Thứ Năm, 9 tháng 6, 2016

Chúng tôi mới kết hôn được nửa năm nhưng tôi cảm thấy rất tiếc nuối và không biết xử lý thế nào. Chúng tôi yêu nhau được 5 năm rồi kết hôn. Trước khi cưới anh bảo tôi xin về quê anh làm trước rồi anh về sau. Thế rồi tôi nộp hồ sơ về quê anh, khi tôi xin được việc anh đổi ý và không về nữa, chọn làm ở thành phố. Yêu nhau lâu nên tôi vẫn quyết định cưới anh. Cưới xong tôi đợi nhận quyết định đi làm mất mấy tháng. Thời gian đợi việc đó tôi ra Hà Nội làm thêm và ở với chồng. Rồi tôi có thai, 26 Tết vợ chồng đi siêu âm, con vẫn khỏe mạnh, hẹn ra Tết tái khám. Thế nhưng 27 Tết về quê một mình, chồng đi trực nên không về, những ngày ở quê thật sự rất mệt, tôi muốn nghỉ một tý cũng không được. Cảnh dâu mới về nhà chồng, việc gì mẹ chồng cũng sai, từ thịt gà, nướng thịt, giặt giũ phơi phóng cho cả gia đình; vừa mệt nằm mẹ gọi kêu dậy đỡ bố tí. Tôi dậy không may cái thang rơi vào người choáng quay đơ ra. Tới hôm mồng 4 Tết, nhà tôi có khách nên phải dậy từ 5h sáng, ăn xong một mình tôi dọn, bê rổ bát nặng quá nên tôi bị ra máu và lên giường nằm (giờ nghĩ lại tôi thấy mình ngu), không ai hỏi han gì, người nhà chồng còn nói với chồng tôi là không có đứa này thì đẻ đứa khác. Kết quả là tôi không giữ được con.

Rồi tôi và chồng đưa nhau đi hút vì thai bị chết lưu. Vừa đi hút về, mẹ chồng đã nói nằm nghỉ một tý đi rồi dậy nấu cơm cho chồng. Tôi nói con đau, mẹ bảo làm như chưa ai đi hút bao giờ ấy. 18 hôm sau, tôi nhận quyết định về gần nhà anh công tác. Chuyện bắt đầu phức tạp khi anh đi làm không mấy khi ở nhà, mình tôi ở nhà với bố mẹ chồng, hôm nào vui vẻ không sao, hôm mẹ không vui là không nói không rằng, mặt mẹ xị ra. Tôi đi làm cũng mệt nhưng bố mẹ vẫn cho là nhàn. Lương tôi công chức được 3,5 triệu/tháng, bố mẹ cho là ít. Tôi chưa con chưa cái nên ăn gì cũng xong nhưng muốn về ăn với bố mẹ cho củng cố tình cảm. Thế mà về mẹ cũng không nói gì thành ra tôi rất sợ về nhà. Chồng không có nhà, về nhà lại không ai nói gì nên tôi tủi thân vô cùng.

Sáng ra nhà tôi không có việc gì nhưng mẹ toàn 4h30 dậy tập thể dục, tôi ngủ dậy muộn hơn, khoảng 6h kém là dậy. Nếu không dậy mẹ không gọi đâu, cứ đứng ở đầu hồi quét chổi quèn quẹt nên tôi không ngủ thêm được nữa. Từ ngày về làm dâu tôi đi chào về hỏi, sáng dậy cũng quét dọn giặt giũ xong xuôi rồi mới đi làm. Bố mẹ tôi giờ ở nhà cũng không phải làm gì. Bố mẹ bảo ở nhà nghỉ ngơi cho sướng đời. 11h15 tan giờ về nhà, mẹ nấu cơm rồi thì tôi ăn, còn chưa nấu tôi vào bếp nấu cùng mẹ. Tôi ăn cơm mất 15 đến 30 phút nhưng đợi bố mẹ ăn xong thêm một tiếng nữa. Dọn dẹp xong cũng gần 13h rồi, nghỉ một tý rồi lại lên cơ quan (cơ quan cách nhà 5km). Bố mẹ ở nhà cả ngày nhưng cũng không ai tắm. 5h30 tôi vừa về tới sân cả nhà giục loạn lên đi tắm đi cho bố mẹ tắm. Vừa đi về mồ hôi mồ kê nên tôi muốn nghỉ một lúc rồi tắm chứ không sợ cảm nhưng một phút cũng không được.

Mấy hôm nay nắng nóng đỉnh điểm, trưa tôi xin phép bố mẹ cho ở lại cơ quan vì đi xa vậy nên tôi không về. Mẹ không đồng ý, mách chồng tôi, nói không được ở cơ quan sợ phức tạp. Hàng tháng tôi gửi bố mẹ 2 đến 3 triệu tiền ăn (chỉ một mình tôi ăn thôi). Nhà tôi cách chỗ làm của chồng 30km nhưng vì say xe nên cuối tuần mới ra. Tôi mua biếu mẹ bột sắn thì bố mẹ bảo sợ pha trộn không lấy, hôm trước mẹ cầm hôm sau trả lại. Bố mê món nem chua, tôi mua 100 cái về, ăn gần hết mẹ bảo lần sau đừng mua vì sợ nó trộn giun sán vào, độc lắm. Tôi có phàn nàn với chồng là như này lần sau em không dám mua gì nữa.

Ngày Tết Đoan ngọ tôi mua ít hoa quả về nhờ mẹ thắp hương, mẹ vứt bịch ở đầu hè rồi cũng không thắp. Tôi rất muốn ở riêng mà không được vì chồng không có nhà, một mình ở riêng cũng khó cho chồng. Các chị ở cơ quan xui tôi là chịu khó đi ra với chồng, sáng đi tối về đỡ va chạm. Nhưng giờ tôi đi được sợ mấy nữa bầu bí đi lại không an toàn, vì đã một lần sảy rồi, tôi lo lắm, kêu ca với chồng thì sợ chồng cáu, hoặc chồng sẽ kêu cố. Tôi muốn thuê phòng trọ dù nhỏ thôi nhưng tự do, chồng cũng không cho, thành ra tôi chán.

Giờ tôi chưa va chạm gì nhưng cứ như này buồn đâm ra chán luôn cả chồng, xích mích suốt. Tôi cũng không xin chuyển được công tác vì không quen ai để chuyển ra Hà Nội với chồng, mới về nên cũng cần thời gian mới chuyển được. Tôi cũng không biết nên làm thế nào nữa. Mọi người cho tôi lời khuyên. Tôi chẳng biết phải làm sao nữa, cứ như này chắc tôi trầm cảm mất.

Hồng

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Bài viết theo tháng

Xem nhiều nhất

Đối tác: