Thứ Tư, 25 tháng 1, 2017

Giờ tôi đã cưới vợ khác khi chia tay vợ cũ trong thời gian 6 tháng. Nhiều khi nhìn các con tôi cứ thấy day dứt không hiểu mình có quá vội vàng không?
Tôi là công chức nhà nước, vợ tôi làm kinh doanh, thu nhập ổn định, đã có hai cháu một trai 9 tuổi, một bé gái 15 tháng tuổi. Lại nói về vợ cũ, cô ấy là một phụ nữ tốt tính, mạnh mẽ, hay giúp đỡ người khác. Tôi bệnh nặng cô ấy cũng chăm sóc chu đáo. Bên cô ấy tôi cảm thấy rất yên tâm. Mọi việc trong nhà đều là do cô ấy quán xuyến. Đó có thể là nguyên nhân dẫn đến hậu quả xấu sau này. Tôi chỉ biết đi làm, lương đưa cho cô ấy giữ rồi lại lấy tiêu tùy ý. Tật xấu mà cô ấy mắc phải đó là mê lô đề. Năm 2010 tôi đã phải cắm sổ đỏ để trả nợ cho cô ấy một lần. Cô ấy hứa sẽ sửa chữa, tôi hoàn toàn tin tưởng giao phó mọi việc ở nhà cho cô ấy, tôi cũng có thú vui riêng đó là chơi chim. Ngoài giờ làm tôi dành toàn bộ thời gian cho việc đi bẫy, mua bán, tham gia các hội chọi chim.

Đến tháng 2/2016 cô ấy bỏ đi tôi mới biết cô ấy vay nặng lãi để chơi lô đề, lãi mẹ đẻ lãi con lên đến một tỉ, giờ không có khả năng trả nợ. Tôi vô cùng đau khổ và mất niềm tin ở vợ nên quyết định ly thân. Tôi gọi cô ấy về bán nhà, tôi cho cô ấy phần nhiều hơn. Tôi lấy toàn bộ đồ đạc trong nhà và cùng con lớn ra cơ quan ở tập thể. Cô ấy nuôi con nhỏ ở nhà thuê. Đến tháng 6/2016 chúng tôi hoàn tất thủ tục ly hôn. Tôi quen vợ mới bây giờ sau khi ly hôn được hai tháng, cô ấy cũng là công chức nhà nước, khá hiểu và thông cảm cho hoàn cảnh của tôi. Chúng tôi quyết định tổ chức hôn lễ vào tháng 12/2016. Tôi cũng rất áp lực bởi dư luận vì bỏ vợ con bơ vơ khi khó khăn để hưởng hạnh phúc mới. Mọi người nghĩ lúc tôi ốm liệt giường cô ấy đã chăm sóc tôi chu đáo.

Lương công chức và nuôi con lớn nên tôi không thể chu cấp thêm để cô ấy nuôi con nhỏ, kể cả khi cháu ốm đau. Tôi biết vợ cũ rất vất vả nhưng không thể giúp gì. Tiền bán nhà chỉ đủ một phần nợ nên giờ cô ấy vẫn nợ nhiều, nhưng cô ấy vẫn có cửa hàng buôn bán để nuôi con. Giờ đây những ngày cận tết tôi lại thấy day dứt khi nhìn cảnh con nhỏ của mình bơ vơ nơi quán trọ chật chội còn mình đã có nhà cửa đầy đủ. Tôi có quá đáng không khi đối xử với vợ cũ như vậy?

Huân

Tôi không biết nên bắt đầu như thế nào để các bạn đọc hiểu được và cho lời khuyên tốt nhất. Xin nói đơn giản như sau: Vợ chồng tôi có một bé gái 4 tuổi rất đáng yêu. Hai vợ chồng thu nhập ổn định khoảng 50 triệu/tháng. Chúng tôi đang sống trong một căn hộ tâp thể cũ (đã cải tạo đẹp) ở khu trung tâm và đang tích luỹ để đổi sang chung cư cao cấp hơn. Ông bà nội ngoại đều có lương hưu nên không phải lo lắng nhiều. Hiện chúng tôi ở gần ông bà ngoại nên bé được ông bà chăm sóc chu đáo. Chúng tôi hầu như chỉ phải đi làm kiếm tiền và chơi với con buổi tối. Năm nay nếu sinh em bé nữa cũng phù hợp. Tôi xin kể chi tiết như vậy để các bạn thấy nếu nhìn bề ngoài, chúng tôi có điều kiện thuận lợi hơn rất nhiều cặp vợ chồng khác, vậy mà tôi vẫn không tự tin để có thêm con.

Nguyên nhân lớn nhất theo tôi có lẽ từ sau khi sinh bé đầu, tôi luôn có cảm giác không biết mình còn sống với chồng được bao lâu nữa. Chồng tôi là một người cần cù, chịu khó, thương vợ thương con. Có lẽ vì vậy mà anh cũng đòi hỏi vợ rất nhiều thứ. Tôi là một cô "gái ngoan" điển hình, tuy sinh ra và lớn lên ở thành phố nhưng sống giản dị và hướng nội. Trong suốt thời gian đi học tôi đều ở trong các trường chuyên, lớp chuyên. Ra trường tôi đi làm cho công ty nước ngoài và cũng có thời gian học cao học ở đó. Trước khi lấy chồng tôi cũng có nhiều người theo đuổi, từ cậu bạn lớp chuyên kế bên đến anh đồng nghiệp bộ phận bên cạnh, từ anh nghiên cứu sinh cùng khoa đến doanh nhân đối tác. Chồng xuất phát điểm không được tốt như tôi, là người tỉnh lẻ lên thành phố lập nghiệp, tuy nhiên anh rất có chí tiến thủ và chăm chỉ. Khi gặp tôi, anh luôn nói tôi là cô gái trong mơ của anh và thực sự yêu tôi rất nhiều. Chính điều đó làm tôi rung động và quyết định cưới anh dù lúc đó nếu so sánh về vật chất anh thua những người khác rất nhiều, không có nhà, không có xe, công việc vất vả. 

Hôn nhân đối với tôi hoàn toàn xuất phát từ tình yêu. Sau khi cưới, chúng tôi ở căn hộ tập thể (tôi mua trước khi cưới bằng tiền tích kiệm). Chúng tôi cũng có tin vui ngay sau 2 tháng cưới. Mọi rắc rối trong lòng tôi bắt đầu từ đây. Mặc dù tôi có bầu nhưng chồng cũng không chăm sóc được nhiều do anh làm xây dựng nên công việc hay phải đi xa. Tuy không nói ra nhưng tôi cũng có cảm nhận chồng tự ti vì thu nhập thấp hơn vợ nên luôn nhận các công trình xa để có thêm khoản này khoản kia. Như nói từ đầu tôi không quá cần tiền mà chỉ cần tình cảm và chăm sóc của chồng nên rất hụt hẫng. Tôi mang thai phải nhờ nhà ngoại hỗ trợ rất nhiều. Sau khi sinh đến tận bây giờ khi bé 4 tuổi cũng phải nhờ  ông bà ngoại chăm sóc và đưa đón (ông bà nội vẫn ở quê). Chồng đi làm xa có nhiều tiền đưa vợ hơn nhưng cũng đồng nghĩa với việc tôi cô đơn, một mình nuôi con. Nhiều khi tôi muốn nói với chồng rằng mình không cần tiền của anh, hãy về Hà Nội làm, cùng tôi chăm sóc con nhưng lại sợ anh tự ái (anh phải đi công trình thì thu nhập mới bằng tôi, nếu không chỉ bằng 1/2 tôi). Vậy nên, tôi vẫn tiếp tục cô đơn cùng con.

Xa mặt cách lòng, tình cảm vợ chồng cũng nhạt dần. Tôi nhớ mãi lúc sinh bé xong chưa đầy ba tháng, chồng đã nói tôi béo, tập thể dục đi không chồng cặp bồ với người khác. Có lẽ chính đây là khởi điểm khiến tình cảm của tôi cho chồng ngày càng vơi dần. Chồng đi làm thu nhập tốt hơn cũng đổi thái độ dần, không còn thần tượng tôi như trước. Chồng hay so sánh ngoại hình của tôi với những cô kế toán hay so sánh tôi không khéo ăn khéo nói như các cô tiếp tân. Điều này cũng làm tôi tổn thương mặc dù biết chồng chỉ so sánh thế thôi chứ không hề có gì với họ. Bé tròn hai tuổi thì tôi về lại vóc dáng thời con gái, không phải vì sợ chồng chê mà để tự tin hơn vào bản thân. Lúc này công việc của tôi bắt đầu ổn định lại như cũ. Thực sự tôi là người có năng lực và hòa đồng với mọi người (kể cả cấp dưới lẫn cấp trên), nếu không vì sinh bé thì cơ hội thăng tiến còn nhiều hơn. Cũng từ lúc này, tôi bắt đầu cảm thấy nếu không có chồng ở bên vẫn ổn. Cảm giác ấy theo tôi đã hai năm nay. 

Bây giờ nghĩ đến sinh bé nữa, tôi thực sự không dám. Chồng vẫn mải mê kiếm tiền, tuần về một lần với vợ con rồi đi. Anh không có biểu hiện ngoại tình nhưng tôi cũng chẳng chắc được đến bao giờ. Đơn giản vì bây giờ tôi vẫn là lựa chọn tốt nhất của anh: ưa nhìn, có trình độ, thu nhập tốt, biết điều và không phải chăm sóc gì nhiều. Nhưng nếu tôi lại nghỉ sinh bé, lại béo tròn, xấu xí thì sao? Ở Hà Nội anh không là gì nhưng ở chốn tỉnh lẻ nơi các công trình, với sự ngưỡng mộ của bao cô gái, anh có vượt qua được cám dỗ khi vợ mang bầu không? Tôi luôn xác định chỉ cần chồng ngoại tình sẽ ly hôn và nuôi con, nhưng nuôi 2 bé khác xa với một bé, thu nhập của tôi không thể đủ cho cả hai con những gì tốt nhất. Chưa kể một lần nghỉ sinh nữa sẽ lại đóng một cánh cửa thăng tiến trong nghề nghiệp của tôi. Thực sự lúc này tôi rất hoang mang. Không biết anh chị nào đã trải qua hoàn cảnh này có thể cho tôi lời khuyên không? Xin cảm ơn vì cuối năm bận rộn mà vẫn cố gắng đọc tâm sự rất dài này.

Ngọc

Mỗi năm cứ vào dịp tết, chắc ai cũng nôn nao vui vẻ đoàn tụ với gia đình. Dạo trước, gia đình tôi từng như vậy, gần đây hạnh phúc nhỏ bé đó thật sự đã tan biến chỉ trong một đêm ngắn ngủi. Mỗi lần nhớ lại, lòng tôi dâng trào cảm giác đau đớn, nghẹn ngào, xuất phát điểm có lẽ là do anh chị tôi. Anh chị tôi là công chức, gia đình trí thức, khá giả, cộng thêm cô con gái học giỏi, vào được trường top ở Sài Gòn nên rất đắc ý với họ hàng nội ngoại hai bên. Hai năm về trước, cô con gái học lớp 10, do phải thay đổi môi trường học tập nên sức học giảm rõ rệt, chỉ đứng hàng 40 của lớp. Dù cô bé đã cố gắng hết sức nhưng anh chị tôi vẫn cho rằng con chưa phát huy hết năng lực bản thân nên đã dồn nén cả vào dịp tết, cấm không về quê.

Tôi còn nhớ như in thời khắc đó, con bé khóc lóc xin được xả hơi thăm họ hàng nhưng anh chị tôi khuôn mặt vẫn lạnh như tờ, nhất quyết không về là không về. Vài ngày sau đó, cô bé trở nên vô cùng kỳ quặc, ai nói gì mặc kệ, cứ cô lập với mọi người, không nói không rằng, thậm chí bài tập mà trước đó đối với em là dễ như ăn cháo giờ em vẫn không thể làm ra, anh chị tôi hoảng lắm. Đỉnh điểm là sự việc bỏ nhà đi, báo hại cả gia đình chạy đôn chạy đáo khắp nơi, cuối cùng tìm ra, cháu bám đầy bụi bẩn, khóc lóc ầm ĩ, đưa vào viện mới hay bé đã bị cưỡng hiếp dã man. Kể từ đó gia đình phải đưa bé vào bệnh viện tâm thần điều trị tâm lý 2 lần/tuần nhưng cũng không khả quan. Nước mắt luôn lăn dài lên khuôn mặt vốn tiều tuỵ hốc hác nay lại càng xanh xao của chị tôi mỗi khi nhắc lại câu chuyện đáng tiếc này.

Giá như ngày đó nới rộng tấm lòng bao dung một chút với con, ắt hẳn sau ngày chuyện đáng tiếc đó đã không đến. Thật tình tôi đăng lên đây không phải vì sự thương hại mà do từng thấy nhiều bậc bố mẹ có con cái tình trạng tương tự, vậy nên, hãy quyết định sáng suốt khi còn có thể.

Dương

Thứ Ba, 24 tháng 1, 2017

Tôi sinh ra ở miền Trung, ngay từ nhỏ tôi đã ý thức được trách nhiệm của mình, không muốn cha mẹ buồn lòng nên tôi luôn chăm chỉ học tập và làm việc. Tôi rất thương cha mẹ mình, vì thế dù còn nhỏ nhưng trong lúc ăn uống tôi luôn dành phần ngon cho cha mẹ. Lúc đó tôi đã nghĩ sau này mình còn nhiều dịp để được ăn ngon. Nhà tôi hay mua cá biển vì cha tôi thích món đó, trong bữa cơm tôi chỉ ăn phần đầu, còn lại để dành cho cha mẹ. Có những hôm cha ăn phần đầu, tôi chỉ ăn một tí cá rồi thôi.

Ngày trước cha là một người giỏi, khéo tay, làm hầu hết mọi việc, từ chọn vật nuôi, chọn gỗ, đan lát, đóng bàn, đóng tủ, làm nhà, cha còn thầu để làm cho người ta, còn mẹ cũng giỏi và cá tính. Mẹ vừa đi làm nhà nước vừa buôn bán. Cha mẹ tôi là người giỏi nhưng nói chuyện không khéo léo mà thật thà, chất phác nên có những kẻ ghen tỵ, làm khó, nhưng nhà tôi không để ý đến điều đó lắm. Tôi lớn lên hết 12 thì vào miền Nam học tiếp. Cha bị cao huyết áp. Tôi đi học được một thời gian cha bệnh nặng do bị tai biến, ngồi một chỗ, không tự đi vệ sinh nhưng ăn uống lại khỏe. Mẹ không dám cho cha ăn nhiều và kiêng một số món theo lời dặn của bác sĩ. Cha lại muốn ăn, cha nói thà chết sớm còn hơn sống khổ, chết thèm. Mẹ đã hỏi ý của tôi, tôi suy nghĩ rất nhiều, nếu cứ giữ như vậy thì sẽ kéo dài được thời gian thêm một ít, nhưng đời cha đã nhiều vất vả, chỉ lo cho con cái. Khi còn khỏe đã không dám ăn dám mặc, giờ cha lại không được ăn theo ý thì tội lắm. Do đó tôi đã nói với mẹ hãy mua những gì cha thích ăn, cha đã rất vui.

Nhà có người bị bệnh này mới hiểu hết được nỗi khổ của người bệnh và người chăm. Cha ra đi vào dịp sắp tết sau tai biến lần ba. Lúc đó tôi đang thi học kỳ nên không ai báo. Lần đó tôi đã nằm mơ thấy cha đã đi lại được và vào thăm tôi. Tôi rất vui, sáng mai tỉnh dậy tôi còn thấy hạnh phúc vì trước đó mẹ nói cha đã tập đi được. Tôi mất đi một người nhưng không tin đó là sự thật. Về đến nhà không thấy cha, tôi nhớ lắm, cứ nghĩ cha đang đi đâu đó. Tôi muốn hét thật to, gọi tên cha, gọi cha về. Từ đó tôi hiểu mất đi một người đau đớn đến nhường nào. Năm tháng đã trôi qua nhưng tôi vẫn nhớ, có những lúc nhớ lắm, nhớ đến xé lòng, chỉ muốn kêu lên thật to cha ơi.

Tôi ra trường đi làm nhà nước, công việc tốt, ổn định, giờ 32 tuổi, sống giản dị, hình thức bình thường và vẫn chưa lập gia đình. Tôi đang học lên thạc sĩ. Tôi giờ chưa yêu ai bởi nhiều người toàn đòi hỏi quan hệ trước hôn nhân, tôi là mẫu phụ nữ truyền thống, trong tiếp xúc với mọi người tôi rất hòa đồng, vui vẻ nhưng biết điểm dừng. Còn trong tình yêu tôi không chấp nhận quan hệ trước hôn nhân. Tôi không thành kiến với vấn đề này, cũng không phải có vấn đề về sinh lý, chỉ đơn giản là mỗi người có một quan niệm sống khác nhau mà thôi.

Tôi luôn mong chờ một người yêu thương mình thật lòng, hợp với tôi nhưng sao khó khăn quá. Cũng có người muốn lập gia đình với tôi nhưng tôi không đồng ý, tôi sợ nếu không hợp sẽ đổ vỡ, con cái khổ. Tôi đã mất đi một người nên biết được cha mẹ quan trọng như thế nào đối với một người con. Có những lúc tôi buồn lắm, Tết đến nơi rồi. Tôi không về nhà một phần vì công việc, một phần vì sợ mọi người nói vào nói ra chuyện lấy chồng, mẹ lại buồn. Không biết có ai giống với hoàn cảnh của tôi không. Đôi lúc tôi thấy sao có những người lập gia đình đơn giản lắm mà với tôi lại khó khăn đến vậy?

Tôi 28 tuổi, anh hơn tôi 10 tuổi, theo đuổi 6 năm tôi mới đồng ý tìm hiểu.
Trong thời gian theo đuổi, anh quan tâm tôi rất nhiều. Anh là người đầu tiên tôi tìm hiểu, trước đây tôi chưa từng có tình cảm với ai nhưng anh có một điều làm tôi lo sợ, anh chỉ nói mà không làm. Gần 2 năm tìm hiểu anh chưa một lần đưa tôi về nhà. Anh nói mẹ bị bệnh tim, nghe anh kể về tôi gia đình rất quý, khi nào có cả gia đình ở nhà sẽ đưa tôi về. Lúc nào gặp anh cũng hỏi: "Em hiến dâng cho anh nha". Tôi không đồng ý vì trước khi đi Sài Gòn học đại học, mẹ chỉ dặn tôi đúng một câu: "Có thân thì giữ".

Tôi là người hiền lành, thật thà và khéo tay, tự lập từ bé, được mọi người tin tưởng, sống yêu thương và hòa đồng. Tôi mua được 300m vuông đất từ anh họ giá rẻ với số tiền để dành và ba mẹ phụ thêm, xây được căn nhà và một mảnh vườn nhỏ trồng rau và hoa. Tôi và anh cùng theo đạo Công giáo nhưng chưa một lần anh đi lễ cùng. Anh nói tôi không được gọi anh sau 9 giờ tối, để cho mẹ anh ngủ, vì anh phải chăm mẹ. Có một lần anh mượn tôi 10 triệu, anh cần gấp vì không mang đủ tiền, phải đóng tiền cho mẹ. Lúc đó tôi đang ở công ty, còn khoảng nửa tiếng nữa mới họp nên nói sẽ mang tiền sang bệnh viện cho anh thì anh nói tôi khỏi đi mất công, chuyển internet banking rồi anh rút cũng được. Sau đó anh không hề nhắc gì tới số tiền đó. Chúng tôi vẫn gặp nhau thường xuyên. Khoảng 2 tháng sau anh nói hay là vào khách sạn, anh sẽ "hiến dâng" cho tôi để trừ nợ. Sau đó anh mới nói chỉ đùa thôi, đưa số tài khoản để anh chuyển tiền. Chiều anh gọi tôi nói đã chuyển tiền thành công nhưng tôi không thấy ngân hàng báo tiền đã vào tài khoản. Một tuần sau tôi cũng không thấy, hỏi thì anh nói đã chuyển nhầm cho một người khác và họ không chịu trả lại. Tôi nói vậy anh hãy chuyển lại, anh ậm ừ và lần sau lại nói chuyển nhầm tiếp. Tôi nói anh chụp hình cho tôi xem giao dịch đó. Anh không chịu và nói tôi không tin anh, nói vậy là sỉ nhục anh.

Rồi một buổi sáng anh gọi tôi, nói anh đang ở viện tim, mẹ anh mất rồi. Nghe giọng anh rất bình thường và không hề có gì đau buồn. Tôi đón taxi đến bệnh viện và gọi cho anh. Anh nói tôi về đi và đừng gọi tới khi anh liên lạc lại. Tôi vào bệnh viện hỏi thì họ nói hôm đó không có bệnh nhân nào tử vong. Tôi về, lòng nặng trĩu và rối bời. Khoảng 3 ngày sau anh liên lạc nói mẹ anh được chôn rồi. Tôi đề nghị đi viếng mộ nhưng anh nói không cần thiết. Rồi có một lần, 10 giờ tối tôi gọi cho anh, anh bắt máy alô liên tục như không nghe được tôi nói gì. Hôm sau anh gọi tôi nói: "Khoảng 15 phút nữa anh gọi em, em làm như không biết anh và nói gọi nhầm số nha". Tôi đồng ý. Anh gọi, tôi hỏi anh tại sao phải làm vậy, tôi chưa hiểu anh muốn gì thì anh cúp máy. Hồi sau anh gọi lại la mắng tôi sao không theo kế hoạch của anh. Cứ thế, tôi cảm thấy bất an về mối quan hệ này.

Tôi nhiều lần nói nếu anh đã có vợ hoặc có người khác rồi thì tôi sẽ dừng lại. Anh phủ nhận và nói chỉ có mình tôi. Từ khi tôi nói về chuyện anh có vợ hoặc có người khác, anh liên tục đòi hỏi chuyện ấy và nói nếu tôi không cho thì anh sẽ bỏ tôi. Vừa nói xong anh bật cười, nói sao bỏ tôi được, anh chưa có được tôi mà. Tôi "hiến dâng" cho anh thì anh sẽ đưa tôi về ra mắt gia đình. Mỗi lần đến nhà tôi anh đều không chịu ngồi ở phòng khách, đòi đóng cửa và kéo rèm. Khi tôi cúi xuống lấy nước cho anh, anh đứng ngay sau tôi và nói như thế này cũng âu yếm được, lúc nào anh cũng nói chuyện kiểu đó. Tôi bực và đề nghị ra quán cà phê ngồi. Anh lại giận dữ nói: "Em giữ làm gì, cho chồng em hả, anh yêu em bao nhiêu năm em mới đồng ý tìm hiểu mà không cho anh xơ múi gì, rồi mai mốt cho thằng khác hưởng hả"? Tôi mở cửa đuổi anh về. Hôm sau anh xin lỗi và nói vì quá yêu tôi nên mới nói vậy.

Thực ra tôi không có tư tưởng phong kiến hay bảo thủ về trinh tiết. Tôi nghĩ sớm muộn gì điều đó cũng diễn ra nhưng phải với sự tự nguyện và tin tưởng gửi gắm. Đằng này anh thường ép tôi và nói những lời làm tôi đau lòng. Hơn hết anh không cho tôi cảm giác an toàn, anh làm tôi cảm thấy rằng chỉ muốn chuyện ấy chứ không hề yêu tôi. Hôm qua anh nói sẽ chở tôi ra sân bay để về quê. Anh lại nói trước khi về quê muốn tôi trao cái ngàn vàng cho anh để lấy hên năm mới, hỏi tôi thích quà gì để anh tặng. Tôi nói đi ăn tối thôi được rồi. Tới giờ hẹn tôi gọi mấy chục cuộc anh không bắt máy. Sợ trễ chuyến bay nên tôi tự đi ăn và đón taxi ra sân bay. Sáng nay anh gọi nói hôm qua anh bị tai nạn trên đường sang đón tôi. Tôi hỏi có sao không, anh nói bị gãy chân và một xương sườn. Nói chuyện một hồi anh nói gọi lại sau, anh phải đi với bạn, bạn anh tới rủ đi mua mai. Tôi hỏi anh bị gãy chân với xương sườn sao đi được. Anh nói anh quên, nhưng cũng phải nói với bạn là không đi được rồi cúp máy.
Tôi thực sự bế tắc trong mối quan hệ này. Tôi định sau chuyến về tết này sẽ không liên lạc với anh nữa. Tôi sẽ nói chia tay nhưng chưa biết nên nói như thế nào.

Vân

Giờ ngồi viết mấy dòng chữ này mà lòng em tan nát, người như muốn điên lên. Em chưa bao giờ nghĩ cuộc đời mình sẽ đến lúc như vậy. Ngày theo anh, gia đình cấm cản, vậy mà em từ bỏ hết để được sống bên anh. Anh nhớ lại đi, ngày em mới về anh chỉ có hai bàn tay trắng, vậy mà vợ chồng mình cố gắng để có nhà, có xe, có cửa hàng, có hai đứa con. Giờ em nhận ra anh thay đổi rất nhiều, đi sớm về muộn, trưa không ăn cơm nhà, trong khi cái nghề của anh chỉ cần làm ngày 8 tiếng. Rồi em nghe gia đình, bạn bè, những người làm cùng nói anh cặp bồ. Em không tin. Anh về nhà khó chịu với em. Em ở nhà buôn bán, cơm nước, đưa rước con đi học, làm các công việc nhà, chưa bao giờ anh phụ em cái gì hết. Em mua quần áo, giày dép, cái gì anh cũng chê.

Ngày anh bị tai nạn, em như người chết rồi, phải đứng ra lo mọi chuyện, còn chăm sóc cho anh. Ngày nào em cũng cầu nguyện anh tỉnh lại, mở mắt nhìn em là em vui rồi, em sẽ đi làm lo cho anh và con. Rồi điều em mơ ước cũng thành sự thật, anh khỏe lại bình thường nhưng tiền nhà mình cũng hết, nợ chồng chất. Người ta nói anh lấy tiền cho bồ nhí, em vẫn không tin. Em âm thầm chịu đựng và vui vẻ, miễn sao anh vui. Vậy mà anh đối xử với em tệ hơn. Mấy hôm nay em nghe nói anh chở bồ đi chơi, em hỏi nhưng anh chối. Em mượn điện thoại nhưng anh không cho, anh còn đánh em. Anh đánh em trước mặt bao nhiêu người như vậy anh có thấy hãnh diện không? Đã thế hơi tí anh lại đòi ly dị, cho rằng xui xẻo nên mới lấy phải em. Tìm một người yêu mình không khó nhưng để tìm được người em trao tình cảm như đã trao cho anh thì em không làm được. Mong anh hãy đọc và suy nghĩ, đừng đối xử với em như vậy.

Lan

Thứ Bảy, 14 tháng 1, 2017

Tôi là vợ cũ tác giả bài "Vợ đòi ly hôn sau khi trở nên xinh đẹp". Tôi biết đến bài này do chồng cũ "sơ ý" gửi nhầm link cho tôi thay vì cho chị gái, người anh muốn dãi bày tâm sự. Tôi biết năm mới không nên viết tiêu cực, bản thân cũng từng phân vân nên cho chồng cũ câu trả lời trước tết hay sau tết? Tôi thấy tốt nhất viết trước hơn là chờ đến tết. 

Thật ra chuyện qua cũng một thời gian dài rồi mà không ngờ chồng cũ vẫn còn ấm ức. Tôi bên chồng sắp cưới chẳng thấy chút gì hối hận mà ngày nào cũng là ngày vui, anh mến con tôi, cha mẹ anh cũng mến chúng tôi chẳng tỏ chút thái độ kỳ thị nào. Tôi cũng chẳng phải một người phụ nữ thích vụng trộm khi giấu chồng cặp với kẻ khác hay phải chắc chắn về đối phương tốt hơn chồng thì mới bỏ chồng như phần lớn ông chồng bà vợ hiện nay. Tôi đề nghị chấm dứt với chồng ngay khi thấy cuộc sống càng ngày càng làm tôi mệt mỏi, xong xuôi tôi mới hẹn hò với Minh.

Chồng cũ nói có vẻ anh phóng khoáng lắm, vung tiền cho vợ con, tôi là bà nội trợ ở nhà nuôi con cũng có tiền, nhưng thực chất tôi cũng phải đi làm, về nhà lại phải lo cho gia đình. Mua máy tập cũng phải đợi khi đêm tối khi con ngủ mới có thời gian (nếu còn sức) tập, cũng may tôi sinh con không xồ xề chứ nếu phát tướng chắc anh chì chiết tôi hoặc đổi vợ lâu rồi. Anh lên chức vụ bây giờ cũng chẳng vẻ vang gì khi ô dù, cửa sau đủ hết, tính tình thì lúc cần nhà vợ giúp sẽ ngon, khi xong chuyện đi khắp nói tự mình giải quyết. Tiền anh không nghĩ phải nuôi con sao mà nói như thể anh tỉ phú, khi nuôi con rồi cho vợ tiêu xả láng không bao giờ lo đói?

Đêm vợ muốn yêu chồng lại không cho, tôi đến nản. Nghe anh kể thì tôi lơ đãng, xồ xề lắm nhưng 1m68 mà nặng 53 kg tôi thấy quá sức bình thường. Người ngoài chẳng ai chê tôi, đến đứa bạn thân từ hồi còn mặc tã, tính thẳng như ruột ngựa, tôi có lỗi gì là nó thẳng thừng chê, mà nó còn chẳng chê. Chỉ có về nhà là chồng phàn nàn, thử hỏi những người vợ như tôi hạnh phúc lắm sao? Người ta cần một người chồng biết an ủi, hiểu chuyện, biết động viên chứ không cần người chỉ biết chê, không biết coi trọng những gì mình đang có. Đồng nghiệp anh có nhiều cô vợ sinh con phát tướng hơn tôi nhưng họ chẳng chê, còn hiểu cho vợ khổ cực mang thai sinh con. Những người đó sao anh không so sánh rồi nhìn lại mình, mà toàn chăm chăm so sánh những cặp vợ chồng son rồi muốn vợ mình như vợ mấy anh chàng tầm 30 đó?

Tôi gặp Minh, cảm thấy mình sống an nhàn hơn. Anh giúp tôi việc nhà một cách đúng nghĩa, không so sánh tôi với ai, anh cũng chẳng cằn nhằn tôi phải mặc thế này, đi giầy thế kia. Tôi cũng hợp tính mẹ anh nên luôn tâm sự, đi cà phê với bà. Bên Minh tôi cảm thấy bình yên, chẳng gò bó, so sánh mà được phép sống như mình muốn. Minh cũng bận, tôi cũng bận nhưng luôn để thời gian cho nhau tâm sự, hẹn hò. Tôi cũng chẳng phải người lo xa, lấy ai thì phải thề non hẹn biển chết vì người đó, đơn giản hợp thì yêu, không hợp thì bỏ. Một khi đã bỏ có nghĩa là đã hết tình cảm nên việc quay lại sẽ không bao giờ. Mong chồng cũ đừng vì chuyện làm tôi ghen nhưng bất thành mà còn hậm hực, cũng đừng nói như thể tôi sống nhờ tiền của anh như vậy. Tôi ghét nhất kiểu có tiếng mà không có miếng đó.

Tôi nói chuyện với Minh từ lần đầu đã rất hợp, đến chúng tôi còn ngỡ ngàng. Anh cũng luôn giúp tôi trau dồi thêm kiến thức trong lĩnh vực của anh nữa vì tôi muốn chứ không tỏ vẻ "việc này khó lắm, sao em hiểu được, nói em cũng không hiểu đâu" như ai kia. Chồng cũ luôn muốn vợ bằng với những cô vợ còn son của những cậu đồng nghiệp tầm 30 kia, anh không hài lòng với những gì mình có, học thức và bề ngoài ưa nhìn thôi cũng không đủ. Vậy tôi cũng nên để anh đi tìm một cô vợ tuổi đôi mươi, không thích sinh con để giữ dáng, cũng là người có thể mãi mãi giữ nhan sắc tuổi đôi mươi. Còn tôi đi tìm đối tượng hợp với mình, người hài lòng những gì mình có, không đứng núi này trông núi nọ so sánh tùm lum. Phụ nữ nhan sắc rồi cũng thay đổi, người trẻ ra, người chín chắn theo năm tháng nhưng cũng có người lấy chồng lại già đi. Nét đẹp phụ nữ không giống nhau, nét đẹp tuổi 20, 30 hay 60 sẽ không hề giống nhau nên theo năm tháng đừng mong phụ nữ cứ giữ mãi nét đẹp thời còn con gái được.

Gửi đến chồng cũ!

Em biết chắc chắn anh sẽ đọc được tâm sự của em nên em muốn nói cho anh biết rằng chúng mình đã ly dị, cuộc sống không còn liên quan đến nhau, chỉ còn gặp nhau vì con nên mong anh đừng dò la tin tức cuộc sống em qua con gái. Cả gia đình anh xúi con về nhà nói thế này thế kia, nói tốt về cha rồi muốn cha hơn mẹ cho em nghe, em đều biết là nhà anh xúi vì con nhỏ nên dễ nói nhưng cũng dễ khai sự thật. Con cũng rất mến Minh, gặp Minh còn nhiều hơn anh nên để con từ mến chuyển sang không ưa là không thể. Hôn lễ em không mời anh, không phải là còn yêu mà đơn giản không muốn mọi người xì xào bán tán thêu dệt câu chuyện này, hay nghĩ em muốn chọc tức anh. Cuối cùng em muốn nói thêm là tháng này anh vẫn chưa trả trợ cấp như đã thống nhất đâu, mong anh đừng nói miệng nữa mà hãy thực hiện thì sẽ tốt hơn. Thân!

Hân

Tôi 28 tuổi, là người miền Trung, em 27 tuổi, là người miền Bắc. Chúng tôi tình cờ cùng thi vào và làm việc tại một trường chuyên ở phía Nam. Tôi thi vào trường bằng năng lực, không hề có mối quan hệ nào. Em thi vào trường cũng bằng năng lực và một chút quan hệ với thầy hiệu phó. Suốt 4 tháng sống cùng nhau dưới môi trường ký túc xá, tôi cảm thấy thích em thật sự. Qua đứa bạn cùng phòng, tôi biết em cũng có tình cảm với mình. Tôi thích em bởi tính cách em nhẹ nhàng và lối suy nghĩ sâu sắc. Tôi là một chàng trai bộc trực, thẳng thắn và suy nghĩ có phần đơn giản. Tôi là người không giỏi kìm chế cảm xúc. Tôi thích em và thể hiện điều đó cho em với mọi người biết. Không ngờ điều đó lại tạo một áp lực lớn cho em.

Chúng tôi là giáo viên trẻ, mới về trường nên là tâm điểm của mọi sự chú ý, mọi cử chỉ và hành động của chúng tôi đều bị để ý. Mọi chuyện trở nên rắc rối khi trong đợt nghỉ vừa rồi, nhóm chúng tôi cùng đi Đà Lạt chơi 5 ngày và tôi thể hiện tình cảm với em trước mặt mọi người. Không ngờ điều đó lại gây áp lực cho em, em sợ mọi thứ, sợ mọi người bàn tán, sợ thầy hiệu phó biết chuyện sẽ la em, hơn hết em sợ ảnh hưởng đến tương lai của hai đứa, em sợ nếu chúng tôi yêu nhau sẽ ảnh hưởng đến chất lượng công việc. Em tránh mặt mọi người, suốt ngày chỉ ở trong phòng, trừ những lúc đi dạy. Tôi đã cố gắng thuyết phục em đương đầu với mọi chuyện mà em không chịu. Em bảo tôi hãy dừng lại, tôi thật sự rất buồn nhưng vẫn làm theo lời em.

Qua đứa bạn cùng phòng, em nhắn nhủ đến tôi là hãy chờ đợi, sau 1-2 năm khi hai đứa thật sự có chỗ đứng vững chắc trong trường rồi mới tính đến chuyện tình cảm. Tôi làm theo lời em, hai đứa cố gắng tránh mặt nhau, tôi thích em lắm nhưng chỉ biết đứng xa nhìn em, lên trường hai đứa không dám nhìn nhau luôn, tình cảm dành cho nhau chỉ còn là những dòng tin nhắn. Tôi thật sự buồn và mong muốn thời gian qua nhanh để được gần em, lo lắng cho em. Sống cách nhau vài bước chân mà cứ ngỡ như xa lắm, giờ tôi chỉ biết chờ đợi và âm thầm nhìn em.

Hoàng

Tôi có một người bạn gặp chuyện không may trong hôn nhân, nhưng vì sợ bị trả thù nên có nhờ tôi tư vấn, trong khi tôi cũng không phải là chuyên gia tư vấn nên viết lên mục Tâm sự đôi dòng mong mọi người cho bạn tôi lời khuyên hữu ích nhất. Câu chuyện nếu kể chi tiết sẽ rất dài nhưng xin được kể những vấn đề chủ chốt để gây nên bất hạnh trong hôn nhân của bạn. Bạn tôi lấy một người cùng quê, yêu rất nhanh chóng và cưới cũng nhanh vì bạn bè cùng học cấp 2. Đây chính là mấu chốt cho việc không tìm hiểu kỹ.

Sau 7 năm gắn bó tính ra bị đánh không đếm xuể, kể cả bố mẹ bạn cũng bị dằn mặt. Gần đây nhất là bố chồng nhảy lên chửi bới, đập phá đòi đánh bạn và mẹ đẻ bạn, rất may có người chạy ra can ngăn, nếu không không biết còn có chuyện gì nữa. Lý do chỉ vì trước đó chồng bạn nhờ ông đi sửa xe máy giúp và nói là thay bọc yên xe, bạn nói ông thay màu trắng, nếu không có thì không thay, lúc khác bạn đi thay. Đến khi về ông thay màu nâu mà không ý kiến gì, buổi trưa bạn tôi cầm xe đi thay đúng màu bạn thích và về có nói với bố chồng là con không thích màu nâu, con thay màu này bố ạ. Chuyện chỉ có thế mà ông đập phá, chửi cụ kị nhà bạn tôi và nhảy lên định xông phi vào bạn và mẹ bạn (mẹ đẻ lên trông con hộ bạn), nhưng có thợ ở tại đó chạy ra can ngăn, lúc này là 4 thợ. Nói thêm là bố chồng từng cay cú hàng xóm mà đổ thuốc sâu vào bể nước mưa nhà họ, may không ai chết nên được tha.

Thời điểm bạn sinh bé gái thứ nhất bị sản giật, bố mẹ chồng sợ tốn tiền nên chửi trước mặt thông gia, chỉ vào mặt cháu bảo nó không phải cháu, bắt bạn về nhà, không cho nằm viện. Khi sinh cháu trai thứ 2, mẹ chồng ra chăm cũng gây sự, xui con trai đánh vợ, lúc này chồng bạn cầm kéo định giết bạn, rồi đi tung tin là vì bạn láo nên dạy dỗ tý thôi. Rồi vài lần bạn đang bế cháu chồng cũng đánh cả vào cháu, tiếp tục bạn còn bị chồng ném vật to bằng một phần tư cục gạch vào trúng mắt, sưng húp mắt, máu mê bê bết chạy sang hàng xóm nhờ băng bó, may thay nằm viện một tuần liền cũng đỡ. Sự việc này chỉ vì bà mẹ chồng đổ cho là giấu kẹo đi không cho bà ăn. Lần nào cũng chỉ có lý do từ nhà bố mẹ chồng xúi giục, lần nào chồng cũng điên cuồng đuổi đánh.

Bạn vừa chăm con nhỏ mới sinh, vừa làm quần quật, vợ chồng bạn mở cửa hàng sửa chữa ô tô nên rất bận. Chồng bạn sẵn sàng ngồi chửi nhau tay đôi với mẹ vợ, khi ra ngoài nói sai sự thật, đổ cho bạn láo nên dạy dỗ tý. Cháu bé thứ 2 hơn 2 tuổi nhưng sự việc vẫn kéo dài không có hồi kết. Bố mẹ chồng cay cú hậm hực chửi bới bố mẹ bạn, chồng cũng không khác gì. Trong khi đó hàng tháng làm ăn vợ chồng bạn chu cấp từ 10 đến 15 triệu cho ông bà (ông bà mới 55 tuổi, khoẻ mạnh không ốm đau), ấy thế nhưng vẫn không hài lòng mà thường xuyên xúi bẩy con trai đánh con dâu.

Có lần bạn còn bị mẹ chồng bảo đánh chết nó đi, hay bảo bạn không đi tự tử mà chết à. Lý do lần nào cũng rất nhỏ nhặt như vậy, nhưng vào tay nhà chồng bạn nó thành chuyện khủng khiếp. Mà gia đình chồng thuần nông, chồng và em chồng học nghề, cô em chồng cũng không khác gì mẹ chồng, gia đình chồng khét tiếng ở quê là ghê gớm, em chồng sẵn sàng dạy khôn chị dâu và xúi giục anh trai, trong khi thường xuyên xin tiền sắm xe ga. Bạn nhiều lần muốn ly hôn nhưng không có bằng chứng những lần chồng đánh thập tử nhất sinh, rồi nhà chồng khiêu chiến. Vậy bây giờ bạn tôi phải làm sao, có vài lần đánh nặng thì có ô sin, hàng xóm, thợ làm chứng kiến nhưng họ sợ không dám lên tiếng. Ở quê bố mẹ chồng đi rêu rao bạn tôi láo toét, đủ kiểu. Làm thế nào để tất cả dân làng biết về gia đình nhà chồng bạn? Vừa hôm qua có cả mẹ vợ ở đấy chồng bạn cầm thẳng đĩa ném vào bạn, may mà chỉ bị đau chứ không bị nát mặt, định cầm cả nồi rau vừa nấu hất vào mặt bạn nhưng rất may mẹ bạn kịp khép cửa nên không việc gì, vậy giờ gia đình bạn phải làm gì khi cả nhà chồng hung đồ như thế?

Hoa

Kể từ ngày chia tay người yêu cũ, tôi bắt đầu thay đổi, hứa sẽ không yêu ai nữa. Rồi vì anh quá kiên trì, chân thành, lúc nào cũng tốt với tôi nên một thời gian sau tôi động lòng suy nghĩ lại, đồng ý làm người yêu anh. Thời gian đầu lúc nào anh cũng quan tâm, yêu tôi, lo lắng cho tôi từng tí, đi đâu hoặc có việc gì anh đều nói. Khi cãi nhau, chia tay, anh đều là người làm hòa trước.

Thời gian gần đây anh lại thay đổi, đi đâu cũng không nói, làm gì tôi hỏi cũng la mắng, hơi tí anh đòi chia tay. Tôi nhiều lần khuyên anh nhưng đâu lại vào đấy. Tôi cố gắng để anh thay đổi mà không được. Nhiều lần tôi cố quên anh mà không được. Giờ tôi biết phải làm sao đây? Lúc nào tôi cũng chỉ biết khóc. Tôi có ý tốt giúp anh thì anh lại luôn nghĩ xấu tôi. Mong các bạn cho tôi lời khuyên.

Huyền

Tôi và chồng lấy nhau được 3 năm và có bé gái 2 tuổi. Tôi 28, chồng 29 tuổi. Vợ chồng cùng đi làm trên thành phố, công việc thu nhập tạm ổn, chồng tuy là kỹ sư xây dựng nhưng công ty không phát lương mà cuối năm mới lĩnh một lần luôn. Một năm đầu khi kết hôn, mọi chi tiêu sinh hoạt đều dựa vào lương của tôi, lương chồng để dành cuối năm lĩnh một lần luôn nhưng cũng không được nhiều. Vì gia đình chồng chỉ có một người con nên cưới xong tôi sinh em bé luôn, sinh xong mọi chuyện mới bắt đầu. Tôi được nghỉ thai sản 6 tháng nên về nhà chồng ở cữ, trong lúc này có công việc tốt dù lương không cao, ở gần nhà chồng và cũng gần nhà tôi. Xác định là không ở thành phố dài lâu, mẹ con tôi lên thành phố, chi tiêu cũng không đủ để lo cho 3 người rồi mướn thêm người giữ con nữa nên tôi xin làm ở dưới quê trước, tiện cho ông bà chăm cháu giúp, tôi cũng được gần con, chồng sẽ xin về sau.

Vậy mà khi con chưa được 12 tháng chồng tôi trên thành phố đã có nhân tình. Trong khi mình thì bận tối mặt đi làm giờ hành chính, trưa và chiều về thì cho con ăn, giặt giũ, rồi lại dỗ con ngủ, đến khi con ngủ tôi cũng mệt rã rời, chỉ muốn nghỉ thôi nên thời gian điện thoại cho chồng cũng ít. Chồng đi làm trên đó không đem tiền về cho tôi, còn lấy hết vàng cưới mà bố mẹ chồng cho, sau đó nhờ bố mẹ chồng vay thêm tiền làm ăn gì đó, giờ tôi mới biết anh lấy tiền này đi du lịch, đi chơi cùng bồ nhí. Rồi bồ của chồng tôi có thai, siêu âm là bé trai. Anh thích con trai nên nghe tin đó đã tổ chức đám cưới tại nhà chị ta mà không cần nhà trai đến. Anh còn đem chiếc xe tôi mua đem cầm để tổ chức đám cưới cùng chị ta. Vậy là trong một năm tôi mất hết vàng cưới và còn thiếu nợ 50 triệu.

Tôi khóc rất nhiều nhưng nghĩ chồng chỉ vì phút yếu lòng khi không có vợ con cạnh bên, tôi gặp và nói chuyện nhưng chị ta kêu xã hội đen đến, còn dọa không cho tôi về. Tưởng chồng sẽ hồi tâm chuyển ý quay về với vợ con, tôi yêu cầu anh không được liên lạc với chị kia. Khi nào chị sinh con thì yêu cầu của tòa về việc cấp dưỡng ra sao sẽ cấp dưỡng. Thế mà anh lại qua lại với người phụ nữ đó, xuống thăm con. Tôi muốn ly hôn nhưng mẹ chồng rất tốt, cha chồng nhậu suốt ngày không lo cho gia đình. Đôi lúc tôi thấy mình thật tội nghiệp, mẹ chồng lại khổ vì bố chồng rồi, giờ khổ vì con nên không nỡ rời xa bà. Bố mẹ đẻ khuyên tôi nên cho anh cơ hội, tôi có nên nghe theo không?

Nguyệt

Thứ Sáu, 13 tháng 1, 2017

Hôm nay, vô tình nghe tâm sự của một đồng nghiệp về mối tình đầu của họ, tôi lại nhớ tới mối tình đầu của mình, một tình yêu trong sáng suốt bao năm học trò. Mới ngày đầu vào lớp 10, tôi bị ấn tượng mạnh bởi cậu bạn cùng lớp. Cậu cao ráo, năng nổ, lễ phép, học rất giỏi, được lòng thầy cô và các bạn. Tôi ngược lại, khuôn mặt ưa nhìn (theo nhận xét của mọi người) nhưng lại thấp bé, nhút nhát, học hành ở mức trung bình khá; nói chung là không có gì nổi bật. Tôi biết trong lớp và cả lớp khác có rất nhiều người chú ý đến bạn nên luôn giấu tình cảm của mình trong lòng, không chuyện trò mà chỉ âm thầm để ý đến bạn. Bạn không biết được tình cảm của tôi, còn tư vấn cho người bạn cùng lớp tặng quà cho tôi, tôi đã rất buồn.

Sang năm lớp 11, chúng tôi đi học thêm nhiều hơn, sáng học chính khóa, chiều học thêm, gần như không có ngày nghỉ. Cũng từ đó tôi và bạn có nhiều dịp nói chuyện với nhau hơn. Tôi rất bất ngờ khi bạn tỏ tình. Khỏi phải nói tôi đã vui mừng như thế nào nhưng cũng rất lo vì bên cạnh bạn vẫn có rất nhiều người theo đuổi, bởi bạn vốn là người đào hoa. Chúng tôi đã trải qua quãng thời gian học sinh như thế, nhẹ nhàng, bình yên nhưng không tránh khỏi những lúc giận dỗi. Chúng tôi cùng động viên nhau học.

Từ khi có bạn, quãng đường 20 cây số đi học thêm với tôi không còn dài, cũng chẳng thấy mệt mỏi khi những ngày hè nắng như thiêu đốt, đạp xe đi đi về về 70 cây số học hết chính khóa lại học phụ đạo, rồi học thêm ở trung tâm. Giờ tôi cũng không nghĩ một cô bé chưa đầy 40kg lại có sức khỏe như thế. Những hôm học thêm buổi tối ở trung tâm, dù sớm hay muộn, bạn vẫn quyết đưa tôi về tận cổng rồi mới quay trở lại dù nhà tôi và bạn ngược đường về. Những hôm bạn dúi vào tay tôi con hạc giấy được gấp cẩn thận, hay tìm nơi phôtô đề cho tôi, hoặc chỉ là cái kẹo nhỏ lúc tôi đói bụng, là cái áo ấm bạn chuẩn bị khi biết chiều nay rét đầu đông về khiến tôi rất hạnh phúc.

Phải nói tôi và bạn hoàn toàn trái ngược nhau, bạn khéo léo bao nhiêu thì tôi lại vụng về bấy nhiêu. Những mảnh giấy màu đơn giản nhưng vào tay bạn đã trở thành hộp quà hay tấm thiệp rất độc đáo. Cứ thế, tôi và bạn nổi tiếng khắp trường, tất cả thầy cô bạn bè, cả khóa trên khóa dưới đều biết tên chúng tôi, sau đó đến phụ huynh biết chuyện. Tôi và bạn bị mắng một trận nên thân. Bạn đề nghị chia tay tôi để hai đứa cùng tập trung vào việc học, hứa hẹn với nhau sau khi đỗ đại học sẽ quay lại. Vậy là hai đứa xa nhau, mỗi ngày đều gặp trên lớp nhưng cố ngăn cản không cho nhớ về nhau, nói chuyện với nhau, quãng thời gian đó thật dài.

Sau đó hai đứa cũng không thể vượt qua được tình cảm, chúng tôi cùng hứa hẹn với phụ huynh sẽ học tập thật tốt, không để bố mẹ lo lắng, vậy là chúng tôi được trở về bên nhau. Rồi cả 2 cùng vào đại học với số điểm cao trong lớp. Bạn lên trước tìm nhà trọ, tìm đường đi gần nhất, tìm hiểu các thủ tục để nhập trường. Khi tôi lên, bạn đã dẫn tôi đi vòng quanh Hà Nội để cho quen với đường phố thủ đô. Bạn còn đưa tôi về tận nhà trọ không sợ tôi đi lạc đường. Bạn dẫn tôi đi mua những vật dụng cần thiết. Cứ thế, tôi nhận sự quan tâm chăm sóc của bạn, tôi càng ngày càng phụ thuộc và mất dần tính tự lập.

Cuối cùng, chính điều đó làm cho bạn chán tôi. Bạn biết, tôi vẫn rất yêu bạn và đau lòng nhiều như thế nào nên không nỡ nói lời chia tay, chỉ chọn cách im lặng rời bỏ tôi, mặc cho tôi đã nói yêu bạn nhưng không yếu đuối. Chỉ cần trước mặt tôi, bạn nói thật một lần rằng đã hết yêu thì tôi sẽ không bao giờ níu kéo, nhưng bạn không nói, cứ lúc thờ ơ để tìm hiểu người khác, lúc lại quan tâm làm cho tôi đau khổ vật vã suốt mấy năm trời, học hành giảm sút nghiêm trọng. Tôi biết bạn quan tâm tôi không phải vì còn yêu mà vì lo cho tôi, bởi đã bao năm qua bạn lo cho tôi như vậy. Chính điều đó làm tôi cứ hy vọng rồi lại thất vọng. Thà rằng bạn để tôi đau một lần rồi thôi.

Đến năm cuối đại học, bạn chính thức có người yêu, đó cũng là lúc tôi nhận ra mình cần thay đổi, tự lập và mạnh mẽ hơn. Tôi không còn thấy đau lòng mỗi khi nhìn bạn hạnh phúc bên người mới. Tôi tập trung học hành và cuối cùng cũng ra trường với tấm bằng khá. Giờ tôi đã có gia đình hạnh phúc với 2 đứa con kháu khỉnh, bạn cũng vậy.

Gửi bạn (mặc dù tôi biết bạn chẳng đọc được đâu): Cảm ơn bạn đã cho tôi những năm tháng tuổi học trò hồn nhiên ý nghĩa. Cảm ơn bạn đã lo lắng và quan tâm tôi suốt quãng thời gian dài. Tôi biết, cả tôi và bạn vẫn dõi theo để biết cuộc sống của nhau trên mạng xã hội, chưa một lần nói chuyện lại nhưng vẫn là những người bạn tốt và dành cho nhau những tình cảm chân thành. 

Thủy

Tôi và anh quen nhau qua mạng, lúc đó tôi đang học lớp 12 còn anh học năm nhất một trường cao đẳng. Chúng tôi, hai người hai tỉnh thành khác nhau, cách nhau 100km, không biết từ lúc nào đã mến rồi yêu, dù chỉ là nói chuyện qua mạng và điện thoại nhưng cũng thấy nhớ lắm. Sau 5 tháng nói chuyện, chúng tôi quyết định gặp nhau. Thời gian trôi qua, dù tôi và anh cách xa nhau, một năm chỉ gặp nhau được 3 lần nhưng vẫn cố gắng vun đắp và giữ gìn tình yêu. Ngay từ đầu khi bố mẹ anh biết anh quen với tôi đã kịch liệt phản đối, dọa anh rằng nếu sau này còn qua lại với tôi thì ông bà sẽ đuổi đi vì lý do duy nhất là không muốn anh lấy vợ xa. Thời gian đó chúng tôi buồn lắm nhưng anh nói sau khi 2 đứa học xong, anh có công việc, không phải phụ thuộc bố mẹ nữa thì sẽ cưới tôi. Đến giờ đã gần 7 năm yêu nhau, tôi học xong nhưng không theo nghề, chấp nhận trái nghề để được gần anh.

Dường như ông trời cũng muốn thử thách tình yêu của chúng tôi. Sau một lần bị ốm nặng, sức khỏe tôi yếu rõ rệt, cuối cùng bố mẹ bắt về nhà không cho tôi đi làm xa nữa. Nhưng tôi nghĩ, sẽ quyết tâm đến cùng vì hạnh phúc 2 đứa. Còn anh, sau khi tôi về, anh đã nói chuyện với những người khác và có suy nghĩ sẽ nghe theo lời bố mẹ. Anh nói thương tôi nhưng sợ một ngày sẽ nghe theo bố mẹ mà đi lấy vợ, anh không muốn tôi lên với anh nữa, muốn tôi ở nhà ổn định. Tôi đã rất đau khổ khi anh nói vậy. Thế rồi chị tôi mở một siêu thị, cần người giúp, tôi lại đi, lần này ở gần anh hơn, anh vẫn yêu vẫn thương và hết lòng với tôi nhưng dường như luôn có điều gì giấu tôi. Tôi nhiều lần gặng hỏi nhưng anh chối.

Gần nhau, anh luôn tắt chuông điện thoại hoặc đến thăm tôi thì anh để điện thoại ở nhà, không bao giờ cho tôi xem. Dù tình cảm của anh tôi cảm nhận được nhưng sâu thẳm trong lòng thấy hoag mang, không biết làm gì. Anh luôn bị dằn vặt giữa 2 bên gia đình và tôi, chia tay thì nuối tiếc. 7 năm qua tôi cố gắng để được gì? 7 năm tôi chờ đợi để bây giờ anh nói không thể bỏ bố mẹ. Tôi biết phải làm gì bây giờ khi cứ yêu thì cả 2 đều đau khổ mà chia tay lại càng không thể vì chưa bao giờ hình dung được sống mà không có nhau.

Loan

Tôi 33 tuổi, chồng 42 tuổi. Chúng tôi kết hôn được 10 năm, có một con gái 10 tuổi và con trai 6 tuổi. Tôi có thai cháu đầu rồi mới cưới. Chồng hiện bệnh rất nặng, bác sĩ nói thời gian của anh còn lại cỡ khoảng một năm đến năm rưỡi. Cách đây 10 năm chồng tôi là chủ tịch của một xã ven biển miền Trung, xã phát triển mạnh về du lịch nên anh rất có tiền đồ. Lúc đó tôi là con gái ở thị xã về nơi này làm thư ký cho một resort. Qua công việc tôi có cơ hội gặp anh, tôi đã bị đổ bởi anh ngay lập tức. Anh đẹp trai kiểu rắn rỏi của con trai vùng biển, sự nghiệp rộng mở, lại ăn nói rất có duyên. Mặc dù biết anh đã có người yêu nhưng không kiềm được cảm xúc, tôi quyết cho mình một cơ hội. Chị người yêu của anh ở xã bên cạnh, cách xa 20km. Với lợi thế "nhất cự li nhì tốc độ", thêm ưu điểm gái thị xã, có tuổi trẻ, nhan sắc, tôi nhanh chóng có được anh. Khi có bầu, tôi sang xã bên gặp mặt chị người yêu anh, nói cho chị biết về quan hệ của chúng tôi và tôi đã mang thai con anh, xin chị hãy rút lui. Chị bị sốc nhưng cũng đồng ý.

Sau đám cưới chúng tôi xây nhà ở riêng, nhà tôi giàu có, khang trang nhất trong vùng. Tôi nghỉ làm ở nhà chăm con. Nhưng sau đó tôi mới biết lấy anh là sai lầm nhất đời mình, cuộc hôn nhân của tôi là những ngày nước mắt chan cơm. Anh không nuôi bồ nhí, vợ bé nhưng thường xuyên cùng các ông chủ khách sạn, resort nhậu nhẹt rồi đi các dịch vụ tươi mát, tăng 2, tăng 3. Lúc đầu tôi có ghen tuông, anh nói lấy anh là tôi phải biết trước và chấp nhận điều này, không được làm ầm ĩ, cứ ở nhà hưởng thụ cuộc sống của người vợ nhàn rỗi, giữ mặt mũi cho anh. Anh hứa không bao giờ vì gái mà bỏ gia đình. Ghen tuông mãi nhưng không được hiệu quả gì, tôi đành phải chấp nhận. Năm con trai tôi lên 4 tuổi, anh phát bệnh phải nghỉ việc. Để trị bệnh cho anh, chúng tôi bán dần tài sản, nhà cửa. Bây giờ chúng tôi ở trong một căn nhà cấp 4 trống trước trống sau. Tôi mở một hàng tạp hoá nhỏ bán kiếm sống qua ngày. Mọi việc trong nhà do một mình tôi cáng đáng; nội ngoại hai bên không giúp được gì nhiều. Chồng tôi từ ngày bị bệnh tính cách càng nóng nảy, khó chịu. Tôi khổ không cách gì kể nổi nhưng cũng không dám bỏ đi, đành phải chịu đựng.

Cuối tuần trước, tôi về thị xã mua hàng, tình cờ gặp lại chị người yêu cũ của anh. Chị là chủ cửa hàng lớn mới mở. Hoá ra sau khi chia tay anh, chị bỏ lên thị xã xin việc rồi kết hôn với một anh ở đó. Hai vợ chồng chị sau mấy năm làm ăn trở nên giàu có, cuộc sống sung sướng, hạnh phúc làm chị trẻ và đẹp hơn tuổi thật nhiều, lại có phong thái của bà chủ lớn. Chị nói nhờ tôi và anh mà có cơ hội thay đổi, có động lực để phấn đấu và gặp được chồng chị bây giờ, ngày trước tôi dùng mọi cách có anh thì giờ ráng cùng anh cho đến cuối đời, đừng làm việc bất nghĩa bỏ rơi anh. Sao cuộc đời của chúng tôi lật ngược thế này, mấy năm khổ sở thêm nắng gió vùng biển làm tôi già đi rất nhiều, nhan sắc tàn phai, tương lai u ám. Bây giờ chồng bệnh tật, chúng tôi chạy ăn từng bữa, sắp tới tôi là góa bụa một nách hai con khi tuổi đời còn trẻ.

Tôi đã nghỉ làm rất lâu, cũng không còn trẻ trung, xinh đẹp để xin đi làm lại, tự kinh doanh thì tôi không có vốn, cũng không biết làm. Chẳng lẽ cuộc đời của tôi sẽ chôn vùi nơi hàng tạp hoá nhỏ ở xã này? Còn hai con nữa, làm sao tôi đủ sức nuôi tụi nhỏ tới lớn? Những người xung quanh nói tôi bị quả báo, đi hốt “rác” của người khác mà tưởng báu vật. Nhưng ngày xưa là anh chưa vợ, tôi gái chưa chồng, tôi không cướp chồng của ai, không vi phạm luật hôn nhân. Khi anh chưa là chồng, là cha của ai thì tôi nghĩ mình có quyền mưu cầu hạnh phúc cho bản thân chứ. Tôi hay đọc mục Tâm sự, dạo này có nhiều bài nói về nhân quả nên cũng sợ. Vậy có phải tôi bị quả báo không? Tôi phải làm gì bây giờ?

Ly

Tôi 33 tuổi, chồng 42 tuổi. Chúng tôi kết hôn được 10 năm, có một con gái 10 tuổi và con trai 6 tuổi. Tôi có thai cháu đầu rồi mới cưới. Chồng hiện bệnh rất nặng, bác sĩ nói thời gian của anh còn lại cỡ khoảng một năm đến năm rưỡi. Cách đây 10 năm chồng tôi là chủ tịch của một xã ven biển miền Trung, xã phát triển mạnh về du lịch nên anh rất có tiền đồ. Lúc đó tôi là con gái ở thị xã về nơi này làm thư ký cho một resort. Qua công việc tôi có cơ hội gặp anh, tôi đã bị đổ bởi anh ngay lập tức. Anh đẹp trai kiểu rắn rỏi của con trai vùng biển, sự nghiệp rộng mở, lại ăn nói rất có duyên. Mặc dù biết anh đã có người yêu nhưng không kiềm được cảm xúc, tôi quyết cho mình một cơ hội. Chị người yêu của anh ở xã bên cạnh, cách xa 20km. Với lợi thế "nhất cự li nhì tốc độ", thêm ưu điểm gái thị xã, có tuổi trẻ, nhan sắc, tôi nhanh chóng có được anh. Khi có bầu, tôi sang xã bên gặp mặt chị người yêu anh, nói cho chị biết về quan hệ của chúng tôi và tôi đã mang thai con anh, xin chị hãy rút lui. Chị bị sốc nhưng cũng đồng ý.

Sau đám cưới chúng tôi xây nhà ở riêng, nhà tôi giàu có, khang trang nhất trong vùng. Tôi nghỉ làm ở nhà chăm con. Nhưng sau đó tôi mới biết lấy anh là sai lầm nhất đời mình, cuộc hôn nhân của tôi là những ngày nước mắt chan cơm. Anh không nuôi bồ nhí, vợ bé nhưng thường xuyên cùng các ông chủ khách sạn, resort nhậu nhẹt rồi đi các dịch vụ tươi mát, tăng 2, tăng 3. Lúc đầu tôi có ghen tuông, anh nói lấy anh là tôi phải biết trước và chấp nhận điều này, không được làm ầm ĩ, cứ ở nhà hưởng thụ cuộc sống của người vợ nhàn rỗi, giữ mặt mũi cho anh. Anh hứa không bao giờ vì gái mà bỏ gia đình. Ghen tuông mãi nhưng không được hiệu quả gì, tôi đành phải chấp nhận. Năm con trai tôi lên 4 tuổi, anh phát bệnh phải nghỉ việc. Để trị bệnh cho anh, chúng tôi bán dần tài sản, nhà cửa. Bây giờ chúng tôi ở trong một căn nhà cấp 4 trống trước trống sau. Tôi mở một hàng tạp hoá nhỏ bán kiếm sống qua ngày. Mọi việc trong nhà do một mình tôi cáng đáng; nội ngoại hai bên không giúp được gì nhiều. Chồng tôi từ ngày bị bệnh tính cách càng nóng nảy, khó chịu. Tôi khổ không cách gì kể nổi nhưng cũng không dám bỏ đi, đành phải chịu đựng.

Cuối tuần trước, tôi về thị xã mua hàng, tình cờ gặp lại chị người yêu cũ của anh. Chị là chủ cửa hàng lớn mới mở. Hoá ra sau khi chia tay anh, chị bỏ lên thị xã xin việc rồi kết hôn với một anh ở đó. Hai vợ chồng chị sau mấy năm làm ăn trở nên giàu có, cuộc sống sung sướng, hạnh phúc làm chị trẻ và đẹp hơn tuổi thật nhiều, lại có phong thái của bà chủ lớn. Chị nói nhờ tôi và anh mà có cơ hội thay đổi, có động lực để phấn đấu và gặp được chồng chị bây giờ, ngày trước tôi dùng mọi cách có anh thì giờ ráng cùng anh cho đến cuối đời, đừng làm việc bất nghĩa bỏ rơi anh. Sao cuộc đời của chúng tôi lật ngược thế này, mấy năm khổ sở thêm nắng gió vùng biển làm tôi già đi rất nhiều, nhan sắc tàn phai, tương lai u ám. Bây giờ chồng bệnh tật, chúng tôi chạy ăn từng bữa, sắp tới tôi là góa bụa một nách hai con khi tuổi đời còn trẻ.

Tôi đã nghỉ làm rất lâu, cũng không còn trẻ trung, xinh đẹp để xin đi làm lại, tự kinh doanh thì tôi không có vốn, cũng không biết làm. Chẳng lẽ cuộc đời của tôi sẽ chôn vùi nơi hàng tạp hoá nhỏ ở xã này? Còn hai con nữa, làm sao tôi đủ sức nuôi tụi nhỏ tới lớn? Những người xung quanh nói tôi bị quả báo, đi hốt “rác” của người khác mà tưởng báu vật. Nhưng ngày xưa là anh chưa vợ, tôi gái chưa chồng, tôi không cướp chồng của ai, không vi phạm luật hôn nhân. Khi anh chưa là chồng, là cha của ai thì tôi nghĩ mình có quyền mưu cầu hạnh phúc cho bản thân chứ. Tôi hay đọc mục Tâm sự, dạo này có nhiều bài nói về nhân quả nên cũng sợ. Vậy có phải tôi bị quả báo không? Tôi phải làm gì bây giờ?

Ly

Cách đây 2 năm tôi đã chia tay bạn trai, lý do anh đưa ra là tôi không có tương lai, anh là dân thành phố mỗi tháng kiếm được 15 -20 triệu, còn tôi ở nhà thuê, lương sinh viên mới ra trường lúc đó mới chỉ gần 5 triệu, lại làm trái ngành. Với thu nhập như thế thì đến khi nào mới mua được nhà. Sau việc đó tôi cảm thấy hụt hẫng vô cùng, nhận ra sự quan trọng của đồng tiền trong xã hội ngày nay. Tôi lao vào kiếm tiền và không muốn yêu một ai cả dù cũng có nhiều người theo đuổi, ngỏ ý. Tôi tự ti bản thân không có sự nghiệp ổn định, rồi trước sau gì họ cũng bỏ mình.

Giờ đây bước sang tuổi 25, tiền tôi bắt đầu có dư nhưng sự nghiệp còn long đong lắm. Nhiều người nói tôi xinh, chỉ cần lấy chồng giàu là đủ, nhưng tôi lại không có cảm xúc đặc biệt gì với những người đó. Thêm nữa tôi lại lo sẽ trở thành "rau sạch" của họ nên luôn đề phòng. Khoảng thời gian gần đây tôi có cảm tình với một người, nhớ anh ấy và cũng mong anh ấy là người yêu mình. Thế nhưng 3 hôm sau tôi lại suy nghĩ lại, có một anh người yêu bên cạnh sẽ làm tôi bớt cô đơn hơn nhưng lại ảnh hưởng lớn đến công việc. Tôi nhìn những người bạn đã có chồng con xung quanh, người thì sướng từ trước giờ, người đang chật vật vì chồng con. Tôi lại không muốn sống cuộc sống như thế, chỉ muốn có chồng và sinh con khi đã để dư một khoản phòng khi bầu bì mà sinh bệnh, phòng khi trúng phải người chồng chẳng ra gì.

Tôi thấy mình đang bị đồng tiền chi phối quá nhiều, anh/chị nào đã trải qua tuổi 25 rồi có thể cho tôi một lời khuyên được không? Liệu tôi lựa chọn như vậy có sai không?

Thảo

Tôi 33 tuổi, chồng 42 tuổi. Chúng tôi kết hôn được 10 năm, có một con gái 10 tuổi và con trai 6 tuổi. Tôi có thai cháu đầu rồi mới cưới. Chồng hiện bệnh rất nặng, bác sĩ nói thời gian của anh còn lại cỡ khoảng một năm đến năm rưỡi. Cách đây 10 năm chồng tôi là chủ tịch của một xã ven biển miền Trung, xã phát triển mạnh về du lịch nên anh rất có tiền đồ. Lúc đó tôi là con gái ở thị xã về nơi này làm thư ký cho một resort. Qua công việc tôi có cơ hội gặp anh, tôi đã bị đổ bởi anh ngay lập tức. Anh đẹp trai kiểu rắn rỏi của con trai vùng biển, sự nghiệp rộng mở, lại ăn nói rất có duyên. Mặc dù biết anh đã có người yêu nhưng không kiềm được cảm xúc, tôi quyết cho mình một cơ hội. Chị người yêu của anh ở xã bên cạnh, cách xa 20km. Với lợi thế "nhất cự li nhì tốc độ", thêm ưu điểm gái thị xã, có tuổi trẻ, nhan sắc, tôi nhanh chóng có được anh. Khi có bầu, tôi sang xã bên gặp mặt chị người yêu anh, nói cho chị biết về quan hệ của chúng tôi và tôi đã mang thai con anh, xin chị hãy rút lui. Chị bị sốc nhưng cũng đồng ý.

Sau đám cưới chúng tôi xây nhà ở riêng, nhà tôi giàu có, khang trang nhất trong vùng. Tôi nghỉ làm ở nhà chăm con. Nhưng sau đó tôi mới biết lấy anh là sai lầm nhất đời mình, cuộc hôn nhân của tôi là những ngày nước mắt chan cơm. Anh không nuôi bồ nhí, vợ bé nhưng thường xuyên cùng các ông chủ khách sạn, resort nhậu nhẹt rồi đi các dịch vụ tươi mát, tăng 2, tăng 3. Lúc đầu tôi có ghen tuông, anh nói lấy anh là tôi phải biết trước và chấp nhận điều này, không được làm ầm ĩ, cứ ở nhà hưởng thụ cuộc sống của người vợ nhàn rỗi, giữ mặt mũi cho anh. Anh hứa không bao giờ vì gái mà bỏ gia đình. Ghen tuông mãi nhưng không được hiệu quả gì, tôi đành phải chấp nhận. Năm con trai tôi lên 4 tuổi, anh phát bệnh phải nghỉ việc. Để trị bệnh cho anh, chúng tôi bán dần tài sản, nhà cửa. Bây giờ chúng tôi ở trong một căn nhà cấp 4 trống trước trống sau. Tôi mở một hàng tạp hoá nhỏ bán kiếm sống qua ngày. Mọi việc trong nhà do một mình tôi cáng đáng; nội ngoại hai bên không giúp được gì nhiều. Chồng tôi từ ngày bị bệnh tính cách càng nóng nảy, khó chịu. Tôi khổ không cách gì kể nổi nhưng cũng không dám bỏ đi, đành phải chịu đựng.

Cuối tuần trước, tôi về thị xã mua hàng, tình cờ gặp lại chị người yêu cũ của anh. Chị là chủ cửa hàng lớn mới mở. Hoá ra sau khi chia tay anh, chị bỏ lên thị xã xin việc rồi kết hôn với một anh ở đó. Hai vợ chồng chị sau mấy năm làm ăn trở nên giàu có, cuộc sống sung sướng, hạnh phúc làm chị trẻ và đẹp hơn tuổi thật nhiều, lại có phong thái của bà chủ lớn. Chị nói nhờ tôi và anh mà có cơ hội thay đổi, có động lực để phấn đấu và gặp được chồng chị bây giờ, ngày trước tôi dùng mọi cách có anh thì giờ ráng cùng anh cho đến cuối đời, đừng làm việc bất nghĩa bỏ rơi anh. Sao cuộc đời của chúng tôi lật ngược thế này, mấy năm khổ sở thêm nắng gió vùng biển làm tôi già đi rất nhiều, nhan sắc tàn phai, tương lai u ám. Bây giờ chồng bệnh tật, chúng tôi chạy ăn từng bữa, sắp tới tôi là góa bụa một nách hai con khi tuổi đời còn trẻ.

Tôi đã nghỉ làm rất lâu, cũng không còn trẻ trung, xinh đẹp để xin đi làm lại, tự kinh doanh thì tôi không có vốn, cũng không biết làm. Chẳng lẽ cuộc đời của tôi sẽ chôn vùi nơi hàng tạp hoá nhỏ ở xã này? Còn hai con nữa, làm sao tôi đủ sức nuôi tụi nhỏ tới lớn? Những người xung quanh nói tôi bị quả báo, đi hốt “rác” của người khác mà tưởng báu vật. Nhưng ngày xưa là anh chưa vợ, tôi gái chưa chồng, tôi không cướp chồng của ai, không vi phạm luật hôn nhân. Khi anh chưa là chồng, là cha của ai thì tôi nghĩ mình có quyền mưu cầu hạnh phúc cho bản thân chứ. Tôi hay đọc mục Tâm sự, dạo này có nhiều bài nói về nhân quả nên cũng sợ. Vậy có phải tôi bị quả báo không? Tôi phải làm gì bây giờ?

Ly

Tôi là người đàn ông độc thân tương đối thành công trong kinh doanh. Sau khi tốt nghiệp đại học tôi xin vào làm việc cho một doanh nghiệp nhà nước hoạt động kinh doanh, qua vài năm từ số tiền lương tích cóp được, tôi mở cơ sở kinh doanh riêng cho mình, may mắn rất thuận lợi và thành công. Tôi đã tự cất được nhà 2 lầu cho ba mẹ ở, mua được ô tô 4 chỗ, ngoài ra còn gửi tiết kiệm cũng được hơn 2 tỷ đồng. Bạn bè, đồng nghiệp và người nhà luôn cho rằng như vậy là thành công rồi, giờ tôi lo cưới vợ đi, kẻo cha già con muộn.

Tôi cũng yêu qua nhiều mối tình từ lúc còn sinh viên đến khi ra trường đi làm. Trước đây là yêu nhưng tôi chưa muốn cưới vợ nên những người yêu tôi rồi đi lấy chồng hết vì không chờ đợi được nữa. Đến thời điểm này tôi cảm giác được là hơi muộn rồi nhưng trong lòng vẫn còn một suy nghĩa không thay đổi được:

Tôi luôn muốn cưới vợ nhưng vợ phải còn trinh. Tôi không cần vợ con nhà giàu, con sếp, không cần vợ có việc làm ổn định. Tôi luôn đảm bảo được cuộc sống vợ chồng sau này sẽ đầy đủ, nhưng vợ tôi nhất định phải còn trong trắng, chưa quan hệ tình dục mới được. Trước đây khi còn yêu các cô người yêu cũ, có em khi lên giường với tôi đã thú nhận không còn trinh, tôi vẫn nói không sao, anh sẽ bỏ qua. Nhưng trong đầu tôi không bỏ qua được, cứ làm chuyện đó với em tôi lại hình dung ra người đàn ông trước đây cũng làm như vậy. Có em khi quan hệ với tôi xong, tôi hỏi mới nói em không còn trong trắng. Vì thế những em đó khi đề nghị cưới tôi đều từ chối.    

Gần đây nhất tôi yêu em sinh viên năm cuối, tưởng là sinh viên chắc sẽ ổn, ai ngờ khi quan hệ em nói trước đây em đã có người yêu và làm chuyện đó với người yêu nhiều lần rồi. Có lúc tôi nghĩ chắc mình sẽ không cưới vợ luôn quá. Làm sao để cưới vợ được đây. Các anh đã cưới vợ rồi (bao gồm những anh may mắn cưới vợ còn trinh và những anh cưới vợ không còn trinh) nghĩ sao? Còn các chị em có cảm nghĩ gì?

Phong

Tôi 25 tuổi, có công việc ổn định nhưng lại rất cô đơn vì không có bạn bè, không có người yêu. Tôi đi làm xa nhà nên hầu như ngày nào cũng đối diện với 4 bức tường. Mọi người hay đùa tại không có người yêu nên thế, nhưng đối với tôi, có hay không chẳng mấy quan trọng, điều làm tôi buồn là mình hầu như chẳng có người bạn nào để tâm sự khi cần. Tôi cởi mở, dễ kết bạn nhưng do điều kiện công việc nên sau khi đi làm không có cơ hội tiếp xúc và quen biết nhiều.

Tôi cũng có khá nhiều bạn thân thời phổ thông và đại học, nhưng giờ đây mỗi người làm việc một nơi, công việc lại khác nhau nên có khi đôi năm chưa gặp mặt, tình bạn cứ thế nhạt dần; gặp trên mạng chỉ chào hỏi khách sáo cho có lệ, hầu như những lần nói chuyện hay hẹn đi chơi đều do tôi chủ động. Cứ thế giờ đây người còn lại có thể tâm sự với tôi chẳng còn ai. Mỗi lần lên mạng xã hội, nhìn bạn bè up ảnh ăn uống tụ tập tôi thấy cô đơn và buồn vô cùng. Nhiều khi tôi cứ nghĩ đi làm kiếm tiền để làm gì, thấy cuộc sống của mình thật thất bại. Tôi rất cần một lời khuyên để thoát khỏi cuộc sống buồn tẻ này.

Dương

Khi viết lên dòng tâm sự này là lúc tôi đang nhớ về em da diết, người con gái tôi yêu hơn cả bản thân. Em là người con gái có đôi mắt đượm buồn, có tâm hồn sâu sắc, biết yêu thương, biết chờ đợi và những khát khao trong cuộc sống này. Ngày tháng qua đi, hai đứa hiểu nhau hơn, mỗi dòng tin nhắn, mỗi câu nói của em đã in đậm vào tận trái tim tôi, giọng nói của em ngọt ngào luôn bên tai tôi. Cảm ơn cuộc đời đã cho tôi gặp em, cám ơn em đã đến bên tôi, đã cho tôi những phút giây hạnh phúc nhất trên đời này. Nhớ những ngày đầu hẹn hò, lãng mạn, nhớ ánh mắt nhìn nhau tình tứ, nhớ những lúc nắm chặt tay nhau, những cái ôm nhẹ nhàng, nụ hôn nồng cháy, hơi ấm ấy còn mãi trong tôi, một mối tình lãng mạn và hạnh phúc mà chúng tôi có.

Bài hát "Huế, tình yêu của tôi" khi nghe là nhớ em đến tê tái cõi lòng, câu hát vang lên "Ơi Huế của ta, ta có Huế tự hào, vẻ đẹp Huế chẳng ai mà có được, nét dịu dàng pha lẫn trầm tư" làm con tim tôi thổn thức xúc động. Ngày 20/10, từ nơi xa tôi về chúc mừng, tặng hoa cho em, dưới ánh đèn đêm đó, trong buổi liên hoan tôi đã hát tặng em bài hát em thích. Em chăm chú lắng nghe, tâm hồn thả vào từng nốt nhạc lời ca, nhìn em trong tôi hạnh phúc như dâng trào, niềm vui vỡ òa xen lẫn niềm vui.

Em là người con gái vui tính, cởi mở tấm lòng, biết bao dung độ lượng, biết sẻ chia với mọi người. Tâm tư trong em tôi hiểu hơn ai hết, tôi nói với em là dù cho thế giới này không còn ai để cho em tin yêu thì vẫn còn có tôi, dù cuộc đời không ai cần em thì tôi là người rất cần em bên cạnh. Tôi dành tình thương yêu cho em và tình yêu đó nhiều hơn tất cả những người thương yêu em cộng lại, bởi quanh em có rất nhiều người ngưỡng mộ. Tôi yên tâm khi em nói chọn tôi để yêu không vì một lý do gì. Tôi thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời khi có em, được yêu em. Tình yêu cho đi và được nhận lại cũng bằng tấm lòng chân thành xuất phát từ trái tim cháy bỏng của cả hai. Em đã cho tôi hạnh phúc ngọt ngào trong ngập tràn thương nhớ.

Giờ này cuộc sống và công việc, vì lý do đặc biệt mà em và tôi lại phải ở xa nhau, "Ở hai đầu nỗi nhớ yêu và thương sâu hơn", nỗi nhớ cứ ngập tràn trong trái tim tôi, em có thể mở tất cả các tài khoản của tôi, ngày tháng năm sinh của em chính là password tôi dùng. Chúng tôi đang hạnh phúc trong nhớ nhung, yêu thương, ngọt ngào. Tâm tư này anh muốn gửi về em rằng anh rất nhớ, rất yêu em. Hãy cố gắng hơn nữa để cùng anh đi hết chặng đường này. Anh đang hát bài hát đó, em có nghe không? Hãy vui lên người con gái đất Cảng có giọng nói ngọt ngào, người mà anh đã yêu từ cái nhìn đầu tiên. Cuộc sống đầy yêu thương luôn trong trái tim mình em ạ!

Tâm Anh

Thứ Năm, 12 tháng 1, 2017

Tôi và anh quen nhau gần 2 năm Trong thời gian một năm đầu tiên, anh ấy luôn chiều chuộng, thương yêu tôi. Tôi muốn gì anh cũng chiều. Chúng tôi rất ít khi cãi nhau, nếu có cũng không quá 2 ngày. Cách đây 4 tháng, anh bắt đầu nhắc tới việc chúng tôi không hợp nhau, anh muốn tôi thay đổi. Ban đầu, tôi không chấp nhận vì đó là tính cách, nhưng nghĩ tới việc mất anh nên tôi bỏ qua tất cả và chấp nhận thay đổi. Anh muốn một tuần gặp nhau một lần, tôi chấp nhận. Anh muốn tôi tiết kiệm hơn, tôi cũng đồng ý. Lúc ấy tôi nghĩ anh muốn tốt cho mình nhưng mọi suy nghĩ của tôi bắt đầu thay đổi khi tôi đi dự lễ tốt nghiệp của anh.

Lúc tôi đến thấy anh và mẹ đang đứng chụp hình. Sau đó, anh đưa mẹ đi thẳng qua tôi mà không đứng lại và cũng chẳng nhìn tôi một lần. Tôi đứng đó và thấy rõ cảm giác bị bỏ rơi, không được công nhận. Lúc ấy, tôi tự hỏi mình là gì của anh? Anh giới thiệu bạn bè với gia đình nhưng không hề nhắc gì tới tôi. Chúng tôi đang giận nhau, tôi cũng không mong anh sẽ giới thiệu mình là người yêu, nhưng chí ít cũng giới thiệu là bạn. Nhưng không, anh hoàn toàn không nhắc gì tới tôi trước mặt gia đình và bạn bè.

Thời gian sau đó, anh ngày càng lạnh nhạt với tôi, những từ như "em yêu" đều không được anh dùng nữa. Mỗi lần gặp nhau, anh đều muốn nhanh chóng ra về. Rồi chuyện gì đến cũng đến, sau những lần cãi nhau, những cuộc trò chuyện ngắn ngủi không nội dung, tôi đã quyết định chia tay. Sau đó vì không chịu được cảm giác thất tình nên tôi muốn quay lại. Tôi nghĩ lỗi là ở mình hết nên anh nói gì cũng không phản bác. Anh đồng ý quay lại nhưng cũng nói rằng với anh bây giờ công việc và gia đình là trên hết. Anh muốn dành thời gian cho những sở thích cá nhân và những mỗi quan hệ khác. Một tuần anh chỉ dành một buổi đi chơi với bạn bè, nếu không có hẹn bạn bè thì đi với tôi.

Kể từ đó, anh không chủ động nhắn tin và dĩ nhiên cũng không hẹn hò, đều là tôi chủ động nhắn tin trước, anh chỉ trả lời. Sau một tuần, tôi quyết định không chủ động nhắn nữa, từ đó tới nay đã một tháng hai đứa không liên lạc gì. Tôi không biết mình có đang lụy tình hay không? Tôi chỉ khóc duy nhất một lần khi anh nói chia tay, sau đó vẫn học hành bình thường, thậm chí còn đạt kết quả tốt hơn. Tôi vẫn ra ngoài chơi với bạn bè, chỉ là đôi lúc vẫn nhớ tới anh và hối tiếc. Đây là mối tình đầu nên tôi không có nhiều kinh nghiệm, mong được mọi người chia sẻ.

Dung

Trong cuộc sống có những chuyện tưởng chừng chỉ phim ảnh mới có thì giờ đây lại xảy ra với chính tôi. Tôi 25 tuổi, quen em trong một lần tình cờ trên mạng xã hội, cứ nghĩ chỉ là ảo nào ngờ thời đại công nghệ số này mọi thứ ảo đều có thể biến thành thật. Tôi và em mến nhau lúc nào không biết nữa, dù rằng em cũng thành thật với tôi là từng có gia đình nhưng tan vỡ. Em theo bạn xuống Hà Nội làm thì lại bị lừa vào quán làm nhân viên massage, em bị mất đồ trong khi đang di chuyển về Hà Nội nên không còn gì, không làm ở đây thì làm ở đâu khi lần đầu đặt chân tới thủ đô, về quê thì bố mẹ đã mất, chồng ly dị rồi, còn mỗi bà ngoại đã 80 tuổi. Em đành cắn răng chịu đựng làm công việc chưa từng hình dung tới.

Câu chuyện của em cứ cuốn hút tôi mặc dù tôi cũng không chấp nhận bạn gái mình làm nơi đó. Tôi không cảm thấy xa lánh em mà còn thương nhiều hơn, rồi cũng đến ngày 2 đứa gặp nhau. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ yêu một cô gái như thế này, chẳng hiểu sao khi ở bên em tôi cảm thấy mọi buồn phiền tan biến. Giờ tôi phải làm gì đây, tiếp tục thương em và giúp em có được công việc tử tế hay rời bỏ em như một lần vui chơi qua đường? Các bạn cho tôi lời khuyên với.

Tôi lấy chồng được hai năm và có một bé trai gần một tuổi. Tôi 27 tuổi, chồng 32 tuổi. Anh khó tính, nóng tính và cộc cằn. Anh hiếm khi giúp tôi việc nhà, có thời gian rảnh cuối tuần cũng hay đi chơi với bạn bè. Tôi đi làm cách nhà 20km, sáng đi tối về, con để nhà ông bà nội trông. Bố mẹ chồng ngoài 50, cũng rảnh rỗi, không lao động gì. Kinh tế trong gia đình vợ chồng tôi phải lo, đồng thời cũng phải lo việc mua đất và xây nhà gần chỗ làm cho tiện công việc. Tôi làm văn phòng, lương được hơn 5 triệu, lo chi phí sinh hoạt ăn uống trong gia đình, chồng mỗi tháng đưa hơn một triệu với lý do còn đưa cho ông bà ít tiền và anh để dành mua đất, xây nhà.

Tôi phải cố gắng vun vén để trong khoản đó, vừa lo sinh hoat gia đình, vừa nuôi con và chi tiêu cho bản thân. Nhiều lần tôi phải lôi cả tiền tiết kiệm ra để tiêu vì phát sinh chi phí. Chuyện chẳng có gì để nói nếu gia đình chồng và chồng biết thông cảm. Hầu như mọi việc của con như đồ ăn, giặt giũ, tôi đều làm hết, ông bà ở nhà trông cháu và cho cháu ăn, bữa tối tôi đi làm về rồi nấu cơm. Thế mà thi thoảng lại thấy mẹ chồng nói mát là có con nhỏ phải tranh thủ (ý là tranh thủ lúc con ngủ mà dậy làm) nếu như thấy tôi nằm nghỉ cùng bé một lát.

Chồng không muốn động tay vào việc gì nhưng lúc nào cũng muốn nhà cửa phải gọn gàng, cơm nước phải tươm tất, đêm ngủ cũng hay bảo tôi cho bé ngủ trong vì sợ nằm giữa bé hay ngọ ngoậy làm anh mất ngủ, sáng mai không đi làm được (trong khi tôi cũng đi làm mà). Anh còn bảo tôi dậy sớm mà nấu ăn sáng cho bố mẹ chồng. Tôi không làm anh lại nói tôi không được dạy đạo làm dâu. Cứ vài ngày vợ chồng lại khắc khẩu, không nói chuyện với nhau, sau đó vài ngày sau anh lại bới ra những chuyện tưởng chừng như nhỏ nhặt trong gia đình. Mọi người cho tôi hỏi, các bạn có chu toàn được hết từng ý việc không, hay tôi vụng về và không biết đạo làm dâu thật?

Thảo

Câu chuyện của vợ tôi có thể gọi là "Những cây cầu ở quận Madison" phiên bản đời thực. Trước đây tôi chưa hề đọc truyện hay xem bộ phim này cho đến buổi tối định mệnh đó khi tình cờ đọc được tin nhắn từ tình địch gửi cho vợ. Kiểm tra điện thoại của vợ, các trang thư, mạng xã hội của vợ tôi mới hiểu ra sự thật. Vợ tôi vì thế cũng chẳng còn gì để chối cãi hay bào chữa, phải cúi đầu nhận tội với những việc đã có chứng cứ rõ ràng. Đặc biệt trong điện thoại có lưu lại link bộ phim "Những cây cầu ở quận Madison", truyện "Em có dám ký đơn không" và nhiều thơ tình cóp nhặt. Tôi đã xem và thấy vợ ngoại tình y như phim, có chăng chỉ khác ở động cơ và cái kết.

Tôi và vợ lấy nhau đã được 15 năm, có hai con ngoan, học giỏi, thông minh, khỏe mạnh, kinh tế gia đình cũng ổn định, đời sống cao so với mặt bằng chung. Trước khi lấy vợ, tôi đã có một mối tình, còn vợ có hai mối tình, một bắt đầu từ khi còn là sinh viên ký túc, người thứ hai là anh chàng cùng cơ quan. Khi mới gặp tôi, cô ấy vẫn duy trì quan hệ với cả hai người. Giai đoạn đó tôi và bạn trai của cô ấy đã có vài lần xô xát khi tôi đi cà phê với cô ấy, chủ động việc đó là từ phía bên kia. Lý do muốn chia tay với người yêu cũ theo cô ấy kể là do người yêu vũ phu và gia trưởng. Vợ tôi là người có ngoại hình khá và sức khỏe không được tốt. Tôi là người có quan điểm hiện đại nên không câu nệ quá khứ của vợ, hay việc vợ không còn con gái. Tôi đã thương yêu, chăm sóc, bảo vệ và giúp đỡ cô ấy những khi bị bệnh hoặc lúc gặp khó khăn. Thế rồi chúng tôi có tình cảm và dễ dàng đi quá giới hạn. Tôi đã đưa cô ấy về giới thiệu với gia đình nhưng mẹ một mực ngăn cản với lý do sức khỏe yếu, tướng không tốt (dễ dãi, không chung thủy, không có hậu). Tôi không nghe mẹ và nhờ mọi người cố thuyết phục. Cuối cùng mẹ cũng đồng ý và đám cưới diễn ra thuận lợi.

Cuộc sống vợ chồng những năm đầu có nhiều sóng gió vì kinh tế khó khăn, hai bên cũng hay giận dỗi, cãi vã, dằn vặt vì sự thật về quá khứ lộ diện, đời sống vợ chồng vì thế cũng nhiều khi xa cách. Nhưng rồi những thiên thần nhỏ ra đời đã làm cuộc sống của chúng tôi vui vẻ và gắn kết hơn. Từ đó tôi cũng toàn tâm toàn ý với gia đình, tập trung làm ăn và thôi không nghĩ về quá khứ. Thế nhưng, vợ tôi có vẻ chưa bao giờ bằng lòng với sự êm đềm này. Tôi đã hai lần tình cờ bắt được vợ có dấu hiệu ngoại tình. Lần đầu là chat tình cảm qua mạng với một đồng nghiệp sau ngày cưới khoảng 2 năm. Lần thứ hai là chat cách đây 2 năm với bạn cùng trường, hai người hẹn cùng về quê và đón nhau lúc 5h sáng. Khi tôi hỏi cô ấy giải thích là đùa rồi xóa tin. Tôi cũng không để bụng lâu và đã cho qua.

Trước đây, vợ tôi hay kể chuyện về các cặp đôi ngoại tình ở cơ quan với tâm trạng rất ghét và bức xúc. Tôi rất lo lắng muốn xin chuyển cơ quan cho cô ấy để tránh bị ảnh hưởng nhưng cô ấy nói muốn ổn định để chăm sóc gia đình, không muốn thay đổi. Thế rồi về sau tôi không còn thấy vợ kể chuyện các vụ ngoại tình ở cơ quan nữa nên cũng quên đi. Từ hơn một năm gần đây, vợ tôi có nhiều đổi khác, cô ấy chăm làm đẹp hơn, ăn mặc sexy, trẻ trung, chăm chụp ảnh tự sướng trên mạng, luôn xịt nước hoa thơm phức mặc dù phòng cô ấy toàn nữ và công việc cũng không đòi hỏi phải đi ra ngoài hay gặp khách hàng nhiều. Cô ấy cũng có thói quen mới là đọc truyện ngôn tình, nghe nhạc, thường đăng ảnh hoặc những câu rất tâm trạng ẩn ý trên mạng xã hội. Do công việc bận rộn nên tôi không hay để ý, chỉ sau này xem lại mới biết tất cả đều có nguyên nhân và đối tượng của nó.

Việc làm đẹp và tâm trạng của vợ chắc chắn không phải dành cho tôi vì quan hệ vợ chồng từ đó cũng thưa dần, chỉ tính bằng tháng, cô ấy thường lấy lý do mệt mỏi để trốn tránh hoặc qua loa cho xong. Trái lại, vợ hay gọi điện hỏi han tôi xem anh đi đâu, mấy giờ về. Tôi rất vui vì nghĩ vợ quan tâm hỏi han nhưng sau này mới biết cô ấy đang kiểm tra để xếp lịch cho các cuộc hẹn của mình. Điện thoại của vợ dạo đó thường xuyên không liên lạc được với lý do mất sóng hoặc hết pin. Vợ cũng hay bận phải về muộn do "tập văn nghệ" hoặc đi "liên hoan sinh nhật bạn bè". Buổi tối vợ hay đi ra ngoài mua bán lặt vặt, đôi khi với lý do “tư vấn cho bà hàng xóm có chồng hay lăng nhăng”. Sau này tôi mới biết vợ hay đi ra ngoài để chat và gọi điện. Tôi đã đọc các dấu hiệu vợ ngoại tình, thấy đúng với vợ mình quá. Tôi trao đổi thẳng thắn với vợ nhưng cô ấy bảo tôi đa nghi, khắt khe, cấm đoán, giam hãm vợ và thách thức tôi đưa ra bằng chứng. Sau này tôi mới biết thời điểm đó vợ đã ngoại tình được bốn tháng.

Bất chấp lời cảnh tỉnh của tôi, cô ấy vẫn tiếp tục cuộc vui với nhiều cung bậc cao hơn nữa. Cô ấy thậm chí đã lừa tôi một vụ ngoạn mục để có những ngày riêng tư giống y như hai nhân vật trong phim kinh điển “Những cây cầu ở quận Madison”. Đó là thời gian nghỉ hè, chúng tôi gửi con về ông bà ngoại, đến thời điểm đón con đi học, cô ấy bảo để về quê đón con một mình. Sau hai ngày cân nhắc tôi bảo anh có thể nghỉ phép về quê cùng em để thăm bố mẹ không? Thay vì vui mừng, cô ấy lại nói cơ quan có việc đột xuất và phải ở lại nên tôi về quê một mình. Sau này tôi mới biết cô ấy hẹn người tình về quê chơi. Khi có nguy cơ bị tôi về cùng phá đám thì đổi lịch và quyết định ở lại thành phố để có thời gian trọn vẹn bên nhau. Họ đã cùng nhau đi xem phim, đi cà phê và cuối cùng là đi nhà nghỉ. Tôi sốc nặng vì biết rằng hôm đó là trước kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi đúng một ngày.

Chuyện này càng giống như phim vì người tình của vợ tôi đã có một đời vợ và có con riêng. Khi có quan hệ với vợ tôi, anh ta đang đính hôn với một người và có một vài quan hệ khác nữa. Chuyện này tôi biết được là do đọc những lá thư trách móc giận hờn giữa hai người. Điểm khác với phim là nhân vật người chồng là tôi trí thức, hiền lành, lịch thiệp và thành đạt chứ không phải loại xấu xí, thô lỗ cộc cằn. Tôi cũng không phải người tệ bạc với vợ hay yếu kém về khoản này khoản kia. So với người tình của vợ tôi thì có vẻ không thấy có khoản gì thua kém, trừ những thứ không thể kiểm chứng.

Xung quanh tôi cũng luôn có nhiều cô gái trẻ, ngoan có, hư có, luôn có điều kiện để đổi gió nhưng tôi chỉ trêu đùa chứ chưa bao giờ đi quá giới hạn. Điều khác với phim là chuyện ngoại tình của vợ tôi đã không kết thúc bí mật sau bốn ngày mà kéo dài nhiều tháng với tần suất khá dày. Họ thường nhắn tin, chat chit, điện thoại hàng giờ, hẹn hò cà phê tâm sự, tặng quà qua lại, tặng thơ, tặng ảnh, tặng nhạc, yêu đương và cả ghen tuông. Vì hoạt động bí mật nên vợ tôi đi đâu cũng mang theo điện thoại, kể cả đi tắm hoặc đi vệ sinh, điện thoại luôn để chế độ rung, bảo mật vân tay kỹ càng. Vợ tôi thường ngủ riêng với con và thức rất khuya.

Thế rồi điều gì đến phải đến, bất chấp sự nghi ngờ và cảnh cáo của tôi, họ đã vượt quá giới hạn, điểm đến thường xuyên tiếp theo là công viên và nhà nghỉ. Tôi biết được những chuyện này vì đã xem được tin nhắn, chat và thư vợ tôi viết cho nhân tình, thư rất mùi mẫn và ngọt ngào. Qua đó tôi biết, ban đầu tình cảm hai người khá mặn nồng, hứa hẹn yêu đương, thậm chí cầu hôn lãng mạn và vợ tôi đã muốn ly hôn để "về cùng một nhà" chăm sóc người tình. Vợ tôi cũng nói không còn yêu, không còn tôn trọng, không muốn cải thiện quan hệ vợ chồng với tôi dù cô ấy tin là có thể làm được. Nhưng đời không như mơ, phần vì bị gia đình biết được ngăn cản nên nhân tình của vợ tôi cũng giãn dần. Vợ tôi vẫn ngày ngày đau khổ, cố gắng tranh đấu để được trở thành vị trí "số một" trong tim người tình với nhiều pha níu kéo bi hài. Người tình của vợ tôi sau giai đoạn đầu tán tỉnh thì chuyển sang giai đoạn khai thác, anh ta sử dụng chiến thuật "phụ tình tình theo" để khiến vợ tôi phải đau khổ, thất tình, níu kéo, qua đó tranh thủ tận dụng nhận tình, nhận quà đều đặn.

Đỉnh điểm của sự mâu thuẫn là khi tình địch của vợ tôi biết được, nhắn tin chửi bới, cảnh cáo và người đọc được đầu tiên lại chính là con tôi. Tôi kiểm tra các thông tin về cuộc gọi, tin nhắn, thư, ảnh, chat của vợ và chết ngất với sự thật đau lòng. Tôi đau khổ, ám ảnh, lòng đầy hận thù vì bị lừa dối, phản bội, bị cắm sừng ngoạn mục như phim. Tôi đã mất ngủ nhiều tháng, tim đau như muốn vỡ, trạng thái thật đúng là “sống không bằng chết”. Vợ tôi và người tình dĩ nhiên cũng phải trả giá đắt. Tôi đã ra điều kiện thẳng thắn rằng nếu hai người yêu nhau tha thiết, muốn lấy nhau tôi sẽ bỏ qua hết, im lặng ủng hộ cho về với nhau. Tuy nhiên tiệc vui đã tàn, người tình của vợ tôi quỳ lạy xin tha và nói rằng đây chỉ là tình thoảng qua, không có ý định kết hôn với vợ tôi.

Kết cục càng đau đớn hơn khi sự việc vỡ lở, bạn bè, hai họ, cơ quan biết chuyện. Tôi mang tiếng bị cắm sừng, vợ mang tiếng ngoại tình, cả hai ra đường không dám nhìn mặt ai. Ly hôn là chuyện nhỏ nhưng hậu quả tâm lý của nó với gia đình tôi, các con tôi, cuộc sống của chúng tôi hôm nay và mai sau thế nào, mọi người chắc có thể tưởng tượng được. Tôi phải làm như thế nào cho phù hợp đây?

Luân

Thứ Sáu, 6 tháng 1, 2017

Tôi có cuộc sống thật hạnh phúc cho đến ngày vợ cũ của chồng tìm cách quấy rối. Năm nay tôi 28 tuổi, có cuộc sống khá ổn định khi làm nhân viên nhà nước tại thành phố Rạch Giá- Kiên Giang. Gia đình tôi không giàu có nhưng khá giả, đủ ăn. Tôi sở hữu một thân hình nhỏ nhắn và ưa nhìn nên không ít người theo đuổi. Sau khi gặp một vài biến cố trong mối tình trước, tôi gặp được anh. Anh xuất hiện và cho tôi tia hy vọng về một tương lai tươi đẹp. Anh 40 tuổi, là một người đàn ông đầy phong độ, trầm lặng, điềm tĩnh, tạo cho tôi một ấn tượng khá tốt về người đáng tin cậy mà tôi đang tìm.

Anh bắt đầu theo đuổi tôi. Tôi chỉ là nhân viên nhỏ bé, anh lại là người đàn ông đầy quyền lực, có địa vị xã hội. Tôi biết anh từng ly hôn và có một bé trai 6 tuổi. Mặc dù gia đình và bạn bè khuyên răn tôi nhiều, tôi cũng suy nghĩ trăn trở rất nhiều nhưng lại bỏ qua tất cả và quyết định đến với anh. Khi đến với nhau, tôi đã tìm hiểu kỹ về nguyên nhân anh với vợ cũ ly dị. Chị ấy bỏ anh vì chị ngoại tình. Anh yêu chị nên con cái và tài sản đều giao cho chị (kể cả đứa con trai anh yêu quý) sau khi họ chia tay. Anh nói hận chị và chỉ liên lạc gửi tiền, đi thăm, lo cho con. Tôi hoàn toàn tin tưởng nên chấp nhận kết hôn cùng anh.

Tôi nhỏ hơn anh 12 tuổi, anh va chạm với cuộc sống nhiều hơn nên nhiều lúc tôi làm sai anh mắng và chỉ bảo tôi đều nghe, nhường nhịn anh. Sau khi nghe tin chúng tôi sắp kết hôn, vợ cũ anh cảm thấy hối hận, muốn quay về. Tôi im lặng cho qua mọi chuyện, chấp nhận việc hàng ngày anh liên lạc với vợ cũ hỏi thăm con, trao đổi hình ảnh của con, chu cấp định kỳ hàng tháng cho con để hoàn thành trách nhiệm của một người cha. Sau khi kết hôn, tôi sống cùng chồng trong căn nhà của anh.

Nhưng mới kết hôn được 2 tháng, tôi vô tình phát hiện tin nhắn của chị gửi cho chồng tôi "Nếu anh có con với vợ mới, em sẽ không bao giờ cho con về thăm anh nữa”, “Sao anh có thể sống trong ngôi nhà đó mà sinh con được, thật nể anh”, “Anh muốn cưới vợ sinh con thì bán căn nhà đó đi rồi mua nhà khác ở. Ở đó từng có chén cơm, đôi đũa”. Chính chị ấy nhất quyết ra đi, đòi ly dị trong khi anh yêu thương hết mực và nài nỉ chị gắng ở lại vài năm cho con lớn hơn tí nữa. Rồi vì một người nào đó mà chị yêu nên chị xách vali ra đi, gom hết tài sản có giá trị trong nhà, chỉ để lại cho anh căn nhà trống rỗng với nỗi buồn cô đơn.

Vì yêu anh nên tôi bỏ qua mọi chuyện cũ của anh. Sau khi vô tình phát hiện tin nhắn ấy, tôi lại càng đau khổ hơn khi chồng không hề cáu gắt trước những lời đó, chỉ nhẹ nhàng nói chuyện: “Anh đang cố gắng lo cho con”, “Anh thương con lắm”, “Anh giao con cho em vì yêu em rất nhiều, em muốn gì anh cũng chiều”, “Anh xin em, nếu em thấy lo cho con không được, hãy để nó về bên anh, anh sẽ lo cho nó”, “Lúc đó em yêu thằng Văn, không yêu anh, anh hận em”. Trời ơi, tôi gần như bị điên và khó chịu trong người.

Giờ tôi muốn có con nhưng tâm trạng như thế này rất sợ ảnh hưởng đến con, sợ chị ấy ngày nào cũng nhắn tin quấy rầy cuộc sống của vợ chồng tôi. Nói ra thì chồng bảo tôi ích kỷ, chẳng lẽ tôi yêu và bao bọc con anh ấy vậy chưa đủ sao? Hay tôi còn phải yêu luôn vợ cũ của chồng mới gọi là người có tấm lòng khoan dung, rộng lượng. Mong các anh chị đã có kinh nghiệm trong cuộc sống cho tôi vài lời khuyên chân thành. Chưa bao giờ tôi gặp phải hoàn cảnh như thế này, giờ sợ và rối lắm.

Thi

Tôi là con một trong gia đình gia giáo, ba mẹ ly dị khi tôi còn rất nhỏ vì ba theo một người phụ nữ khác. Mẹ sống vậy nuôi tôi khôn lớn, mẹ thương tôi nên tôi cũng thương bà và sống tốt để đền đáp công ơn ấy. Tôi ráng ăn học, làm việc để kiếm tiền xây dựng gia đình và muốn cho mẹ nhàn hạ hơn lúc tuổi già, cả cuộc đời tôi chưa bao giờ dám nghĩ gì cho bản thân. Đến khi lập gia đình tôi bắt đầu một cuộc sống mới khác hẳn khi sống trong vòng tay của mẹ. Vợ chồng tôi đến với nhau bằng tình yêu chân thật không toan tính, vợ là người ngoại đạo nên gia đình tôi phản đối, rồi về sau cũng được chấp nhận, vợ tôi đồng ý theo đạo mặc dù có phần hơi gượng ép.

Từ khi có vợ, tôi cảm thấy mẹ sợ sẽ mất tôi. Vợ chồng tôi mua gì mẹ cũng mua cho có, từ chiếc nệm 2 vợ chồng ngủ mẹ cũng muốn có một cái, vợ mua đồ mẹ tôi cũng phải mua một bộ mặc dù mẹ có rất nhiều quần áo. Do mong muốn có cuộc sống tốt hơn nên tôi luôn cố gắng làm việc, rồi thay đổi công việc theo chiều hướng tốt hơn, cuối cùng tôi quyết định phải kinh doanh, tự mình làm chủ mới mong tốt hơn được. Tôi mở một tiệm net ở xa nhà nhưng gần nhà anh vợ, anh vợ cũng tốt với tôi, tôi làm một mình không xuể nên kéo theo vợ lên phụ, mỗi tuần tôi và vợ về nhà một lần thăm mẹ.

Làm được một năm anh vợ bán cho chúng tôi miếng đất kế bên. Tôi chưa có tiền vì chưa thu hồi được vốn mở quán nét, lại còn mượn mẹ 100 triệu rồi, vì thế tôi nhờ anh vay hộ ngân hàng 400 triệu để mua mảnh đất ấy. Lay lắt một thời gian, bà ngoại tôi mất, chỉ còn mỗi mẹ tôi ở nhà. Thấy vậy tôi không đành lòng, muốn mẹ lên ở cùng để tiện chăm sóc nên kêu mẹ bán mảnh đất đang sống lên ở với vợ chồng tôi. Mẹ lên không có việc gì làm, tôi sợ mẹ buồn nên mua lại cái nhà trọ của anh vợ và cả tiệm net để mẹ mỗi tháng có đồng ra đồng vào, không phải nhọc công làm việc mà vẫn có tiền tiêu dùng.

Tôi xây cho mẹ cái nhà bình thường trên mảnh đất của chúng tôi, mẹ chi tiền xây, ngoài ra nợ thêm anh tôi 100 triệu. Mọi chuyện tưởng chừng tốt đẹp nhưng nó lại xoay ra theo một hướng khác, tiền nợ ngân hàng tôi trả ngày càng tăng lãi nên quyết định trả hết để vay lại ngân hàng khác với lãi suất thấp hơn. Tuy nhiên tôi không có ngay một khoản tiền lớn nên nhờ vợ tôi cầm sổ đỏ nhà anh vay hộ. Do anh tôi vay theo dạng kinh doanh nên đến cuối năm đáo hạn phải trả, mà tính từ lúc vay đến lúc trả chỉ vỏn vẹn 2 tháng. Tôi dự tính đem sổ nhà mình đi vay trả lại số tiền anh vợ cho mượn và bắt đầu trả nợ cho ngân hàng số tiền trên.

Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp, hồ sơ tôi không gặp một chút khó khăn nào, tuy nhiên đến ngày công chứng hợp đồng thì lại bị rớt do mẹ tôi đem sổ hộ khẩu cắt chuyển từ nhà cũ để làm sổ mới ở nhà mới. Chúng tôi chới với khi chỉ còn 3 ngày nữa là đến ngày đáo hạn ngân hàng của anh tôi. Tôi và vợ bàn sẽ bán hết vàng bạc, hồi môn khi cưới và hỏi mượn mẹ để trang trải cho qua khó khăn, sau khi xong sẽ tiếp tục làm hồ sơ vay vốn lại, nhưng mẹ tôi không cho mượn. Bà nói số tiền còn lại này là số tiền phòng thân, với lại chúng tôi đã mượn 100 triệu làm ăn rồi. Vợ tôi bức xúc nên mắng mẹ rằng có mỗi một đứa con mà cũng không dám cho mượn. Tôi cũng bức xúc khi sắp đến hạn mà không biết xoay đâu ra số tiền để trả cho anh vợ. Từ đó gia đình tôi bắt đầu xáo trộn. Mẹ buồn phiền ngã bệnh, vợ bỏ nhà ra đi và muốn ly dị tôi. Tôi giờ như người mất hồn, không biết phải làm sao cho hợp tình hợp lý. Tôi đang mất phương hướng.

Hải

Tôi có một mối tình kéo dài 4 năm rất đẹp lúc học đại học, vì hiểu lầm mà chia tay, đây cũng là mối tình đầu. Sau khi đi làm được 4 năm tôi lấy vợ, là bạn của em gái tôi. Tôi có được học bổng đi học thạc sĩ ở Australia (học bổng của chính phủ), khi sắp đi thì vợ mang thai nhưng cô ấy vẫn động viên tôi đi. Cô ấy ở nhà nhờ gia đình hai bên giúp đỡ. Tôi học 2 năm trở về. Khi con trai 3 tuổi tôi gặp lại tình cũ, cô ấy vẫn chưa lập gia đình, xinh đẹp và yêu tôi như xưa. Việc gì tới cũng tới, tôi ngoại tình với cô ấy và nhanh chóng ly hôn vợ. Sau khi cưới được mối tình đầu, mọi việc rắc rối làm tôi không lúc nào yên ổn. Em gái vì bạn nó (vợ cũ của tôi) mà ghét vợ mới tôi ra mặt. Ba mẹ tôi là nhà giáo, không chấp nhận hành động của tôi nên rất giận, cũng không vừa lòng với vợ mới.

Vợ mới lúc quen thì rất đáng yêu, nhưng khi sống chung hay cằn nhằn, lúc nào cũng muốn tôi chiều chuộng, hẹn hò như lúc mới yêu mặc dù chúng tôi đã có thêm 2 con gái. Cô ấy cũng bỏ bê, ít chăm sóc nhà cửa, con cái, chỉ tốn thời gian quá nhiều cho bản thân. Vợ cũ giản dị còn vợ mới suốt ngày chỉ lo ăn diện, mua sắm, gặp mặt bạn bè. Nhất là cô ấy hay ghen bóng gió, hay so sánh với vợ cũ, mỗi lần vợ cũ mang con về nước là gia đình tôi sóng gió. Vợ mới chỉ đi làm cho có, tiền lương không đủ cho cô ấy ăn diện, lại không biết tiết kiệm, áp lực kinh tế luôn đè nặng trên vai tôi.

Vợ cũ sau khi ly hôn xin được học bổng đi Nhật. Cô ấy vốn học chuyên ngành tiếng Nhật, học bổng không bị ràng buộc điều kiện về nước như tôi. Cô ấy gửi con cho ba mẹ rồi sang Nhật, sau một năm ở Nhật thì đón thằng bé sang cùng. Theo em gái tôi nói, giai đoạn này vợ cũ rất cực, vừa học vừa chăm con nhỏ, chi tiêu tiết kiệm trong học bổng và tiền tiết kiệm của cô ấy. Có một anh người Nhật gốc Việt là trợ giảng của giáo sư dạy cô ấy thương cảm tình đồng hương đã giúp đỡ. Anh ta xin cho cô ấy làm trong nhà hàng của gia đình, giúp thủ tục cho con trai tôi học ở Nhật, cho cô ấy gửi con ở nhà anh ta khi bận rộn. Khoảng 4 năm sau khi ly hôn thì cô ấy kết hôn với anh này. Bây giờ, chồng của vợ cũ tôi là giáo sư đại học, còn vợ cũ giúp cha mẹ anh ta quản lý hệ thống nhà hàng Việt tại Nhật. Anh ta là con một nên ba mẹ giao trọn cho cô ấy. Họ đã có chung một bé trai và một bé gái. Vợ cũ tôi sau khi lập gia đình mới trở thành bà chủ thì như lột xác. Cô ấy vẫn giản dị nhưng đẹp mặn mà, sang trọng, quý phái.

Khi cơn say tình qua đi, tôi nhớ vợ cũ da diết nhưng cô ấy luôn tránh mặt. Khi ở Việt Nam cô ấy nhờ em gái tôi đón thằng bé về nhà nội cho chúng tôi thăm. Tiền trợ cấp cho con thì tôi gửi vào một tài khoản chung, đến bây giờ tôi kiểm tra thấy cô ấy không đụng đến một đồng. Tôi có nhắn tin hỏi, cô ấy nói đó là tiền của con trai, khi nào lớn tuỳ nó sử dụng. Nhưng điều làm tôi đau đớn nhất là con trai không xem tôi là cha nó. Nó gọi tôi bằng “cậu hai” như con của em gái tôi. Nó lại xem chồng của vợ cũ là cha và rất nghe lời anh ta. Khi về Việt Nam, mỗi lần đón sang nhà nội là con khóc không chịu đi, tới nhà nội ngồi một góc, luôn miệng hỏi chừng nào được về với ba mẹ con. Có lần tôi chở nó về, vừa xuống xe nó chạy ào vào ôm cổ ba dượng, ríu rít nói chuyện. Với hai em gái con của tôi thì con trai tôi xa cách, còn với 2 con sau của vợ cũ, con trai vô cùng yêu thương, sang nhà tôi luôn miệng kể ba con tài giỏi lắm, em trai thông minh, em gái đáng yêu. Vợ cũ có giải thích với ba mẹ tôi là cô ấy không chia rẽ nhà nội nhưng lúc mới đưa thằng bé sang Nhật, cô ấy quá bận rộn hay gửi ở nhà chồng cô ấy, nó rất thân thiết và thần tượng người đàn ông Nhật đó.

Cao điểm hôm Tết Tây nó về chơi, tôi cố giải thích vì nó mang họ tôi nên phải coi tôi là cha ruột, nó giãy nảy đến mức phải gọi mẹ sang. Ở giữa nhà nội nó nằng nặc đòi mẹ phải cho nó có họ giống hai em (con sau của cô ấy). Trở về Nhật nhất định con không chịu đi học, gây áp lực cho mẹ phải đổi họ. Cô ấy phải gọi điện cho ba tôi, cuối cùng ba đồng ý để cô ấy làm giấy tờ thêm họ chồng cô ấy vào tên thằng bé. Cháu đích tôn gia đình tôi mang họ người khác. Tôi biết mình bị quả báo, đã đánh mất những thứ quan trọng nhất. Buồn chán và đau đớn luôn dằn vặt, cũng không biết xin lời khuyên gì, chỉ trải lòng cho đỡ căng thẳng. Nhắn ai đang say tình cũ hãy tỉnh táo vì thực tế rất tàn khốc, hậu quả và hệ lụy theo sau rất lớn.

Thuận

Tình yêu là gì mà sao cứ làm cho bao người trên đời này phải buồn vui lẫn lộn vì nó? Khi yêu, chỉ cần nghĩ tới người đó ta cảm thấy com tim mình rất hạnh phúc, cảm xúc như được thăng hoa. Ta tưởng tượng ra trong đầu đủ thứ về tình yêu trong mơ ấy.

Tôi là một cô gái hay mơ mộng, chắc vì thường xem phim nên cũng muốn mình có một tình yêu lung linh như thế. Tôi biết thực tế tình yêu đâu như trong phim. Cũng vì hay mơ mộng nên nhiều lúc tôi rất buồn và cô đơn dù bản thân vốn là cô gái hồn nhiên, yêu đời. Tôi đâu thể cho ai thấy được những lúc mình yếu đuối. Tôi luôn cảm thấy mình thật nhỏ bé như một cây cỏ dại bên đường, cố gắng vươn lên để tiếp tục sống cho dù luôn bị con người giẫm đạp lên.

Tôi biết mình là cô gái đã 26 tuổi rồi mà vẫn chưa làm được trò trống gì, đã 10 năm lận đận ở thành phố này. Người ta chọn cuộc sống khắc nghiệt, riêng tôi chỉ muốn sống sao cho vui vẻ, thoải mái là được, dù tiền không nhiều, được vi vu khắp nơi, không ràng buộc, được sống và làm những gì mình thích. Nhiều lúc tôi cũng muốn yêu ai đó bằng cả trái tim mình nhưng lại e ngại: Mình chẳng là gì cả, cũng chẳng có gì. Người tôi muốn yêu lại là người có lẽ tôi không thể với tới. Tôi thấy vui khi anh cười hay gặt hái được những thành công trong công việc, thấy buồn khi anh không vui và chịu nhiều thị phi, điều tiếng. Còn một điều ghê gớm hơn nữa là: Nếu tôi biết anh có người yêu thật sự thì bản thân mình sẽ như thế nào đây?

Tôi thấy mình thật ích kỷ. Nếu thật sự yêu anh, tôi phải cảm thấy vui khi anh hạnh phúc chứ? Nhưng có mấy ai làm được điều đó? Đôi khi cũng phải ích kỷ cho mình chứ? Giờ tôi cảm thấy rất mâu thuẫn và nặng trĩu trong lòng, không thể tâm sự với ai, chỉ biết viết ra trên những trang nhật ký kia thôi. Tôi rất muốn ở bên anh, sẽ là chỗ dựa tinh thần cho anh mỗi khi thấy mệt mỏi, cô đơn, bảo vệ cho anh trước những điều tiếng kia, thế nhưng tôi lại không thể. Tôi phải làm gì bây giờ?

Hân

Tôi là nam, 28 tuổi, là tài xế chở lãnh đạo. Cuộc đời của tôi trải qua rất nhiều thăng trầm, trải nghiệm được cuộc sống tôi đã dần tự lập và không dựa dẫm vào ai dù gia đình cũng khá giả. Đồng tiền tôi kiếm được chỉ đủ trang trải cho cuộc sống, nếu tiết kiệm lắm cũng chỉ dư tầm 3,4 triệu mỗi tháng. Tôi quen em, một người con gái ngoan, hiền và chung thuỷ. Sau một thời gian tìm hiểu tôi thương em và cũng có dự định sẽ tiến tới hôn nhân, nhưng em thuộc tuýp người thích chưng diện vì là tiểu thư của một gia đình giàu có. Em được mẹ nuông chiều nên cách tiêu tiền hơi phung phí. Em cũng chưa có công việc gì ổn định, tính còn trẻ con lắm.

Gia đình của em thương mến tôi, xem tôi như con cháu trong nhà, tôi rất vui vì điều đó. Gia đình em cũng đề cập tới chuyện cho tôi cưới nhưng khi nghĩ về em và tương lai của hai đứa, cứ tiến tới thì sẽ ra sao khi tôi không kiếm được nhiều tiền? Tôi biết sau khi lập gia đình chúng tôi sẽ có một số vốn để làm ăn nhưng đối với tôi trình độ không có, năng lực cũng không, còn em càng tệ hơn nữa. Phải làm sao đây? Nếu không lo được cho em thì gia đình em có khinh miệt tôi không? Tôi có đọc qua bài viết "Lấy vợ nghèo tôi thấy mình thiệt quá", thấy mình thực sự may mắn vì có người yêu giàu có, nhưng lấy vợ giàu chưa chắc sung sướng. Tôi muốn nói với tác giả bài viết trên: "Hạnh phúc là mình phải biết nắm giữ những gì đang có, ít muốn và biết đủ". Mong quý độc giả cho tôi lời khuyên.

Thuận

Thứ Năm, 5 tháng 1, 2017

Tôi không biết bắt đầu từ đâu để vào câu chuyện của mình nữa. Tôi cũng không biết mình có phải mồ côi không vì từ nhỏ đã ở với bà ngoại. Tôi không biết quá khứ của mình như thế nào vì khi hỏi người lớn họ không nói. Tôi chỉ biết sơ sơ nhưng không biết đó có phải là sự thật không.

Cha đã có vợ trước khi lấy mẹ, chẳng biết mẹ có bị lừa hay không mà sinh tôi và anh trai tôi ra thì cha bỏ về với vợ lớn. Sau đó khi tôi mới được một, hai tuổi gì đó mẹ đi lấy chồng khác, bỏ tôi và anh trai tôi cho bà ngoại nuôi. Từ đó tôi không có cả cha lẫn mẹ. Tôi không biết mặt cha tròn hay méo.

Giờ tôi 32 tuổi rồi, trong thâm tâm tôi luôn muốn biết cha là ai, dòng họ bên cha như thế nào. Suy nghĩ mãi cũng chỉ là suy nghĩ, nửa tôi muốn tìm để biết cha đang sống hay đã mất rồi, nửa còn lại tôi vẫn hận lắm. Giờ không biết có nên tìm về cội nguồn của mình không? Xin mọi người cho tôi ý kiến. Chân thành cảm ơn.

Hồng

Tôi, một cô gái chuẩn bị bước sang tuổi 29, sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Tây Nguyên nắng gió. Bố mẹ đều là nông dân, tuổi thơ của tôi không như các bạn bè trang lứa khác vì từ nhỏ đã rất vất vả vừa đi học vừa phụ bố mẹ rất nhiều. Chỉ là học sinh tiểu học thôi tôi đã phải cấy lúa, gặt lúa như người lớn. Gia đình tôi cũng không hạnh phúc gì, tôi thường xuyên chứng kiến cảnh "cơm không lành canh không ngọt", rồi những lần bố tôi chửi và hất mâm cơm trước mặt chúng tôi. Hình như quá quen với những điều đó nên tôi trở nên lỳ, không bao giờ khóc. Bố là người đàn ông yếu đuối, không có bản lĩnh và luôn nghĩ tiêu cực. Khi lớn lên tôi luôn tâm niệm rằng sau này lấy chồng nhất định không lấy người như bố.

Rồi thời gian trôi đi, tôi cũng học hết cấp 3, mong mình đi thật xa không phải ở nhà, không muốn ở vùng quê nghèo và phải nhìn thấy bố. Tôi thi vào một trường đại học ở Sài Gòn, tự đi làm nuôi bản thân ăn học. Ra trường tôi làm tại Sài Gòn nhưng lương tháng cũng không nhiều. Mẹ ở nhà rất vất vả và khổ cực khi sống cùng bố. Anh trai tôi công việc ổn định và lập nghiệp tại Sài Gòn. Hàng ngày nghe điện thoại mẹ gọi khiến tôi rất đau lòng, ở nhà bố luôn chửi bới và đập phá mỗi lần làm ăn không được, cả khi ốm không ăn được cơm hay không ngủ được bố lại quậy phá, cái đó chúng tôi cũng quen rồi.

Tôi thương mẹ vì mẹ chỉ có một mình, mẹ nói cũng muốn ly hôn để giải thoát nhưng thương bố và thương con cái khi tôi chưa lập gia đình. Vào một đêm mẹ điện thoại nói bố không ngủ được, cứ đập đầu vào tường làm mẹ rất sợ. Tôi đã khóc không thành tiếng và rồi quyết định quay trở về, về nơi tôi từng ngày muốn chạy trốn. Tôi muốn được bên và chăm sóc mẹ. Tôi xin được làm hợp đồng tại một cơ quan nhà nước. Về làm một thời gian tôi có yêu một người nhưng rồi cũng không có kết quả vì người đó phản bội tôi, còn tôi không thể tha thứ. Mối tình đó cũng làm tôi chống chếnh một thời gian khá dài. Sau đó 2 năm tôi gặp anh, một người đàn ông từng trải ở tuổi 33, anh cũng làm ở một cơ quan nhà nước cách tôi vài cây số.

Ở anh tôi thấy sự ấm áp và an toàn. Chúng tôi yêu nhau dưới sự ủng hộ của mọi người. Tôi cảm thấy anh là điều hạnh phúc duy nhất mà ông trời mang đến cho mình, có anh bên cạnh tôi thấy mình tự tin hơn rất nhiều, nghĩ lấy anh tôi sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian. Anh là người chu toàn, lo được cho tôi và tôi cũng không phải sống xa gia đình. Dù áp lực công việc hay buồn phiền về gia đình nhưng hàng ngày được nói chuyện với anh là mọi thứ như tan biến hết. Không ngờ anh lại là liều thuốc tinh thần tốt như thế. Tình yêu cứ trôi qua êm đềm như vậy, chúng tôi đều dự tính ăn tết 2016 xong sẽ cưới, anh yêu tôi rất nhiều. Vậy là chỉ còn vài tháng thôi tôi sẽ được mặc váy cô dâu, bên cạnh tôi anh là chú rể, mẹ tôi sẽ mừng còn tôi sẽ khóc vì hạnh phúc. Tôi đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ. Tôi đã mặc định sẽ như thế.

Cuộc đời đúng là lắm chữ ngờ. Một hôm anh nhắn tin nói chia tay vì lý do không hợp tuổi, gia đình anh phản đối. Tôi điên cuồng tìm anh nhưng anh không gặp, tôi ra sức níu kéo nhưng anh chỉ nhắn tin xin lỗi rồi im lặng. Mọi thứ đến quá bất ngờ, giống như một tòa nhà huy hoàng lộng lẫy tự tôi xây lên và nó sụp đổ trước mặt tôi. Tôi còn chưa định hình được có phải mơ hay là thật thì hôm sau bắt gặp anh tay trong tay với người con gái khác và người đó là bạn tôi. Thì ra trong anh đã có sự tính toán, lấy tôi thì không có gì, còn lấy cô bạn tôi sẽ hơn tôi, chí ít cô gái đó công việc ổn định và gia đình khá giả. Tôi không có gì ngoài tình yêu cho anh. Anh và bạn đã phản bội tôi.

Tôi về nằm lỳ trong phòng không ăn không uống và cũng không khóc. Đến giờ tôi giống như mình đang tồn tại chứ không phải đang sống. Hôm nay tôi lại đi làm trở lại sau một tuần tuyệt thực ở nhà. Mọi thứ vẫn vậy, chỉ có tôi nhìn như một các xác ve, về tới nhà ngồi ăn cơm, bố tôi lại không ăn được vì ốm, bố hất hết mâm cơm ra sân và nói tao không muốn sống, sẽ treo cổ tự tử, thấy sợ đủ thứ. Bố tôi vẫn như vậy, một bệnh hoang tưởng làm bố sợ mọi thứ, trụ cột gia đình tôi như vậy đó. Còn tôi chạy ra hồ trước nhà, nhìn xa xăm, tôi cũng không khóc được, chỉ muốn nhảy xuống hồ. Nếu tôi chết, mẹ sẽ đau, còn họ vẫn sẽ cưới nhau và sống hạnh phúc.

Chuẩn bị đón năm mới rồi, tôi sắp bước sang ngưỡng tuổi 29, cuộc đời tôi sẽ ra sao? Hạnh phúc là gì sao tôi không có? Tôi muốn buông xuôi.

Nhàn

Chúng tôi kết hôn khoảng 6 năm và có một bé trai. Tôi làm quản lý khâu nhập hàng cho siêu thị nên khoảng thời gian này rất bận rộn. Vợ làm khâu tư vấn và chăm sóc khách hàng. Về ngoại hình, vợ tôi thuộc tầm trung nhưng có cái miệng rất dẻo, chính vì điểm này mà vợ chồng tôi thường xảy ra cãi nhau. Mặc dù vợ chồng sống với nhau dựa trên tình yêu và tin tưởng nhưng cô ấy có những thứ làm tôi luôn lo lắng và nghi ngờ.

Có lần người họ hàng cảnh báo rằng hay thấy vợ tôi vào quán cà phê với đàn ông lạ. Về nhà tôi hỏi, vợ bảo đó là khách hàng, còn tỏ ra giận hờn vì tôi không tin tưởng. Bẵng đi một thời gian tôi không nhắc đến việc này nữa thì tình cờ người nhà cần tư vấn có liên quan đến sản phẩm vợ phụ trách nên đã tìm cô ấy để hỏi. Trớ trêu là khi người nhà đến gặp, vợ tôi mải điện thoại nói chuyện với ai đó nên không hay biết. Thấy vậy người nhà tôi nép vào cửa để chờ cô ấy nói chuyện xong, cô ấy luôn miệng than khổ (mặc dù lương tôi đã đưa cô ấy giữ trọn), mè nheo với người ta và người nhà tôi đã ghi âm lại những gì cô ấy nói. Thế là người nhà tôi ra về chứ không vào gặp cô ấy tư vấn nữa.

Lần này tôi không hỏi và cũng không tra khảo như những lần trước, vì lần nào tôi hỏi vợ cũng giải thích rồi thề thốt. Tôi đã quá chán cái điệp khúc ấy rồi. Đỉnh điểm là hôm vừa rồi tôi vừa nghe điện thoại vừa muốn viết để ghi lại thông tin, sẵn thấy giỏ em đi làm để gần đó, tiện tay tôi thò vào tìm cây viết nhưng chạm phải điện thoại lạ, loại 2 sim. Tôi tắt điện thoại và bắt đầu lục lọi cái giỏ của vợ, ngoài điện thoại tôi còn phát hiện ra một số thẻ sim, đã qua sử dụng cũng có, chưa sử dụng cũng có. Tôi hỏi em, em bù lu bù loa, nói để tiện liên lạc với khách hàng, rồi lại thề thốt. Giờ tôi đang rối bời, không biết phải xử lý như thế nào, có nên tin em nữa hay không?  

Hoàng 

Tôi sinh ra và lớn lên ở tỉnh lẻ, bố mẹ không giàu nhưng so với kinh tế ở quê thì gia đình tôi thuộc dạng khá. Bố mẹ sinh được hai cô con gái xinh xắn (trong đó có tôi). Tôi rất duyên, có đôi mắt đẹp nhưng đượm buồn, ở tỉnh lẻ nhưng da tôi trắng, tóc vàng, cao nên ai cũng bảo giống tây. Học cấp 3 tôi được rất nhiều thầy giáo thích, tôi biết điều đó nhưng luôn giữ khoảng cách. Học xong cấp 3 mấy thầy thổ lộ tình cảm tôi đều từ chối vì lúc đó cảm giác mình không hề yêu hay thích ai. Rồi tôi đậu đại học tại thành phố, ở đó có rất nhiều người tán tỉnh. Tôi không quen ai, chỉ biết từ nhà tới trường, tôi dám khẳng định mình rất ngoan, đến nỗi ông chủ nhà còn muốn gán ghép tôi cho con trai ông.

Rồi ra trường tôi có quen anh, là công an, hiền lành thật thà. Ngay từ đầu tôi không biết anh là người ở thành phố đó, bố mẹ anh là hiệu trưởng của trường đại học nổi tiếng, đến khi biết thì tôi đã yêu anh. Anh không giống người con trai khác săn đón liên tục mà rất chân thật. Anh không biết tâm lý phụ nữ nhưng không hiểu sao tôi lại có tình cảm. Đến khi bố mẹ anh đòi gặp tôi, biết tôi là gái tỉnh lẻ nên không đồng ý. Bà dọa tôi, tôi chấp nhận xa anh. Anh đã yêu tôi nhiều và thật lòng nên ngồi dưới sân đợi tôi đến 2h đêm. Tôi thương anh quá nên lại gặp anh, hôm đó chúng tôi đã đi quá giới hạn. Anh bảo tôi có bầu để cưới, tôi đồng ý.

Có thể không ai tin tôi đến với anh không phải vì tiền, nhưng quả thực tôi yêu anh chỉ vì anh quá chân thật. Có bầu, bố mẹ anh cho cưới, tiếp đó là những tháng ngày đau khổ. Sau khi cưới, anh chỉ biết chơi game, không quan tâm vợ suy nghĩ gì, gia đình anh lại không thích tôi, bố chồng cho rằng hai bên thông gia không môn đăng hộ đối. Có thai nhưng đi làm về là tôi phải làm hết việc trong nhà. Khi sinh con, mẹ đẻ ra chăm tôi được một tháng, đó là những ngày tôi khóc vì thương mẹ. Chồng tôi công tử, mẹ tôi ra trông cháu mà không dám ăn, nhỡ làm cháu khóc là bị bà nội nói. Tôi thương mẹ đến quặn lòng, mẹ bảo hãy cố gắng, ngày xưa mẹ khổ hơn nhiều.

Một thời gian sau mẹ tôi về, con tôi ngủ ngày cày đêm, ban đêm tôi cứ ôm con, bà nội không trông đỡ mà còn bảo chồng tôi lên phòng khác mà ngủ, mai còn đi làm. Đẻ xong tôi gầy đi nhiều, đôi khi vừa làm vừa khóc nhưng dặn lòng không được cãi mẹ chồng, coi như làm việc để giảm cân. Đến khi tôi đi làm cuộc sống càng khổ hơn, cả ngày đi làm tối đến làm các việc khác đến 10h đêm mới được nghỉ, chồng chỉ biết chơi game. Trong một lần cãi vã, anh đã chạy xuống mách bố mẹ, ông bảo: "Tao bảo mày không nên lấy nó, mày thấy chưa"? Tôi chưa làm gì sai, luôn nghĩ cho gia đình, chưa cãi lại một câu, bao lần tự an ủi mình một ngày họ sẽ thích tôi nhưng có lẽ tôi đã nhầm. Khi đã bị ghét, dù có cố mấy vẫn thế. Tôi hối hận vì lấy anh nhưng nhìn con lại thương, không đủ can đảm vùng dậy. Tôi thiếu thốn tình cảm của bố mẹ vì ở cách xa quá, tôi nên làm gì đây?

Huyền

Chủ Nhật, 1 tháng 1, 2017

Đọc 2 bài “Cái kết buồn của người anh trai đam mê tìm 'tình yêu đích thực” và “Ba tôi bị chị gái 'tính kế' lấy hết tài sản vì đã phản bội mẹ”, tôi chợt thấy phảng phất đâu đó câu chuyện của gia đình anh trai, xin được kể để những ai đã, đang lừa dối vợ con mình để theo đuổi cái gọi là “tình yêu đích thực” tỉnh táo lại phần nào. Anh trai tôi lấy chị dâu hồi còn nghèo khó, chị là giáo viên cấp một, đồng lương chỉ đủ chai mắm nắm gạo qua ngày. Chị thương tôi nhiều lắm, những khi tôi đi học trên thành phố chị đều đưa tôi vài chục, bảo để dành mà mua sách vở. Tôi biết đó đều là số tiền chị chắt chiu tiết kiệm nên chẳng dám xài hoang. Sau này anh trai tôi trúng đất phất lên, rồi cùng một số người bạn trồng điều chẳng mấy chốc nhà có của ăn của để, rồi còn thành lập cả công ty chuyên chế biến xuất khẩu điều. Trong vòng mấy năm ngắn ngủi anh đã trở thành ông chủ lớn, đại gia có tiếng trong tỉnh.

Tôi tốt nghiệp đại học rồi tiếp tục học cao học ở thành phố nên cũng không thường về thăm anh chị nhiều. Lúc sắp tốt nghiệp, biết anh chị chia tay nhau do mẹ tôi gây sức ép và anh ngoại tình với cô kế toán cùng công ty, cô ta còn có thai với anh, siêu âm là con trai. Chị dâu từng 2 lần mang thai, một lần tới tháng thứ 6 thì sảy, lần sau sinh con gái, sức khỏe chị không tốt nên bác sĩ nói cơ hội sinh thêm là rất mong manh và nguy hiểm. Mẹ tôi xưa nay vốn không vừa lòng với chị nên giục anh cưới cô kia về và xua đuổi chị. Đến khi tôi hay tin thì mọi việc đã xong, tôi chạy xe trong đêm suốt 40 km về nhà ba mẹ đẻ của chị, ôm chị khóc, xin chị tha thứ cho gia đình tôi, chị chỉ cười xoa lưng tôi nói: “Hết duyên hết nợ thì bỏ nhau thôi, có gì đâu, em đừng bận tâm, ráng học xong kiếm tấm chồng tốt để bản thân được nhờ”.

Từ hôm đó tôi càng ít về nhà hơn, mỗi lần thấy mẹ, anh và người đàn bà kia là lại nhớ tới chị, thấy cổ họng nghẹn đắng, chua xót không nói nên lời. Con gái của chị và anh ngược lại rất ngoan và nghe lời mẹ kế cũng thương đứa em trai khác mẹ. Nhiều lúc tôi thấy cháu không hiếu thảo, chẳng đối xử tốt với mẹ đẻ bằng mẹ kế nên cũng chạnh lòng thay cho chị. Cháu học giỏi ngoại ngữ và thông minh nên tốt nghiệp cấp 3 đã xin được học bổng du học ở trường đại học có tiếng bên châu Âu. Anh tôi mừng lắm, đi đâu cũng khoe. Sau khi học xong cháu về giúp ba điều hành công ty, anh tôi tin tưởng nên giao cho cháu nhiều hạng mục quan trọng cháu đều hoàn thành tốt, thậm chí công ty còn có chi nhánh ở nước ngoài do cháu quản lý.

Chồng tôi giờ vốn là bạn làm ăn cũ và hay hợp tác với công ty của anh trai, có hôm về tức giận kể: “Con Lam (tên cháu tôi) nó nói bên anh vật tư kém lại hay nói thêm nói bớt giá cả gì đó qua mặt anh hai nên bảo anh hai không hợp tác làm ăn với mình nữa”. Tôi không rành về mấy việc kinh doanh nên cũng chỉ biết gọi điện hỏi anh trai và cháu tôi cơ sự làm sao thì nhận được mấy lời giống như chồng tôi nói. Sau đó chồng tôi cũng kiếm được mối khác nên dần quên chuyện này đi. Thời gian sau, đột nhiên một hôm chồng tôi hớt hải về nói: “Em ơi, anh hai bể nợ, bị ngân hàng truy thu tùm lum, Lam nó gài anh ấy vô mấy hạng mục chưa cấp phép xong lấy hết tiền đưa mẹ và ông bà ngoại và đi nơi khác ở rồi”. Tôi nghe mà bàng hoàng, vội chạy qua nhà thì thấy anh trai thất thểu ngồi ôm đầu trước thềm. Trong nhà mẹ và vợ sau của anh khóc lóc mắng chửi cháu tôi độc ác. Tôi an ủi anh, nói rằng chồng mình cố gắng giúp, không giữ được công ty nhưng cũng không bị truy tố gì đâu nên anh cũng bớt buồn.

Suốt mấy ngày liền tôi suy nghĩ mãi rồi tối đó đánh bạo gọi cho chị thì cháu tôi nghe máy, cháu nói tôi muốn giúp anh trai mình thì cháu không ngăn cản nhưng những đau khổ họ gây ra cho mẹ cháu, cháu bắt trả lại gấp ngàn, gấp vạn lần, giờ mới là khởi đầu thôi. Cháu cũng nói việc không hợp tác với chồng tôi là vì không muốn gia đình tôi dính vào kế hoạch của mình, cháu luôn biết ơn tôi đã ở bên mẹ cháu, đi qua những ngày cay đắng. Tôi nghe cháu nói mà cõi lòng như rơi xuống hố băng. Tôi thấy buồn, rất buồn cho cháu. Ở cái lứa tuổi còn ham chơi, chưa lo nghĩ cháu đã khoác lên mình vẻ mặt giả tạo, lấy lòng tổ ấm mới của anh tôi. Cháu hờ hững lạnh nhạt với mẹ đẻ đổi lấy niềm tin với ba, mẹ kế, em trai để rồi khiến cho ba cháu phải trả lại những thương tổn đã gây ra cho mẹ con cháu. Cháu còn bảo vẫn muốn tiếp tục.

Ngọc

Bài viết theo tháng

Xem nhiều nhất

Đối tác: