Tôi là chủ nhân bài “Vợ hay bới móc mọi chuyện để trách cứ tôi”. Tôi không có ý chỉ trích vợ, chỉ muốn giãi bày chuyện của mình và băn khoăn cho hướng đi sắp tới, mong các bạn có kinh nghiệm sống góp ý cho tôi. Trong các lần cãi nhau gần đây tôi cảm nhận đúng là vợ chán mình. Dù tôi càng cố gắng, sự chán nản của vợ càng tăng như một sự vô vọng kéo dài. Tôi không bồ bịch, không rượu chè lăng nhăng, nhược điểm tính cách của tôi là do lớn lên thiếu cha, mẹ tôi quá mạnh mẽ và độc đoán nên gia đình lệch lạc. Tôi có phần đa nhân cách và không thành đạt trong nghề nghiệp nhưng cũng kiếm được 20 - 30 triệu hàng tháng gửi cho vợ, chỉ giữ lại chút ít ăn trưa.
Tôi hiểu mình không hoàn hảo với nhiều nhược điểm, bù lại tôi cũng có nhiều ưu điểm như chịu khó, tình cảm, luôn làm các trò vui cho các con cười như làm ngựa cho con cưỡi, ôm con mỗi khi đưa đi đón về. Tại sao ngày xưa vợ thông cảm bao nhiêu, tình cảm và vô tư bao nhiêu thì nay luôn xoáy vào nhược điểm của tôi bấy nhiêu? Tôi nghĩ có thể khi mới lấy nhau tôi quá nâng niu, chiều chuộng, nói những lời lẽ hết sức ngon ngọt, luôn tặng quà và hoa. Khi đó màu hồng quá nhiều, còn hiện giờ đúng là tôi không thể chiều chuộng cô ấy như ngày xưa. Thời gian tôi còn dành cho 2 con nhỏ, kiếm tiền và nuôi mẹ già ở một mình nữa.
3 năm trước hồi mới bắt đầu xích mích, cô ấy cũng trách tôi không để ý, khi đó tôi đã giải thích rõ tình hình bây giờ khác trước, các con còn nhỏ và cần thời gian của bố mẹ hơn, áp lực công việc cũng tăng lên theo độ tuổi. Không chỉ cô ấy mà gia đình với các chị gái cũng động một cái là chỉ trích, buộc tội tôi đủ đường. Trong các email chỉ trích, cô ấy hay đưa ra các thông điệp sòng phẳng lựa chọn, kiểu như một danh sách dài các việc nhà khi chị giúp việc nghỉ, bắt tôi phải chọn để làm; hoặc đưa ra yêu cầu tiền bây giờ nên góp toàn bộ hay góp một phần, hoặc phân chia thời gian ai được ra ngoài ai phải ở nhà trông con. Vợ còn trách tôi ra khỏi nhà không chào, tôi có hơi lỡ lời một câu gì là vợ suy diễn sang một ý xấu rồi lại trách cứ. Có những cái vợ phân chia, tôi bàn bạc và chấp nhận, còn những cái thấy dở hơi quá tôi nêu quan điểm là cái này không cần thiết phải thế và không lựa chọn nhưng tôi vẫn làm cả. Có vẻ như cô ấy rất khó chịu khi thấy tôi không trả lời theo đúng ý muốn.
Các bạn nói đúng, cô ấy có bị áp lực công việc và cuộc sống và tôi cũng vậy, vòng xoáy cứ áp vào nhau không thoát ra được. Các giao tiếp giữa tôi với vợ dần dần không còn chút tình cảm nào nữa mà chỉ giống như sắp xếp công việc cơ quan. Tôi cũng nghĩ như một số bạn nói về phương án ly thân, đã đi xem để thuê nhà và tính nên sống riêng một thời gian để bình tâm lại, hy vọng gợi lại những ký ức tốt đẹp về nhau. Giờ cứ mỗi lúc tìm cách giải quyết lại cãi nhau nặng nề hơn và bất cần hơn, với một chuỗi email dài dằng dặc đầy những mỉa mai và xỉ vả; như thế ảnh hưởng đến cả công việc và môi trường giáo dục con cái, cứ thế này kéo dài không tốt, lại lặp lại như gia đình vợ tôi ngày xưa. Trước kia vợ khiến tôi cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ bao nhiêu thì nay lặp lại giống hệt mẹ tôi, một phụ nữ khó tính và luôn miệng chỉ trích người khác. Mẹ tôi ở một mình cũng vì bà cãi nhau với mọi người xung quanh, cả những đứa cháu họ ở quê ra Hà Nội học cũng không thể chịu được.
Nam
0 nhận xét:
Đăng nhận xét