Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2016

Hai năm chung sống bên nhau tôi chưa cho cô ấy được cái gì và cũng chưa làm cô ấy hạnh phúc ngày nào cả. Tôi 22 tuổi, cưới cô ấy được 2 năm. Khoảng thời gian đó tôi rất ân hận vì không làm được gì cho vợ, cũng không cho vợ một ngày sống êm ấm hạnh phúc, lúc nào cũng để vợ âu lo phiền muộn. Cưới về tôi không hề yêu cô ấy, chỉ là cưới trên danh nghĩa, không nghĩ được nhiều. Rồi cái gì tới cũng tới, sau khi cưới chưa được một năm, vợ sinh cho tôi một đứa con trai bụ bẫm. Tôi hạnh phúc lắm và từ đó yêu vợ nhiều  hơn, càng yêu tôi càng thấy mình rất tệ. Tệ vì không thể cho vợ những thứ cô ấy thích, tệ vì không thể lo cho con trai một cuộc sống êm ấm hạnh phúc.

Mọi chuyện bắt đầu tệ hơn khi tôi bị tai nạn, 6 tháng ròng tôi không làm gì được mà ngược lại vợ làm cho tôi quá nhiều thứ. Tôi thấy mình như bất lực trước mọi chuyện. Nhiều lúc nhìn cô ấy khóc tôi cũng chỉ biết an ủi, ngoài ra không làm được gì. Tôi không thể nhờ ai trong gia đình cả, bản thân là đàn ông mà hèn quá phải không mọi người. Rồi tôi dẫn cô ấy với con vào miền Nam kiếm việc để mưu sinh, trớ trêu thay tôi không xin được việc chỉ vì hình xăm trên cánh tay. Hồi đó tôi nông nổi, không nghĩ được nhiều, cũng không dám nói sợ vợ biết lại buồn. Mỗi lần nhìn cô ấy khóc tôi buồn lắm, chỉ mong có công việc lo cho vợ con.

Giờ tôi còn không thể mua cho vợ một chiếc áo khoác mà cô ấy thích. Tôi không có bằng cấp, cũng không có nghề nào để xin việc dễ dàng, xin làm công nhân thì bị kỳ thị vì hình xăm. Tôi dần như rơi vào trạng thái bế tắc, cần tiền để lo cho gia đình nhỏ của mình. Tôi cần công việc để ổn định cuộc sống. Tôi có xăm nhưng không mất đi đạo đức, lương tâm của mình. Tại sao đi xin việc vẫn có người nhìn vào hình xăm đánh giá con người tôi, họ không cần biết hoàn cảnh của người khác, chỉ một câu nói của họ có thể làm người khác điêu đứng. Tôi biết nói như thế có thể nhiều người nghĩ tôi ham chơi, không tương lai, nhưng đó là tất cả những gì tôi muốn nói ra.

Giữa đất khách quê người không một ai quen biết, tôi phải làm như thế nào. Mong mọi người đọc bài viết này có thể giúp tôi. Tôi bất lực, không thể làm gì cả, chỉ có sức lao động mà không ai tuyển, nếu vấn đề hình xăm tôi có thể mặc áo tay dài để che. Bài viết này là dòng tâm sự của tôi, cũng là một lời khẩn cầu những ai đọc được hãy giúp. Cảm ơn.

Tài

Tôi cảm thấy không thoải mái mỗi khi đến chỗ làm nhưng không dám kể cho ai. Tôi mới đi làm được vài tháng nhưng đã cảm thấy nản rồi. Lúc mới vào làm tôi hào hứng lắm, anh chị giúp đỡ vui vẻ hoà đồng, không bị bắt nạt, nhưng gần hai tháng gần đây bộ phận tôi thay sếp mới, người này cũng giỏi nhưng tôi không hề thích anh ta chút nào. Anh ta là con giám đốc, mới vào làm sau thời gian đi du học, về là được nhậm chức ngay. Phòng tôi có mấy chị mê anh ta lắm, còn tôi không hề ưa. Anh ta phân biệt đối xử, không đứng đắn (theo bản thân tôi là vậy), cả phòng ai cũng khen anh ta giỏi, nghiêm túc, giỏi thì tôi công nhận còn nghiêm túc thì không. Sếp cũ của tôi mới nghiêm túc, việc nào ra việc đó, không trêu ghẹo hay sai vặt tôi, sếp cũ là thần tượng của tôi. Sếp mới cứ thấy tôi một mình là vào trọc ghẹo, không ra dáng cấp trên chút nào, cũng hay sai vặt tôi nữa, đến bực mình mà không dám nói.

Lúc đầu anh ta trọc ghẹo tôi cố nín, nhưng sau một tuần không chịu được tôi phải tránh xa. Thế là anh ta giận cá chém thớt, chuyển sang mặt lầm lì với tôi, hoạnh hoẹ đủ kiểu, hết sai vặt lại đến càu nhàu, bắt ngồi đọc hết những gì đã viết cho anh ta nghe vì anh đau mắt không đọc được. Rồi vô số điều lặt vặt anh bắt bẻ tôi phải làm, nhiều hôm vì chuyện đó mà làm quá giờ còn lương thì chẳng được thêm.

Giờ mà bị đuổi việc thì tôi không có kinh tế, rất khó xin việc trong thời điểm này, nhiều sinh viên có bằng chờ 1,2 năm vẫn chưa xin được việc. Lúc này tôi cũng rất cần công việc này để chi trả sinh hoạt vì cô bạn ở kép với tôi vừa kết hôn nên chuyển đi. Tôi đang tìm bạn ở kép nhưng vẫn chưa thấy gì, kiếm nhà trọ nhỏ hơn mà chưa được.

Tôi ức quá mà không nói với ai được vì trong mắt họ anh ta là người tử tế, tôi kể sẽ lại bị họ cho là bịa chuyện. Tôi không biết phải làm gì lúc này. Tôi muốn kể cho giám đốc biết để ông khuyên nhủ con trai mình nhưng không biết ông có tin không hay chuyện đến tai anh ta thì tôi còn bị ghét hơn. Chẳng lẽ tôi phải nhịn để giữ được công việc này mãi sao? Xin độc giả chỉ cho tôi cách vạch trần bộ nặt thật của anh ta.

Hoa

Tôi là cô gái 25 tuổi, những điều sắp chia sẻ dưới đây có lẽ sẽ làm cho mọi người cảm thấy sốc. Tôi cũng học tập và làm việc như bao người, yêu sớm từ những năm học cấp 3 nên cũng trải qua lắm mối tình nhưng kết thúc đều không đi đến đâu cả. Đa số họ đều lừa gạt tình cảm của tôi, không yêu nhưng lại lợi dụng "chữ yêu" để được quan hệ với tôi. Khi yêu ai tôi thường để chuyện ấy xảy ra khá sớm, có thể là sau một tháng nên vì thế dẫn đến tình cảm không bền.

Chuyện yêu nhau và quan hệ đối với tôi khá bình thường, nhưng vấn đề tôi ghét nhất là viện cớ yêu để được quan hệ, đối với tôi chuyện đó không thể chấp nhận được.

Từ những mối tình thất bại đó tôi lại có suy nghĩ sẽ không yêu thêm ai nữa. Tôi chỉ muốn có một người bên mình, không cần nói yêu, không cần hứa hẹn gì, chỉ gặp gỡ nhau đi xem phim - ăn uống và đi khách sạn vui vẻ. Thật ra tôi có cái kiểu suy nghĩ này từ lúc học cấp 3 rồi.

Tôi phân biệt rõ giữa tình dục và tình yêu mà hình như nhiều người đàn ông không nghĩ được như vậy. Có một điều tôi cần phải nói thêm là nếu có người yêu thì tôi sẽ dừng tất cả các mối quan hệ với người khác, chỉ tập trung vào người đó. Khi chia tay người yêu tôi sẽ quay lại với các đối tác của mình. Bao năm nay tôi cứ sống thế, nhiều lúc ngồi ngẫm lại không biết mình sống có sai không.

Tôi coi chuyện ấy cũng giống như ăn uống, đó là nhu cầu sống nên nó cần phải được giải quyết.

Viết ra những điều này chắc chắn không tránh khỏi sự chê trách và đánh giá của nhiều người nhưng tôi chỉ xin mọi người phân tích hộ việc tôi làm có sai không, có phải là bệnh hoạn không vì bản thân luôn cảm thấy nó rất bình thường. Đừng ai bảo tôi bắt chước Tây hay chạy theo xu hướng, tôi đã như thế từ năm cấp 3 chứ không phải mới một hay 2 tháng nay.

Phương

Thứ Bảy, 30 tháng 7, 2016

Tôi yêu anh khi mới ra trường, khi đó anh đã ngoài 30, sau 2 năm tìm hiểu chúng tôi cưới nhau. Sau khi cưới tôi mới biết anh có một mối tình sâu đậm, 2 người yêu nhau đã 4 năm và sống chung, nhưng vì gia đình anh phản đối mà không thể đến với nhau. Khi quen tôi, anh vẫn tiếp tục yêu cô bé đó và mối quan hệ này kéo dài đến tận hơn một năm sau khi cưới. Khi tôi phát hiện ra, hai người đã chấm dứt cách đó vài tháng rồi, anh xin lỗi và tôi chấp nhận. 6 năm hôn nhân, gia đình tôi là hình mẫu nhiều người mơ ước, cuộc sống đầm ấm, con cái đủ trai gái, khỏe mạnh, công việc ổn định, không phải lo nghĩ về kinh tế.

Với gia đình anh, anh là người có hiếu, thương ba mẹ và anh em; với tôi, anh là người chồng có trách nhiệm, không bài bạc, rượu chè, chi tiêu hợp lý và không kiểm soát chuyện tiền bạc; với con cái, anh là người cha tâm lý, tình cảm, yêu chiều con; nhưng anh không yêu tôi. Sáu năm qua tôi không nhận được tình yêu, sự chia sẻ, cảm thông nơi anh, anh không đối xử phũ phàng với tôi nhưng vô tâm trước niềm vui, nỗi buồn và sự vất vả của tôi. Anh không có khái niệm phải làm gì đó cho tôi vui, thậm chí anh cũng chẳng ghen khi tôi kể có một người cùng công ty đang theo đuổi.

Có một lần cãi nhau, anh đã nói với gia đình tôi là anh không yêu tôi, tôi biết anh đang nói thật. Tôi đã hết lòng vì gia đình chồng, vì anh và vì các con, AQ với những hờ hững của anh, mong một ngày anh hiểu ra và đáp lại tình yêu của mình. Cũng nhiều lần tôi tâm sự với anh về những nỗi niềm của mình, anh hứa thay đổi nhưng chỉ được đôi ngày rồi mọi việc trở lại y như cũ. Tôi đã dần chấp nhận nhưng hôm nay ngồi đọc lại những dòng nhật ký đẫm nước mắt tôi đã viết suốt 6 năm qua, thấy thương mình. Tôi đặt mình vào hoàn cảnh của anh, thấy thương cả anh và không còn oán trách anh nữa. Anh cũng rất đáng thương khi không được sống với người anh yêu mà phải sống với tôi, có thể anh cũng cố gắng yêu tôi nhưng không được, giờ đang sống với tôi vì trách nhiệm với các con.

Tôi rơi vào trạng thái u uất, muốn bỏ chạy khỏi cuộc hôn nhân này để tìm cho mình một tình yêu đích thực nhưng nghĩ tới 2 con lòng tôi chùn lại. Anh là người cha quá tốt, tôi có thể nào tước đi của các con sự bình yên này. Tôi phải làm gì đây?

Huyền

Em gái tôi 24 tuổi, gia đình không khá giả gì nhưng luôn bao bọc con cái nên em tuổi này vẫn khá khờ dại. Tôi và em gái làm việc xa nhà, mỗi tháng chỉ đủ chi tiêu và gửi cho ba mẹ chừng 3 triệu. Hai chị em đi làm suốt từ 7h sáng đến 20h tối mới xong việc về nhà, nên em tôi không có điều kiện quen biết và yêu ai. Trước lúc xa quê đi làm, em có người yêu gần nhà. Nói qua về gia đình nhà người yêu của em, hiện chỉ còn ba mẹ đã già 70 tuổi đang chăm đứa cháu một tuổi do chị gái đã mất để lại. Người yêu em tôi học Sư phạm ra không có việc làm, cha mẹ lại già nên chỉ ở nhà phụ làm bột lọc bán.

Đợt tết vừa rồi hai đứa nó gặp lại nhau, rồi em tôi có bầu. Em không báo cho gia đình tôi biết mà báo gia đình người yêu. Bên đó sang hỏi cưới, nó háo hức đồng ý, ba mẹ tôi thấy vậy cũng không cấm cản. Hai vợ chồng nó lấy nhau xong đều ở nhà, sắm dàn máy cán bột bánh canh bán để dành tiền riêng (chồng nó giữ tiền), đồng thời phụ mẹ chồng làm bột lọc để lấy tiền mua thức ăn hàng ngày. Nay đã bầu bì 7 tháng, sáng nào em tôi cũng phải dậy từ 5h30, làm hết việc nhà, nấu cơm, rửa chén bát, phụ làm bột, trưa chở 60kg bột đi giao, mỗi túi bột 10kg mà không ai phụ bưng bê, mẹ chồng thấy cũng như không thấy. Tối em tôi phụ làm bột đến 20h mới xong, lại nấu cơm, ăn xong lại rửa chén bát, quỳ giữa nền nhà cắt bột bằng tay (có máy cắt nhưng một số người chỉ muốn loại bột cắt bằng tay mới vừa ý). Trong khi đó mẹ chồng ngồi không chẳng làm gì, chỉ ngồi trông cháu ngoại. Nếu có thời gian rảnh, chồng cũng ít cho em tôi về nhà chơi, bảo rằng lấy chồng phải theo chồng, phải biết nghe lời chồng. Em tôi sợ gia đình biết sẽ buồn nên không kể gì.

Mới đây hai vợ chồng cãi nhau lớn nên gia đình tôi mới biết thì ra em tôi đã phải khổ cực như vậy. Em rể bảo em gái tôi hỗn hào nên gọi ba mẹ tôi vào giải quyết. Em gái tôi bị nói suốt ngày nằm không, trong khi nó chỉ nằm nghỉ buổi sáng sau khi làm hết việc vì nghén, mệt. Mẹ chồng bên đó bảo rằng em gái tôi không nghe lời, bảo tự đi sắm đồ sinh mà không đi, bắt chồng đi theo, rằng em gái tôi không lo đi khám thai một mình, cái gì cũng đợi chồng. Rồi nhà bên đó bắt em gái tôi phải xin lỗi, hứa sẽ thay đổi.

Ba mẹ tôi thấy thế mới dắt em gái về và bảo ly dị, tôi cũng ủng hộ chuyện này vì quá thương em. Mọi người xem gia đình tôi làm vậy là đúng hay sai? Có phải tôi và gia đình quá dễ dàng để cho em gái lấy chồng, có phải quá nóng vội khi bảo nó ly dị? Mọi người có cách giải quyết nào tốt hơn, giúp gia đình tôi với. Cảm ơn đã chia sẻ.

Hoa

Thứ Sáu, 29 tháng 7, 2016

Tôi 27 tuổi, lấy chồng được gần 2 năm, chồng 33 tuổi. Chúng tôi rất yêu thương nhau, tôi cũng không có gì phàn nàn về chồng cả. Tôi có công việc ổn định, dù thu nhập không quá cao nhưng cũng đủ trang trải sinh hoạt phí cho gia đình, tiêu dùng cho bản thân và gửi một chút về cho gia đình ở quê (tôi còn một em và mẹ già ở quê). Chồng hiện có công việc lương cao ở một công ty nước ngoài. Cuộc sống 2 vợ chồng không thiếu thốn gì nhưng chúng tôi không tiết kiệm được vì tính chồng phóng khoáng, tiêu xài thoải mái. Một năm 2 vợ chồng đi du lịch nước ngoài một, hai lần. Tuy nhiên anh không thích công việc hiện tại vì không đúng chuyên môn.

Gần đây anh nói muốn đổi sang công việc khác cho đúng chuyên môn tại một công ty Việt Nam. Tuy nhiên mức lương chỉ bằng nửa lương cũ và tôi cũng không mấy tin tưởng công ty này. Tôi có góp ý với anh đừng nóng vội mà bỏ công việc hiện tại, từ từ tìm hiểu xem có công ty nào khác có công việc tương tự và lương thưởng tốt hơn không. Tuy nhiên, rất khó có công ty nào trả lương cho công việc chuyên môn của anh cao hơn công ty này. Nếu anh nhận công việc này cùng với thói quen tiêu xài của anh thì chúng tôi sẽ phải chuyển nhà để thuê căn nhà nhỏ hơn, không biết bao giờ mới mua được nhà. Tôi bàn với anh như vậy thì anh nói tôi đừng nên sống vật chất, anh không để chúng tôi đói là được. Anh không quan trọng trở nên giàu có hay mua nhà này nọ, chỉ muốn làm công việc mà anh đam mê. Tôi nói nhiều lần anh đâm ra tự ái, nghĩ tôi ích kỷ. Tôi không biết làm sao nữa, chỉ muốn có một cuộc sống ổn định. Còn anh, anh chỉ muốn sống với đam mê của mình mà thôi. Tôi nên làm gì đây?

Dung

Tôi hơn 30 tuổi, cách đây 6 năm lấy chồng và có một đứa con gái. Khi tôi bắt đầu mang bầu thì chồng ngoại tình, cho đến khi con được hơn một tuổi không biết anh đã ngoại tình với bao nhiêu là người. Tôi cũng chán với cuộc sống như vậy nên quyết định ly hôn vào năm 2013. Sau khi ly hôn tôi đưa con về nhà mẹ đẻ sống. Tôi không phụ thuộc về kinh tế nên cũng không gặp nhiều khó khăn.

Từ đó tôi chuyển qua làm ở một công ty nước ngoài và gặp anh, là người chồng hiện tại. Anh hơn tôi 5 tuổi và chưa từng kết hôn. Anh biết rõ hoàn cảnh của tôi, biết rõ tôi từng ly hôn, có con và cũng biết chồng cũ của tôi (vì có một lần chồng cũ qua thăm con và gặp anh ở nhà tôi). Trong khi tôi cảm thấy đàn ông nhạt nhẽo và không còn đáng để đặt niềm tin cũng như không muốn yêu đương gì nữa thì anh lại rất mực quan tâm mẹ con tôi. Quan trọng hơn nữa là anh rất yêu thương bé nhà tôi. Anh theo đuổi tôi 2 năm rồi tôi cũng quyết định kết hôn với anh.

Tôi và anh làm thủ tục kết hôn năm 2015 và đến nay chưa có con chung. Thời gian gần đây do tính chất công việc anh đi làm thường xuyên về muộn, có hôm anh ngủ ở bên ngoài luôn. Tôi cảm thấy rất khó chịu. Nhiều khi anh đi chơi với mấy người bạn chứ không phải liên quan đến công việc mà đến 2, 3h sáng mới về. Đỉnh điểm có lần anh đi chơi với bạn, xong 2h sáng điện thoại về nói tôi là sẽ ngủ lại nhà bạn luôn. Sau hôm đó về đến nay tôi không nói chuyện gì với anh cả. Ngoài tật xấu đó ra thì anh rất thương con tôi, luôn lo lắng cho con và dành cho con những điều tốt nhất.

Theo các bạn tôi nên làm gì bây giờ? Thật sự tôi thấy buồn và thất vọng vì anh, cảm giác bị tổn thương, cứ như anh không xem tôi là vợ, luôn đặt bạn bè và niềm vui riêng của bản thân lên hàng đầu. Rất mong nhận được lời khuyên của bạn đọc. Chân thành cảm ơn.

Tôi và bạn trai quen nhau được hơn một năm, anh là trưởng phòng thành đạt tại một công ty lớn. Chúng tôi quen nhau do lần tôi đi thực tập thì được bổ nhiệm vào chỗ anh quản lý. Lúc đầu tôi không thích anh vì con gái ai thấy anh là ôm mộng, mắt sáng như đèn pha, mơ ước làm bạn gái anh, tôi không tin anh là người có thể chung tình vậy nên không để ý. Nhưng trong suốt thời gian tôi thực tập cho đến khi nhận bằng chứng nhận anh chỉ quan tâm mình tôi, mấy người kia chỉ chào hỏi xã giao, giữ khoảng cách. Còn tôi thì anh tận tình đến rõ rệt, khi tôi hết thời hạn thực tập anh vẫn muốn giữ liên lạc, đến nhà trọ đón tôi đi cà phê. Anh rất quan tâm tới cuộc sống hàng ngày của tôi nên tôi cũng bị lòng chân thành của anh đánh gục, đồng ý làm bạn gái anh.

Yêu nhau được 6 tháng, anh kể cho tôi nghe một chuyện, anh bảo chưa kể cho ai biết, một bí mật anh tính sẽ giấu suốt đời, nhưng lại muốn kể cho tôi vì anh yêu tôi, chứ tình cũ trước kia anh không kể vì chưa tin tưởng họ. Anh từng qua lại với một người phụ nữ lớn tuổi khi còn là sinh viên. Người phụ nữ kia hơn anh 17 tuổi và họ có mối quan hệ dài 8 tháng thì anh đề nghị thôi. Lúc đầu cũng bị bà ta dọa nhưng anh để ngoài tai, bị quấy rầy hai tháng nhưng không thấy anh phản ứng nên bà ta bỏ cuộc. Anh cũng nói khi đó tuổi trẻ bồng bột, nghe bạn bè kể qua nên cũng tò mò muốn biết cảm giác thế nào. Khi người phụ nữ đó chủ động đến làm quen, lại còn được tiền nên anh đồng ý luôn.

Anh không tự hào hay xấu hổ vì điều đó, quá khứ của anh giờ cũng có một góc ký ức để anh nhìn và tự nhủ bản thân phải trở thành một người tốt hơn. Anh mong tôi chấp nhận quá khứ đó vì yêu tôi rất nhiều. Tôi đã nói ngay không suy nghĩ là mình không quan tâm điều ấy vì yêu anh, nhưng khi quay về thì thâm tâm bối rối, trái tim và lý trí không đi chung một hướng. Tôi yêu anh nhưng cảnh bạn trai yêu một người già hơn mình 17 tuổi vì tiền làm tôi khó nghĩ. Nếu anh đi quá giới hạn với tình cũ thì tôi không nói, vì bản thân cũng đi quá giới hạn với tình cũ và không thấy hối hận dù đã chia tay. Nhưng anh quan hệ với người phụ nữ kia như thể trai bao trong vòng 8 tháng (dù anh không kể có đi quá giới hạn với người phụ nữa kia, mà chỉ nói thời trẻ bồng bột nên có mối quan hệ với người phụ nữ đó). Tôi tin chắc họ có đi quá giới hạn suốt trong 8 tháng đó, đổi lại anh được tiền, sẽ không đơn giản đi ăn hẹn hò, dù sao đại gia nữ hay nam đều như nhau cả thôi. Tôi thấy bứt rứt khó chịu, yêu anh không nỡ chia tay nhưng bên anh tôi lo sẽ có ngày vì chuyện này mà cãi nhau, xích mích lỡ miệng lôi chuyện này ra bắt bẻ anh thì sao.

Bây giờ tôi cũng không tự tin vào chính mình, không biết có đủ can đảm để coi chuyện này như chưa từng xảy ra không hay lại cứ ám ảnh mãi. Tôi không biết bây giờ làm gì mới đúng đây?

Hoài

Gửi vợ! Anh biết 2 đứa mình không thể ngồi lại nói chuyện nghiêm túc được. Sở dĩ trước giờ anh không muốn làm bất cứ việc gì hoặc có làm nhưng không đến đâu là do tại sao em biết không? Bởi vì anh làm chuyện gì em cũng đứng phía sau, chẳng những không ủng hộ mà còn chê bai này nọ. Bởi do từ trước giờ anh làm chỉ một công việc chuyên môn kỹ thuật và ở nhà trọ nên những việc nhà khác chưa làm tới. Vì thế khi đụng đến chuyện gì cũng làm không xong, em thấy vậy sao không khích lệ anh cố gắng mà lại trách móc và đi so sánh anh với người khác, họ ở quê từ nhỏ đến lớn nên những công việc như sửa chữa tấm vách, lợp mái nhà là chuyện bình thường. Có khi nào em tự hỏi nếu để người ta thay thế công việc của anh thì họ có làm được hay không?

Anh biết công việc hiện tại của mình chiếm quá nhiều thời gian, phải trực cơ quan suốt nên không thể phụ giúp em chuyện gia đình cũng như chăm sóc con, vì thế em căng thẳng đầu óc do vừa lo buôn bán vừa chăm sóc con. Những khi về đến nhà em hay cằn nhằn, anh hiểu nên không nói gì mà chỉ tranh thủ thời gian phụ giúp em giặt đồ, tắm con, cho con ăn, dỗ con ngủ. Rồi em kêu anh nghỉ làm ở cơ quan mà ra ngoài làm để phụ giúp em kinh tế, vì phải lo cho ba mẹ anh. Anh nghĩ sẽ làm theo lời em nói. Mới đây em kết bạn trên mạng với người đàn ông khác, để cho người ta buông lời trêu ghẹo, rồi nhớ nhung này nọ, rủ đi khách sạn, mặc dù em không đồng ý mà chỉ có ý muốn làm bạn.

Anh nhắc nhở em mình buôn bán phải nói chuyện vui vẻ với khách nhưng em cũng đừng cởi mở quá làm người ta hiểu nhầm em là người dễ dãi, nhưng em lại trả lời anh đó là chuyện riêng tư của em, em có quyền có bạn. Thế anh là gì của em? Em là vợ anh, người đàn bà đã có chồng con mà lại kết bạn với những người chỉ có suy nghĩ làm quen để lên giường. Em có nghĩ cảm giác của anh như thế nào khi biết như vậy không? Anh đau lắm khi em đối xử với anh như vậy. Em từng nói coi thường anh vì anh không có chính kiến, bất tài vô dụng, không làm được việc gì ở nhà, làm không ra tiền. Nhưng em có hiểu vì sao anh như vậy không?

Sở dĩ anh không có chính kiến và không làm được việc gì là do anh làm gì trái ý em thì chỉ nhận được sự trách móc, xỉa xói của em. Do anh làm ở xã nên lương thấp, không phụ giúp kinh tế với em nhiều. Cũng chính vì vậy mà em coi thường anh. Nhưng em ơi, tất cả đều có lý do của nó hết. Sao em không suy nghĩ tới mà cứ trách móc và coi thường anh? Còn chuyện sinh hoạt vợ chồng. Em nói bị căng thẳng do suốt ngày buôn bán với chăm sóc con dẫn đến mệt mỏi, cộng với việc dường như em bị trầm cảm do sinh con nên không hứng thú. Anh hiểu, nhưng em hãy suy nghĩ lại xem. Buôn bán thì sáng ra ba mẹ đã dọn quán hủ tíu xong hết rồi, em chỉ đứng bán cho khách đến 9 giờ sáng là hết, còn chuyện rửa tô chén dọn dẹp, cơm nước có mẹ phụ giúp, con thì trưa anh tranh thủ về tắm, cho con ăn cơm, dỗ con ngủ. Anh biết nhu cầu anh cao hơn em nên không ép em nhưng chỉ cần em dành chút thời gian riêng tư của vợ chồng trong phòng ngủ mà đừng để suy nghĩ công việc mưu sinh hàng ngày làm ảnh hưởng. Tâm sự của anh chỉ có bao nhiêu đó, hy vọng em đọc được và sẽ hiểu anh hơn. Yêu em!

Dân

Anh à, thời gian trôi qua nhanh quá, tình cảm chúng mình tuy có những sóng gió như bao cặp yêu nhau khác nhưng nó thật đẹp, tuyệt vời và chất đầy hạnh phúc. Bạn bè, mọi người đều ngưỡng mộ và bảo chúng mình may mắn khi gặp được nhau. Em là cô gái nhỏ bé, theo mọi người nhận xét là xinh xắn, đáng yêu và chân thành. Anh là người con trai tuy gia cảnh giàu có nhưng vẫn rất yêu thương em và dành cho em những điều tốt đẹp nhất. Ấy vậy mà ngờ đâu lại có một ngày như hôm nay, anh đã yêu thương và dành tình cảm cho một người con gái khác trong khi vẫn bên em. Người ta thường bảo xa mặt cách lòng, lòng người dễ đổi thay; anh với họ làm việc chung mỗi ngày nên nảy sinh tình cảm cũng không khó, quan trọng con người ta có biết vượt qua và có bản lĩnh phải không anh.

Em biết anh thay đổi là có nhiều lý do, trong đó cũng có phần do em nữa. Vì là lần đầu yêu nên em non nót, trẻ con và không biết thảo mai như bao nhiêu người con gái khác. Em sai khi giận hờn vô cớ nhưng đó là trước đây, còn giờ em luôn cố gắng hoàn thiện và trưởng thành hơn rất nhiều. Con người không ai không có khuyết điểm, anh cũng vậy mà. Vậy tại sao anh lại là người thay đổi như thế. Em vẫn không hay biết, anh lừa dối tình cảm của em, người đó theo nhận xét khách quan không có gì đẹp cả, ấy vậy mà từ ngày anh yêu người đó lại chê em miệng rộng, trong khi mọi người và kể cả anh từng nói em có khuôn miệng đẹp. Em biết được người đó có miệng quá nhỏ, thậm chí không hài hòa với khuôn mặt vậy mà có họ rồi anh liền so sánh. Em không có ý chê trách ai vì với em mỗi người đều có nét đẹp riêng, giờ em mới hiểu tại sao anh lại nói những lời đó.

Khi em nhìn thấy anh tay trong tay cùng người con gái đó, trái tim em đau đớn lắm, chạy theo anh suốt mấy tiếng đồng hồ để chứng kiến, cảnh mà trong mơ em cũng không dám tin đó là sự thật. Anh đã thay đổi rồi, con người mấy ai vượt qua được những hoàn cảnh, cám dỗ của cuộc đời. Em đã yêu thương anh rất nhiều, lo lắng, quan tâm anh. Anh quen người ta công khai ở công ty mà vẫn gặp em, ôm em, nói nhớ thương em là sao?

Có nhiều người ngỏ lời dù biết em đang yêu anh, em luôn giữ khoảng cách và chừng mực nhất định. Thậm chí anh cũng biết người ta có điều kiện hơn em gấp nhiều lần. Em không biết họ thích mình, yêu mình vì lý do gì nữa. Em biết anh là người con trai tốt, anh đã yêu em rất nhiều và chân thành, luôn giữ gìn cho em trong chừng ấy năm yêu nhau, nhưng hoàn cảnh thay đổi, tình cảm nhạt dần và anh đã yêu người con gái khác. Em chỉ đau đớn vì tình cảm trong sáng dành cho anh vẫn không đủ để anh không thay lòng, một người con trai yêu em nhiều như thế, chân thành như thế lại có ngày đổi thay, chắc anh cũng nghĩ sẽ không có ngày nào anh như bây giờ phải không?

Chỉ mới thôi nhưng khi đặt bút viết những dòng này em đã không còn giận và trách anh nữa rồi. Em đã trưởng thành và mạnh mẽ hơn nhiều, nhưng vẻ ngoài nhiều người vẫn bảo em trẻ lâu, nhìn con nít. Em sắp hoàn thành bước đầu tiên để thực hiện ước mơ của mình rồi, em nhất định sẽ thành công và sống hạnh phúc. Gửi tặng anh câu thơ này:

Sẽ đến ngày em chấp nhận từ bỏ
Như đưa tay để thả nắng lên trời
Ta không thể giữ những điều không có
Như lòng người đã không muốn chung đôi.

Cảm ơn anh vì những điều ngọt ngào và ấm áp dành cho em.

Nhung

Tôi và vợ biết nhau khi em còn đang là sinh viên năm thứ hai, thông qua một người bạn cũng là người thầy của tôi. Buổi đầu chat trông em rất đáng yêu, hiền dịu và tôi biết em chưa một lần yêu, rung động trước chàng trai nào. Từ đấy chúng tôi trò chuyện và thỉnh thoảng cuối tuần gặp nhau. Sau 2 năm, chúng tôi có một đám cưới tươm tất. Hai năm đầu tôi làm thiết kế cho các công ty kiến trúc nội thất, vợ chồng sống khá hạnh phúc. Khi em mang bầu và sinh con xong được khoảng 3 tuổi tôi bắt đầu mở công ty riêng thì tình cảm rạn nứt. Trong gia đình không khí nặng nề, vợ chồng có những cuộc cãi vã xoay quanh chuyện ghen tuông ngờ vực. Công việc lúc đầu khó khăn, tôi suy nghĩ rất nhiều để chạy vạy lo toan cho vợ con, gia đình sao cho chu toàn, vì vậy tôi hay cáu gắt, buồn bực giận dỗi vợ.

Mọi việc chưa dừng lại ở đó mà mỗi lần tôi đi uống rượu về là tôi hay kiếm cớ gây sự với vợ. Vợ chồng cứ như thế trong vòng luẩn quẩn không lối thoát vì cả hai sống cách xa nhau. Công việc của tôi khó khăn tiền bạc, nợ nần chồng chất mà vợ phải chăm con nhỏ nên tôi bắt đầu đánh mất mình, ghen tuông thái quá, cũng là lúc tôi đánh cược gia đình với cái tôi quá lớn của bản thân. Tôi đã sai lầm vì thiếu sự chăm sóc và động viên vợ, không quan tâm em cần gì, muốn chia sẻ những gì. Tính chất công việc của tôi hay phải uống rượu làm em mệt mỏi và rơi vào trạng thái bất an.

Em và con ở cùng ông ngoại từ lúc cưới đến lúc sinh con và cho đến tận bây giờ vì mẹ vợ đi lao động nước ngoài, ở nhà cũng mỗi mình bố vợ. Quá mệt mỏi với cảnh cô quạnh, tôi nhiều lần khuyên nhủ và động viên nhưng em cứ khư khư sống cùng bố. Tôi quyết định ly hôn khi biết em còn nhiều lưu luyến và tiếc nuối. Nhiều lúc tôi tự nhận thấy mình sống thiếu trách nhiệm với gia đình, vợ con khi mải mê công việc. Tôi hối hận vô cùng nhưng quyết định là ở em, tôi không trách cứ em điều gì.

"Thuyền theo lái gái theo chồng", tôi không thể sống cuộc sống mà vợ chồng con cái mỗi người một nơi, vợ chồng cứ như nhân tình vậy, một tuần bên nhau được một hai lần mặc dù tôi làm việc không xa chỗ làm của vợ là mấy. Chỉ vì em sống cùng bố nên tôi đâu thể về đó mà ở suốt được, trong khi nhà tôi cách nhà em có 10 km.

Tôi bảo em không thể sống mãi với bố như thế được, em phải sống với chồng nhưng nhất quyết không chịu. Ở bên ngoại vợ tôi được chăm lo tới mức không phải động tay động chân vào bất kỳ việc gì cả, nếu về nhà tôi sống em sẽ phải làm những việc như bao người vợ khác. Cái sai ngay từ đầu của tôi là để vợ sống bên ngoại từ lúc mới cưới vì em muốn vậy, do công việc của tôi lúc đó cách xa em cả trăm cây số. Tôi nghĩ vợ muốn sống thoải mái khi không có mình bên cạnh nhưng giờ đây đó chính là nguyên nhân mà chúng tôi tan vỡ.

Lâm

Thứ Năm, 28 tháng 7, 2016

Gần đây tôi có đọc bài "Bạn trẻ đừng nên yêu trai Tây bằng mọi giá", xin phép được lên tiếng về điều này. Tôi xin kể tóm tắt từ trải nghiệm của bản thân qua hai cuộc hôn nhân để các bạn tự so sánh.

Tôi kết hôn lần đầu với một người chồng Việt Nam, con trai của một tiến sĩ sử học và một cán bộ ngoại giao. Tôi không muốn mang tiếng nói xấu anh ta nên chỉ nói tóm tắt thôi: Anh ta là một người đàn ông không trung thực và lười biếng trong việc cùng nhau xây dựng hôn nhân, khi ở với anh đời tôi rất khổ, chẳng có tương lai, đi học về phải lo cho con, cơm nước giặt giũ gì cũng tới tay. Anh luôn phê phán tôi. Khi biết con trai tôi mắc bệnh tự kỷ, anh quyết định rời bỏ chúng tôi chỉ sau một tháng về phép, trong thời gian đó anh đã ngoại tình. Từ đó tới nay, một xu bỏ ra mua áo cho con cũng không có, một lời thăm hỏi cũng không. Người quen hỏi anh thì anh liên tục nói xấu, chửi bới tôi, nói xấu gia đình tôi, cha mẹ tôi, ngụy biện cho hành động của mình.

Cuộc hôn nhân thứ hai của tôi là với trai Tây (hiện tại chúng tôi chưa cưới, nhưng sẽ kết hôn khi tôi học xong và ra trường). Anh luôn an ủi những lúc tôi mệt mỏi bế tắc trong cuộc sống. Thường mỗi tháng anh đưa tôi 500€-700€, chiếm khoảng 2/3 thu nhập của tôi (tôi đi học nên thu nhập chính chỉ thế thôi), đằng đẵng như thế đã 3-4 năm nay rồi. Nhờ thế tôi mới có sức khỏe để học tập và có chỗ đứng trong xã hội như hiện tại. Anh giờ vẫn sống với cha mẹ, mọi việc đều tự làm hết, từ giặt giũ tới nấu nướng. Anh làm trong công ty tư nhân của gia đình nên khá nhiều việc (là kẻ thừa kế của công ty), vậy mà áo quần lúc nào cũng sạch sẽ, thơm tho. Tôi không phải thần tượng Tây mà ca ngợi anh ấy, nhưng anh thường quan tâm tới các số phận bất hạnh của phụ nữ Việt và giúp họ. Rất nhiều phụ nữ Việt sau khi được anh giúp đỡ đã quay sang yêu rồi gọi điện tán tỉnh. Anh thường phản ứng lại rất dữ dội, nói đã có gia đình, không thể phản bội. 4 năm nay, không cuối tuần nào chúng tôi không cùng nhau thăm con trai (con tôi đi học nội trú). Sau khi nhìn nhận hai trường hợp thì bạn nghĩ thế nào?

Quan điểm của tôi là: Hôn nhân của bạn có hạnh phúc hay không là ở chính bạn chứ không phải là người bạn đời của bạn như thế nào. Vì thế, là trai Tây hay trai Việt không quan trọng. Nếu bạn là người đàn bà tháo vát thì sẽ chẳng quá phụ thuộc đàn ông, chẳng cần đến các tiêu chí như các bạn nhắc tới ở trên. Chồng lười rửa bát thì có máy rửa bát, lười giặt thì có máy giặt, lười quét nhà thì có máy hút bụi. Chúng ta làm ra tiền để hưởng thụ chứ không phải để làm nô lệ của đồng tiền. Tôi chẳng việc gì phải bắt chồng tôi làm những việc nhà quá quắt đó chỉ để tiết kiệm tiền bạc và hành hạ chồng. Trái lại tôi có xu hướng mua các tiện nghi vật chất để cuộc sống trở nên thảnh thơi nhàn hạ, mình sướng mà chồng cũng sướng, thế mới có thời gian nạp đủ năng lượng để nghỉ ngơi, hồi sức, để cùng nhau chăm sóc gia đình, cùng hưởng thụ.

Tôi không đồng ý với lời nhận xét chê bai trai Tây trẻ thì nghèo như của bạn chủ bài viết. Tôi phục người châu Âu ở một điểm người ta nghèo nhưng sống thanh thản, không quay cuồng với tham vọng tiền tài vật chất. Họ nghèo nhưng sống thanh liêm, chuẩn mực với các thú vui giản dị. Trong Phật giáo, phẩm chất chịu đựng sự an bài, bằng lòng được với những cái đã có, luôn được ca ngợi. Khi chị nhắc tới chuyện đàn ông Việt biết làm giàu, điều đó thể hiện một góc nhìn của con người chị: chị là một người nghèo, thậm chí vì nghèo nên chị sống rất thực tế, thực dụng. Chị đòi hỏi đàn ông phải có trách nhiệm với mình mà không thấy rằng hôn nhân có hạnh phúc không còn do chính chị. Chị có xu hướng làm khổ chồng chỉ để tiết kiệm, để giàu hơn. Chị cũng khao khát làm giàu, muốn người chồng biết làm giàu. Đặt mình vào địa vị của những chàng trai Tây, nếu cưới phải chị tôi cũng sẽ bỏ của chạy lấy người. Đây là quan điểm của riêng tôi.

Hồng

Chào chị Thu! Em là cô phiên dịch mang bầu với chồng chị và cũng là người đã gửi tới chị lá thư nhỏ với giọng lên mặt thách thức. Em đã đọc tâm sự của chị trong bài viết: Chồng làm cô phiên dịch có bầu sau 16 năm bên tôi.

Trước hết, em xin gửi tới chị lời xin lỗi muộn màng. Em biết mình không thể gặp chị trực tiếp vì không đủ tư cách nhưng cũng biết sẽ sớm thôi chị đọc được những lời xin lỗi, lời ăn năn và khẩn cầu của em trên này. Em đã làm đau đớn trái tim chị, làm khổ hai con của chị và làm lung lay cuộc sống hạnh phúc của gia đình chị. Em từng mong muốn được chiếm hữu người chồng của chị cho riêng mình. Em từng đưa cái tôi của mình lên cao phần vì nghe lời khuyên nhủ của họ hàng gia đình rằng cố giữ lấy cái thai để trói buộc được anh. Phần nữa vì chính chồng chị nói lời yêu thương, hứa lấy em, cho em một danh phận dù chỉ là vợ lẽ.

Chị ạ, cuộc sống không thể chiếm hữu những cái gì không phải của mình, vì suy nghĩ nhiều nên em sinh non. Trong thời gian mang bầu và sinh cháu, em đã hiểu hơn ai hết cái tủi nhục, cay đắng mình phải chịu đựng, mà điều đó là do chính em chứ không ai khác tự chuốc lấy. Thấy bạn bè cùng tuổi đứa thì phơi phới bay nhảy, đứa có người yêu rồi chuẩn bị lên xe hoa, em thấy hận mình, hận những gì mình đã buộc vào thân. Cay đắng hơn khi em mang bầu, chồng chị - người đàn ông mà em hy vọng, trông đợi không hề đến chăm sóc như em nghĩ, họa chăng chỉ là những cuộc điện thoại hỏi han mà có lẽ những lúc đó phải lén lút giấu chị.

Ngày em sinh, anh vào bệnh viện thăm với vẻ mặt buồn rầu, trĩu nặng, hiếm hoi nụ cười. Anh chỉ bế con, hỏi han em một lúc rồi ra về để em và con lại cho bố mẹ, họ hàng chăm sóc. Ngày em ra viện, tưởng tượng anh sẽ tới rước em về nhà trên chiếc xe hơi quen thuộc nhưng không, anh không đến. Tính từ ngày em sinh con tới nay đã được hơn hai tháng, anh đến động viên em, thăm con được vài lần với bộ mặt ủ rũ dù có lúc cười nói nhưng em hiểu đó là sự gượng gạo.

Đến hôm nay, viết ra những trải lòng này với chị, em nghìn lần xin lỗi. Xin lỗi các con chị vì em mà con gái anh chị đã bỏ thi đại học, con trai trượt cấp 3. Em hiểu cho dù có sinh con cho chồng chị thì cũng không thể chiếm hữu được người đàn ông ấy vì biết anh không bao giờ đến với mình trọn vẹn (kể cả nếu anh có yêu thương, coi em như vợ lẽ). Nhất là em không thể phá vỡ hạnh phúc 18 năm qua của chị, của các con chị.

Thưa chị, em có lỗi lớn với chị, với gia đình chị và có lỗi với con mình sinh ra. Ngay cả với chồng chị, nhìn những lần anh tới thăm mẹ con em với gương mặt như đưa đám em thấy cũng có lỗi với anh. Sinh con ra ai cũng muốn chăm chút con, ai cũng muốn con có bố nhưng với suy nghĩ khi con lớn chịu điều tiếng của người đời em đau lòng lắm. Gia đình, mọi người khuyên em gạt đi dư luận xã hội, làm mẹ đơn thân nuôi con, anh sẽ có trách nhiệm và chu cấp tiền đầy đủ. Em không sợ làm mẹ đơn thân, không sợ dư luận xã hội nhưng sợ cả đời em mang tội lớn với mọi người, với các con của chị, với con em. Em quyết định gạt bỏ cái tôi ương ngạnh của mình, bỏ đi những lời khuyên của mọi người cho dù ai nói gì chăng nữa, mong chị chấp nhận lời xin lỗi nghìn lần của em và rủ lòng chấp nhận cho em gửi con.

Em biết đây là điều quá khó khăn với chị nhưng em tin với lòng bao dung nhân hậu chị sẽ giúp em, để cho em chuộc lại lỗi lầm, sớm được báo hiếu với bố mẹ. Quyết định này của em có thể chịu ném đá của người đời, rằng "có gan làm có gan chịu", sao làm mẹ mà bỏ con; nhưng không sao, em đã suy nghĩ kỹ lắm, em không muốn mang tội mãi với chị và gia đình, với bố mẹ gia đình em và với con em. Mỗi con người sẽ phải trả giá và gặp quả báo nếu để mình rơi vào cái vòng “tham, sân, si”. Em một lòng muốn thoát khỏi cái vòng đó bởi lẽ không muốn con em sẽ gặp quả báo trên đời khi mẹ nó gieo nhân ác. Em chỉ mong chị tha thứ và chấp nhận cho em.

Hoài

Tôi gần 40 tuổi, từng có gia đình hạnh phúc, chồng là người đàn ông thành đạt, tính toán và gia trưởng, trước kia anh không như vậy. Chúng tôi đến với nhau bằng tình yêu từ lúc cùng tay trắng. Tình yêu đó chết dần và đổ vỡ sau 15 năm cố gắng. Anh trở thành quan chức cao cấp, có một vài công ty riêng nhưng tránh đứng tên. Tôi có phần chậm chạp, đãng trí nhưng dịu dàng hiếu thảo, được nội ngoại yêu quý. Tôi làm ở một công ty nước ngoài, tự lo sinh hoạt gia đình và không phụ thuộc vào anh.

Một ngày bình thường khi tôi vẫn nói yêu anh, anh gạt tôi ra bảo “Yêu với chả đương”, trực cảm của người vợ mách bảo tình cảm trong anh đã thay đổi. Tôi nghe về sự không chung thủy của anh từ những người đủ tin tưởng, cũng bắt được tin nhắn tình cảm từ phía người thứ ba. Tất cả được anh giải thích một cách lấn át. Một ngày khác, anh bắt đầu sử dụng những ngôn từ ghê sợ, chúng tôi cãi nhau ngày càng gay gắt, đặc biệt về kinh tế. Trước đây, anh quản lý thẻ lương của tôi và phát lại tiền chợ. Khi tôi tự cầm thẻ tài khoản lương của mình, anh luôn có lý do cần thêm tiền để sử dụng bảo tôi rút ra. Kết quả tài khoản của tôi hầu như về số không.

Năm thứ 11 của hôn nhân, chúng tôi viết đơn ly hôn. Anh nói “mọi thứ do tôi làm ra” khi đưa đơn khiến tôi choàng tỉnh sau bao nhiêu năm cố gắng vô nghĩa. Mọi nguồn lực của gia đình đều dồn cho anh phát triển, khi thành đạt anh có thể phủi tôi ra đường. Hai con đều theo mẹ nên 3 mẹ con về ông bà ngoại. Anh tìm cách làm lành, tôi không nhu nhược nữa. Chồng tính toán tiền nong trong số lương của tôi một cách vô lý, vượt ngoài khả năng của tôi. Tôi bị áp lực về tinh thần, nói những câu loạn ý kiểu “Anh có thành ma cà rồng hút máu tôi ra cũng chẳng có khoản nào như thế”. Tôi không hiểu một người thu nhập gấp nhiều lần như anh, kiếm và tiêu tiền chẳng thua gì đại gia, sao có thể chặt chẽ hẹp hòi với vợ như vậy. Trong khi tôi vẫn lo hầu như mọi chi phí sinh hoạt và không hoang phí, gia đình và bạn bè xung quanh thường ngày còn kêu ca tôi bỏ bê bản thân mình.

Khi nghèo khó, bố mẹ đã gắn nhà đất đang ở, vay tiền giúp chúng tôi. Vậy mà bây giờ, khi bố mẹ cần và chúng tôi dư tiền để trong ngân hàng, tôi hỏi chồng cho mượn và bố mẹ đã làm sẵn thủ tục vay để rút trả bất cứ khi nào cần, anh lại không đồng ý. Trong khi hầu như mọi khoản chi về phía nhà nội, kể cả những khoản không được hỏi ý kiến và sau này mới biết, tôi đều ủng hộ: xây nhà thờ, gửi tiền cho em trai làm ăn nước ngoài, mua đất, cho anh chị em họ hàng vay… Tôi tự tiết kiệm trong khoản lương của mình gửi về cho bố mẹ vay, để lại tin nhắn chuyển tiền cho anh biết vì lúc đó không thể nói chuyện được với anh nữa. Anh gọi điện về đòi, bố mẹ trả lại ngay lập tức. Tôi chẳng thèm tiết kiệm nữa.

Chồng tiếp tục đòi đưa tiền, trong khi tôi đã tiêu hết khiến tôi càng căng thẳng hơn. Anh còn đòi nợ tôi những điều vô lý: một nửa tiền nhà đang ở, tiền đầu tư ôtô… tôi phải kể cụ thể con số chồng trước kia đã cầm của tôi cộng đủ lại vượt con số anh đòi thì anh mới không nói được gì nữa. Tôi không đồng ý đưa lương cho chồng vì anh phủ nhận những gì tôi đã đóng góp. Ngoài ra còn một số lý do như: lúc tôi chưa có việc làm mang bầu đứa lớn suy dinh dưỡng; anh lên sếp mang về nhà được chút thực phẩm bảo “không có những thứ tao mang về thì ăn gì”; anh từng xuống tay bạo lực với tôi; đuổi “mày cút ra khỏi nhà tao”.

Anh không chung thủy và lừa dối đến cùng. Điều đáng nói ở đây là những gì anh trút xuống hầu như chẳng có căn cứ chính đáng nào. Anh đổ lỗi cho những áp lực từ sự nghiệp vĩ đại anh đang gánh vác. Vậy công việc của tôi ở vị trí chủ chốt, nơi mà bao nhiêu người bật đi vì không chịu nổi trong một công ty hơn 2000 nhân viên thì áp lực ít hơn ở cơ quan nhà nước hay sao? Những ngôn từ cay đắng tận tâm can anh dành cho tôi, cả cái bạt tai túm tóc bóp cổ đàn áp kiểu dạy vợ, đến chết tôi cũng sẽ không thể nào quên được. Kinh khủng hơn cả việc anh phản bội là cách anh không biết chân thành nhận lỗi, đối xử tệ bạc, tự nhận mình là vua, luôn cho mình là đúng… khiến tôi không còn muốn cố gắng nữa. Tôi có thể nhường nhịn anh nhiều thứ, nhưng có những giới hạn mà anh không bao giờ nên vượt qua.

Người tình hiện tại có vẻ đúng tiêu chuẩn của anh: trẻ trung, tròn đầy, nhanh nhẹn hơn, cũng khá ưa nhìn. Tình yêu trong tôi đã chết và cũng chẳng phải lần đầu tiên bị phản bội nên tôi thích nghi nhanh chóng, chỉ thấy tủi thân vô cùng. Một người đối xử kinh khủng, chặt chẽ, khô cằn với tôi như anh, ra ngoài vẫn ga lăng và ngọt ngào không kém ai. Con trai tôi phát hiện tin nhắn trên điện thoại cũ của bố (những chiếc iphone này cài chung icloud gì đó), tôi chụp được một số nội dung yêu đương nhớ nhung và liên quan đến chuyện ấy. Tôi không làm rùm beng, chỉ cần anh chân thành nhận lỗi nhưng lại lừa dối đến cùng. Anh dựng kịch bản, nhắn tin với bồ theo kiểu “Em diễn sâu quá làm vợ anh nghi ngờ tưởng thật thì chết”. Dù biết anh có tài đổi trắng thay đen tôi vẫn uất ức vô cùng. Thật và giả chẳng lẽ có thể giống nhau? Và trong mắt anh tôi ngu dốt đến thế?

Tôi mệt mỏi lắm rồi. Trước mắt tôi sẽ ly thân một thời gian. Tôi chỉ đang băn khoăn vì các con đang tuổi lớn và nông nổi, rất dễ bị ảnh hưởng tâm lý. Có phải hôn nhân nào cũng sẽ có lúc đáng sợ như hôn nhân của tôi không? Có cách nào để mọi chuyện xảy ra ít tổn thương nhất đến các con tôi không?

Hằng

Ngày xưa - gọi là ngày xưa vì thời gian cũng lâu lắm rồi, tôi không thật sự xác định được nó là thời điểm nào trong cuộc đời mình nữa - có một bộ phim mà trong đó có đoạn tôi nhớ mãi không quên. Một anh chàng xã hội đen đã rửa tay gác kiếm, nhận được tin bạn mình đang gặp nguy và muốn vác đao đi tương trợ. Anh ta có một người vợ và đứa con nhỏ, nhìn chồng bước ra cửa người vợ chỉ ôm con trong lòng ngồi khóc. Trước khi bước ra ngoài, anh chàng dừng lại, không quay đầu mà chỉ hỏi vợ một câu: "Sao em không cản anh". Chị vợ nước mắt giàn giụa, nức nở mà trả lời: "Việc anh đã muốn làm thì chắc chắn anh tin rằng điều đó là đúng. Em không cản anh, cấm cản sẽ khiến anh cắn rứt cả đời. Anh đi đi, chỉ cần trở về với mẹ con em là được".

Thời điểm ấy tôi còn nhỏ lắm, suy nghĩ chưa ra đầu ra đũa nhưng thấy người vợ ấy sao tuyệt vời đến thế. Tôi nhớ mãi hình ảnh và câu nói ấy, khẳng định chắc nịch với bản thân sau này vợ mình cũng phải là người như thế, trong mọi hoàn cảnh luôn đặt niềm tin tuyệt đối vào mình. Quay lại quãng thời gian gần hơn, ấy là vài năm trước khi tôi còn ở bên Đức, đó là một quãng thời gian khó khăn. Tôi yêu em, vợ bây giờ. Tuy nhiên sau đó vì nhiều lý do, tôi như rơi vào trạng thái tự kỷ và trầm cảm, mất gần như toàn bộ niềm tin vào cuộc sống, bạn bè cũng như bản thân. Lúc ấy, người duy nhất bên tôi chỉ có cô ấy. Cô ấy luôn có một niềm tin mãnh liệt dành cho tôi, khuyến khích mọi thứ mà tôi muốn, ủng hộ mọi điều mà tôi làm và luôn thấu hiểu tôi một cách sâu sắc.

Khi hai đứa mới dọn về ở chung, cô ấy trải qua thời kỳ vô cùng khó khăn vì những biến cố xảy đến với gia đình, bản thân. Mình tôi đi làm kiếm tiền cho cả hai nhưng về cơ bản không đủ, tiền tiết kiệm vơi dần, cô ấy cuối cùng cũng phải đi làm trở lại. Tôi rơi vào khủng hoảng, hỏi cô ấy: "Anh nghỉ làm nhé". Cô ấy ủng hộ và bảo tôi không muốn đi làm nữa thì nghỉ đi, cô ấy sẽ lo được cho cả hai. Tết năm ấy, nhìn bạn bè đăng ảnh những bữa ăn, bữa tiệc lên mạng xã hội, cô ấy có vẻ buồn và tủi thân ghê gớm. Tôi đành rủ cô ấy làm một bữa tất niên cho hai đứa, còn tôi lôi đống giấy màu ra cắt dán và chế một tấm thiệp chúc mừng năm mới. Bữa ăn làm vội, linh tinh chẳng có gì, tấm thiệp tự chế xanh xanh đỏ đỏ, ấy thế mà cô ấy hạnh phúc lắm và nói là người rất dễ để hài lòng.

Tôi ở nhà ăn bám người yêu như vậy không tránh khỏi việc xuất hiện những lời gièm pha, dị nghị nhưng cô ấy chưa bao giờ để chúng vào tai cũng như chẳng trách tôi một lời. Ngay cả khi tôi muốn bỏ học ở Đức để về nhà làm cho công ty game, cô ấy cũng ủng hộ tôi theo đuổi đam mê. Mặc dù đối với mọi người đó là một ý tưởng điên rồ nhưng với cô ấy thì không, cô ấy dành cho tôi một niềm tin tuyệt đối. Rồi sau này, khi tôi đã vượt qua khủng hoảng, đi làm trở lại, hai đứa cũng dư giả hơn, tôi quyết định kiếm thêm tiền bằng cách đi casino.

Đương nhiên đi casino mà không phải nhân viên ở đó thì chỉ có một việc duy nhất là đánh bạc. Tôi có vài nguyên tắc: không bao giờ chơi những trò mà đối thủ của mình là nhà cái. Không bao giờ chơi những trò mà mình không nắm vững cách chơi và đã tìm hiểu kỹ. Không bao giờ chơi những trò mà yếu tố may rủi đóng vai trò quá lớn trong việc thắng thua. Chỉ chơi ở những casino lớn, có uy tín để đảm bảo tính minh bạch và an toàn. Cô ấy không ủng hộ cũng không ngăn cản, chỉ dặn tôi nhớ giữ mình. Tôi cầm tiền đi, số tiền khá lớn, nhưng khi về thắng hay thua cô ấy cũng không thật sự quan tâm, thắng thì cười một cái rồi ôm tôi đi ngủ, thua cũng chỉ nói: "Thôi không sao" rồi cũng ôm tôi đi ngủ.

Tôi đi casino đều như người ta đi làm, tuần 2 buổi, kéo dài suốt mấy tháng, số tiền thu về khá lớn. Nghe qua thì có vẻ như việc nhẹ, lương cao, đi làm như đi chơi nhưng thực ra áp lực trong mỗi lần đi là rất lớn và cực kỳ căng thẳng đầu óc. Tôi quyết định ngưng, nói với cô ấy, cô ấy cũng chẳng ý kiến gì. Kiểu như tôi đi cũng được, không đi cũng được, miễn là tối tối cứ ôm cô ấy ngủ là được, lợi nhuận không quan trọng. Có hôm mệt quá chẳng muốn ôm, tôi cuộn tròn mình lại, cô ấy lân la vào thì tôi đẩy ra bảo: "Để yên cho anh làm quả trứng", ấy thế mà cô ấy còn kêu: "Cho em làm lòng đỏ" rồi rúc vào cho bằng được. Tôi cũng đến đầu hàng với cô ấy.

Tôi vẫn nhớ đoạn phim tôi đã xem và hình mẫu người vợ lý tưởng của mình ngày xưa ấy. Tình yêu mà tôi dành cho vợ, trong ấy còn bao hàm rất nhiều lòng cảm kích và sự tôn trọng. Từng trải qua sóng gió với nhau mới biết được có thể chung tay mà cùng nhau vượt qua biển lớn hay không. Chẳng thế mà tôi lại dám tự tin tuyên bố với mẹ: "Nếu Hằng không làm được con dâu mẹ thì chẳng còn ai làm nổi con dâu mẹ đâu". Chẳng thế à, nếu không phải cô ấy thì ai, cái đồ suốt ngày chỉ thích làm lòng đỏ trứng?

Nguyên Phúc

Ngày xưa - gọi là ngày xưa vì thời gian cũng lâu lắm rồi, tôi không thật sự xác định được nó là thời điểm nào trong cuộc đời mình nữa - có một bộ phim mà trong đó có đoạn tôi nhớ mãi không quên. Một anh chàng xã hội đen đã rửa tay gác kiếm, nhận được tin bạn mình đang gặp nguy và muốn vác đao đi tương trợ. Anh ta có một người vợ và đứa con nhỏ, nhìn chồng bước ra cửa người vợ chỉ ôm con trong lòng ngồi khóc. Trước khi bước ra ngoài, anh chàng dừng lại, không quay đầu mà chỉ hỏi vợ một câu: "Sao em không cản anh". Chị vợ nước mắt giàn giụa, nức nở mà trả lời: "Việc anh đã muốn làm thì chắc chắn anh tin rằng điều đó là đúng. Em không cản anh, cấm cản sẽ khiến anh cắn rứt cả đời. Anh đi đi, chỉ cần trở về với mẹ con em là được".

Thời điểm ấy tôi còn nhỏ lắm, suy nghĩ chưa ra đầu ra đũa nhưng thấy người vợ ấy sao tuyệt vời đến thế. Tôi nhớ mãi hình ảnh và câu nói ấy, khẳng định chắc nịch với bản thân sau này vợ mình cũng phải là người như thế, trong mọi hoàn cảnh luôn đặt niềm tin tuyệt đối vào mình. Quay lại quãng thời gian gần hơn, ấy là vài năm trước khi tôi còn ở bên Đức, đó là một quãng thời gian khó khăn. Tôi yêu em, vợ bây giờ. Tuy nhiên sau đó vì nhiều lý do, tôi như rơi vào trạng thái tự kỷ và trầm cảm, mất gần như toàn bộ niềm tin vào cuộc sống, bạn bè cũng như bản thân. Lúc ấy, người duy nhất bên tôi chỉ có cô ấy. Cô ấy luôn có một niềm tin mãnh liệt dành cho tôi, khuyến khích mọi thứ mà tôi muốn, ủng hộ mọi điều mà tôi làm và luôn thấu hiểu tôi một cách sâu sắc.

Khi hai đứa mới dọn về ở chung, cô ấy trải qua thời kỳ vô cùng khó khăn vì những biến cố xảy đến với gia đình, bản thân. Mình tôi đi làm kiếm tiền cho cả hai nhưng về cơ bản không đủ, tiền tiết kiệm vơi dần, cô ấy cuối cùng cũng phải đi làm trở lại. Tôi rơi vào khủng hoảng, hỏi cô ấy: "Anh nghỉ làm nhé". Cô ấy ủng hộ và bảo tôi không muốn đi làm nữa thì nghỉ đi, cô ấy sẽ lo được cho cả hai. Tết năm ấy, nhìn bạn bè đăng ảnh những bữa ăn, bữa tiệc lên mạng xã hội, cô ấy có vẻ buồn và tủi thân ghê gớm. Tôi đành rủ cô ấy làm một bữa tất niên cho hai đứa, còn tôi lôi đống giấy màu ra cắt dán và chế một tấm thiệp chúc mừng năm mới. Bữa ăn làm vội, linh tinh chẳng có gì, tấm thiệp tự chế xanh xanh đỏ đỏ, ấy thế mà cô ấy hạnh phúc lắm và nói là người rất dễ để hài lòng.

Tôi ở nhà ăn bám người yêu như vậy không tránh khỏi việc xuất hiện những lời gièm pha, dị nghị nhưng cô ấy chưa bao giờ để chúng vào tai cũng như chẳng trách tôi một lời. Ngay cả khi tôi muốn bỏ học ở Đức để về nhà làm cho công ty game, cô ấy cũng ủng hộ tôi theo đuổi đam mê. Mặc dù đối với mọi người đó là một ý tưởng điên rồ nhưng với cô ấy thì không, cô ấy dành cho tôi một niềm tin tuyệt đối. Rồi sau này, khi tôi đã vượt qua khủng hoảng, đi làm trở lại, hai đứa cũng dư giả hơn, tôi quyết định kiếm thêm tiền bằng cách đi casino.

Đương nhiên đi casino mà không phải nhân viên ở đó thì chỉ có một việc duy nhất là đánh bạc. Tôi có vài nguyên tắc: không bao giờ chơi những trò mà đối thủ của mình là nhà cái. Không bao giờ chơi những trò mà mình không nắm vững cách chơi và đã tìm hiểu kỹ. Không bao giờ chơi những trò mà yếu tố may rủi đóng vai trò quá lớn trong việc thắng thua. Chỉ chơi ở những casino lớn, có uy tín để đảm bảo tính minh bạch và an toàn. Cô ấy không ủng hộ cũng không ngăn cản, chỉ dặn tôi nhớ giữ mình. Tôi cầm tiền đi, số tiền khá lớn, nhưng khi về thắng hay thua cô ấy cũng không thật sự quan tâm, thắng thì cười một cái rồi ôm tôi đi ngủ, thua cũng chỉ nói: "Thôi không sao" rồi cũng ôm tôi đi ngủ.

Tôi đi casino đều như người ta đi làm, tuần 2 buổi, kéo dài suốt mấy tháng, số tiền thu về khá lớn. Nghe qua thì có vẻ như việc nhẹ, lương cao, đi làm như đi chơi nhưng thực ra áp lực trong mỗi lần đi là rất lớn và cực kỳ căng thẳng đầu óc. Tôi quyết định ngưng, nói với cô ấy, cô ấy cũng chẳng ý kiến gì. Kiểu như tôi đi cũng được, không đi cũng được, miễn là tối tối cứ ôm cô ấy ngủ là được, lợi nhuận không quan trọng. Có hôm mệt quá chẳng muốn ôm, tôi cuộn tròn mình lại, cô ấy lân la vào thì tôi đẩy ra bảo: "Để yên cho anh làm quả trứng", ấy thế mà cô ấy còn kêu: "Cho em làm lòng đỏ" rồi rúc vào cho bằng được. Tôi cũng đến đầu hàng với cô ấy.

Tôi vẫn nhớ đoạn phim tôi đã xem và hình mẫu người vợ lý tưởng của mình ngày xưa ấy. Tình yêu mà tôi dành cho vợ, trong ấy còn bao hàm rất nhiều lòng cảm kích và sự tôn trọng. Từng trải qua sóng gió với nhau mới biết được có thể chung tay mà cùng nhau vượt qua biển lớn hay không. Chẳng thế mà tôi lại dám tự tin tuyên bố với mẹ: "Nếu Hằng không làm được con dâu mẹ thì chẳng còn ai làm nổi con dâu mẹ đâu". Chẳng thế à, nếu không phải cô ấy thì ai, cái đồ suốt ngày chỉ thích làm lòng đỏ trứng?

Nguyên Phúc

Chúng tôi là bạn thân thời cấp 3, tôi yêu thầm anh 2 năm, sau khi thi đại học xong tôi tỏ tình với anh, thật bất ngờ khi anh bảo cũng yêu tôi lâu rồi nhưng không dám nói. Chúng tôi yêu nhau từ đó. Anh học ở Hà Nội còn tôi học ở một trường miền Trung. Anh hiền lành, yêu thương tôi hết mực nhưng lại vô tâm làm tôi nhiều lần thấy tủi thân, được khoảng nửa năm thì tôi nói lời chia tay. Mặc dù vậy anh thường xuyên liên lạc, mỗi khi nghỉ hè hay nghỉ Tết anh vẫn đưa tôi đi chơi. Anh đã sửa đổi rất nhiều, ngày càng quan tâm tôi hơn và có ý muốn quay lại, tôi biết mình vẫn có tình cảm với anh nhưng không muốn thế.

Một năm trở lại đây có một cậu bạn khóa dưới làm quen và tán tỉnh tôi. Cậu ấy hiền lành, quan tâm, chăm sóc tôi từng li từng tí nhưng tôi không đồng ý, chỉ muốn làm bạn bè do vẫn còn yêu người cũ và anh cũng vậy. Không hiểu vì sao dạo gần đây tôi thấy cô đơn một cách kỳ lạ, muốn được yêu ai đó nên đã chấp nhận cậu bạn khóa dưới. Chúng tôi giữ kín điều này không nói cho ai biết, kể cả bạn thân. Giờ tôi thấy mình như người hai mặt, xấu xa kinh khủng, một mặt nhận lời yêu cậu bạn khóa dưới dù không một chút tình cảm nào, một mặt vẫn thương nhớ người cũ và quấn quýt mỗi lần gặp nhau. Tôi nghe bạn thân bảo anh ấy nói đợi tôi tốt nghiệp sẽ yêu lại tôi từ đầu và chỉ cưới duy nhất mình tôi. Còn cậu bạn khóa dưới rất yêu tôi và luôn chiều chuộng làm tôi cực kỳ áy náy. Giờ tôi không biết làm thế nào, không muốn làm tổn thương ai cả, mong được cho lời khuyên.

Dung

Thứ Tư, 27 tháng 7, 2016

Chào các bạn, tôi là người vợ trong bài viết: Người chồng đẹp trai muốn bỏ tôi để đến với tình cũ. Hai ngày nay đọc comment của mọi người mà tôi buồn quá, đúng là mọi chuyện lỗi tại tôi cả. Ngày tôi và anh yêu nhau, tôi cũng trắng trẻo mũm mĩm hiền lành, còn anh đẹp trai phong độ, chúng tôi cưới nhau trong sự ngỡ ngàng của bạn bè anh vì trước nay anh chỉ toàn yêu các cô giỏi giang, xinh đẹp. Ngay sau khi cưới, chúng tôi đã có con ngay, có con xong thấy chồng kiếm được tiền lại yêu chiều vợ, không bắt vợ đi làm, tôi cũng muốn ở nhà chăm sóc con và gia đình cho toàn vẹn nên thấy mình cũng chẳng cần đi làm, chồng nuôi cả nhà được rồi. Vài năm sau tôi lại sinh con thứ hai, quy trình lặp lại như lần trước, tôi tăng 20kg sau khi sinh hai con mà không làm sao giảm cân được dù đã áp dụng nhiều biện pháp. Thực ra cũng do tôi không có ý chí, cũng không chịu chăm sóc bản thân, vì thế xấu đến mức chẳng ai nhận ra. Bạn bè cũng nhắc tôi phải giảm cân để giữ chồng nhưng nghĩ chồng mà ngoại tình thì tôi cũng không phải tiếc.

Sai lầm của tôi ở chỗ tôi ngây thơ nghĩ rằng cưới nhau rồi là hai vợ chồng sẽ chung thủy trọn đời, kể cả vợ hay chồng có già xấu đi thì người kia vẫn phải có trách nhiệm yêu mình. Tôi đã ỷ lại vào chồng quá nhiều, lại không đi làm, thiếu kỹ năng giao tiếp khiến chồng chán không còn muốn nói chuyện, chúng tôi chẳng thể chia sẻ được với nhau nữa. Bao nhiêu tiền của chồng đi làm chúng tôi dành dụm để mua được căn nhà gia đình hiện nay đang ở, mua nhà xong thì chúng tôi cùng chẳng còn tài sản chung nào khác. Tôi không khéo vun vén nên cả hai vợ chồng hầu như chẳng tích lũy được tiền. Ngôi nhà là tài sản duy nhất anh để lại cho tôi và đến với người tình mà không cần gì cả, tôi cảm ơn anh về điều ấy. Tôi hiểu anh vẫn thương tôi nên để lại căn nhà đó, anh sẽ phải đi thuê nhà ở trong thời gian tới, chúng tôi thống nhất để các con tự quyết định ở với người chúng muốn.

Điều tôi đau đớn nhất là chồng đã tính toán cho việc giải thoát bản thân từ lâu lắm rồi, nên tôi vừa hỏi đến là anh đã nói hết những điều chuẩn bị trước. Giá như tôi nhắm mắt, mắt không thấy thì tim không đau, như thế đã có thể giữ được gia đình và bố mẹ đầy đủ cho các con. Hoặc giá như khi tôi hỏi đến anh nói dối, hoặc xin tôi tha thứ, sau đó lựa chọn vợ và gia đình thì tôi không đau khổ thế này. Tôi vẫn còn yêu chồng rất nhiều vì anh rất thương con, có trách nhiệm với gia đình. Còn anh có yêu tôi không thì theo bản thân cảm nhận đã từ lâu tôi chẳng còn thấy tình yêu của anh nữa, chỉ bo bo giữ chồng như giữ tù nhân trong nhà. Lâu rồi chúng tôi chẳng đi du lịch, chẳng có niềm vui chung nào. Nhìn lại bản thân mình vừa béo vừa xấu, đón chồng đi làm về người đầy mùi thức ăn, tôi hy sinh tất cả để sinh con cho anh rồi ê chề nhận lại kết quả thế này sao?

Tôi vẫn không thôi căm hận người phụ nữ đã cướp chồng mình. Đọc những tin nhắn anh mê đắm cô nhân tình, nhớ mùi hương của cô ta, nhớ nụ hôn và thân thể cô ta, họ gặp nhau yêu điên dại ra sao là tôi không thể giữ được bình tĩnh, lại điên lên muốn đến cơ quan làm ầm cho cô ta bẽ mặt, bị đuổi việc. Tôi phải làm gì mới có thể nguôi được nỗi đau này

Phượng

Tôi 26 tuổi, đang công tác tại một công ty nhà nước, bạn gái kém tôi 8 tuổi, đã thôi học và đi làm. Em là quản lý cho quán karaoke lớn gần chỗ tôi làm việc, ngoài ra còn là quản lý một nhóm nhân viên trong lĩnh vực PG và tiếp thị sản phẩm cho công ty rượu bia. Chúng tôi quen nhau cách đây 2 năm, đặc trưng công việc của 2 người gần như khác nhau hoàn toàn, vì thế những lần hẹn hò nói chuyện của hai đứa không nói nhiều đến công việc. Công việc của tôi thời gian cố định, ngày nào cũng giống nhau, trừ những chuyến công tác xa nhà; còn việc của cô ấy hầu như không cố định về thời gian. Khác với những cặp khác luôn dành thời gian cho nhau vào ngày cuối tuần hoặc nghỉ lễ thì tôi và em phải tận dụng những khoảng thời gian cả 2 cùng được nghỉ để ở bên nhau, dù cho đó là ngày nào trong tuần hoặc trong tháng.

Công việc khác nhau, thời gian dành cho nhau không nhiều nhưng cả 2 luôn giữ được mối quan hệ tốt, biết thông cảm cho nhau mỗi khi một trong 2 trễ hẹn vì lý do công việc. Chúng tôi luôn quan tâm nhau và vui vẻ dù đôi khi chỉ gặp nhau được 10 phút vào giờ nghỉ trưa. Cả 2 đều có chung quan niệm yêu không ràng buộc, vẫn dành cho đối phương một khoảng trời riêng. Nếu nhìn vào những thứ tôi vừa nói ở trên thì chắc mọi người có chung suy nghĩ là hai đứa đang rất hạnh phúc, thực tế không hẳn như thế.

Xin nói thêm để quý độc giả hiểu hơn về em. Em thuộc kiểu con gái khá cá tính, ngày chúng tôi hẹn hò rồi chính thức yêu nhau tôi đã nhận ra có một số khác biệt giữa cả hai. Tôi luôn có suy nghĩ dù là người yêu của nhau nhưng sẽ cố gắng giữ gìn cho em, không đòi hỏi những điều mà em không thích hoặc chưa sẵn sàng. Em thì khác, luôn muốn trao hết những gì mình có khi yêu, cụ thể là lần đầu tiên chúng tôi có chuyến du lịch tại một bãi biển lớn trong 2 ngày một đêm, tôi chủ động đặt 2 phòng khách sạn cho 2 đứa nhưng đến lúc lên nhận phòng em quay ra hỏi: "Tại sao anh phải đặt 2 phòng? Tại sao cả 2 đứa không ở chung phòng để tiết kiệm tiền"?

Với câu hỏi khá đột ngột của em, tôi chỉ biết trả lời: "Anh đặt thêm phòng cho vợ chồng anh đồng nghiệp chuẩn bị xuống nhưng vì bận việc riêng nên họ không xuống được. Tiền thì anh đã thanh toán cho khách sạn rồi nên cứ ở 2 người 2 phòng cho thoải mái, cần gì em cứ gọi anh là được". Vậy là mặt em xìu lại nhưng cũng không dám cãi tôi mà cứ thế cầm chìa khóa đi thẳng vào phòng. Tối hôm đó 2 đứa vẫn đi dạo biển bình thường, thái độ của em cũng không có gì khác lạ nhưng đến tầm 22 giờ đêm khi cả 2 trở về khách sạn em lại nằng nặc đòi ở chung phòng, lý do rất ngớ ngẩn: "Ở một mình em sợ ma".

Dù sao phòng tôi cũng đủ chỗ cho hai đứa ngủ, tôi đưa em vào phòng bảo em nếu muốn tắm thì vào tắm rồi ra giường mà ngủ, còn tôi ngủ trên ghế sopha. Em vào tắm còn tôi vì hơi mệt nên ngả lưng xuống ghế là ngủ luôn, đến lúc có cảm giác ai đó nằm rất gần mình tôi mới tỉnh giấc quay sang thì thấy em nằm cạnh, người chỉ mặc một bộ đồ ngủ khá mỏng. Em nhìn tôi cười rồi thì thầm vào tai: "Em biết anh đang nghĩ gì. Anh đang sợ đúng không? Nhưng em thích thấy anh như thế. Em là người yêu của anh, đang ở rất gần anh và muốn anh chứng minh anh yêu em nhiều như thế nào".

Việc gì đến cũng đến, đó là lần đầu tiên 2 đứa gần gũi sau một thời gian yêu nhau. Kết thúc đợt du lịch ngắn ngủi, hai đứa lại trở về với công việc và cuộc sống như bình thường, chỉ khác là sau lần đó chúng tôi cảm thấy yêu nhau nhiều hơn, dành cho nhau nhiều cử chỉ thân mật hơn. Đặc biệt cứ hôm nào đi chơi là em lại đặt trước một phòng ở khách sạn để 2 đứa cùng nghỉ ngơi. Cứ như thế việc gần gũi nhau cũng trở nên thường xuyên nhưng từ đây tôi lại có cảm giác em chưa tin tưởng nhiều vào tình cảm tôi dành cho em.

Cụ thể, đang lúc cao trào em đột ngột dừng lại rồi quay qua hỏi tôi "Anh có yêu em nhiều không? Ngoài em ra còn có cô khác không". Hoặc có nhiều hôm cũng ở hoàn cảnh đó em lại hỏi: "Anh giải thích cho em tại sao anh yêu em? Anh đã làm gì để em yêu anh nhiều đến thế".

Có đôi lần tôi cũng góp ý nhẹ nhàng để em hiểu và đương nhiên cũng chứng minh cho em biết tình yêu tôi dành cho em, ngược lại em không thay đổi nhiều, vẫn thích đặt những câu hỏi rất ngớ ngẩn vào những thời điểm đó. Càng ngày tôi càng có cảm giác thiếu tự tin mỗi khi bên em. Tôi phải làm gì để em bỏ được thói quen hơi lạ lùng như thế. Mong được các bạn độc giả tư vấn. Cảm ơn mọi người quan tâm.

Lâm

Tôi 20 tuổi, là con thứ hai của bố và là đứa con đầu của bố với vợ hai (mẹ tôi). Có hai con nhưng bố luôn thiên vị chị. Tôi còn nhớ hồi chị trượt nguyện vọng một, bố an ủi, nói không sao, nếu chị không thích nguyện vọng hai thì chờ năm sau thi lại. Bố cưng chiều chị, nói hai bố con đi shopping cho khuây khoả, cho chị bớt buồn; trong khi tôi thi trượt thì bố chẳng đoái hoài.

Bố hay liên lạc với chị, rủ chị đi chơi “Tuần này bố con mình về nội đi, bà mong con lắm, cả các cô dì nữa”, trong khi tôi lù lù đó thì bố không đoái hoài. Vì thế khi về nội, một là bố và chị, hai là nhà tôi và chị về, chứ ít khi tôi về thăm ông bà mà không có chị đi theo. Chuyện bố tôi mua nhà mới cũng xây riêng cho chị một phòng, nếu chị không có mặt thì khóa không ai được vào. Rồi chị nói không thích thiết kế đó, bố lại bỏ 70 triệu thuê người làm theo ý chị. Với chị, bố vung tiền không thương tiếc, chị mới mua máy điện thoại nhưng chán là bố bảo dẫn đi mua máy mới, trong khi nếu chị là tôi thì bố lại gắt lên, nói chưa hỏng thì mua chi cho phí. Đi công tác về bố cũng chỉ nhớ mua quà cho chị, nhiều khi mẹ con tôi chẳng được gì. Tôi cũng là con bố, lại là con của người vợ danh chính ngôn thuận của bố hiện tại mà không được bố yêu quý như chị, dù ai cũng bảo tôi nhìn giống bố hơn chị, chị giống mẹ. Chị không thích mẹ tôi cho lắm nên mẹ làm gì chị cũng không hài lòng.

Tôi càng ngày càng ghét chị khi bố vẫn cứ vui vẻ chào hỏi mẹ chị, còn chị cứ lấy bố ra làm khó tôi. Công việc bố cũng hay hỏi ý kiến chị dù chị mới chỉ là sinh viên, chưa bằng cấp gì. Công ty có tiệc mừng thì bố luôn mang chị đi giới thiệu, còn tôi bố mặc kệ nên đàn ông con trai ở đó ai cũng xán vào chị. Chị thông thạo ba thứ tiếng mà bố cứ đi khoe khắp, trong khi tôi học sinh xuất sắc bố chẳng khoe, chỉ gật đầu nói tôi tốt. Vì thế nhiều người hiểu lầm tôi là con riêng của vợ chứ không phải con chung. 

Có lần chị và tôi cãi nhau, chị tát tôi nói “Đã là con vợ hai thì nên biết điều ngậm miệng mà sống. Đừng ra vẻ ta đây ở với bố thì được phép ra lệnh cho chị", trong mắt chị tôi chẳng là gì. Thế mà khi bố biết vẫn cứ bênh chị, còn mắng tôi rồi bảo mẹ không biết dạy. Chị cứ đến nhà tôi là tôi lại thấy lắm chuyện, giờ chị đến thì tôi tránh xa, tôi chẳng biết nói gì, chỉ thấy uất ức. Cùng là con gái bố mà bố thiên vị chị hơn còn coi tôi như con ghẻ. Tôi phải làm sao đây?

Ngân

Ai cũng bảo năm tuổi nên xui, tôi bị người yêu phản bội, công việc cũng bấp bênh tìm hoài chẳng ra, mới 24 tuổi mà tôi cảm nhận như mình 42 tuổi vậy đó. Nhiều lúc suy nghĩ “Thôi kệ đi, chỉ là thất tình và thất nghiệp thôi mà”. Tôi muốn bắt đầu lại tất cả, quên đi những chuyện không vui, muốn lòng bình yên không ganh ghét gì hết. Vậy mà trong lúc đang quyết tâm nhất lại nhận được tin nhấn của người yêu cũ “Em gái khỏe không, em là cô gái tốt nhất trên đời”. Đọc xong tin nhắn nước mắt tôi lại rơi, thì ra 4 năm qua người ta chỉ xem tôi là em gái, họ đã phản bội vì tôi là cô gái quá tốt.

Sau bao nhiêu câu phũ phàng người ta dành cho tôi, tôi không đau, vậy mà câu nói ấy lại làm tim tôi thắt lại và tình yêu chết hẳn. Trong giây phút này đây tôi buồn lắm, không phải vì sự phản bội mà vì tôi thất vọng về anh. Anh muốn có người yêu hơn tôi mọi mặt còn muốn giữ tôi lại làm tri kỷ làm gì? Anh luôn nói muốn tôi hạnh phúc vậy sao lại không muốn tôi quên anh đi? Đàn ông tham lam quá chỉ làm phụ nữ thêm khổ. Sao anh không yêu ai thì yêu chân thành đi, đứng núi này trông núi nọ, ngóng núi kia làm gì. Tôi biết trên đời này còn rất nhiều người đàn ông tốt nhưng không biết họ trốn nơi đâu mà để phụ nữ chúng ta tìm hoài không gặp.

Đúng là năm nay tôi xui thật, bạn bè ra trường đều có việc làm, chuẩn bị kết hôn, còn mình ngồi nhìn mà khao khát. Tôi phải làm sao đây?

Hạnh

Tôi 25 tuổi, đang lưu trú và học tập tại Bỉ được một thời gian. Vì đặc thù ngành học về chuyển gen nên sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, tôi có nguyện vọng theo học tiếp lên. Gia đình bố mẹ tôi ở Việt Nam chỉ tầm đủ ăn, điều kiện đến đâu lo đến đó chứ không phải con đi du học là đại gia. Tôi đi theo học bổng nên gia đình không bị gánh nặng về tài chính. Người yêu tôi bằng tuổi, hiện công ăn việc làm cũng ổn định. Chúng tôi quen và yêu nhau được gần 3 năm, trong khi tham gia công việc tình nguyện cùng. Thời gian đầu quen nhau, vấn đề chính làm tôi mệt mỏi là gia đình nhà em khó chịu với tôi ra mặt, vì dạo đó tôi mới ra trường, làm chỉ để nhận lương nuôi miệng, chủ yếu tôi đi học và ôn thi.

Dạo mới ra trường, em được nhận ngay vào bệnh viện làm vì thành tích và bề dày hoạt động thuở còn học ở trường Y. Do vậy, lúc ấy quen nhau, tôi cũng hiểu bản thân mình cần cố gắng nhiều để gia đình em không xem thường. Sau khi xin được học bổng và ra nước ngoài, chúng tôi vẫn giữ liên lạc. Tính tôi hay đi đây đi đó, tiền nhiều chơi nhiều, ít thì cũng tính toán hợp lý để tiêu. Mặc dù tôi không có công việc lương vài nghìn euro như bạn bè cùng học, nhưng vẫn tự trang trải được các khoản về nhà cửa, đi lại và ăn uống với lương làm thêm tại một tiệm cà phê ở Brussels. Trong thời gian đầu nơi đất khách, thay vì đau khổ, nhớ nhà, công việc và học tập là động lực khiến tôi lao vào. Sau năm đầu tích cóp, tính toán ổn thỏa, tôi cũng dư ra được ít để lo chuyện lâu dài với em.

Trớ trêu thay, sang năm kế tiếp, mẹ em mua đất xây nhà mới, trong quá trình hoàn thiện xảy ra chuyện bị hụt ngân sách do một số phát sinh ngoài ý muốn. Giai đoạn đó em cũng mới chuyển sang viện khác làm vì ở nơi cũ, đồng nghiệp và môi trường không như mong đợi. Vì vậy, với số tiền đang có, tôi nghĩ đơn giản là cho nhà em luôn cũng được vì tiền ấy tôi dùng tổ chức cưới em. Thời gian sau, tôi bận rộn hơn vì chuẩn bị bảo vệ luận án, xúc tiến xin học bổng mới, em cũng bận hơn với việc thay đổi lịch trực liên tục, bệnh nhân cũng đông. Chúng tôi từng xảy ra tranh luận, đôi lần phải nói chia tay rồi tái hợp vì bất đồng giờ giấc và tính cách đôi khi rất khó hòa hợp. Em làm việc rất biết tiến thủ, chăm chỉ, nhưng giao tiếp với đồng nghiệp và ngay cả trong gia đình em không tốt nên thường bị cô lập và tự chịu áp lực một mình.

Tính tôi thích lang thang đi chơi, nhưng khi làm việc chỉ tập trung, đến khi xong việc thì mới nói chuyện với em. Bạn bè tôi và em đều ít, họ cũng biết chúng tôi quen và ủng hộ. Tôi từng đề nghị tổ chức cưới sau khi tốt nghiệp nhưng hiện tại thích đăng ký kết hôn thôi, vì tổ chức tiệc thật sự làm to quá không theo nổi, nhỏ lại bị nói ra nói vào. Mẹ của người yêu tính tình cũng nghiêm, không thích tôi ra mặt; nhiều lúc tôi cũng tự hỏi bản thân mình thua mấy người anh rể của người yêu chỗ nào. Phần về người yêu thì sau ngần ấy năm, giờ cô ấy đôi khi rất lạnh nhạt. Tôi cũng hiểu yêu xa khó, đủ vấn đề để đương đầu, phần gia đình bên kia cũng nói vào nói ra. Nếu tính theo diện chung, bạn bè tôi giờ đi làm, gia đình, con cái cũng ổn, công việc lương lậu không bàn sâu thì cũng ổn định. Cá nhân tôi vẫn đi học, tiền hôm nay và mai khác, nhiều lúc cũng không biết nên tiếp tục đấu tranh với gia đình nhà bên ấy hay dừng lại nữa.

Mong các bạn cho ít lời khuyên trong tình cảnh trớ trêu này vì thật sự tôi có thể duy trì tình trạng cứ yêu nhau như vậy thêm tầm vài năm? Tôi biết tuổi xuân con gái ngắn, không thể cứ chờ một người đàn ông đến ngần ấy tuổi vẫn đi học.

Hoàn

Tôi là nhân vật trong bài viết "Có nên nghỉ việc khi làm hiệu quả mà sếp không chịu tăng lương". Trước hết xin cám ơn tòa soạn đã cho đăng bài viết của tôi. Tôi rất cám ơn các độc giả đã cho biết quan điểm và ý kiến cá nhân. Nhân đây tôi chỉ muốn bổ sung thêm thông tin do trước đó không nói rõ hay diễn đạt sai ý, là tôi không đòi tăng lương mà cần điều chỉnh lương. Vì tôi hiểu và chia sẻ với tình hình công ty, đó cũng là lý do tôi chấp nhận gánh nhiều đầu việc trong thời gian thử việc với mức lương thấp hơn một trong những đầu việc tôi đang làm. Tôi chỉ đề nghị được điều chỉnh lương đúng với bảng lương mà công ty áp dụng cho vị trí mà lần đầu tiên tôi ứng cử, sẵn sàng chia sẻ với sếp những công việc còn lại. Tôi cố gắng để sếp hiểu là với 4 đầu việc mà một người làm hiệu quả thì chi phí phải trả sẽ thấp hơn là tuyển 4 người cho 4 việc.

Tôi phân tích với sếp rằng tôi sẵn sàng làm hết vì thấy 3 việc kia không đáng để thuê thêm người, sếp nên tiết kiệm chi phí. Có vẻ như sếp sẽ sẵn sàng chọn phương án thứ hai nếu tôi không muốn nhận 3 việc còn lại. Tôi không hiểu sếp nghĩ gì nữa. Tôi cũng không muốn thách thức anh ta bằng cách từ chối (dù tôi có quyền từ chối) 3 việc còn lại. Tôi rất tận tụy và trung thành, không có ý định nhảy việc, nhất là gặp công việc đúng sở trường của bản thân. Bằng cách này, tôi e rằng sếp sẽ nghĩ rằng tôi nhu nhược, đồng nghiệp cũng vì vậy mà coi thường tôi. Hay là sếp không thích nhân viên làm việc tận tụy như tôi mà chỉ thích nhân viên có cá tính, sẵn sàng chống đối mình? Các bạn rảnh rỗi thì góp ý, cho tôi vài lời khuyên và phân tích với nhé. Tôi rất biết ơn.

Hoàng

Thứ Ba, 26 tháng 7, 2016

Tôi và bạn trai quen nhau từ hồi tôi còn học cấp ba, lên đại học tôi học gần công ty anh nên hai đứa bắt đầu trò chuyện nhiều, tìm hiểu và yêu nhau tính đến nay cũng gần 4 năm. Bạn trai rất chiều chuộng tôi, muốn gì anh đáp ứng nhưng có một điều tôi không thích ở anh là với ai anh cũng hiền, hiền sai chỗ nên bị nhiều người lừa. Nhưng con người ai chẳng có khuyết điểm nên tôi cũng không phàn nàn.

Anh có một đứa em gái nuôi, cô ta cứ gọi anh là anh trai, lâu rồi anh cũng chịu, coi cô ta như em gái. Họ cùng quê nên quen nhau đã lâu. Từ khi mới quen anh được ba tháng tôi đã không ưa cô ta rồi, vì em gái nuôi hay bạn bè gì thì cũng đừng có làm phiền anh quá đáng, biết anh có bạn gái thì phải giãn ra, còn cô ta thì không. Cô ta lúc đầu giả bộ thích tôi, chị này chị kia rồi kiếm cớ nhờ vả bạn trai tôi nhưng lâu rồi cũng lộ bộ mặt thật, tôi và cô ta ghét nhau ra mặt. Hai lần tôi đề nghị chia tay bạn trai cũng vì cô ta cứ bám lấy anh, anh lại luôn coi cô ta là cô em gái ngây thơ nên không đề phòng. Tôi đến bực. Bạn trai nhiều lần đưa tôi đi chơi nhưng tôi không đi nếu hôm đó có mặt cô ta. 

Yêu nhau lâu chúng tôi đã tính đến chuyện hôn nhân, bố mẹ hai bên đã nói chuyện rồi nhưng khi cô ta biết được thì bù lu bù loa lên khóc lóc, nói anh bỏ cô ta đi, cô ta yêu anh mặc dù anh nói không có tình cảm. Rồi cô đòi tự tử nhưng lại nhập viện vì cảm cúm. Đỉnh điểm là hôm sinh nhật, cô ta mời anh, hôm đó anh tính đưa tôi đi nhưng tôi bận, cũng giận bạn trai vì vài chuyện nên đã không đi. Tối hôm đó đến 12 giờ tôi chưa thấy tin gì từ bạn trai, lo lắng vì bình thường anh hay nhắn tin cho tôi trước khi ngủ, chờ mãi không thấy gì nên tôi cũng ngủ luôn.

Sáng hôm sau tôi nhắn tin cho em trai anh hỏi anh đâu, hôm qua mấy giờ đưa anh về thì em trai nói hôm qua bận nên không đi sinh nhật được. Tôi gọi điện cho anh, anh cũng muốn gặp tôi, nghe cả giọng cô ta khóc là tôi biết có chuyện rồi. Đến nhà trọ cô ta, tôi thấy anh tái mét còn cô ta khóc thút thít, nói anh lấy đời con gái của cô ta rồi giờ phải cưới. Tôi không nghĩ ngợi gì, tát cho cô ta một cái. Anh định can thì bị tôi mắng: "Tôi và cô ta ai quan trọng hơn”, thế anh mới im.

Anh nói không nhớ gì, tôi chỉ cười nhạt nhìn anh nghi ngờ nhưng cuối cùng nghe anh nói cũng thuyết phục nên tôi thôi. Tôi nghi cô ta dàn dựng chứ bạn trai tôi say thì làm gì được, anh mỗi khi say chỉ có ngủ. Sau đó mấy hôm cô ta cắt tay tự tử, tôi nghe em trai anh kể thì cô ta chỉ xước tay như mèo cào chứ không vào mạch, đến viện truyền vì không chịu ăn.. Anh muốn đi thăm vì lo cô ta chết thật. Tôi nói với anh: "Một khi anh đã đi thì đừng gặp tôi. Tôi và cô ta ai quan trọng hơn? Nếu anh chọn cô ta thì biến khỏi đời tôi, còn muốn lấy tôi thì không được gặp cô ta”, anh không gặp cô ta từ hôm đó.

Không thấy anh đến thăm, cô ta về quê ăn vạ bố mẹ nên họ lên đây nói chuyện với bố mẹ anh đòi cưới. Anh nói không cưới vì chẳng có tình cảm nam nữ gì cả. Chuyện hôm đó cũng mờ nhạt lắm, anh không nhớ gì, vì thế tôi bắt anh trước mặt họ phải nói thẳng, từ bỏ cô ta, không hề có tình cảm gì. Tối hôm sau, họp mặt hai gia đình, anh cũng làm như tôi bảo và nói bị cô ta gài chứ say không nhớ thì sao làm được, thêm nữa cô ta tỉnh nên nếu không có ý gài thì có thể đẩy anh ra nhưng cô ta không làm. Anh cũng muốn mối quan hệ anh em kết nghĩa của họ chấm dứt tại đây, mong cô ta đừng làm phiền anh. Tôi cũng chẳng thương tiếc, mắng cô ta một trận cho hả nỗi uất ức mấy năm qua, không văng tục, chỉ nói ý thôi nhưng cũng đủ để cô ta và cha mẹ phải xấu hổ rồi. Bố mẹ cô ta chỉ biết ngồi im, không lên tiếng rồi kéo con gái về.

Tôi chấp nhận mang tiếng khi làm người khác bẽ mặt, nhưng nghĩ cô ta bị vậy cũng đúng. Chuyện từ hôm anh say qua đêm với cô ta tôi đã mất tình cảm với anh rồi. Tôi không còn muốn lấy anh nữa, chẳng biết sao từ ngày hôm đó tôi thấy chán nản, thất vọng. Trong đầu luôn nghĩ anh mà không thay đổi thì sự cố này sẽ không phải là duy nhất, tôi không muốn kết hôn lại phải mệt đầu vì chồng. Giờ tôi chỉ biết thở dài, chẳng thiết làm gì, nhẫn đính hôn đã đeo nhưng tôi chẳng chờ đón, mong ngóng đến ngày kết hôn gì cả. Yêu anh nhưng nghĩ đến chuyện lấy anh thì tôi giờ đây lại thấy còn quá sớm.

Vân

Tôi lập gia đình được 4 năm, cuộc sống vợ chồng bình thường trôi qua, có một bé trai 4 tuổi. Tôi không dám tự hào mình tài giỏi hay nhan sắc nhưng cũng là người phụ nữ nhiều người muốn có. Tôi là kế toán một công ty cổ phần, có học thức. Chồng hơn tôi hai tuổi ở nhà kinh doanh. Người thứ ba là một người bằng tuổi tôi. Quen chồng, lấy anh bao nhiêu năm nhưng chưa bao giờ tôi thấy mình yêu anh nhiều cả. Khi chuẩn bị lấy nhau tôi từng hủy bỏ đám hỏi vì chưa sẵn sàng và cũng vì không chắc chắn mình yêu anh, rồi vẫn quyết định lấy vì nghĩ lấy một người yêu mình là quá đủ cho một cuộc hôn nhân. Anh yêu tôi nhiều hơn tất cả những gì anh có, chăm sóc và lo lắng cho tôi từng chút một.

Cuộc sống cứ thế trôi qua và anh vẫn nói tôi sống với anh vì trách nhiệm, vì có đứa con nên phải cố gắng sống. Anh ghen tuông vô lối, luôn kiểm tra điện thoại, km xe, giờ đi giờ về. Anh ích kỷ khi tôi tham gia các buổi liên hoan, khó chịu khi tôi về muộn, cuộc sống mệt mỏi cứ diễn ra, tôi quyết định ly hôn. Anh không đồng ý, làm mọi cách níu kéo, lôi bố mẹ hai bên vào cuộc, cuối cùng tôi cũng thua, không thể dứt ra được. Tôi thấy ngột ngạt, đi làm nhưng nhiều lúc không muốn về, không bỏ bê nhưng thực sự thấy buồn chán. Tôi vẫn chu toàn mọi chuyện gia đình, con cái nội ngoại hai bên nhưng sợ mỗi khi anh muốn gần gũi, tôi tìm mọi cách tránh né, luôn kêu mệt hoặc cố gắng tránh anh.

Tôi độc lập về kinh tế, không phụ thuộc vào anh. Khi hai vợ chồng nói chuyện tôi luôn nói sống thế này cả hai cùng mệt mỏi, anh hãy tìm người khác đi, người ta sẽ yêu anh hơn, làm cuộc sống của anh bớt khổ. Anh luôn nói không làm được điều đó, câu chuyện lặp đi lặp lại, cãi vã có, không nói chuyện với nhau có. Tôi đã cố mà sao không thể dành cho chồng tình cảm. Tôi biết mình sai khi kết hôn với anh nhưng cũng cố giải thoát cho anh khỏi cuộc hôn nhân này, cho cả anh và cả tôi nữa. 4 năm lấy nhau thì gần 3 năm cuộc sống như vậy xảy ra. Anh nói tôi phải nghĩ cho con, gia đình ly tán con sẽ khổ.

Anh nói đúng, không sai câu nào cả, nhưng tôi mới 29 tuổi, sống cuộc sống không mong chồng về, luôn muốn chồng đi công tác xa, không muốn trả lời hay nghe điện thoại của chồng, tôi ích kỷ khi chỉ nghĩ cho mình. Tôi yêu con hơn tất cả nhưng cũng buồn cho cuộc sống không có tình cảm với chồng. Tôi và chồng nhiều khi chỉ nói chuyện công việc xong rồi thôi, anh nói vấn đề khác là tôi im lặng. Tôi đi làm xa nhà 10km, gần đây thay số điện thoại nên cài lại tài khoản mạng xã hội, tôi hay dùng mạng xã hội nhưng không để chế độ công khai. Gần đây tôi nhận được nhiều lời mời kết bạn và trong đó có một người đàn ông, là người thứ ba trong quan hệ vợ chồng tôi. Tôi đã chọn nói chuyện với người ấy.

Tôi mải mê nói chuyện suốt ngày, đơn vị người ấy gần chỗ tôi làm, người ấy ít nói, hiền lành. Tôi chỉ nghĩ mình cần có một người bạn để chia sẻ, chính bản thân cũng không ngờ rằng mình yêu người ta. Người ấy hẹn gặp nhiều lần, né tránh mãi rồi tôi cũng gặp, rồi lại quyết định thôi, tôi biết mình sai khi trao tình cảm cho người ấy khi vẫn sống với chồng. Người ấy có gia đình, qua tìm hiểu tôi cũng biết người ta không yêu vợ. Tôi đã đọc những tin nhắn của vợ chồng họ, nghe những cuộc điện thoại của họ, mỗi cuộc nói chuyện là một lần cãi vã.

Qua lời người ấy nói tôi hiểu vợ chồng họ không thể dung hòa, hai tính cách trái ngược. Qua bạn bè người ấy tôi cũng biết chị vợ là một người làm cho chồng luôn mệt mỏi, người ấy ở Nam Định nhưng đơn vị ở Hà Nội nên ít về. Cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc nên người ấy cũng cô đơn. Tôi đã cố chấm dứt tất cả, không người phụ nữ nào đi ngoại tình lại đúng. Không biết bao nhiêu lần chấm dứt nhưng không thể, chúng tôi cứ dính vào nhau bất cứ khi nào rảnh. Người ấy nói quá yêu tôi, mong tôi đừng xa, mãi mới tìm được người tâm đầu ý hợp; muốn cả hai cùng giải quyết chuyện gia đình để xây dựng lại hạnh phúc.

Các bạn có thể đang nghĩ chúng tôi là những kẻ tồi tệ, bản thân tôi cũng thấy thế. Đàn ông ong bướm là chuyện đơn giản, tôi đã thử người ấy nhiều lần. Rồi cũng đến ngày tôi và người ấy gần gũi, tôi đã nói nếu mình mang bầu thì tính sao, rồi nhận ngay câu trả lời từ người tình: Để đẻ chứ tính sao. Tôi im lặng vì biết chẳng bao giờ mình mang thai cả, đó chỉ là một trong những phép thử tôi dành cho người ta. Tôi biết để ly hôn sẽ khó khăn vô cùng, kèm theo những phản ứng tiêu cực từ phía chồng mình. Người tôi yêu cũng chẳng giàu sang gì, hình thức có khi không bằng chồng tôi nhưng luôn hiểu tôi muốn gì, không nói nhiều nhưng cũng đủ để tôi thấy ấm áp khi ở bên.

Xa người tình tôi nhớ điên dại, cuối tuần người ta về nhà là tôi khó chịu nhưng bản thân không dành thời gian cho họ được nên không dám giữ, chỉ cần có thời gian và nói ở lại là chắc chắn người ấy ở lại bên tôi. Tôi từng dè bỉu, khinh miệt những người như mình, mỗi lần gặp nhau là tôi lại nói mình là đứa không ra gì, ngày nào tôi cũng nghĩ đến vấn đề đấy, tự trách bản thân, thấy mình có lỗi với gia đình nhưng vẫn cứ lún sâu vào. Người ấy im lặng và bảo chuyện gì đến sẽ đến, đã xác định bước đi thì không được ngoảnh lại. Chúng tôi đều là những kẻ đáng bị khinh bỉ. Tôi phải làm sao đây?

Ngọc

Mình là Hà, đang sinh sống và làm việc tại Mỹ. Gần đây em gái ở Việt Nam hay gọi điện sang nhắc mình giới thiệu cho một anh bạn trai người Mỹ vì trong mắt nó các anh Tây ai cũng đẹp trai, tài năng và tâm lý với vợ hoặc người yêu. Nó còn phán một câu xanh rờn: “Yêu trai Tây bây giờ đang là mốt”. Mình đã dành cả tiếng đồng hồ để phân tích rõ việc có bạn trai Tây thì được và mất gì; đến khi mình nói xong cô nàng có vẻ không còn hào hứng nữa. Từ cuộc nói chuyện đó, mình nảy ra ý định viết bài này để chia sẻ đôi điều với các bạn gái Việt đang mơ ước có người yêu hoặc chồng Tây. Bài viết của mình không nhằm đánh giá và phán xét gì cả mà chỉ mong góp một tiếng nói để giúp các bạn gái (nhất là các em ở độ tuổi mới lớn) bớt mơ mộng và suy nghĩ thực tế hơn.

Không phải cứ trai Tây là đẹp: Trong thời gian học tập và làm việc tại Mỹ, mình đã tiếp xúc với rất nhiều bạn học hoặc đồng nghiệp nam là người Mỹ hoặc Tây Âu, thấy rằng trai Tây cũng có rất nhiều người không được bắt mắt về ngoại hình mặc dù có đủ các yếu tố như mắt xanh, mũi thẳng, da trắng. Ngay cả các chàng trai mà mình đánh giá là bạch mã hoàng tử thì gái Mỹ lại coi là rất bình thường. Cái này phụ thuộc vào nhãn quan của mỗi người; thông thường những gì mới mẻ, lạ lẫm thường được coi là hấp dẫn (giống như việc các anh Mỹ trắng thích các cô châu Á da đen cháy chẳng hạn). Mình nhìn nhiều thành quen nên giờ có gặp trai Tây đẹp cũng thấy rất bình thường.

Bên cạnh đó, nhiều bạn không biết rằng người phương Tây trưởng thành sớm nên lão hóa cũng rất sớm. Trong vài năm ngoại hình của một chàng Tây đẹp trai có thể sẽ thay đổi (theo chiều hướng tiêu cực) rất nhanh. Mình quan sát thấy rằng trai Tây 30 tuổi thường nhìn già dặn hơn trai châu Á 30 tuổi. Đến tuổi 40 - 50 thì sự khác biệt này càng lớn. Với các cô nàng yêu bằng mắt thì cơ bản sẽ dễ thất vọng vì ngoại hình của bạn trai hoặc chồng Tây thường “hao mòn” rất nhanh qua năm tháng. Người châu Á nhẹ cân thấp bé nhưng được một ưu điểm mà người nước ngoài rất ghen tỵ là trẻ lâu (bạn bè mình người Mỹ cũng thừa nhận như vậy).

Không phải cứ lấy trai Tây sẽ có con lai đẹp như tranh vẽ: Tháng trước mình có đến thăm một chị bạn lấy chồng Mỹ, có một con gái 2 tuổi. Lúc chưa nhìn thấy bé thì mình tưởng tượng chắc bé phải đẹp như thiên thần, nhưng mà lúc nhìn thấy thì hơi… thất vọng. Bé thừa hưởng nước da trắng và mái tóc vàng của bố nhưng lại được di truyền đôi mắt đen một mí với cái mũi tẹt của mẹ nên nhìn thực sự không được bắt mắt cho lắm. Sau lần đó mình cũng gặp thêm mấy trường hợp con lai khác, đẹp cũng có mà xấu cũng có; nói chung cũng may rủi lắm các bạn ạ.

Không phải cứ là bạn trai Tây thì sẽ “tâm lý” hơn bạn trai Việt: Nhiều bạn nữ nghĩ rằng ở bên cạnh bạn trai Tây các bạn sẽ được quan tâm, chiều chuộng, được tận hưởng cảm giác thoải mái, tự do, không bị bó buộc; cá biệt có bạn còn nghĩ rằng mình sẽ được bạn trai dẫn đi ăn trong các nhà hàng sang trọng, được du ngoạn khắp nơi hay được tặng quà đắt tiền. Vế đầu thì mình không bàn vì cơ bản ai cũng biết là người phương Tây họ tôn trọng tự do cá nhân, tôn trọng phụ nữ và ghét bị gò ép trong chuyện tình cảm, nhưng đến vế sau thì mình hoàn toàn không đồng tình. Người phương Tây rất sòng phẳng chuyện tiền nong nên kể cả có yêu nhau thì khi đi ăn hay đi chơi bạn trai Tây vẫn muốn rành rọt, sòng phẳng chia đều 50-50. Nếu như có dịp nào đó bạn trai Tây mời và trả tiền thì bạn gái Việt Nam nên biết ý mà mời lại vào một dịp khác để có qua có lại (bạn trai Tây cũng sẽ kỳ vọng điều đó). Sự sòng phẳng này cơ bản là tốt song đôi khi nó cũng có thể làm mất đi phần nào sự lãng mạn trong tình yêu.

Khi mình kể với mấy cậu bạn thân người Mỹ về việc con trai Việt có thể nhịn ăn nhịn tiêu để mua quà hay dẫn bạn gái đi chơi, hoặc dãi nắng dầm mưa đưa đón bạn gái thì tất cả đều cười ồ lên và phán là “Bullshit” (vớ vẩn). Theo mình nghĩ thì bạn trai Tây có thể đem lại sự bay bổng, lãng mạn hay cảm giác tự do, thoải mái trong tình yêu, nhưng sự tận tụy, chăm lo cho người yêu không thể nào bằng các bạn trai Việt Nam được. Bạn trai Tây không bao giờ có khái niệm là phải hy sinh cho người yêu bao giờ. Thêm vào đó, trai Việt hiện nay tư tưởng ngày càng tiến bộ và cởi mở; nhiều anh cũng lãng mạn chẳng kém gì trai Tây đâu.

Không phải chồng Tây nào cũng chăm làm việc nhà hơn chồng Việt: Ở trời Tây cũng có rất nhiều ông chồng Tây sống bê bối, luộm thuộm và lười biếng chứ không riêng gì Việt Nam đâu. Mình ở bên này thấy rất nhiều trường hợp các bà vợ châu Á vẫn phải lo toan việc nhà mà không được chồng giúp đỡ. Đối với các ông chồng làm mọi việc nhà từ A-Z cho vợ thì các bạn cũng nên hiểu rằng việc nhà ở nước ngoài khác xa việc nhà ở Việt Nam. Thực tế trong gia đình họ dùng nhiều máy móc để tiết kiệm thời gian. Chồng Tây không rửa hàng đống bát đĩa xoong nồi mà họ chỉ đơn giản là xếp cái đống hỗn độn đó vào máy rửa rồi bấm nút (hết 5 phút là cùng). Chồng Tây không chổng mông lên giặt hàng đống quần áo, chăn màn, tã lót mà họ chỉ đơn giản là gom cái đống đấy lại, bỏ vào sọt rồi đợi cuối tuần cho vào máy giặt.

Chồng Tây không phải hộc mặt lau nhà từ tầng 1 đến tầng 4 tầng 5 như bên Việt Nam mà họ chỉ đưa máy hút bụi đi hút ở phòng khách, nhà bếp hay phòng ngủ (thậm chí có nhà còn quy định là phòng của ai thì người nấy dọn). Chồng Tây không phải dành cả tiếng đồng hồ để nấu ăn phục vụ vợ con mà cơ bản họ chỉ làm mấy động tác rất đơn giản như nướng, đút lò hay áp chảo. Đồ ăn sẵn bên này rất nhiều nên việc nấu ăn các món Âu thường rất đơn giản. Liệt kê như vậy để thấy rằng những chị em nào có chồng Việt làm một số hoặc tất cả những việc trên đang là những người vợ hạnh phúc nhất thế gian rồi đó vì việc nhà ở Việt Nam vất vả và tốn thời gian hơn ở nước ngoài rất nhiều. Song nói ngược lại thì các ông chồng Việt Nam cũng nên thấu hiểu và san sẻ việc nhà với vợ nhiều hơn nữa.

Không phải cứ là chồng Tây thì sẽ chung thủy, hết lòng vì vợ con: Bạn nào có suy nghĩ cho rằng chồng Tây ai cũng mẫu mực và chung thủy thì mình khuyên là các bạn nên xem show truyền hình “The Moments of Truth” của Mỹ. Hầu hết các vị đàn ông tham gia show này đều thừa nhận đã hoặc đang có các mối quan hệ ngoài hôn nhân. Cá biệt có một anh chàng trẻ tuổi còn thú nhận là đã ngủ với hơn 1000 phụ nữ, kể cả trong giai đoạn quen cô bạn gái hiện tại của anh ta. Đối với câu hỏi “Anh có thấy vợ/ bạn gái anh hấp dẫn không” hoặc “Anh có xác định sẽ gắn bó với cô ấy trọn đời hay không” thì câu trả lời đa số là không. Vẫn biết show truyền hình này cũng chỉ xoáy sâu vào yếu tố giật gân gây sốc nhưng mình nghĩ ở một khía cạnh nào đó thì nó cũng phản ánh được một cách chân thực góc khuất trong đời sống hôn nhân tại Mỹ nói riêng và các nước phương Tây nói chung.

Mình có hỏi một số anh bạn Mỹ thì biết rằng khái niệm “chung thủy” đối với họ là tôn trọng luật hôn nhân, không cặp bồ bên ngoài, nhưng có một điều rất đáng lưu tâm là họ vẫn coi tình một đêm có thể chấp nhận được vì suy nghĩ rất thoáng về việc sex để thỏa mãn sinh lý chứ không dan díu yêu đương. Trên thực tế, trai Tây đi bar gặp và lên giường với một cô gái là chuyện hoàn toàn bình thường, miễn là sau lần đó hai người không dính dáng đến nhau. Một ông chồng vẫn được coi là chung thủy ngay cả khi đã tình một đêm với một cô gái khác miễn là anh ta vẫn yêu thương và chăm sóc vợ con.

Nhận thức của chồng Tây về vai trò của người đàn ông trong gia đình cũng rất khác. Hầu hết các ông chồng Tây đều không coi mình là trụ cột gia đình để gánh vác những việc lớn mà họ chỉ xem mình là bạn đồng hành, cùng san sẻ trách nhiệm một cách bình đẳng với người vợ. Cho nên các bà vợ không giỏi giang (đặc biệt là những người không có công việc ổn định) thường thấy áp lực đè nặng. Số ít các ông chồng tự coi mình là trụ cột gia đình thì vô cùng gia trưởng và độc đoán.

Không phải cứ có chồng hoặc bạn trai Tây là khoản sex sẽ thăng hoa: Mình nghĩ đây là phần trọng tâm mà nhiều người mong chờ nhất. Nói thực với các bạn, trong số các anh mà mình từng hẹn hò thì anh có "kém nhất" lại là một chàng Mỹ đẹp trai cao 1,92 (đến giờ mình vẫn thấy khó tin và buồn cười). 

Trai Tây không phải ai cũng giỏi trong chuyện ấy. Từ trải nghiệm của bản thân và qua trao đổi với các cô bạn người Mỹ thì mình thấy rằng trai Tây cũng có rất nhiều anh chàng vụng về. Đối với những anh chàng có kỹ thuật xuất sắc thì các bạn cũng nên hiểu rằng những người này một là đã tham khảo nhiều “tư liệu”, hai là đã qua “thực hành” rất nhiều, bởi vì kỹ thuật không tự nhiên mà có (đây là điều mà hai chị bạn người Mỹ của mình tâm sự). Nếu bạn không thoải mái với việc bạn trai Tây đã “thực hành” với những người con gái khác (thậm chí nhiều trường hợp còn tiếp tục chung đụng với những người khác sau khi có bạn gái) thì mình khuyên là các bạn nên cân nhắc lại việc tiến đến với trai Tây.

Trên đây chỉ là một vài chia sẻ của mình, có thể có những điểm chưa thực sự làm hài lòng mọi người nhưng điều quan trọng là mình mong muốn giúp các em gái trẻ tuổi có được cái nhìn chân thực hơn về đàn ông phương Tây, tránh tư tưởng mơ mộng yêu trai Tây bằng mọi giá.

Chọn chồng phải chọn cả mẹ chồng, đây là điều tôi đã ngộ ra được khi bắt đầu quen anh, mối tình 5 năm. Quen anh là chuỗi ngày vui vẻ, bên anh tôi xóa hết mọi muộn phiền nhưng con cái không được chọn cha mẹ, mẹ anh gây ra nợ nần để anh gồng gánh, cứ thế mỗi năm con số nợ lại càng tăng thêm khi một người trả một người gây nợ. Sức anh có hạn không thể trả hết, hàng ngày đi làm quần quật tối về lo tính tiền nợ, tôi biết anh khổ tâm, bề ngoài vui vẻ cười nói thế thôi chứ nỗi buồn anh giấu kín.

Anh đẹp trai, tử tế, hiền lành, sống chan hòa tình cảm, có lẽ khó kiếm được người thứ hai như anh. Hai năm trở lại đây anh dẫn tôi về ra mắt, làm quen với gia đình tôi mới nhận ra được tính cách của mẹ anh, thực sự rất thất vọng. Bác không biết thu vén gia đình, chỉ nói ngọt ngào để đi mượn nợ, quen với nhiều người đàn ông để nhờ vả tiền bạc. Bác còn mượn tiền tôi, chỉ là hai triệu, lúc mượn hứa hẹn đủ kiểu, nhưng đến giờ không thấy bác nói gì, tôi ngầm hiểu không đòi. Tôi giấu anh về việc này, không muốn anh buồn thêm, bác còn mượn tên tôi để đi mượn ở nhiều nơi khác, tôi quá đau lòng, nghĩ mình bị lợi dụng.

Tuổi xuân con gái có thì, tôi không thể cưới khi mẹ anh như thế, chưa cưới lòng tôi đã không còn kính trọng bác, vẫn giữ lễ phép nhưng không trò chuyện nhiều. Bàn bạc với anh về nợ nần anh nói sắp hết rồi, tôi biết anh chỉ an ủi, nói ra sợ tôi chia tay. Nhiều đêm nằm suy nghĩ, cả đời anh trả cũng không hết nợ cho mẹ, vậy tôi phải làm sao, cưới rồi ở riêng là điều không thể, kinh tế không cho phép. Tình yêu của tôi là hàng ngày hy vọng gia đình anh trả hết nợ. Các bạn nên nhìn vào tôi để khi mới quen ai thì tìm hiểu kỹ, đừng để quen lâu rồi không thể dứt ra được. Quen anh nhưng thực sự người mình cưới là mẹ chồng, nhà chồng, không thể biết khổ vẫn đâm đầu vào, xưa rồi việc chỉ cần tình yêu thôi là đủ. Trải lòng của tôi là thế, mong các bạn chia sẻ.

Hằng

Anh à! Năm nay chúng mình đều ngoài 30 hết rồi, mấy hôm trước lúc rảnh rỗi lên mạng đọc báo em tình cờ xem được mục bói vui, người ta nói nếu tay bạn có đường tình duyên với nhiều đường ngắn song song chứng tỏ bạn là người yêu đơn phương. Em mỉm cười một mình, không lẽ đúng vậy chăng? Chúng mình quen nhau tính ra đã hơn 6 năm, vậy mà số lần gặp nhau chắc đếm được trên hai bàn tay. Nhiều người biết sẽ nghĩ em ngốc nhưng vì sao em lại tin, lại chờ đợi và hy vọng vào một mối quan hệ không rõ ràng như vậy? Chỉ có em mới hiểu.

Anh gặp em lúc vừa ly hôn vợ trong khi em vẫn còn là cô gái độc thân vui tính, em hoàn toàn có cơ hội đúng không? Vậy tại sao sau từng ấy năm tình cảm của chúng mình vẫn không phát triển được? Do anh vẫn còn buồn vì mối quan hệ cũ tan vỡ hay tại em kém cỏi, vô duyên nên anh chẳng thể yêu? Lúc đầu em cứ tưởng vì xa mặt cách lòng nhưng giờ đã hiểu, chúng mình ít có cơ hội gặp nhau vì anh phải đi làm xa. Sau gần một năm xa cách hôm nay anh tới gặp em chưa đầy 10 phút đã đứng dậy ra về. Khoảng cách giữa chúng mình quá lớn, đó không phải là không gian hay thời gian mà là khoảng cách giữa hai tâm hồn. Anh là người không nói, không nghe lại chẳng có hành động gì để em biết anh muốn ở bên em dù lúc nào cũng nói nhớ và cần em.

Em nghĩ cho dù tình bạn hay tình yêu cũng phải có sự tới lui thăm hỏi và phải nói chuyện được với nhau thì tình cảm đó mới tồn tại lâu dài. Những khi em quan tâm hỏi han này nọ anh chỉ ậm ừ hoặc miễn cưỡng trả lời cho qua, anh cũng chịu khó hỏi em cái này cái kia nhưng sau đó phải hỏi lại nhiều lần vì chẳng nhớ em vừa trả lời những gì, hỏi cho có chuyện để nói thôi chứ chẳng quan tâm. Hết lần này tới lần khác anh gọi điện thoại, nhắn tin hẹn hò này nọ nhưng rồi không thấy đâu, cũng không buồn báo một câu để em khỏi đợi.

Nhiều khi nghĩ, hay tại em nhạt nhẽo, vô vị, chẳng biết lời ngon tiếng ngọt như bao cô gái khác (cứ gặp là hay than phiền đủ thứ rồi nói chuyện tào lao) làm anh chán? Anh à, em không phải con người quá nhàm chán như thế đâu, chỉ vì giữa chúng mình chẳng tìm ra chuyện gì để nói được với nhau nên em đành làm vậy cho đỡ ngượng ngùng. Em chẳng trách móc anh đâu, nói ra cho nhẹ lòng vì biết anh có sự lựa chọn cho riêng mình. Em chỉ trách mình sao lại quá thừa kiên nhẫn, chờ đợi từng ấy năm để rồi cuối cùng cái nhận được là sự tổn thương và cảm giác hụt hẫng. Em khờ lắm phải không anh? Tình yêu đơn phương của em, chúc anh luôn bình an và hạnh phúc. Tạm biệt anh.

Hồng

Thứ Hai, 25 tháng 7, 2016

Tôi 35 tuổi, có một gia đình hạnh phúc với 2 con. Chồng hơn tôi 5 tuổi, rất đẹp trai, kiếm được tiền nên tôi lo anh ra đường "mèo mỡ". Tôi chỉ ở nhà nội trợ, hơi béo một chút (khoảng 65kg, cao 1,55 m), vì vậy tôi quản lý anh rất chặt chẽ, bao nhiêu tiền lương của anh tôi giữ hết, chỉ đưa anh mỗi tuần vài trăm nghìn tiêu vặt. Anh kiếm được mỗi tháng 50-100 triệu, về nhà cũng giúp đỡ vợ việc gia đình, đưa đón các con đi học.

Gần đây tôi thấy chồng thường về muộn, đôi khi gọi điện không nghe máy, rất lâu sau mới gọi lại, chuyện sex cả năm được đôi lần, anh lấy lý do muốn nằm đất cho mát nên không ngủ trên giường với tôi. Rồi điều tôi lo lắng cũng đến, tôi phát hiện ra anh ngoại tình với người yêu cũ cả năm nay rồi, cô ta đã ly dị chồng và cũng có một con, cô ta không yêu anh vì tiền bởi cũng có nhà và xe riêng. Bằng tuổi anh nhưng cô ta khá xinh và thân hình đẹp vì chịu khó tập gym, hóa ra họ vô tình gặp lại nhau ở trung tâm tập gym và có quan hệ, thảo nào anh chăm tập gym và chăm đón con như thế để tranh thủ ở bên cô ta.

Tôi căm ghét người phụ nữ này, ngày xưa anh bắt cá hai tay, tôi là người được anh lựa chọn, vậy mà bây giờ... Tôi đề nghị có buổi nói chuyện với anh, nào ngờ anh thú nhận ngay, xin lỗi và nói rằng từ lâu đã không còn yêu tôi nữa, anh đề nghị ly hôn, tài sản chỉ có ngôi nhà chung anh sẽ để lại cho tôi, còn công ty là của anh thì anh sẽ tiếp tục làm và chu cấp cho hai con. Các con ai nuôi tùy tôi quyết định, nhưng anh đề nghị để anh nuôi vì tôi không có việc làm, anh bảo sẽ cho tôi khoảng 500 triệu đồng để tự tìm một công việc gì đó kiếm ra tiền và sẽ giúp đỡ tôi đến khi nào tôi có việc làm.

Tôi đau đớn quá, muốn kiện cho hai con người đó vào tù, tôi phải làm gì đây, ở tuổi tôi đi xin việc ai sẽ nhận nữa?

Phượng

Gửi chồng, người viết bài: "Cô gái bị tôi cưỡng đoạt đã công khai video cho chồng xem". Thật không khó để em nhận ra người viết bài này là anh. Em như người điên, muốn cào xé anh ra từng mảnh khi xem đoạn video đó. Anh biết em căm phẫn đến mức nào không? Lúc đó trước mắt em toàn màu đen, đi ngoài đường em muốn nhào đầu vào xe tải chết cho xong, nhưng em làm vậy thì khác gì anh, chỉ sống cho bản thân mà không nghĩ đến các con. Ở với nhau ba mặt con còn vui sướng gì nữa mà anh cam tâm làm điều sai trái như vậy? Anh định lẩn trốn mẹ con em đến bao giờ khi không hề nghe em gọi và bỏ nhà đi suốt một tháng nay? Anh có nghĩ đến mẹ con em không?

19 năm đâu ngắn anh nhỉ? Vợ chồng hết tình còn nghĩa mà anh. Con gái lớn chúng ta đang tuổi ăn tuổi lớn anh không nghĩ cho em cũng phải nghĩ cho con chứ. Em tìm anh suốt một tháng nay hết cách rồi. Trong mấy ngày buồn bã em lướt web đọc báo và vô tình đọc được bài viết của anh, nghĩ đó là anh cho dù bài báo đã thay đổi họ tên nhân vật. Em biết anh, biết rõ bản tính của anh khi làm vợ anh suốt 19 năm qua, anh chí thú làm ăn và lo lắng cho mẹ con em, không đam mê gái gú đàn đúm nhậu nhẹt, điều đó làm em rất yên tâm. Chúng ta đã bên nhau chứng kiến từng ngày con khôn lớn. Tuy nhiên gần một năm trở lại đây em biết tình cảm của anh có hướng thay đổi kể từ ngày anh gặp người phụ nữ ấy. Người ta có gia đình và hai con nhỏ nhưng vô cùng xinh đẹp và quyến rũ, lại tài năng, có học thức. Em biết điều đó nên âm thầm thay đổi bản thân để anh suy nghĩ lại mà đừng dại dột. Thế nhưng mọi nỗ lực của em đều thành vô nghĩa.

Người phụ nữ ấy có gia đình hạnh phúc và rất trí thức, các con cô ấy còn quá nhỏ, chúng chỉ mới 4 - 5 tuổi đầu làm sao sống được cảnh thiếu bố và mẹ. Kể cả gia đình chúng ta, anh cư xử như vậy nếu biết thì con gái lớn sẽ nghĩ như thế nào về bố nó đây? Từ ngày cô ấy nhập viện, em đã gắng gượng vì anh và gia đình chúng ta để thăm nom và chăm sóc cô ấy. Em từng nhắc khéo anh là “Em coi cô ấy như em gái” để anh không làm điều gì có lỗi, thế mà... Anh có bao giờ thấu nỗi đau của người làm vợ làm mẹ không? Anh bỏ luôn ngoài tai lời em nói, em hận anh lắm. Anh không chỉ giết chết gia đình người ta mà còn giết chết dần đời vợ anh đấy. Nếu phải hạ mình quỳ lạy để vợ chồng cô ấy tha thứ thì em cũng bằng lòng vì anh mà làm vậy, thậm chí bán cả gia sản để bồi thường để anh không phải đi tù vì tội hiếp dâm và hành hung người khác.

Cô ấy có tội tình gì, cô ấy rất tốt với gia đình mình mà anh, thậm chí nếu không nói vợ chồng cô ấy là ân nhân giúp gia đình mình dạy và định hướng các con chúng ta. Anh thừa biết con gái lớn chúng ta quý cô ấy đến mức nào. Ngày nào con bé có thời gian đều mang tập qua nhà cô ấy để học và con mình còn thần tượng cô ấy nữa: “Mai này con lớn lên sẽ học giỏi giống dì Hà nha mẹ”. Nghe con nói mà xé cả lòng. Giờ anh ở đâu, em không muốn gia đình mình tan nát, muốn chúng ta phải cùng giải quyết vấn đề, đừng trốn tránh nữa. Em tin vợ chồng cô ấy sẽ bỏ qua chuyện này mà không làm lớn chuyện, không ai “vạch áo cho người xem lưng”. Em biết tính cô ấy rất lương thiện và khoan dung vì cô ấy từng nói “Sống ở đời cần có sự yêu thương và tha thứ”, cô ấy nói câu này lúc ngồi thiền ở bệnh viện khi em qua thăm.

Giờ cô ấy đã tỉnh và ăn được rồi nhưng không muốn tiếp xúc người ngoài, rất ít nói. Có lẽ cô ấy cần thời gian để bình tâm lại mọi vấn đề vì là người hướng Phật và chồng cô ấy cũng vậy. Em có nghe người chồng ấy nói sẽ bán nhà rồi chuyển nơi khác vì chốn này đã là vết nhơ của đời cô ấy. Em muốn bồi thường những tổn thương cho cô ấy mà anh đã gây ra. Hãy về với em để nói chuyện với người ta, đối mặt mà giải quyết vấn đề, đừng lảng tránh nữa. Em viết thư này rất khổ sở vì không biết đánh máy, phải ra phòng net nhờ người ta đánh giúp và nhờ người ở đó gửi cho tòa soạn, hy vọng anh có thể đọc được bài này mà quay về cùng em vượt qua khó khăn này.

Trang

Tôi đang sống trong sự dày vò của lương tâm, cắn dứt vì đạo đức con người. Tôi quen và lấy chồng sau gần 2 năm tìm hiểu. Khi về làm vợ tôi mới ngờ ngợ chồng có suy nghĩ rất khác người nhưng vì dễ chấp nhận nên cũng không suy nghĩ sâu vấn đề. Khi quen tôi, từ một giáo viên bỗng anh xin nghỉ việc và sau đó làm thêm 2 công việc khác nữa nhưng mỗi công việc không quá 2 tháng, anh nói vận không tốt không đi làm nữa. Tôi độc lập tài chính, tính tính mạnh mẽ và ít chấp nhặt, đồng lương văn phòng không nhiều nhặn gì nhưng đủ để vợ chồng tiêu dùng nên không tạo áp lực cho anh vì biết chồng yếu thần kinh.

Hơn một năm sau tôi có thai, chồng vẫn vậy, tôi một mình tự đi làm lo cho bản thân và cho cả anh, anh vẫn ở nhà không đi làm gì cả. Chồng không giúp gì được cho tôi kể cả tinh thần, tiền tài và thể xác nhưng tôi biết anh có bệnh nên không bao giờ tạo áp lực mà âm thầm chịu đựng. Ngày đi sinh, tôi đau quằn quại, đau từ 22h đến 6h hôm sau mới được đẩy vào phòng sinh. Vào phòng cách ly tôi kiệt sức vì đau cả đêm, đói, đặc biệt rất khát nước, ngay lúc đó tôi ước chồng xuất hiện hay cố tìm cách liên lạc hỏi tôi có cần gì không như những ông chồng khác. Đằng này anh bỏ về nhà ngủ khi tôi chưa sinh và em gái cũng chưa kịp đến thay ca.

Tôi bình an sinh con, từ chi phi sinh nở, ăn uống ngủ nghỉ cũng một tay tôi lo. Sáng sinh con tối tôi đã nhúng nước vì chồng không dậy nổi. Tôi về ngoại ở cữ hết tháng. Trong tháng anh nhậu xỉn, ói đầy nhà ba mẹ tôi. Tôi khom mình lau dọn giặt giũ, thấy anh có phần không ổn trong suy nghĩ tôi khuyên anh đi khám. Tôi tìm bác sĩ giỏi, họ bảo anh bị rối loạn lưỡng cực. Tôi suy sụp nhưng ráng gồng, mua thuốc rồi khuyên nhủ anh uống. Anh chửi bới và vứt thuốc. Tôi lại cố khuyên răn, anh xách đồ bỏ về nhà mẹ đẻ để mẹ con tôi ở dưới ngoại. Thấy tình cảnh như thế, tôi quyết định nương tựa gia đình mình. Anh nhắn tin trách móc đủ điều, sau đó nói muốn ly hôn, rồi lại xin lỗi, trách móc.

Con tôi được 4 tháng anh uống thuốc tự tử. Tôi nói gia đình chồng là anh bị bệnh về thần kinh, nhà anh chỉ ậm ờ thôi. Sau lần ấy anh tỉnh táo hơn chút, tôi cứ thế sống bên ngoại và anh ở bên nội, tuần vợ chồng gặp 2 hoặc 3 lần sum họp cùng con. Bệnh anh ngày càng nặng, gia đình anh hời hợt, tôi lại không bên cạnh, anh nhắn tin chửi rủa, trách móc và xin tôi buông tha, cho anh lối thoát. Nhà tôi có việc xảy ra sát Tết, tôi phải làm quần quật cả công ty lẫn việc gia đình. Anh không hỏi han gì.

Tết đồng nghiệp tôi đến chơi, anh nói với cô bé đó là nếu biết sớm thì lấy cô ấy rồi. Tôi xấu hổ kinh khủng, may mà đồng nghiệp hiểu và thông cảm. Trong lúc du lịch anh lơ ngơ để con ngồi sát mép tháp cách mặt đất 30m, tim tôi như ngừng đập. Từ khi quen đến khi cưới, sinh con giờ đã gần 5 năm, tôi không cầm giữ được đồng tiền nào từ chồng, một mình bươn chải lo toan, tối ngủ sợ chồng phát bệnh làm điều điên rồ. Tôi mệt mỏi và quyết định ly hôn. Tôi bị dằn vặt vì vứt bỏ anh lúc bệnh tật nhưng sợ và cũng không còn đủ sức lo nữa rồi.

Cách đây mấy ngày lại nghe anh thắt cổ nhưng may mắn không chết. Anh tỉnh dậy bấm số điện thoại tôi để gọi, nhà anh đưa anh vào viện tâm thần. Tôi đau đớn cho anh, cho tôi và con. Tôi bị dằn vặt lương tâm và đạo đức của một con người, cố lờ đi để sống, không dám nghĩ về anh vì đau lòng. Nhà anh gọi, nói khi nào anh nhớ con thì cho họ ẵm về cho anh thăm. Tôi từ chối vì sợ, họ có thể về thăm cháu nhưng ẵm đi thì không được. Tôi đúng hay sai, mong các bạn cho tôi lời khuyên.

Nhung

Bài viết theo tháng

Xem nhiều nhất

Đối tác: