2 con gái cũ. Chị không có tình cảm và tình thương với em dâu cũ thì hãy sống có tình nghĩa, đừng bức ép cô ấy nữa nhé. Hãy để mọi chuyện dừng lại và đừng châm ngòi cho một cuộc chiến mới. Mong chị và gia đình hãy sáng suốt quyết định tránh làm tổn thương đến các cháu. Hãy yêu thương bằng một tình yêu có thật chị nhé

Quốc Nhật

Chủ Nhật, 28 tháng 8, 2016

Đọc bài "Nhà tôi sợ cô em dâu cũ thành đạt sẽ chia cắt các con với nhà nội" và loạt bài có liên quan trước đó, tôi xin kể với các bạn một câu chuyện để thấy rằng nhân quả là có thật và câu "Trên đời này cái gì cũng có thể xảy ra được" là câu kết quá hay cho bài bình luận của một bạn đọc giả tên Dung. Đây là câu chuyện đời có thật của chị họ tôi.

Chị xuất thân từ gia đình trí thức, học vấn cao, nhan sắc khá với dáng người nhỏ xinh, làn da trắng mịn, làm việc tại công ty nước ngoài. Anh là bác sĩ Việt kiều, cao ráo, hoạt bát, phong độ. Chị là bạn học của em gái anh, từ mối quan hệ xã giao đó, tình yêu giữa anh chị nảy sinh. Sau khi cưới, anh về Việt Nam làm việc tại một bệnh viện quốc tế, thường tham gia vào các chuyến khám chữa bệnh từ thiện ở tỉnh. Cuộc sống cứ thế êm ả trôi, qua nhiều năm cứ nghĩ chị đã hạnh phúc viên mãn. Trong một lần dọn dẹp hành lý đợt anh đi công tác về, chị tình cờ nhìn thấy một bức ảnh cả đoàn chụp chung, trong ảnh đó có cô gái trẻ đang ôm eo anh tình tứ.

Chị nhẹ nhàng hỏi chuyện, anh sau lúc quanh co, ngập ngừng cũng gật đầu nhận lỗi. Là anh sai, anh xa nhà, cô ấy là nha công đi theo đoàn, biết anh đã có gia đình mà vẫn thích, anh không cưỡng lại được, nhưng trước sau anh chỉ yêu mỗi mình chị. Chị bẽ bàng nhưng đầy lòng tự trọng nên kiên quyết ly hôn mặc dù anh xin chị hãy cho một con đường trở về bên chị. Chị nói đường trở về với chị là do anh tự biết lối chứ không phải chị tàn nhẫn, cô gái ấy đã có thai với anh, chính anh mới là người không cho chị có sự lựa chọn.

Hậu ly hôn, chị rất buồn, hụt hẫng, mất mát. Anh cũng dằn vặt, xót xa. Anh đi đâu, làm gì, có tâm sự gì cũng email kể lể với chị như giữa anh và chị chưa hề có cuộc chia ly dù chị không một lần hồi âm. Không đầy ba năm sau ngày anh về với vợ mới, anh mất trong một chuyến công tác tỉnh do đột quỵ. Tôi bàng hoàng ngày hay tin dữ, chợt buồn cho cô gái trẻ ngày nào hân hoan vì lấy được chồng của chị tôi, giờ cô ấy đã là góa phụ, chợt thương đứa trẻ đã mồ côi khi những bước chân vào đời còn chưa vững chãi.

Kể ra câu chuyện này, tôi không mong điều xấu xảy đến với ai, chỉ mong trước khi có những toan tính, mưu mô vô đạo đức thì xin hãy nghĩ lại về nghiệp chướng và nhân quả mà mình chắc chắn sẽ không tránh khỏi để kịp dừng tay. Trở lại với câu chuyện của "cô em dâu cũ thành đạt", tôi thật sự khâm phục người vợ cũ, cô ấy quả là người phụ nữ với một nhân cách lớn, như một độc giả comment: Cô ấy tin vào việc mình làm sẽ mở ra con đường tốt đẹp cho tương lai". Người mẹ của hai bé gái ấy đang làm điều đúng đắn để thay anh chồng tích đức cho con mình, vì nói theo dân gian, con gái thừa hưởng đức cha, mà phúc đức của cha và nhà nội các cháu, sau cách họ hành xử với mẹ con cô ấy đã là quá mỏng.

An

Gửi anh bác sĩ được nhắc đến trong bài viết "Nhà tôi sợ cô em dâu cũ thành đạt sẽ chia cắt các con với nhà nội". Đọc xong loạt bài viết về người vợ cũ của anh, em cảm thấy buồn cho cái gọi là tình yêu, tình nghĩa và tình người mà gia đình anh dành cho chị vợ cũ. Điều đó khiến em mất niềm tin vào cái gọi là tình cảm. Em thật sự không hiểu nổi 21 năm quen biết, 9 năm hôn nhân và sau tất cả những gì chị ấy đã làm cho anh và gia đình mà chỉ nhận lại được một người chồng hai lòng, một gia đình chồng bạc nghĩa. Tài sản quý giá thiêng liêng nhất chỉ còn lại 2 đứa con gái ngoan ngoãn, để rồi chị chồng lại lên đây tâm sự làm sao gần gũi em dâu cũ cốt yếu chỉ để kéo cháu về phía mình. Chị chồng chẳng nhắc gì đến việc bù đắp cho những tổn thương mà một người phụ nữ thiện lương nhưng không tốt số như vợ cũ anh phải chịu. Việc trợ cấp đó là cho con dựa theo pháp luật Mỹ chứ bản thân chị ấy chẳng cần một xu.

Vợ cũ anh đã đúng khi giữ lại hai con bên mình. Chị ấy nhìn xa ở một tầm mà gia đình anh không thể hiểu được. Thứ nhất, gia đình anh đã lấy đi của chị gần như tất cả, còn bàn tính nuôi hết 2 đứa trẻ để rồi người bơ vơ chính là chị. Thấy chắc chắn không được, nhà anh lại bàn việc chia con xin một đứa vì thương cháu và vì cho rằng con dâu cũ là người "ương bướng bất cần". Chị ấy không chấp nhận như thế là muốn cho anh một con đường mới trọn vẹn. Trên con đường đó con gái không phải sống với danh nghĩa là "con vợ trước", không phải gọi người không sinh ra mình là mẹ và anh không phải sống trong áy náy những lần con gái nhớ mẹ ruột.

Thứ hai, chị ấy đã nói nếu anh còn chút lòng tự trọng thì đừng xuất hiện trước mặt chị nên mới không cùng con đi gặp anh, cũng là giữ cho anh một chút lòng tự trọng còn sót lại. Các con càng lớn càng hiểu nhiều, đưa con đi xa cũng là để con không biết quá nhiều về những gì đã xảy ra. "Không hận vì từng có những năm tháng yêu đến tận cùng", điều này em thật sự rất phục chị, một người phụ nữ như thế mà gia đình anh còn đòi hỏi thêm sự bao dung độ lượng trong khi chị ấy vẫn cho con về thăm ông bà.

Sau tất cả chị ấy nhận được từ gia đình anh ba từ "phũ phàng", "ương bướng", "bất cần". Có bao giờ anh tự hỏi gia đình mình có dám trả lại hết những gì đã gây dựng được trên công sức của con dâu cũ không? Người độ lượng như chị ấy chắc chắn sẽ không đòi nên em mong gia đình anh để mẹ con chị cố gắng sống trọn vẹn từng ngày để vượt qua nỗi đau. Cuối cùng, em hy vọng anh có thể làm điều này trong suốt quãng đời còn lại, đó là mỗi lần anh khoác trên mình chiếc áo bác sĩ, hãy dành ra vài giây suy nghĩ xem ai đã cho anh tiền tài sự nghiệp như ngày hôm nay. Nếu thấy tội lỗi, anh có đủ can đảm để cởi bỏ cái danh bác sĩ mà vợ cũ đã phải làm việc 7-8 năm mới có được nó cho anh không? Anh có dám bỏ lại nước Mỹ để về quê nhà sống với công việc khác không phải là bác sĩ? Đừng trách tại duyên số, chỉ do lòng người tham lam, phụ tình, bạc nghĩa. Chúc anh sống vẹn tình vẹn nghĩa với cô bồ và con riêng.

Đôi lời nhắn nhủ đến người vợ cũ của anh: Chị à, xin nhận của em sự khâm phục. Nếu em là chị thì không đủ bao dung như vậy đâu. Em sẽ không vội ly hôn để còn nộp đơn kiện anh ta ngoại tình. Không biết chị ở bang nào nhưng có những bang ở Mỹ xử tội ngoại tình. Nếu có làm vậy thì đã sao, cho anh ấy tiền tài sự nghiệp để rồi nhận lại sự phản bội thì cũng có thể vấy lên sự nghiệp đó một vết nhơ tội trạng. Em rất mong sẽ có duyên được gặp chị và 2 con cô gái đáng yêu trên đất Mỹ này.

Kim Chi

Tôi và anh tổ chức đám cưới khi quen nhau chưa đến một năm, do đó tôi chưa hiểu hết được tính cách của anh. Anh là người khá đẹp trai phong độ, thông minh vui tính, dễ gần và hòa đồng với mọi người, tuy nhiên anh rất hay uống rượu bia với bạn bè. Tôi góp ý thì anh hứa sau khi lấy nhau sẽ giảm bớt việc nhậu nhẹt. Tôi đã ngây thơ tin, đó là sai lầm rất lớn của tôi. Sau khi lấy nhau một năm, tôi sinh em bé. Mẹ chồng giúp trông con, nhất là những lúc tôi đi làm thì việc chăm sóc con lại nhờ cả vào bà. Bà cũng cùng tôi lau nhà, nấu cơm, nhưng dù sao bà đã già, tôi không nỡ để bà làm lụng nhiều.

Chồng chưa bao giờ cầm đến cái chổi để quét nhà chứ đừng nói đến việc lau nhà, chưa bao giờ rửa mặt cho con hay đút cho con miếng cháo. Anh rất thương con nhưng lại lười bế con và chăm sóc con. Thêm miệng ăn thêm tốn kém, lương anh rất thấp, tôi buộc phải làm thêm để trang trải cuộc sống gia đình. Nhiều đêm, tôi phải làm việc đến một giờ sáng để làm việc, 5 giờ sáng đã thức dậy để giặt đồ và nấu cháo cho con. Vất vả là vậy nhưng khi tôi đề nghị với anh chia sẻ công việc gia đình thì anh chỉ cười rồi đâu vẫn hoàn đấy. Tôi dùng cách này cách kia để anh thay đổi nhưng không được. Thậm chí, vì chuyện này mà có lúc chúng tôi cãi nhau, vì thế mẹ chồng bắt đầu có thành kiến với tôi.

Một thời gian sau, anh được cất nhắc lên một chức vụ cao hơn, công việc cơ quan bận rộn hơn, mối quan hệ cũng rộng hơn. Anh lại là người ham vui và nhiều bạn bè nên những lần ăn nhậu vui vẻ với bạn bè cũng tăng lên. Một tuần 7 ngày thì anh đi ăn nhậu cả 7. Tuy anh có chức vụ khá cao nhưng lại phụ trách về mảng văn hóa, vả lại anh cũng không bao giờ nhận hối lộ hay tham ô nên thu nhập chỉ dựa vào lương. Những người nhờ anh giúp đỡ, đưa tiền anh không lấy, thế là họ lại mời anh đi nhậu để “trả ơn”. Nhiều lúc 11, 12 giờ đêm anh mới về đến nhà trong tình trạng say mèm. Tất cả công việc và kinh tế gia đình dồn lên vai tôi.

Áp lực công việc làm tôi rất mệt mỏi, chồng thì gần như lúc nào về đến nhà cũng có hơi men rồi lăn ra ngủ, nhiều chuyện gia đình hay công việc tôi chẳng thể chia sẻ được với anh. Sau đó chúng tôi có thêm con thứ hai. Tôi phải làm thêm nhiều hơn nữa để có tiền lo cho 2 con. Anh vẫn vậy, thường xuyên ăn nhậu đến say và chẳng mấy khi chia sẻ công việc gia đình. Tôi dùng cách này cách kia để anh sửa đổi nhưng không được. Mẹ chồng tôi lại bênh anh, bà bảo đàn ông ai mà không ăn nhậu. Rồi anh được cơ quan cử đi học thêm một bằng đại học (trước đó anh đã có một bằng đại học). Việc học hành tốn kém, tôi lại phải gồng mình hơn nữa để lo kinh tế gia đình cho chồng yên tâm đi học. Sau khi anh học xong tôi phát hiện anh có bồ.

Như giọt nước tràn ly, tôi làm đơn ly dị. Anh xin lỗi, hứa sẽ sửa đổi nhưng rồi được đôi tuần đâu lại hoàn đấy. Anh thôi cô nọ rồi tiếp tục bồ bịch với cô kia. Tôi lại tiếp tục làm đơn ly dị rồi gói ghém đồ đạc và dắt hai con ra khỏi nhà thì anh khóc lóc, chặn tôi lại, giằng lấy đồ đạc và tiếp tục xin lỗi, hứa sẽ sửa đổi. Vì con, tôi lại một lần nữa bỏ qua cho anh. Tôi cũng cố gắng giành thời gian chăm sóc hơn cho ngoại hình của mình. Lúc này, mẹ chồng tôi đã nhận ra vấn đề, khuyên giải anh chú tâm lo cho gia đình, bớt ăn nhậu đi. Anh có sửa đổi nhưng chưa được đến một tháng lại tiếp tục như cũ. Mẹ chồng đã đến tận nhà cô bồ của anh chửi rủa, thậm chí mang cả xô chất thải đổ vào nhà cô ta. Có lúc tôi định đi đánh ghen nhưng sau đó lại nghĩ nếu đi thì danh dự chồng sẽ mất hết nên thôi.

Cho đến một lần, tôi thấy trong cước gọi điện thoại trả sau của anh rất nhiều cuộc gọi tới số cô bồ, cước gọi cho những cuộc đó tới vài trăm ngàn, thời gian gọi toàn vào buổi tối hoặc ban đêm. Tôi đưa anh và hỏi vì sao thì anh nổi khùng và bỏ tới nhà cô ta ở 2 ngày. Lần này tôi không thể tha thứ được nữa, quyết tâm làm đơn ly dị. Anh đồng ý ly hôn giờ sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh nên xin tôi hoãn lại vài tháng. Vì nghĩ đến tình nghĩa vợ chồng bấy lâu nên tôi đồng ý, vẫn sống cùng nhà nhưng ly thân với nhau.

Vài tháng sau chúng tôi tiến hành thủ tục ly hôn, tôi bắt đầu xây một ngôi nhà nhỏ. Đang trong thời gian tòa án hòa giải thì anh bị xuất huyết tĩnh mạch thực quản, lý do vì xơ gan nặng do uống quá nhiều bia rượu trong thời gian dài. Tôi đưa anh đi cấp cứu, chăm sóc tận tình; có lúc anh bị “hội chứng cai rượu”, nhổ cả nước bọt vào mặt tôi khi tôi cho anh uống thuốc, thế mà tôi vẫn cam chịu. Sau khi anh xuất viện, tôi đã có ý định rút đơn ly dị nếu anh nhận ra sai lầm của mình và sửa chữa, thế mà anh ngày càng trở nên khó tính. Đỉnh điểm có một lần vì chuyện rất nhỏ, anh nói “Mày biến đi thì bồ tao sẽ tới chăm”. Nghe câu nói đó, tôi xót xa cay đắng vô cùng. Làm tất cả vì anh, vì gia đình, chịu đựng cả việc ngoại tình của anh để rồi tôi phải nghe một câu nói phũ phàng như vậy sao?

Mẹ chồng tôi đứng đó, nghe thấy tất cả và có mắng anh nhưng anh cãi lại. Tôi buồn quá lấy xe máy đi lang thang vô định gần một tiếng đồng hồ, sau đó dọn đồ đạc, dắt con lên nhà mới xây, ngày hôm sau tới tòa án tiếp tục làm thủ tục ly dị. Sau khi chia tay, chúng tôi vẫn liên lạc với nhau vì con. Vài lần anh xin lỗi, mong tôi quay lại nhưng tôi thấy anh vẫn tiếp tục mối quan hệ với cô bồ cũ nên không đồng ý. Mấy lần anh lại bị xuất huyết tĩnh mạch thực quản, ra nhiều máu, vẫn gọi điện thoại nhờ tôi giúp đỡ, tôi lại tới đưa anh đi bệnh viện và chăm sóc. Cứ như vậy được hơn một năm thì anh mất.

Vậy nhưng sau khi anh mất, mẹ chồng lại nói với mọi người rằng tôi biết anh sắp chết nên mới ly dị để rũ bỏ trách nhiệm, không phải chăm sóc anh (mặc dù mẹ chồng biết rất rõ việc anh bồ bịch, ăn nhậu, việc anh chửi tôi, việc tôi chăm sóc cho anh kể cả sau khi đã ly dị). Có người hiểu mọi chuyện thì họ rất thương tôi nhưng rất nhiều người tin lời mẹ anh và nghĩ sai về tôi. Vì tôi vừa lo cho 2 con vừa phải làm việc suốt ngày (kể cả buổi tối) nên ít có thời gian để tâm sự với mọi người xung quanh. Bất kể ai tới nhà chơi, mẹ anh lại đặt điều nói sai sự thật về tôi. Tôi bị biến thành một kẻ bạc tình trong đôi mắt của nhiều người. Nhiều lúc nghe người ta thì thào sau lưng, tôi biết nhưng không thể giải thích nguyên nhân mọi chuyện cho mọi người được, hơn nữa dù sao anh cũng đã mất, tôi nghĩ không nên kể lại những chuyện không hay của anh, hãy để linh hồn anh được thanh thản.

Tôi đành gạt qua dư luận, ở vậy nuôi 2 con và đã 4 năm trôi qua. Hôm vừa rồi, tôi lại một lần nữa nghe người ta nói về mình: “Thứ đó ra gì, thấy chồng bị bệnh thì bày đặt ly dị để trốn tránh trách nhiệm. Thật vô tình vô nghĩa”. Nghe được câu nói đó từ lời kể của một người quen, tôi thấy xót xa cay đắng vô cùng. Lấy chồng một mực lo cho chồng con, gia đình rồi chồng có thời gian ăn nhậu bù khú với bạn bè, giờ lại còn bị chồng phụ bạc rồi tôi lại mang tiếng xấu nữa. Buồn quá tôi viết lên đây mong được chia sẻ, giúp phần nào vơi đi nỗi buồn và sự uất ức, cay đắng trong lòng mà tôi đã phải chịu đựng mấy năm qua.

Em chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ biết mình không thể nào ngừng nghĩ đến chị. Chị hơn em đến 4 tuổi, đã có 2 con, em cũng có vợ con, gia đình ổn, vậy mà chị lại làm em say nắng. Chị chẳng phải người mẫu chân dài, vậy mà hình ảnh của chị luôn luẩn quẩn, ám ảnh trong tâm trí em, với em chẳng có ai đẹp hơn chị. Em mới biết chị hơn một năm nay, vậy mà cảm giác thân thiết như quen nhau bao nhiêu năm rồi vậy, cảm giác như một ngày không gặp chị là em đứng ngồi không yên, chỉ vật vờ như mất hồn. Thường ngày chúng ta cũng chẳng có dịp trò chuyện nhiều, vậy mà mỗi hành vi, lời nói của chị luôn làm em thấy vui, thấy dễ chịu đến kỳ lạ, có lẽ em chưa thấy ai hay như chị.

Em xưa nay vẫn là người khô khan, có phần thô kệch, vậy mà khi nói chuyện với chị vẫn có thể nói những lời nhẹ nhàng đến yếu đuối. Em luôn tự tin mình là người thông thái và cái gì cũng làm được, vậy mà trước chị em trở thành ngu ngơ và thật ngốc nghếch. Em là người luôn sống có nguyên tắc và chọn những cách hành xử đơn giản để hạn chế những phiền toái, vậy mà lúc này lại hành động như một kẻ ngốc, tự dấn thân vào một cuộc phiêu lưu, mạo hiểm, không biết đâu là bờ bến.

Em đã tự nhủ mình không được vượt qua giới hạn vì điều đó sẽ gây ra bão tố, có thể khiến cho cả cuộc đời mình mãi mãi không còn được bình yên, vậy mà giờ đây em lại muốn bất chấp hậu quả, tự đẩy mình vào tội lỗi. Biết bao rào cản, áp lực em phải vượt qua, biết bao quy tắc phải bất chấp, biết bao điều ấp ủ em phải nói với chị, vậy mà chị có nghe?

Luân

Tôi và cô ấy đã quen nhau được hơn 4 tháng trước khi cô ấy chia tay mối tình cũ hai năm. Người yêu cũ rất yêu cô ấy, giữa 2 người họ đang có trục trặc với nhau, cũng trong lúc đó tôi tán tỉnh thì hơn một tháng sau cô ấy nhận lời yêu tôi. Người yêu cũ cô ấy khi biết được chúng tôi đang hẹn hò đã rất buồn, thường xuyên đăng những status tâm trạng, níu kéo, thương nhớ, mong cô ấy quay lại. Thế nhưng cô ấy không chịu và chọn tôi, nhưng tôi biết rằng trong thời gian đầu cô ấy vẫn còn giữ liên lạc với người cũ, sau rồi ít dần đi.

Trong quá trình yêu, nhiều lúc giận nhau cô ấy luôn lấy người yêu cũ ra so sánh với tôi. Một thời gian sau chúng tôi lên giường với nhau, tôi nghĩ như vậy rồi cô ấy đã thuộc về tôi và sẽ không còn nhớ tới người cũ nữa. Thời gian gần đây chúng tôi hay giận nhau, cô ấy lại vào trang cá nhân người yêu cũ, thấy người ấy thật hạnh phúc, cô ấy nói với tôi kiểu rất ghen tỵ "Em nghĩ rằng mình phải là người hạnh phúc hơn nhưng không phải vậy". Tôi hỏi hai người đã nói những gì, cô ấy bảo hỏi thăm sức khỏe nhau, chuyện giận nhau của chúng tôi cô ấy cũng tâm sự với người cũ. Tôi nghĩ chắc lâu họ tâm sự một chút thôi không có gì cả.

Mấy hôm sau khi chúng tôi không giận nhau nữa cô ấy vẫn liên lạc, nhắn tin rất nhiều với người yêu cũ mặc dù người ấy đã có tình yêu mới, rất hạnh phúc. Khi cô ấy nhắn tin, gọi điện cho tôi, tôi bận, quan tâm hời hợt một chút thì cô ấy lại nhắn tin cho người yêu cũ. Thật sự tôi không biết giữa họ đã nói chuyện gì với nhau, tại sao cô ấy lại như vậy. Phải chăng cô ấy vẫn chưa thể quên được quá khứ của mình, vẫn còn tình cảm với người cũ, yêu tôi nhưng vẫn hướng về người ấy với sự tiếc nuối? Giờ tôi cảm thấy rất buồn, không biết làm sao nữa, có hay không tiếp tục duy trì mối quan hệ này. Xin mọi người một số lời khuyên.

Hải

Tôi là nữ 24 tuổi, yêu một người đàn ông Mỹ hơn 30 tuổi, đã ly dị vợ và có 2 người con riêng. Anh rất tốt, khi bắt đầu quen nhau anh có kể cho tôi nghe hoàn cảnh của mình, nói đã ly dị hơn 3 năm và vợ cũ có một đứa con với người khác. Anh không giàu và làm việc rất vất vả, tôi không quan tâm mà đồng cảm với anh nhiều hơn. Anh nói cơ hội để chúng tôi muốn có con sau này rất ít, vì anh đã có một hoạt động sau khi sinh đứa con trai út (tôi không biết anh đã làm hoạt động gì, có thể là thắt ống dẫn tinh hoặc bị bệnh về sinh lý). Anh hy vọng việc này không phải là rào cản lớn. Chính những lời chia sẻ thẳng thắn của anh càng khiến tôi thêm tin tưởng, chúng tôi bắt đầu từ làm bạn, sau một thời gian anh đã ngỏ lời yêu. Chúng tôi chính thức là một cặp đôi và tôi hy vọng vào cơ hội nho nhỏ còn lại là sẽ có thể có con.

Đối với tôi lấy chồng không phải để sinh con, nếu tình yêu đủ lớn tôi sẵn sàng xem con riêng của anh giống như con ruột mình. Có lẽ làm mẹ đã là bản năng, thiên chức, sâu trong đáy lòng tôi vẫn rất khao khát được làm mẹ, tôi chia sẻ với anh và anh đã đưa ra giải pháp cả hai sẽ cùng cố gắng làm mọi biện pháp, hoặc cần một nhà tài trợ tinh trùng. Anh nói cũng mong muốn có con nhưng không thể hứa trước điều gì. Anh luôn muốn làm việc mà tôi muốn, còn kêu nếu chúng tôi có con thì con sẽ rất đẹp. Tôi và anh đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này, tôi thiên về tình cảm nhiều hơn, đối với tôi anh là người duy nhất hiểu và yêu tôi thật sự. Nhiều người bạn đã khuyên tôi nên chấm dứt mối quan hệ này trước khi dấn sâu, có bạn nói tôi hãy kiên nhẫn vì hạnh phúc của mìn, nhưng số người ủng hộ cho tôi dường như là con số 0 tròn chĩnh. Một số người cho rằng tôi sẽ khổ, sẽ cô độc khi về già, cho tôi lời khuyên rằng tôi còn trẻ còn nhiều cơ hội với mối tình khác...

Anh ấy là người đầu tiên cho tôi cảm giác an toàn, quan tâm, yêu thương tôi. Lần đầu tiên gặp anh tôi đã có linh cảm anh là của tôi rồi, nếu giờ vì lý do "chưa chắc sẽ có con" của anh mà tôi rời xa thì bản thân chưa làm được. Tôi đang mâu thuẫn lắm, xin mọi người cho chút ý kiến và động lực. Xin cảm ơn.

Nhàn

Thứ Bảy, 27 tháng 8, 2016

Tôi lấy vợ đến nay đã được 4 năm và có hai cháu gái; các cháu đều ngoan, khoẻ mạnh. Lương tôi không cao nhưng chắt chiu tiết kiệm cũng đủ nuôi gia đình. Vì sinh hai cháu hơi dầy nên từ ngày lấy nhau đến giờ vợ tôi chỉ ở nhà chăm sóc con và lo việc nội trợ. Mặc dù phải "thắt lưng buộc bụng", chắt bóp chỉ tiêu mới đủ sống nhưng với tôi, cuộc sống như vậy cũng tạm ổn. Sau này con lớn, vợ tôi đi làm có thêm thu nhập sẽ đỡ khó khăn hơn. Tôi không mong gì hơn là vợ chồng, con cái mạnh khoẻ. Tôi luôn cố gắng làm việc thật tốt để có cơ hội thăng tiến. Về nhà tôi tranh thủ giúp đỡ vợ nhiều việc để chia sẻ việc gia đình. Phải nói ở khu nhà trọ tôi ở, chị em hàng xóm phải ghen tị với vợ vì tôi chịu khó giúp vợ việc nhà, ít chơi bời đàn đúm với bạn bè.

Để kiếm thêm thu nhập, thỉnh thoảng vợ tôi lấy hoa quả ra chợ bán nhưng cũng chẳng ăn thua. Rồi hai vợ chồng bàn nhau vay tiền thuê đất mặt đường kinh doanh. Do chưa có kinh nghiệm, không tìm hiểu kỹ thị trường trên địa bàn nên không những không có lãi mà còn lỗ vốn, mất công mấy tháng vất vả lại phát sinh thêm khoảng nợ 100 triệu vay anh em. Nếu cuộc sống cứ thế thì chẳng có gì để tôi phải viết bài đăng lên đây tâm sự. Gần đây, lương tôi đưa về cho vợ thấy cô ấy tiêu hết rất nhanh, chưa đến giữa tháng nhà đã không còn đồng nào. Tôi cũng không hỏi vì nghĩ chi tiêu trong nhà nhiều hoặc vợ có việc riêng. Mấy tháng trôi qua tình trạng vẫn vậy. Hàng tháng tôi đều phải vay mượn thêm bạn bè để chi tiêu việc gia đình, rồi cũng đến lúc chẳng còn ai mà vay. Tệ hại hơn, bạn bè cho vay cũng không phải những người giàu có gì nên lâu không thấy trả họ cũng hỏi. Cửa hàng tạp hoá, người bán thịt, bán rau, bán gạo gặp tôi cũng hỏi nợ. Tiền điện, tiền nước tôi cũng không có trả, phải xin nợ trả sau.

Hôm rồi, đột nhiên có chị đến bảo vợ tôi nợ 30 triệu một năm nay không trả tiền lãi. Tôi hỏi thì chị bảo vợ tôi hỏi vay vì có việc cho gia đình bên ngoại, giờ chị làm nhà lo mà trả cho chị. Rồi lại có người chặn tôi giữa đường hỏi tiền lãi. Hỏi ra mới biết vợ tôi vay 30 triệu với lãi xuất 10 % (3 triệu tiền lãi một tháng). Giờ lãi mẹ đẻ lãi con đã lên đến gần 50 triệu. Tôi chết điếng người. Có việc gì mà vợ phải vay với lãi cắt cổ như vậy, nguyên tiền lãi đã chiến một phần ba lương tôi rồi thì còn đâu mà chi tiêu việc trong nhà nữa. Tôi giận, mắng vợ, hỏi vay làm gì thì em chỉ bảo có việc, em sẽ lo trả, tôi không phải lo. Nhưng làm sao mà tôi không lo được, lương tôi chỉ có thế, còn em không có việc làm. Gia đình nội ngoại đều khó khăn, không ai giúp đỡ được, mà nợ thì phải trả, càng để lâu lãi càng nhiều.

Năm ngoái vợ chồng tôi có chơi họ cùng chị hàng xóm, tháng này là tháng cuối cùng tôi sẽ lấy được 30 triệu hy vọng trả được bớt nợ đi. Nhưng hôm chị hàng xóm vào thu tiền họ hàng tháng tôi mới vỡ lẽ vợ đã lấy số tiền đó từ năm ngoái mà tôi không biết. Tôi hỏi thì em bảo lấy có việc, sẽ kiếm đủ số tiền đó mang về. Tôi biết em có thể làm gì ra bằng đấy tiền bây giờ chứ? Rồi lại đến cửa hàng máy tính đến nhà đòi tiền trả góp, tôi có mua bao giờ đâu. Thì ra vợ tôi nợ tiền đứa bạn hơn 10 triệu, không có trả đành phải đi mua cái máy tính trả góp cho nó rồi trả dần cho cửa hàng. Mấy tháng rồi không trả được đồng nào nên người ta đến tận nhà đòi. Tôi lại phải cạy cục vay mượn trả bớt cho người ta. Chẳng lẽ đánh chửi vợ, như thế không giải quyết được gì cả. Tôi chỉ giận vợ rồi nhắn tin nói cho em biết những điều em đã sai, đã giấu chồng chuyện tiền nong. Tôi cũng cảm thấy mình nhu nhược quá, không quản lý được chuyện chi tiêu tiền bạc trong gia đình nên ra nông nỗi này. Tôi cũng chỉ nghĩ đơn giản là em không có thu nhập thì đưa hết tiền lương cho em để lo mọi việc trong nhà, tôi không kiểm soát làm gì, có nhiều nhặn gì đâu, chắc chỉ đủ cho em chi tiêu việc gia đình.

Thiếu tiền chi tiêu, áp lực trả nợ nhiều tôi sinh ra cáu bẳn với vợ con. Tội nhất là hai đứa con, nhiều khi bị mắng oan với lý do không đâu cả. Mắng con xong rồi lại hối hận, thấy mình đê tiện, hồ đồ quá. Đời sống tình cảm vợ chồng cũng chẳng vui vẻ như xưa. Nợ nần làm tôi lo nghĩ gầy người, lúc nào cũng thấy những khoản nợ lơ lửng trong đầu. Làm việc thì không sao, hết giờ tôi lại nghĩ đến nợ. Đêm ngả lưng xuống giường là tôi nghĩ đến nợ. Sáng ngủ dậy tôi cũng nghĩ làm sao để trả nợ. Tôi như người mất hồn, thẫn thờ cả ngày, làm việc không tập trung, không hiệu quả, thường xuyên bị cấp trên nhắc nhở. Nhiều lúc nghĩ mà tôi chán nản quá, muốn buông xuôi tất cả. Nhưng nhìn thấy hai đứa con tôi không đành.

Tôi đã hết cách để trả nợ. Giờ chỉ muốn có công việc gì đó làm thêm buổi tối và thứ bảy, chủ nhật để trang trải thêm việc gia đình và trả nợ. Tôi đã nghĩ sẵn sàng làm bất cứ việc gì để có tiền, miễn là chính đáng, đúng pháp luật nhưng chưa biết phải làm gì. Tôi như người mất phương hướng, không biết tương lai của gia đình và hai đứa con sẽ về đâu. Mọi người hãy cho tôi lời khuyên. Cảm ơn mọi người.

Hưng

Gửi chị tác giả bài: "Nhà tôi sợ cô em dâu cũ thành đạt sẽ chia cắt các con với nhà nội". Đọc xong tâm sự của chị, em cảm thấy buồn quá. Em còn trẻ chưa hiểu đời, hiểu người nhưng lời chị viết khiến em hoang mang. Em thấy sợ hãi với việc lấy chồng vì không có nhiều niềm tin vào đàn ông và gia đình chồng tốt bụng. Em không thể hiểu nổi sau tất cả những tổn thương mà gia đình chị gây ra với em dâu cũ, mà giờ chị lại viết ra những lời này. Em thật sự hoài nghi mục đích chính của chị khi viết bài này, nhưng dù là gì thì chị ác với em dâu cũ quá. Không một người phụ nữ nào muốn cho cả thiên hạ biết chuyện mình bị phản bội, gia đình mình tan vỡ... vì họ đang trải qua những ngày tháng tận cùng của nỗi đau. Vết thương ấy chưa nguôi ngoai thì nay bồ của chồng viết nên báo cầu xin nhường chồng, mai chị chồng lên báo oán trách này kia... Nếu là chị ấy chị sẽ cảm thấy thế nào? Chị cũng là phụ nữ, cũng có sự hiểu biết phải không?

Công bằng mà nói em thấy em dâu cũ của chị sai, sai quá rồi. Bởi vì sao em nói vậy, vì chị ấy sai khi tận tâm yêu chồng; vất vả làm việc để thay bố mẹ chồng nuôi chồng ăn học và xây dựng sự nghiệp vẻ vang cho anh ấy ngày hôm nay. Chị ấy sai thật khi ở tận Mỹ xa xôi thế không chịu về chăm bố mẹ chồng mà gửi tiền về xây nhà cho bố mẹ chồng làm chi. Lại còn tận hiếu thuê người chăm nom nữa chứ. Bởi chị ấy làm sao mà nghĩ được rằng cả gia đình chồng đang sinh sống an nhàn bằng tiền của mình, sẽ chẳng những không thương xót và biết ơn cuộc sống mang đến cho họ cô con dâu tận nghĩa lại tiếp tay cho con trai mình cặp bồ và gián tiếp khiến gia đình tan nát.

Chị ấy quá sai khi mà sau tất cả lại vẫn im lặng bao dung với người chồng và gia đình chồng, vẫn cho con về thăm nhà nội mà không nói với chúng rằng ông bà nội con, các bác con là những người góp phần khiến gia đình ta tan nát. Chị gái à, nếu chị ở vào địa vị của em dâu cũ, chị có sống vẹn nghĩa được như vậy, có đủ tử tế, vị tha và nhẫn nhịn không? Các cụ có câu "Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng", em nghĩ giờ không phải lúc chị lo lắng việc em dâu cũ tách cháu ra khỏi nhà nội hay lo tiền của em trai làm ra phải nuôi các con cũ. Chị và gia đình nên chuyên tâm tận hưởng em dâu mới và cháu mới thôi, chẳng phải đó là mục đích chính của gia đình chị à?

Tham thì thâm, nhân quả thường đến muộn. Thôi chị hãy là người vợ tận tâm với chồng chị và gia đình chồng chị bằng nửa của em dâu cũ là được rồi. Em mong chị và gia đình hãy buông tha cho em dâu cũ và các cháu. Đừng vài bữa lại viết tâm thư cứa vào vết thương mà họ đang cố gắng chịu đựng và vượt qua mỗi ngày. Hãy để những đứa trẻ sống an nhiên bên mẹ chúng. Bởi em dâu chị đang là tượng đài của nhân cách và đạo đức, có thể nuôi dạy con mình sống trái phải, tình nghĩa. Thiết nghĩ gia đình chỉ chưa đủ tầm để làm được điều này.

Em có đôi lời gửi chị em dâu cũ của chị này: Em không biết chị có đọc được không nhưng sao chị ngốc quá. Chị thông minh và am hiểu luật bên Mỹ mà buông dễ dàng, chạy đến nơi khác chịu đựng nỗi đau một mình sao? Cả gia đình họ biến chị thành người ngốc mà chị cứ lương thiện đến bao giờ? Nếu em là chị thì sẽ lấy lại của anh chồng đôi tay và đôi chân, mình đã tạo ra họ vậy khi họ phản bội lại mình thì phải lấy lại chứ. Chính vì chị tạo ra chồng chị có tài và có tiền nên côô bồ kia mới yêu chồng chị vô điều kiện. Nếu anh chồng không còn khả năng làm việc nữa thì cô gái Tâm kia cũng chẳng yêu chồng chị vô thường như thế. Âu cũng chỉ vì lòng tham.

Các chị em phụ nữ! Chúng ta hãy cứ sống đạo đức, chân thành, yêu thương với mọi người nhưng hãy nhớ là phải thật thông minh nhé, không ai có thể biết được ngày mai. Hãy đặt niềm tin, tình yêu và đức hy sinh đúng chỗ. Em đọc ở đâu đó câu nói: Trên đời này cái gì cũng có thể xảy ra được.

Dung

Bài viết theo tháng

Xem nhiều nhất

Đối tác: