Thứ Ba, 28 tháng 2, 2017
23:02
Unknown
No comments
20:17
Unknown
No comments
Hiện nay trong suy nghĩ của tôi có dấu hiệu trầm cảm trầm trọng, đầu óc luôn căng thẳng như dây đàn với câu hỏi: Tôi có thương mẹ không? Cho dù tôi vẫn luôn nấu cho mẹ những bữa ăn, mẹ bệnh tôi chưng yến, nấu thuốc cho mẹ uống, vẫn bóp tay chân cho bà mỗi đêm nhưng thật sự tôi cảm thấy mình không có một chút cảm xúc nào với mẹ. Tôi cảm thấy mình như vô cảm, dửng dưng, rất ít nói, không trò chuyện hỏi han tâm sự cùng bà, thấy mình thật sự bất hiếu, ngày nào tôi cũng chất vấn bản thân tại sao lại như vậy, rằng tôi là một con người xấu xa. Ấy vậy mà tôi vẫn không thể yêu mến được mẹ của mình, tôi làm những việc cho bà nhưng tự cảm thấy đó là bổn phận, là trách nhiệm làm con thôi.
Cho đến tận bây giờ sau 38 năm sống trên đời, những cơn ác mộng về sự phân biệt đối xử ghẻ lạnh của mẹ đối với tôi luôn xuất hiện trong giấc ngủ. Tôi bị tổn thương về mặt tinh thần, tình cảm mà mẹ đã gây ra và để lại trong tôi. Từ khi tôi biết nhận thức đã thật sự rất sợ mẹ, mặt mũi lúc nào cũng lấm lét, rón rén khi có mẹ ở nhà. Nhà cửa, quần áo, cơm nước đã được tôi đảm đương từ năm 7 tuổi vì mẹ thường về nhà rất trễ. Mỗi khi bà đi làm về giận chuyện ở cơ quan là trút lên đầu tôi những cây roi, bạt tai, thậm chí bị nhốt trong nhà vệ sinh tăm tối và những lời chửi mắng. Hầu như hàng ngày ba mẹ tôi đều cãi nhau, thường mẹ la rất to và chói tai vì những cơn ghen tuông với ba. Đứa con nào mà chẳng mong được mẹ quan tâm, yêu thương, những lời động viên khen ngợi khi làm được việc tốt, những lời an ủi khi buồn, những cử chỉ ân cần chăm sóc khi đau ốm và chỉ ra những cái sai, những điều cần sửa khi con mắc lỗi lầm thay vì những cái bạt tai, những lời chửi rủa thì tốt biết bao. Thế nhưng tôi biết không được lựa chọn người sinh ra mình, đành chấp nhận số phận và hứa với mình sẽ không đối xử với con cái như vậy.
Hồi nhỏ tôi sung sướng nhất là 3 tháng hè được thoát ly khỏi mẹ về sống với bà ngoại cho đến khi nhập học. Khi tôi học đại học thì ba mất, để lại gánh nặng 3 con còn nhỏ cho mẹ. Lúc đó tôi rất thương mẹ, tự động viên bản thân cố gắng chăm chỉ học thật giỏi, có việc làm thật tốt để phụng dưỡng mẹ. Từ ngày ba tôi mất, tính mẹ cũng không thay đổi, thường la vô cớ, những lúc như thế tôi né tránh, im lặng, đặc biệt là mẹ không bao giờ nghe những lời tâm sự hay những lời giải thích của tôi. Có những lúc thấy mẹ vui vui, tôi đã trao đổi nhưng chưa kịp cất lời thì đã bị mẹ cấm đoán hoặc dọa nạt. Lên đại học tôi quá sợ bà, đến nỗi đi học rồi ghé nhà bạn học bài chỉ để tránh mặt, rồi tối về ngủ. Đi làm rồi tôi mong lấy chồng để thoát khỏi cái nhà này. Lúc đó thấy tôi đi suốt, bà chửi cái thứ mày sau này chỉ ra đứng đường làm đĩ mà ăn, nghe đau đớn lắm.
Ơn trời, sau khi lấy chồng mười mấy năm thì tôi nhận thấy lấy chồng sướng hơn ở với mẹ, muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, chồng yêu thương hết mực. Ai cũng bảo con gái gần mẹ, chịu ảnh hưởng của mẹ nhiều nhất, nhưng với tôi thì khác. Tôi không phải xa mẹ từ bé hay mẹ không có thời gian gần gũi tôi, thế nhưng dần dà tôi nhận ra trong mình có cơn sóng ngầm, vì đi kèm với sự bảo ban là những lời chỉ trích cay nghiệt của mẹ. Tôi hay bị đẩy vào những tình huống khó xử nên càng ngày lại càng ngại ngần gần gũi, tỉ tê tâm sự với mẹ. Đã đôi lần tôi thầm so sánh mẹ với mẹ các bạn trong phòng. Chiến tranh lạnh luôn diễn ra trong gia đình tôi mà nguyên nhân đôi khi chỉ vì những việc cỏn con.
Tôi không bao giờ muốn mang tiếng bất hiếu, cãi tay đôi với mẹ, nhưng mỗi khi mở miệng giải thích là mẹ phạt ngang, những câu mẹ tôi thốt ra làm tôi tổn thương vô cùng. Mỗi ngày tôi lại thêm một vết sẹo mới, nó lành nhưng vẫn không bao giờ mờ. Bây giờ lấy chồng rồi nhưng trong bữa ăn gia đình tôi luôn trầm lắng, ai ăn cơm cũng cúi gằm mặt xuống không dám nói, không dám cười vì sợ bà, không khí bữa cơm ảm đạm buồn tẻ và nặng nề. Khi không có bà, 2 đứa nhỏ và ông chồng nói líu lo. Hai đứa con tôi rất sợ bà, mỗi khi bà không vừa ý tôi là trút giận vào 2 bé, thậm chí đập chén bát vỡ tan tành. Mấy nhỏ nói ngoại giận mẹ nhưng tụi con phải gánh hết cơn nóng giận đó. Hai đứa nhỏ không dám lại gần bà và thân thiện, bà tức cũng chửi tôi không biết dạy con, nhưng bà đâu biết bà là nguyên nhân tụi nhỏ rất sợ.
Tôi thương con gái bé nhỏ phát sốt vì phải gánh cơn nóng giận của ngoại với mẹ trong chiều nay. Sao bà lại có thể hành xử như vậy nhỉ? Giận cá chém thớt, mà nào tôi có làm gì để bà giận một cách ghê gớm đến nỗi phải trút những lời nói cay nghiệt cho trẻ lên 9, còn thêm ném đồ đạc nữa. Tôi đau đầu và thường xuyên suy nghĩ quá nhiều, có khi tưởng mình sắp hóa điên. Đôi lúc tôi muốn buông xuôi tất cả đến đâu thì hay đến đấy, chẳng biết phải làm sao nữa.
Trang
19:42
Unknown
No comments
Mấy ngày nay lòng tôi đang rối bời, không biết có nên tiếp tục giữ gìn cuộc hôn nhân này không khi trong lòng đã mệt mỏi và chán chường. Tôi là gái Bắc vào Nam tìm việc làm sau khi tốt nghiệp một trường kế toán, gặp anh là trai miền Nam, vui tính, hiền lành, là thợ sửa điện thoại. Chúng tôi cũng yêu nhau vài năm và có con trai một tuổi rưỡi. Trước khi lấy nhau anh có mở cửa hàng điện thoại nhưng do không có vốn, lại làm ăn thua lỗ, bố mẹ anh gây nợ nên cộng tiền lương, làm thêm của tôi, rồi tiền anh kiếm được không đủ để chi trả, nợ càng thêm nợ. Có bao nhiêu bạn bè, người thân tôi đều đứng lên vay cả. Cuộc sống khó khăn, con cái thiếu thốn nhiều khi tôi ứa nước mắt. Lại thêm hơn năm nay tôi ở nhà chăm con nên gánh nặng một mình anh lo cả.
Rồi chúng tôi chuyển đến thuê tiệm nhỏ hơn, nợ đỡ dần. Giờ chỉ còn nợ bạn bè, bố mẹ, anh em, không ai nỡ đòi thành ra anh sinh tật. Anh nghiện câu cá, một tháng có khi đi câu hết hai mấy ngày, chỉ làm cầm chừng sống qua ngày thôi. Tôi nói thì anh bảo để anh lo. Cãi nhau nữa thì anh nói tôi có lo được gì đâu mà nói. Tôi xin đi tìm việc làm mà anh không cho vì nói con còn nhỏ. Anh gia trưởng, cục tính, vì vậy vợ chồng tôi nhiều lần "cơm không lành canh chẳng ngọt". Tôi lo lắng và xấu hổ với những người mình vay tiền anh đâu có hiểu. Có lần tức quá tôi gọi về cho mẹ anh, mong bà khuyên anh một câu, vậy mà bà lại bênh con trai mình.
Tôi định ôm con về ngoài Bắc sống nhờ gia đình ngoại, rồi đi làm trả nợ chứ chẳng còn trông mong gì anh nữa, nhưng thấy con trai quấn quýt bố tôi lại lưỡng lự. Tôi có nên về quê bắt đầu lại từ đầu không hay ở lại tiếp tục khuyên nhủ anh chăm chỉ lo cho cuộc sống? Anh ấy đi câu cá thật sự chứ không phải đi lăng nhăng gì nhưng cứ mãi như thế này làm gì có tương lai. Bố mẹ đẻ giục tôi về vì từ khi lấy anh tôi mất tất cả tiền bạc, tài sản, lại đứng lên vay mượn bạn bè, anh em, bố mẹ hơn trăm triệu nữa. Mong mọi người cho tôi lời khuyên, đặc biệt là các độc giả nam. Có phải tôi không tâm lý hiểu, sở thích, đam mê của chồng không?
Dương
18:57
Unknown
No comments
Tôi và vợ lấy nhau đã gần chục năm nay, có với nhau cậu con trai dễ thương, tôi rất vui vì điều đó nhưng lại buồn vì vợ là người không hay nghe lời chồng. Lúc mới cưới, cuộc sống còn khó khăn nên tôi sau hai lần thất bại trong làm ăn dẫn đến nợ nần (một lần là đầu tư cho vợ, một lần là cho chính tôi), nói chung là nếu có thu nhập thì đều là của gia đình cả. Không ngờ vợ lại bỏ tôi, đi nói là tôi tự gây ra nợ. Vợ làm được ít tiền mang đi cất riêng rồi giờ để mình tôi lo nợ. Từ lúc vợ bỏ đi tôi vẫn kiên trì theo đuổi nỗi khát khao trở thành một người giàu có vì bị sỉ nhục quá nhiều rồi.
Cuộc sống đơn côi từ lúc đấy tới một năm sau tôi sống trong đau khổ nhưng trả nợ xong xuôi, còn dư được gần 100 triệu. Mà tôi sống ở nước ngoài từ lúc trả xong nợ nần nên có điều kiện gửi tiền về cho con và cho vợ một ít để chữa bệnh. Thú thực tôi nghĩ đó là cái tình cái nghĩa, thương vợ thôi chứ tôi không níu kéo và cũng chẳng dám mong có một ngày cô ấy đổi hướng quay về. Thế nhưng vợ lại bảo thấy con tội nghiệp khi không có cha ở bên, ngỏ ý muốn quay về. Tôi thấy cũng đúng và chấp nhận nhưng yêu cầu cam kết khi quay về thì kinh tế tôi phải kiểm soát, tiền tôi giữ lo làm ăn và lo cho gia đình, vợ phải nghe lời tôi và phải dịu dàng, không được thô lỗ, không được cấm tôi đụng vào người như trước đây. Tất cả vợ tôi đã chấp nhận và hiện tại chúng tôi cùng nhau sống, làm việc ở nước ngoài, đã có chút ít dự tính vài năm sau sẽ trở về làm ăn, đầu tư. Thế mà giờ tôi cảm thấy mọi thứ đang dần ngược lại cam kết, tính tình vợ đã khác.
Vợ tôi là người siêng năng, sạch sẽ, chịu khó và tôi cũng biết giúp đỡ vợ. Tôi là người rất thích nấu ăn, mỗi khi làm về là đi chợ rồi vào bếp. Thấy dụng cụ nấu ăn rất thô sơ, tôi ngỏ ý muốn mua cái này cái nọ phục vụ sở thích của mình và cũng là lo cho bữa cơm gia đình vì ra ngoài ăn không ngon, không được đảm bảo. Thế nhưng vợ một mực từ chối dù cô ấy cũng không ăn được ở ngoài. Gay gắt hơn là vợ còn tuyên bố sau này muốn mua cái gì dù nhỏ nhặt cũng phải có sự đồng ý của cô ấy. Nhiều lần vợ tôi thích những món đồ mà dù đắt tôi vẫn cố mua, nhưng những thứ tôi mua cho sinh hoạt gia đình cũng phải ngửa tay xin vợ, mà xin cô ấy còn không cho. Tôi thật khổ sở khi ngày ngày vẫn làm việc và kiếm ra tiền, lại rất mực thương yêu vợ con.
Vợ luôn cho rằng tôi lúc nào cũng làm việc thiếu suy nghĩ dẫn đến tốn kém và hoang phí, mặc dù so bề trình độ và cách làm việc hay kiếm tiền tôi đều khá hơn vợ tôi. Mới đây vợ tôi còn ngỏ ý muốn nắm giữ tài khoản nữa. Dĩ nhiên là tôi biết không còn tiền thì khó giữ gia đình, rồi lo sợ một ngày nào đó khi tiền không còn đủ lo cho cuộc sống nữa thì gia đình lại tan nát như trước đây và vợ tôi lại đi, lại để lại cho tôi nợ nần. Tôi không còn tin tưởng để vợ cầm tiền nữa, nếu là tiền trong tay tôi sẽ tạo cho nó sinh sôi nảy nở, nhưng cái này không thể mình tôi quyết được. Vợ tôi rất ngang, muốn nắm giữ mọi thứ mà trí não chỉ tầm trung, thất bại thì bỏ đi khỏi nhà để nợ nần cho tôi thôi.
Mọi người có ý kiến gì góp ý cho tôi không? Chân thành cảm ơn các bạn đã đọc bài.
Lân
01:12
Unknown
No comments
Tôi 28 tuổi, quen anh và cho đến khi yêu vẫn không biết anh là người có gia đình. Từ khi vừa tốt nghiệp đại học ra trường tôi vào công ty anh làm việc, anh là người rất giỏi giang, hiểu biết nhiều. Tôi tốt nghiệp đại học với bằng giỏi và làm việc rất nhanh nhẹn, nắm bắt nhanh nên được anh quý. Sau 2 tháng anh bắt đầu hỏi han và thỉnh thoảng đi công tác cùng tôi. Ban đầu chỉ là tôi quý mến, ngưỡng mộ cái tài của anh, lâu dần anh ngỏ lời yêu, tôi nhận lời. Sau một năm rưỡi yêu nhau, anh cho tôi gặp con trai anh, tôi rất bất ngờ và sốc nhưng vì yêu nên chấp nhận. Tôi đã nhiều lần hỏi về vợ anh và mẹ của con trai anh, anh ít nói và chỉ khẳng định anh là người tự do (lúc đó tôi cũng ngu ngơ không biết câu "người tự do" chung chung đó nó còn nhiều ý nghĩa).
Anh làm về xây dựng, mấy năm rồi khó khăn nên anh kinh doanh thêm về thương mại điện tử. Với khả năng tiếng Anh, lại thêm có mối quan hệ với những người thân ở một số nước nên tôi là người giao dịch chính, chúng tôi cùng hùn vốn làm về mảng này khá thuận lợi và phát triển. Nhưng qua một vài thông tin tôi biết anh vẫn chưa ly hôn vợ, vẫn sống cùng nhà vì con, cơm nước cũng không mấy khi ăn cùng. Tôi rất đắn đo, mệt mỏi, có suy nghĩ buông xuôi nhưng giờ không những tình cảm mà việc làm ăn chung cũng làm tôi khó xử.
Tôi thật sự yêu anh, thương anh, có trao đổi với anh ngay từ ban đầu là yêu sẽ xác định chứ không phải kiểu yêu chơi bời thì mới chấp nhận yêu. Anh nói vợ anh muốn ly hôn từ lâu nhưng anh nghĩ vì con nên không muốn. Sống như này con cái biết bố mẹ không hạnh phúc nhưng vẫn có tình thương của gia đình, của bố mẹ. Anh nói ly hôn thì chắc chắn con sẽ theo mẹ, với lại con cũng không cần kiểu quan tâm là gửi tiền, gọi điện hỏi thăm, thỉnh thoảng gặp.
Anh bảo tôi hãy chịu thiệt thòi về danh phận, không có tờ giấy kết hôn, sống như vợ chồng với anh, công khai với bố mẹ, bạn bè, xã hội, chăm lo cả hai bên không phải giấu giếm. Bởi nếu giờ ly hôn thì coi như nhấc anh ra khỏi con. Tôi biết anh là người rất thương con, biết anh khổ sở trước nay rất nhiều, cũng yêu anh nữa nhưng tôi biết làm như thế là sai. Rồi nếu tôi có chấp nhận thì bố mẹ và gia đình tôi sẽ như thế nào? Mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên.
Huyền
01:12
Unknown
No comments
Tôi là công chức nhà nước, xây dựng gia đình được 7 năm và có hai con. Chồng tôi cũng là cán bộ, mức thu nhập ổn định, cuộc sống có thể coi là niềm mơ ước của rất nhiều người, nhưng tôi chẳng mấy cảm nhận được niềm hạnh phúc ấy. Từ khi sinh con thứ hai, tình cảm vợ chồng dành cho nhau nhạt nhòa hơn. Anh ít dành thời gian cho vợ con, chẳng bao giờ muốn cả gia đình đi chơi cùng nhau cả, dù là ngày Tết, lễ hay ngày thường. Trong dịp Tết thường gia đình dành thời gian đi chơi, chúc tết anh em bạn bè, nhưng chồng lại chia ra, vợ đi vài chỗ, chồng đi vài chỗ, có rủ anh cũng không đi cùng mà có khi nằm nhà xem tivi hay lên mạng. Dịp cuối tuần anh cũng chẳng chịu đi đâu cùng các con, chỉ xem phim, lên mạng, mặc kệ 3 mẹ con thích đi đâu thì đi. Tôi có lúc cảm thấy buồn vì sự thờ ơ của anh nhưng dần dần mặc kệ.
Tôi đi làm cả ngày khá vất vả, các con nhỏ nên tối tôi vừa làm việc nhà vừa trông con, dạy con học; trong khi đó chủ yếu thời gian của anh là xem phim. Có lúc nhờ anh giúp đỡ thì anh nói có mấy việc cỏn con mà kêu ca suốt ngày, anh chỉ làm tí là xong, phụ nữ Việt ai cũng phải như vậy. Tôi không phải người phụ nữ khéo léo trong cách ăn nói, cư xử, chẳng giỏi gì nữ công gia chánh nhưng luôn cố gắng để nhà cửa gọn gàng, cơm nước chu toàn. Tôi cũng cố gắng dành thời gian bảo ban con cái học hành, chơi đùa cùng con cái. Tôi không ủng hộ việc bỏ bê con, để con suốt ngày xem hoạt hình, nên phải tận dụng mọi thời gian có thể chơi với con, kể cho con nghe những câu chuyện. Có lúc tôi làm không nổi vì con lớn học tiểu học, tối vẫn phải kèm thêm, con nhỏ lại nhõng nhẽo đòi mẹ kể chuyện hay chơi cùng. Nhờ chồng chơi với con nhỏ thì anh cho con xem hoạt hình rồi lăn ra ngủ. Tuy nhiên, những chuyện đó với tôi dần dần cũng kệ, nhưng chồng là người nóng nảy, cục cằn. Đã bao nhiêu lần anh đánh tôi, tôi không nhớ nữa, còn chuyện anh xúc phạm tôi "ngu như chó" hay "con này con kia" thì anh bảo phải quen đi mới sống cùng anh được.
Có lần tôi nhỏ nhẹ nói không cần gì, chỉ cần anh hứa không đánh tôi nữa. Anh hứa rồi lại đánh tiếp, còn nói ân hận vì đã hứa. Nhà chồng cách cơ quan 50 km, có lần về quê ngày lễ hội anh chẳng dành chút thời gian nào đi chơi cùng vợ con. Đến chiều chủ nhật tôi bảo anh lên cơ quan (chỗ nhà trọ), anh bảo 3 mẹ con chủ động. Tôi định đưa con lên sớm nhưng anh bảo cho con ở lại chơi đã, tôi nghe nhầm tưởng anh bảo chiều anh sẽ lên cùng. Đợi mãi đến 5 giờ chiều anh cũng chẳng nói gì, bố chồng giục cơm nước tôi mới bảo còn lên cơ quan. Tôi giục anh thì anh bảo không đi cùng. Tôi dắt xe đèo 2 con đi mà buồn. Trời tối, đường xa, ngày 23 âm lịch, cảm giác chông chênh như thể mình đang đơn độc giữa cuộc đời.
Đêm qua, tôi phải tranh thủ làm nốt việc cơ quan nên cơm nước, nấu cơm xong đã hơi muộn, tôi xếp cơm cả nhà ăn để xong con còn học bài. Khi con còn đang ăn thì tôi đứng dậy đi tắm. Lúc lên nhà, mâm cơm vẫn để nguyên, chồng đang xem máy tính, các con đang chạy nhảy xung quanh mâm. Cơm rơi vãi, tôi bê mâm xuống rồi bảo anh đứng dạy dọn dẹp, anh ngồi im như điếc. Khi tôi đang rửa bát thì cô hàng xóm bế con sang chơi, anh gọi tôi lên lau nhà vì nước đổ ra sàn. Tôi lên nhà, anh vẫn im lặng trước màn hình máy tính. Chiếc ghế anh ngồi đặt lên chiếc chiếu, tôi bảo anh nhấc ghế ra để tôi rũ chiếu, anh im lặng. Tôi nói lần nữa, đập vào vai anh, anh quát "đừng động vào người tao". Tôi cũng bực mình nên lôi mạnh chiếc ghế ra, anh đứng dậy đánh tôi tới tấp vào đầu. Tôi khóc.
Đã ba ngày trôi qua, đầu tôi nổi lên mấy quả ổi, sờ vẫn thấy đau. Tôi định đi khám nhưng thấy cũng đỡ dần nên lại thôi. Tôi gọi điện về cho hai bên nội ngoại thông báo sẽ ly hôn. Bố mẹ sốt sắng chạy lên luôn lúc đêm, suốt ngày gọi điện động viên tôi, còn nhà chồng im hơi lặng tiếng suốt. Tôi đã viết đơn, anh nói tôi làm xấu mặt anh, anh không thể ở lại nhà trọ được nữa, không thể về nhà ngoại. Anh bảo nếu muốn ly hôn cũng chiều. Tôi phải làm sao đây?
Hằng
Thứ Hai, 27 tháng 2, 2017
19:42
Unknown
No comments
Tôi kết hôn được ba năm và có một người chồng tốt, hiền lành, lo làm ăn, biết phụ giúp vợ việc nhà. Cuộc sống của chúng tôi nhìn chung là hạnh phúc dù thỉnh thoảng cũng có những bất đồng mà cặp vợ chồng mới cưới nào cũng gặp phải. Khi lấy nhau, vợ chồng tôi rất mong ngóng con vì hai đứa đã lớn tuổi, tôi 32 tuổi và chồng 36 tuổi. Hơn thế ông bà hai bên đều đã lớn tuổi trong khi cả hai đều là con một trong gia đình. Hiện nay viện cớ trên đà thăng tiến trong sự nghiệp mà vợ chồng tôi trì hoãn việc có con đến hai năm sau, lý do đó mọi người đều đồng ý, nhưng thực ra tôi có cái khó nghĩ của mình. Nguyên nhân chính là tôi bị bệnh buồng trứng đa nang từ lúc mới dậy thì, kinh nguyệt vốn không đều và cho đến bây giờ chồng không biết vấn đề này.
Năm tôi 23 tuổi, kinh nguyệt gần như mất hẳn, từ đó đến giờ không còn rụng trứng nữa. Tôi bị suy buồng trứng và những dấu hiệu của bệnh mãn kinh sớm ngày càng rõ ràng. Tôi cũng đi khám và uống thuốc nhiều nơi, Đông Tây y đều có nhưng không tiến triển. Sau khi lấy chồng tôi ngưng uống thuốc vì sợ chồng phát hiện và hy vọng sinh hoạt vợ chồng có thể làm bệnh tiến triển tốt hơn, tuy nhiên 3 năm trôi qua đều vô vọng, tôi hoàn toàn không rụng trứng. Hiện nay nhìn anh đã lớn tuổi, cha mẹ chồng đã già mà tôi thấy áy náy lương tâm nhiều hơn. Nếu anh không lấy tôi mà lấy một cô gái khác, trẻ và khỏe mạnh hơn thì hiện nay cô ấy đã sinh cho anh đến 2 đứa con rồi.
Mưu cầu hạnh phúc là quyền của mỗi người nhưng dường như tôi đang ích kỷ và đối xử không công bằng với anh. Bây giờ tôi không biết có nên nói điều đó với anh không. Kịch bản xấu nhất đó là chúng tôi phải chia tay, nhưng cũng có thể anh sẽ cùng tôi điều trị. Tuy nhiên việc điều trị căn bệnh của tôi cũng không phải đơn giản và có khi kéo dài đến mệt mỏi, thậm chí 4-5 năm không có kết quả như mong đợi. Tôi sợ điều đó, sợ liên lụy, sợ là gánh nặng cho chồng, sợ sự thương hại của một người đàn ông tốt. Tôi cũng rất sợ hạnh phúc đang có sẽ mất đi. Giờ tôi phải làm sao?
Thảo
18:52
Unknown
No comments
Tôi 25 tuổi, anh 27 tuổi, chúng tôi quen nhau qua một người bạn cách nay hơn 7 tháng. Anh là mẫu người sâu sắc, tự chủ, thông minh, thích tự lập nghiệp, không muốn đi làm thuê, đúng mẫu người tôi thích (thế mới khổ). Tôi được mọi người nhận xét là tốt bụng, nhanh nhẹn, dáng đẹp (gương mặt không đẹp nên tôi tự ti lắm, nhưng bạn bè lại bảo mặt tôi vậy là được rồi, không xinh không xấu, chắc là bạn an ủi). Anh vừa từ bỏ một công việc lương 15 triệu/ tháng chưa tính hoa hồng trong khi việc này anh chỉ mới làm có 2 tháng, tương lai lương sẽ cao hơn. Anh muốn theo ước mơ của mình, làm startup. Tôi làm kế toán cho một công ty nhỏ với mức lương 6 triệu.
Từ lúc mới nói chuyện tới nay, cứ lâu lâu anh lại nói tôi nên tìm một người đã vững vàng sự nghiệp, khoảng 30 tuổi, họ sẽ thương và chiều tôi. Chúng tôi cứ vẩn vơ trong một mối quan hệ không xác định, bạn không phải, yêu cũng không. Anh coi tôi như em gái, tôi nói bạn bình thường thôi, không làm em gái, bởi nghĩ em gái chỉ là hàng dự phòng của các chàng trai. Anh không tán tỉnh tôi như những anh chàng khác dù cũng thường tâm sự chuyện công việc, ước mơ, gia đình, bạn bè,… nhưng có khi cả tuần không một tin nhắn, cũng không có cái kiểu quan tâm sáng em ăn chưa, trưa em ngủ chưa. Chưa bao giờ anh nói thương tôi hay yêu đương gì, mà cách nói chuyện cũng lạnh lùng lắm.
Nhiều lần tôi mất ngủ vì người đàn ông này nên dịp Tết âm lịch tôi quyết định dừng lại, với hy vọng năm mới chuyện cũ đi qua, chuyện mới vui hơn sẽ đến. Anh nhắn tin tôi không trả lời, hỏi gì tôi cũng không nói, cùng lắm là trả lời qua loa dù trong lòng buồn lắm. Vừa rồi anh hẹn tôi đi cà phê, tôi bảo bận, anh nói gặp một lần thôi, anh sắp đi khỏi TP HCM rồi, chẳng biết bao giờ mới quay lại. Chúng tôi gặp nhau, anh lại kể những chuyện không đâu, chuyện công việc, gia đình. Tôi cũng chỉ hỏi xã giao, buổi nói chuyện gượng gạo không đầu không cuối. Khi chúng tôi ra về thì đã khuya, anh bảo cho ôm một cái, thế rồi quyến luyến mãi, như những người đã yêu nhau từ lâu lắm. Đến 12h đêm, dãy trọ tôi đã khóa cửa, chẳng thể về được phòng, tôi nói anh đưa đến khách sạn ngủ đỡ, sáng anh đến đưa tôi về (lúc đó chỉ có khách sạn là an toàn nhất, còn biết đi đâu nữa). Anh đưa tôi vào khách sạn nhưng không về vì tôi chẳng mang theo giấy tờ tùy thân nào cả nên không thuê được phòng, năn nỉ mãi lễ tân mới cho một giấy chứng minh được thuê 2 phòng, anh ở lại.
Lúc đó tôi vừa xấu hổ vừa sợ, xấu hổ vì trai đơn gái chiếc lại đi vào khách sạn lúc 12h đêm, người ngoài sẽ nghĩ gì, tôi chẳng biết giấu mặt mình vào đâu cả. Tôi cũng sợ rủi đâu nửa đêm không kiềm chế được mình, hậu quả sẽ khó lường. Vô phòng là tôi chốt cửa ngay, anh sang gõ cửa, nói muốn nói chuyện, tôi không mở, không phải vì không tin anh mà sợ lý trí không thắng nổi bản năng, vì tình cảm của tôi dành cho anh thế nào chắc độc giả cũng cảm nhận được. Đêm đó tôi gần như thức trắng vì sợ ma. Sáng 6h, tôi gõ cửa phòng anh, xin phép về trước, vì 7 rưỡi còn phải đi làm, khách sạn đi bộ về phòng trọ tôi tầm 5 phút, gọi anh dậy sớm phần cũng muốn nói câu anh lên đường bình an. Ngay sau đó anh sang phòng tôi gõ cửa, anh nói muốn nói chuyện, cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì như tôi nghĩ. Tôi tin anh, không hiểu sao từ đầu tôi đã tin anh như thế, tin vào nhân cách của anh.
Anh ôm tôi vào lòng, hôn các kiểu, không đi quá giới hạn, nhưng hành động cứ như thương tôi từ lâu lắm, cứ nhùng nhằng từ sáng đến trưa. Tôi xin nghỉ làm ngày hôm đó, vẫn không một lời yêu thương, tôi cũng chẳng hiểu tại sao mình lại hành động như vậy. Sau đó ngẫm lại mọi chuyện, tôi lại thấy xấu hổ và dằn vặt bản thân rất nhiều, một đứa như tôi lại có những hành động đáng khinh như thế. Tôi hỏi anh tại sao lại đối với tôi như thế, anh nói chưa có sự nghiệp gì cả, có thể sẽ lập nghiệp ở nơi khác, không sống ở TP HCM ô nhiễm và chật chội này. Rằng anh không ổn định như tôi kỳ vọng, nên không muốn tôi chờ đợi, đi theo anh khổ lắm. Tôi hỏi sao anh vẫn còn hành động như hôm nay? Anh im lặng. Anh nói xa tôi mới xin nghỉ làm được, mới đi con đường chênh vênh của anh, vì tôi cần một người ổn định, anh không đáp ứng được. Tôi hỏi anh có thương tôi không, anh bảo: “Em không dốt, chỉ là mẹ em quên thêm iốt vào canh”. Tất cả những gì tôi thấy ở anh chỉ là cảm nhận, nào có lời xác thực nào từ anh?
Có phải anh chia tay người yêu cũ đã lâu, thiếu thốn tình cảm nên lợi dụng tôi? Hay anh thương tôi nhưng không muốn tôi khổ? Một mặt rất tốt, một mặt rất xấu, đâu là bộ mặt của anh? Đã ngần này tuổi, cũng không ít người theo đuổi, nhưng người duy nhất làm tôi như thế này chỉ có anh, mà anh có theo đuổi tôi lúc nào đâu? Trớ trêu thay. Giờ tôi có 2 anh khá ổn, công việc ổn định, lương tạm được, đang có ý với tôi, nhưng tôi lại chẳng thể vừa ngồi sau xe anh này mà trong đầu lại nghĩ anh khác được. Tôi thật cố chấp và ngu ngốc phải không
Ngọc
18:52
Unknown
No comments
Là một độc giả thường xuyên của mục Tâm sự, tôi viết vài dòng chia sẻ sau khi đọc bài "Chồng chỉ về nhà khi bị bồ bỏ" của bạn Hà Anh. Quá nhiều người chê bạn hèn, nói bạn phải hành động dứt khoát cho chồng biết bạn không phải phương án thay thế, nhưng rốt cuộc chẳng có người đàn bà nào hèn mà có thể vật lộn với đời để một mình nuôi con hết. Có điều bạn rất dại vì hy sinh không đúng chỗ, chờ đợi không đúng người. Tôi muốn chia sẻ với bạn chuyện của bạn tôi, từ một góc nhìn hoàn toàn đối lập.
Anh ấy từng có vợ và 2 con. Vợ chồng đã ly dị, ở thời điểm hiện tại về mặt pháp lý hoàn toàn không còn là vợ chồng. Sau khi ly dị lại cố gắng hàn gắn, quay về sống chung, nhưng rồi cuối cùng vẫn ly thân, anh ra ngoài ở nhờ nhà bạn. Tiền cho con tháng được tháng không, tháng nào có thì cho, không có thì hoàn toàn là vợ nuôi con, con ốm đau bệnh tật vợ đòi đưa tiền anh ấy vẫn lăn lộn đi vay lãi chợ đen ở ngoài để đem tiền về. Người đàn ông đẻ con ra mà không đủ năng lực nuôi con là người đàn ông kém, nhưng có tiền, có điều kiện, con cần là mang về cho con thì không thể gọi là hèn.
Trong chuyện vợ chồng, gia đình cũng vậy, nếu vì mâu thuẫn tích tụ, tình cảm mai một mà bỏ gia đình ra ngoài, bỏ vợ (mặc dù trong trường hợp này không còn là vợ chồng, không ràng buộc pháp lý, không ân ái, không chia sẻ, anh chị công khai mọi nơi là đã chia tay thì không còn là vợ chồng nữa), thì người đàn ông đó vẫn là người phụ tình nhưng không phụ bạc. Phụ cái nghĩa tào khang đầu ấp tay gối nhiều năm, nhưng chỉ bạc khi người đó không còn tí trách nhiệm nào, con vẫn lo, gia đình vợ có việc vẫn vào, Tết nhất vẫn thăm hỏi gia đình họ hàng vợ thì khó có thể nói là bạc.
Đàn ông bỏ vợ rồi có người khác cũng là tất yếu của sự vận động của cuộc sống, chẳng ai có điều kiện mà tự nguyện ở vậy chịu lẻ loi, ngay cả vợ cũ anh ấy nếu gặp được người phù hợp cũng chẳng có lý do gì mà không tiến đến. Bản chất sự tan vỡ của gia đình họ không phải vì người thứ 3, mà bởi vì giữa họ đã hết tình. Nếu duy trì được nghĩa và nợ thì tốt, còn không thì thôi, coi như hết duyên hết nợ, sống cuộc sống độc lập với nhau, chỉ cùng lo trách nhiệm chung là con. Một mối quan hệ đã hết tình, người phụ thuộc, người quỵ lụy, người cần, người muốn níu kéo bao giờ cũng là người khổ và thiệt thòi. Một mối quan hệ đã hết vẫn có thể còn nghĩa hoặc còn trách nhiệm. Trong lúc thực hiện nghĩa vụ trách nhiệm ấy, mỗi bên đều nên cố gắng sống cuộc sống của mình tốt nhất có thể và hướng đến lợi ích tốt nhất cho con.
Về bản chất, đàn bà vốn yếu đuối và đôi khi cần đổ lỗi cho một người đàn bà khác đã phá vỡ gia đình họ để có đủ dũng khí và sự hậu thuẫn của dư luận mà bước tiếp. Nhưng một khi gia đình họ đã nát, người thực sự phá là hai người trong cuộc. Gia đình ấy có vững thì dù đẹp như tiên xông vào cũng khó lòng làm nó lung lay, huống hồ đa phần các trường hợp người đến sau thua kém người hiện tại nhiều mặt, nhiều nhất là cái đức hy sinh, nhẫn nhịn, cam chịu. Trong trường hợp của bạn tôi, anh ấy không có tiền, không có gì xuất sắc nổi bật, giành giật được anh ấy cũng chẳng được lợi ích gì. Nếu không còn tình thì việc nó trở thành một con số không tròn trịa, hay gói gọn lại chỉ là trách nhiệm với con sẽ tất yếu xảy ra, lâu hay mau mà thôi.
Chúc chị mạnh mẽ lên và có quyết định tốt nhất cho cuộc sống của mình.
Trang
17:43
Unknown
No comments
Tôi vô cùng bối rối và đau khổ mà không biết chia sẻ cùng ai, viết lên đây mong mọi người có thể cho lời khuyên giúp tôi vượt qua nỗi đau này. Tôi và vợ sắp cưới yêu nhau được 4 năm, chuẩn bị làm đám cưới, cô ấy ngoại hình bình thường nhưng rất vui vẻ và hòa đồng, chúng tôi theo như mọi người đánh giá là đẹp đôi và rất hợp nhau. Chuyện là do vô tình tôi phát hiện ra trong thời gian yêu nhau, cô ấy còn yêu và có ý định tiến tới hôn nhân với một người khác song song với tôi. Chuyện này sau đó đã kết thúc hơn một năm, tất cả sự việc đều nằm trong khoảng thời gian bốn năm chúng tôi yêu nhau. Tôi đã vô cùng sốc, không biết diễn tả tâm trạng của mình lúc ấy như thế nào nữa, cũng may là lúc ấy tôi ở một mình còn cô ấy đang đi công việc, nếu không tôi cũng chẳng biết có chuyện gì xảy ra nữa. Mấy ngày liền tôi không ăn, không ngủ và cũng không thấy mệt, nhìn đâu cũng có kỷ niệm của hai đứa, sự đau đớn làm tôi không còn nhận ra gì nữa.
Xin mọi người đừng khuyên tôi rời xa cô ấy, nếu không vì chuyện này thì cô ấy thực sự là một người tuyệt vời, với tôi cô ấy là tất cả. Tôi tạm tin với lời giải thích rằng khoảng thời gian ấy tôi đã không thể ở bên cô ấy hàng ngày và dưới áp lực lập gia đình (thời gian đó tôi không thể làm đám cưới) đã làm cô ấy hoang mang, không giữ được sự chung thủy với tôi. Trong suốt 4 năm qua tôi không nhận ra sự khác biệt nào và luôn tin tưởng tuyệt đối vì rất yêu cô ấy, chỉ đơn giản là yêu rất nhiều và không bao giờ muốn chia tay. Kể cả bây giờ tôi cũng không hề muốn chia tay, vẫn tiếp tục chuẩn bị làm đám cưới nhưng trong lòng không thể quên. Tôi bị chuyện này ám ảnh, ảnh hưởng rất nhiều đến cuộc sống và công việc.
Giờ chúng tôi sống chung, mỗi lần gần gũi tôi luôn bị ám ảnh cảnh cô ấy trong vòng tay người khác và nó ảnh hưởng rất nhiều tới sức khỏe của tôi. Tôi đã quyết định vẫn yêu và cưới cô ấy, vì thực sự chưa từng yêu ai như thế. Tôi biết cô ấy cũng rất yêu tôi vì cảm nhận được sự chân thành khi cô ấy nhận lỗi. Không có cô ấy có lẽ tôi cũng không lập gia đình nữa. Giờ tôi không biết làm như thế nào để quên đi chuyện này, tôi như người mất hồn. Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên, giúp tôi vượt qua bế tắc này. Chân thành cảm ơn.
Nghĩa
00:57
Unknown
No comments
Em hôm nay viết ra và xếp gọn lại những ký ức đẹp. Đã 10 năm trôi qua em vẫn cất giữ và chất chứa trong lòng. Chuyện tình mình đẹp, có đủ cả hỉ nộ ái ố. 10 năm trước, thời gian ấy còn quá trẻ, cuộc đời lại nhiều ngã rẽ cuốn chúng ta xa rời nhau. Ở độ tuổi 20 đẹp nhất đời người, chúng ta đã đến bên nhau thật nhẹ nhàng, nhưng những ký ức để lại thật sâu đậm về tình yêu đầu đời mà em từng có khoảng thời gian sống chết vì nó. Anh và em từng là cặp xứng đôi. Anh đẹp trai, tuấn tú, nhiều tài lẻ; em được khen xinh xắn, nhiều người theo đuổi. Em từng mong ước thiệp cưới của mình sẽ in tên hai đứa. Trải qua những năm xa cách, bao nhiêu khó khăn, tình yêu em dành cho anh vẫn không thay đổi dù cho có những lúc niềm tin bị lung lay.
Rồi cuối cùng mình cũng không vượt qua được thử thách của không gian, thời gian. Chúng ta chia tay khi tình yêu vẫn còn sâu đậm. Từ khi xa anh, trái tim em nguội lạnh; cảm xúc, nhiệt huyết ấy em đã không thể dành cho ai khác nữa. 5 năm sau, em vẫn luôn day dứt về lời hứa năm xưa nhưng rồi người hiện tại đi cùng em không phải là anh. Đến nay, dù hơn 10 năm trôi qua, em vẫn luôn suy nghĩ đến anh. Có lẽ cuộc đời mỗi người luôn có những biến cố buộc chúng ta phải lựa chọn. Dù cho có cố gắng đến đâu thì không phải lựa chọn nào cũng được như ý muốn, chỉ là ở thời điểm đó, sự lựa chọn ấy là phù hợp nhất để cuộc sống được tiếp diễn.
Ngày cưới, em còn có suy nghĩ điên rồ rằng nếu như anh xuất hiện em có lẽ sẽ nắm tay anh chạy trốn. Em thầm ước ao sẽ bất ngờ tìm gặp lại được ánh mắt năm nào, sẽ có sức mạnh mà vứt bỏ mọi thứ để theo anh. Thế nhưng cuộc đời có bao giờ như những bộ phim hay bài hát em thường nghe đâu. Ngày ấy, anh vẫn phải lo toan với cuộc sống thường ngày ở một góc trời thật xa. Em bình thản làm xong hết các lễ nghi, thủ tục để chính thức trở thành người phụ nữ lập gia đình. Cuộc sống trôi qua là những chuỗi ngày em mệt mỏi, cảm giác có lỗi với người chồng khiến em càng cố gắng để bù đắp. Em đã sai lầm khi nghĩ thời gian sẽ làm em thay đổi để quên đi, nhưng em vẫn cứ sống với giấc mơ bị chia đôi.
Rồi anh cũng cưới. Trước ngày cưới anh tâm sự: "Em là người anh muốn theo đến hết cuộc đời hơn bất kỳ ai khác". Tim em đau nhói! Anh dặn đừng ngại chia sẻ với anh khi cần. Vợ anh, anh đã kể chị ấy nghe về em. Chúng ta đã rẽ qua hai lối cách biệt. Em hiểu chuyện đã trở thành quá khứ nên được ngủ yên.
Ngày anh cưới, em lặng người nhìn đồng hồ, tưởng tượng ra hình ảnh anh lịch lãm trở thành chú rể. Em đã cầu mong anh hạnh phúc. Em biết anh là người đàn ông tốt. Anh sẽ sống thật có trách nhiệm với gia đình nhỏ của mình. Em từng nghĩ cuộc sống của mình sẽ dễ dàng hơn vì anh và em đều đã an phận. Em vẫn cố gắng chu toàn bổn phận làm vợ, tự trách bản thân sao mãi vẫn không buông bỏ được. Mỗi ngày trôi qua, em không hiểu tại sao trái tim cứ mãi thổn thức. Dù cho cố gắng thế nào để quên đi thì em vẫn nhớ. Chúng ta vẫn luôn lặng lẽ dõi theo cuộc sống của nhau.
Em cũng không biết cần bao nhiêu thời gian nữa để quên đi tình yêu này. Phải mất 5 năm, 10 năm hay là cả cuộc đời? Chỉ có thể trách tình yêu dành cho anh sâu đậm quá mà bản thân khi xưa lại không có đủ dũng khí và sự trưởng thành cần thiết để quyết đoán hơn. Dù sao cũng cám ơn anh và cuộc đời đã cho em có một khoảng thời gian đẹp nhất trong đời. Rồi đây, dù cuộc sống có nhiều khó khăn, em vẫn phải cố gắng chu toàn trách nhiệm với sự lựa chọn của mình. Anh và em, sau lưng mỗi người đều có quá nhiều trách nhiệm. Em không muốn mình luôn sống trong cảm giác có lỗi, lại càng không muốn làm tổn thương bất kỳ ai. Em cố lao vào công việc và lo cho gia đình đến mệt nhoài, chỉ mong trái tim bình yên. Em không biết cuộc sống này sẽ như thế nào khi trái tim không nghe lời lý trí. "Khi không có những gì chúng ta yêu, hãy yêu những gì chúng ta có", em vẫn dặn lòng mình như thế để cố gắng sống tốt hơn.
Vân
00:42
Unknown
No comments
Vợ chồng tôi mới lấy nhau 2 năm, con được 7 tháng. Tôi là người thoải mái, không khéo tay, không giỏi ăn nói nịnh hót, chỉ là người bình thường, nấu ăn những món ăn hàng ngày, không quá sạch sẽ nhưng cũng không bẩn thỉu. Tôi làm văn phòng, lương đều đặn 7,5 triệu/tháng. Chồng làm kinh doanh, lương thất thường, từ 3 đến 10 triệu. Bố chồng đi làm tỉnh khác một tháng về một lần, mẹ chồng ở cùng chúng tôi chăm cháu, nhà tôi ở chung cư trả góp. Tôi đi làm từ tháng thứ 4 sau sinh vì ở nhà bị stress nặng với mẹ chồng. Tôi mệt mỏi vô cùng vì mẹ chồng là người kỹ tính, ưa sạch sẽ, ăn phải ngon và hợp khẩu vị, hay soi mói. Mỗi lần tôi đi làm ở công ty là không muốn về nhà, cứ nghĩ phải đối mặt với mẹ chồng lại thấy đau đầu, mệt mỏi. Tôi làm cái gì bà cũng để ý rồi nói này nói nọ, bất cứ ai làm gì bà cũng thấy ngứa mắt, rồi bình luận này nọ. Nếu để mặc bà làm thì chồng lại nói tôi sao không làm phụ mẹ, trong khi mình phụ vào rồi cũng bị nói không được làm thế này, phải làm thế kia. Kể cả việc chăm con, vì bất đồng quan điểm mà tôi ức chế vô cùng. Mẹ chồng cứ muốn làm theo ý bà, chăm cháu theo ý bà.
Mẹ chồng tôi chăm cháu thì sạch sẽ, ăn uống đầy đủ, đúng giờ, nhưng bà quan tâm cháu thái quá. Tôi bế hay làm cháu khóc tý là bà sốt ruột, nói mẹ không biết chăm con, rồi không cẩn thận. Nói chung là bà nói nhiều, rồi nói những lời khó nghe, nhiều lúc thấy tổn thương lắm. Vợ chồng tôi mới lấy nhau chưa có vốn để ra ở riêng, với lại đang có con nhỏ nên phải nhờ bà chăm cháu còn đi làm. Chồng cũng khuyên tôi cố gắng nhịn, không để ý tới những lời mẹ nói. Tôi cũng cố gắng mỗi ngày, hạn chế tiếp xúc hay nói chuyện với mẹ chồng vì cứ nói chuyện là không cùng quan điểm, mẹ chê này chê nọ.
Tôi chẳng bao giờ chia sẻ hay nói chuyện với đồng nghiệp ở công ty về cuộc sống hàng ngày, cứ bơ đi, làm việc của mình thôi. Nhưng nhiều lúc nghĩ tủi thân, cứ bị mẹ chồng chê này chê nọ, cảm giác lạc lõng vô cùng, như mình tệ lắm. Tôi hiện tại không tìm được niềm vui trong cuộc sống này, đi làm ở công ty xong về nhà với con thì lại chán vì chơi với con mà bà cứ nói này nói nọ, con không được bế như thế, đừng cho chơi với cái này, đừng cho nằm kiểu này. Tối về ăn uống rửa bát xong tôi lại bế con vào phòng, không muốn ngồi ngoài nhà tiếp xúc với mẹ chồng. Tối vợ chồng tôi muốn đi chơi thay đổi không khí nhờ bà chăm cháu bà khó chịu không trông, vì thế vợ chồng ở nhà suốt.
Hôm vừa rồi tôi xin về quê ngoại chúc tết 2 hôm cuối tuần (nhà mẹ đẻ tôi ở xa 400 km), mẹ chồng giãy này lên, bảo không cho về, không chăm cháu hộ đâu, thích thì bế con về cùng, trong khi con đang bị ốm nên không cho đi cùng, vậy là tôi lại nhịn không về. Nói chung là nhiều việc tuy nhỏ nhặt thôi nhưng tôi thấy khó chịu lắm, cộng thêm những lời nói của bà không có suy nghĩ, cứ buột miệng ra chê bai suốt ngày khiến tôi stress, giảm cân trầm trọng, người gầy như que tăm. Vợ chồng tôi đi làm chỉ đủ nuôi con với trả góp mua chung cư, không có điều kiện ra ở riêng, anh là con một nên phải ở cùng mẹ chồng, giờ tôi phải làm sao để "sống cùng với lũ" đây? Làm sao để mình tìm được niềm vui trong cuộc sống, để đầu óc được thoải mái, không bị lúc nào cũng căng như dây đàn?
Thảo
Chủ Nhật, 26 tháng 2, 2017
19:34
Unknown
No comments
Tôi và chồng kết hôn khi tôi 26 tuổi còn anh 29 tuổi, chúng tôi quen qua mạng nên có lẽ đó là sai lầm khi lấy chồng mà không tìm hiểu rõ, chỉ thấy anh hiền, theo đạo Phật, có học hành đàng hoàng nên tôi cưới. Lúc chấp nhận cưới anh tôi chỉ nghĩ vì yêu thương chứ không biết rõ nguồn gốc hay cha mẹ gia đình anh ra sao. Cả cuộc đời anh chỉ biết học, niệm Phật, đàn hát. Anh học giỏi, ít trải đời bởi vậy tôi thích nên cưới. Anh là người Bắc, tôi là con gái miền Nam, ngay từ đầu gia đình anh không ưng tôi. Sau khi cưới, cha mẹ anh dặn tôi phải lo lắng cho anh.
Đêm tân hôn anh không làm gì được vì tôi thấy có vẻ anh trong tình trạng "trên bảo dưới không nghe", tôi cũng nghĩ thôi kệ, không được lúc này thì lúc khác. Sau đó anh sang Hàn học, một tháng sau đón tôi sang ở cùng. Trong thời gian sống ở đây, tôi nghe thấy mẹ chồng gọi điện dặn anh giữ tiền, rồi trách móc tôi không gọi điện tâm sự với mẹ, không lo lắng cho mẹ chồng, thấy dâu người ta lo cho mẹ chồng còn cô con dâu này không lo gì cả. Thế mà trước mặt tôi mẹ lại nói những lời yêu thương, tôi không biết đâu là thật đâu là giả. Rồi mâu thuẫn xảy ra giữa vợ chồng tôi vì gia đình chồng. Chúng tôi cãi nhau, chửi bới, đánh nhau liên tục cũng vì gia đình chồng. Chị chồng nói với anh những lời xúc phạm tôi, trong khi tôi không hề tiếp xúc với họ nhiều.
Kể từ khi cưới anh cũng không có nhu cầu và tôi vẫn còn "nguyên vẹn". Anh ăn chay, quyết không ăn thịt cá. Chỉ có một đêm anh thử quan hệ với tôi nhưng không thể làm tôi mất đời con gái mà tôi lại vẫn dính bầu. Anh ở phòng thí nghiệm từ 7 giờ sáng 11 giờ đêm, sức khỏe tôi yếu không dậy nấu ăn nổi vì quá lạnh. Tôi bắt đầu buồn và khóc thì anh về lầm bầm, tôi uất quá la lớn thì anh xưng mày tao và đòi đập tôi. Tôi thất vọng, khóc, đau bụng dữ dội, nói anh đưa đi bệnh viện thì anh nói giờ này bệnh viện không mở cửa.
Tối đó tôi vì lạnh mà đau họng, đau quá khóc cả đêm thì anh vẫn thản nhiên ngủ ngon. Lúc đó tôi nhớ mẹ lắm, chỉ muốn về TP HCM thôi. Sáng hôm sau tôi đi khám thai, bác sĩ nói thai yếu và kết luận trứng trống, tôi bay về TP HCM để tìm thầy chữa nhưng cũng vậy. Anh thấy thế bảo phá thai rồi bỏ thai đi. Tự dưng lòng tôi đau nhói, sao anh lại ác thế?
Trong thời gian tôi sẩy thai, mẹ chồng phát bệnh tâm lý không ăn không uống. Anh về dẫn mẹ đi cúng bái nhưng cũng không vào TP HCM thăm tôi. Chúng tôi sống xa nhau đã một năm, không con cái, không quan hệ, đợt rồi anh về Bắc tôi cũng ra thăm anh, dẫn anh đi khám, bác sĩ nói anh bị tinh trùng yếu. Tôi càng cảm thấy mệt mỏi thì anh cũng chẳng cần quan tâm, bay về Hàn luôn. Liệu tôi có nên dừng cuộc hôn nhân tại đây không? Trong lòng tôi rất oán hận gia đình chồng và chồng. Mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Hà
19:07
Unknown
No comments
Tôi 24 tuổi, tốt nghiệp đại học được một năm, đang ở quê dưỡng bệnh và chờ xin việc khác. Tôi bị mất ngủ khoảng 2 năm nay, đã chữa nhiều phương pháp nhưng không khỏi, bệnh tôi diễn biến từ nặng đến nhẹ, nay thì mất ngủ hoàn toàn, phải phụ thuộc vào thuốc tây mới ngủ được. Tôi đang điều trị tại Bệnh viện Tâm thần TP HCM nhưng bệnh vẫn chưa tiến triển, thuốc đã dùng được 7 tháng, bác sĩ bảo khi nào tôi ngủ đều sẽ cai thuốc từ từ.
Tình trạng của tôi hôm ngủ được hôm lại không, nếu hôm nào lo lắng hay suy nghĩ nhiều là không ngủ được. Tôi rất sợ bệnh không khỏi và phải uống thuốc suốt đời. Thật ra mọi người nghĩ mất ngủ là một bệnh nhẹ nhưng nếu mắc phải bệnh này rồi mới hiểu nó kinh khủng như thế nào. Mỗi sáng ra, khi không ngủ được, đầu óc tôi đau nhức, toàn thân mệt mỏi, không làm được việc gì. Mất ngủ nhiều làm mặt tôi hốc hác, xám xịt. Bạn trai luôn chê bai tôi xuống sắc làm tôi thêm tủi thân, rồi tôi đi khám, nhiều người nói bệnh này phải uống thuốc suốt đời làm tôi thêm hoảng loạn. Tôi viết tâm sự này mong mọi người ai đã và đang mắc căn bệnh này cho một lời khuyên để chữa hoặc cách sống chung với bệnh nếu không chữa được. Cảm ơn mọi người đã đọc tâm sự của tôi.
Nguyệt
Thứ Bảy, 25 tháng 2, 2017
19:53
Unknown
No comments
Tôi đã trải qua mối tình đẫm nước mắt với một người đàn ông mà bản thân cho là anh sẽ đi cùng mình đến hết cuộc đời vào 4 năm trước. Thế nhưng nỗi đau ngày ấy vẫn còn âm ỉ trong tôi cho đến tận hôm nay. Ngày ấy tôi trẻ dại, ở tuổi thanh xuân mơn mởn tôi gặp anh, để rồi anh cho tôi hay tin anh có con với người yêu cũ trong khi vẫn ở bên tôi mỗi ngày. Ngày đó tôi đã đau đớn chấp nhận để anh trở về làm tròn chữ trách nghiệm của người đàn ông. Giờ đây, ở bên tôi đã có người đàn ông mới, anh rất thương tôi, nhưng độ tuổi đã ngoài 30 anh yêu thương chiều chuộng tôi có giới hạn. Tôi tuy tình cảm vẫn chưa đến độ mặn nồng nhưng đã xác định anh sẽ là người mình muốn tiến xa hơn một người yêu.
Hình như tạo hóa đang trêu ngươi hay thử thách khi tôi biết được anh và người yêu cũ vẫn qua lại với nhau, có lẽ là ở mức độ có giới hạn và lý do công việc. Câu hỏi đặt ra là: 2 người họ không cùng công ty, hoàn toàn có thể độc lập với nhau về công việc và tại sao mọi thứ lại diễn ra sau lưng tôi? Chắc mọi người sẽ hỏi tôi không tin anh à? Tại sao tôi không thẳng thắn với anh? Câu trả lời là: "Anh là người có tự trọng, sẽ không làm những việc trái đạo đức". Nhiều lần tôi nhắc anh về vấn đề này và nhận thấy anh có để tâm. Giờ tôi không muốn những suy nghĩ ghen tuông vô căn cứ làm ảnh hưởng tới hạnh phúc của mình nhưng nói đi phải nói lại, tôi sợ chuyện cũ tái diễn vì người ta vẫn có câu "lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy". Phần nữa, tôi là phụ nữ nhưng lại rất sợ phụ nữ, vì chị ta tuy có người yêu mới rồi nhưng vẫn còn tình cảm với anh rất nhiều, chính vì thế mà tôi sợ, không phải sợ vì bản thân yếu kém hơn thiệt mà sợ vì tôi từng quá đau rồi.
Tôi đang bị ám ảnh, muốn xin ý kiến các bạn để có cách giải quyết tốt nhất, thoát khỏi vòng luẩn quẩn này. Tôi là người ít nói, tuyệt đối chưa từng to tiếng nếu có tránh cãi nên rất mong có được lời khuyên ổn thỏa và thông minh giúp bảo vệ hạnh phúc của mình. Chân thành cảm ơn.
Hoa
19:53
Unknown
No comments
Tôi 29 tuổi, vợ 24 tuổi, chúng tôi yêu nhau từ khi em học lớp 11 và cưới nhau sau khi em tốt nghiệp một năm. Hiện tại, tôi là phó phòng xuất nhập khẩu ở công ty nước ngoài, còn em bên bộ phận nhân sự của ngân hàng. Gia đình em ở quê nhưng cấp 3 học trường quốc tế ở TP HCM, cùng lớp với em gái tôi. Sau khi cưới chúng tôi ra riêng xây nhà trên mảnh đất nội tôi cho bằng số tiền hai đứa tiết kiệm được khi em học đại học. Vì lúc em vừa tốt nghiệp cấp 3, tôi có số vốn nên hai đứa mở quán trà sữa, em vừa đi học vừa trông nom, chiều tôi làm về thì phụ em. Do quán mở tại khu vực nhiều trường từ tiểu học tới cấp 3, đại học nên thu nhập mỗi tháng rất ổn.
Hiện tại, chúng tôi đều đi làm nhưng vẫn thuê em họ tôi (đang là sinh viên) quản lý quán trà sữa này. Vợ tôi ở cùng phòng với em gái tôi từ khi học 11 đến lúc đại học. Gia đình khi đó cũng biết mối quan hệ của hai đứa nhưng ủng hộ vì cả hai đều phấn đấu làm tốt học tốt. Ban đầu khi em ở nhà tôi giữa năm lớp 10, tôi cũng không có ấn tượng về em. Nhưng dần dà tôi thích em vì em là cô gái giản dị, không đua đòi hay kiêu kỳ như đa số những cô tiểu thư khác. Khi tôi gặp ba mẹ em thì mới hiểu chính họ đã dạy em nên như vậy; còn chị gái và anh rể thì ngược lại với em hoàn toàn. Khi tôi về nhà em chơi, thỉnh thoảng bà nội hay nói với em lo mà giữ của, không mai mốt chỉ còn cái nhà này về thờ cúng giỗ chạp. Em chỉ cười nói không cần, ở nhà này có nội là được. Tôi yêu em nhất ở tính này, em luôn sống tự lập mà không dựa vào gia đình quá nhiều, nhất là lúc hai đứa tự kinh doanh em không còn nhận trợ cấp từ ba mẹ nữa.
Gần đây em hay nói chuyện với ba mẹ về việc phân chia tài sản (ba mẹ em muốn cho con cái rồi yên tâm đi du lịch nghỉ dưỡng tuổi già). Em muốn ba mẹ phải chia ngang bằng tính từ trước đến giờ, tức là xưa đến giờ em không nhận từ ba mẹ mà vợ chồng chị gái đã nhận để mua nhà, mua xe thì phải thêm khoản đó vào cho em. Tôi bảo em kệ đi, dù sao kinh tế hai đứa mình cũng khá hơn, tùy ba mẹ, hoặc không cho thì trước giờ hai đứa vẫn sống tốt đó thôi.
Em nhất quyết không chịu, nói rằng khi trước em còn nhỏ không nghĩ tới và thấy không cần, giờ em lớn rồi nên khác. Vì vợ chồng anh chị từ trước giờ đều dựa vào ba mẹ, ham chơi hơn ham làm, bất kể gì cũng xin tiền ba mẹ được, khi có chuyện cứ lấy lý do này nọ để không về quê phụ ba mẹ nên em càng không thể để công sức ba mẹ làm ra phá đi vô ích như vậy. Nhất là công ty của ba mẹ, em cho rằng anh chị sẽ làm phá sản. Mấy ngày nay tôi thấy em cứ như biến thành một người khác. Hiện tại vợ vừa mang thai, tôi không muốn em suy nghĩ nhiều rồi ảnh hưởng đến em bé, vì thể trạng của vợ tôi ngày thường hơi yếu hơn so với người khác. Tôi phải làm như thế nào đây?
Hưng
19:25
Unknown
No comments
Tôi là một cô gái tự lập, tuy không xinh đẹp nhưng cũng được 6/10 điểm. Sau khi tốt nghiệp đại học Bách Khoa TP HCM năm 2010, đi làm được 5 năm tại các công ty lớn thuộc TP HCM, tôi quyết định đi du học ngành môi trường ở Australia, mong muốn nâng cao kiến thức, tìm kiếm cơ hội cho mình ở nước ngoài. Tôi vốn mạnh mẽ, một mình trang trải việc học và cuộc sống, gia đình làm nông thuộc một tỉnh miền Tây, nhà đông con nên ba má và anh chị cũng không giúp được gì nhiều cho tôi. Tháng 2/2016 tôi đặt chân đến đất nước mình du học ngày một mình xách va ly ra đi tôi tự nhủ phải thành công mới quay về.
Tháng 6/2016 tôi gặp anh, một người con trai đất Bắc, anh đã sang đây từ năm 13 tuổi, tính đến nay đã 17 năm. Lúc đầu tôi liên hệ với anh vì muốn học lái xe, và thi lấy bằng lái bên đó. Với số tiền tiết kiệm ít ỏi, tôi muốn mua một chiếc xe để đi lại, vì thế qua giới thiệu của bạn bè tôi nhờ anh giúp. Anh dạy lái xe cho tôi rất nhiệt tình, là một người con trai miền Bắc nhẹ nhàng và chu đáo, tuy chỉ là thầy giáo dạy lái xe cho học viên nhưng tôi cảm nhận anh quan tâm, lo lắng cho mình rất nhiều. Rồi chuyện gì đến đã đến, vào một ngày mùa đông giá lạnh, tại điểm cực Nam của đất nước, chúng tôi đã yêu nhau. Từ sau ngày ấy, anh đưa tôi đi du lịch khắp nơi, chỉ cho tôi những điều anh biết về đất nước ấy, tình yêu của chúng tôi thật sự đã rất tuyệt vời.
Nếu mọi thứ cứ êm đềm trôi qua thì tôi đã không viết tâm sự của mình lên đây. Anh thất nghiệp, cuộc sống rơi vào khó khăn trong khoảng tháng 8/2016. Lúc ấy, một mình tôi ở bên cạnh anh, cho anh mượn tiền để xoay xở cuộc sống, trả tiền thuê nhà, cùng anh vạch ra rất nhiều dự định cho tương lai. Tôi đã nghĩ tình yêu này không gì có thể phá vỡ được, nhưng hóa ra không phải. 9/2016, tôi phát hiện mình đã mang thai, anh vui mừng khôn tả, chủ động gọi về gia đình ở Việt Nam để bàn bạc việc cưới xin. Tôi lo lắng lắm vì gia đình chưa biết chuyện gì, mọi chuyện tôi tùy anh lo liệu.
Tháng 10/2016 anh bay về nước trước, tôi ở lại bên này vì còn kỳ thi quan trọng trong năm nay. Thời gian đầu anh về, chúng tôi vẫn liên lạc thường xuyên với nhau, gia đình anh, đặc biệt là má anh rất vui khi biết chúng tôi có em bé, mọi người đã xuống nhà tôi dạm ngõ và bỏ trầu. Đùng một cái, ở bên này tôi bị sẩy thai. Ngày tôi báo tin cho anh cũng là ngày đau nhất, anh đã khóc như một đứa trẻ vì mất đi đứa con. Tôi thương anh nên cố vượt qua nỗi đau, an ủi nhau, sau khi cưới chúng tôi sẽ có những đứa con khác.
Anh về Việt Nam tháng 10 thì tháng 11 tôi cũng đáp máy bay về nước. Ngày đầu tiên trở về, tôi đã biết có sự hiện diện của cô gái khác trong mối quan hệ của chúng tôi. Ngày 19/11 là ngày vu quy của tôi thì ngày 15/11 anh đòi hủy đám cưới. Lý do anh đưa ra cực kỳ khôi hài, rằng anh bị yếu sinh lý, sau này khó có con. Lúc đó vì yêu anh nên tôi năn nỉ hết lời, rằng tôi sẽ cùng anh đi chữa trị. Nhưng anh lại xé nát trái tim tôi bằng câu nói: "Anh không còn tình yêu với em nữa, giờ vẫn cưới vì tình nghĩa". Anh không muốn tôi và gia đình phải xấu hổ với hàng xóm láng giềng, chúng tôi vẫn đám cưới, nhưng sau đám cưới đường ai nấy đi, quay lại Australia, tôi và anh kẻ Bắc người Nam, sau này tôi sẽ nói với gia đình là tôi đã ly dị anh.
Vì gia đình, tôi chấp nhận đề nghị của anh với mong muốn sau đám cưới vợ chồng gần gũi thì anh sẽ suy nghĩ lại, sẽ yêu tôi như ngày xưa. Đám cưới diễn ra bình thường, anh vẫn diễn vai chú rể, thề hứa, hôn tôi trong ngày vui trước mặt mọi người. Đêm tân hôn, tôi một mình trong nước mắt, anh không đụng vào tôi mà cả đêm nhắn tin với cô ta. Ngày hôm sau, anh bỏ tôi đi, cả ngày ở bên người tình, tối cũng không về nhà. Tôi kể hết chuyện với má anh, rồi sau khi tìm hiểu tôi biết được sự thật. Cô gái ấy và anh quen biết nhau trên mạng xã hội đã được 3 năm, nhưng vì hai người ở hai đất nước nên họ chỉ dừng lại ở mức độ bạn bè. Ngày anh về nước, hai người họ gặp nhau, những ngày tôi còn ở bên kia anh đã tìm đến cô ấy như một sự an ủi để vượt qua nỗi đau mất con. Họ yêu nhau từ lúc nào tôi cũng không biết nữa.
Sau đám cưới, tôi thành kẻ đến sau trong chuyện tình của họ, tôi vào vai một đứa con gái vì tiền mà bỏ con của mình, tôi là tất cả sự xấu xa trong mắt anh. Anh nói giữa chúng tôi đã có thỏa thuận là sau đám cưới không còn liên quan gì đến nhau nữa. Chúng tôi chưa đăng ký kết hôn nên không ràng buộc gì về pháp luật. Hiện giờ, người anh muốn lấy làm vợ là cô gái ấy. Lúc đầu, cô ấy không hề biết đến sự có mặt của tôi, tôi lấy số điện thoại và nhắn tin nói cho cô ấy biết thì bị anh mắng chửi không thương tiếc, còn bóp cổ tôi. Người đàn ông tôi từng yêu hết lòng giờ như một con người hoàn toàn khác, tôi tội nghiệp cô gái kia, có thể cô ấy chưa biết con người thật của anh, những lời đường mật anh dành cho cô thì làm sao cô không ngả vào lòng cho được.
Giờ tôi phải làm sao? Nếu tôi im lặng thì một người con gái nữa có thể sẽ giống như tôi, yêu nhầm người. Nếu tôi nói ra thì anh hăm dọa sẽ không để cho tôi yên. Các bạn hãy cho tôi lời khuyên.
Dương
18:25
Unknown
No comments
Tôi là người chồng tồi tệ trong bài viết mà vợ tôi gửi đến tòa soạn vài ngày trước. Sau khi bài được đăng lên, tôi cũng không hề biết mà gia đình tôi có người đọc được đã phản ứng dữ dội với cô ấy (tất nhiên là họ không nói cho tôi biết, sợ tôi sẽ điên lên mà làm gì có hại cho vợ). Tuy nhiên, do quá sợ hãi và hoảng loạn, cô ấy đã mang con bỏ đi hôm qua rồi. Đến lúc đó, gia đình mới nói cho tôi biết lý do cô ấy bỏ đi. Thật sự, lúc đầu tôi rất tức giận khi cô ấy mang chuyện nhà lên đây để rêu rao, nhưng sau khi cô ấy mang con đi, tôi mới thật sự nhận ra khoảng trống vợ để lại quá lớn.
Tôi biết mọi người đang nhìn tôi như một kẻ bệnh hoạn, đê tiện và khốn nạn nhưng tôi không nghĩ mình tồi tệ đến thế trong mắt vợ. Có thể tôi đã quá ích kỷ khi chỉ nghĩ đến cảm xúc của mình mà quên đi cảm xúc của vợ. Tôi đã quá giận cô ấy khi để mình chịu nhục với cơ quan nên mới có những hành xử thiếu tình người như vậy. Giờ cả hai bên nội ngoại không biết cô ấy ôm con đi đâu, tôi chỉ sợ cô ấy cùng quẫn quá mà làm điều dại dột nên chia sẻ lên đây mong cô ấy đọc được mà quay về. Tôi đang rất đau khổ, sẽ ân hận cả đời nếu không gặp lại mẹ con cô ấy. Mong độc giả giúp đỡ, gọi vợ về giúp tôi. Tôi thật sự mong điều đó. Chân thành cảm ơn nhiều.
Vũ
18:25
Unknown
No comments
Tôi viết ra tâm trạng này của mình dù biết rằng sẽ hứng chịu nhiều gạch đá của người đời nhưng phải viết ra cho nhẹ lòng. Tôi 30 tuổi, cái tuổi đáng ra là chín mùi của cuộc sống nhưng hiện chơi vơi lắm. Tôi yêu say đắm một người đàn ông có vợ con, chúng tôi vô cùng thoải mái trong cuộc sống hàng ngày. Bạn bè tôi và anh ai nhìn vào cũng biết hai đứa là một đôi đang yêu nhau. Bạn tôi cũng nhiều lần cảnh báo, khuyên tôi nên đề phòng người đàn ông có vợ này, nhưng tôi tự tin là mình không bị ai cản trở. Tôi không lệ thuộc vào anh về tiền bạc hay lợi dụng bất cứ cái gì. Tôi có công việc và cuộc sống ổn định, ở nhà thuê và đang chờ cơ hội để mua nhà. Từ lúc quen nhau đến nay đã 5 năm, thỉnh thoảng chúng tôi qua đêm ở khách sạn. Những lúc bên nhau tôi cảm thấy hạnh phúc, quên hết mọi lo toan của cuộc sống.
Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, vợ anh phát hiện mối quan hệ này, chị gọi điện gặp tôi để nói chuyện. Khi gặp nhau tôi vô cùng cảm phục chị vì chị nhẹ nhàng nói chuyện. Chị nói cảm thấy thương hại tôi, không một lời trách móc tôi hay chồng chị. Chị nói nếu hai người muốn đến với nhau sẽ đồng ý buông tay anh. Không phải chị hết yêu chồng mà vì yêu nên mới làm như vậy. Tình yêu của chị và chồng sẽ bỏ vào cái hộp chôn sâu trong lòng. Chị mời tôi dùng bữa sáng cùng, không biết sao lúc ấy tôi như trút bỏ được gánh nặng, hứa với chị là sẽ từ bỏ anh, gửi lời xin lỗi chị.
Sau ngày hôm đó tôi cảm thấy mình như đi giữa không trung mờ mịt, trong đầu nhiều câu hỏi lung tung. Tôi tự hỏi sao mình lại ngu ngốc quá. Cảnh kẻ thứ ba, rồi đánh ghen tôi chỉ đọc qua mạng xã hội nay nó lại rơi vào tôi. Tại sao tôi lại quen người đàn ông như thế? Anh gọi điện an ủi, trấn an tôi. Tôi hỏi anh có thương cho nghịch cảnh của tôi không? Rồi anh nghe tôi quyền rủa, trách hận. Chúng tôi vẫn là tình nhân của nhau một cách lén lút, liên lạc kín đáo hơn. Tôi oán anh, hận anh hại tôi, hận tôi kém cỏi. Trang cá nhân trên mạng xã hội tôi cũng khóa lại vì sợ ai đó vào xem rồi bình phẩm không hay, mỗi khi điện thoại reo tôi giật mình vì sợ cuộc gọi không mong muốn. Tại sao cả hai đều gây ra chuyện mà giờ mình tôi lại lo sợ và chịu đựng?
Nhiều đêm nằm một mình tôi thấy ghét bản thân, tại sao lại mất hết lý trí, vùi đầu vào chuyện không đâu để người ta xem thường. Tôi cảm thấy mình còn maiy mắn khi gặp vợ anh, một người vợ hiền lành và chịu đựng. Nếu là tôi, chắc không thể cư xử bình tĩnh được như chị. Còn anh, một người đàn ông tham lam, khi đến với tôi anh có nghĩ cho vợ con không? Vợ con anh ở đâu trong lúc tôi bên anh? Còn ngược lại, tôi ở đâu trong anh khi anh bên vợ con. Thật buồn cười cho sự đời. Nếu yêu nhau thật sự, anh bỏ vợ con để đến với tôi, liệu anh có bỏ tôi để đến với người khác không? Không ai biết trước được chuyện tương lai, rồi tôi và anh sẽ bị quả báo. Anh ác đức hay tôi ác đức, tôi nghĩ cả hai chúng tôi đều như nhau. Hay tôi và anh sẽ biến khỏi cuộc đời này cho vợ con anh được yên?
Tôi hay đọc mục Tâm sự, mọi thứ đều có lý lẽ của nó nhưng không lý lẽ nào để biện minh cho kẻ ngoại tình hay kẻ thứ ba giống như tôi. Có những người như tôi mới có kẻ ngoại tình và ngược lại; nếu không có chúng tôi thì cuộc đời này chắc đẹp lắm đúng không? Tôi xin lỗi và không mong được tha thứ.
Loan
18:25
Unknown
No comments
Tôi 31 tuổi, vợ 28 tuổi, quen nhau hơn 2 năm thì chúng tôi tiến tới hôn nhân và sau hai năm tiếp chúng tôi có con, giờ cháu được 2 tuổi. Thời gian còn tìm hiểu chúng tôi tâm sự tất cả các mối tình đã trải qua của cả hai, vì là thật lòng nên tôi kể hết những mối tình và kỷ niệm tình yêu cũ cho em nghe, em cũng vậy. Trong những người em có,có một người mà giờ vợ tôi thường xuyên nhắn tin tâm sự. Theo lời kể ngày xưa của vợ thì người đàn ông đó nhỏ hơn em một tuổi, quen nhau lúc em đi học nghề qua một người bạn. Em nói lúc đó người ấy đang tán tỉnh bạn thân của em, rồi cũng có ý với em nhưng em không có cảm tình. Tôi hoàn toàn tin tưởng vợ trong thời gian này mặc dù chúng tôi thỉnh thoảng bất đồng.
Do công việc tôi phải vào TP HCM làm một năm nay, còn vợ ở quê , khoảng 5 tháng tôi mới về nhà một lần. Tết vừa rồi về quê tôi có thấy tin nhắn của người cũ và vợ tôi trên điện thoại dù chỉ là vài câu hỏi han nhau. Tôi nói với vợ là không muốn 2 người liên lạc nữa, vợ nói chỉ hỏi han bình thường và hứa sẽ không thế nữa. Hết tết tôi tiếp tục vào Nam công tác. Rồi một ngày tôi lấy laptop của mình để vào mạng xã hội giải trí. Thông thường tôi chỉ vào bằng điện thoại. Trời xui đất khiến thế nào máy tính còn lưu tài khoảng mạng xã hội của vợ, từ đó tôi biết được vợ và người đàn ông kia thường xuyên nhắn tin với nhau. Cậu ta chưa có gia đình. Tuy tin nhắn chưa thể tình cảm rõ ràng nhưng qua cách xưng hô tôi nghĩ họ phát sinh tình cảm chính thức giờ chỉ còn là vấn đề thời gian. Giờ xưng hô là chị em, lúc thì xưng tên thân mật, cậu kia tỏ thái độ quan tâm con trai tôi và xưng là cậu.
Tin nhắn qua lại giữa 2 người vợ tôi thường xóa ngay khi trò chuyện kết thúc. Từ lúc phát hiện đến nay đã 3 ngày và ngày nào cũng trò chuyện vài lần, nhiều nhất là vào đêm khuya đến tận 12h. Trong các tin nhắn tôi thấy có nói về cuộc hẹn cà phê nhưng chưa chính thức thời gian. Tôi đang thực sự lo lắng cho hạnh phúc gia đình non trẻ, nếu không có gì tại sao lại mờ ám, xóa tin nhắn và lén lút tâm sự cùng nhau, rồi còn hẹn lúc nào rảnh điện thoại nói chuyện? Tôi không biết phải làm như thế nào, tiếp tục âm thầm theo dõi để vợ không còn chối cãi hay cho cô ấy biết mọi chuyện và bắt hứa không tái diễn nữa, đồng thời nói chuyện với người đàn ông kia để khỏi đổ bể hạnh phúc gia đình?
Mấy hôm nay tôi như người mất hồn, không làm được gì và không ngủ được để chụp tin nhắn làm bằng chứng (vì tìm được mật khẩu mạng xã hội của vợ nên tôi đăng nhập thêm vào thiết bị khác để xem). Vợ tôi còn hỏi cậu kia cách đổi mật khẩu vì có lần tôi nhắc đến cậu ta khi ngày đầu tiên phát hiện. Mong bạn đọc tư vấn cho tôi lời khuyên.
Nam
Thứ Sáu, 24 tháng 2, 2017
22:15
Unknown
No comments
Vợ chồng tôi 35 tuổi, có 2 con trai gái đủ cả. Chúng tôi yêu nhau 5 năm rồi mới cưới nên hoàn toàn là do tình yêu. Trong gia đình, tôi là người có thu nhập cao hơn chồng nhưng trước đây hoàn toàn không bao giờ suy nghĩ về việc đấy, toàn tâm toàn ý lo lắng cho gia đình, con cái, đối với gia đình chồng cũng rất chu toàn. Tuy nhiên 2 năm trước anh ngoại tình, tôi đã viết đơn ly hôn nhưng chồng cầu xin tha thứ và tôi chấp nhận. 2 năm qua tôi theo dõi thì thấy chồng không hề có dấu hiệu gì cả, tôi tha thứ cho chồng nhưng hoàn toàn thay đổi suy nghĩ cũng như cách sống. Tôi không còn tập trung lo lắng nhiều cho gia đình nữa mà giải phóng bản thân, đầu tư hơn cho mình, giao phó nhiều việc gia đình cho chồng chứ không ôm đồm nữa. Chồng cũng rất hợp tác và động viên tôi không phải làm việc nhiều, nghỉ ngơi cho đầu óc thanh thản.
Đối với tôi, cuộc sống khi không phải hy sinh cho người khác nữa thật là thoải mái. Tuy nhiên gần đây có một việc khiến tôi suy nghĩ nhiều. Trước đây, mẹ chồng sống với anh chị chồng, vợ chồng tôi ra ngoài thuê nhà ở riêng. Mẹ chồng không hợp với chị dâu, tôi hoàn toàn hiểu rằng do ở cùng nhau nên mới nảy sinh nhiều vấn đề chứ chị dâu còn tốt và chăm chỉ hơn tôi nhiều. Trước giờ tôi vẫn rất tốt với nhà chồng, được mẹ chồng yêu quý nhưng do chúng tôi không ở cùng bà, thi thoảng gặp nhau nên mới như vậy. Chị dâu và mẹ chồng tôi liên tục xảy ra xung đột, chi gái chồng có ý bảo chúng tôi về ở với bà vì thương mẹ không vui vẻ khi ở với vợ chồng anh cả. Hiện bà và vợ chồng anh cả ở nhà của ông bà (bố chồng tôi đã mất). Nếu như là trước khi vợ chồng tôi có chuyện, tôi hoàn toàn có thể vui vẻ chấp nhận đề nghị này, nhưng giờ đây tôi không thấy thoải mái nếu phải ở với mẹ chồng, đây thực sự là tâm lý của tôi lúc này.
Tôi biết giữa mẹ chồng và con dâu không bao giờ là việc đơn giản, tôi đã phải chịu rất nhiều áp lực trong việc kiếm tiền nuôi gia đình, áp lực trong việc tha thứ cho một người chồng phản bội và giờ đây phải thêm áp lực sống với mẹ chồng nữa thì tôi không biết có trụ nổi không. Tôi muốn nói rõ là tôi vẫn rất yêu quý mẹ chồng, chưa hề có bất kỳ xung đột nào cả, nhưng nếu ở cùng nhau chắc chắn sẽ có vấn đề. Tôi thấy mình khá ích kỷ, nhưng vì chồng từng phản bội nên tôi nghĩ anh không xứng đáng để mình phải hy sinh nhiều, thậm chí tôi còn có suy nghĩ nếu anh bắt tôi phải sống cùng mẹ chồng thì có thể tôi sẽ ly hôn bởi không muốn cuộc sống của mình bế tắc thêm.
Tôi nghĩ cuộc sống sau khi ly hôn chắc chắn sẽ tốt hơn bởi tôi tự chủ kinh tế và không còn yêu chồng nhiều, lý do duy nhất tôi chấp nhận bởi vì các con và tình nghĩa vợ chồng bao nhiêu năm. Các bạn có thể giúp tôi nhìn nhận lại vấn đề này trước khi nhà chồng có ý kiến được không? Tôi có ích kỷ quá khi không muốn sống với mẹ chồng?
Hằng
22:15
Unknown
No comments
Tôi và bạn gái bằng tuổi, chia tay nhau một tháng trước dù đã quen nhau được 8 năm. 4 năm đầu bạn gái theo đuổi tôi, tới năm thứ 5 chúng tôi mới chính thức yêu nhau. Một tháng trước cô ấy nói chia tay vì không còn yêu tôi nữa, nói khi gặp nhau cô ấy không còn cảm giác háo hức như xưa. Trước đó vì bận học với đi làm thêm nên tôi ít quan tâm, lâu lâu mới hẹn cô ấy đi chơi. Vì mệt nên những cuộc đi chơi đối với tôi là cực hình, không còn hứng thú, chúng tôi chỉ gặp nhau cho có, uống ly nước rồi về.
Giờ cô ấy nói lời chia tay tôi cảm thấy hụt hẫng, khó chịu, như mất đi mọi thứ. Tôi níu kéo trong một tháng, cuối cùng cô ấy chỉ chấp nhận làm bạn. Qua cách nói chuyện tôi thấy cô ấy vẫn còn quan tâm đến mình nên ngỏ lời tiếp tục tình yêu này. Cô ấy không đồng ý, nói giờ đã hết yêu tôi rồi. Trong lúc nóng giận, tôi nói nặng lời với cô ấy, sau đó thấy hối hận vì việc đã làm. Tôi nhắn tin xin lỗi thì cô ấy bảo: "Em mất lòng tin ở anh quá nhiều rồi, giờ xin anh để em yên một thời gian. Em không muốn nói gì hết''. Sự việc qua 2 ngày rồi mà tôi chỉ biết im lặng. Mong mọi người giúp tôi có cơ hội quay lại với cô ấy.
Phong
22:15
Unknown
No comments
Tôi 23 tuổi, ở Sài Gòn, vừa mới tốt nghiệp đại học; anh 25 tuổi đang làm ở Bến Tre. Chúng tôi quen nhau đã hơn 2 năm, đã đi quá giới hạn. Anh muốn hỏi cưới tôi trong năm nay, từ khi em biết điều này em rất lo lắng. Nếu lấy anh ấy tức làtôi phải bỏ hết gia đình, bạn bè ở đây. Tôi là người cô độc, gần như ở nhà cả ngày, rất hiếm khi đi chơi, tôi cảm thấy rất vui vẻ và hạnh phúc khi ở nhà. Ba mẹ đều rất thương và chiều chuộng, gần như tôi không phải làm gì trong nhà. Tôi chỉ vừa học xong, vẫn chưa làm gì cho gia đình mình, chưa chăm sóc được cho ba mẹ và đưa họ đi du lịch như đã nói.
Anh ấy là một người rất tốt bụng, yêu và chấp nhận tất cả khuyết điểm của tôi, chịu đựng tính khí thất thường và trẻ con của tôi. Chúng tôi cãi nhau khá nhiều vì anh hơi vô tâm, khá gia trưởng. Ai cũng có khuyết điểm, tôi nghĩ thế nên thật sự vẫn rất yêu anh. Tôi đã nói với anh về vấn đề lên TP HCM ở (nơi nhà tôi đang sống), nếu lấy nhau nhưng anh không đồng ý, nói nếu tôi không về quê anh sống thì thôi, anh chỉ muốn sống ở quê thôi. Tôi không muốn chia tay anh và cũng không muốn xa gia đình mình. Tôi phải làm như thế nào?
Huyền
20:50
Unknown
No comments
Tôi là người chồng rất mực yêu thương gia đình, là người đàn ông của công việc, không hiểu sao tôi lại bị phản bội một cách vô lý. Xin kể cho các bạn nghe câu chuyển vợ phản bội tôi như thế nào (tôi không phải là người nói xấu vợ nhưng cuộc sống giờ rất bế tắc). Tôi và vợ cưới nhau đến nay đã được 19 năm và có với nhau 2 đứa con một trai một gái đều khỏe mạnh, khôn lớn và học hành ngoan ngoãn. Một ngày tháng 12/2016 tôi đi phải đi công tác tại một tỉnh miền Tây trùng với ngày đám cưới con của một đồng nghiệp. Vì đi công tác tôi đã nói với vợ đi thay đám cưới này (đám cưới chủ yếu là anh chị em trong công ty tôi làm việc). Trong đám cưới vợ tôi đã uống nhiều bia và có ngẫu hứng chụp hình ảnh với một số đồng nghiệp của tôi (lớn có nhỏ có). Trong số những người đồng nghiệp đó có một người thua vợ chồng tôi tới 12 tuổi, đã có gia đình, em xin số điện thoại của vợ tôi và cô ấy đã cho.
Sau buổi đám cưới, vợ và cậu ấy thường xuyên liên hệ tâm sự với nhau trên mạng xã hội được khoảng một tuần thì họ hẹn hò nhau đi ăn và uống cà phê, có đi đâu nữa tôi cũng không biết. Cho đến đầu năm 2017 tôi thấy sự khác biệt của vợ trong cuộc sống thường ngày nên đã tìm hiểu thì phát hiện vô số tin nhắn giữa hai người đó. Họ nói với nhau những lời yêu thương, nhớ nhau, không thể xa nhau được, không thể quên nhau, rồi họ diễn tả tất cả sự âm yếm của nhau khi gặp mặt. Tôi đọc mà lòng đau thắt, sao tôi lại bị phản bội một cách vô lý vậy? Tôi có làm gì nên tội đâu. Đọc tất cả các tin nhắn đó xong tôi thấy mình chẳng có chút hình ảnh nào trong mắt người vợ xấu xa đó, thấy tất cả đều vô nghĩa.
Tôi gặp mặt và hỏi người em đồng nghiệp tại sao lại làm điều đó với tô, cậu ta cũng chỉ nói được lời xin lỗi. Vợ tôi cũng vậy, chỉ một câu xin lỗi. Đối với tôi sự phản đội và lăng nhăng là không thể chấp nhận được, giờ tôi phải làm sao đây, mọi người hãy cho tôi một lời khuyên. "Mắt không thấy thì tim không đau, tôi đây mắt thấy và biết nữa nên đau lắm".
Nguyên
18:35
Unknown
No comments
Những tưởng lấy vợ là cách mà tôi có thể quên được em nhưng hóa ra đã quá sai lầm. Tôi và em làm chung công ty, em không xinh đẹp, không quyến rũ như bao cô gái khác nhưng chẳng hiểu sao tôi lại thích em từ lần gặp đầu tiên. Càng tiếp xúc tôi càng thích em, có lẽ do em là cô gái hiền lành, dễ thương và đặt biệt rất biết cách quan tâm người khác (vì thế vào công ty không bao lâu thì có nhiều người để ý. Không một ai có thể mở cửa được trái tim của em, vì vậy tôi cũng ngại không dám ngỏ lời, sợ một khi nói ra chúng tôi không thể làm bạn bè như trước nữa. Tôi âm thầm quan tâm em giống như một chàng ngốc vậy. Có lần em đi công tác cả tuần, vì nhớ em quá nên tôi năn nỉ anh bạn đi chung lén chụp hình của em gửi cho tôi ngắm đỡ nhớ. Không ngờ anh bạn đó lại bán đứng tôi, anh ta không những cho em xem tin nhắn của tôi mà còn cho mấy người đi chung chuyến công tác xem. Sau khi em xem xong liền bỏ về phòng. Anh bạn kia vội gọi cho tôi báo tình hình, lúc đó tôi rất sợ, sợ em giận, không thèm nhìn mặt tôi nữa.
Mọi chuyện đã như vậy tôi đành lấy hết can đảm gọi cho em. Em vừa bắt máy liền hỏi tôi làm vậy là có ý gì. Nghe giọng của em giống như tức giận cho nên tôi đành phải thú nhận hết là tôi thích em mà không dám nói, em đi công tác đã mấy ngày nên tôi nhớ muốn nhìn hình coi em ra sao. Khi tôi nói xong em im lặng một hồi lâu, cứ nghĩ xong, em im lặng coi như chuyến này mình tiêu thật rồi. Trong lúc tôi đang hoang mang suy nghĩ thì nghe giọng em trong điện thoại nói: "Muốn nhìn hình em thì nói em một tiếng, không cần nhờ người khác", xong em cúp máy. Tôi vẫn chưa kịp hiểu thì em đã gửi cho một tấm hình và nhắn: "Mỗi ngày gửi cho anh một tấm, không cần nhờ người khác nữa". Rồi lại một tin nhắn đến: "Em cũng rất nhớ anh". Lúc tôi đọc được tin nhắn này bết em đã mở lòng đón nhận tình cảm của tôi, tôi mừng không sao tả nổi.
Sau chuyến công tác đó chúng tôi chính thức hẹn hò, cùng nhau trải qua những ngày tháng yêu nhau thật hạnh phúc. Sau hai năm yêu nhau cuối cùng em cũng đồng ý cho tôi về ra mắt gia đình, tôi hồi hộp khẩn trương nhưng em cứ cười và nói: "Anh yên tâm có em ở bên, không cần lo lắng". Tôi đã rất vui khi gia đình em tỏ ra rất thích tôi. Trong lúc tôi đang đắm chìm trong hạnh phúc thì em lại thay đổi, em ít trả lời tin nhắn của tôi hay tìm cớ để tránh mặt tôi. Em còn xin công ty cho đi tu nghiệp một năm, tôi chỉ biết được thông tin đó một giờ trước khi em lên máy bay. Trước khi đi em nhắn: "Em xin lỗi anh rất nhiều. Em biết khi anh đọc tin nhắn này sẽ rất hận em nhưng em không muốn lừa dối anh. Bạn trai cũ của em đã trở về, anh ấy xin một cơ hội và em đã đồng ý vì vẫn còn yêu anh ấy".
Tôi như phát điên khi đọc được dòng tin đó, gọi cho em mắng nhiếc, nói em là kẻ tàn ác, trách tôi tại sao lại đối xử với tôi như vậy. Đáp lại những câu trách mắng của tôi chỉ là câu: "Em xin lỗi". Em bỏ lại tôi với vết thương quá lớn, coi tình yêu của tôi như một trò chơi. Tôi hận em đã mang hy vọng đến giờ lại cướp đi của tôi tất cả. Trong lúc tôi đang chơi vơi, tuyệt vọng thì ba lại bị bệnh nặng, muốn thấy tôi lấy vợ để dù ông có ra đi cũng an lòng. Ba nhắm cho tôi một cô gái được gia đình đều ưng. Có lẽ vì tổn thương tình cảm nên tôi không tin vào tình yêu nữa, nghĩ lấy ai cũng được, miễn quên em và khiến ba có thể an lòng.
Đám cưới tôi mời cả công ty, ai cầm thiệp mời cũng trêu làm gì mà gấp vậy, chẳng phải cô ấy đi tu nghiệp chưa về sao, không lẽ chạy về làm đám cưới rồi chạy sang bên đó nữa? Tôi chỉ cười buồn và nói cưới người khác. Những nụ cười trên môi của họ bỗng cứng đờ khi thấy tên cô dâu là một cái tên xa lạ. Ngày đám cưới, cô dâu tươi cười rạng ngời nhưng tôi thì ngay cả nụ cười xã giao cũng lười. Hai tháng sau em trở về vừa nhìn thấy tôi đã vội quay đầu lảng tránh, thấy em hành động như vậy không hiểu sao tôi lại rất tức giận. Tôi biết em đã biết chuyện tôi kết hôn, vậy tại sao em không nói gì? Suy nghĩ đó làm tôi khó chịu, vậy là cứ mỗi lần nhìn thấy em nói chuyện với đồng nghiệp là tôi lại tìm cớ để nói chuyện gia đình mình hạnh phúc ra sao khi cưới vợ.
Mỗi lần nhắc đến vợ tôi, em chỉ gượng cười rồi cúi gằm mặt xuống đất, lúc đó tôi cứ nghĩ có phải em hối hận vì đã chia tay tôi hay không? Nghĩ vậy trong lòng tôi vô cùng hả hê. Mấy anh trong công ty thấy tôi đã có vợ nên ai có tình cảm với em cũng lần lượt tán tỉnh. Lúc đó tôi đã nghĩ em đúng là đáng sợ, đã có bạn trai vậy mà còn lừa gạt mọi người, có ngày em sẽ bị người mà em yêu bỏ rơi thôi. Từ lúc em quay về không ngày nào tôi không nghĩ đến em dù em làm gì, đi với ai tôi đều tìm cách nói móc. Có lẽ tôi cũng không phát hiện tại sao mình lại hành động như vậy. Tôi cứ nghĩ mình ghét em nhiều lắm, cho đến một ngày em đột nhiên bị ngất phải đưa vào bệnh viện, lúc thấy em bất tỉnh không hiểu sao tôi đã vô cùng lo lắng, bỏ tất cả công việc để chăm sóc cho em.
Ngày đó tôi vô tình nghe bác sĩ nói bệnh em ngày một tiến triển nhiều hơn. Thì ra cấu tạo máu của em có vấn đề, khó có khả năng làm mẹ, dù có mang thai cũng sẽ sinh non hoặc khó sinh, việc con bị di truyền là rất cao. Trong ngày hôm đó tôi biết được em không hề quay lại với người yêu cũ, chỉ là em đã phát hiện mình bị bệnh cách đây một năm trong một lần đi khám sức khỏe. Hóa ra lý do em chia tay tôi là như vậy sao? Là do tôi thích trẻ con, do tôi là con trai đích tôn, do em suy nghĩ cho gia đình tôi nên mới âm thầm chịu đựng đau khổ mà rời xa? Lúc tôi hỏi em tại sao ngày đó không nói rõ, em chỉ cười rồi nói mọi chuyện đã qua rồi, có một số chuyện đã xảy ra thì không thể thay đổi được. Bây giờ em cảm thấy mình rất tốt, muốn thấy tôi hạnh phúc. Em bảo sẽ vui vẻ, hạnh phúc khi tôi hạnh phúc. Đêm hôm đó tôi trở về nhà nhìn thấy vợ mình và lại nhớ đến em, nhớ đến nỗi đau mà em đang phải chịu đựng. Tôi âm thầm ngắm nghía những bức ảnh của em khi xưa mà lòng chua xót, tôi trách mình tại sao lại nông nổi, buông tay em dễ dàng như vậy, đáng lẽ giờ này tôi phải bên cạnh em.
Những ngày sau đó tôi luôn đi sớm về khuya vì không muốn đối diện với vợ mà cứ nhớ về em, tôi biết mình có lỗi với vợ nhưng trái tim chỉ nhớ người cũ, không cách nào ngăn được. Có nhiều đêm tôi thức nhớ về em, nhớ về kỷ niệm của hai đứa. Cũng có nhiều đêm tôi không kiềm chế được đã nhắn tin cho em: "Anh xin lỗi nhưng thật ra còn nhớ và yêu em nhiều lắm, dù đã cố gắng nhưng anh không sao quên được em". Tôi biết em vẫn yêu tôi nhưng lại không cho phép chúng tôi đến với nhau. Em luôn nói tương lai của tôi là gia đình, là vợ, chứ không phải em, rằng tôi hãy dành thời gian cho vợ nhiều hơn,y mở lòng đón nhận tình cảm của vợ. Em đã là quá khứ, hãy coi em như một người bạn tri kỷ, đừng cố níu giữ quá khứ.
Tôi đã gật đầu hứa với em nhưng lại không thể làm được. Mỗi lần tôi có tâm sự, người nhớ đến đầu tiên là em chứ không phải vợ. Vì gia đình tôi không thể ly dị vợ nhưng cũng không cách nào mở lòng với cô ấy. Tôi luôn nhớ đến em, muốn quan tâm nhưng em luôn từ chối. Giờ tôi đang rối lắm, không biết phải làm sao?
Hoàn
Thứ Năm, 23 tháng 2, 2017
01:29
Unknown
No comments
Tôi 31 tuổi, chồng hơn một tuổi, chúng tôi mới kết hôn được gần hai tháng, từng là bạn bè hơn 12 năm qua. Năm ngoái, anh bày tỏ tình cảm và mong muốn được gắn bó với tôi. Lúc đó tôi có tình cảm với anh nên đồng ý. Được gia đình hai bên ủng hộ, chúng tôi nhanh chóng làm đám cưới vào cuối năm 2016. Trước khi cưới, tôi phát hiện anh chơi 'đá', bạn bè xung quanh anh toàn những người thật sự có vấn đề, có người từng lấy 3 đời vợ, có người bị vợ bỏ, có người là dân anh chị, quan trọng hơn là nhiều kẻ cũng chơi ma túy đá và họ thường xuyên hẹn hò với nhau. Đồng nghiệp hầu như anh không chơi cùng.
Tôi vẫn quyết định lấy anh dù biết điều đó vì nghĩ khi có gia đình anh sẽ có trách nhiệm hơn, tôi muốn giúp anh nhận ra cái sai và từ bỏ con đường sai trái đó. Không chỉ vậy, anh còn chơi bài trên điện thoại hàng ngày tốn đến hàng triệu tiền thẻ cào. Có những ngày anh tiêu tốn cả chục triệu. Bản tính cáu gắt, dễ tức giận, hễ tức lên anh có thể đập phá đồ đạc. Tôi giận cũng có, nhẹ nhàng tâm sự với chồng rất nhiều lần, khuyên chồng đi khám theo phương pháp đông y, uống thuốc và sẽ nghỉ việc để ở bên giúp anh ấy cai nghiện, thế mà anh không đồng ý. Tôi cũng đề xuất hai vợ chồng rời đi nơi khác sinh sống, muốn tách anh ấy ra khỏi môi trường bạn bè xấu, anh lại không đồng ý.
Nhiều lần anh sử dụng thẻ ATM lương của tôi để nạp thẻ chơi game, tiền trong ví tôi không cánh mà bay. Tiền anh mang đi cho bạn bè, tiêu pha vào tệ nạn làm tôi quá mệt mỏi, anh không nhận ra đó là sai trái. Tôi cảm thấy quá mệt mỏi dù mới cưới có 2 tháng. Chưa có ngày nào tôi được có cảm giác hạnh phúc. Có hôm 11h30 đêm lặn lội tìm chồng, thậm chí 3h sáng vẫn chưa biết chồng ở đâu. Tôi định xin nghỉ không lương, đi đâu đó một thời gian ngắn cho anh ấy thời gian suy nghĩ xem có thật sự cần đến gia đình không. Xin hãy cho tôi lời khuyên. Chân thành cảm ơn chuyên mục.
Hà
00:29
Unknown
No comments
Tôi quen anh trong một lần anh về quê công tác, thời gian anh ở quê chúng tôi có gặp nhau vài lần nhưng cũng chỉ là quan hệ xã giao, không nảy sinh bất kỳ cảm xúc nào. Sau khi anh về lại thành phố đã nhắn tin và gọi điện nói chuyện với tôi rất nhiều, anh nói yêu và nhớ tôi. Chồng tôi đi công tác xa nhà, mỗi năm chỉ về vài ba lần, có lẽ vì xa chồng và công việc nhiều áp lực nên tôi thường xuyên chia sẻ tâm sự với anh, rồi dần tôi nhận thấy mình yêu và nhớ anh rất nhiều. Chúng tôi chưa đi quá giới hạn, tất cả chỉ là cảm xúc gửi qua dòng tin nhắn, cuộc điện thoại.
Tết vừa rồi anh về lại quê, chúng tôi có hẹn gặp nhau, tôi cũng xác định chỉ gặp mặt và nói chuyện như những người bạn vì nhớ anh nhiều. Rồi tôi phát hiện ra, anh cũng nói chuyện, tán tỉnh, yêu đương, hứa hẹn với người bạn thân của tôi ở quê. Tôi hỏi anh có mối quan hệ như thế nào với bạn tôi? Anh không trả lời. Anh về gặp bạn tôi, họ trao cho nhau những cái nhìn âu yếm, cử chỉ yêu thương, tất nhiên chỉ mình tôi nhìn thấy điều đó, vì họ rất kín đáo. Tôi đau khổ, tổn thương đến tột cùng, sa sút tinh thần, không thể tập trung bất kỳ công việc gì.
Biết mình đã sai khi phản bội chồng, dành tình cảm cho người đàn ông khác, mặc dù chưa có gì xảy ra trong mối quan hệ này nhưng tôi hận người đàn ông này, có lẽ đây là cái giá mà tôi phải trả. Tôi xấu xa nên cũng gặp phải người như vậy. Tôi trải lòng để cảm thấy nhẹ nhõm hơn dù biết rằng sẽ nhận được nhiều gạch đá của độc giả.
Huyền
Thứ Tư, 22 tháng 2, 2017
19:09
Unknown
No comments
Tôi sinh ra tại vùng đất miền Trung nắng gió, sau đó có nhiều năm học tập và sinh sống tại TP HCM, tôi đã trải qua 2 mối tình nhưng đến ngày nay vẫn một mình cô độc giữa chốn này. Mối tình đầu tiên bắt đầu từ những năm học cấp 3, sau đó tôi và cô ấy vào TP HCM để tiếp tục học đại học. Mối quan hệ ngày càng gắn bó hơn qua những năm cùng chung sống và học tập ở đây. Tuy nhiên, trở ngại lớn nhất lại xuất phát từ mong muốn cho cô ấy là được đi định cư nước ngoài (bằng mọi cách có thể). Gia đình cô ấy đã làm mọi cách ngăn cản chúng tôi. Với áp lực từ mẹ, cô ấy đã phải rời xa tôi để lấy Việt kiều và đi định cư tại Australia. Kể từ ngày cô ấy ra đi, tôi không còn tâm trí để ý đến bất kỳ cô gái nào khác, chỉ dồn hết sức vào việc gây dựng sự nghiệp.
Rồi một ngày, tôi đã gặp người con gái khác ở quán cà phê, là sinh viên vừa ra trường. Do chưa xin được công việc theo nguyện vọng nên em đã phải làm công việc phụ bán hàng tại quán cà phê đó. Ánh mắt to tròn, ngây thơ của em đã làm tôi để ý ngay từ ngày đầu tiên. Tôi bắt đầu đến quán đó nhiều hơn, đôi khi chỉ để ngắm nhìn em. Sau một tháng làm quen, em đã đồng ý làm bạn gái tôi. Cuộc tình cứ bình lặng trôi qua, tôi chăm lo cho em nhiều từ vật chất đến tinh thần. Tưởng như mọi việc sẽ kết thúc tốt đẹp thì một lần nữa tôi lại rơi vào hoàn cảnh bị ngăn cản bởi gia đình em, lý do duy nhất là tôn giáo.
Tôi theo đạo Phật, gia đình em theo đạo Thiên Chúa. Với em, sự khác biệt tôn giáo không là rào cản lớn nhất, tuy nhiên sự hiếu thảo của em và áp lực của gia đình khiến em phải xa tôi. Sau cuộc tình này, tôi gần như không tin vào tình yêu. Rồi trong một lần đi tiếp khách hàng tại quán karaoke, tôi lại gặp người con gái khác, là tiếp viên ở đây. Khi gặp cô ấy, tôi đã chết lặng vài phút vì nhìn rất giống người cũ của tôi. Cô ấy rất hồn nhiên, vui tươi. Cũng từ ngày đó, tôi đã quyết tâm sẽ kéo cô ấy ra khỏi môi trường không tốt đó. Tuy nhiên, tôi lại rất sợ một ngày nào đó cô ấy sẽ lại rời xa tôi vì lý do nào đó. Tôi biết cô ấy đã quen sống một cuộc sống vật chất. Hoặc nếu gia đình tôi biết xuất thân của cô ấy thì sẽ phải làm sao đây? Tôi có nên tiếp tục duy trì mối quan hệ này hay không? Xin mọi người cho lời khuyên, chân thành cảm ơn.
Thành
18:49
Unknown
No comments
Tôi là tác giả bài: "Tôi muốn mình biến khỏi cuộc đời này". Xin chân thành cảm ơn mục Tâm sự đã giúp tôi chia sẻ câu chuyện về cuộc đời của mình, cảm ơn các độc giả đã đồng cảm và gửi lời động viên đến tôi. Người ta nói cuộc đời không ai biết được chữ ngờ quả không sai, sau khi nhận được nhiều lời góp ý tích cực, tôi đã có cái nhìn lạc quan hơn về cuộc sống, dĩ nhiên nếu nói dẹp bỏ sạch tâm trạng trước đó là không có. Để không quá chú tâm và suy nghĩ về bản thân. tôi tập sống lành mạnh hơn, không nhậu nhẹt, không thức khuya, tham gia câu lạc bộ gym, gặp gỡ giao lưu bạn bè rộng hơn để hạn chế tối đa thời gian gặp và thậm chí nghĩ tới cậu bạn đồng nghiệp, nhưng rồi cuộc đời không như tôi tưởng.
Dạo trước mọi người hay nói tôi nhìn sa sút và ốm, điều này với tôi cũng bình thường vì nghĩ đó là hậu quả của việc thức khuya và suy nghĩ nhiều. Nhưng từ cậu trai nặng 67kg vô tình lúc tập gym cân lại tôi còn chỉ 52kg thì quả là bất thường. Trong chuyến công tác ở TP HCM gần đây, tôi quyết định đi khám sức khỏe như lời khuyên của mọi người. Cầm tờ kết quả trên tay và nghe lời dặn dò từ bác sĩ, cảm giác của tôi vô cùng trống rỗng, tôi bị ung thư, đó là điều mới chỉ cách đây chưa đầy nửa tháng tôi mong muốn, mong mình biến khỏi cuộc đời. Món quà cuối cùng của thượng đế đây sao? Người đầu tiên tôi nghĩ đến là mẹ tôi, bà sẽ sống sao đây? Rồi còn bố tôi, ai sẽ chống gậy cho ông? Tôi chưa có vợ, tôi là cháu đích tôn.
Tôi nghĩ đến cậu đồng nghiệp, nụ cười tỏa nắng của cậu ấy liệu tôi được nhìn thấy bao nhiêu lần nữa? Rồi tôi còn muốn được cùng cậu ấy thực hiện nhiều dự án, vắng tôi rồi còn ai lê la dạo phố ngắm xe chạy về đêm với cậu ấy? Nhiều lần trong suy nghĩ muốn mình biến đi nhưng sắp được là sự thật thì sao tôi lại không vui thế này? Hóa ra cuộc sống không chỉ có yêu và được yêu mà còn nhiều thứ tồn tại trong đó nữa, giá như tôi yêu chính mình nhiều hơn, giá như... Hôm nay dẫn mẹ đi làm cuốn sổ tiết kiệm, mẹ hỏi sao phải làm vậy? Tự nhiên tôi muốn khóc nhưng không thể khóc được, trả lời mẹ coi như con trả lương hưu cho bố mẹ, sau này khi nào cần làm gì thì mẹ rút hết, chưa cần thì nhận lãi hàng tháng mà tiêu, rồi mẹ sẽ hiểu tại sao con làm vậy.
Chiều tôi dẫn thằng bạn đồng nghiệp đi mua tặng nó cái nón bảo hiểm mới với đôi mắt kiếng và nói với nó: "Mùa này cao nguyên gió lắm, đội mũ bảo hiểm đi, cái của mày đi nắng gió với không an toàn". Nó hỏi: "Anh mới trúng quả gì mà mua cho em vậy"? Tôi bảo sinh nhật nó chắc tôi bận đi công tác nên không đi chơi với nó được.
Cuộc sống nếu bạn nghĩ nó phức tạp thì sẽ rất phức tạp nhưng nếu nghĩ đơn giản hơn thì lại là đơn giản, với tôi giờ đây thật sự đơn giản. Tôi sẽ mãi mang theo hình bóng mẹ, bóng dáng bố, tất nhiên sẽ không bao giờ quên nụ cười tỏa nắng của cậu ấy mặc dù sẽ chẳng bao giờ cậu ấy biết được tôi đau khổ như thế nào. Vậy đó, sống nửa cuộc đời và hành trang của một con người mang đi chỉ có vậy. Lời cuối xin một lần nữa cảm ơn mọi người đã động viên tôi rất nhiều, một số bạn đã liên lạc và trở thành bạn tâm sự với tôi. Những ai đó đang có cuộc sống giống tôi, xin hãy vui lên đi, cuộc đời là của bạn, nó đơn giản lắm. Vì cuộc đời vốn vô thường nên hãy cứ sống thôi. Tạm biệt.
Thức
18:29
Unknown
No comments
Thật sự tôi hay theo dõi chuyên mục này và chưa bao giờ nghĩ có ngày mình lại viết tâm sự để mong được mọi người tư vấn. Tôi và vợ lấy nhau đã được 4 năm, tôi vốn tính hiền lành, ít khi nổi nóng với ai hay cũng có thể nói là một người đàn ông nhu nhược. Tôi lấy em khi đã trải qua chuỗi ngày dài vốn chẳng tốt đẹp gì khi nghiện game. Thời trẻ không lo học hành cho đến khi lớn lên tôi vẫn cứ lao đầu vào game, vì vậy hầu hết thu nhập đều nướng vào đó. Đến khi kết hôn tôi vẫn hai bàn tay trắng ở tuổi 29. Tôi biết em lấy tôi nhưng chẳng hề yêu tôi, vì cha mẹ và anh trai thúc ép nên em đành nhắm mắt đưa chân. Tuy nhiên khi về sống với nhau thì mọi thứ hoàn toàn thay đổi, chúng tôi suốt ngày quấn lấy nhau và kết quả của tình yêu đó là chưa đầy một năm đã có nàng công chúa rất thông minh và đáng yêu.
Nói về vợ tôi, em trẻ hơn tôi 9 tuổi, hiền lành, dễ tính, nhược điểm là suy nghĩ nông cạn, ăn nói không đắn đo suy nghĩ, cũng vì vậy mà tôi dễ dàng đoán được em đang nghĩ gì (điều này tôi thật sự không muốn). Từ khi lấy nhau tới giờ ở vùng quê nghèo cuộc sống vẫn êm đềm trôi qua, vì nghèo nên những ngày lễ hay ngày kỷ niệm tôi chỉ có thể tặng em bông hoa, còn em hầu như chẳng nhớ dù đó là ngày sinh nhật tôi. Cũng từ đó tới giờ chúng tôi chỉ có một hai lần cãi nhau to, một lần là khi đứa cháu trai hỗn hào với bố nó nên bị bố chửi. Nhiều lần sau này vợ tôi cứ nói bóng nói gió về chuyện cháu tôi làm tôi thấy xấu hổ. Đến lúc này tôi vốn tính nhẫn nhịn cũng không chịu được nên đã to lời cãi cọ với em, tôi bảo: "Em cảm thấy sống được nữa thì sống nếu không chịu nổi thì tẩu đi". Vậy là em bồng con khóc lóc rồi ra đi, nhưng một lúc sau bồng con quay lại, tôi cũng mặc kệ cho đến đêm vợ chồng mới giảng hòa. Từ đó đến nay mọi chuyện lại trôi qua êm đềm.
Tôi đã đi xuất khẩu lao động được năm rưỡi để kiếm tiền về xây nhà, còn em cũng vào Bình Dương làm công ty may mặc, có lẽ vì không phải vướng víu đến chồng con nên em xinh ra. Vì vậy khi về quê ăn tết họ hàng bên em mới nói lấy tôi thật là thiêt thòi. Vợ chồng tôi thường ngày vẫn gọi điện, nhắn tin cho nhau. Cho đến hôm qua là ngày sinh nhật tôi em cũng biết gửi lời yêu thương chúc mừng, tôi vui lắm (dù em nhớ là do mạng xã hội nhắc). Niềm vui ngắn chẳng tày gang, vừa nhắn tin chúc mừng xong thì em gọi điện nói tháng 5 tôi về phép cho em mượn 20 triệu mua xe, làm giấy tờ đứng tên em luôn. Tôi hỏi sao lại là mượn tiền, vợ chồng làm ra không phải của chung sao? Em bảo mượn rồi sẽ trả. Nghe đến đây tôi thật sự không hiểu nổi trong đầu em đang nghĩ gì nữa. Vì thế chúng tôi lại cãi nhau một trận kịch liệt.
Tôi luôn tôn trọng mọi người, ít nói, chưa bao giờ mắng chửi hay đánh đập ai, tiền làm về đưa vợ (dù chẳng được bao nhiêu). Có phải tôi nhu nhược, cầu toàn, nhường nhịn quá nên vợ càng ngày càng xem thường tôi? Tôi rối bời quá, mong mọi người cho một lời khuyên, chân thành cảm ơn.
Duy
18:04
Unknown
No comments
Trước đây có lúc làm ăn được, tôi mua tặng vợ một chiếc ôtô và cho vợ đứng tên hoàn toàn, tôi chỉ ký vay mua xe với trách nhiệm liên đới. Sau này làm ăn thất bại có vay mượn của bọn xã hội đen nhưng tôi không viết giấy tờ gì cả vì uy tín của bản thân khá cao, tôi làm ăn cũng lớn nên họ tin tưởng. Giờ tôi nợ 400 triệu mà không có giấy tờ vay mượn gì. Sau đó không có khả năng trả nên vợ có ý muốn đưa chiếc ôtô cho họ cầm tạm rồi tính tiếp. Tiếp đó tôi lại bị thất bại trong vài mối làm ăn, gần như phá sản. Vợ chồng tôi bàn nhau để vợ về nhà ngoại ở một thời gian, tôi đi tỉnh khác thật xa lập nghiệp, ổn định tôi đón 2 mẹ con ra sau.
Gồng tiền lãi ngân hàng vay mua xe được 3 tháng thì vợ chồng tôi không có khả năng đóng nữa, ngày 25 tới đây phải đóng lãi và gốc theo quý 3 tháng/lần, tổng cộng là 28 triệu. Tôi bảo vợ báo ngân hàng là không có khả năng trả nợ và để ngân hàng đi thu hồi xe về, tôi có bằng chứng hội kia đang giữ xe tôi và sử dụng bình thường. Trong trường hợp này tôi có cần về để giải quyết không? Tôi không thể về được vì có thể bị đâm chém, không hay. Thế lực hội cho vay tiền ở quê tôi rất mạnh, đàn em đông lắm, tôi không sợ chết nhưng còn vợ con nên tôi phải sống để lo cho con sau này. Trong trường hợp này ngân hàng có đi thu hồi xe về thanh lý được không, thanh lý xe đi còn dư được bao nhiêu tôi cũng trả cho bên xã hội đen chứ không giữ làm gì.
Tôi đã gọi điện thỏa thuận với xã hội đen cho lấy xe về bán rồi trả bớt một phần, khoản còn lại tôi từ từ tính tiếp. Họ không chịu phương án đó và ép tôi phải trả đủ tiền, nếu không sẽ chém chết. Tôi biết họ nói thật vì ở chỗ tôi xảy ra nhiều lần rồi. Đàn em của hội đó sẵn sàng đi tù chứ không ngại va chạm. Tôi cần lời khuyên của mọi người. Chân thành cảm ơn.
Hưng
01:44
Unknown
No comments
Trước tiên xin cảm ơn mọi người rất nhiều về những lời khuyên chân thành đã dành cho tôi. Tôi là người đã viết bài: "Bạn trai ngày nào cũng đòi hỏi chuyện ấy". Hai mối tình trước của tôi đổ vỡ vì bạn trai có người khác và vì gia đình họ phản đối tôi là dân ngoại tỉnh, đồng thời cũng không môn đăng hộ đối. Một năm sau tôi về quê lập nghiệp và gặp anh. Trong bài viết trước, tôi có nói là sau một tháng quen nhau, anh đòi hỏi chuyện quan hệ nhưng tôi không đồng ý. Những lần sau đó là khoảng 5,6 tháng sau chứ không phải như mọi người nghĩ là một tháng. Đó là lần đầu tiên của tôi nên rất sợ và sinh ra tâm lý ghê sợ bản thân quá dễ dãi.
Tôi đã nghe theo lời khuyên của mọi người là đề nghị đến việc cưới hỏi. Anh đồng ý và có về gặp ba mẹ tôi nói chuyện. Gia đình anh cũng thích tôi nên có lẽ cuối năm nay sẽ tổ chức cưới. Về việc quá khứ anh đã quan hệ với 2,3 người, tôi rất buồn nhưng anh nói: "Quá khứ của anh là những ngày đen tối và vô ích. Anh không muốn nhắc lại nhiều", vì thế tôi cũng không nghĩ đến nữa. Không biết trước được sau này ra sao nhưng tôi chỉ mong hiện tại hai đứa sống tốt và tôn trọng lẫn nhau. Một lần nữa xin cảm ơn các anh chị độc giả.
Kim
00:14
Unknown
No comments
Vợ chồng tôi đến với nhau khi đã ở tuổi trung niên, tôi ngoài 40 còn anh ngoài 50 rồi. Anh có một đời vợ nhưng không đăng ký, hai người sống với nhau 3 năm mà không có con sau đó chia tay. Tôi không có thông tin gì về người vợ này ngoài việc anh nói không hợp, không có con nên chia tay. Chúng tôi quen nhau qua mạng xã hội và tiến tới yêu đương sau một thời gian làm bạn. Yêu nhau và xác định hôn nhân nhưng anh bảo có con mới cưới, anh sợ tôi không sinh được giống như người vợ đầu. Tôi lúc đầu rất sốc và định chia tay vì thấy anh tính toán quá nhưng rồi được nghe mọi người khuyên nhủ thấy anh lo là có cơ sở, vì anh là con trưởng, nếu tuyệt tự sẽ có lỗi với gia đình, anh đòi hỏi cũng chính đáng.
Rồi chúng tôi xác định việc có con và cùng đi khám sức khỏe sinh sản, tiếc là cả hai đều khó vì lớn tuổi. Chúng tôi đã tính đến chuyện làm thụ tinh ống nghiệm, nhưng làm thủ tục này phải là người đã kết hôn, nên anh đánh liều đăng ký kết hôn với tôi.
Tôi mua mất vài chục triệu tiền thuốc và về nhà chờ đến kỳ để uống thuốc kích thích trứng rụng, chờ mãi không thấy có, tôi đánh liều thử que thì phát hiện 2 vạch. Khỏi nói tôi và anh mừng thế nào. Gia đình 2 bên vô cùng vui mừng trước tin vui và cùng hối hả tổ chức cưới cho chúng tôi. Cưới xong chúng tôi ở riêng chứ không sống cùng gia đình chồng. Nhà anh chỉ còn mẹ vì bố mất gần chục năm rồi, mẹ anh ở cùng cô em gái không lập gia đình. Cuộc sống sau khi cưới là chuỗi ngày hạnh phúc của chúng tôi khi chờ đợi đứa con trong bụng chào đời. Chúng tôi càng vui hơn khi biết đó là bé trai, đứa con mong mỏi của cả dòng họ bao năm nay.
Anh vui và phấn khởi lắm, hàng ngày đi làm về anh vào trò chuyện với đứa con trong bụng. Tôi hàng ngày đi làm rồi chiều nấu cơm chờ anh về cùng ăn, thấy mình là người vợ hạnh phúc. Tôi yêu chồng. Chỉ có điều anh thuộc thế hệ trước nên gia trưởng, mọi thứ trong nhà đều do anh quyết cả, tiền nong anh quản lý, tiền lương anh bảo tôi giữ để lo cơm nước. Tôi là mẫu phụ nữ nhẫn nhịn và hiền hậu, không to tiếng hay nặng nhẹ với anh bao giờ, nếu nói tôi nhu nhược cũng có phần đúng. Tôi chỉ cố gắng đi làm rồi chăm chút cho gia đình, lo cho đứa con sắp chào đời. Sau khi cưới chồng, tôi có gần trăm triệu tiền tích cóp từ thời con gái định gửi ngân hàng nhưng anh bảo đưa anh đầu tư chứng khoán, tôi thấy bùi tai cũng đưa.
Con trai tôi chào đời khỏe mạnh và đáng yêu vô cùng. Cháu là kết tinh những gì đẹp nhất của bố mẹ, giống anh như tạc. Sau khi sinh con tôi về nhà ngoại ở vì nhà nội chật và bà cũng già rồi không chăm được cháu. Thời gian bên ngoại tôi rất vui vì gần bố mẹ, nhà cửa rộng rãi, con thoải mái chơi đùa, lại thêm ông bà quý cháu nên càng dễ chịu. Chồng cứ cách ngày lại lên chăm con và ngủ lại, anh đi làm cách nhà ngoại tôi 20km.
Khi con tôi đầy năm chúng tôi dọn về ở một khu chung cư cao cấp do anh mua trước đó. Cuộc sống vợ chồng lúc này mới thực sự là ở riêng, sau đó chúng tôi thuê một người trông trẻ để chăm bé vì lúc này tôi đã đi làm được vài tháng rồi. Trước khi lấy chồng tôi làm bên công tác xã hội, sau khi con được 10 tháng anh xin cho tôi vào một công ty chi nhánh thuộc tập đoàn nơi anh làm việc. Chồng tôi là một trong số những cán bộ cấp cao của tập đoàn nên cũng có uy tín và tiếng nói ở đây.
Tôi vào làm môi trường mới thấy cái gì cũng lạ và gần như phải bắt đầu từ đầu, nhưng nhờ nhanh nhẹn và chăm chỉ nên dần dần tôi cũng làm tốt được công việc. Chúng tôi sống cũng khá êm ấm ngoài trừ vài lần lục đục do mâu thuẫn trong chăm con. Chồng bản chất là người tốt nhưng rất nóng tính, gia trưởng và bực là nói năng rất phũ phàng. Tôi ngược lại, dịu dàng, nhẫn nhịn và nhỏ nhẹ. Có lẽ nhờ vậy mà chúng tôi mới sống ổn thỏa được với nhau. Ngoại trừ thói độc đoán, gia trưởng, chồng tôi yêu con và có trách nhiệm với gia đình, anh không giao du bạn bè và càng không rượu chè cờ bạc trai gái. Anh thỏa thuận với tôi là tiền lương của tôi để trả giúp việc, lo ăn uống trong nhà; lương của anh để dành trả nợ tiền mua nhà, ngoài ra anh cũng có một ngôi nhà mặt đường cho thuê nữa nên kinh tế trong nhà không khó khăn.
Đó chỉ là với suy nghĩ của anh, còn tôi luôn thiếu tiền bởi tiền lương 7 triệu trả ôsin và lo ăn uống cả nhà nên tôi toàn rơi vào cảnh chưa đến tháng đã hết tiền, khi xin thì anh đưa thêm cho một triệu. Tôi rất buồn nhưng cố gắng thu vén để ổn thỏa mọi thứ, thế nhưng việc ít tiền lại ảnh hưởng không nhỏ đến việc chăm sóc nội ngoại của tôi, đặc biệt là đằng nội. Tôi không có điều kiện để mua quà cáp hay biếu xén gì nhiều, chỉ là vài dịp đặc biệt trong năm, vì vậy đã có nhiều tiếng ì xèo rằng tôi ki bo, tính toán. Tôi rất buồn nhưng nói làm sao bây giờ, họ chẳng hiểu cho tôi vì cứ nghĩ chắc anh đưa tôi nhiều lắm.
Tôi còn hay bị anh mắng mỏ mỗi lần con ốm nữa, anh nói tôi là người mẹ tồi vì để con sổ mũi, sốt, mà trộm vía bé con nhà tôi cả năm độ 1-2 lần sổ mũi là cùng, từ khi đi trẻ hồi 2 tuổi rưỡi mới hay ốm hơn. Vậy mà cứ con ốm là tôi và cô giúp việc lại khổ sở vì thái độ nặng nhẹ của anh. Tôi biết anh xót con nhưng chả lẽ tôi không xót? Với lại thử hỏi có đứa trẻ nào trên đời này không bao giờ ốm không? Tôi bảo anh xem có đứa trẻ nào như thế, nếu có tôi chết ngay. Anh nói thế thì tôi chết đi. Tôi thật chẳng còn gì để nói.
Mọi việc trong nhà trước có ôsin tôi còn đỡ vì chị ấy trông con và cơm nước dọn dẹp nhà cửa, sau chị ấy không làm nữa vì bận chăm người nhà ốm. Từ đó con tôi đi trẻ và những mâu thuẫn giữa chúng tôi ngày một nhiều hơn. Tôi hàng ngày đi làm, trưa về nhà nấu cơm cho anh ăn rồi lại đi làm luôn (tôi làm ở gần nhà nên đi bộ được), chiều về nhà tắm cho con, cơm nước cho anh rồi dọn dẹp bát đĩa nhà cửa. Hôm nào tôi cũng từ 6h sáng đến đêm mới được nghỉ ngơi. Anh thì ngoài việc đặt cho tôi nồi cơm, thỉnh thoảng phơi quần áo, đưa đón con đi học là không làm gì nữa. Mọi việc tôi làm hết bởi anh nói nếu không làm thì lên bàn thờ à?
Chuyện vợ chồng từ hồi có thai em bé đến khi con 2 tuổi mới gần nhau đôi lần. Anh nói từ khi có con không còn nhu cầu gì nữa, tôi phần vì sợ anh tự ái phần vì cũng nghĩ đến con cái nên không đòi hỏi gì, dù không ít lần tôi cũng chạnh lòng vì vợ chồng không gần gũi. Dù vậy tôi vẫn quan tâm, chăm sóc anh, không ngại ôm hôn anh bởi với tôi tình yêu lớn hơn tình dục, tôi chỉ cần được yêu anh, được quan tâm và chăm sóc anh là cũng hạnh phúc rồi.
Vậy mà không ngờ một ngày tự nhiên anh nổi đóa lên với tôi, bảo tôi là anh đã biết tôi ngoại tình với người cùng cơ quan từ lâu, có người nói với anh điều đó. Anh không nói cho tôi là ai nói, tôi cũng chẳng biết là mình cặp kè với ai. Tôi nghe mà như sét đánh ngang tai, nào tôi có quen biết, thân gì với ai trong cơ quan này đâu. Tôi biết tính anh hay ghen, anh lại là người có địa vị trong tổng công ty nên luôn giữ mình, không đi chơi với ai, không giao du gì nhiều, sáng đi trưa về, chiều lại đi và tối về, nếu có đi thì luôn đi cùng anh và con, vậy thì làm sao tôi có thể ngoại tình?
Nhiều câu hỏi cứ quay cuồng, lẫn lộn trong đầu tôi. Rồi tôi nhận ra rằng mọi chuyện chỉ là âm mưu của một ai đó trong công ty chồng (anh cũng bị nhiều người ghen ghét), muốn anh bị nhục nên mới dựng chuyện tôi ngoại tình. Tôi một mực kêu oan nhưng anh không nghe, không tin và không chịu hiểu. Gia đình anh biết tôi bị oan cũng một mực khuyên can nhưng anh bỏ ngoài tai không nghe ai hết. Tính anh độc đoán và đã quyết gì là không ai lay chuyển nổi. Sau này tôi mới biết trước khi đến với tôi, anh từng hủy hôn với một người cũng chỉ vì ghen tuông như vậy. Chuyện hủy hôn xảy ra sau khi ăn hỏi và chỉ còn một tuần nữa cưới, tôi không rõ lý do vì sao nhưng nghe mọi người kể sơ sơ như vậy.
Anh lồng lộn, điên cuồng suốt ngày, chửi bới, lăng nhục, đánh và đuổi tôi ra khỏi nhà. Anh chửi tôi bằng những ngôn từ thậm tệ, xưng mày tao, rồi bảo: "Mày biến đi cho khuất mắt tao”. Anh trợn mắt lên đòi giết tôi đến nỗi nhà ngoại sợ quá phải thu xếp cho mẹ con tôi vào Nam lánh nạn một tuần. Sau đó nhà anh mới gọi và bảo tôi về, rằng họ đã thu xếp ổn thỏa, anh sẽ không đuổi đánh tôi nữa. Tôi về nhà và bi kịch lại bắt đầu. Anh nói từ khi tôi bỏ đi anh đã coi như không còn là vợ chồng, từ giờ tôi ở nhà anh sẽ chỉ coi như ôsin mà thôi. Anh bảo chấp nhận cho tôi về vì tôi là mẹ của con anh thôi.
Kể từ đó cuộc sống của tôi là những chuỗi ngày nước mắt chan cơm, anh không nói chuyện với tôi một tiếng nào, nếu có thì xưng cô cô tôi tôi. Tôi có ốm mệt anh cũng mặc kệ, bực lên là anh nhiếc móc, rồi mày tao con nọ con kia. Anh bắt đầu nói chuyện lại với những người yêu, người bạn gái trước đây và cố tình cho tôi biết anh hẹn hò. Anh bảo tôi đi với trai nên anh cũng có quyền tìm người phụ nữ khác. Tôi đừng có làm gì anh, không thì biến khỏi nhà.
Tôi đã tìm mọi cách để minh oan nhưng anh không tin ai cả, ngay cả tổng giám đốc công ty tôi đứng ra bênh vực và phủ nhận mọi chuyện mà anh cũng không tin. Cuộc sống của tôi cứ thế trôi đi được gần 6 tháng trong tình trạng tồi tệ như vậy. Tôi buồn và khóc suốt, thương con trai vì cháu còn bé quá. Tôi sợ đời cháu sẽ bất hạnh nếu lớn lên trong gia đình có bố mẹ như vậy. Tôi không biết phải làm gì lúc này nữa? Mong các bạn cho tôi một lời khuyên.
Hà
Thứ Ba, 21 tháng 2, 2017
19:48
Unknown
No comments
Chúng tôi quen biết nhau lúc tôi mới 17 tuổi. Anh và tôi làm chung công ty, lúc anh mới vào tôi chẳng có chút gì gọi là thích cả. Lúc đó anh đang yêu một người cũng làm chung với chúng tôi và tôi biết điều đó. Một thời gian sau tôi mới biết qua nhiều người nói lại, rằng anh đã có vợ và vợ bỏ đi, ba mẹ đang nuôi con của anh. Sau đó một thời gian chúng tôi đi chung với nhau nhưng luôn có các bạn đi cùng. Chị người yêu anh đã nghỉ làm ở công ty tôi, từ đây tôi và anh bắt đầu đùa giỡn với nhau nhiều hơn. Ngày qua ngày, hễ mỗi lần gặp tôi là anh lại véo má. Sau gần một năm, vì gặp sự cố nên anh phải nghỉ việc. Hôm chia tay ở công ty, anh bảo tôi ở lại làm vui vẻ, không biết cảm xúc từ đâu ra tôi bỗng nhiên rơi nước mắt, anh vẫn không bỏ tay tôi. Tôi cố gắng chạy đi mà nước mắt không ngưng. Anh mời tôi và mọi người ở lại và đi ăn uống coi như tiệc chia tay, mắt tôi vẫn ướt và khi có người nói đến việc anh nghỉ là tôi lại khóc. Chẳng biết sao mà tôi dễ khóc đến vậy, không lẽ tôi yêu thương người ta rồi.
Có người chị bảo tôi còn thương anh ấy sẽ khổ lắm. Tôi chối rằng mình có thương đâu, chỉ cảm mến thôi. Thời gian trôi đi, chúng tôi đi chơi với nhau nhưng luôn có những người bạn đi cùng. Chúng tôi cũng nhiều lần nhắn tin, nói chuyện về việc yêu đương nhưng tôi chưa đồng ý nên hai đứa dần dần xa cách. Sau đó tôi yêu một người khác, được thời gian ngắn cũng chia tay. Tôi và anh gặp lại nhau, không ngại ngần gì mà còn thân thiết hơn xưa, như chưa bao giờ xa nhau vậy. Chúng tôi đi với nhau nhiều hơn, tôi nhận ra mình yêu anh, anh nói lúc trước đã để mất tôi một lần rồi nên lần này sẽ không xa tôi nữa.
Anh gọi cho mẹ tôi và xin phép được yêu tôi nhưng không nhận được sự đồng ý, sự việc này có nói ra cũng không được ai chấp nhận. Thời gian tôi ở bên anh không còn nhiều vì sắp phải về nhà và không thể gần anh được nữa, tôi không biết phải làm sao?
Như
18:34
Unknown
No comments
Tôi sinh năm 76, vợ sinh năm 79, chúng tôi kết hôn đến nay được 14 năm, có 2 con trai gái đủ cả. Ai cũng thấy chúng tôi đẹp đôi, điểm 10 nhưng tôi nhận thấy sau khi kết hôn, bên cạnh những màu hồng của cuộc sống còn xuất hiện góc khuất, ngã rẽ, khúc cua của cuộc đời, nếu khắc phục được thì tất cả sẽ vượt qua.
Trước khi cưới đã có người nói hai tuổi đó không hợp đâu, nên suy nghĩ lại, nhưng thực sự tôi không tin vì bản thân là người “vô sư vô sách”. Quả thật, sau kết hôn, vợ chồng tôi cũng xuất hiện nhiều điểm không đồng nhất, thường xuyên khắc khẩu, nhưng tôi nghĩ “một điều nhịn chín điều lành”, “trời chẳng chịu đất thì đất chịu trời”, chắc sẽ ổn thôi. Một gia đình lúc nào cũng vui vẻ, hạnh phúc là điều bất cứ ai cũng hướng tới. Thực tế cũng có những cặp vợ chồng hai tuổi đó nhưng họ có vấn đề gì đâu, nhiều hay ít họ đều có những thành công nhất định trong cuộc sống.
Trước lúc cưới tôi cũng biết vợ từng trải qua một mối tình, bạn trai là người ở Thái Nguyên, nhà gần trường nơi vợ đã học trước đây. Điều đó tôi không quan tâm, vì chuyện đã qua. Sau khi cưới một thời gian, tình cờ tôi lại nghe phong thanh trước đó có một người bạn trai cùng học chuyên nghiệp quê ở Sơn La thỉnh thoảng qua lại, nghỉ ngơi tại nhà (nhà ông bà ngoại của các con tôi sau này), tôi cũng phân vân không biết thế này là làm sao? Ai mới là người yêu cũ của vợ mình trước đây? Sau này lựa lúc phù hợp tôi có hỏi về chuyện đó, lúc đầu vợ từ chối nhưng rồi cũng nói cho tôi biết sự thật. Thời gian đầu, tôi cũng có những băn khoăn, suy nghĩ, nhưng rồi cũng không bận tâm nhiều vì tôi “mãi mãi là người đến sau”. Điều quan trọng là cuộc sống hiện tại và hướng đến tương lai, tôi mong muốn cùng vợ vun đắp hạnh phúc, nuôi dạy các con khôn lớn trưởng thành.
Giữa năm 2016, một lần tôi mở máy tính để in tài liệu phục vụ cho chuyến đi công tác ngày hôm sau, thấy tài khoản mạng xã hội của vợ để chế độ lưu mật khẩu, tò mò tôi đăng nhập, vào mục tin nhắn, vô cùng sốc khi thấy đoạn hội thoại của vợ có nội dung yêu đương một người đàn ông khác. Người đàn ông trong đoạn hội thoại đó là bạn cũ của vợ, đồng thời là bạn thân với người yêu thứ 2 của cô ấy. Hai người đã thể hiện tình yêu mặn nồng, hứa hẹn, nhưng vì anh này ở xa nên hai người chưa bố trí được thời gian để gặp lại trong thời gian quan hệ yêu đương trên mạng. Hóa ra thời gian vừa qua hai người lén lút kiểu “mèo mả gà đồng” những lúc tôi vắng nhà vì tôi làm việc giờ hành chính, hết giờ về, nhà cách cơ quan một km.
Tôi nhắn cho người đàn ông đó, nói rõ quan điểm: “Nếu 2 người yêu nhau thì tôi sẽ chuyển vợ tôi cho anh”. Anh ta không nhận, đồng thời xin lỗi và hứa sẽ không lặp lại chuyện đó nữa. Sau đó vợ cũng xin lỗi tôi. Khoảng một tháng sau tôi vô tình xem cuốn sổ nhỏ dạng nhật ký của vợ trong đó có những đoạn viết thể hiện sự nhớ nhung của cô ấy dành cho người đàn ông đó. Tôi hiểu đó là tâm trạng của người phụ nữ sau khi người đàn ông chủ động chia tay. Tâm trạng tôi như rối bời không biết phải làm sao? Khi được hỏi vợ luôn khăng khăng không có gì, đó chỉ là người quen trên mạng xã hội, không nhớ tên. Người ta nói: “Đánh kẻ chạy đi, không ai đánh kẻ chạy lại”, vì hạnh phúc gia đình, vì tương lai các con, tôi sẵn sàng tha thứ và bỏ qua chỉ với một điều kiện cô ấy nhận ra lỗi của mình và nói rõ mối quan hệ đó để tôi được giải tỏa nhưng vẫn chưa được đáp ứng. Tôi phải làm gì bây giờ?
Nguyên