Thứ Bảy, 11 tháng 3, 2017

Tôi và chồng cùng chung cảnh đứt gánh giữa đường, yêu và đến với nhau đã 5 năm. Tôi rất yêu anh, cảm nhận tình yêu của anh với tôi sâu sắc nhưng vừa qua có một hành động của chồng làm tôi phải suy nghĩ. Do tính chất công việc tôi thường xuyên phải đi công tác vào Nam ra Bắc. Vì con còn nhỏ đang bú sữa mẹ nên đi đâu tôi cũng mang con đi. Vừa ra đến sân bay anh nhắn tin cho tôi muốn đi gặp bạn bè cũ (bạn bè học với nhau từ thời cấp II ở quê), cuộc gặp này là tụ tập ăn nhậu và sau đó đi hát karaoke. Tôi tỏ ý không muốn cho anh đi, cho rằng những cuộc gặp này vô bổ vì anh không biết uống rượu, mấy lần trước đi gặp bạn bè ăn uống quá chén, toàn bị ói ảnh hưởng đến sức khỏe.

Khi nhận được tin nhắn của tôi, anh phản ứng mạnh mẽ: “Tôi sống với cô như thế nào cô biết, nhưng tôi phải có bạn bè. Cô muốn tôi làm nô lệ cho cô, suốt ngày ở nhà rửa chén à? Cô không tôn trọng tôi, nếu thế thì chia tay đi. Đúng là cuộc sống địa ngục”. Tôi trả lời: “Người đàn ông coi bạn bè hơn vợ con thì em cũng không tiếc làm gì, nếu anh coi cuộc sống với em và con là địa ngục thì em đồng ý chia tay. Chỉ cần anh một điều, kể từ giờ phút này đừng nhắn tin, điện thoại cho em nữa”.

Sau đó chồng tôi quyết định không đi nhậu với bạn bè nữa, ngày nào cũng điện thoại, gọi điện cho mẹ con tôi, như chưa có chuyện gì xảy ra. Đến nay đã nửa tháng trôi qua, tôi không muốn về nhà với chồng, đêm nào cũng khóc và suy nghĩ rất nhiều. Quả thực, hàng ngày anh chăm sóc vợ con rất chu đáo, đi chợ nấu cơm phụ vợ, biết tìm món ăn cho có nhiều sữa, nấu cháo cho con đủ món. Hôm nào đi làm sớm anh cũng mua đồ ăn sáng cho vợ rồi mới đi làm. Còn tôi, mặc dù con nhỏ nhưng cũng ráng nấu cơm, giặt đồ. Anh đi làm về là có cơm ngon.

Không lẽ hàng ngày việc chăm sóc vợ con mà anh lại kể công, cho rằng mình là nô lệ sao? Tôi rất yêu chồng, vì thế đêm nào cũng khóc. Tôi thực sự giận chồng, định sẽ không về nữa để anh không có cơ hội chăm sóc vợ con, không phải làm nô lệ, hoặc chí ít anh cũng biết xin lỗi tôi về phát ngôn của mình. Người trong cuộc ít sáng suốt, tỉnh táo nên tôi rất mong bạn đọc góp ý. Chân thành cảm ơn.

Phương Hoa

Related Posts:

  • 20 năm trước em đã lạc mất anhEm ngày ấy 15 tuổi, lớn lên trong nghèo khó, theo gia đình từ miền Tây tha hương kiếm sống ở Thủ Đức, nay thuộc quận 9. Mỗi ngày ngoài giờ đến trường, em phụ mẹ bán bánh mỳ ở cổng trường đại học Giao thông, nơi anh đang học. … Read More
  • Ở bên người khác, em chỉ ước người đó là chồngGửi chồng, giờ em mới thật sự hiểu anh. Xin lỗi anh, dù hơi muộn màng nhưng cuối cùng em đã nhận ra những cô gái kia của anh cũng chỉ là qua đường thôi, phải không anh? Em từng đau khổ, hụt hẫng, điên đảo vì những lần "vui qu… Read More
  • Bố mẹ ơi, con muốn bỏ chồngGửi bố mẹ chồng! Mấy ngày nay con suy nghĩ rất nhiều. Con là người cả nghĩ nên khi gặp bất cứ việc gì hay nghĩ ngợi rất nhiều, nghĩ trước nghĩ sau, nghĩ xem nếu thế này thì sẽ như thế nào, nếu thế kia sẽ ra sao. Bao năm nay c… Read More
  • Vợ ngoại tình vì cách tôi thể hiện tình yêu quá khô cứngTôi sinh ra trong một gia đình nghèo khó và không được hưởng tình thương của mẹ. Đứng giữa đám đông tôi nổi bật vì sự xấu trai và chiều cao khiêm tốn, bù lại ông trời và người mẹ đã khuất luôn phù hộ, đem tới cho tôi một ngườ… Read More
  • Đi bên vợ sắp cưới mà tôi chỉ nhớ tới tình cũTôi 28 tuổi, làm việc trong ngành ngân hàng, thu nhập khá, cuộc sống và công việc của tôi rất thuận lợi. Tôi và em quen nhau từ khi còn học cấp 3. Lúc đó chúng tôi từng yêu nhau, nhưng khi tôi đi học đại học và em cũng đi học… Read More

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Bài viết theo tháng

Xem nhiều nhất

Đối tác: