Thứ Năm, 23 tháng 3, 2017

Tôi và bạn trai đã yêu nhau được hơn 4 năm kể từ khi còn là sinh viên. Bây giờ chúng tôi đã đi làm, thu nhập tạm ổn. Năm ngoái anh có đề cập tới chuyện kết hôn trong năm nay, tôi đồng ý. Giờ anh lại nói chưa muốn cưới vì công việc chưa ổn định. Anh chỉ có ý định làm công việc này thêm vài năm nữa để kiếm vốn làm ăn nên bảo tôi chờ thêm 2 năm. Chúng tôi đã ra mắt gia đình, bố mẹ hai bên đều thúc giục. Tôi mới 25 tuổi, tuy còn trẻ nhưng so với thời gian yêu nhau cảm thấy đã tới lúc nên kết hôn, nếu cứ chờ đợi không biết có kết quả không hay lại lỡ dở tuổi thanh xuân của mình.

Gần đây tình cảm của chúng tôi không còn mặn nồng như trước, anh vô tâm và lạnh nhạt hơn, một phần vì công việc, một phần vì 2 năm trở lại đây chúng tôi yêu xa. Tôi đã trao đổi thẳng thắn với anh về suy nghĩ của mình và nói kinh tế có thể cùng nhau cố gắng được, anh lại nói chưa muốn và cần suy nghĩ thêm. Tôi nên nhìn nhận vấn đề này như thế nào và làm gì bây giờ? Xin hãy cho tôi lời khuyên.

Thứ Tư, 22 tháng 3, 2017

Hôm nay tôi nghỉ làm để dạy con. Con trai tôi là cháu đích tôn của 2 bên nội ngoại nên rất được cưng chiều. Được chăm kỹ quá nên con khó ăn khó ngủ, giờ 6 tuổi chỉ được 18 kg, sáng nào đi học cũng khóc lóc, mặt nặng mày nhẹ, điểm lẹt đẹt. Con ăn và học tôi đều phải năn nỉ. Tôi làm kinh doanh nên tiếp khách và đi lại nhiều, nhưng làm mẹ phải chịu trách nhiệm dạy con nên cố gồng mình, mệt mỏi vô cùng. Chồng là giáo viên lương không ổn định nên tôi không dám nghỉ làm để chuyên tâm dạy dỗ con, cảm giác không việc gì xong nên nhiều lúc hoang mang và bi quan.

Thường ngày tôi dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho con, ủi đồ, kiểm tra cặp, kêu con dậy vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng, kêu chồng dậy chở con đi học. Vậy thôi mà sáng nào tôi cũng phải  năn nỉ, con thì bực bội gầm gừ, lẩm bẩm con ghét mẹ, chồng lăn qua lăn lại ôm gối ngủ, mặt mày cáu gắt, đến lúc con mặc đồ xong hết mới lồm cồm dậy thay đồ làm con nhiều khi trễ học. Nhiều khi chịu hết nổi tôi phải quát lên thì chồng con mới chịu im, tôi đi làm mà tâm trạng rất nặng nề, chán nản.

Sáng nay tôi đã quyết định cho con nghỉ học, chở ra ngoài mua 10 tờ vé số và đưa cho con bảo đi bán hết mới được ăn cơm, vì không học thì không thể làm được gì. Bé rất hoảng hốt, khóc to, xin lỗi mẹ, người ngoài tò mò, hỏi thăm rồi khuyên can nhưng tôi vẫn cương quyết làm bé rất sợ. Tôi có giận quá mất khôn làm tổn thương con không? 

Hoài

Nhiều năm qua, đọc rất nhiều bài viết của các bạn, hôm nay tôi muốn viết những điều chưa từng nói với ai trong suốt bao năm qua, điều mà cứ đêm đến tôi lại canh cánh trong lòng. Tôi 25 tuổi, sinh ra trong một gia đình thuần nông, bố không may bị mất vì tai nạn lúc tôi còn rất nhỏ, để lại một mình mẹ nuôi nấng 2 anh em. Mọi chuyên đen đủi cứ ập đến, cùng năm đó anh trai của mẹ cũng mất vì ung thư, rồi ông bà ngoại mất sau 2 năm tiếp đó. Vậy là mình mẹ tôi vật lộn với cuộc sống nuôi 2 anh em ăn học. Vậy mà giờ đây tôi thấy chênh vênh quá, bao nhiêu năm vật lộn với cuộc sống vẫn cứ ì ạch, lẹt đẹt, chưa kiếm được một công việc ra hồn.

Tôi đi học nhưng vẫn chưa được ra trường, một phần vì lười học và đi thi cũng đen nữa, rồi một phần vì chán nản do học không đúng ngành mình yêu thích. Tôi biết mình đang phụ lại công nuôi nấng vất vả của mẹ, ngần này tuổi mà chưa có gì trong tay. Năm nay mẹ lại giục tôi lấy vợ nữa, có lẽ sắp tới sẽ tổ chức cưới luôn vì giờ bà yếu đi nhiều rồi. Bằng tuổi mẹ, các bà cùng xóm đã có cháu nên bà rất thèm được bế cháu. Mẹ tôi buôn bán nhỏ, có duyên nên kinh tế không lo lắng, vậy nên luôn thúc giục tôi cưới gấp, có cháu thì bà nuôi giúp. Tôi giữ những chuyện này trong lòng chưa kể với ai, giờ không biết làm sao để trải qua cảm giác vô dụng này, đêm nào cũng suy nghĩ rồi chán nản. Muốn thoát khỏi cảnh này quá mà chưa tìm thấy lối đi. Mong mọi người cho tôi một lời khuyên.

Hưng

Tôi và chồng yêu nhau gần 5 năm, cưới đến giờ đã được 8 năm. Anh là mối tình đầu của tôi, còn tôi là mối tình thứ hai của anh. Trong quá trình yêu nhau, tôi luôn biết mình yêu anh nhiều hơn. Anh hiền lành, ít nói và thông minh, không hiểu sao vẫn lận đận về công việc dù luôn được đánh giá tốt và nhiều lần có thể lên vị trí quản lý. Còn tôi được mọi người nhận xét là xinh xắn, cao ráo, hơi nóng tính, trong công việc tôi cũng làm tốt, năng nổ nên có chút thành công. Vì vậy thu nhập trong gia đình chủ yếu là từ tôi, còn cả năm vừa qua anh chuyển ra làm ngoài nên hầu như không có thu nhập; áp lực trả nợ ngân hàng, con cái toàn bộ đè lên tôi.

Trong chuyện vợ chồng tôi luôn tin tưởng tuyệt đối ở anh, nghĩ anh hết lòng vì gia đình. Anh ân cần, chiều vợ thương con, không ai có thể ngờ anh phản bội tôi. Cuối năm vừa qua trong lần nghịch máy của anh (anh để pass mà không biết tôi đã biết) tôi bất ngờ thấy tin nhắn giữa anh với một người phụ nữ khác rất thân thiết, nội dung tin nhắn là chị kia bị ốm và muốn anh tắm cho, chị còn bảo muốn tắm với anh trong chăn nữa. Tôi không thể tin vào mắt mình, người chồng mà tôi vẫn tin tưởng đây sao? Tôi đau đớn đến tuyệt vọng, cảm giác nếu có thể chết sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Tôi khóc lóc, la hét với anh, lúc đó anh có vẻ sợ sệt vì chuyện bại lộ. Sau đó chúng tôi nói chuyện với nhau (tôi chủ động), anh bảo trong thời gian công việc không ổn định đã stress và đã đến với người phụ nữ kia. Hai người đã qua lại được 8 tháng, chủ yếu là nói chuyện, thỉnh thoảng gặp nhau ở quán cà phê và chỉ dừng lại ở mức ôm chứ chưa đi quá giới hạn. Nói về người phụ nữ kia, chị ta hơn tuổi anh, ly dị chồng, trong một lần cách đây 3 năm hai người gặp nhau qua một người bạn và chị này liên tục nhắn tin nói thích anh, nhớ anh. Rồi hai người cũng nhắn tin qua lại và có gặp gỡ nhau, khi tôi phát hiện đã yêu cầu chấm dứt mối quan hệ này và anh đã làm.

Cách đây một năm họ lại quay lại. Anh tỏ ra hối hận và xin lỗi, muốn tôi tha thứ. Tôi không biết mình quá yêu anh hay quá quen thuộc với việc anh ở bên cạnh rồi nên tạm tha thứ, cho anh thời gian 3 tháng để chứng minh. Sau đó tôi thấy anh có thay đổi, quan tâm đến tôi nhiều hơn, đi làm về sớm hơn, dù thế tôi vẫn luôn nghi ngờ. Tôi thấy thật mệt mỏi khi phải sống trong nghi ngờ mọi việc như vậy, hai người kia có còn liên lạc với nhau không, trong đầu anh nghĩ gì, anh có nhớ chị kia không?

Tôi thường xuyên kiểm tra điện thoại, trang cá nhân của anh nhưng kết quả chẳng có gì. Tôi tra khảo chuyện của hai người đó và anh luôn khẳng định không còn gì nữa, giữa hai người chỉ là nói chuyện hợp nhau nên mới liên lạc, còn giờ với anh không có gì. Giờ sắp hết thời gian 3 tháng mà lòng tôi đầy ngổn ngang, thâm tâm không muốn ly hôn nhưng sự nghi ngờ chiếm hết tâm trí, liệu sau này chồng có phản bội tôi nữa không? Liệu tôi có đủ vị tha để bỏ qua mọi việc và không chì chiết chuyện cũ không? Tôi phải làm sao?

Nhi

Thứ Ba, 21 tháng 3, 2017

Tôi 28 tuổi, kết hôn được 6 tháng. Trước đây, tôi vốn là cô gái khá tự tin vì bản thân được gia đình nuôi ăn học và giáo dục tử tế, lại có ngoại hình ưa nhìn. Tôi quen chồng ba năm mới đi đến hôn nhân. Gia đình và họ hàng bên tôi không ủng hộ bởi hai đứa có nhiều điểm không tương xứng. Tôi học đến thạc sĩ còn anh học cao đẳng; anh ăn nói với người lớn không lễ phép, thích gì nói nấy, luôn cho mình đúng; anh thấp hơn tôi vì chỉ cao 1m53; anh có lối sống khá lộn xộn và không kỷ cương, đã 30 tuổi nhưng nhiều hôm ngủ quên nên không đi làm, quần áo không thể tự giặt mặc dù chỉ cần bỏ vào máy. Trong thời gian quen, tôi đang làm việc ở TP HCM, anh làm việc ở quê nên một năm hai đứa chỉ gặp nhau vài lần trong những ngày tôi về thăm quê. Tôi muốn về quê sống gần gia đình và hy vọng anh sẽ sửa đổi những tật xấu, vì thế đồng ý kết hôn với anh.

Sau khi hai gia đình đi lại thăm hỏi, anh có mắc nợ khoảng 150 triệu đồng nhưng giấu không cho tôi biết. Thời gian này anh luôn chửi mắng vô cớ nhưng tôi vẫn cố gắng nhẫn nhịn. Sau đó, tôi gặng hỏi thì anh nói làm ăn thiếu nợ. Gia đình khuyên tôi nên xem lại cuộc hôn nhân này nhưng tôi lúc đó vẫn yêu và có suy nghĩ nợ thì từ từ làm trả. Hơn nữa, mẹ anh đã gọi cho tôi nói sẽ giúp chúng tôi xoay xở khoản nợ này, anh hứa sẽ thay đổi để sống tốt hơn trước. Tôi kết hôn xong vẫn làm việc ở TP HCM, được 2 tháng anh bảo tôi về quê làm việc chỗ anh quen biết với mức lương 3 triệu (bằng 1/4 mức lương hiện tại của tôi). Tôi không đồng ý thì anh chửi bới, nói nhiều lời lẽ khó nghe nên đành về.

Khoản nợ của anh do chúng tôi tự trả vì mẹ anh không giúp đỡ như đã nói. Hiện tại, anh còn thiếu nợ khoảng 80 triệu. Vợ chồng tôi vốn xa nhau và hay xích mích nên tôi cũng không muốn gần gũi anh. Vừa về quê, anh đã đòi hỏi chuyện vợ chồng nhưng tôi không đồng ý thì bị anh ném chăn vào người. Một hôm khác anh lại đòi hỏi, tôi sợ anh có hành động lỗ mãng nên đành buông xuôi chấp nhận cho qua chuyện. Mấy ngày sau đó, tôi và anh có nói qua nói lại vài tiếng trước mặt mẹ chồng, anh đập đồ đạc và dọa xé tất cả bằng cấp của tôi vì biết đó là những thứ tôi rất quý. Tôi đã tính đến chuyện ly hôn nhưng hôm sau anh xin lỗi và nói chỉ dọa cho tôi sợ.

Nửa tháng sau, tôi biết mình có thai nhưng thật không may lại gặp sự cố, bác sĩ khuyên tôi nghỉ việc và nghỉ ngơi trên giường mới giữ được thai. Vì vậy, tôi xin về nhà mẹ đẻ để gia đình tiện chăm sóc. Từ ngày đó, một tuần anh về thăm tôi 2 lần, vợ chồng chẳng vui vẻ gì nhưng tôi vẫn cố gắng chịu đựng để mong sinh con được khỏe mạnh rồi sẽ ly hôn. Thế nhưng, anh cứ về thăm là vợ chồng lại cãi vã trước mặt má tôi. Anh đập phá đồ đạc. Má tôi rất giận và nói chưa từng thấy đứa con rể nào cư xử như vậy với má vợ và gia đình vợ. Đồng thời, vì má buồn nên bà cũng nhắc lại ngày trước từng khuyên can tôi như thế nào. Giờ đây tôi mang thai được 4 tháng nhưng không thể nhờ chồng, cũng rất buồn khi phải làm gánh nặng cho gia đình mình, khiến ba má buồn lòng. Tôi không thể tâm sự với bạn bè vì sợ bị chê cười nhưng không nói ra sợ sẽ bị trầm cảm vì uất ức. Tôi suy nghĩ khá nhiều và muốn ly hôn trước khi sinh con. Mong mọi người cho lời khuyên, xin cảm ơn.

Hiền

Thứ Hai, 20 tháng 3, 2017

Tôi viết dòng chia sẻ này đến với mọi người nhân ngày Quốc tế hạnh phúc 20/3. Đến giờ sau 15 năm tròn tôi vẫn nhớ như in câu hỏi của cô nữ y tá phụ khám cho tôi sau khi sinh con đầu lòng được một tháng: "Trong cuộc sống, nếu có việc cần tâm sự, chia sẻ hay hỏi ý kiến thì chị sẽ nói với ai. Mẹ ruột, chị gái, bạn thân hay một người nào đó". Tôi đã không ngần ngại mà trả lời: "Đối với chị, người đó là chồng". Tôi nhìn thấy chút ngỡ ngàng trên khuôn mặt cô y tá. Sau này tôi biết được, câu trả lời của mình khác biệt với hơn 200 người phụ nữ có gia đình mà bệnh viện khảo sát để phục vụ công tác tư vấn tâm lý sau khi sinh cho các bà mẹ.

Thật sự, chặng đường vợ chồng tôi bên nhau chỉ mới 16 năm nhưng đã sống đúng nghĩa là bạn đời với sự trân quý, yêu thương, sẻ chia, tôn trọng và hòa hợp. Anh hơn tôi 5 tuổi và là tuýp người ít nói, chân thành, sâu sắc; còn tôi sôi nổi, cá tính và thẳng thắn. Với hai tính cách khác biệt ấy, suốt ba năm yêu nhau chúng tôi cũng nhiều lần tưởng chừng phải buông tay, rồi dần dần cả hai đều nhận ra mình cần điều chỉnh để vun đắp cho nhau. Thế rồi tôi giúp anh cởi mở hơn, chủ động chia sẻ những suy nghĩ của mình, còn anh giúp tôi đằm thắm hơn, biết lắng nghe và nhường nhịn. Cứ thế 16 năm trôi qua, cuộc sống hôn nhân của chúng tôi cứ như mới bắt đầu.

Chúng tôi đã sinh được hai con, một bé trai 15 tuổi và bé gái 10 tuổi. Dù rất vất vả vì vợ chồng vốn đều là dân tỉnh lên TP HCM lập nghiệp nhưng may mắn luôn giúp đỡ và chia sẻ với nhau từ chuyên môn, việc nhà đến đối nhân xử thế, vì vậy mọi việc đều ổn. Có giai đoạn anh chấp nhận lùi lại giúp tôi việc chăm sóc con cái, dành thời gian cho gia đình để tôi phấn đấu cho công việc của mình; rồi tôi lại lui lại chăm lo gia đình để anh phát triển sự nghiệp. Chúng tôi cứ như đôi bạn cùng tiến, từng bước bên nhau để đến giờ cả hai đều có công việc tốt, thỏa mãn đam mê cùng thu nhập cao.

Chúng tôi xác định không thuê người giúp việc mà vợ chồng, con cái cùng nhau làm việc nhà, cùng nấu ăn, làm vườn, đọc sách, đàn hát... để gắn kết yêu thương và chia sẻ trách nhiệm. Hai con tôi giờ đã tự lập hoàn toàn và cũng là đôi bạn thân của nhau. Đến bây giờ, sau 16 năm, nếu cô y tá năm xưa có hỏi lại câu hỏi ngày nào thì câu trả lời của tôi vẫn không thay đổi. Chồng là bạn đời tin cậy để tôi chia sẻ mọi miềm vui, nỗi buồn, khó khăn, hạnh phúc trong cuộc đời này. Đường đời vẫn còn dài nhưng tôi trọn niềm tin yêu, tay trong tay cùng anh bước tới. Cám ơn chồng yêu, người bạn đời số một của vợ.

Ngân

Hôm nay, tôi đã ăn cắp tiền của bố mẹ và bị phát hiện. Bố bảo khi mẹ về sẽ nói chuyện để xử lý. Mẹ sẽ đánh tôi hay bảo ban, dạy dỗ lại tôi? Nếu bố hoặc mẹ đánh tôi sẽ phải nói gì? Xin hãy giúp tôi.

Ánh

* Tòa soạn mở chuyên mục "Hỏi nhanh đáp nhanh" trên Tâm sự. Mời độc giả gửi câu hỏi ngắn về địa chỉ: tamsu@vnexpress.net để được tư vấn nhanh nhất. 

Bài viết theo tháng

Xem nhiều nhất

Đối tác: