Thứ Ba, 31 tháng 5, 2016

Tôi 28 tuổi, chồng 29, chúng tôi có một bé gái gần 3 tuổi. Chúng tôi cưới nhau được hơn 4 năm, khi tôi mang bầu sắp đến ngày sinh con thì vợ chồng quyết định về quê ngoại. Chồng giúp đỡ rất nhiều lúc tôi sinh con, ngày nào anh đi làm về cũng giặt giũ quần áo cho hai mẹ con, anh yêu thương con rất nhiều. Mọi việc dường như đều tốt đẹp nhưng anh ham chơi, đi làm thì ít còn đi ăn nhậu, bù khú bạn bè thì nhiều. Anh không làm ra tiền để đủ nuôi sống 2 mẹ con tôi, cuộc sống của tôi phụ thuộc vào ba mẹ đẻ trong khi ba mẹ không khá giả. Tôi rất thương ba mẹ mình. Khi con một tuổi, tôi bắt đầu đi làm, còn anh công việc không ổn định, hay đổi việc này việc khác dù tôi có cố gắng khuyên cũng không được. Hiện tại anh làm tiếp thị, lương cũng không được nhiều, anh giữ tiền riêng, nếu có đưa cho tôi thì cũng tính toán chi ly. Mà tôi không nói về vấn đề tiền bạc, dù anh có đi làm lương ít cũng được, chúng tôi vẫn sống chung nhà với bố mẹ đẻ của tôi.

Giờ tôi muốn ly thân bởi không cảm nhận được tình cảm của anh, từ lúc quen đến khi cưới chỉ có tình cảm một phía từ tôi. Lúc mới bắt đầu đi làm, do chưa có xe nên chồng chở tôi đi làm và đón về. Lần thứ nhất, vào một ngày đẹp trời, sau khi xong việc tôi rời khỏi công ty và chờ anh đến đón, nhưng chờ mãi không thấy anh đâu, tôi gọi anh nói đến liền, tôi tin và chờ dài cả cổ rồi anh không tới đón. Tôi tha thứ. Lần thứ hai, tôi cũng chờ và đi bộ một đoạn thật xa, gọi điện anh nói tới liền nhưng nhậu say tới nỗi không thấy đường chạy xe về. Tất nhiên tôi đi bộ hơn 10 km về. Tôi cũng tha thứ.

Từ đó tôi cố gắng mua một chiếc xe đi làm, nhưng có một hôm xe hư tôi đành nhờ anh chở đi làm, nhưng thêm một lần nữa tôi phải khóc và đi bộ dưới trời mưa. Tôi đã gọi điện thoại nhưng anh còn bận với cuộc vui của mình. Tôi biết, do mình yêu anh nhiều hơn, tình cảm nhiều hơn nên anh có thể làm như vậy, nhưng anh chưa bao giờ xin lỗi tôi. Anh có thể bỏ mặc tôi để đi chơi, đi nhậu với bạn bè, khi tôi đau bệnh gọi điện cho anh thì lúc đó anh trả lời chưa về được. Có lần con bệnh sốt cao, khóc đòi ba, tôi gọi điện thoại cho anh về nhưng cũng không được, anh còn bên những cuộc vui của bạn bè, không thể về sớm.

Cuối tuần anh thường chở hai mẹ con đi chơi, cũng phụ tôi giặt đồ, đi chợ mua đồ ăn, mua sữa cho con. Anh là một người ba tốt, tôi biết anh thương con nhưng không thương vợ, đối với anh tôi không bằng bạn bè. Tôi có thể chắc chắn như vậy vì có rất nhiều việc xảy ra. Giờ tôi muốn ly thân nhưng thương con gái của mình nên còn lưỡng lự, mong các bạn độc giả cho lời khuyên. Chân thành cảm ơn rất nhiều.

Hiền

Là phụ nữ Việt Nam, tôi thấy rất ê chề khi luôn đọc được những câu đại loại như "phải giữ chồng" mà không bao giờ là câu "phải giữ vợ". Chồng ngoại tình thì luôn luôn đổ lỗi cho người vợ, ngay cả phụ nữ với nhau cũng có thể nói "Làm vợ không biết giữ chồng để người khác giật mất". Xã hội của chúng ta còn quá phong kiến khi vai trò của người chồng được nằm "kèo trên" như thế. Tại sao phụ nữ chúng ta quá dung túng cho đàn ông muốn làm gì thì làm? Phụ nữ cũng có học thức, làm việc góp sức mang lợi ích cho gia đình và xã hội, sinh con cái và nuôi dạy chúng. Phụ nữ làm tất tần tật vậy mà vẫn phải lụy người chồng là sao? Nếu lấy chồng mà khổ sở như vậy thì thà ở giá còn hơn. Vừa lo việc nước vừa đảm việc nhà lại còn bị quy chụp là không biết chiều chồng để chồng phải "đi hoang".

Miệng đời nói rằng thời nay đã bình đẳng nam nữ nhưng thực tế vẫn còn thấy nhiều lắm những người vợ đau khổ vì bị chồng hành hung, chồng ngoại tình mà vẫn phải mắt nhắm mắt mở để giữ cha cho con, cố gắng giành lại chồng. Có người nói chồng không phải là tài sản riêng mà giành giật. Đúng là không việc gì mà hai người phụ nữ phải tranh nhau vì một người đàn ông cả. Nhưng nếu nói người chồng không phải là tài sản riêng của người vợ thì không đúng. Khi hai người đặt bút ký trên tờ giấy hôn thú tức là cả hai đã chấp nhận thuộc về nhau trên luật pháp lẫn sợi dây ràng buộc tình cảm, thì cả hai phải tuân thủ quy luật của hôn nhân. Nếu người chồng có quan hệ tình cảm với người khác (tạm gọi là người thứ ba) thì người chồng đã có lỗi với vợ của mình. Người vợ hoàn toàn có quyền đòi hỏi chồng phải tôn trọng địa vị của mình trong vai trò là người hôn phối. Ấy vậy mà trong những trường hợp người chồng ngoại tình, tôi lại thấy người vợ luôn chịu thiệt thòi, đau khổ và cả van xin chồng quay về. Tất cả trên hết vì người vợ muốn giữ cha cho con, giữ lại mái nhà để con cái được trưởng thành vẹn toàn. Tuy nhiên, thực tế thì sự hiện diện của người cha cũng không thể vá lành lại những tổn thương đã gây ra cho gia đình. Con cái chỉ thật sự hạnh phúc khi cha mẹ chúng hạnh phúc và thật lòng yêu thương nhau. Cha mẹ không thể mãi làm diễn viên trong chính gia đình mình để rồi một ngày nào đó con cái càng thêm thất vọng vì có cảm giác bị cha mẹ lừa. Tôi muốn nói lên tiếng nói của mình, là phụ nữ chúng ta phải biết yêu thương bản thân và tự trọng. Phụ nữ thời hiện đại phải mạnh mẽ và quyết đoán, đừng quá lụy đàn ông. Có hay không có họ thì chúng ta vẫn phải tự mình làm được tất cả.

Tôi đọc được ở đâu đó câu nói "Thà chết đứng còn hơn sống quỳ", phụ nữ chúng ta cũng nên thế. Dù có khó khăn hay đau khổ thì cũng phải ngẩng cao đầu mà bước tiếp chứ đừng vì một người đàn ông mà tranh giành đấu đá với nhau để rồi người ta cười chê "chỉ vì miếng ăn". Hỡi các đấng mày râu, nếu các anh "chuẩn men" thì phải sống có trách nhiệm với người vợ mà mình đã chọn và với các con mà mình đã sinh ra. Nếu các anh không còn muốn sánh bước cùng họ thì phải tôn trọng họ bằng cách chia tay có văn hóa rồi hãy quan hệ với người khác. Đừng vì ham muốn của bản thân mà gây hệ lụy cho bao người, nhất là đừng làm tổn thương tâm hồn con thơ.

Ngân

Tôi là một cô gái vừa tròn 20 tuổi, sống thiếu tình thương và lớn lên trong môi trường gia đình rất nhiều mâu thuẫn: gia đình hỗn loạn, bạo lực gia đình, dì ghẻ hãm hại, dòng họ gia trưởng, cổ hủ, người ngoài soi mói, để ý. Tôi từng chuyển trường rất nhiều từ Hà Nội đến TP HCM, Đồng Nai, Bà Rịa - Vũng Tàu. Nói một cách ngắn gọn hơn là từ một cô công chúa tôi đã thành cô nàng Lọ Lem vô gia cư. Có thể mọi người đang nói tôi "bán đứng gia đình", nhưng cuộc sống từ lúc sinh ra đến giờ của tôi còn kinh hoàng hơn những gì vừa nói dù bản thân chẳng làm gì sai, chỉ bảo vệ mẹ mình. Nhưng dù vậy, tôi vẫn chăm chỉ học tập, ra sức rèn luyện đạo đức và tính cách, năng nổ tham gia các hoạt động phong trào dù ở bất cứ ngôi trường nào.

Vì vậy, khi bắt đầu có tình cảm với bạn khác giới, tôi trở thành một người quá nhạy cảm, nghiêm khắc và đa nghi. 18 tuổi, tôi biết rung động trước một chàng trai, anh ấy là bạn học của chị họ tôi. Chúng tôi bắt đầu tìm hiểu nhau khi biết cùng chung một mục tiêu là vào trường đại học. Tình cảm chúng tôi hoàn toàn trong sáng, thường xuyên liên lạc để trao đổi học tập. Nhà anh cách nhà tôi khoảng 30 km, trước khi thi và sau khi thi, hàng tuần đều đặn đến nhà tôi chơi và đưa tôi đi dạo ở những nơi tôi muốn. Cuối cùng, tôi cũng nhận lời yêu anh. Anh lớn hơn tôi 3 tuổi, cuộc sống cũng khốn khó từ nhỏ, giờ đã khá giả hơn rất nhiều, do anh là con trai một nên cũng khá được cưng chiều.

Trong 3 tháng yêu nhau, tôi cảm thấy anh quá hờ hững (do giác quan thứ 6 của tôi rất nhạy). Rồi anh bị tai nạn, tôi lên thăm nhưng anh không đồng ý (tai nạn này là do chuyện gia đình của anh). Tôi cũng tôn trọng ý kiến của anh, dù trong lòng đau như cắt, lo đứng ngồi không yên. Tôi nhắn tin, gọi điện anh cứ nói do không có ổ cắm chỗ nằm nên tiết kiệm pin, vì vậy tôi cũng ít liên lạc lại. Sau rồi, tôi phát hiện ra anh "thân thiết" với một chị cùng khóa, chị ấy cũng là hàng xóm cũ của gia đình tôi, tôi xem như là chị gái, vì lúc nhỏ có chuyện gì tôi cũng chạy qua nhà chị an ủi. Rồi tôi nói chuyện với chị tình hình của anh bây giờ là vậy đó, chị chỉ nói một câu: "Đàn ông, con trai bây giờ không nên tin tưởng đâu em".

Lúc đó, xem như tôi hiểu vấn đề. Với suy nghĩ ngây dại, vội vàng mà tôi đã quyết định chia tay anh không nói lý do. Anh khi đã khỏi bệnh thì tìm hiểu, giải thích với tôi nhưng chị kia liên tục gửi những tin nhắn tình cảm của anh gửi cho chị ấy. Bẵng đi một thời gian khá lâu, tôi thấy anh cũng không còn liên lạc gì với chị, cũng thấy chị có người yêu khác, tôi đã quyết định quay lại với anh. Từ đó, tôi cũng cảm nhận được sự thật lòng mà anh đã dành cho mình, anh bắt đầu học nấu ăn, đi chợ, đưa đón tôi đến chỗ học, chỗ làm. Tôi rất cảm động.

Được một thời gian, tôi phát hiện ra anh đi chơi với người khác (bạn cũ chung lớp với tôi). Ban đầu anh quanh co, lấp liếm, sau mới chịu thừa nhận và biện minh rằng: "Tại anh thấy chuyện này không đáng để nói cho em biết". Tôi giận, sợ lại như lúc trước nên nói lời chia tay, anh một mực phản đối và xin lỗi rất nhiều, hứa sẽ không giấu diếm gì tôi nữa. Giờ lòng tin của tôi dành cho anh thật sự không thể tròn đầy như trước. 

Hàng ngày, tôi vẫn lo học lo làm, lo trang trải cuộc sống. Vì dù 19 tuổi thôi nhưng tôi đã tự lo cuộc sống của mình, không phụ thuộc vào ai, thời gian tôi dành cho anh luôn tranh thủ mọi lúc, mọi nơi; lúc nghỉ trưa cũng tranh thủ nói chuyện, hỏi han. Tôi nói anh không tin, anh nghĩ gia đình vẫn lo cho tôi. Vì anh lớn thế này, gia đình anh còn chu cấp đầy đủ, huống gì thân con gái, mà còn nhỏ dại như tôi.

Chính vì vậy, anh không chạm đến cuộc sống thật của tôi được, sự đồng cảm và thấu hiểu từ đó không còn nữa. Tôi bắt đầu nghi ngờ anh nhiều hơn, kiểm soát anh bằng cách cài định vị nhưng lần nào cũng vậy, định vị một nơi và anh ở một nơi. Do áp lực công việc, học hành và tiền bạc, thậm chí chuyện gia đình nữa, khiến một cô gái mới lớn như tôi không còn sức lực để chống đỡ mối tình này. Tôi đã quyết định chia tay anh dù trong lòng còn yêu.

Rồi sau đó tôi biết anh đã qua đêm với một cô gái khác ở Vũng Tàu, nơi mà chúng tôi đã có quá nhiều kỷ niệm. Anh và tôi vẫn liên lạc với nhau, anh nói trở thành như vậy là vì muốn trả thù con gái, trả thù tôi vì anh đã bị nói lời chia tay quá nhiều. Sau đó tôi tình cờ chứng kiến cảnh anh và cô hàng xóm cũ tình cảm, thân mật đi ăn uống. Tôi run lẩy bẩy, không chạy xe nổi. Ghen ư? Lấy tư cách gì mà ghen. Buồn thì rất buồn, chẳng biết nói gì nữa rồi.

Một thời gian sau, tất cả đã nguôi ngoai, nhưng tình cảm của tôi dành cho anh cũng chưa chịu cạn đi chút nào. Tôi đã nói chuyện lại với anh, anh nói nếu tôi không đa nghi, ghen tuông tào lao thì anh sẽ không bức bối và đối xử với tôi như vậy. Quan trọng, tôi nghĩ ở đây chính là sự thấu hiểu trong tình yêu. Anh muốn bắt đầu lại với tôi. Tôi có gặp lại vài cô gái mà anh đã trêu đùa (do anh toàn quen trúng những người tôi quen, không rõ tại sao lại vậy), đều nhận được câu nói dạng như: Anh yêu thương tôi thật, bản tính đàn ông con trai bây giờ đều lăng nhăng này nọ, dù vậy nhưng trong lòng vẫn chỉ có một hình bóng. Tôi cũng mủi lòng, cũng suy nghĩ xem cơ hội bắt đầu lại có được không. Thế nhưng đến khi tôi gặp anh với chị hàng xóm, anh lại khẳng định: "Em có quyền buồn, nhưng anh thì không sai". Tôi hiểu trong tình yêu không có đúng sai, chỉ có yêu, không yêu hoặc hết yêu mà thôi. Một người con trai nói yêu tôi nhưng lại để tôi có quyền buồn thì tình cảm này có xứng đáng được tôi tôn trọng và đón nhận lại nữa không?

Bây giờ tôi nhận ra, do đã quá tổn thương từ nhỏ, nhạy cảm quá mức nên giờ mới yếu đuối như vậy. Hay do tôi đã quá yêu anh mà mù quáng không nhận ra được đúng sai? Rõ ràng tôi cảm nhận được tấm chân tình của anh nhưng niềm tin và sự tôn trọng tình cảm của anh không còn như trước. Liệu tôi có thể bắt đầu tin tưởng anh hay người nào khác nữa không? Xung quanh tôi cũng nhiều chàng trai tốt nhưng không hiểu sao tôi không dành tình cảm của mình cho ai được, cứ vùi đầu vào học tập và làm việc mà vẫn không thể quên anh. Tôi có lẽ cũng không muốn buông tay anh, anh cũng vậy. Mong bạn đọc chia sẻ và cho tôi lời khuyên.

Hoa

Tôi đến với em khi đã có gia đình, không lừa dối vì tay luôn đeo nhẫn cưới, tất nhiên không bao giờ bảo "gia đình anh không hạnh phúc" để lừa dối em. Ngay từ đầu tôi đến với em là do bản tính đàn ông với sự thể hiện mình và trên hết là dục vọng của bản thân. Đến tận giờ tôi cũng không hiểu được tại sao em lại dễ dàng với tôi đến thế, tôi mất 2 tuần để có tất cả của em. Giờ đây khi mối tình ngang trái này kéo dài 5 năm, em bảo với tôi dừng lại, tôi gật đầu đồng ý vì có lẽ em đã suy nghĩ rất nhiều khi đưa ra quyết định này. Không ngờ rằng tôi dành cho em nhiều tình cảm đến vậy mà bấy lâu không nhận ra. Tôi nghĩ đến rất nhiều vấn đề mà khi bên nhau chưa bao giờ có suy nghĩ. Tôi biết mình yêu em nhiều quá rồi. Cả em cũng không bao giờ nghĩ người níu kéo mối quan hệ này lại là tôi, nhưng rồi em bảo không còn tình cảm với tôi nữa, lý do cụ thể là gì tôi không rõ. Em bảo đó là phần dồn nén của em từ khi yêu tôi đến giờ và tôi là người không "tinh tế".

Cách đấy một năm tôi bảo dừng hoặc là mình sẽ mãi như thế này để tôi còn có tính toán trong công việc và thời gian, tôi cho em suy nghĩ, em nói luôn em không cần suy nghĩ gì cả mà muốn cứ như thế này mãi với tôi. Tôi còn nhớ em từng viết cho tôi rằng: Em sợ lắm lần mà anh bảo dừng lại ấy, sợ không còn được chờ anh nhắn tin hàng ngày nữa, không được gặp nhau, thật ra cũng một phần vì em đã trao cho anh tất cả rồi nhưng sợ xa anh hơn. Tôi không tinh tế, đúng vậy, vì em muốn khi nói một tôi phải hiểu 10 và thông qua mọi hành động cảm xúc của em để hiểu em. Vì rất nhiều thứ tôi không làm được. Em rời xa khi tôi bắt đầu nghĩ đến em, tôi đã bỏ việc ở một nơi với thu nhập khá để dự định ra ngoài kinh doanh vì em và vì lo cho em xa hơn nữa.

Giờ đây tôi ngổn ngang rất nhiều suy nghĩ, bởi yêu em mà có lẽ tôi không được phép ích kỷ giữ em lại, nói thì dễ nhưng thực hiện được quá khó. Em bảo không còn yêu tôi nhưng tâm trạng lại là bài hát "Nếu em được chọn lựa", tôi phải hiểu như thế nào bây giờ. Tôi biết mình sai ngay từ đầu nhưng không bao giờ nghĩ đến tận giờ tình cảm của mình lại như thế. Tôi định không nói ra cùng ai, một mình gặm nhấm nhưng có lẽ viết ra sẽ phần nào nhẹ nhàng hơn. Xin các bạn đừng chửi bới một mối quan hệ 5 năm mà gia đình tôi không có ảnh hưởng gì và duy trì được mối quan hệ này là điều không dễ từ hai phía. Tôi viết ra cho nhẹ nhõm và để cho những người đã, đang có tình cảm giống mình biết để có cái nhìn xa hơn.

Hưng

Thứ Hai, 30 tháng 5, 2016

Tôi đến với em khi đã có gia đình, không lừa dối vì tay luôn đeo nhẫn cưới, tất nhiên không bao giờ bảo "gia đình anh không hạnh phúc" để lừa dối em. Ngay từ đầu tôi đến với em là do bản tính đàn ông với sự thể hiện mình và trên hết là dục vọng của bản thân. Đến tận giờ tôi cũng không hiểu được tại sao em lại dễ dàng với tôi đến thế, tôi mất 2 tuần để có tất cả của em. Giờ đây khi mối tình ngang trái này kéo dài 5 năm, em bảo với tôi dừng lại, tôi gật đầu đồng ý vì có lẽ em đã suy nghĩ rất nhiều khi đưa ra quyết định này. Không ngờ rằng tôi dành cho em nhiều tình cảm đến vậy mà bấy lâu không nhận ra. Tôi nghĩ đến rất nhiều vấn đề mà khi bên nhau chưa bao giờ có suy nghĩ. Tôi biết mình yêu em nhiều quá rồi. Cả em cũng không bao giờ nghĩ người níu kéo mối quan hệ này lại là tôi, nhưng rồi em bảo không còn tình cảm với tôi nữa, lý do cụ thể là gì tôi không rõ. Em bảo đó là phần dồn nén của em từ khi yêu tôi đến giờ và tôi là người không "tinh tế".

Cách đấy một năm tôi bảo dừng hoặc là mình sẽ mãi như thế này để tôi còn có tính toán trong công việc và thời gian, tôi cho em suy nghĩ, em nói luôn em không cần suy nghĩ gì cả mà muốn cứ như thế này mãi với tôi. Tôi còn nhớ em từng viết cho tôi rằng: Em sợ lắm lần mà anh bảo dừng lại ấy, sợ không còn được chờ anh nhắn tin hàng ngày nữa, không được gặp nhau, thật ra cũng một phần vì em đã trao cho anh tất cả rồi nhưng sợ xa anh hơn. Tôi không tinh tế, đúng vậy, vì em muốn khi nói một tôi phải hiểu 10 và thông qua mọi hành động cảm xúc của em để hiểu em. Vì rất nhiều thứ tôi không làm được. Em rời xa khi tôi bắt đầu nghĩ đến em, tôi đã bỏ việc ở một nơi với thu nhập khá để dự định ra ngoài kinh doanh vì em và vì lo cho em xa hơn nữa.

Giờ đây tôi ngổn ngang rất nhiều suy nghĩ, bởi yêu em mà có lẽ tôi không được phép ích kỷ giữ em lại, nói thì dễ nhưng thực hiện được quá khó. Em bảo không còn yêu tôi nhưng tâm trạng lại là bài hát "Nếu em được chọn lựa", tôi phải hiểu như thế nào bây giờ. Tôi biết mình sai ngay từ đầu nhưng không bao giờ nghĩ đến tận giờ tình cảm của mình lại như thế. Tôi định không nói ra cùng ai, một mình gặm nhấm nhưng có lẽ viết ra sẽ phần nào nhẹ nhàng hơn. Xin các bạn đừng chửi bới một mối quan hệ 5 năm mà gia đình tôi không có ảnh hưởng gì và duy trì được mối quan hệ này là điều không dễ từ hai phía. Tôi viết ra cho nhẹ nhõm và để cho những người đã, đang có tình cảm giống mình biết để có cái nhìn xa hơn.

Hưng

Tôi và anh quen nhau đến nay gần 5 năm, tình cảm cứ tăng dần theo từng ngày. Anh là người con trai tốt, hiền lành, chăm chỉ, không có thói hư tật xấu nào. Đầu năm nay anh đề cập đến chuyện cưới hỏi nhưng tôi không đồng ý, không dám nói với anh khúc mắc trong lòng mình. Chuyện xuất phát từ mẹ anh, bác vui vẻ, mau mắn, tốt bụng, nhưng lại không biết cầm tiền, chi tiêu mạnh tay, gây nợ nần với con số lớn, lên đến cả trăm triệu. Anh em, chú bác trong nhà tạo nhiều điều kiện mà mẹ anh cũng không thoát khỏi cảnh nợ nần, chạy tiền từng ngày để đóng tiền góp. Anh nhiều lần tâm sự nản, hết muốn nói về mẹ của mình.

Mới đây thôi anh để dành được ít vàng, bác cũng lén lấy bán mà anh không biết, sổ đỏ đất đai ở nhà, nói chung cái gì cầm được bác cũng cầm cả. Nhiều lúc anh buồn, tâm sự, tôi cũng buồn cho anh. Về phía tôi là người buôn bán, trước đây bác cũng giúp đỡ tôi một ít, nhưng tôi sống cũng biết điều, trả ơn bác đàng hoàng. Lúc bác mượn tiền tôi thì nói ngọt ngào, khi tôi kẹt không cho mượn thì tỏ vẻ khó chịu, rồi nạt nộ, tôi im lặng không nói gì, nghĩ mà buồn. Có lúc bác kẹt quá nói tôi phải chi có đôi bông tai vàng cho bác mượn cũng được, thực sự lúc đó tôi bàng hoàng, bây giờ đã thế thì sau này về tiền cho mượn là cho luôn.

Bác cứ gây nợ rồi để anh trả, bao nhiêu lần mà cũng không trả dứt được, nghĩ đến tương lai không lối thoát. Nhiều lúc bác nói những câu làm tôi tổn thương ghê gớm, chia tay anh thì không thể, có phải tôi đang yêu mù quáng chăng? Cảm ơn mọi người đọc tâm sự của tôi.

Như

Tôi 35 tuổi, vợ hơn một tuổi, đã có 2 cháu, đang sinh sống tại một thành phố ở miền Trung. Chúng tôi đã có nhà ở và thêm miếng đất bên ngoài nữa. Tôi đang công tác trong ngành thiết kế giao thông thuộc một Tổng công ty hàng đầu Việt Nam, còn vợ làm trong doanh nghiệp FDI, vợ chồng tôi thu nhập một tháng khoảng 20 triệu (tôi 8 triệu còn vợ khoảng 12 triệu).

Với thu nhập này trừ đi chi phí nuôi con, sinh hoạt gia đình thì còn lại khoảng 4 triệu một tháng, hai vợ chồng đều tự lập do gia đình hai bên đều khó khăn. Vừa rồi có một dự án ở xa nhà tôi khoảng 500 km, họ có gọi cho tôi với mức lương gấp đôi, khoảng 15 triệu, mỗi tháng được về thăm gia đình 3 ngày, thời gian thực hiện khoảng 3 năm. Nói thật là môi trường làm việc chỗ tôi rất căng thẳng do lãnh đạo phòng cái tâm không trong sáng lắm, tôi và trưởng phòng đôi khi không hợp nhau.

Sắp tới tôi sẽ lên phó phòng và rất được ban lãnh đạo công ty cũng như anh em trong công ty ủng hộ. Thêm nữa thu nhập của tôi đang thấp hơn vợ, đôi khi trong sinh hoạt gia đình cảm thấy rất khó chịu, mặc dù vợ không nói ra nhưng tôi biết mình vẫn bị coi thường. Khi đặt vấn đề đi xa thì cô ấy khuyên ngăn nên lo gia đình và con cái là chính, tiền bạc biết bao nhiêu cho đủ, nhưng làm người đàn ông mà thu nhập thua vợ thấy nhục lắm. Tôi đang rất phân vân có nên nghỉ để đi làm xa? Mong được các bạn tư vấn.

Hoàng

Cách đây không lâu, tôi đọc được bài viết chỉ cách giữ chồng Tây của một bạn, tôi cảm thấy đây là người phụ nữ thông minh, có đầu tư và nghiên cứu nhưng có lẽ cô ấy còn trẻ, mới trải qua thời gian đầu của cuộc sống nhung lụa. Mà phụ nữ chúng ta cũng lạ lắm, nhiều khi thấy ai đó cùng phận đàn bà với mình mà sung sướng hơn, may mắn hơn lại sinh ra có chút không thiện cảm, đố kị, đó chính là một số những đặc điểm giới của chúng ta. Cùng là phụ nữ hãy sẻ chia, đóng góp và yêu thương lẫn nhau, vì về cơ bản, trong xã hội này chúng ta có những thiệt thòi chỉ phụ nữ mới hiểu. Tôi viết bài này cũng với mục đích như vậy, chia sẻ những chiêm nghiệm của bản thân, phần nào giúp các bạn thoát khỏi những bế tắc trong hôn nhân và nhìn nhận rõ hơn về câu chuyện lấy chồng giàu.

Các bạn thân mến, tôi không thể khoác lác khi chưa từng trải qua. Tôi từng có một cuộc hôn nhân với người đàn ông giàu có. Anh là người chồng đầu tiên của tôi, có phong thái, làm kinh tế giỏi, có bản lĩnh và chắc chắn là nguồn thu nhập chính trong gia đình. Tôi lúc đấy làm nhân viên văn phòng với mức thu nhập vừa đủ, người ngoài đánh giá anh là người đàn ông mẫu mực, tôi đắm chìm trong tình yêu của anh suốt nhiều năm làm vợ chồng. Chúng tôi hòa hợp trong mọi chuyện, luôn ôm hôn nhau khi có thể, dù là vợ chồng chúng tôi vẫn như một cặp tình nhân.

Tôi cảm thấy mình may mắn và hạnh phúc vô cùng khi được yêu thương và làm vợ anh. Lúc đấy tôi 20 tuổi, hoàn toàn tin tưởng vào sự chung thủy của anh, đặc biệt quan niệm tuổi trẻ của tôi là yêu không hối hận, tin tưởng thì mới bền lâu. Suốt những năm tháng đó tôi không bao giờ đụng vào điện thoại hay thứ gì cá nhân của chồng, nhưng hạnh phúc lâu quá thì giông tố cũng sẽ tự tìm đến. Hôm đó anh đi công tác nhưng để quên máy tính cá nhân ở nhà, anh cần gấp một cái hợp đồng liền bảo tôi mở máy chuyển file qua mail cho anh. Khi chuyển file thì trong máy đã đăng nhập sẵn một tài khoản, tôi lười thoát ra nên dùng tài khoản có sẵn đó luôn, đây cũng chính là một tài khoản bí mật cất giấu những gì phía sau sự lịch lãm của chồng.

Để đảm bảo là tôi đã gửi file cho chồng, tôi vào tài khoản đó kiểm tra lại thì vô tình thấy những hình ảnh còn lưu trữ trong mail (chức năng tự chuyển hình từ điện thoại vào mail dù hình trong điện thoại đã bị xóa). Tôi như người không hồn khi thấy những clip nóng của chồng và nhiều cô gái khác nhau, họ đã làm chuyện đấy với nhau và quay clip lại. Dù tôi chưa bao giờ để chồng phải thiếu thốn điều gì, chúng tôi luôn cùng nhau thăng hoa trong chuyện đó, nói chung là vợ chồng hài lòng và tử tế với nhau trên giường. Sau này tôi hiểu ra đó là bởi tôi chỉ yêu một mặt của con người anh, anh còn những nhu cầu, những phần giấu bên trong, nhục dục, sự mới lạ mới là thứ khiến anh ấy cảm thấy tốt hơn. Dù anh có bao biện rằng luôn yêu tôi hay gì đi nữa thì đó cũng là điều khiến tôi không thể tha thứ được. Chúng tôi đã chia tay nhau sau những ngày tháng say đắm nồng nàn, điều đó thật khó khăn và nó làm tôi mất niềm tin vào tình yêu, vào hôn nhân thật sự.

Sau biến cố đó tôi đã lao vào kinh doanh, mở một cửa hàng buôn bán mỹ phẩm. Chồng cũ thường xuyên ghé qua cửa hàng nói mua cho mẹ anh ấy cái này cái kia, cốt để gặp lại vợ mình. Lúc nào không có người ở cửa hàng, chồng cũ cũng đều đề cập đến chuyện quay lại, nói nhớ và không thể chịu nổi. Có lúc anh ấy còn suýt trở thành kẻ cưỡng bức vợ mình giữa thanh thiên bạch nhật, nhưng tôi đã tát cho anh một cái thật đau để anh nhận ra chúng tôi đã thực sự kết thúc. Công việc kinh doanh mới khiến tôi tiếp cận được với nhiều người phụ nữ ở những hoàn cảnh khác nhau, tôi đã vô tình gặp được một người thầy trong cuộc sống. Chị đã cứu vớt niềm tin trong tôi và khiến tôi nhận ra bấy lâu nay mình đã sống quá ảo, phụ nữ cần tự tin nhưng không được ảo tưởng.

Chị đã nói đúng bản chất cuộc sống của chúng ta, rằng mọi thứ đều là tạm bợ, chỉ có nhân cách là vĩnh viễn. Nếu có lúc phụ nữ cũng ngoại tình tư tưởng, cũng xao xuyến bởi một người đàn ông khác chồng khi họ quan tâm, cũng có lúc mơ về họ thì đó chính là phần thứ hai của con người chúng ta. Đàn ông cũng vậy, họ cũng có phần thứ hai, nhưng họ khác chúng ta vì họ có thể thực hiện hóa được điều đó, bởi sự liều lĩnh và chinh phục là đặc điểm giới của đàn ông, cũng giống như đố kỵ là đặc điểm giới của phụ nữ. Điều đó chúng ta không thể ép họ cũng như ép mình thôi đố kị. Nó là như vậy.

Thật sự mọi thứ đều có sự đánh đổi phù hợp, lấy chồng giàu chúng ta sẽ bị phụ thuộc. Tôi chưa cần nói đến phụ thuộc tài chính mà phụ thuộc về tình cảm, về nhiều thứ, hoàn cảnh đó buộc phụ nữ chúng ta rơi vào thế bị động, là người phải giữ người đàn ông. Cuối cùng, điều tôi muốn gửi gắm đến các bạn là gì? Khi câu chuyện trên đã xảy ra cách đây 7 năm, giờ tôi đang ở bên người chồng thứ hai với đứa con kháu khỉnh. Anh ấy không phải là người đàn ông giàu có mà chúng tôi cùng giàu có khi lấy nhau. Tôi cũng không phải cố gắng thể hiện mình quá nhiều để giữ anh ấy mà chỉ làm những điều tự nhiên nhất thuộc về yêu thương. Có thể bất chợt hôn khi anh đã ngủ say, ngắm nhìn anh lúc tập trung làm việc, nắm chặt tay anh khi cảm thấy lạc lõng và chấp nhận phần con thứ hai của anh dù tôi không biết nó như thế nào, nhưng tôi sẽ không cố gắng tìm hiểu.

Tôi đang yêu phần con thứ nhất của chồng, những thứ tôi đã cảm nhận được bao năm nay, thấy như vậy hạnh phúc hơn rất nhiều. “Hạnh phúc là quá trình, không phải là đích đến”, ngày xưa tôi không hiểu, nhưng trải qua bao hỉ nộ ái ố thì cũng nhận ra. Chúng ta không cần phải cố gắng nắn mình, đòi hỏi ở người khác điều gì để đạt được hạnh phúc, mà là mỗi ngày trôi qua đều là mỗi ngày hạnh phúc. Đừng bới móc những gì thuộc về bản chất mà phải chấp nhận nó như một phần không thể thiếu trong cuộc sống, đừng trách người trách mình mà để thời gian đó quan tâm chăm sóc lẫn nhau, 60 năm cuộc đời ngắn lắm.

Hường

Tôi yêu anh, người đã có vợ (tôi chỉ biết anh có vợ sau một tuần quen nhau). Đến nay chúng tôi yêu nhau cũng được ba năm rồi, buồn nhiều hơn vui. Lúc trước anh nói vợ rất lạnh nhạt, đã trao đổi với vợ nhiều lần và cố làm mọi chuyện để chị thay đổi nhưng chị vẫn vậy. Vài lần anh muốn ly dị nhưng vì yêu con nên lại thôi (anh có một bé gái). Tôi chưa bao giờ kêu anh bỏ chị để đến với mình cả, tự anh tính sao thì tính, vài lần tôi cũng chia tay anh nhưng rồi lại về bên nhau.

Sau đó tôi có bầu ngay lúc chúng tôi chia tay được vài tuần. Tôi cho anh hay nhưng luôn nghĩ anh có muốn hay không tôi vẫn sẽ giữ con lại, bất ngờ là anh nói "Giữ hay bỏ là tùy em, vì em là người có quyền quyết định hơn ai hết nhưng nếu em giữ thì anh sẽ chịu trách nhiệm". Anh càng làm tôi yêu anh nhiều hơn. Tôi sinh em bé được vài tháng thì lại chia tay anh lần nữa, không phải vì hết yêu mà vì muốn có một gia đình và cuộc sống ổn định cho con. Anh buồn lắm nhưng không thể giữ tôi lại được. Nhưng chỉ được vài tuần anh lại nói tôi quay lại đi, anh sẽ ly dị vợ để sống cùng tôi.

Tôi hỏi anh suy nghĩ kỹ chưa và tại sao lại quyết định như vậy. Anh nói, nếu vợ không còn yêu nữa thì nên ly dị để giải thoát cho nhau, để cả hai còn cơ hội làm lại từ đầu và anh không muốn mất tôi với con, sợ chúng tôi sẽ khổ. Điều mà tôi và anh không ngờ là vợ anh không chịu ly dị sau khi anh đã nói hết mọi chuyện về tôi cho chị biết. Lý do là vì chị còn yêu anh, không muốn sống một mình. Chị xin lỗi anh vì đã lạnh nhạt, nhưng sẽ không ly dị. Khi chị nói vậy anh khó xử lắm nhưng vẫn muốn ly dị và vẫn chăm lo cho chị, rồi tới lui cả hai gia đình. Tôi không kêu anh bỏ vợ nhưng khi anh nói chắc như vậy thì tôi thật lòng cũng đã mơ một gia đình trọn vẹn, nhưng đó có lẽ sẽ chỉ là mơ. Anh nói không thể chọn người này và bỏ người kia chỉ vì yêu ai hơn, anh nói sẽ lo cho tôi và con, không bỏ tôi một mình. Tôi nói anh tham lam, chỉ muốn thêm mà không muốn bỏ. Tôi nói nếu ép anh chọn chắc anh sẽ chọn gia đình, anh nói sẽ chọn cả hai, vì tôi và con cũng là gia đình của anh.

Tôi nói nếu anh không chọn một trong hai người thì sẽ không ai được hạnh phúc hết. Anh nói nếu tôi và vợ anh không hòa hợp với nhau được thì không ai hạnh phúc hết nhưng anh sẽ không bỏ ai, xin hãy hiểu cho anh, anh khó xử lắm. Tôi nên làm gì đây? Tôi yêu anh nhiều lắm, nên buông hay cứ như vậy theo lời anh nói? Anh còn yêu tôi không hay chỉ vì con? Anh là người cha rất tốt. 

Hồng

Tôi 27 tuổi, chồng hơn tôi 2 tuổi, đã kết hôn gần 4 năm, con trai tôi cũng được gần 3 tuổi. Tôi thực sự không thể nghĩ ra giải pháp nào tốt nhất cho tình huống của mình, nên hy vọng bài viết này sẽ giúp tôi tìm được câu trả lời. Một năm trước, chồng góp vốn với một số đồng nghiệp cũ mở công ty kinh doanh thức ăn chăn nuôi ở một tỉnh khác, tôi cũng nghỉ việc ở quê chồng và chuyển đến đó làm kế toán cho công ty ấy. Vợ chồng tôi đưa cả con lên cùng, tôi gửi con ở nhà trẻ. Tôi thực sự rất hào hứng với cuộc sống tự do, riêng tư mà khi ở quê không có. Nói thêm một chút về cuộc sống của tôi trước khi chuyển đến một nơi mới, tôi rất chán ghét môi trường làm việc ở công ty tại quê chồng, nhưng vì con nhỏ, tìm việc văn phòng ở quê ấy rất khó nên cố bám trụ dù lương chỉ hơn 3 triệu, không đủ tiêu.

Chồng tôi khi đó đi làm xa, tháng về được đôi lần và mỗi lần về có khi chỉ được mấy tiếng lại đi ngay. Ở cùng bố mẹ chồng, ăn uống ngủ nghỉ không được tự quyết, tôi thực sự cảm thấy gò bó, không có sự riêng tư cá nhân. Chồng thi thoảng mới về, cũng không được bao lâu, nhưng mỗi khi về chúng tôi cũng chẳng được riêng tư, vì căn phòng 10m2 mà có 5 cái cửa kính, liền với nhà bếp mà cả nhà lại hay đi lại. Thêm nữa, chồng tôi khó tính, không hợp bố vì tính cách hai bố con khá giống nhau, cứ mỗi khi anh về là dường như cả nhà phải phụng sự, cố gắng để không có to tiếng, không khí rất mất tự nhiên, ngột ngạt. Vợ chồng mà không có những phút riêng tư, lãng mạn, cơ hội thể hiện và hâm nóng thì tình cảm cũng dần hết, chúng tôi thường xảy ra mâu thuẫn và không được giải quyết.

Tôi bị stress vì công việc, không hợp gia phong nhà chồng, gia đình nhà đẻ cũng rất nhiều chuyện buồn, phức tạp mà dường như chồng tôi không hiểu. Tôi không tìm thấy được niềm vui và triển vọng cho tương lai ở nơi ấy, muốn tranh thủ tuổi còn trẻ, học hỏi khám phá nhiều, làm những việc có ích khác nữa mà nếu ở quê thì rất khó khăn để thực hiện. Chính vì vậy, tôi luôn muốn ở riêng, muốn vợ chồng tìm công việc nào có thể ở gần nhau, tôi nghĩ để con mình có sự nuôi dạy từ cả bố và mẹ. Tôi muốn mình có cuộc sống gia đình riêng, chỉ là thi thoảng về chơi thì thích chứ không muốn ở cùng bố mẹ, kể bố mẹ đẻ của mình.

Chồng tôi cũng chán công việc làm thuê, muốn làm riêng nên nghỉ công ty. Chúng tôi quyết định chuyển đến tỉnh khác (là nơi ở hiện tại của tôi bây giờ) đến nay đã được gần một năm. Gia đình bắt đầu cuộc sống chung, cũng nhiều mâu thuẫn, nhưng dường như hiểu nhau hơn. Ở riêng, đôi khi anh cũng làm việc nhà, cho con ăn, thi thoảng cho vợ con đi chơi, ra ngoài ăn, chúng tôi được cười đùa tự nhiên. Thằng bé khi có cả bố mẹ nô đùa cùng, nó cười rất sung sướng, hạnh phúc, khác hẳn khi chỉ có bố hoặc mẹ.

Đôi khi tôi đã thấy rất bình yên, bằng lòng với thực tại, như vậy là hạnh phúc rồi. Nhưng có một điều tôi rất muốn kể thêm rằng, chồng tôi nghiện game từ rất lâu rồi. Điều này làm tôi cảm thấy bực bội, thấy anh ấy rất vô tâm với vợ con. Anh khó tính, gia trưởng, làm tôi tổn thương nhiều lần. Anh luôn nói với mọi người (những khi uống rượu) rằng hạnh phúc gia đình phải dựa trên tình cảm chứ không phải nhiều tiền hay không, như thể anh rất yêu và trân trọng hạnh phúc gia đình. Nhưng thực tế, tôi không cảm nhận thấy điều ấy, chỉ thấy khoác lác.

Cho đến nay, tôi thấy vợ chồng không cần nhau, có cũng được không có cũng được, chỉ sống với nhau vì con. Tôi biết anh ấy cũng cảm thấy như vậy. Chúng tôi từng ký đơn ly hôn. Nói về chuyện công ty, kể từ đầu năm nay, công ty làm ăn khó khăn khi bị mất một số khách hàng chủ chốt. Có lẽ vì mải chơi game, tinh thần nhiệt huyết đã giảm, anh không còn muốn đi thị trường, chăm sóc và mở thêm khách hàng nữa. Anh gần như chỉ ở phòng trọ, chơi game. Tôi cũng nghỉ làm ở công ty chồng, làm việc mới được hơn 2 tháng nay.

Chồn thì về quê thuê trang trại chăn nuôi chung với người họ hàng hơn một tháng nay, công ty bỏ đấy. Bây giờ anh ấy muốn đi theo hướng mở rộng trang trại chăn nuôi ở quê, sống ở quê. Do tôi đi làm công ty nên chồng đưa con về quê cùng, còn tôi ở trên này một mình, tuần thì tôi về quê thăm con, tuần thì anh cho con lên đây mấy hôm. Kể từ khi chồng con về quê, tôi không thể ngủ được, sức khỏe cũng bị ảnh hưởng, vì lo lắng, trăn trở không biết rồi mọi chuyện sẽ thế nào.

Chồng muốn tôi về quê nhưng thực sự tôi đã cố gắng tìm cơ hội thoát ly khỏi vùng quê đó, thì cớ gì tôi lại muốn về được. Tôi không muốn về đó nữa, tìm việc phù hợp rất khó, lương thấp sẽ bị coi thường. Đối với tôi, nơi đâu có công việc, sống thoải mái tư tưởng thì nơi đó là nhà. Tôi hài lòng với công việc hiện tại của mình, cảm thấy vui vẻ khi đi làm. Nhưng ở một mình, đêm về tôi rất cô đơn, trống trải, nhớ con đến phát điên, tôi không ngủ được. Tôi chỉ muốn gần con, chăm sóc nó, nhìn nó lớn lên từng ngày.

Cho đến giờ tôi vẫn luôn nghĩ mình không thể yêu và lấy ai khác ngoài anh. Trong đêm, tôi đã nghĩ đến việc nếu không thể thống nhất chung nơi ở, chúng tôi không còn tình cảm, cảm giác cần nhau nữa thì ly hôn để tôi được nuôi con mình. Tôi sẽ tạo cơ hội để con gặp bố và gia đình nhà nội vì biết nó rất yêu bố và ông bà. Tôi muốn con mình trở thành người giàu tình cảm, biết quan tâm, yêu thương người khác, tự lập. Điều tôi trăn trở là, nếu chúng tôi ly hôn, con ở với tôi, liệu có tốt cho nó? Vì tôi phải thuê nhà trọ, chỉ có 2 mẹ con ở một nơi xa gia đình thì khi ốm đau tôi sợ mình không lo được cho con. Ở với bố và ông bà, điều kiện vật chất sẽ tốt hơn, nhưng tôi lại không muốn nó bị ảnh hưởng bởi tính gia trưởng, bảo thủ, khó tính của ông và bố. Tôi thực sự cảm thấy bế tắc, rất mong nhận được ý kiến của các anh chị độc giả, những người có cái nhìn khách quan, từng trải. Xin hãy giúp tôi.

Thủy

Chủ Nhật, 29 tháng 5, 2016

Tôi 28 tuổi, ngoại hình khá, công việc ổn định, yêu một anh 40 tuổi. Trước khi yêu nhau chúng tôi có gần một năm quen biết. Cảm nhận của tôi về anh trước khi yêu là một người chín chắn, trách nhiệm và tình cảm. Sau 5 tháng yêu nhau, chúng tôi đã tính đến chuyện hôn nhân nhưng tôi lại càng ngày càng cảm thấy băn khoăn về anh. Anh tỏ ra là người chịu khó, ham học hỏi và cầu tiến, được nhiều người yêu quý, anh kể với tôi từng làm việc vất vả thế nào, ngoài lương anh lăn lộn kiếm tiền ra sao, nhưng ở tuổi này rồi anh hình như vẫn chẳng tích lũy được gì đáng kể, mãi khi yêu rồi tôi mới nhận ra điều đó.

Tuy nhiên cái tôi lo không phải vì anh không có tiền mà là liệu tiền kiếm được anh đã làm gì? Liệu có phải chơi bời không? Dù rằng từ khi yêu nhau thấy anh cũng có vẻ tiết kiệm, chẳng bao giờ mua gì xa xỉ đắt tiền cho tôi và cả cho anh. Tôi cảm nhận tình yêu của anh dành cho mình không mấy mặn mà giống như kiểu đến lúc anh phải lấy vợ nên yêu để cưới thôi. Mặc dù anh rất sốt sắng chuyện đám cưới nhưng với tôi cách đối xử không có gì khác mấy so với hồi còn chơi cùng. Lúc nào anh cũng tâm sự với tôi là anh rất yêu thương mẹ, yêu thương các chị gái, thậm chí cách quan tâm đến gia đình anh khiến tôi phát ghen.

Lúc nào anh cũng rủ tôi về nhà chơi, nhưng khi về đến nhà anh hầu như thả tôi tự do, rất ít khi hỏi han hay quan tâm để ý, thay vào đó anh luôn chú ý đến mẹ và dọn dẹp, sửa sang đồ đạc trong nhà. Chỉ mấy tháng nữa là đám cưới nhưng có người không biết hẹn giới thiệu cho anh một cô phù hợp, anh vẫn không hề nói gì chuyện sắp cưới, còn hứa đi gặp gỡ. Sau đó tôi đọc được tin nhắn, hỏi thì anh bảo đấy là nói thế thôi chứ lúc nào chẳng đi cùng tôi, làm gì có lúc nào đi gặp ai nữa. Sau chuyện đó anh đã nhắn tin lại từ chối mối kia với lý do sợ ế nên đã chấp nhận mối khác rồi. Tôi đọc tin mà buồn lắm.

Ngày đi làm (vì cùng đường nên anh đưa đón tôi) chỉ có buổi tối là thời gian gần nhau, nhà anh ở xa thỉnh thoảng chủ động thuê phòng ở lại để được đi chơi cùng tôi, nhưng đấy là khi anh muốn thế, còn nếu tôi đề nghị anh ở lại thì rất hiếm khi nhận được sự đồng ý, dù có mưa gió thế nào cũng nhất định về. Có dịp chúng tôi đi chơi xa cùng nhau vì thấy anh bỗng dưng có vẻ mệt mỏi, chẳng nói năng gì, đi ngủ để tôi thức một mình. Tôi giận dỗi anh cũng chẳng dỗ dành nên trong lúc anh ngủ tôi đã tự đi ra ngoài thuê phòng khác ở (23h). Tôi buồn và khóc nhiều nhưng không hề thấy anh gọi hay nhắn tin xem tôi đi đâu. Sau đó vì sợ ở một mình tôi lại phải gọi anh đến đón về ở cùng.

Lúc về thấy anh có vẻ không vừa lòng, nhưng anh cũng không quát mắng mà chỉ nói vài câu tỏ ra không vừa ý rồi nhắc nhở tôi không nên làm như thế nữa, làm vậy là không đúng đâu, giờ mới yêu nhau chứ mai sau cưới rồi nếu có chuyện tôi lại tự ý bỏ đi thế là không tốt. Tôi thấy anh nói đúng nên cũng không giận nữa, hai người lại vui vẻ. Đến hôm sau, bạn tôi hẹn gặp, cùng lúc bạn anh cũng hẹn, anh muốn tôi đi cùng gặp bạn anh. Tôi bảo thế đi gặp bạn tôi một lúc rồi về gặp bạn anh. Anh bảo hẹn rồi, vậy nên anh không đi cùng tôi được, tôi cứ đi với bạn đi. Tôi đi cùng bạn được một lúc thì thấy anh gọi, hỏi anh đang làm gì anh bảo đang ở nhà thôi, chiều mới gặp bạn. Tôi cũng không hiểu nổi nữa, vừa buồn vừa giận.

Mặc dù tôi vẫn có niềm tin ở anh là một người tốt (anh luôn hòa nhã, đối xử tốt với mọi người, nhất là những người có hoàn cảnh khó khăn) nhưng qua những chuyện như vậy tôi cảm thấy băn khoăn lắm. Anh nói thật may mắn khi yêu được tôi nhưng cách anh đối xử với tôi nhiều khi lại không như vậy. Nhiều lúc tôi cảm giác tình yêu đó chưa đủ lớn. Bố mẹ tôi rất quý anh vì thấy anh gần gũi, về nhà tôi cũng không nề hà việc gì, mọi người cũng vậy và ai cũng nghĩ chắc lấy được tôi anh sẽ chiều nhiều lắm. Vậy nhưng có những chuyện vẫn chẳng biết tỏ cùng ai. Mong nhận được sự chia sẻ.

Hòa

Tôi và anh yêu nhau được 2 năm, chúng tôi có kế hoạch đám cưới trong năm nay. Gia đình tôi và anh đều ủng hộ hai đứa nhưng đột ngột anh nói: "Anh không muốn cưới, muốn chia tay". Anh bảo không yêu tôi, cảm xúc dành cho tôi không đủ để đi đến hôn nhân, anh không muốn tôi phải khổ. Tôi linh cảm anh đang nói dối, qua tìm hiểu tôi biết anh có vấn đề về sinh lý và có nguy cơ không thể có con, do đó mới nói với tôi như vậy. Giờ anh né tránh, tôi rất đau buồn.

Qua tìm hiểu những thông tin trên mạng tôi biết được những người đàn ông trong hoàn cảnh của anh sẽ phải chịu áp lực tâm lý lớn. Họ sợ không mang lại được hạnh phúc cho vợ, sợ vô hình làm mất đi quyền được làm mẹ làm vợ của người mình yêu thương. Tôi thực sự muốn chia sẻ với anh, muốn bên cạnh chăm sóc cho anh. Tôi không biết phải chia sẻ với anh như thế nào, bởi anh đang rất đau khổ. Tôi không phải là một người khéo léo trong việc ăn nói, sợ mình vô tình làm tổn thương anh thêm. Tôi đang phân vân, nên giả vờ như chưa biết chuyện gì, tìm cách khác níu kéo anh quay lại hay nên chia sẻ tất cả với anh, cho anh hiểu chỉ cần ở bên nhau, vấn đề con cái có thể giải quyết bằng cách xin con nuôi?

Lam

Tôi là tác giả của bài viết “Vợ ơi! Anh bất lực với em rồi” cách đây 3 năm. Sau 3 năm, vợ tôi không những không thay đổi mà còn tệ hơn. Tôi đắn đo rất nhiều giữa cái nên và không nên trước khi viết bài. Tôi viết tâm sự này không nhằm mục đích kể xấu vợ mà mong muốn nhận được sự đồng cảm của những người có hoàn cảnh tương tự cùng với lời khuyên. Tôi xin giới thiệu sơ qua về bản thân để cho các bạn phần nào hiểu được con người tôi. Tôi thuộc thế hệ 8X, sinh ra trong một gia đình nghèo vùng đất cố đô. Từ nhỏ tới lớn tôi chỉ biết học và học với mục đích thoát khỏi cảnh nghèo đói như bố mẹ đang sống. Tuy nhiên cuộc đời của tôi như một trận bóng đá, luôn có sự bất ngờ khiến tôi không thể lái theo ý của bản thân.

Mặc dù học giỏi nổi tiếng nhưng phải mất 2 năm tôi mới đỗ và học hệ cao đẳng trường ĐH Công Nghiệp Hà Nội. Trong suốt 3 năm học tôi cũng chỉ biết vùi đầu vào học, phấn đấu cho một mục tiêu ban đầu, nên tôi luôn là người có thành tích học tập cao nhất lớp. Cuộc đời lại lần nữa trêu tức tôi khi các bạn ra trường đều lần lượt có công việc ổn định và xây dựng gia đình trong khi tôi lang thang hết trong Nam rồi ngoài Bắc. Sau 3 năm ra trường công việc mới tạm ổn trên đất Hưng Yên. Với bản tính nhút nhát, sống nội tâm do vậy trong suốt mấy năm học và đi làm tôi chưa từng có mảnh tình vắt vai nên kinh nghiệm yêu đương hầu như là số không tròn chĩnh.

Tôi gặp và quen em tại một quán cà phê, hôm đó được một anh bạn mời đi uống nước, em là người cùng làng của anh ấy. Không hiểu sao vừa nhìn thấy em trái tim đóng băng mấy năm của tôi đã bị tan chảy hoàn toàn. Cái nhìn đầu tiên của tôi về em là sự cá tính thông qua mái tóc ngắn cắt như con trai, em không đẹp, thậm chí là khuôn mặt gai góc rất nam tính. Suốt buổi tối hôm đó tôi chỉ nói chuyện với em, không màng đến người xung quanh. Tình yêu của tôi nhanh tới mức chỉ sau 4 ngày làm quen tôi đã tỏ tình, lần đầu em chỉ nhìn và không nói gì, mãi lần hai (sau 10 ngày quen) em mới đồng ý. Khi được em đồng ý tôi đã hạnh phúc vô cùng, tưởng như không gì sánh nổi.

Sau thời gian tìm hiểu tôi cũng biết được quá khứ của em. Trước tôi em đã yêu và dành hết tình cảm cho một anh trong làng, tình yêu của họ kéo dài 4 năm, sau đó vì một lý do (tôi không biết) họ đã bỏ nhau mặc dù trước đó hai bên gia đình sang chơi nhà nhau. Thực sự khi biết tin này tôi cũng hơi buồn nhưng có lẽ do tình yêu của mình quá lớn, với sự ngu ngơ của kẻ lần đầu yêu tôi vẫn chấp nhận quá khứ của em. Rồi chuyện gì đến cũng đến, em dính bầu sau hai tháng yêu tôi. Trong thời gian mang bầu em dường như không có chút kiến thức gì về chăm sóc thai nhi, em vẫn phóng xe chạy ầm ầm, uống rượu khi liên hoan, thức khuya, không có chế độ kiêng cữ gì… Vì thế con của chúng tôi đã không giữ được. Sau 4 tháng yêu em tôi đã kết thúc bằng một đám cưới như bao người.

Khi mới cưới chúng tôi không về nhà bố mẹ em ở mà vẫn tiếp tục thuê trọ. Sau hơn một tuần sống cùng em tôi mới bắt đầu thấy hối hận trước các quyết định của bản thân. Dù sống chỗ tập thể nhưng em không đoái hoài đến tính sĩ diện của bản thân tôi. Ngay ngày đầu em đã lập lịch rửa bát cho tôi, bát đũa sau khi ăn, quần áo sau khi tắm em không giặt mà ngâm qua đêm, thậm chí qua ngày, nhà cửa không bao giờ em lau, khi đi làm về áo lót em cởi ra quăng mỗi góc giường một cái..., nếu có khách bất ngờ đến phòng chơi thì không thể dọn kịp. Tôi đã hết lời nhắc nhở em, có hôm quăng cả đống bát đĩa ngâm vào sọt rác nhưng em chỉ được hôm trước hôm sau đâu lại vào đấy, đến nỗi tôi chán không thèm nhắc nữa.

Cưới nhau gần một năm chúng tôi chuyển về làng em ở và thuê một căn nhà cách nhà bố mẹ vợ khoảng 300m. Lúc này em có thai trở lại, do thai yếu và công việc của em phải đi lại nhiểu (em làm trình dược viên) nên quyết định nghỉ hẳn ở nhà. Từ ngày về làng và gần bố mẹ em lại càng lười hơn. Hàng ngày việc đi chợ em giao hẳn cho mẹ, quần áo em gom 2-3 ngày sau đó mang vào nhà bố mẹ tống hết vào máy giặt mà chẳng cần biết thứ đó có giặt được bằng máy không. Quần áo khô tối bà và mẹ gấp gọn cho vào túi nilong để mang về em cũng chẳng thèm treo vào tủ. Em thường thức dậy khoảng 10-11h trưa, sau đó vào nhà bố mẹ đẻ ăn cơm, chiểu 17h khi tôi làm về em mới về.

Thỉnh thoảng có hôm em nấu ăn còn đa số là tôi nấu. Ăn xong việc rửa bát hoàn toàn do tôi đảm nhận, hôm nào mệt không rửa nhờ em thì phải tối ngày hôm sau khi chuẩn bị đi ăn bữa mới em mới rửa. Nhà cửa chưa một lần em lau hay quét dọn nên luôn trong tình trạng bừa bộn, quần áo thay ra em có thể bỏ trên giường, dưới ghế… hoặc bất cứ đâu. Nhà có tủ lạnh nhưng đồ ăn không hết hoặc thực phẩm mẹ vợ mua về nếu không bỏ vào tủ thì em vẫn để nguyên thế, nhiều lần thực phẩm phải bỏ đi vì cái sự “vô tâm” của em. Còn những gì đã bỏ trong tủ lạnh mà 1-2 ngày chưa dùng thì em để thối trong tủ luôn, cái cảnh đĩa hoa quả, thức ăn thừa để trong tủ từ 1-2 tháng là bình thường, nếu tôi không dọn thì đâu vẫn chỗ đó.

Từ ngày em sinh con bao nhiêu việc lại đổ hết lên đầu bà ngoại và cụ, từ việc tắm cho con, cho con uống sữa, uống thuốc, cho con ăn bột… và khi con lớn là đưa và đón con đi học. Hàng ngày khi em còn đang giấc nồng trên giường thì bà ngoại đã ra đón con về cho con ăn, đưa con đi học. Tính đến nay cưới vợ được 4 năm tròn nhưng chưa bao giờ em nấu cho tôi một bữa sáng. Thậm chí thỉnh thoảng mẹ tôi có lên thăm cháu, hàng sáng nếu tôi không nấu ăn thì em cũng cho cả nhà nhịn. Tôi đã rất bực mình nói thì hôm sau em nhờ bà ngoại mua sẵn đồ ăn. Người vợ khác thường xuyên đổi bữa hoặc lên mạng tìm các món ngon cải thiện cho chồng con, còn em thời gian đó em lên mạng chơi điện tử. Thương con còi chủ nhật tôi phải lên mạng tìm công thức mua đồ về nấu cho con, còn em cứ dửng dưng như không phải việc của em. Ngẫm mà buồn.

Em không biết cách chi tiêu. Tiền làm ra bao nhiêu cũng hết, nhưng chẳng làm được việc gì lớn. Em tiêu tiền theo cảm hứng. Lúc thích em có thể mua một lúc 2-3 cái váy nhưng sau đó lại bỏ hết, nhiều cái còn chưa được chủ nhân mặc lần nào. Đơn giản vì em đâu có biết cách phối quần áo với dáng người nên đồ em mua thường bị lỗi. Con còi cọc nhưng chưa một lần em quan tâm tới nó, họa lắm em mới mua hoa quả cho con nhưng sau đó tống hết vào tủ lạnh mà không cho con ăn. Tôi đã phải vứt bỏ hàng cân hoa quả trong tủ do để lâu không sử dụng được.

Cái lười của em thì tôi có thể dọn thay được nhưng bản thân em sống rất bẩn. Em lên lịch tắm cho mùa hè từ 1-3 ngày tắm một lần, còn mùa đông thì thấp nhất một tuần em tắm một lần, có khi cả nửa tháng. Nhiều hôm do có việc nên em phải dậy sớm hơn mọi khi thì y như rằng những hôm đó em không cần chải răng rửa mặt, ngủ dậy em chỉ kịp thay bộ quần áo và đi ngay, điều này lý giải vì sao trong túi em luôn rất nhiều kẹo cao su.

Em không tôn trọng chính bản thân em. Em không đẹp, nếu không nói là xấu, em không biết ăn mặc nhưng lại không chịu học hỏi. Trên người em quần áo luôn nhàu nhĩ, co rúm. Lúc ở nhà em diện những bộ đồ tôi không thể nhìn nổi. Rồi cách ăn nói cộc lốc, không thưa hỏi của em không ít lần tôi bị mẹ và chị gọi điện mắng cho nói là không biết dạy vợ. Mỗi lần em về quê là một lần tôi lo. Dù về quê hay về nhà mẹ đẻ ăn cơm em không động tay chân làm gì mà chỉ ngồi chơi điện tử hay xem phim. Khi mọi người nấu xong em lại xuống bếp bốc bải ăn trước, nhiều lần nhìn em mà chỉ ước có cái lỗ để chui xuống.

Tôi đã dùng đủ mọi biện pháp từ nhẹ nhàng, dọa dẫm, nổi nóng… và thưa chuyện với bố mẹ, nhưng đến nay em không có chút thay đổi nào. Vì con cái, vì gia đình 2 bên tôi chưa đủ lạnh lùng để bỏ em. Vì em mà giờ tôi mất niềm tin vào cuộc sống vào tương lai. Giờ tôi phải làm sao đây mọi người?

Vỹ

Tôi từng là người phụ nữ hạnh phúc, lấy chồng khi có công việc ổn định, nhà có, xe có, chồng là người có kinh tế. Nhược điểm duy nhất mà tôi nghĩ lúc đó là chồng rất lười biếng, đôi khi vô tâm, hết giờ làm việc chưa bao giờ anh về nhà ngay mà lang thang đi chơi bi-a ăn tiền hoặc đi massage, nhậu nhẹt với lý do tiếp khách. Dĩ nhiên, tôi không đồng tình, chẳng vui vẻ, nhưng do công việc nên chẳng thể trách cứ.

Mọi chuyện bước sang trang tăm tối khi chuyện anh phản bội bị vỡ lở. Chỉ là những tin nhắn anh vô tình chưa xoá đi, tin nhắn hẹn hò đi nhà nghỉ, tin nhắn nhớ nhung và thèm hôn nhau, tin nhắn anh nài nỉ người tình đến nhà nghỉ ngủ cùng nhưng cô ta từ chối, có lẽ vì tần suất quá nhiều. Tôi suy sụp hoàn toàn. Trước đó, chồng là hình mẫu đàn ông cực kỳ chung thuỷ trong mắt tôi. Đúng là anh có thể vô tâm, gia trưởng nhưng tuyệt nhiên sẽ không phản bội lại tình cảm của vợ. Lât lại quá khứ thấy cay đắng quá, đây không phải là lần đầu tiên anh phản bội tôi.

Tôi đã không thể gượng được sau cú sốc đó. Tôi làm gì sai? Tôi có xấu xí về ngoại hình không? Tôi có lẳng lơ phản bội anh không? Tôi có lười biếng không chăm chút nhà cửa, bếp núc nguội lạnh không? Tôi có hỗn hào vô lễ với ba mẹ và người thân của anh không? Tôi có lơ là việc chăm sóc anh không? Câu trả lời là không! Vậy tại sao lại đối xử với tôi như thế? Anh đã xin lỗi tôi, đổ hết tội lên đầu nhân tình. Anh nói đó không phải là ngoại tình, chỉ là cặp kè vớ vẩn, "ăn bánh trả tiền" và đàn ông ai cũng vậy. Thà rằng đừng giải thích còn hơn, bởi những câu nói này càng khoét sâu vào nỗi đau và sự thù hận trong tôi, khiến tôi chẳng thể nào nguôi được.

Thời gian không phải là liều thuốc tốt chữa lành vết thương như người ta nói. Tôi vẫn thấy đau, thấy hận trong lòng. Cuộc sống cứ thế trôi qua, vợ chồng nhạt nhẽo, không sẻ chia, không tình cảm. Chúng tôi cũng ngủ riêng, sống gần như ly thân. Tôi cũng không còn bận tâm đến anh nữa. Có lẽ, cố gắng duy trì cuộc sống vì hai đứa con.

Anh yêu con nhưng hiếm khi chơi cùng chúng, chăm sóc hay dạy dỗ thì tuyệt nhiên không. Thật may vì công việc của tôi không quá vướng bận thời gian và có ông bà ở gần trợ giúp rất nhiều. Đã có những lúc, tôi nghĩ đến ly hôn nhưng cứ đắn đo, cân nhắc mãi. Tôi có quá ích kỷ không, làm sao tôi có thể tách hai đứa trẻ ra được. Nếu ly hôn, chắc chắn anh sẽ chia con, tôi sợ anh vô tâm, mải vùi đầu vào nhậu nhẹt, thú vui riêng, ai sẽ theo sát con tôi? Vậy cứ chấp nhận cuộc sống thế này đến bao giờ, đến khi con cái lớn và trưởng thành sao?

Huyền

Thứ Bảy, 28 tháng 5, 2016

Tôi 30 tuổi, cưới được một năm và có con gái gần một tuổi. Chồng hơn tôi hai tuổi, cái tuổi không còn trẻ trung gì nữa, vậy mà anh vẫn tay trắng, không có nổi miếng đất để làm nhà cho vợ con. Ngày cưới, chúng tôi đều xa quê nên tổ chức đám cưới chung tại nơi đang ở, mọi chi phí đám cưới tôi lo hết vì anh không có một đồng nào. Anh chỉ đi mượn 10 triệu cho bố mẹ anh vào dự đám cưới chúng tôi nhưng giấu không cho tôi biết. Cưới xong anh mới nói đưa 10 triệu để trả nợ nhưng tôi vẫn vui vẻ đưa không nói gì. Tôi có bầu, đi làm mệt mỏi nhưng cũng gắng làm thêm kiếm tiền lo sinh con. Từ lúc cưới đến khi sinh con anh không hề đưa tôi đồng nào. Đã vậy tính anh rất nóng và hung dữ, khi mang bầu mệt mỏi tôi nhờ anh lau hộ nhà, anh không làm, tôi tức quá nói không biết đầu anh suy nghĩ gì nữa, thế mà anh lao vào đánh tôi không thương tiếc.

Tôi có các cậu sống gần đây, ai cũng giàu có nhưng họ không giúp gì được dù họ có khả năng tạo điều kiện giúp thay đổi cuộc đời một người cháu như tôi, họ chỉ lo cho bên cháu vợ mà thôi, vì thế tôi không gần gũi với họ lắm. Tôi cũng tâm sự cho chồng nghe, rồi nói vợ chồng tự lực cánh sinh khỏi ai coi thường. Thấy mấy cậu không quý tôi nhưng chồng lại coi điều đó là việc vui. Mỗi khi cãi nhau anh lại nói sống như tôi nên các cậu cũng ghét, sau đó còn đi nói xấu tôi với họ để họ ghét tôi thêm.

Cuộc sống hai vợ chồng rất khó khăn khi hàng tháng phải lo tiền thuê nhà, con cái và chi tiêu mọi thứ. Tôi làm nhà nước lương không cao nên thỉnh thoảng tranh thủ kiếm mối bên ngoài, thế mà cuộc sống vẫn vất vả, kể từ khi con ra đời, nội ngoại ở xa, hết sáu tháng nghỉ sinh tôi phải đi gửi con để đi làm, mặc dù rất xót con nhưng cũng không biết làm sao, ngày tôi chạy 4 lượt từ nhà đến cơ quan gần 80 km. Anh đi làm lái xe, lương tháng 6 triệu chỉ đủ anh tiêu, mọi sinh hoạt, con cái trên lưng tôi hết, tôi thấy chán cảnh sống có chồng như không vậy. Nhà con nhỏ nhưng nếu giận nhau là anh ôm đồ bỏ đi tới nơi làm ở cả tuần mới về, không cần biết ở nhà vợ con sống ra sao.

Khi tôi chở con đi chợ không mang điện thoại theo, anh gọi không được, về nhà không cần biết lý do anh xông vào đánh tôi và đập đồ đạc trong nhà. Tôi thấy xấu hổ với hàng xóm, vợ chồng trẻ thuê nhà ở, tôi là đảng viên lại bị chồng đánh rồi chửi um lên. Chồng tôi đi ra ai cũng đánh giá thật thà, ai nhờ việc gì cũng làm, vậy mà về nhà với vợ con thì tính tình cộc cằn, thô lỗ. Giờ tôi góp ý với anh là ra ngoài đừng thật thà quá, dễ bị người ta lợi dụng, lại mang tiếng thật thà dễ sai bảo, vậy mà anh nổi nóng lên chửi tôi thậm tệ rồi bỏ đi. Tôi thấy chán cảnh sống với ông chồng đã nghèo lại còn không có chí hướng, không biết thương vợ con như anh.

Hoa

Tôi 25 tuổi, tốt nghiệp đại học ngoại ngữ được 3 năm. Tôi từng đi làm cho một công ty nước ngoài được năm rưỡi sau khi tốt nghiệp. Vì một vài lý do cá nhân, tôi nghỉ việc về nhà với dự định sẽ tìm công việc mới ở Sài Gòn. Nhưng người tính không bằng trời tính, tôi về nhà được tháng thì nảy sinh ý định kinh doanh. Tôi mở một quán cà phê nho nhỏ, không xa nhà là bao. Công việc kinh doanh hơn một năm qua được gọi là tương đối ổn định. Nói về tôi, là người khá sôi nổi và độc lập. Mọi người nhận xét với tính cần cù của tôi thì không khó để tìm được công việc phù hợp. Tôi là con út trong gia đình 5 anh chị em. Mọi người đã yên bề gia thất, chỉ còn lại tôi sống cùng ba mẹ. Dù nhỏ tuổi nhất nhà nhưng tôi lại là người có suy nghĩ chín chắn và có tính bao đồng. Tôi luôn phải lo lắng cho cuộc sống của mọi người và từ lâu xem đó như một phần trách nhiệm của mình.

Một năm qua tôi kinh doanh cũng phụ giúp được phần nào cho ba mẹ và anh chị. Đến bây giờ khi mọi thứ đã đi vào quỹ đạo thì tôi bỗng thấy “tiếc rẻ” cho tấm bằng đại học của mình. Nhiều lúc tôi tự hỏi liệu mình đang sống vì mục đích gì? Sống ở đây tôi kiếm được tiền (gấp 3 lần đi làm công ăn lương), nhưng lương tâm cứ bị dằn vặt. Tôi chỉ biết đến kiếm tiền mà quên đi giá trị sống như ban đầu mình ước mơ. Nhiều lúc tôi tự hỏi kiếm tiền để làm gì khi mà đầu óc mình cứ mụ mị đi ngày qua ngày? Tôi từng nghĩ hay mình cứ sống bất chấp, thỏa mãn ước mơ tuổi trẻ đi cho thoả lòng rồi sau này yên phận, không sân si gì cuộc sống bon chen. Nhưng rồi phân vân đặt lên bàn cân cuộc sống hiện tại, nếu tôi đi ra ngoài để được thể hiện mình thì phải chấp nhận cuộc sống tạm bợ, chỉ là đủ tiền trang trải tiền thuê nhà trọ, tiền chi phí... Còn nếu tiếp tục công việc hiện tại, tôi sẽ ổn định về tài chính, sẵn sàng có khả năng giúp đỡ anh/chị hay cháu chắt khi họ cần. Gia đình tôi thuần nông, lại gặp nhiều biến cố nên cuộc sống không được dư giả như những gia đình khác, tôi tự áp đặt cho mình cái trách nhiệm gánh vác một phần kinh tế trong gia đình.

Có lẽ mọi người sẽ nói tôi tham lam khi cái gì cũng muốn, tiền cũng muốn mà được sống là mình cũng muốn. Giờ tôi rất phân vân, mong nhận được những góp ý chân thành từ mọi người để có quyết định sáng suốt, khỏi phải hối hận sau này.

Trang

Tôi là tác giả của “Chồng làm cô phiên dịch có bầu sau 16 năm hạnh phúc bên tôi”. Trước hết tôi xin chân thành cảm ơn những lời khuyên chân tình của độc giả, tôi sẽ cố gắng vượt qua và làm những gì có thể tốt nhất cho gia đình mình.

Tôi đã xem góp ý của độc giả và có đọc lại bài viết, thành thật xin lỗi do sai sót. Vợ chồng tôi bằng tuổi nhau, năm nay 44 tuổi, chúng tôi lấy nhau 18 năm rồi. Lá thư trước viết cho độc giả trong tâm trang đau đớn suy sụp, trong nước mắt dâng đầy và trong đầu tôi luôn hiện con số 6 từ lúc chồng tôi thú nhận cô ta có bầu 6 tháng. Rồi khi viết xong tôi gửi ngay không đọc lại nên có phần sai sót khiến độc giả không hiểu. Chồng tôi làm khu công nghiệp, anh nói khu sản xuất ở tầng một, văn phòng tầng hai. Cô phiên dịch thường xuyên theo chuyên gia vào khu sản xuất để dịch nên trong ngày ít khi gặp, có gặp chỉ lúc họp hành. Một buổi tối cách ngày 30/4 một tuần, cô phiên dịch cùng gia đình tới khu nhà trọ gặp chồng tôi, yêu cầu anh phải ly dị vợ và cưới con gái họ, phải có trách nhiệm cho con gái họ được làm vợ đàng hoàng chính thức. Chồng tôi nói rằng anh có sai lầm lớn khi ngoại tình nhưng việc cô phiên dịch có bầu và bầu lớn như vậy quả thật bất ngờ.

Thưa độc giả, sự việc xảy ra đây, tôi không dám cho bố mẹ hai bên biết vì các cụ cũng già, ngoài ra còn bị bệnh tiểu đường, tai biến. Anh chị bên chồng thì ở nước ngoài, nay chỉ có chị gái tôi và con gái lớn của tôi đã biết sự việc. Chị gái khuyên tôi hãy bình tĩnh để xử lý, duy chỉ có con gái bỏ ăn, học và đóng cửa ở lì trong phòng cả một ngày. Tôi hỏi sao cháu biết nhưng cháu không nói, tuy nhiên cháu hứa với tôi sẽ không để em trai biết vì còn vài ngày nữa thôi em trai thi chuyển cấp 3. Đau lòng quá, tôi đang cố gồng mình lên để chống trọi với sự thật này. Tôi cũng suy nghĩ đến việc gỡ rối hộ chồng, nhưng sự việc đã như vậy, một lần nữa theo độc giả liệu tôi có thể tin tưởng được vào sự hối lỗi của anh hay không? Xin cảm ơn nhiều.

Thu

Thứ Sáu, 27 tháng 5, 2016

Tôi là một giáo viên, hiện sống ở tỉnh gần Hà Nội. Tôi kết hôn được 21 năm và có một con trai năm nay lên lớp 12. Cháu ngoan và sống tình cảm, yêu bố mẹ. Chồng tôi là người có trách nhiệm nên gia đình anh hơi ỷ lại. Anh là con trai thứ, trên có anh cả nhưng anh lại là người lãnh trách nhiệm nuôi 4 người em phía sau ăn học thành tài và lo các khoản kinh tế cho ông bà. Chính vì vậy chúng tôi không dám sinh thêm con và tới giờ gia đình vẫn sống trong căn nhà bé tí teo do bà nội tôi tặng làm hồi môn cho khi lấy chồng. Tôi làm giáo viên lương không nhiều, các khoản trong gia đình đều phụ thuộc vào chồng, không biết có phải vì vậy nên mọi người có vẻ không “kiêng dè” tôi mấy.

Chồng tôi cũng tốt tính, thương con, bình thường cũng có lúc tình cảm với vợ, nhưng khi công việc không như ý thì anh lâu lâu hay quát tôi và nói những lời phũ phàng. Tôi cũng nghe phong phanh chuyện bên ngoài của anh nhưng không tận mắt thấy nên coi như không biết. Người thân của anh tới nhà tôi chơi luôn thích chỉ đạo tôi phải thế này thế kia, đôi khi cạnh khóe tôi và thậm chí còn cả … chửi khi không vừa lòng. Tôi vốn sức khỏe yếu từ bé, gần đây có tuổi lại càng kém, thường xuyên đau khớp và thấy nặng nề trong người. Trước đây có bị gia đình anh hay anh mắng mỏ, tôi đều vượt qua được, khóc lóc xong lại cố gắng quên chuyện cũ để vui vẻ vì con.

Gần đây tôi bị một người thân của anh tới nhà chơi (lúc anh đi vắng) đã chửi nặng khi đưa ra yêu cầu không được tôi đáp ứng. Anh về biết chuyện, định lên tiếng bênh vực nhưng tôi sợ xào xáo, vả lại chuyện đã xảy ra rồi, có nói ra ngô ra khoai cũng chẳng giải quyết được gì nên xin anh bỏ qua. Tuy nhiên, tôi lại không vượt qua nổi cú sốc này nữa, trong người luôn trầm uất, có cha con anh ở nhà thì nói cười, nhưng khi một mình thì sầu não, thậm chí ngồi nói chuyện một mình, lúc nào cũng thấy mình mẩy đau nhức, ê ẩm.

Nhân dịp cơ quan anh nghỉ mát đúng lúc cháu nhà tôi cũng nghỉ hè nên anh đưa con đi cùng. Tôi phải lo sổ sách cuối năm ở trường nên không đi. Ở nhà một mình, tôi bỗng dưng không còn thấy đau nhức gì nữa, làm việc rất trôi chảy. Tôi bỗng nghĩ tới các cụ có nói về chuyện “át vía”, không biết có phải tôi bị anh “át vía” khi ở gần hay không? Gần đây tôi có gặp lại một chị bạn cũ không lập gia đình, đang “cắm bản” trên vùng núi Tây Bắc. Chị nói trên đó cần giáo viên, tôi bỗng nảy ra ý định muốn lên “cắm bản” cùng chị. Bố mẹ tôi vừa chia thừa kế cho các con, tôi được nhận một khoản, đem gửi ngân hàng, lãi cũng kha khá. Tôi định khi con trai vào đại học, cháu sẽ ra Hà Nội, nhà chỉ còn hai người với nhau cũng không mấy thú vị nên định lúc đó sẽ xin lên Tây Bắc “cắm bản”, khoản tiền lãi ngân hàng dùng nuôi con học đại học.

Về phía chồng tôi, nếu anh muốn để vậy thì để, còn anh cần đi bước nữa tôi sẽ ký đơn, giải phóng cho anh. Tôi sẽ nói chuyện với con, nghĩ với độ tuổi đó, cháu sẽ hiểu mà thông cảm cho chúng tôi. Mong các bạn ngoài cuộc sáng suốt góp ý cho tôi. Xin cảm ơn các bạn.

Hoài

Tôi quen anh qua mạng, thực sự không thích nói dăm ba chuyện tào lao với mấy người trên mạng nhưng với anh thì lại khác. Anh khiến tôi bất ngờ khi biết đã đọc toàn bộ những dòng status của tôi, anh nhắn tin trước và hỏi han tôi theo cách của riêng mình. Có lẽ tôi đã yêu anh ngay từ giây phút đó. Tôi và anh yêu nhau tính đến giờ cũng được gần hai năm. Trải qua bao thăng trầm, buồn có, vui có, giận hờn và ghen tuông, bị gia đình cấm cản nhưng tôi vẫn bất chấp yêu anh. Biết anh là người đàn ông có vợ, tôi đã ngậm ngùi rút lui, rồi anh nói anh và cô ấy đã ly dị nên tôi mới dám mở lòng.

Tôi yêu anh chưa từng đòi hỏi điều gì, không chê anh nghèo hay than khó, điều tôi mong muốn ở anh chỉ duy nhất là anh đừng bỏ mặc tôi một mình. Nó đâu có khó, anh muốn yên tĩnh, tôi để anh yên tĩnh, anh cần người chia sẻ tôi ở bên chia sẻ cùng anh, vậy tại sao anh lại bỏ mặc tôi những lúc anh khó khăn? Anh nói yêu tôi, cần tôi, nhưng những lúc khó khăn anh gạt tôi sang một bên. Anh đột ngột biến mất, rồi một thời gian sau quay lại với những lý do giả dối. Anh hứa, thề, làm tôi hy vọng rồi lại khiến tôi thất vọng bội phần. Vậy mà tôi vẫn cứ cắm đầu yêu anh, tha thứ cho anh.

Vài lần đầu tôi bỏ qua, tha thứ, anh hứa sẽ không có lần thứ tư bỏ mặc tôi. Nhưng không, lần thứ 4 đến sớm hơn tôi nghĩ, anh bỏ mặc, một tháng sau quay lại nói đi vào Nam. Tôi tin nhưng không tha thứ cho anh, cũng không còn tình cảm gì với anh nữa. Anh ngày đêm năn nỉ, tôi không đồng ý, sợ sẽ lại có lần thứ 5. Đêm nay là một đêm đáng nhớ, khi tôi vô tình biết được toàn bộ sự thật, biết được con người thật sự của anh, biết được sự khốn nạn của anh. Anh lừa vợ dối con, lừa cả tôi. Anh nói anh ly dị vợ rồi, độc thân, nói yêu thương, cần tôi, vậy mà ngày ngày vẫn về nhà, ấp ôm vợ con. Hoá ra trong khoảng thời gian quen tôi anh vẫn chung sống với vợ hạnh phúc. Anh lừa vợ để ở bên tôi, rồi dối tôi để về với vợ.

Là vì tôi quá ngu nên đã để anh qua mặt bấy lâu nay. Tôi thấy thương chị ấy, chị ấy tốt, không có lỗi gì cả, anh không đáng với tình yêu của chị, cũng không xứng đáng có được tình yêu của tôi. Anh tồi tệ lắm, có xứng đáng để làm bố không? Một người thầy như anh có đáng để học sinh học tập theo không? Đáng lẽ ra ngay từ đầu không nên quen anh, phải dứt khoát. Là do tôi quá ngu muội, quá yêu anh. Chúc anh hạnh phúc bên gia đình! Tôi buông.

Hường

Chúng tôi yêu nhau, cả hai đều là mối tình đầu, tình yêu thật sự đầu tiên sau những mối tình trẻ con thủa học trò. Hai đứa làm cùng công ty. Ngày nhận lời yêu anh, tôi rất băn khoăn vì lỡ sau này có chia tay thì điều tiếng bủa vây tôi cũng khó lấy chồng (công ty tôi đa số đều biết nhau và có anh em họ hàng với nhau nên rất nhiều chuyện). Thời gian đầu rất hạnh phúc, được 5 tháng chúng tôi bắt đầu cãi nhau liên miên, mấy lần đầu được 2-3 ngày là anh nhắn tin làm hòa trước, dần dần rồi anh lạnh nhạt, không mặn mà nữa. Nói thêm về lý do cãi nhau, tôi luôn nghĩ anh không yêu thương, chiều chuộng chăm sóc tôi, anh cũng không hay nói những câu tình cảm, nhiều lần nói trống không làm tôi rất dị ứng.

Tôi là đứa con gái cũng không dịu dàng, khéo léo gì, những lần cãi nhau có điên lên và xưng "anh-tôi" với anh, có nhiều lần còn chửi thề, chửi anh không ra gì. Lần này anh gọi tôi là mày, tôi rất sốc, không thể tha thứ nổi. Chúng tôi thống nhất chấm dứt để giữ lại cho nhau chút tôn trọng cuối cùng. Gia đình anh cũng khó khăn, nhưng anh là người bản lĩnh và chí tiến thủ, có điều anh quá lý trí, hay kêu bận không có thời gian dành cho tôi, nhưng lại có thời gian đi chơi bóng banh với bạn bè. Anh hay nói tôi trẻ con không biết thông cảm, chia sẻ, rồi tôi không thích hợp để làm vợ dù cả hai đã tính đến chuyện cưới xin vào đầu năm sau (tôi năm nay 23 tuổi).

Mong bạn đọc hãy chỉ ra xem tôi và anh sai ở đâu, có nên tiếp tục quay lại với anh không? Tôi là cô gái khá lụy tình, nhiều lần hạ mình, hoặc tìm đủ mọi cách để xin anh quay lại, nhưng chúng tôi cãi nhau quá nhiều, trung bình 10 ngày một trận. Tôi không đủ cam đảm để tiếp tục tiến đến hôn nhân, sợ sẽ sớm tan vỡ, nhưng quả thật tôi vẫn còn yêu anh nhiều. Độc giả khi đọc bài này đừng mắng tôi nhé, quả thực bây giờ tôi đang rối và đau khổ quá. Xin cảm ơn!

Ngọc

Cảm ơn em vì tất cả, đã cho anh niềm vui, niềm hạnh phúc, em cho anh biết tình yêu là gì. Anh vốn dĩ là một người miền Trung nghèo khổ, lo cái ăn, cái mặc không xong thì dám đâu nghĩ chuyện yêu thương hay thổ lộ cảm xúc. Em đã giúp anh hiểu như thế nào là yêu thương, làm thế nào để thể hiện được tình cảm của mình. Nhờ em mà anh biết yêu mến gia đình nhiều hơn và thể hiện được tình cảm của mình, nhờ em mà anh thấy được nỗi đau khổ và thông cảm với những mảnh đời khó khăn, nhờ em mà anh thấy được cuộc sống này rất tươi đẹp.

Thật sự anh không muốn làm em thêm khó xử hay phải nặng đầu, mệt óc. Anh chỉ muốn bày tỏ một ít tình cảm và suy nghĩ của mình nhằm giúp em có một quyết định đúng đắn hơn. Giờ em đã quyết định lấy chồng, người từng quen biết, lo cho em nhiều hơn anh, không làm cho em đau khổ. Hơn hết là em đã làm theo ý nguyện của cả nhà, để cho bố mẹ không còn phải buồn và lo lắng vì em.

Anh biết là do anh, anh làm em buồn em khổ, do anh không bên em lúc em cần nhất. Biết là giận nhau rồi cũng hết, sau đó lại yêu nhau và quan tâm nhau nhưng em không thấy được rằng mức độ ngày càng nghiêm trọng và ngày càng vô lý, mình giận nhau ngày càng nhiều và thời gian hoà giải càng kéo dài ra. Anh quyết định chọn im lặng để hai đứa có thể bình tâm và nhìn nhận lại mọi việc một cách sáng suốt và cảm thông cho nhau nhiều hơn. Em có biết đâu đấy là những chuỗi ngày đau khổ, anh nhớ em như muốn điên lên, đi đâu cũng nhớ và nghĩ về em, miệng cứ lầm bầm tại sao lại như vây, yêu nhau thế sao lại không hiểu cho nhau hay tình yêu bản chất là ích kỷ? Nhưng anh tin vào tình yêu của em, nghĩ chắc chắn rằng em sẽ không quên những năm tháng mình yêu nhau.

Rồi chúng mình gặp lại nhau, niềm hạnh phúc như vỡ oà, bao nhiêu tình cảm bao nhiêu nhớ nhung kiềm nén bấy lâu được giải thoát. Chúng mình lại được bên nhau, hiểu nhau và thông cảm cho nhau. Em đã như anh mong muốn. Tưởng đâu đây là kết thúc có hậu của một tình yêu đẹp nhưng niềm vui, niềm hạnh phúc còn hiện rõ trên mặt anh thì em nói mình sẽ cưới chồng. Anh cười mà tim đau, đầu anh có tiếng gì đó nghe ve ve, mọi thứ bên anh như không tồn tại, tất cả những gì anh cố gắng gây dựng và xây đắp giờ vô ích. Anh không còn thấy đâu là mục tiêu và lý tưởng nữa.

Thật sự anh rất lo cho quyết định vội vàng của em. Anh sợ vì áp lực gia đình, vì thiếu định hướng rõ ràng, vì cam chịu số phận mà em phải khổ. Dẫu biết sai thì có thể sửa nhưng cái giá mình phải đánh đổi không nhỏ. Em bảo không yếu đuối nữa, không tôn thờ tình yêu, người đó thương em, sẽ lo lắng cho em. Nhờ anh mà em đã hiểu được nhiều điều, mạnh mẽ hơn, em thấu hiểu mọi việc hơn và cũng cam chịu được nhiều hơn. Em bảo với những gì mình trải qua em sẽ sống tốt, anh đừng lo lắng. Anh nghe mà nước mắt chảy ròng ròng.

Nghĩ về em mà nước mắt anh cứ chảy, nước mắt của người miền Trung rắn rỏi không dễ rơi cơ mà, anh trách thân mình bất tài yêu em 6 năm trời mà không cưới em được, trách thân mình ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân mà không san sẻ nỗi buồn nỗi lo cùng em. Anh không trách em đi lấy chồng, anh chấp nhận vì đó là cái giá phải trả cho những gì anh gây ra. Nhưng nếu đã lựa chọn thì em phải sống cho thật tốt, thật vui vẻ và hạnh phúc anh mới mãn nguyện được, anh mới thấy cái giá đó là xứng đáng.

Long

Tôi, một cô gái bình thường như bao cô gái khác ngoài kia, lớn lên từ vùng quê nghèo khó nhưng quyết tâm lớn nhất của tôi là bám theo con chữ, tôi nhận ra hoài bão của mình phải xây dựng bằng kiến thức. 12 năm ngồi ghế nhà trường, 4 năm trên giảng đường đại học, đó là những năm tháng rực rỡ của cuộc đời tôi. Có lẽ điều không bao giờ tôi hối tiếc là tin vào những việc mình chọn lựa và quyết định. Nói cho cùng, với một đứa con gái thấp bé và không lấy gì là xinh đẹp như tôi thì gia đình và sự học chính là niềm tự hào vô bờ bến. Có nhiều người nghĩ chỉ học đại học thôi có gì đáng tự hào đâu nhỉ? Nhưng với tôi, để được đến trường như thế ba mẹ đã đổ bao nhọc nhằn và mồ hôi của nhiều năm ròng rã, chỉ cần nghĩ đến thôi nước mắt tôi đã chực trào ra.

Tôi ra trường và xin vào làm ở công ty phần mềm, lương ban đầu không cao nhưng tôi vẫn làm vì muốn tích lũy kinh nghiệm và hơn nữa là để trang trải một phần cuộc sống. Hai tháng trôi qua, những tưởng tất cả đều tốt đẹp, cuộc sống tôi bấy giờ không nhiều tiền nhưng ổn và tôi thấy điều đó thật tuyệt vời. Tôi thường xuyên có những cơn đau bụng không rõ nguyên nhân kéo đến nhưng nó sẽ tự hết nếu kiên trì chịu đựng. Tôi là người không bỏ bê sức khỏe, đi khám bác sĩ, làm xét nghiệm và bảo không có gì bất thường. Tôi tin y học luôn đúng, rằng như thế là cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh.

Nhưng các cơn đau của tôi ngày càng dày lên và dài hơn. Tôi uống thuốc giảm đau riết thành một thói quen, kiểu bị nghiện. Rồi cái gì tới thì tới, tôi nhớ hôm đó là 26 tết, biết căn bệnh của mình, quá trễ để giữ lại một bên thận, nó bị hư hoàn toàn, là do tôi không chăm sóc nó? Do tôi lơ là nó? Hay tại tôi bắt nó làm việc quá nhiều? Mọi thứ vẫn ổn, tôi tin thế, nhưng không, bên kia cũng bị bệnh và bác sĩ nhìn vào tôi nói nguy hiểm đấy, cần phải cứu nó trước khi nó đi theo trái bên kia. Rồi chuỗi ngày dài tôi đến bệnh viện làm đủ thứ để cứu thận. Đau đớn là những thứ tồn tại trong tôi, những cơn đau làm tôi không thể đi làm. Tôi cảm nhận mình yếu đi từng ngày. Có những lúc tôi luôn trong tình trạng nhiễm trùng, mệt mỏi, đau đớn. Từ khi đó đến nay tôi chỉ ở một chỗ duy nhất, không đi lại để tránh những cơn đau có thể tới.

Chán và bi quan là hai điều tôi luôn cố gắng thoát mà bản thân không thoát được. Tôi ghét thấy người thân nhìn mình lúc mệt mỏi đau đớn. Ba sẽ quay đi, mẹ sẽ lại khóc và tôi thấy mình thật tệ. Hơn 20 năm tôi chưa hề làm gì cho ba mẹ, giờ lại là gánh nặng khiến ba mẹ phải mỏi mệt. Như thế có được liệt vào một dạng của bất hiếu không nhỉ? Tôi khóc nhiều đến nỗi giờ cạn mất rồi, đau tôi cũng khóc, chán cũng khóc, thậm chí đêm không ngủ được tôi cũng khóc. Bạn đừng khinh thương cái sự khóc, nó làm bạn đỡ đau rất nhiều, nhẹ nhàng hơn, ngủ có vẻ ngủ sâu hơn thì phải.

Tôi sợ bị người ta thương hại, sợ người ta hỏi thăm, sợ thấy bạn bè ra trường với bộn bề công việc, sợ chúng nó tụ họp đi chơi chỗ này chỗ nọ, sợ thấy nó bận đi chơi, bận cưới chồng, bận chăm con nữa. Tôi thèm được bận lắm đấy. Nhìn thẳng thực tế thì tôi không chết theo kiểu ung thư nhưng có thể nó sẽ cứ mòn mỏi ăn tàn hết mọi sức lực và tuổi trẻ. Niềm hăng say và nhiệt huyết của tôi, còn ước mơ với bao nhiêu thứ phía trước mà tôi có thể sẽ không có em bé sau này, đồng nghĩa với việc khước từ quyền làm mẹ chính đáng. Tôi sợ ngày mai, ngày mai nữa, sợ những đêm đau đớn mệt lả, sợ thiếp đi ngày mai lại không dậy, sợ mình không đủ dũng khí mà đối diện, sợ bản thân sẽ trốn chạy thực tế. Tôi sợ đau!
Làm ơn cho tôi dũng khí đi.

Mai

Tôi cũng là một người lấy chồng Tây. Đọc bài báo của tác giả NHTK: "Tôi đã khiến chàng triệu phú Tây 'nghiện' mình như thế nào" khiến bản thân muốn viết vài dòng tâm sự. Mỗi lần đi dạo ở các thành phố lớn bên trời Tây này, tôi thường nhìn thấy các cặp chồng Tây vợ Á nhiều hơn là chồng Á vợ Tây. Đúng là một bộ phận đàn ông Tây thích con gái Việt vì "dễ bảo", lấy được con gái trẻ hơn cả chục tuổi không thành vấn đề. Nhưng thực ra bộ phận đàn ông Tây như vậy đã có một đời vợ, có kinh tế và đến tuổi xế chiều nhưng thích con gái trẻ. Nhiều cô gái châu Á lấy chồng Tây trong tư tưởng để có một cuộc sống tươi đẹp hơn. Con người sinh ra, ai cũng có quyền lựa chọn một cuộc sống tốt đẹp hơn, tôi không đánh giá, điều quan trọng hơn là tự nguyện. Cũng như mọi cuộc trao đổi, cái gì cũng có giá của nó.

Như chính bạn NHTK viết những dòng tâm sự, phải nấu ăn ngon, biết làm masage và biết làm sex. Đó là cái giá mà các cô gái phải trả, là cuộc sống "trong nhà", còn cuộc sống với các bạn bè, xã hội? Xã hội phương Tây bề ngoài có vẻ tự do, phóng khoáng nhưng thực ra cái gốc của đất nước vẫn là Thiên chúa giáo. Những cô gái bán linh hồn của mình để đổi lại một cuộc sống tiền bạc phạm vào một trong những giá trị đạo đức. Tôi từng xấu hổ khi một người đồng nghiệp Tây giả thích: "Ở Việt Nam, khoảng cách tuổi tác không quan trọng, văn hóa Việt Nam như thế". Tôi có thể nói gì khi đồng nghiệp của mình gần 70 tuổi, bạn gái là người Việt 32 tuổi, còn trẻ hơn cả tôi?

Một phần nhỏ đàn ông Tây lấy vợ châu Á vì thích "tóc đen, mũi tẹt, lùn tịt" nhưng "chiều đàn ông, chịu dọn dẹp nấu ăn". Thực ra xã hội phương Tây đã từ lâu coi đàn ông gia trưởng là lỗi thời. Trong tầng lớp những người tiến bộ, đàn ông cũng nấu ăn dọn nhà, tắm cho con, người phụ nữ cũng ít ỷ lại hơn về kinh tế cho chồng. Việc nuôi dạy con, làm việc nhà, tiết kiệm mua nhà là việc của cả hai vợ chồng. Chính vì vậy một người phụ nữ chỉ biết "làm masage, nấu ăn và làm sex" không đủ để giữ một trái tim người đàn ông đâu. Có thể đó là một chút gia vị cho cuộc sống lứa đôi thôi.

Trang

Tôi 28 tuổi, lập gia đình được 5 năm, mới có bé gái 16 tháng, không phải vợ chồng tôi khó khăn chuyện sinh nở mà là kế hoạch. Tôi đang bán hàng tại nhà, mỗi tháng tiền lãi cũng được 10 triệu, vừa bán hàng vừa chăm con, cháu lười ăn nên nhẹ cân, lúc cháu nhỏ tôi chăm vất vả lắm, nhiều lúc cảm giác bất lực, dạo này cháu lớn hơn nêu chịu ăn phần nào. Chồng tôi làm về xây dựng, lương tháng được 20 triệu nhưng mất nhiều thời gian, sáng đi từ 6h30 đến 19h30 mới về.

Anh ấy không cờ bạc, không gái gú, ít khi uống rượu nhưng lại hay uống chè và thỉnh thoảng vẫn hút trộm thuốc lá (anh ấy bảo bỏ rồi), chưa lần nào tôi bắt được trực tiếp nhưng ngửi áo vẫn có mùi thuốc. Công việc anh bận như vậy nhưng tối về nếu không làm thêm là rất hay xem game và chơi game, trông con anh cũng bật máy tính để xem game. Với anh thì gần như chỉ có công việc và chơi game. Tối về anh bế con được một lúc, hoặc lúc nào tôi mệt quá anh mới trông con và cho con ăn. Lúc con còn nhỏ lười ăn, anh hay cùng tôi cho con ăn, bé lớn dần thì anh lại lười không cho ăn mấy.

Nhiều hôm anh làm thêm đến đêm, vậy mà lúc lên giường ngủ vẫn cầm theo điện thoại, tôi nói thì anh bảo xem để cho mỏi mắt dễ ngủ. Hàng tuần, được nghỉ duy nhất một ngày chủ nhật thì anh năn nỉ xin tôi cho đi chơi game 2 tiếng. Tôi bận bán hàng, lại con nhỏ, nhiều lúc tức lắm, nói kiểu gì cũng không được, nếu như có công việc thì anh ấy mới không đi chơi game. Anh còn bảo nếu sau này kiếm được nhiều tiền sẽ nghỉ một tháng chỉ để chơi game.

Ngoại trừ vấn đề chơi game thì anh ấy cũng tốt và ham việc, trong nhà bên nội bên ngoại ai nhờ cái gì cũng giúp đến nơi đến chốn, hàng xóm mọi người đều quý. Tiền lương mỗi tháng lĩnh về đều đưa hết cho vợ, thậm chí cả tiền làm thêm anh cũng đưa cho tôi, bảo tôi mua quần áo hay gì đó. Nhà anh cũng nghèo, vừa rồi vợ chồng tôi gom hết tiền và vay mượn xây cho bố mẹ chồng ngôi nhà ở dưới quê, nhiều lúc tôi cũng thấy tủi nhưng thương anh và bố mẹ chồng nên cũng gánh vác cùng anh. Mọi người hãy giúp tôi làm cách nào để anh ấy bỏ game. Cảm ơn mọi người đã đọc.

Dung

Thứ Năm, 26 tháng 5, 2016

Tôi đã viết bài 'Gia đình tôi khổ sở vì có người anh trai tệ bạc' và hôm nay sẽ phản hồi sau chuyến về thăm nhà. Như bài viết trước, tôi bị xin 20 triệu để trả nợ cờ bạc sau khi bán đất nên để ngăn chặn những chuyện không vui khác có thể xảy ra cho ba mẹ, tôi quyết tâm thử một lần nữa gửi anh vào bệnh viện từng thả anh tôi ra (tiện cho ba mẹ tôi thăm nuôi). Tôi cũng gửi link bài viết cho bệnh viện và hướng dẫn mẹ cách giải thích cho những người trong bệnh viện hiểu: "Để một người không được bình thường có máu cờ bạc sống chung với 2 người già thì mức độ nguy hiểm cao. Họ sẽ chịu trách nhiệm nếu ba mẹ tôi chết hay họ quan trọng danh tiếng vì đứa con bất hiếu tự tử".

Còn về phía công an, tôi cũng mách mẹ cách tăng trách nhiệm cho họ: "Việc cờ bạc ở xóm tôi họ không quản lý được đã làm ảnh hưởng đến tài sản ba mẹ tôi, còn cả uy hiếp tinh thần hàng ngày, ba từng bỏ làng để họ chịu gửi anh vào bệnh viện, mẹ từng đòi chết vì bị đối xử tệ". Tôi nghĩ, nếu không gửi được anh hay lại bị thả ra thì sẽ tìm các bệnh viện khác trên khắp nước hoặc cách cuối cùng là bán nhà tôi vừa xây chuyển tới vùng xa trong và thậm chí ngoài nước. Nhưng rồi họ chịu nhận, tôi đã về nhà gặp ba mẹ và chưa bao giờ cảm thấy thoải mái, hạnh phúc trong căn nhà của gia đình mình như thế này.

Từ khi tôi bắt đầu đi làm, trở về quê, bước tới cửa lúc nào cũng phải chuẩn bị trước tiền để được ngủ bình yên. Hồi nhỏ tôi từng mơ ước có một người anh đơn giản chỉ học tới trung cấp, biết quan tâm em gái (vì bạn tôi có người anh như thế). Sau khi anh đòi giết tôi lấy mấy trăm ngàn thì dù đang sống ở rất xa, trong giấc mơ tôi vẫn bị ám ảnh cảnh đuổi giết. Ở quê, hàng xóm hỏi tôi có đi thăm, có nhớ anh không? Ngay cả ba mẹ tôi cũng chẳng còn tình thương ngoài trách nhiệm, đã cố gắng nuôi đến nghèo mạt. Vậy mà, hàng xóm (bà con) tôi than buồn và đòi thả anh tôi ra. Mẹ kể họ nhắc tới lần thứ 8, mẹ không kìm nén nổi và chửi vào mặt: "Mày buồn à, thả ra để cho vay lấy lãi cao trong khi gia đình tao khổ như thế mà mày vẫn còn muốn ăn nữa? Ăn bao nhiêu đó đủ rồi".

Còn cái bệnh viện đấy, lúc trước tôi cùng ba trình bày hoàn cảnh đã bị họ đem ra bàn tán và cười cợt, lần này ba ngủ ở đó một đêm nghe nói rằng người thả ra không hỏi giám đốc bệnh viện và liên tục gọi ba mẹ tôi chở về để cô ấy thả ra. Tôi từng ấm ức với thói vô trách nhiệm, bây giờ muốn nói ra và không còn muốn giữ trong lòng vì ba mẹ đang sống vui vẻ trở lại.

Trinh

Tôi là tác giả bài “Chinh phục triệu phú Tây bằng vẻ đẹp Việt” đã được VnExpress đăng tải năm 2014.

Hôm nay tôi muốn chia sẻ thêm về vấn đề bảo vệ hạnh phúc gia đình, rằng tôi đã khiến chàng nghiện mình như thế nào. Chắc hẳn người phụ nữ nào cũng muốn trong mắt người đàn ông của mình, bạn là duy nhất. Rất nhiều phụ nữ chi cả gia tài để có được ngoại hình đẹp. Đúng là ban đầu đa số đàn ông bị thu hút bởi phụ nữ đẹp, nhưng điều này không đủ để giữ chân họ. Bạn chỉ cần xem qua số hoa hậu, người mẫu nổi tiếng…có chồng ngoại tình để biết điều này là đúng. Ngoài ra, nhan sắc rồi sẽ phai tàn theo thời gian. Do đó, thay vì tập trung vào “chiến lược” mong manh này, hãy xem qua 3 bí quyết khoa học đơn giản dưới đây, đảm bảo bạn sẽ trở thành người phụ nữ trong mơ của tất cả đàn ông trên thế giới này.

Một: Nấu ăn ngon. Chắc hẳn bạn không lạ gì câu nói “Đường đến trái tim của người đàn ông đi qua dạ dày”. Thật ra có rất nhiều nghiên cứu khoa học chứng minh điều này. Liên kết giữa thức ăn và cảm xúc bắt đầu khi chúng ta còn nhỏ. Sự sống còn của bạn phụ thuộc vào thức ăn, mà thức ăn do cha mẹ cung cấp. Điều này thiết lập kết nối mạnh mẽ giữa gia đình và tình yêu thương. Khi lớn lên, chúng ta sử dụng thức ăn để phát triển mối quan hệ bạn bè và đồng nghiệp, thậm chí phát triển mối quan hệ kinh doanh. Ngoài ra, thức ăn tạo mùi hương. Khứu giác là giác quan có thể gợi nhớ ký ức và cảm xúc dễ dàng hơn bất kỳ giác quan nào khác. Nếu những món ăn của bạn tạo được kết nối tích cực, chàng sẽ nhớ đến cảm giác này và liên kết cảm giác tích cực đó đến bạn. Chuẩn bị thức ăn ngon, đầy đủ dinh dưỡng với tất cả yêu thương, bạn đang nắm chắc một thành phần quan trọng khiến chàng nghiện bạn.

Hai: Massage. Nếu bạn từng đến spa để massage, chắc chắn hiểu được massage có thể gây nghiện như thế nào. Điều này được lý giải là do khi tiếp xúc thể chất trực tiếp giữa da và da với nhau, cơ thể giải phóng hai hoóc-môn là somatotropin và oxytocin. Somatotropin là hoóc môn tăng trưởng, giúp chúng ta khỏe mạnh. Oxytocin còn quan trọng hơn, được biết đến như hoóc môn tình yêu. Hoóc môn này cũng được giải phóng khi phụ nữ sinh con hoặc cho con bú, là sợi dây kết nối tình mẫu tử, nó cũng giúp tạo liên kết vững chắc trong mối quan hệ. Massage giúp giải tỏa căng thẳng, làm dịu tức giận hoặc nóng nảy tích tụ trong ngày. Bạn không cần phải là chuyên gia mới có thể massage tốt. Chỉ cần học một vài kỹ thuật đơn giản và thực hiện với thái độ yêu thương, quan tâm là đủ.

Ba: Người tình tuyệt vời trên giường. Chúng ta không còn lạ gì vai trò quan trọng của sex trong hôn nhân. Đây là yếu tố duy nhất phân biệt tình yêu với các mối quan hệ xã hội khác như gia đình, bạn bè, đồng nghiệp… Tuy nhiên, sau một vài năm chung sống, khi giai đoạn lãng mạn đã qua và sex dần trở nên nhàm chán, làm thế nào để bạn có thể thắp lại lửa yêu và vẫn khiến chàng nghiện bạn? Sex truyền thống có một vài hạn chế như khi bạn đang trong ngày đèn đỏ, mang thai những tháng cuối cùng, giảm nhu cầu sau khi sinh…việc quan hệ sẽ không được suôn sẻ như mong muốn. Đa số đàn ông ngoại tình trong thời kỳ này do không được đáp ứng đầy đủ nhu cầu sinh lý. 

Hãy thử 3 bí quyết trên đây để xem chàng nghiện bạn như thế nào nhé.

NHTK

Tôi và chồng lấy nhau hơn 2 năm, khi mới cưới chồng hay giúp tôi làm việc nhà. Sau hai tháng bi kịch mới bắt đầu xảy ra, anh suốt ngày chỉ biết ăn nhậu và chơi game, càng ngày càng tệ, ở nhà chỉ cầm điện thoại, cơm phải mang đến tận nơi, ăn rồi bỏ đó ai dẹp mặc ai. Khi buông điện thoại là anh lại đi nhậu, đi từ sáng sớm đến khuya chưa về, về đến nhà anh còn kiếm chuyện chửi bới, đến lúc có con còn tệ hơn, thường xuyên đi nhậu, không ngày nào anh ở nhà cả, nhờ anh chăm con tí thì anh bỏ con nằm ở dưới gạch một mình, còn bản thân nằm võng chơi game. Con khóc, anh không dỗ không ẵm mà còn quát chửi, thà anh để con nằm khóc chứ không hề bỏ điện thoại xuống.

Một mình tôi vừa chăm con nhỏ vừa chăm nội già, rồi lo cho cả nhà, muốn về nhà mẹ đẻ cũng không được. Anh thích xài tiền mà không chịu đi làm, suốt ngày ở nhà chơi game, chán thì đi nhậu, bao nhiêu tiền cũng tiêu hết. Chuyện gì chồng cũng đổ lỗi cho tôi, cái gì cũng tại tôi, còn anh lúc nào cũng đúng. Anh coi bạn bè còn quan trọng hơn vợ con, chuyện nhà chưa bao giờ thấy anh lo, còn chuyện nhà người ta chỉ cần gọi là anh có mặt. Nhiều lần khuyên mà anh còn dùng cái giọng mỉa mai để trả lời "Không lẽ vì vợ mà bỏ bạn"? Tôi cảm thấy mệt mỏi, chán nản cái cảnh ở đợi chờ chồng lắm rồi, phải làm sao bây giờ?

Huyền

Hôm nọ tôi có viết bài: "Tôi ước có người phụ nữ nào đó chịu yêu bố". Thật lòng rất cảm ơn VnExpress đã đăng. Tôi viết bài lên như vậy vừa vì muốn biết cái nhìn của người khác ra sao, vừa để giải tỏa phần nào. Đọc những lời bình luận của các bạn cũng thấy được cái nhìn trái chiều của người ngoài. Hóa ra tôi thấy khó xử cũng là chuyện bình thường, người nói có cha "không tệ nạn, vũ phu" là tốt lắm rồi, có người nói tại sao lại muốn đem nợ cho người khác chịu bất hạnh... Đúng là vì biết điều đó khó có thể thành hiện thực nên tôi mới nói là ước. Tôi không viết vậy để tỏ sự khinh thường bố, mà vì tôi bất lực khi muốn nghĩ cách nào đó để mẹ hạnh phúc hơn và bố cũng không phải bơ vơ.

Mẹ không cần bố, còn bố rất cần mẹ, nhưng ông lại hời hợt, không ý thức được rằng cần phải trân trọng chứ không được ỷ lại vào vợ, nếu bị vợ bỏ thì chuyện gì sẽ xảy ra. Bố mẹ thời yêu nhau thế nào tôi không rõ nhưng giờ lối sống của mẹ và bố có sự khác biệt khiến sống chung cùng mái nhà lại gây ra cho mẹ nhiều sự khó chịu. Bố tính sĩ diện, không ý tứ, thích ăn ngon nhưng phần nhiều chỉ nghĩ cho bản thân. Đúng là bố tôi làm ra ít tiền nhưng đó không phải vấn đề, điều đáng nói là bố chỉ chia sẻ phần nhỏ cho vợ, còn lại chi tiêu cho cá nhân, ăn ngon, trưng diện, chơi thể thao... cũng chỉ cho bản thân. Mẹ rất thất vọng vì đã hy sinh cho chồng nhiều.

Chúng tôi được nhà ngoại giúp đỡ nhưng chưa bao giờ họ khinh thường bố, còn giúp mẹ tôi khi phải nuôi hai con nhỏ, lại chăm cha mẹ chồng đau ốm liệt giường. Bố tôi lại luôn ỷ lại vì vợ có bên ngoại thương, chuyện nuôi con chưa bao giờ đoái hoài. Một tháng chỉ đưa vợ chút ít rồi coi như xong trách nhiệm. Vô tâm là ở chỗ đó các bạn à. Chuyện bố ngoại tình xảy ra đã lâu, hồi đó nhà chúng tôi khó khăn, tôi và em đang ăn học. Tôi chưa có gia đình nhưng có thể hiểu được sự kiệt sức, cạn kiệt tiền bạc lẫn niềm tin của mẹ khi đó, sau khi mẹ nghĩ mình sẽ hy sinh bản thân để làm hậu phương vững chắc cho chồng mà chẳng nhận lại chút gì. Dần dần tình cảm cứ thế cạn kiệt.

Có lúc mẹ nói với tôi rằng chịu sống như vậy vì còn nghĩa, vì mẹ chẳng phải "lá ngọc cành vàng" gì, chỉ có thể lấy người như vậy thôi. Mẹ cũng nói bố được cái hiền lành, nói tôi không được thái độ hỗn hào, như thế sẽ mang tội bất hiếu. Những lúc còn lại mẹ thường xuyên than phiền, nói chán bố không thể chán hơn được nữa, giờ ai làm việc người đó, mẹ không quan tâm, nghe thế tôi lại thấy sao mẹ khổ quá. Nhiều lúc tôi chỉ muốn gắt lên "Thế thì mẹ bỏ luôn đi. Cứ ca thán thế này, nói mãi có khác được gì đâu", nhưng không được, vì biết mẹ ca thán với tôi như vậy để giải tỏa bức xúc. Tôi vừa giận vừa thương bố, giận vì bố cứ như đứa trẻ lớn, vì bất lực không thể nào biến ông thành người chồng tốt hơn được. Chính bố ít quan tâm đến con cái nên mỗi lần hiếm hoi lắm nói được câu nào tình cảm tôi đều nhớ rõ cả.

Khi tôi khó khăn tìm việc, bố gọi điện nói khó khăn khi mới ra trường là chuyện bình thường, con cứ cố gắng, ba rất tin tưởng. Lần đó tôi có cảm giác có thể tha thứ hết cho những cái sai của bố trước đây. Nhiều lúc thấy người khác gia đình êm ấm, tự hào, tôi nghĩ buồn cho mình. Kỷ niệm ngày cưới của bố mẹ tôi không bao giờ chúc mừng vì nghĩ họ đâu còn hạnh phúc gì mà chúc. Nghĩ đến bố mẹ chỉ thấy buồn.

Vân

Độc giả VnExpress thương mến!

Hôm nay có thể bình thản, nhẹ nhàng viết những dòng tâm sự này, tôi phải cảm ơn quý độc giả nhiều lắm. Tôi là tác giả của những bài viết, tâm sự về sự lạc lối của mình hơn 3 năm qua. Mỗi nửa năm, một năm trôi qua, tôi hay lên đây tâm sự về những dằn vặt, khốn khổ của mình, về những kỷ niệm đẹp, rồi về những giây phút lạc lối của một người phụ nữ đang có đầy đủ - gia đình chồng con hết mực yêu thương, công việc thuận lợi, gia đình khá giả.

Cuộc sống thật muôn màu và chúng ta nhiều lúc không thể lường trước được những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Ngày gặp anh ấy, tôi không thể nào nghĩ có ngày phải vào chùa, ngồi thiền để quên đi những ám ảnh đó, rồi những vật lộn trong lòng tôi để cố thoát khỏi ám ảnh. Đến giờ nhìn lại, tôi vẫn không thể tưởng tượng ra mình đã điên đến thế. 

Giờ tôi có thể chia sẻ với các bạn cách dần thoát những ám ảnh, đó là vùi đầu vào công việc, tăng thêm thật nhiều những lúc bên gia đình, chăm sóc con nhỏ, còn lại thời gian rảnh cứ làm việc, nghiên cứu thật nhiều vào. Những bận rộn, trải nghiệm mới rồi sẽ làm tâm bạn bình an phần nào. Tôi không biết đó là thứ tình cảm gì, không thể xóa được, nhưng đã có thể để nó yên một góc trong lòng. Đôi lúc thấy mình không yên ổn, tôi nhắn tin trò chuyện chút với anh rồi cố gắng kết thúc câu chuyện, không gặp gỡ riêng tư, không trò chuyện nhiều nữa, bớt đi những gắn kết thì mọi việc sẽ dần vào ổn định, tuy nói có mấy dòng nhưng để làm được thực sự khó khăn. Một người mình thật yêu quý và xem như thần tượng, ngưỡng mộ, đan lẫn nhớ thương thì để có thể tránh lạc lối, ngay từ ban đầu xin hãy cố gắng dứt đi nhé.

Tôi không cố bao biện tất cả hành động của mình, nhưng có thể một lúc nào đó, không biết trước, bạn sẽ gặp một người lấy đi hết tâm hồn trí óc bạn. Lúc đó hãy thực sự bình tĩnh, dần bước qua u mê, hãy chọn đường sáng mà đi bạn nhé. Tôi tự tha thứ cho bản thân vì đã một lần cố tình chủ động ôm người ấy, đôi lần cố tình nắm lấy tay nhau; bởi dằn vặt khổ đau càng làm ta mụ mị, khi cố gắng tha thứ, bước qua và nghĩ về ngày mai, cuộc sống của bạn sẽ dần khác xưa, nhiều lắm.

Kính chúc quý độc giả thật nhiều sức khỏe, có những ý kiến đóng góp hay, cứu vớt những tâm hồn lạc lối. Chỉ khi người ta thực sự khổ tâm, không thể tâm sự cùng ai mới tìm cách khuyết danh như thế này để mà nói. Đừng ghét tên "Hồng" nhé, cái tên được VnExpress sử dụng nhiều lần để cho tên bài của tôi, bởi thật sự tôi tên khác. Cảm ơn cả nhà một lần nữa. Chúc cả nhà hạnh phúc vẹn toàn.

Hồng

Thứ Tư, 25 tháng 5, 2016

Tôi và anh đã yêu nhau trong những kỷ niệm đẹp, anh có gia đình và tôi cũng thế nhưng trong quá khứ chúng tôi từng yêu nhau. Tuy cả hai đã có gia đình riêng nhưng chúng tôi vẫn còn liên lạc, chưa hết tình cảm dù giờ chỉ biết cất giữ trong trái tim mình. Nhiều khi anh vẫn là người chủ động liên lạc, đôi lúc nhớ anh tôi lại là người chủ động, anh thường nói nhớ tôi, hỏi tôi có hạnh phúc không, có còn thương anh không? Em hạnh phúc nha! Thật sự lúc đó tôi chỉ biết khóc và khóc, cảm thấy nhói tim vì trong mình vẫn còn tình yêu dành cho anh. Hiện tại chúng tôi đều có gia đình, hạnh phúc riêng nên trong mỗi người đều tự hiểu mình cần phải làm gì, nhưng đó cũng chỉ là trong suy nghĩ thôi.

Nhiều lúc ngồi một mình tôi lại hay suy nghĩ về anh cùng với kỷ niệm ngày xưa. Tôi cũng đặt câu hỏi tại sao anh lúc nào cũng là người được tôi nghĩ đến và rơi nước mắt, còn chồng cho dù có thương tôi bao nhiêu đi chăng nữa tôi cũng chỉ nghĩ đến mỗi khi có việc liên quan. Tôi thấy mình thật nhẫn tâm với chồng và cả trái tim tôi nữa, còn anh lúc nào cũng khiến tôi phải vương vấn, suy nghĩ. Biết như vậy là sai mà sao trái tim tôi vẫn bị bóp đến nghẹt thở vì anh. Xóa liên lạc của người cũ tôi không nỡ, nói tôi đừng bận tâm tôi cũng không làm được. Mỗi lần anh liên lạc tôi lại cảm thấy cuộc sống tràn hạnh phúc. Tôi biết anh còn gia đình, tôi cũng thế nên cả hai chỉ biết giữ lại nhau trong trái tim mình. Tôi thấy mình độc ác với chồng quá, tôi phải làm sao?

Duyên

Tôi là tác giả bài: "Tôi quá mệt mỏi vì suốt ngày phải dối vợ về người tình trong bóng tối". Cảm ơn các bạn vì đã bình luận, chia sẻ với tôi dù phần lớn là sự chỉ trích. Tôi rất cảm kích nhưng đến giờ đã quá muộn. Tôi biết cuộc đời có luật nhân quả và mình sẽ phải chịu quả báo những gì đã gây ra. Tôi không nhắc gì đến vợ trong bài viết vì biết mình không đáng nhận được sự tha thứ của vợ. Nếu vợ biết được sự thật này tôi sẽ làm theo quyết định của cô ấy vì biết mình không đáng làm một người chồng, người cha của hai mẹ con.

Còn về em, tôi tìm đến em ban đầu chỉ suy nghĩ là cần một người vui chơi như những cô gái dễ dãi khác (tôi không đánh đồng mọi người) nhưng em lại không như vậy. Tôi yêu em vì sự chân thật, giản dị (em biết tôi công việc khá nhưng chẳng bao giờ đòi hỏi mua bất cứ gì, tôi mua tặng thì em trả lại), nhưng vì sự ích kỷ của bản thân đã phá đi cuộc sống của vợ, tôi và em. Chẳng ai có thể chấp nhận sự ích kỷ của tình yêu này.

Trước khi quen em tôi chỉ nghĩ đến dục vọng bản thân nhưng quen rồi tôi không nghĩ điều đó trong tâm trí. Tôi không ngụy biện cho bản thân nhưng các bạn nói tôi chơi chán bỏ thì thực sự không như vậy. Khi quen em, chúng tôi chỉ gặp nhau ăn uống, coi phim và một lần duy nhất tôi hành động ngu xuẩn. Vì quá thương em, tôi không thể để tình yêu em dành cho tôi lớn thêm nữa vì chỉ đem lại đau khổ cho em. Cho đến giờ em vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra khi tôi luôn tìm mọi cách cãi nhau vì những chuyện nhỏ nhặt. Tôi sẽ không cần sự tha thứ của ai vì bản thân đáng bị nguyền rủa và tôi biết ngày mai mình phải sống như thế nào. Tôi đã bước một bước sai, sẽ phải trả giá nên mong ai đó đang có những suy nghĩ, hành động như tôi thì hãy dừng lại ngay vì không ai có thể tha thứ cho tôi cả.

Thành

Cuộc sống đôi khi quá phức tạp, có những điều thật đơn giản thì bây giờ thành ra phức tạp. Tôi đã bị bạn bè, người quen biết đến bạn thân lừa dối, lừa đảo và những cú vấp ngã trên đường đời mà giờ tôi thấy cay cho sống mũi của mình. Tôi 24 tuổi, nhiều hoài bão và ước mơ từ khi còn học hết lớp 12. Những tháng ngày tuổi thơ thật bình dị bên cánh đồng quê với mẹ đã trôi dần theo tuổi, lớn lên tôi học cao đẳng được một năm rồi nghỉ ngang vì biết không có tương lai, giờ tôi thấy đúng; bạn bè học chung với tôi ra giờ chẳng ai xin được việc mà phải làm công nhân.

Tôi bắt đầu ước mơ ấp ủ bao lâu nay, đó là kinh doanh mua bán đồ ảo game online, nhưng điều kiện chưa cho phép, tôi đi làm từ phụ hồ đến đổ bê tông, rồi làm gỗ trên núi ở chốn rừng thiêng nước độc, sau đó làm công nhân cả mấy năm mà vẫn không để dành được 20 triệu để thực hiện ước mơ kinh doanh. 22 tuổi, một cái tuổi đủ chuẩn hơn trong mắt mẹ, tôi thuyết phục mẹ cầm sổ đỏ với số vốn 50 triệu về làm ăn, tôi mua bán tiền game online qua mạng có uy tín, rồi mọi người tin tưởng, làm ăn có lãi và tôi vui vì điều đó. Một ngày có khi lãi đến hơn 500 ngàn, công việc tôi không áp lực nhưng dù có khuya tôi cũng phải đi chuyển khoản về ngân hàng cho khách để giữ uy tín tuyệt đối, điều đó làm tôi rất vui. Tôi thỏa mãn được hiện tại nếu như lòng tham của bản thân dừng lại.

Tiền game online tôi mua bán như hình thức đánh bạc, giữa những người chơi với nhau, tôi chơi thắng được 50 triệu rồi lại muốn có hơn nữa nên đánh càng ngày càng lớn, rồi thua nhiều, không gỡ gạc được, đùng một cái mất hết cả chì lẫn chài. Tôi mệt mỏi nhưng vẫn bình tĩnh giải quyết, số nợ tôi lên đến 300 triệu, trong khi vốn có sẵn gần 300 triệu, tổng thiệt hại 600 triệu. Tôi quyết tâm làm lại, mẹ bán sổ đỏ để trả nợ và làm vốn cho tôi. Tôi còn 30 triệu để làm lại, đi vay thêm 50 triệu nữa lãi cao, lén đem cho 2 đứa bạn thân mượn 30 triệu để làm đám cưới, viết giấy rõ ràng nhưng một đứa cưới xong bảo giờ không có tiền, đến hôm nay vẫn còn hẹn, tôi vẫn bình tĩnh ngậm đắng nuốt cay. Còn một đứa không đám cưới, đến nay có ý định bùng nợ dù chúng nó đều biết tôi vay tiền để cho hai đứa mượn.

Đùng một cái cách đây 2 tuần tôi đánh mất chính mình thêm một lần nữa, lại chơi cá độ ăn thua trong game và thua hết số tiền vốn với lãi có sẵn. Tôi cố gắng bình tĩnh không làm lớn chuyện với bạn, không để mẹ biết vì mẹ sẽ đau đến chết mất. Tôi không muốn bạn bè mình biết nhiều, cũng không nhờ họ vì chắc chắn họ sẽ không giúp được tôi. Bây giờ hết cách kiếm được vốn để làm lại, lại còn gánh thêm nợ nữa. Tôi rất nản, thấy như mình không còn gì nữa, tôi đem chuyện nợ nần kể cho đứa bạn nghe, nó bảo kiện các bạn tôi ra công an, tôi vẫn đắng cay âm thầm trả lãi 5 tháng rồi, tôi không muốn mọi người biết và mẹ phải khóc một lần nào nữa nên không kiện, tôi cố tỏ ra bình thường trong mắt mẹ và gia đình, bạn bè.

Tôi đã đánh mất chính mình, cũng không còn tin vào tình bạn thân nào nữa. Giờ tôi sống trong sự bồn chồn với số tiền nợ phải trả hộ các bạn, dù trước đó 3 tháng tôi có thể làm ra được. Tôi phải làm sao?

Vinh

Tôi và anh yêu nhau 5 năm, cái kết là một đám cưới vô cùng hạnh phúc. Giờ chúng tôi đã có một cậu con trai gần một tuổi, hai vợ chồng sống cùng mẹ chồng. Chồng tôi ngày càng gia trưởng, tôi tâm sự chuyện nhà cửa con cái thì anh nói tôi than khổ. Anh bảo: "Trách nhiệm chăm con là của đàn bà, có một đứa con mà suốt ngày lèm bèm". Về tới nhà là anh chơi game giải trí, nhờ việc thì nói làm phiền, lúc nào cũng chăm chăm bắt lỗi tôi. Khi tôi mới sinh, vô tình phát hiện trong cốp xe anh có hai cái bao cao su. Tôi vô cùng đau khổ, anh nói không phải của anh mà của người quen mượn xe để quên. Tôi cũng không làm lớn chuyện, biết chuyện mẹ anh nói: "Đàn ông nó thiếu thì nó phải đi tìm, có muốn nuôi con một mình không mà làm lớn chuyện". Tôi đã dũng cảm vượt qua tất cả.

Nhớ lại những ngày có thai, chồng chở tôi đi khám thai mà mặt xị ra, chửi bới khi tôi khám thai ra trễ. Lúc tôi nghén bị ói, anh lấy khẩu trang bịt lại vì hôi. Tôi sợ mùi toilet, đeo khẩu trang thì anh nói tôi làm quá. Tôi mệt quên cất quần áo thì về anh nặng nhẹ. Làm vợ anh 3 năm chưa bao giờ tôi được một câu động viên lúc khó khăn, thay vào đó là sự chì chiết, thậm chí anh còn miệt thị quê tôi, khinh nhà tôi nghèo khó.

Giờ đi làm về là con lại bám mẹ, quấy khóc không rời một bước, mẹ ruột ở xa không giúp được nhiều, công việc lại khiến tôi càng căng thẳng và mệt mỏi, chồng ngày càng lạnh nhạt, chuyện chăn gối rất ít. Nhìn lại những ngày đã qua tôi cảm thấy tủi thân hơn bao giờ hết. Mong nhận được những lời động viên để lòng nhẹ nhàng hơn. Cảm ơn nhiều.

Thúy

Gửi anh, người chồng vô tâm!

Chúng ta hạnh phúc bên nhau đã được 8 năm, cùng vượt qua bao khó khăn, sóng gió của cuộc sống và vẫn nắm tay nhau đến tận giờ. Em biết chồng yêu em, yêu con và em cũng thế, gia đình chúng ta là ba ngọn nến lung linh, thắp sáng một gia đình. Em không biết nữa, có thể em quá nhảy cảm nên đôi lúc thấy mệt mỏi với những lo toan hàng ngày mà mình luôn cho đó là niềm hạnh phúc của một gia đình, có thể cũng tại em đã biến anh trở thành một đứa trẻ to xác mang trong mình hình hài một người đàn ông trưởng thành.

Ngày xưa, khi chúng ta yêu nhau, em đã cảm nhận được ở anh một chút trẻ con, vô tâm hời hợt. Đã có lúc em muốn dừng lại nhưng anh là người tốt, bản tính hiền lành nhân hậu, em nghĩ không ai hoàn hảo, một con người có bản chất tốt thì sẽ làm một người chồng người cha tốt. Đánh giá của em quả không sai, 8 năm bên nhau anh vẫn hiền lành, yêu vợ thương con, chưa bao giờ phàn nàn em điều gì. Em không biết nữa, mình có đòi hỏi quá nhiều ở chồng hay không nhưng thấy tủi thân vì chưa bao giờ nhận được ở chồng một bông hoa, một món quà vào các ngày lễ, tết, sinh nhật; cũng như những lời hỏi thăm thường ngày mỗi khi em mệt mỏi vì công việc hay cảm cúm. Anh vẫn thế, vô tư như một đứa trẻ, không màng đến những lo toan trong cuộc sống, tất cả đã có em lo. Anh bỏ mặc em với gánh nặng cơm áo gạo tiền của gia đình, từ việc con học hành, ốm đau ăn uống, từ cái nhỏ nhất của gia đình đến việc lớn lao, thậm chí cả bản thân anh em cũng lo nốt.

Anh vô tư với mọi sự việc nhưng lại không vô tư với tiền, chưa bao giờ anh vô tư đưa lương cho em cả, suốt 8 năm bên nhau anh toàn giữ lương cho riêng mình, không cần biết gia đình sống thế nào trên đồng lương của em. Anh thật thông minh khi đúc rút ra một phương châm: “Tiền của anh là tiền của anh, tiền của em cũng là tiền của anh” nên anh giành làm tay hòm chìa khoá, lấy hẳn nửa thu nhập của em để giữ, số còn lại để em thoải mái chi tiêu “cơm nước”. Anh cũng thật thông minh biết bao khi nói đã làm vợ chồng rồi của cải là của chung, ai đứng tên cũng được và anh sẽ giành cái phần "khó khăn” đứng tên tất cả tài sản, kể cả sổ tiết kiệm của vợ chồng mình. Anh cũng thật đáng yêu khi vào một ngày đẹp trời mang tất cả tiền tiết kiệm cho đứa em mượn, còn dễ thương hơn nữa khi em đề nghị đưa một số tiền để làm vốn kinh doanh kiếm thêm thu nhập mà anh lại bảo mất thì tiền đâu để trả.

Em trân trọng hạnh phúc gia đình nên yêu thương chồng con vô điều kiện, vậy mà vẫn cảm thấy mệt mỏi quá chừng, cứ phải cố gắng làm thêm thật nhiều để cuộc sống gia đình mình thoải mái, con cái đầy đủ, chồng tươm tất mỗi khi ra đường. Mặc dù thu nhập cao gấp ba lần anh nhưng chưa bao giờ em để anh phải tự ti về điều đó, đối với em anh vẫn là trụ cột, là người đàn ông để em dựa vào, vòng tay anh vẫn ấm áp khi em sà vào đó.

Hôm nay em thấy mình mệt mỏi, kiệt sức, sao anh không rửa bát vừa ăn dở để trên phòng khách đi, sao con bừa bộn thế mà anh không dẹp lại cho gọn gàng, không treo cái khăn tắm vứt trên xe vào nhà tắm. Anh vẫn đó, ngồi trên ghế sô pha, xem một bộ phim, tận hưởng ngày thứ bảy ngọt ngào ở nhà, chiều em đi làm về ắt hẳn nhà cửa sẽ có người dọn dẹp, mâm cơm sẽ bê lên trước mặt, còn xới sẵn cho anh nữa cơ. Anh chỉ việc lên giường ngủ, mọi việc lại có em lo.

Em đã làm hư anh, hay tại em tự làm hư mình, bản thân mong muốn được chồng làm chỗ dựa? Muốn anh cùng chia sẻ mọi điều trong cuộc sống, muốn chồng vô tư giao tay hòm chìa khoá cho em, muốn chồng bình đẳng trong trong việc đứng tên tài sản để em không phải giật mình khi chợt nghĩ mình sẽ trắng tay nếu một ngày trời giông bão. Xin thứ lỗi cho những tính toán ích kỷ rất đỗi đàn bà của em. Yêu chồng!

Lệ

Bài viết theo tháng

Xem nhiều nhất

Đối tác: