Thứ Năm, 23 tháng 3, 2017

Tôi và bạn trai đã yêu nhau được hơn 4 năm kể từ khi còn là sinh viên. Bây giờ chúng tôi đã đi làm, thu nhập tạm ổn. Năm ngoái anh có đề cập tới chuyện kết hôn trong năm nay, tôi đồng ý. Giờ anh lại nói chưa muốn cưới vì công việc chưa ổn định. Anh chỉ có ý định làm công việc này thêm vài năm nữa để kiếm vốn làm ăn nên bảo tôi chờ thêm 2 năm. Chúng tôi đã ra mắt gia đình, bố mẹ hai bên đều thúc giục. Tôi mới 25 tuổi, tuy còn trẻ nhưng so với thời gian yêu nhau cảm thấy đã tới lúc nên kết hôn, nếu cứ chờ đợi không biết có kết quả không hay lại lỡ dở tuổi thanh xuân của mình.

Gần đây tình cảm của chúng tôi không còn mặn nồng như trước, anh vô tâm và lạnh nhạt hơn, một phần vì công việc, một phần vì 2 năm trở lại đây chúng tôi yêu xa. Tôi đã trao đổi thẳng thắn với anh về suy nghĩ của mình và nói kinh tế có thể cùng nhau cố gắng được, anh lại nói chưa muốn và cần suy nghĩ thêm. Tôi nên nhìn nhận vấn đề này như thế nào và làm gì bây giờ? Xin hãy cho tôi lời khuyên.

Thứ Tư, 22 tháng 3, 2017

Hôm nay tôi nghỉ làm để dạy con. Con trai tôi là cháu đích tôn của 2 bên nội ngoại nên rất được cưng chiều. Được chăm kỹ quá nên con khó ăn khó ngủ, giờ 6 tuổi chỉ được 18 kg, sáng nào đi học cũng khóc lóc, mặt nặng mày nhẹ, điểm lẹt đẹt. Con ăn và học tôi đều phải năn nỉ. Tôi làm kinh doanh nên tiếp khách và đi lại nhiều, nhưng làm mẹ phải chịu trách nhiệm dạy con nên cố gồng mình, mệt mỏi vô cùng. Chồng là giáo viên lương không ổn định nên tôi không dám nghỉ làm để chuyên tâm dạy dỗ con, cảm giác không việc gì xong nên nhiều lúc hoang mang và bi quan.

Thường ngày tôi dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho con, ủi đồ, kiểm tra cặp, kêu con dậy vệ sinh cá nhân rồi ăn sáng, kêu chồng dậy chở con đi học. Vậy thôi mà sáng nào tôi cũng phải  năn nỉ, con thì bực bội gầm gừ, lẩm bẩm con ghét mẹ, chồng lăn qua lăn lại ôm gối ngủ, mặt mày cáu gắt, đến lúc con mặc đồ xong hết mới lồm cồm dậy thay đồ làm con nhiều khi trễ học. Nhiều khi chịu hết nổi tôi phải quát lên thì chồng con mới chịu im, tôi đi làm mà tâm trạng rất nặng nề, chán nản.

Sáng nay tôi đã quyết định cho con nghỉ học, chở ra ngoài mua 10 tờ vé số và đưa cho con bảo đi bán hết mới được ăn cơm, vì không học thì không thể làm được gì. Bé rất hoảng hốt, khóc to, xin lỗi mẹ, người ngoài tò mò, hỏi thăm rồi khuyên can nhưng tôi vẫn cương quyết làm bé rất sợ. Tôi có giận quá mất khôn làm tổn thương con không? 

Hoài

Nhiều năm qua, đọc rất nhiều bài viết của các bạn, hôm nay tôi muốn viết những điều chưa từng nói với ai trong suốt bao năm qua, điều mà cứ đêm đến tôi lại canh cánh trong lòng. Tôi 25 tuổi, sinh ra trong một gia đình thuần nông, bố không may bị mất vì tai nạn lúc tôi còn rất nhỏ, để lại một mình mẹ nuôi nấng 2 anh em. Mọi chuyên đen đủi cứ ập đến, cùng năm đó anh trai của mẹ cũng mất vì ung thư, rồi ông bà ngoại mất sau 2 năm tiếp đó. Vậy là mình mẹ tôi vật lộn với cuộc sống nuôi 2 anh em ăn học. Vậy mà giờ đây tôi thấy chênh vênh quá, bao nhiêu năm vật lộn với cuộc sống vẫn cứ ì ạch, lẹt đẹt, chưa kiếm được một công việc ra hồn.

Tôi đi học nhưng vẫn chưa được ra trường, một phần vì lười học và đi thi cũng đen nữa, rồi một phần vì chán nản do học không đúng ngành mình yêu thích. Tôi biết mình đang phụ lại công nuôi nấng vất vả của mẹ, ngần này tuổi mà chưa có gì trong tay. Năm nay mẹ lại giục tôi lấy vợ nữa, có lẽ sắp tới sẽ tổ chức cưới luôn vì giờ bà yếu đi nhiều rồi. Bằng tuổi mẹ, các bà cùng xóm đã có cháu nên bà rất thèm được bế cháu. Mẹ tôi buôn bán nhỏ, có duyên nên kinh tế không lo lắng, vậy nên luôn thúc giục tôi cưới gấp, có cháu thì bà nuôi giúp. Tôi giữ những chuyện này trong lòng chưa kể với ai, giờ không biết làm sao để trải qua cảm giác vô dụng này, đêm nào cũng suy nghĩ rồi chán nản. Muốn thoát khỏi cảnh này quá mà chưa tìm thấy lối đi. Mong mọi người cho tôi một lời khuyên.

Hưng

Tôi và chồng yêu nhau gần 5 năm, cưới đến giờ đã được 8 năm. Anh là mối tình đầu của tôi, còn tôi là mối tình thứ hai của anh. Trong quá trình yêu nhau, tôi luôn biết mình yêu anh nhiều hơn. Anh hiền lành, ít nói và thông minh, không hiểu sao vẫn lận đận về công việc dù luôn được đánh giá tốt và nhiều lần có thể lên vị trí quản lý. Còn tôi được mọi người nhận xét là xinh xắn, cao ráo, hơi nóng tính, trong công việc tôi cũng làm tốt, năng nổ nên có chút thành công. Vì vậy thu nhập trong gia đình chủ yếu là từ tôi, còn cả năm vừa qua anh chuyển ra làm ngoài nên hầu như không có thu nhập; áp lực trả nợ ngân hàng, con cái toàn bộ đè lên tôi.

Trong chuyện vợ chồng tôi luôn tin tưởng tuyệt đối ở anh, nghĩ anh hết lòng vì gia đình. Anh ân cần, chiều vợ thương con, không ai có thể ngờ anh phản bội tôi. Cuối năm vừa qua trong lần nghịch máy của anh (anh để pass mà không biết tôi đã biết) tôi bất ngờ thấy tin nhắn giữa anh với một người phụ nữ khác rất thân thiết, nội dung tin nhắn là chị kia bị ốm và muốn anh tắm cho, chị còn bảo muốn tắm với anh trong chăn nữa. Tôi không thể tin vào mắt mình, người chồng mà tôi vẫn tin tưởng đây sao? Tôi đau đớn đến tuyệt vọng, cảm giác nếu có thể chết sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Tôi khóc lóc, la hét với anh, lúc đó anh có vẻ sợ sệt vì chuyện bại lộ. Sau đó chúng tôi nói chuyện với nhau (tôi chủ động), anh bảo trong thời gian công việc không ổn định đã stress và đã đến với người phụ nữ kia. Hai người đã qua lại được 8 tháng, chủ yếu là nói chuyện, thỉnh thoảng gặp nhau ở quán cà phê và chỉ dừng lại ở mức ôm chứ chưa đi quá giới hạn. Nói về người phụ nữ kia, chị ta hơn tuổi anh, ly dị chồng, trong một lần cách đây 3 năm hai người gặp nhau qua một người bạn và chị này liên tục nhắn tin nói thích anh, nhớ anh. Rồi hai người cũng nhắn tin qua lại và có gặp gỡ nhau, khi tôi phát hiện đã yêu cầu chấm dứt mối quan hệ này và anh đã làm.

Cách đây một năm họ lại quay lại. Anh tỏ ra hối hận và xin lỗi, muốn tôi tha thứ. Tôi không biết mình quá yêu anh hay quá quen thuộc với việc anh ở bên cạnh rồi nên tạm tha thứ, cho anh thời gian 3 tháng để chứng minh. Sau đó tôi thấy anh có thay đổi, quan tâm đến tôi nhiều hơn, đi làm về sớm hơn, dù thế tôi vẫn luôn nghi ngờ. Tôi thấy thật mệt mỏi khi phải sống trong nghi ngờ mọi việc như vậy, hai người kia có còn liên lạc với nhau không, trong đầu anh nghĩ gì, anh có nhớ chị kia không?

Tôi thường xuyên kiểm tra điện thoại, trang cá nhân của anh nhưng kết quả chẳng có gì. Tôi tra khảo chuyện của hai người đó và anh luôn khẳng định không còn gì nữa, giữa hai người chỉ là nói chuyện hợp nhau nên mới liên lạc, còn giờ với anh không có gì. Giờ sắp hết thời gian 3 tháng mà lòng tôi đầy ngổn ngang, thâm tâm không muốn ly hôn nhưng sự nghi ngờ chiếm hết tâm trí, liệu sau này chồng có phản bội tôi nữa không? Liệu tôi có đủ vị tha để bỏ qua mọi việc và không chì chiết chuyện cũ không? Tôi phải làm sao?

Nhi

Thứ Ba, 21 tháng 3, 2017

Tôi 28 tuổi, kết hôn được 6 tháng. Trước đây, tôi vốn là cô gái khá tự tin vì bản thân được gia đình nuôi ăn học và giáo dục tử tế, lại có ngoại hình ưa nhìn. Tôi quen chồng ba năm mới đi đến hôn nhân. Gia đình và họ hàng bên tôi không ủng hộ bởi hai đứa có nhiều điểm không tương xứng. Tôi học đến thạc sĩ còn anh học cao đẳng; anh ăn nói với người lớn không lễ phép, thích gì nói nấy, luôn cho mình đúng; anh thấp hơn tôi vì chỉ cao 1m53; anh có lối sống khá lộn xộn và không kỷ cương, đã 30 tuổi nhưng nhiều hôm ngủ quên nên không đi làm, quần áo không thể tự giặt mặc dù chỉ cần bỏ vào máy. Trong thời gian quen, tôi đang làm việc ở TP HCM, anh làm việc ở quê nên một năm hai đứa chỉ gặp nhau vài lần trong những ngày tôi về thăm quê. Tôi muốn về quê sống gần gia đình và hy vọng anh sẽ sửa đổi những tật xấu, vì thế đồng ý kết hôn với anh.

Sau khi hai gia đình đi lại thăm hỏi, anh có mắc nợ khoảng 150 triệu đồng nhưng giấu không cho tôi biết. Thời gian này anh luôn chửi mắng vô cớ nhưng tôi vẫn cố gắng nhẫn nhịn. Sau đó, tôi gặng hỏi thì anh nói làm ăn thiếu nợ. Gia đình khuyên tôi nên xem lại cuộc hôn nhân này nhưng tôi lúc đó vẫn yêu và có suy nghĩ nợ thì từ từ làm trả. Hơn nữa, mẹ anh đã gọi cho tôi nói sẽ giúp chúng tôi xoay xở khoản nợ này, anh hứa sẽ thay đổi để sống tốt hơn trước. Tôi kết hôn xong vẫn làm việc ở TP HCM, được 2 tháng anh bảo tôi về quê làm việc chỗ anh quen biết với mức lương 3 triệu (bằng 1/4 mức lương hiện tại của tôi). Tôi không đồng ý thì anh chửi bới, nói nhiều lời lẽ khó nghe nên đành về.

Khoản nợ của anh do chúng tôi tự trả vì mẹ anh không giúp đỡ như đã nói. Hiện tại, anh còn thiếu nợ khoảng 80 triệu. Vợ chồng tôi vốn xa nhau và hay xích mích nên tôi cũng không muốn gần gũi anh. Vừa về quê, anh đã đòi hỏi chuyện vợ chồng nhưng tôi không đồng ý thì bị anh ném chăn vào người. Một hôm khác anh lại đòi hỏi, tôi sợ anh có hành động lỗ mãng nên đành buông xuôi chấp nhận cho qua chuyện. Mấy ngày sau đó, tôi và anh có nói qua nói lại vài tiếng trước mặt mẹ chồng, anh đập đồ đạc và dọa xé tất cả bằng cấp của tôi vì biết đó là những thứ tôi rất quý. Tôi đã tính đến chuyện ly hôn nhưng hôm sau anh xin lỗi và nói chỉ dọa cho tôi sợ.

Nửa tháng sau, tôi biết mình có thai nhưng thật không may lại gặp sự cố, bác sĩ khuyên tôi nghỉ việc và nghỉ ngơi trên giường mới giữ được thai. Vì vậy, tôi xin về nhà mẹ đẻ để gia đình tiện chăm sóc. Từ ngày đó, một tuần anh về thăm tôi 2 lần, vợ chồng chẳng vui vẻ gì nhưng tôi vẫn cố gắng chịu đựng để mong sinh con được khỏe mạnh rồi sẽ ly hôn. Thế nhưng, anh cứ về thăm là vợ chồng lại cãi vã trước mặt má tôi. Anh đập phá đồ đạc. Má tôi rất giận và nói chưa từng thấy đứa con rể nào cư xử như vậy với má vợ và gia đình vợ. Đồng thời, vì má buồn nên bà cũng nhắc lại ngày trước từng khuyên can tôi như thế nào. Giờ đây tôi mang thai được 4 tháng nhưng không thể nhờ chồng, cũng rất buồn khi phải làm gánh nặng cho gia đình mình, khiến ba má buồn lòng. Tôi không thể tâm sự với bạn bè vì sợ bị chê cười nhưng không nói ra sợ sẽ bị trầm cảm vì uất ức. Tôi suy nghĩ khá nhiều và muốn ly hôn trước khi sinh con. Mong mọi người cho lời khuyên, xin cảm ơn.

Hiền

Thứ Hai, 20 tháng 3, 2017

Tôi viết dòng chia sẻ này đến với mọi người nhân ngày Quốc tế hạnh phúc 20/3. Đến giờ sau 15 năm tròn tôi vẫn nhớ như in câu hỏi của cô nữ y tá phụ khám cho tôi sau khi sinh con đầu lòng được một tháng: "Trong cuộc sống, nếu có việc cần tâm sự, chia sẻ hay hỏi ý kiến thì chị sẽ nói với ai. Mẹ ruột, chị gái, bạn thân hay một người nào đó". Tôi đã không ngần ngại mà trả lời: "Đối với chị, người đó là chồng". Tôi nhìn thấy chút ngỡ ngàng trên khuôn mặt cô y tá. Sau này tôi biết được, câu trả lời của mình khác biệt với hơn 200 người phụ nữ có gia đình mà bệnh viện khảo sát để phục vụ công tác tư vấn tâm lý sau khi sinh cho các bà mẹ.

Thật sự, chặng đường vợ chồng tôi bên nhau chỉ mới 16 năm nhưng đã sống đúng nghĩa là bạn đời với sự trân quý, yêu thương, sẻ chia, tôn trọng và hòa hợp. Anh hơn tôi 5 tuổi và là tuýp người ít nói, chân thành, sâu sắc; còn tôi sôi nổi, cá tính và thẳng thắn. Với hai tính cách khác biệt ấy, suốt ba năm yêu nhau chúng tôi cũng nhiều lần tưởng chừng phải buông tay, rồi dần dần cả hai đều nhận ra mình cần điều chỉnh để vun đắp cho nhau. Thế rồi tôi giúp anh cởi mở hơn, chủ động chia sẻ những suy nghĩ của mình, còn anh giúp tôi đằm thắm hơn, biết lắng nghe và nhường nhịn. Cứ thế 16 năm trôi qua, cuộc sống hôn nhân của chúng tôi cứ như mới bắt đầu.

Chúng tôi đã sinh được hai con, một bé trai 15 tuổi và bé gái 10 tuổi. Dù rất vất vả vì vợ chồng vốn đều là dân tỉnh lên TP HCM lập nghiệp nhưng may mắn luôn giúp đỡ và chia sẻ với nhau từ chuyên môn, việc nhà đến đối nhân xử thế, vì vậy mọi việc đều ổn. Có giai đoạn anh chấp nhận lùi lại giúp tôi việc chăm sóc con cái, dành thời gian cho gia đình để tôi phấn đấu cho công việc của mình; rồi tôi lại lui lại chăm lo gia đình để anh phát triển sự nghiệp. Chúng tôi cứ như đôi bạn cùng tiến, từng bước bên nhau để đến giờ cả hai đều có công việc tốt, thỏa mãn đam mê cùng thu nhập cao.

Chúng tôi xác định không thuê người giúp việc mà vợ chồng, con cái cùng nhau làm việc nhà, cùng nấu ăn, làm vườn, đọc sách, đàn hát... để gắn kết yêu thương và chia sẻ trách nhiệm. Hai con tôi giờ đã tự lập hoàn toàn và cũng là đôi bạn thân của nhau. Đến bây giờ, sau 16 năm, nếu cô y tá năm xưa có hỏi lại câu hỏi ngày nào thì câu trả lời của tôi vẫn không thay đổi. Chồng là bạn đời tin cậy để tôi chia sẻ mọi miềm vui, nỗi buồn, khó khăn, hạnh phúc trong cuộc đời này. Đường đời vẫn còn dài nhưng tôi trọn niềm tin yêu, tay trong tay cùng anh bước tới. Cám ơn chồng yêu, người bạn đời số một của vợ.

Ngân

Hôm nay, tôi đã ăn cắp tiền của bố mẹ và bị phát hiện. Bố bảo khi mẹ về sẽ nói chuyện để xử lý. Mẹ sẽ đánh tôi hay bảo ban, dạy dỗ lại tôi? Nếu bố hoặc mẹ đánh tôi sẽ phải nói gì? Xin hãy giúp tôi.

Ánh

* Tòa soạn mở chuyên mục "Hỏi nhanh đáp nhanh" trên Tâm sự. Mời độc giả gửi câu hỏi ngắn về địa chỉ: tamsu@vnexpress.net để được tư vấn nhanh nhất. 

Tôi và chồng yêu nhau từ thời sinh viên, ra trường một năm là cưới, tôi sinh một bé gái rồi ngưng luôn. Không biết có phải vì không sinh con trai hay vì chồng đã hết tình cảm mà anh thay đổi tính khí bất cứ lúc nào. Đang nói chuyện vui vẻ bình thường, anh lại nổi nóng, to tiếng dù chuyện chẳng có gì. Mỗi lần như vậy tôi rơi vào im lặng, buồn nhiều, cảm giác anh đang giận cá chém thớt.

Trước đây anh đã hẹn hò với tình cũ qua mạng xã hội một thời gian rất dài, giúp cô ta nhiều. Sau khi tôi phát hiện ra thì hai người họ càng kín đáo hơn. Tôi đã có quyết định ra đi rồi vì con khóc và xin mẹ hãy ở lại nên bản thân không đi nữa. Vậy mà những gì họ đã gây ra luôn ám ảnh tôi, nhiều lúc tôi muốn cho cô ta một bài học, sau đó lại nghĩ người làm mình đau đớn họ sẽ phải trả giá thôi. Cuộc sống của tôi buồn nhiều hơn vui, tôi phải làm gì đây? Xin giúp tôi với.

Hải

Thứ Tư, 15 tháng 3, 2017

Tôi 30 tuổi, trải qua một lần đổ vỡ hôn nhân và có bé gái 3 tuổi, là nhân viên văn phòng, mức lương đủ để 2 mẹ con sống thoải mái ở vùng quê, dư ít tiền khi ốm đau, sắm sửa. Tôi đã có nhà riêng, đang quen với một anh hơn 3 tuổi. Anh có công ty riêng ở TP HCM, là người thông minh, khó và kỹ tính. Chẳng có gì phải nói nếu như anh độc thân, nhưng anh cũng đổ vỡ một lần trong hôn nhân và hiện tại đã có vợ, người đó chính là nhân tình, nhân viên ngày trước khi anh vừa mở công ty. Mỗi người vợ anh đều sinh cho anh một đứa con trai.

Tôi và anh cùng xóm, cùng quê nhưng mới chỉ biết nhau được gần 2 năm nay. Trước kia tôi đi học đại học và ở lại TP HCM lập nghiệp, kết hôn cho đến khi hôn nhân tôi có vấn đề thì về quê sinh em bé, từ đó tôi ở lại quê. Trong thời gian ở quê tôi mới biết anh thông qua anh rể, anh là bạn thân của anh rể. Chúng tôi quen biết nhau qua những lần tụ tập ăn uống. Tôi là nhân tình của anh. Tôi không biết vì sao lại quen anh, có tình cảm với anh vì tôi là người ghét cay ghét đắng những kẻ ngoại tình, lăng nhăng. Tôi không bao giờ nghĩ có ngày trở thành kẻ thứ 3, phá hoại gia đình người khác. Gia đình tôi giấu kín, bạn bè tôi cũng không nói vì có hay ho gì khi làm kẻ thứ 3. Mối quan hệ này không ai biết, gia đình tôi biết thì chắc ba sẽ lên tăng xông vì có đứa con gái hư hỏng. Tôi bên cạnh anh âm thầm, không đòi hỏi danh phận, tiền bạc.

Lương tâm tôi dằn vặt, đau khổ, quen nhau chưa tròn năm tôi đã nói chia tay với anh không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần như thế anh lại níu kéo và tôi không đủ dứt khoát hay vì tình cảm tôi dành cho anh đã quá lớn nên không thể rời xa. Anh có tiền nhưng tôi chưa bao giờ lợi dụng tiền bạc của anh. Anh cũng chỉ tặng quà cho tôi mỗi dịp lễ, chỉ như vậy. Tôi vẫn sống trên đồng lương kiếm được. Nhiều lúc tôi cũng cảm thấy buồn và tự hỏi có thật sự anh thương tôi không khi anh không lo gì cho tôi? Có lẽ tôi quá ích kỷ khi suy nghĩ như vậy. Nhiều lúc tôi nghĩ không biết anh đến với tôi vì cái gì, lợi dụng hay tình cảm thật sự? Thương tôi sao anh chẳng lo cho tôi? Nhiều lúc tôi ghen với vợ anh nhưng làm gì có cái quyền đó. Tôi tự cười vào mặt mình. 

Tôi nghĩ trên đời này không có người phụ nữ nào muốn biến mình thành kẻ phá hoại gia đình người khác. Khi viết lên đây, tôi biết mọi người sẽ nguyền rủa và chửi bới, tôi sai tôi chịu, muốn dứt bỏ nhưng tình cảm dành cho anh quá lớn, không biết làm như thế nào để rời xa, kết thúc mọi khổ đau. Thật sự tôi cần mọi người giúp để thoát khỏi nghiệp chướng do chính mình tạo ra. Xin hãy giúp tôi thoát khỏi cuộc sống hiện nay. Tôi muốn kết thúc để sống thanh thản và nhẹ lòng hơn. Xin hãy giúp tôi.

Hường

Tôi rất thông cảm với bà mẹ trong bài viết nỗi buồn sinh con gái một bề vì cũng có 2 công chúa. Thực sự tôi rất yêu 2 con gái, nhưng thực tâm trong lòng ai cũng muốn có nếp có tẻ. Tôi không phải là người lạc hậu, có tư tưởng trọng nam khinh nữ vì con nào cũng là con mình, là máu mủ của mình, nhưng tôi lo sau này không có ai chăm sóc khi về già. Tôi chỉ cần 2 con khỏe mạnh, hạnh phúc là vui rồi.

Tôi hơi buồn một chút vì chồng là con trai duy nhất trong nhà, sau này 2 con gái đi lấy chồng thì các cháu tôi sẽ mang họ của cha chúng, không ai nối dõi họ của chồng tôi nữa. Tôi chỉ có điều băn khoăn vậy thôi. Còn đối với tôi 2 đứa con gái là cả cuộc đời mình rồi. Mong mọi người cùng tâm sự cho tôi hết nỗi băn khoăn trong lòng. Xin cảm ơn!

Nguyệt

Thứ Ba, 14 tháng 3, 2017

Tôi và anh yêu nhau khi cả hai làm cùng công ty, năm đó chúng tôi 26 tuổi, sau khi tôi chia tay tình đầu một năm và anh chia tay tình đầu hai tháng. Tôi và anh cưới nhau sau một năm rưỡi yêu, đến bây giờ cuộc hôn nhân của tôi đã kéo dài 6 năm. Trong suốt 6 năm qua tôi chưa một lần được hưởng hạnh phúc trọn vẹn, ngay từ những ngày đầu tiên sau kết hôn tôi đã sống trong nước mắt và tủi hờn. Cưới vợ về nhưng chồng tôi không từ bỏ thói quen cũ, anh thường xuyên chơi game, ngồi máy tính ở phòng bên đến 2,3h sáng mới lên giường đi ngủ, để vợ mới cưới nằm một mình.

Có sáng tôi vừa mở mắt đã bị anh mắng té tát, lý do là đêm qua tôi ngủ trở mình động tay vào anh làm anh không ngủ được, anh bắt tôi phải nằm cách xa. Đến giờ anh vẫn bắt tôi đắp chăn riêng với lý do là tôi quấn chăn động người anh, anh đắp cùng chăn với tôi bị nóng. Lúc ấy tôi thấy tủi thân vô cùng, khóc rất nhiều, có những ngày tôi khóc suốt trên đường đi làm và lúc về, không muốn bước chân vào nhà. Giai đoạn đó vợ chồng tôi như mặt trăng với mặt trời. Anh không khi nào chủ động ôm hay âu yếm vợ như những cặp vợ chồng son khác. Tôi nhiều lần đã gạt tự ái nói chuyện với anh, tự tạo ra niềm vui, trước khi ngủ thường sang kéo chồng để vợ chồng có thời gian bên nhau, nhưng mọi thứ cũng chỉ được một thời gian rồi đâu lại vào đó, anh không tự giác làm tôi cũng thấy nản. 

Không những vậy, anh còn là người lười biếng, ích kỷ nhỏ nhen, hỗn hào. Anh nghỉ việc tại công ty ngay thời gian chúng tôi yêu nhau, sau đó xin thêm 2 chỗ nữa nhưng chỉ được 2 tháng là nghỉ, từ đó tới giờ đã hơn 6 năm nhưng anh không chịu đi làm. Thời gian còn yêu tôi có giục anh nhưng anh luôn nói sinh ra và nhà cửa ở thành phố nên có nhiều sự lựa chọn hơn tôi, tôi ở quê ra nhà trọ thì việc gì cũng phải làm để kiếm sống. Vợ chồng tôi đến bây giờ vẫn chưa có con, đã chạy chữa cả trong Nam ngoài Bắc tốn rất nhiều tiền, nguyên nhân ban đầu xác định là từ phía chồng nhưng tôi không gây áp lực cho anh. Số tiền chữa bệnh vài trăm triệu ấy là do tôi đi làm tích góp và bố mẹ chồng hỗ trợ một phần. Tôi nói anh mở cửa hàng sửa chữa máy tính tại nhà (nhà tôi mặt đường nhánh gần trường đại học), anh nói làm thợ không giàu được và lớn tuổi rồi. Chị chồng và bố chồng cũng tìm cách đưa lên làm công ty của chị trên Hà Nội nhưng anh cũng từ chối với nhiều lý do. Tôi đã nhiều đêm nói chuyện, phân tích đủ kiểu nhưng cũng không thay đổi được gì, lần gần đây nhất tôi nói đến chuyện đi làm và anh đã nổi khùng lên đánh tôi.

Tôi không có con, nhà toàn người lớn, cháu gái tôi hay sang chơi nhưng anh lại không thích như vậy. Anh hay nói tôi thổi tù và hàng tổng, làm nghề trông trẻ, nói em gái tôi lợi dụng chị gái. Anh bắt tôi đóng cửa hàng nếu muốn trông cháu. Giờ khi nhớ cháu tôi phải lựa trời mưa hay lúc nghỉ chạy sang chơi, nhiều khi em gái bận muốn gửi nhờ tôi trông giúp nhưng tôi không dám. Tính khí của anh làm tôi vô cùng thất vọng, anh sẵn sàng chửi láo cả bố mẹ mình, anh chị hay bất cứ ai nếu như người đó làm gì động đến anh. Chồng từng nói anh không nể nang ai và đời không sống được bao lâu nên không phải nể nang người nào, vì thế tôi cứ liệu mà sống.

Giờ công việc của anh là ăn 3 bữa, ngủ, chơi game hay làm vài việc lặt vặt trong nhà mà anh thích, chi tiêu trong nhà đã có bố mẹ chồng hỗ trợ, bước chân ra ngoài là mọi thứ tôi phải lo. Cách đây hơn một năm, khi đi chữa bệnh, tôi đã nghỉ việc công ty, để đủ tiền tôi còn vay thêm 50 triệu, tưởng rằng khi trở về anh sẽ suy nghĩ lại và tu chí làm ăn để chữa bệnh, vậy mà anh vẫn không chịu đi làm. Tôi đã mở một cửa hàng tại nhà với hy vọng anh sẽ cùng tham gia và khi ổn định tôi sẽ xoay hướng khác. Anh mặc kệ tôi làm, không tham gia gì cả. Khi cửa hàng bắt đầu khai trương anh nói tôi nếu trong 30 ngày mà không được 30 khách thì dọn và trả lại anh nhà để anh tự kinh doanh. Thấy tôi bán đông khách, anh xuống xum xoe nhận bán rồi bắt tôi phải bày thế này thế kia.

Chị chồng khuyên tôi để anh bán hàng còn tôi xin việc đi làm. Thế mà tôi vừa mở miệng đề nghị thì anh đã chửi, chị chồng nghe được cũng choáng. Chúng tôi giờ đây cãi nhau nhiều hơn và không thể nói chuyện được. Tôi giờ không có chút cảm giác gì với chồng, anh đi nhậu hay đi đâu tôi cũng không để ý nhiều. Gần đây nhà tôi mới biết tôi hay bị đánh, mọi người khuyên tôi nên quyết định càng sớm càng tốt. Chuyện chăn gối của vợ chồng tôi quá chán, anh hầu như không cần vợ, nếu tôi không có nhu cầu thì cả tháng, thậm chí vài tháng anh cũng không hỏi gì. Nhiều khi tôi rất tủi thân, bản thân cao ráo, xinh xắn mà như vậy có phải anh coi thường tôi? Anh thường xem phim ảnh sex, trong máy tính anh lưu cả triệu tấm ảnh sex khắp nơi trên thế giới.

Tôi thấy vô cùng bế tắc, nhiều khi muốn ly hôn nhưng không biết sẽ sống như thế nào. Tôi giờ không còn kinh tế vì đã dồn hết tiền đi chữa bệnh suốt 6 năm qua, vẫn đang ở trong nhà của bố mẹ chồng. Cuộc sống sau ly hôn không biết sẽ ra sao, ở tuổi này tôi ra đi với 2 bàn tay trắng và khoản nợ vài chục triệu sẽ như thế nào? Tôi là người tự lập và cũng có nghị lực, nhưng trong chuyện này thật sự rối. Tôi 35 tuổi rồi, cũng cần đưa ra quyết định đúng cho bản thân. Là phụ nữ tôi chỉ muốn có một cuộc sống đơn giản như mọi người, có chồng con để quan tâm chăm sóc. Mọi người hãy giúp tôi.

Hoa

Tôi là sinh viên ngành Quản trị kinh doanh, có thể nói kinh doanh là đam mê, lúc nào cũng cháy trong tôi. Một người phụ nữ có học thức và kinh doanh giỏi là mục tiêu mà tôi muốn trở thành. Tôi nhận ra mình thích gì, muốn gì từ hồi còn học tiểu học. Khi ấy tôi làm thiệp rồi bán cho các bạn vào dịp đặc biệt chỉ vì muốn tự lập tiền nuôi heo đất. Lớn dần đến cấp 2 rồi cấp 3, các ý tưởng bán hàng khác lại đến, hầu như năm nào cũng kinh doanh nhiều mặt hàng khác nhau. Gia đình tôi khá giả, bản thân không phải kinh doanh để kiếm tiền, cũng không phải muốn độc lập tiền bỏ heo, mà tôi biết đó là đam mê của mình, đã là đam mê thì không dừng lại được. Mỗi ngày được thực hiện đam mê đều là một ngày mới mẻ, tươi sáng. Đó là động lực ở mọi mặt trong cuộc sống của tôi. Đến nay đam mê đó càng lớn và nghiêm túc hơn, tôi cũng tích góp được nhiều kinh nghiệm kinh doanh cần thiết cho bản thân.

Chuyện không có gì để nói đến khi tôi viết những dòng này. Ba mẹ trách mắng con gái 20 tuổi việc nhà chưa giỏi mà món biết nấu thì đếm trên đầu ngón tay. Ba mẹ thất vọng vì con gái không như con nhà người ta, con không đảm đang thì sẽ không có người nào cưới, lấy về không rành việc nhà rồi mẹ chồng chửi cho ráng chịu. Tôi giải thích rằng mình không muốn làm việc nhà, ngoài giờ đi học tôi chỉ muốn kinh doanh thôi. Ba mẹ cho rằng việc kinh doanh của tôi giờ không kiếm nhiều tiền, khuyên tôi nên dừng lại, sau việc học thì tập tành nữ công gia chánh để phụ mẹ, hơn nữa tôi cũng sắp đến tuổi lấy chồng rồi.

Tôi suy nghĩ rằng mình không đảm đang nhưng biết kinh doanh, có phải tôi đã sai không? Có phải hình tượng người phụ nữ thông minh giỏi kinh doanh mà tôi hướng đến sẽ không có ai yêu? Nếu tôi không nghe lời ba mẹ mà tiếp tục tập trung mỗi việc kinh doanh thì có phải ích kỷ và bất hiếu không?

Nga

Trong một lần đi giao dịch ngân hàng, tôi gặp lại người bạn thân và bạn là quản lý tại ngân hàng tôi đang giao dịch. Hai đứa nói chuyện một hồi, bạn tôi bảo, đàn ông giờ quỹ đen quỹ đỏ nhiều lắm và kêu tôi đưa thông tin của ông xã để kiểm tra, có gì biết đường xử lý, để xem anh ấy có thật lòng với vợ con hay không. Tôi đồng ý liền. Khi đưa thông tin của ông xã cho bạn xong tôi thầm mong anh quang minh chính đại nhưng điều đó đã không như mong đợi, anh có quỹ đen và bạn đã in sao kê giùm tôi, số tiền không lớn lắm. Tôi buồn và hụt hẫng vô cùng, người chồng tôi tin tưởng đã lừa dối mẹ con tôi.

Chiều đó tôi về nhà tranh thủ nấu cơm, đón con để tối có thời gian nói chuyện với anh. Khi hai vợ chồng tâm sự công việc, con cái..., tôi đã hỏi anh “từ khi cưới đến giờ anh có giấu diếm hoặc nói dối em chuyện gì không”, anh thản nhiên trả lời: “Không”, chẳng chút do dự. Tôi buồn kinh khủng nhưng vẫn cố giữ điềm tĩnh trước mặt anh, không nói thêm gì nữa. Đêm đó và nhiều đêm sau nữa tôi mất ngủ. Cái tôi cần là sự thành thật của anh chứ tiền tôi làm được. Tôi chưa hề quản tiền chồng, từ khi cưới đến hiện tại gần 10 năm tôi chưa từng cầm thẻ của chồng rút 50 nghìn chứ đừng nói gì nhiều hơn. Tôi và chồng phân công công việc và trách nhiệm về tài chính rạch ròi nên ngoài tiền trách nhiệm anh làm hàng tháng, còn lại bao nhiêu anh giữ để chi tiêu cá nhân, gửi cho mẹ chồng ở quê tôi không ý kiến, vì làm con là phải có trách nhiệm chăm lo cha mẹ. Giờ tôi không biết phải làm như thế nào để cách nhìn của mình về chồng đỡ nặng nề và thất vọng.

Tâm

Tôi lấy chồng đã được 4 năm. Có thể nói dù yêu chồng chân thành và cảm thông với chồng về kinh tế khó khăn khi mới xây dựng gia đình nhưng những gì tôi nhận lại là một sự phũ phàng. Hạnh phúc ngắn ngủi được một năm sau khi cưới thì tiếp đó tôi có bầu bé thứ nhất, được 5 tháng tôi nghỉ ở nhà do công ty nhượng bán. Chồng lúc này bắt đầu có những điều khó hiểu, trước kia anh không giấu tôi về kinh tế nhưng từ lúc tôi bầu anh làm ăn cũng được hơn. Anh thay đổi mật khẩu tài khoản, không đưa cho tôi lương hàng tháng nữa, đi làm cũng không rõ ràng thời gian. Có hôm tối muộn anh chưa về tôi gọi nhưng anh không nghe máy. Tôi chia sẻ và góp ý mà anh không nghe. Tôi cảm thấy buồn lòng và nghĩ có gì đó không ổn. Tôi nghĩ anh cũng không yêu thương, quan tâm tôi như những ngày trước nữa. Vợ chồng đi ngủ nhưng mỗi người mỗi nơi, anh cứ xa tôi dần dần.

Rồi tôi thấy anh đi làm về cứ muộn dần hơn, anh ôm điện thoại suốt ngày, đi làm về dựng xe xóa tin nhắn trên điện thoại một lúc mới vào nhà, đi tắm anh cũng mở cửa ra để ý tới điện thoại và thay đổi mật khẩu liên tục. Tôi nghi sự chẳng lành nhưng giữa lúc sắp sinh nở nên cũng không biết đi đâu, làm gì, tiền thì không có và tâm sự chồng cũng chẳng nghe. Cho tới lúc tôi sinh được một tháng thì phát hiện chồng đang qua lại với người tình bên ngoài. Tôi bàng hoàng, sốc nặng khi đọc được dòng tin nhắn tình cảm ướt át của hai người. Vậy là đã rõ. Cứ nghĩ tới lúc còn sinh viên tôi không dám ăn mà dành từng đồng để mua quà sinh nhật cho anh và lúc anh trắng tay tôi đã ở bên động viên, giờ anh làm ra tiền lại cư xử với tôi như thế mà nước mắt tôi chảy từ khi nào không hay.

Bố mẹ anh em nhà anh lúc đầu cũng nói nhưng sau này lại bênh vực anh và không ai liên lạc với tôi nữa, cho rằng tôi ở nhà nuôi con nên nghĩ sai cho chồng. Vì con, tôi tha thứ cho anh, không biết hiện tại anh có còn mối quan hệ ngoài luồng nào nữa không nhưng về kinh tế anh tuyệt nhiên không cho tôi biết gì cả. Anh âm thầm gửi tiền về cho cháu, anh em, bố mẹ mà không hề nói cho tôi, mọi thứ anh làm từ nhỏ tới lớn không hề bàn bạc với tôi câu nào. Anh lo cho mọi người như thế nhưng lại than phiền với tôi là không có tiền và mệt mỏi, anh cứ diễn hết kịch này tới kịch khác trước mặt tôi mặc dù tôi biết hết.

Tôi thấy nản trong lòng, bản thân không phải là người ích kỷ tới mức anh phải giấu như thế rồi lại diễn kịch. Mọi thứ tôi vẫn hết lòng vì gia đình, con cái mà sao anh lại cư xử như vậy với tôi chứ? Anh cứ sống với tôi như thế nên tôi không biết sống tốt với anh tiếp theo như thế nào, cuộc sống làm sao mà vững bền được đây? Tôi chỉ mong có được một gia đình mà vợ chồng biết chia sẻ, cảm thông lẫn nhau, kể cả khi vui lẫn buồn, cùng nhau lo cho con cái học hành nhưng sao khó quá.

Hường

Hôm nay mẹ đang bệnh. Lúc sáng chỉ hỏi mẹ có thuốc thang gì chưa rồi tôi lại đi ra ngoài làm những công việc như thường ngày cho đến hết ngày. Đến khi đang trên đường về nhà, ngoái lại nhìn một đám tang diễn ra bên đường, thoáng suy nghĩ và đột nhiên: “Rầm”, tôi đổ ầm ra đường. Trước mặt, một người phụ nữ trung niên đang nhăn nhó vì bị chiếc xe đạp với lỉnh kỉnh ba mớ ve chai đè lên người. Bà quát: “Chạy xe kiểu gì thế thằng ôn kia”, chỉ kịp dọn dẹp đồ cho bà, hỏi bà có đau ở đâu không rồi phóng xe đi mau cho đỡ thẹn với mọi người xung quanh. Đám tang và người phụ nữ trung niên đó ám ảnh tôi. Giật mình, tôi chạy vội về nhà và an lòng nhìn mẹ đã ngủ say. Nhìn mẹ ngủ, tôi lại tự hỏi: “Lúc ngủ, mẹ có thôi nghĩ về con không”?

Không biết đã bao lâu rồi con không nhìn kỹ mẹ? Khuôn mặt mẹ… nếp nhăn xuất hiện từ bao giờ? Đôi má mẹ gầy hơn, mắt mẹ trũng sâu, da mẹ sạm đi, nụ cười của mẹ vẫn tươi mà sao ẩn chứa nhiều nỗi niềm đến vậy? Thuở thiếu thời con ham chơi, suốt ngày chỉ thích tụ tập bạn bè, nói chuyện với bạn bè thao thao bất tuyệt mà luôn kiệm lời với mẹ. Có những lúc con xem trọng bạn bè hơn cả mẹ, luôn giữ đúng hẹn với bạn mà lại lần lữa hứa với mẹ khi nào về thăm. Giờ đây con mới nhận ra gia đình quan trọng lắm. Mẹ cứ ngồi lặng yên nghe con kể chuyện diễn ra mỗi ngày. Vui và thích lắm!

Chắc mẹ không được đọc những dòng này của con đâu nhỉ, mẹ tảo tần lo cho con học hành, cho con những vật chất của ngày nay, còn mẹ gần như quên hết các nhu cầu cá nhân, kể cả xem sách báo. Nhưng con cảm nhận mẹ sẽ biết. Vì con biết có một thiên thần là mẹ luôn dõi theo con. Thiên thần mẹ vĩ đại lắm, tỏa sáng mãi, ngay cả những lúc đau đớn. Thiên thần mẹ chỉ có làm lụng vất vả, quên cả ăn, chắt chiu từng đồng nuôi con khôn lớn. Thiên thần mẹ cả đời nhẫn nhịn những đau khổ đời thường, mong sao gia đình êm ấm. Thiên thần mẹ cả đời sống vì anh em nghĩa tình, xóm giềng tối lửa tắt đèn có nhau.

Sẽ nhớ mãi tình mẹ bao la, sẽ nhớ mãi lời mẹ thiết tha. Cảm ơn mẹ vì đã cho con tất cả. Con yêu mẹ, con yêu người tốt nhất thế gian, cũng chúc bản thân sẽ mãi vươn lên vì mẹ, thiên thần vĩ đại nhất lòng con.

Trường

Thứ Hai, 13 tháng 3, 2017

Tôi 29 tuổi, vợ 26 tuổi, hai đứa gần nhà, quen biết từ trước do vợ là bạn của em gái họ tôi. Tôi và vợ đến với nhau do tình yêu thực sự, đôi bên gia đình hàng xóm cũng không tiếc lời chúc mừng. Cô ấy cư xử rất lề lối, lễ phép với nhà chồng, được bố mẹ chồng yêu quý, thậm chí bênh cô ấy, còn tôi cũng coi bố mẹ vợ như bố mẹ ruột mình.

Tôi là một kỹ sư, công tác tại thủ đô, vợ là công chức công tác tại huyện, chúng tôi ở ngoại thành Hà Nội, tôi sáng đi chiều về nhà ăn những bữa cơm do vợ nấu, tối về vợ chồng ngồi tâm sự về công việc hàng ngày, vướng mắc của tôi tại công trình, về công việc của vợ tại cơ quan. Thật sự tôi cảm thấy hai vợ chồng rất hiểu ý nhau, ngày càng hạnh phúc. Trước khi đến với tôi cô ấy đã trải qua 2 mối tình, một thời sinh viên ngây thơ và giữ trong trắng; mối tình thứ 2 tan vỡ cách đám cưới của chúng tôi một năm về trước. Trong thời gian yêu, tôi không chủ động hỏi về quá khứ vì nghĩ ai cũng có quá khứ, hãy gác lại và xây dựng tương lai chỉ có hai vợ chồng. Nhưng cô ấy chủ động nói cho tôi về quá khứ, tình yêu rồi bảo tôi có quyền được biết.

Sau một thời gian chắp nối các câu chuyện của vợ, tôi đã biết mối tình thứ 2 của cô ấy thật sự đau khổ khi trao tình cảm cho một học viên ngành công an trong 2 năm, sau đó cuối năm 2015 đối phương đã lựa chọn một cô gái có gia thế rồi đá vợ tôi. Trước khi kết hôn, tôi nói với cô ấy mình không đặt chuyện trinh tiết lên trên mà chỉ cần tình yêu và sự tha thứ. Cô ấy cũng chủ động nói đã quan hệ với tình cũ, điều này khiến tôi trăn trở và hỏi lại trong quá trình quan hệ 2 người đã xảy ra có thai ngoài ý muốn chưa và được câu trả lời mãn nguyện là chưa.

Vậy mà hôm nay, tôi lấy lại tài khoản mạng xã hội của vợ bị khóa hơn một năm trước, vô tình đọc được những cuộc nói chuyện của cô ấy với người cũ. Thực sự tôi bàng hoàng khi lần theo câu chuyện tôi biết vợ đã đi phá thai 2 lần, trong khi hai lần đó thai đã được 2 tháng. Tôi thật sự tối sầm mặt mũi vì không tin được đó lại là sự thật. Sau đó tôi trấn tĩnh lại và suy nghĩ rất nhiều cả một buổi chiều, cảm thấy vợ thật đáng thương, cũng có phần đáng trách, thương vì tuổi thanh xuân của cô ấy đã trót trao cho kẻ không ra gì, trách vì cô ấy đã giấu tôi quá nhiều chuyện quá khứ, nhưng càng trách càng thương càng yêu vợ hơn.

Chiều nay đi làm về tôi gặp vợ, thấy cô ấy nở nụ cười chào tôi. Rồi thấy mặt tôi hơi thay đổi, cô ấy hỏi tôi có chuyện gì, tôi chỉ nói là việc ở công trường. Tâm trạng của tôi thật sự khó tả, ngạt thở, còn cô ấy đang nấu món tôi thích trong bữa tối nay. Tôi đang ngồi trên gác mái viết dòng tâm sự này, mong mọi người hãy cho tôi những lời khuyên tâm lý để nhẹ nhàng quên đi chuyện này, vợ chồng tôi rất yêu nhau.

Khánh

Tôi thỉnh thoảng vẫn đọc những bài tâm sự, không ngờ giờ mình lại phải viết lên. Tôi 30 tuổi, cô ấy 24, tôi là con út trong gia đình buôn bán bình thường, kinh tế dư giả. Cô ấy cũng là tiểu thư con nhà khá giả. Vì điều kiện kinh tế khá nên tôi cũng thuộc loại ăn chơi cũng có tiếng, cô ấy cũng vậy, cũng ăn chơi hư hỏng nên 2 đứa mới gặp và quen nhau. Sau một thời gian quen, tôi phát hiện ra cô ấy có thời gian bỏ nhà đi ra ngoài ở với đám bạn hư hỏng. Gần mực thì đen, hết tiền cô ấy đã đi làm những việc mà xã hội không thể chấp nhận được, làm cave. Lúc tôi biết được đã rất đau khổ, suy nghĩ rất nhiều và đòi chia tay nhưng tình yêu mù quáng, khi cô ấy khóc lóc xin tha thứ đã hứa đủ điều và tôi đành chấp nhận.

Quay lại với nhau không được bao lâu tôi dẫn cô ấy đi chơi với đám bạn. Bạn tôi dẫn thêm một người bạn nữa đến, đêm đó chúng tôi nhậu say sau đó kéo về khách sạn nhậu tiếp vì nhà hơi xa. Nhậu xong ở khách sạn tôi với cô ấy ở chung phòng, còn những người khác về phòng khác. Tôi say quá ngủ lúc nào không biết. Người bạn của bạn tôi có nhắn tin mai đi ăn sáng, cô ấy thấy tôi ngủ liền lấy điện thoại nhắn đi nhắn lại với người đó. Mấy ngày sau, bạn tôi nói một tin khiến tôi không còn đứng vững, cô ấy đã ngủ với người đàn ông kia, còn bị quay clip lại. Tôi cố gắng bình tĩnh, đòi xem clip để biết sự thật như thế nào. Bạn tôi đưa cho xem, sau đó tôi xin lại cái usb và chạy thẳng về nhà. Giờ vẫn không hiểu vì sao lúc đó mình có thể chạy về nhà được nữa.

Tôi gọi cô ấy và đưa đoạn video kia ra. Xem xong cô ấy im lặng không nói gì, chỉ khóc, quỳ xuống xin tôi tha lỗi. Cô ấy nói không có tình cảm gì với họ, chỉ là nhắn tin tâm sự rồi họ bảo sẽ đòi nợ hộ (bạn gái tôi cho người khác vay một số tiền lớn). Người này hứa sẽ đòi được nhưng phải trả công bằng cách lên giường với nhau. Vài lần họ làm chuyện đó mà tôi không hề biết gì. Buồn quá tôi xách quần áo đi du lịch một thời gian cho khuây khoả, đi hết tỉnh này đến tỉnh khác nhưng trong lòng vẫn luôn nghĩ đến người phụ nữ đó. Đi được vài hôm cô ấy gọi và năn nỉ tôi về để nói chuyện. Cô ấy lại ôm tôi khóc, tôi không kìm lòng được nên lại tha thứ.

Vài tháng sau chúng tôi quyết định cưới, vì quen được một năm nên tôi nghĩ đủ để hiểu rồi. Cưới nhau được một tháng, đêm đó cô ấy ngủ, tôi vô tình cầm điện thoại của vợ, thấy nhắn tin với người lạ. Tôi cứ giả bộ là vợ mình nhắn lại, hóa ra người đó là khách hồi vợ tôi còn đi làm cave. Nói chuyện một lúc người đó hẹn cô ấy đi khách sạn cũ. Tôi trả lời có gia đình rồi và không nghĩ đến chuyện như vậy nữa, có lỗi với chồng lắm, người đó nói mình mới gặp nhau hôm bữa thôi mà. Tôi điều tra ra thì lúc gần cưới cô ấy cũng tiếp tục đi ngủ với người này. Tôi gọi vợ dậy nói chuyện, cô ấy lại xin lỗi, nói lúc đó cần tiền xin mẹ không được nên lại làm thế.

Tôi không muốn làm to chuyện vì vừa cưới, sợ ba mẹ 2 bên buồn nên nói qua tết vợ chồng sẽ nói chuyện. Tôi muốn ly dị vì không thể tha thứ được nữa. Ăn tết xong cô ấy và mẹ vào xin ba mẹ chồng về quê thăm ngoại và đi đến bây giờ. Chúng tôi có liên lạc qua điện thoại thu xếp ngày về để ra toà nhưng cô ấy kêu tôi muốn làm gì thì làm, còn cô ấy không muốn ly dị. Đi được một tháng tôi biết cô ấy đã ở Đà Nẵng, TP HCM rồi giờ ra Nha Trang. Không hiểu cô ấy đi học cái gì mà như vậy. Tôi đi tìm vợ để nói chuyện dứt khoát, nghĩ cô ấy đi như thế thì rồi lại quay về đường cũ tôi. Vậy mà khi gặp gỡ, chúng tôi lại ở bên nhau, vợ xin tha thứ và tôi lại mềm lòng.

Mấy ngày ở Nha Trang chúng tôi rất hạnh phúc. Rồi chiều hôm đó cô ấy đi tắm để điện thoại trên bàn, tôi lại thấy tin nhắn đến, là của một người nước ngoài mới quen. Vào xem hình ảnh thì thấy 2 người đi du lịch trong lúc ở Nha Trang. Đến lúc này không còn gì để nói nữa, cô ấy vẫn bao biện là chỉ gặp họ ở quán cà phê, họ không biết tiếng Việt nên nhờ cô ấy phiên dịch. Tiền công cô ấy nhận được là 20 triệu trong 3 ngày. Vợ tôi cũng nói không hề ngủ với người đó. Tôi không chờ cô ấy giải thích thêm, liền lấy đồ ra về nhà. Giờ tôi chờ toà gọi để ly dị dù thật sự rất buồn vì còn yêu cô ấy. Mong được các bạn chia sẻ.

Nguyên

Tôi 28 tuổi, ở Hà Nội, kết hôn được gần 2 năm. Chồng là kỹ sư, đi làm công trình, cách một hai tháng mới về nhà. Chồng tôi là người hiền lành, hòa đồng theo nhận xét của mọi người. Chúng tôi yêu nhau một thời gian ngắn và đi đến quyết định kết hôn mặc dù cũng chưa yêu nhau nhiều lắm. Khi yêu nhau tôi đã biết về quá khứ không mấy tốt đẹp của anh. Anh chơi cá cược, bài bạc lúc đi học nên ra trường muộn do không tập trung học. Hơn nữa do cá cược nên gia đình phải vay nợ ngân hàng đến lúc cưới tôi vẫn chưa trả xong vì gia đình cũng không có điều kiện. Bạn bè và gia đình tôi đều không đồng ý mối quan hệ này vì sợ lấy xong tôi sẽ khổ. Tôi vẫn tin anh sẽ thay đổi nên quyết định kết hôn.

Mới lấy tôi cũng khá thất vọng về mấy chuyện của anh. Cưới xong anh làm công trình ở cách Hà Nội 200 km, muốn tổ chức báo hỷ nên tôi vào đó. Hôm ấy anh uống say, mọi người cơ quan về hết, tôi đành chở anh về khách sạn cách 6 km bằng xe máy. Lúc về khách sạn rồi cả đêm cũng không được ngủ yên vì anh thần kinh yếu, khi say là nói năng và hành động mất kiểm soát. Sau đó vài lần anh uống say như vậy nhưng hiện tại gần như không uống rượu bia do muốn có em bé. Tôi cũng buồn vì anh em ở nhà nội có vẻ không tôn trọng anh do quá khứ trước đây của anh. Ở nhà ngoại thì khác, mọi người đều quý mến và tôn trọng tôi nên họ cũng đối xử như thế với anh. Thời gian đầu tôi cũng buồn nhưng hiện tại anh cũng khá hơn, dần lấy lại tiếng nói ở nhà nội, ít uống rượu bia và cũng không cá cược, cờ bạc nữa.

Thỉnh thoảng chúng tôi cũng cãi nhau mặc dù ở xa. Trước khi cưới anh có tặng tôi một bó hoa hồng nhân ngày 8/3, tôi rất vui. Sau đó anh nói hôm đấy mang tặng người yêu cũ nhưng người ta không nhận nên tặng tôi. Khỏi phải nói tôi đã giận như thế nào. Hôm sinh nhật cô người cũ, anh ở cạnh tôi nhưng lại gọi điện chúc mừng người ta, tôi cũng thấy bình thường vì chẳng có gì phải tức hay ghen, bởi đó là quá khứ rồi, họ hỏi thăm nhau cũng chẳng vấn đề gì, chỉ có điều sinh nhật tôi anh lại không nhớ. Tôi rất tức và không thể chấp nhận được. Vì chuyện đó nên tôi không thấy tôn trọng và dần mất hết cảm xúc với anh ngay cả khi 2 vợ chồng gần gũi. Không biết có phải do tôi suy nghĩ trẻ con quá hay không?

Hường

Tôi là Phong, quen một cô gái tên An, năm nay chúng tôi vừa tròn 19 tuổi. Hai đứa yêu và bên nhau đã được 4 năm, cùng trải qua không biết bao nhiêu thử thách. Khi mới quen cả 2 bên gia đình đều cấm cản tuyệt đối, nhưng sau một năm dần dần chúng tôi cũng được chấp nhận. Trước đây tôi và An bên nhau rất hạnh phúc, chúng tôi nghỉ học sớm nên đều phải đi làm để kiếm tiền. Gần đây bỗng nhiên bạn gái tôi lại đòi sang Mỹ làm để có nhiều tiền hơn, có thể lo cho cha mẹ cô ấy đầy đủ vì bên đó có bà ngoại, có thể bảo lãnh qua dễ dàng.

Tôi cố ngăn cản, không đồng ý với ý kiến của An, nói ai cũng có thử thách trong cuộc đời và quan trọng là cố gắng vượt qua thử thách đó. Cô ấy nản vì số tiền lương làm ở đây chỉ có 3 triệu/tháng nên không dư nhiều. Tôi nói ai cũng từ đôi bàn tay trắng đi lên thôi, không phải ai qua Mỹ đều giàu cả, nhiều người qua rồi ngay cả muốn mua vé về còn không được, một ông tổng giám đốc thì trước đó cũng chỉ là anh nhân viên thường thôi, cố gắng và chăm chỉ làm việc thì không gì là không thể. Tôi cảm thấy gục ngã và xuống tinh thần lắm. Mong mọi người cho tôi một lời góp ý. Chân thành cảm ơn.

Hưng

Chủ Nhật, 12 tháng 3, 2017

Tôi là phụ nữ đã có gia đình, sống chung thủy và chưa từng nghĩ đến người đàn ông khác ngoài chồng suốt 10 năm qua. Tôi yêu chồng hơn mọi thứ, thậm chí còn yêu anh hơn cả những đứa con tôi - dù nói ra thế này tôi thấy thật tội lỗi với con. Vợ chồng tôi sống hạnh phúc vô cùng nhưng cách đây một năm chúng tôi xảy ra chuyện lớn nên vợ chồng ly thân. Mọi chuyện xuất phát từ việc chồng tôi một ngày đổ đốn mang tiền của gia đình đi đầu tư bên ngoài và mất hết. Anh từ đó cũng không quan tâm vợ con, đi suốt ngày suốt đêm, có khi qua đêm không về. Anh ở với ai, làm gì tôi cũng không biết vì anh nói hết yêu vợ rồi nên cần phải ly thân và sau này sẽ ly dị. Anh cũng nghỉ việc ở một doanh nghiệp lớn dù đã làm đến chức trưởng phòng, quản lý nhiều nhân viên. Anh không đưa tiền cho tôi nuôi 2 con mà xách hành lý ra khỏi nhà một năm nay.

Tôi hoang mang, đau đớn, bàng hoàng và nhiều lần tìm đến cái chết vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sợ chồng bị bệnh hay dính bùa mê thuốc lú của cô nào. Tôi và chồng vì thế không trò chuyện, giao tiếp gì nữa, chỉ đôi lúc anh về nhà đòi ly dị, chia nhà cửa tài sản. Tôi nuôi 2 con và vẫn giữ hình ảnh người chồng tuyệt vời xưa kia trong tim, tôi yêu anh vô cùng. Giờ tôi sợ hãi và muốn tránh xa anh, mong thời gian sẽ khiến chồng tôi bình tâm và suy nghĩ lại. Tôi chưa từng nghĩ sẽ bỏ chồng dù có chuyện gì xảy ra vì cách đây một năm anh vẫn là người tuyệt vời nhất mà tôi có được. Dù có nhan sắc và thông minh nhưng với tôi ngoài chồng, đàn ông chỉ là cát bụi. Thậm chí gặp những người thành đạt, có địa vị, đẹp trai trong xã hội tôi cũng phớt lờ khi được họ quan tâm. Trái tim tôi đóng băng và tâm hồn chỉ chờ ngày chồng đổi thay.

Đợt rồi tôi phải đi công tác nhưng cũng không mệt nhọc lắm, đến đó tôi chủ yếu dành thời gian làm báo cáo đánh giá, rảnh đi bơi, spa, chạy bộ và tận hưởng cuộc sống. Tôi để mình quên đi thực tại tồi tệ. Ở đó, tôi chạm vào ánh mắt một người đàn ông, lần đầu nhìn anh tôi hoàn toàn ngã quỵ vì như gặp tình nhân kiếp trước. Tôi quay cuồng và choáng váng, ánh mắt tôi trốn tránh anh, không hiểu sao lại run rẩy như thế này, luống cuống và không còn là mình nữa. Đời ngang trái, chuyến bay của tôi bị delay 6 tiếng tại sân bay và chúng tôi vì thế cũng buộc phải trò chuyện. Tôi biết anh là khách mời, cùng sự kiện tôi tham gia. Anh làm quản lý ở ngân hàng lớn và đi để kiểm tra dự án cho vay của bên anh. Anh cao 1,80m, đẹp trai và nổi bật (chồng tôi cũng to cao và thậm chí đẹp trai hơn anh). Vậy mà chẳng hiểu sao anh đã làm trái tim tôi điên đảo. Chúng tôi nói chuyện ít phút rồi tôi tránh đi chỗ khác ngồi đọc sách cho đến khi lên máy bay. Tôi không cho phép mình có cơ hội ở gần người đàn ông này. Thế nhưng lên máy bay tình cờ chúng tôi lại ngồi cạnh nhau.

Khi đèn trên khoang máy bay tắt để cất cánh, ánh mắt chúng tôi đã lại chạm nhau và không thể rời được nữa. Tôi như đã yêu người đàn ông này dù chẳng biết gì về anh ngoài tên tuổi và cơ quan anh. Mấy tiếng trên máy bay là những phút giây ly kỳ, mạo hiểm và tuyệt vời nhất đời khi chúng tôi như chìm vào mắt nhau. Tôi dựa vào vai anh ngủ và thấy anh quyến rũ biết bao. Dù chẳng ai nói gì, máy bay hạ cánh tôi và anh đi taxi cùng một lối về. Lên đến xe cả hai đã lao vào hôn nhau như điên dại. Tôi chưa bao giờ nghĩ đời mình lại có giây phút hư đốn thế này. Rồi chúng tôi cũng phải chia tay để về nhà, taxi đưa anh về trước vì nhà anh gần hơn, tôi về nhà và tiếp tục phiêu lưu trong tình yêu. Những phút giây sau đó tôi như người điên, nhớ mong anh từng phút giây. Hai ngày hôm sau, ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau cà phê chứ không đi đâu để làm gì quá giới hạn.

Chúng tôi kể cho nhau nghe về cuộc sống mỗi người, anh nói về việc ly hôn của anh và tôi nói về việc ly thân của mình. Anh nói chờ tôi độc thân nên không muốn làm gì quá giới hạn, không muốn làm tác nhân khiến tôi ly dị chồng. Tôi cũng không bao giờ cho phép mình lên giường với ai khi chưa ly hôn dù yêu anh điên dại. Sau 3 ngày, tôi hẹn anh và nói lời chia tay. Anh rất choáng váng vì nghĩ sao tôi cư xử kỳ quặc thế. Hơn ai hết, tôi biết mình không thể tiếp tục cuộc sống như thế này. Anh là người xa lạ, tôi chưa biết nhiều về anh ngoài tên tuổi và tình trạng hôn nhân, tôi không cho phép mình đánh cược cuộc đời mình.

Tôi không biết đây có phải tình yêu không hay một cơn say nắng nhưng nó làm cuộc sống của tôi điên đảo. Tôi phải thoát ra khỏi mối quan hệ này để nuôi con, làm việc. Nếu sau này ly hôn tôi sẽ gặp anh, còn không thì thôi. Tôi đã nói và khóc trong vòng tay anh. Trở về nhà tôi xóa hết tin nhắn, điện thoại, hộp thư thoại với anh. Giờ đã 3 tháng trôi qua, tôi không quên nổi, vẫn âm thầm nhớ về anh. Tôi ngồi tưởng tượng ra khuôn mặt anh, cảm giác tuyệt vời khi được hôn anh. Ít ngày trước chồng về nhà xin lỗi tôi và muốn quay lại, tôi đang phân vân không biết tình cảm của mình giờ ra sao. Tôi vẫn yêu chồng nhưng không hiểu một năm qua chồng mình là ai, sao đối xử tệ bạc với mẹ con tôi như thế mà giờ đòi quay lại? Có phải vì anh bị bồ đá, tiền bạc hết, công việc mất nên về để nương tựa gia đình, hay vì anh còn yêu tôi? Còn tình cảm với người đàn ông kia liệu có phải tình yêu hay chỉ là phút say nắng? Mong các bạn chia sẻ cùng tôi.

Ánh

Tôi là cô gái 24 tuổi, chưa mảnh tình vắt vai, được người khác nhận xét là vui vẻ, xinh xắn, hơi mập, đáng yêu. Tôi tình cờ thân thiết với anh là khi hỏi han để tìm bạn anh. Tôi định nhờ bạn anh chở về mà anh ấy về rồi nên anh chủ động chở tôi về. Trên quãng đường đi 3 tiếng đồng hồ tôi với anh nói chuyện rất hợp nhau, lúc đầu tôi không nghĩ gì nhưng sau đó lại tình cờ gặp anh rất nhiều. Chúng tôi kết bạn với nhau, rủ nhau đi cà phê, dần dần tôi thích anh, quen với cảm giác được nhìn thấy anh hàng ngày.

Tôi dù biết anh đã có người yêu, trong suy nghĩ không muốn phá hoại tình yêu của anh nhưng không tài nào thoát ra được, vẫn muốn gặp anh, nhắn tin với anh, chỉ cần anh nhắn tin trước là tôi thấy hạnh phúc lắm. Tôi đã cố tỏ ra bình thường khi gặp anh, tránh không nhìn thẳng vào anh, rất sợ cảm giác một mình nằm nhớ tới anh mà thật sự chẳng biết phải làm sao. Cơ quan anh gần cơ quan tôi nên hay gặp nhau, nơi anh ở tôi thường đi qua. Thật sự có lúc tôi muốn nói thẳng với anh về tình cảm của mình, rằng bản thân không muốn làm người thứ ba nên anh đừng nhắn tin nữa, vậy mà tôi lại sợ anh không quan tâm đến mình, sợ gặp nhau anh lại không nói gì. Trước đây đã có tới ba thầy bói đều nói tôi sẽ rất lụy tình, khổ vì yêu, vì thế tôi càng muốn thoát ra, đôi lúc lại nghĩ ai biết trước được tương lai, biết đâu anh và cô ấy chia tay thì sao.

Tại sao trên thế giới biết bao nhiêu người mà tôi lại yêu anh, tại sao tôi không là người đến trước, tôi cũng nghĩ sẽ có một chàng trai dành riêng cho mình nên không thể làm người thứ ba. Gặp anh giờ tôi có quá nhiều suy nghĩ mà từ trước đến giờ chưa nghĩ đến. Tôi biết nói vậy sẽ bị chửi là không biết xấu hổ, là kẻ phá đám vì trước đây bản thân cũng rất ghét những người phá hoại hạnh phúc người khác. Vậy mà giờ tôi chẳng biết nên làm gì, không dám tâm sự với ai. Tôi đã cố gồng mình để không phá hoại tình yêu của anh, vẫn cố làm một con bé cá tính, nói chuyện tự nhiên với anh để che giấu cảm xúc của mình, tôi đang cố, không biết rồi mọi chuyện sẽ như thế nào.

Hằng

Tôi và chồng lấy nhau được 10 năm, tôi rất tin chồng vì anh là người lớn tuổi và đã đổ vỡ hôn nhân một lần. Tôi không được may mắn như những người phụ nữ khác, cưới lâu như vậy mà không sinh nổi cho chồng mụn con. Tôi thấy mình may mắn vì có anh, anh rất hiểu và thông cảm cho tôi, rồi vợ chồng tôi quyết định nhận con nuôi. Nay con tôi đã được ba tuổi, tôi cũng muốn kiếm thêm một đứa con nữa bằng cách đi làm thụ tinh ống nghiệm. Tôi đã tâm sự với chồng thì chồng bảo con cái là lộc trời cho, lúc nào có sẽ có, xin nói thêm chồng tôi là người khá mê tín.

Tôi mới phát hiện được bí mật của chồng mà bấy lâu nay không hề hay biết. Anh đã yêu người khác, không phải phụ nữ mà là một người đàn ông. Tôi thật sự rất sốc, hỏi thì anh chối, nói vì công việc nên thường tiếp xúc với nhiều đàn ông. Anh không hề biết tôi đã đọc hết những tin nhắn của anh với người đàn ông đó. Thật đáng buồn khi người đàn ông qua lại với anh lại là học trò của tôi. Chồng vẫn có trách nhiệm với gia đình, vợ con, nhiều lúc tôi nghĩ cũng tội cho anh, chẳng hay ho gì khi là gay nhưng cứ nghĩ đến những dòng tin nhắn của họ là tôi thấy sợ. Tôi có nên gặp cậu học trò đó để tìm hiểu không? Mọi người hãy cho tôi lời khuyên, giờ tôi mất phương hướng, không biết giải quyết như thế nào.

Nga

Thứ hai, 13/3/2017 | 09:18 GMT+7

|

Thứ hai, 13/3/2017 | 09:18 GMT+7

Tôi là một người mẹ sinh con một bề, hai đứa con gái đầu lòng.

Tôi là một người mẹ sinh con một bề, hai đứa con gái đầu lòng. Ai cùng tâm trạng cho nỗi lòng dâu út như tôi? Mong mọi người chia sẻ.

Dung

Thứ Bảy, 11 tháng 3, 2017

Tôi không có gì ác ý, luôn cố gắng làm một "bà cô" thoải mái, nhưng với chị thì thật sự muốn làm ngơ những hành động đó cũng không được, bởi nó cứ kè kè trước mặt, không lần này thì lần khác. Người tôi muốn nói tới là bạn gái anh trai và cũng có thể sẽ là chị dâu tương lai của tôi. Cách đây không lâu anh trai tôi dẫn bạn gái về chơi dài ngày. Chị về ở khách sạn vì người thân gần bên đó hết rồi, lại không thích ở nhà tôi vì thấy không thoải mái. Anh trai có nhà mà cũng theo chị ra khách sạn ở, lo chị bị "bắt nạt".

Anh trai quen chị khi sang bên đó du học, tính học 2 năm rồi về nhưng lại kéo dài 5 năm vì anh không nỡ xa chị, anh nói kiếm việc làm tạm rồi mới về. Lúc anh trai nói có bạn gái cha mẹ tôi vui lắm vì sắp có con dâu, tôi sắp có chị dâu. Nhưng khi đưa chị về ra mắt thì chị ăn mặc như đi bar. Anh trai cũng nói nhỏ chúng tôi là chị mặc vậy vì quen rồi chứ tính không hư đâu, chỉ tội không cười thì nhìn chị hơi chảnh, lạnh lùng. Chúng tôi cũng nghe anh bỏ qua phần ăn mặc nhưng chị vô tư trả lời ba mẹ tôi như bạn bè trang lứa. Chị ăn cũng như bị bỏ đói cả tuần, trái cây chị ăn không ngừng nhưng cơm ăn nửa bát rồi thôi. Ăn cua thì anh tôi ngồi bóc, chị chỉ việc ăn. Có hôm mẹ tôi kiếm được quả sầu riêng trái mùa, cả nhà vui vẻ ăn mà chị tỏ thái độ như ngồi cạnh đống rác khi bịt miệng, tránh né đủ kiểu. Chị còn cái kiểu thân mật với anh tôi ngay trước mặt mọi người, ai nhìn cũng thấy không hài lòng. Có người còn bảo lấy chị về anh tôi sẽ bị cắm sừng vì nhìn chị là biết kiểu người không chịu ngồi yên.

Hôm nhà tôi về nhà ngoại ăn tiệc, cả họ hàng ở đó mà chị ngồi gác chân lên đùi anh xem phim, còn anh ngồi gọt trái cây cho chị ăn như người hầu, ăn xong lại nhảy lên đùi anh tôi ngồi vô tư như ở nhà, mặc mọi người nhìn ngó. Anh chị còn ra trước sân ôm nhau hôn hít, thơm cổ nhau làm họ hàng tôi chỉ biết lắc đầu, có người còn nói: "Trời ơi! Sao bọn nó không vào phòng luôn đi, đứng chỗ người qua lại mà hôn hít". Chị là Việt kiều, tôi hiểu chị sẽ phóng khoáng hơn chúng tôi nhưng vô tư quá tới phản cảm thì không chịu nổi. Mẹ tôi nói anh xem lại cách cư xử thì anh kêu mẹ tôi làm quá. Trước kia nhà tôi có nói gì anh trai cũng gật đầu rồi suy nghĩ kỹ càng vấn đề sau đó đưa ra kết luận, giờ góp ý gì anh cũng kêu chúng tôi soi quá, để chỗ cho bạn gái anh thở. Anh trai tôi trước kia là người điềm đạm, biết giữ ý mà giờ thì ngược lại.

Thật sự tôi cũng mừng vì anh mình vui nhưng nhìn cách cư xử của chị thì tôi và gia đình không ai chấp nhận được. Biết chị Tây hoá nhưng ít ra cũng nên biết ăn mặc kín đáo hay giữ mình khi ở trước mặt người khác. Anh trai tôi còn nói sẽ cầu hôn chị vào dịp du lịch tới, nghe xong nhà tôi hơi choáng. Là bạn gái đã vậy thì là vợ không biết chị sẽ như thế nào? Có chị dâu như vậy không biết tôi có nuốt trôi không đây? Tôi cũng không biết sau khi kết hôn chị có chịu ở yên với anh tôi không nữa. Tôi thiết nghĩ chị phóng khoáng, vô tư thì nếu lấy anh, chị sẽ chịu ở yêu với anh trai tôi hay vì vô tư mà chị lại có thêm trăm ngàn bạn nam giới khác?

Tôi đang cố không để mình trở thành "bà cô bên chồng", để sau không gặp phải bà cô bên chồng ác liệt hơn nhưng không thể không bàn về chị. Chắc tôi cũng phải chịu nhắm mắt làm ngơ để chấp nhận bạn gái anh trai và 99% có thể trở thành chị dâu nếu đó là điều anh trai tôi muốn. Là người thân, dù sao cũng luôn mong muốn người thân mình hạnh phúc nhưng sao với tôi khó quá. Có phải tôi quá soi mói hay do chị quá phóng khoáng nên chuyện tôi có suy nghĩ như thế này là bình thường?

Dương

Tôi biết khi viết ra câu chuyện thật của chính mình về lối sống sai lầm có thể sẽ nhận được không ít gạch đá từ mọi người nhưng vẫn muốn nói ra và xin được nhận những lời khuyên chân thành nhất. Tôi là một cô gái còn rất trẻ, 23 tuổi, cái tuổi không còn bé cũng chẳng phải đã trưởng thành, sinh trưởng trong một gia đình có giáo dục. Năm 18 tuổi, tôi rời gia đình đi học, nơi xa lạ tôi đã không giữ được mình trong một lần say xỉn, mất kiểm soát, lại còn bị chính người con trai đó mượn số tiền lớn rồi không trả. Sau đó chuyện bị lộ nhưng tôi đã không nói với ai về đêm hôm ấy, vì biết cũng một phần lỗi do mình, tôi đã khốn đốn để giải quyết việc này vì một đứa sinh viên thì mấy triệu đã lớn lắm rồi.

Mọi chuyện tạm lắng xuống, tôi lại gặp người con trai khác, là dân thành phố nơi tôi học. Tôi mang chuyện mình mất mát kể cho anh nghe trong những ngày đầu quen biết, thật dại khờ và anh đã lợi dụng tình dục từ tôi. Nhiều lần hai đứa quá giới hạn đã diễn ra chớp nhoáng, sau đó cả 2 tự dừng lại, có lẽ vì anh không còn cần tôi nữa. Từ ngày vướng vào chuyện ấy, cùng với sự hận thù đàn ông, để lấp đi nỗi cô đơn trong mình tôi đã qua lại với không biết bao nhiêu người, tất cả là tình một đêm, không hề có một lời yêu thương nào. Mùa hè khi đang là sinh viên năm nhất, tôi gặp anh qua chat, anh bằng tuổi chat. Anh biết tôi sống buông thả và chính anh cũng vậy, chúng tôi đã đi quá giới hạn ngay lần gặp đầu tiên. Anh nói lời yêu thương khi tôi kể hết quá khứ của mình. Nghe anh nói vậy, tôi động lòng, chưa ai từng nói với tôi như thế.

Tôi dừng lại những cuộc tình không đầu không cuối của mình. Anh xem tôi như người tình thủy chung, dài hạn, cứ cần là gọi; còn tôi chăm lo cho anh như một người con gái đang yêu thực sự, lo lắng từ miếng ăn đến nỗi buồn của anh. Chuyện gì đến cũng đến, vì không chịu được sự hờ hững từ anh, chúng tôi đường ai nấy đi. Tôi nhớ anh vô cùng và hụt hẫng, một tháng sau lại quay lại vì còn quá thương anh nhưng hai đứa không tránh khỏi cãi vã rồi chia tay thực sự. Tìm hiểu tôi mới biết hó ra anh đã quen người khác, hơn anh một tuổi. Những lần anh nói bận trong thời gian quen tôi là đang tán tỉnh cô ấy. Tôi sụp đổ hoàn toàn, bỏ dở việc học chỉ còn thời gian ngắn nữa là hoàn thành, tiều tụy đi trông thấy. Mấy tháng trời tôi nhốt mình trong phòng kín, không màng ăn uống. Rồi gia đình cũng hay chuyện, mọi người vào thăm và động viên tôi vượt qua, không hề hay biết phía sau nó đầy uẩn khúc mà tôi giấu đi.

Tôi chuyển tới sống gần một người họ hàng ở vùng đô thị đang phát triển, đây cũng là nơi khởi nguồn những tâm tư đang chất chứa trong lòng tôi lúc này. Sau cuộc tình với anh, tôi vẫn chưa tỉnh ngộ, vẫn lầm đường lạc lối, ham mê chốc lát với những cuộc tình một đêm. Sâu trong nội tâm tôi hận anh rất nhiều. Tôi gặp Nam vào một đêm cách đây gần năm rưỡi, chúng tôi lao vào nhau. Ở Nam những ngày đầu quen biết có một sự quan tâm nhẹ nhàng, chân thành mà bây giờ tôi không còn tin nữa. Tôi đã kể cho Nam nghe tất cả, anh nói: "Hãy dừng lại đi em à", tôi biết người con trai này sẽ thay đổi cuộc đời mình.

Tháng đầu tiên gắn bó với nhau, chúng tôi thật hạnh phúc. Anh ở bên tôi mỗi ngày, quan tâm và lo lắng, chúng tôi ăn chung, ngủ chung, đi chơi chung. Dù nhiều lần tổn thương đau đớn nhưng tôi vẫn yêu anh với một tình yêu chân thành nhất, không toan tính điều gì. Ngày anh đi xa hơn nửa năm, tôi tự dặn lòng sống sao cho xứng đáng với niềm tin của anh. Tôi vừa đi làm thêm, vừa học để khỏa lấp nỗi nhớ anh. Chúng tôi bất đồng quan điểm do vùng miền, anh mượn tôi một số tiền với tôi là lớn, tôi cũng không có để cho mượn. Anh còn nói có người con gái đợi anh 2 năm, tôi mới chỉ đợi mấy tháng thì nghĩa lý gì. Tôi trốn tránh anh vì quá đau khi anh không coi trọng tôi. Đến khi anh lặn lội đi tìm tôi, chúng tôi lại quấn quýt với nhau. Thế nhưng càng ngày tôi càng nhận ra hai đứa có quá nhiều thứ khác biệt. Anh nói chỉ muốn quen người lớn tuổi để đỡ vất vả, anh gia trưởng, độc đoán và ích kỷ, hơn hết anh không hề cần mối quan hệ này, không cần tôi mặc dù biết tôi đối với anh trước sau như một. Xa tôi, anh đã qua lại với người con gái khác, bảo quá khứ của tôi anh không quên được.

Giờ tôi chỉ muốn sống một mình, đi làm kiếm tiền về phụ giúp gia đình, có một tình yêu đúng nghĩa dù phải chờ đợi rất lâu. Tôi đang tự hỏi mình không đáng được bao dung sau những cố gắng suốt hơn một năm rưỡi qua sao? Tôi phải làm gì đây khi biết Nam không phải dành cho mình, nhưng tôi vẫn nhớ những lúc ấm áp bên anh. Tôi tiếc nuối những kỷ niệm giữa 2 đứa, tôi phải làm gì để quá khứ này ngủ yên, để thôi tự dày vò chính mình, để sống cho một ngày mai tươi sáng hơn?

Giang

Tôi và chồng cùng chung cảnh đứt gánh giữa đường, yêu và đến với nhau đã 5 năm. Tôi rất yêu anh, cảm nhận tình yêu của anh với tôi sâu sắc nhưng vừa qua có một hành động của chồng làm tôi phải suy nghĩ. Do tính chất công việc tôi thường xuyên phải đi công tác vào Nam ra Bắc. Vì con còn nhỏ đang bú sữa mẹ nên đi đâu tôi cũng mang con đi. Vừa ra đến sân bay anh nhắn tin cho tôi muốn đi gặp bạn bè cũ (bạn bè học với nhau từ thời cấp II ở quê), cuộc gặp này là tụ tập ăn nhậu và sau đó đi hát karaoke. Tôi tỏ ý không muốn cho anh đi, cho rằng những cuộc gặp này vô bổ vì anh không biết uống rượu, mấy lần trước đi gặp bạn bè ăn uống quá chén, toàn bị ói ảnh hưởng đến sức khỏe.

Khi nhận được tin nhắn của tôi, anh phản ứng mạnh mẽ: “Tôi sống với cô như thế nào cô biết, nhưng tôi phải có bạn bè. Cô muốn tôi làm nô lệ cho cô, suốt ngày ở nhà rửa chén à? Cô không tôn trọng tôi, nếu thế thì chia tay đi. Đúng là cuộc sống địa ngục”. Tôi trả lời: “Người đàn ông coi bạn bè hơn vợ con thì em cũng không tiếc làm gì, nếu anh coi cuộc sống với em và con là địa ngục thì em đồng ý chia tay. Chỉ cần anh một điều, kể từ giờ phút này đừng nhắn tin, điện thoại cho em nữa”.

Sau đó chồng tôi quyết định không đi nhậu với bạn bè nữa, ngày nào cũng điện thoại, gọi điện cho mẹ con tôi, như chưa có chuyện gì xảy ra. Đến nay đã nửa tháng trôi qua, tôi không muốn về nhà với chồng, đêm nào cũng khóc và suy nghĩ rất nhiều. Quả thực, hàng ngày anh chăm sóc vợ con rất chu đáo, đi chợ nấu cơm phụ vợ, biết tìm món ăn cho có nhiều sữa, nấu cháo cho con đủ món. Hôm nào đi làm sớm anh cũng mua đồ ăn sáng cho vợ rồi mới đi làm. Còn tôi, mặc dù con nhỏ nhưng cũng ráng nấu cơm, giặt đồ. Anh đi làm về là có cơm ngon.

Không lẽ hàng ngày việc chăm sóc vợ con mà anh lại kể công, cho rằng mình là nô lệ sao? Tôi rất yêu chồng, vì thế đêm nào cũng khóc. Tôi thực sự giận chồng, định sẽ không về nữa để anh không có cơ hội chăm sóc vợ con, không phải làm nô lệ, hoặc chí ít anh cũng biết xin lỗi tôi về phát ngôn của mình. Người trong cuộc ít sáng suốt, tỉnh táo nên tôi rất mong bạn đọc góp ý. Chân thành cảm ơn.

Phương Hoa

Tôi và anh yêu nhau được 2 năm và đã tính đến chuyện lâu dài, có một vấn đề luôn khiến tôi khó chịu, không thể thoải mái khi nghĩ đến, đó là cô người cũ anh từng rất si mê. Trước khi đến với tôi anh từng đổ vỡ một mối tình dài 9 năm, trong thời gian chia tay người yêu cũ, anh đã phải lòng cô cấp dưới làm cùng công ty, người đã giúp anh nguôi ngoai nỗi đau thất tình, dù rằng thời điểm ấy cô gái đó cũng đang có người yêu. Không hiểu vì lý do gì mà anh si mê cô gái đó, chắc hẳn vì cô ấy xinh đẹp, gợi cảm, lại có vẻ gì đó rất hiền dịu, con nhà lành, thu hút người khác. Anh yêu cô gái đó điên cuồng, chấp nhận dư luận rằng cô ấy đang có bạn trai và công khai theo đuổi. Cô gái đó mặc dù không đáp lại anh nhưng cũng không từ chối một cách rõ ràng. Cô vẫn nhận quà anh tặng, nhận lời đi chơi chung với anh, đón nhận tình cảm của anh, lập lờ trong mối quan hệ của hai người.

Rồi thời gian yêu cuồng dại cũng qua, anh nhận ra mình là kẻ thứ 3; tính cách, gia cảnh cũng không phù hợp với cô gái ấy. Mặc dù rất đau khổ nhưng anh cũng chấp nhận nén tình cảm của mình lại, từ bỏ theo đuổi cô ấy. Sau đó tôi xuất hiện như một mối duyên anh đã đợi từ lâu, cũng là động lực để anh từ bỏ hoàn toàn cô gái kia. Chúng tôi đến với nhau nhanh chóng, nhận ra người còn lại chính là một nửa mình đang đi tìm, là người mà cả hai xác định sẽ ở bên cả đời. Chuyện tình với cô gái kia những tưởng sẽ kết thúc, vì anh đã xác định tôi là người duy nhất ở hiện tại mà anh yêu thương và muốn cưới làm vợ. Gia đình hai bên đã gặp mặt nhau để định ngày cưới, vậy mà tôi lại phát hiện thật ra không phải vì anh không còn tình cảm gì với cô ấy, mà vì anh không thể, không có cơ hội nên vẫn xem cô gái đó như em gái, vẫn dành những tình cảm rất tốt đẹp, giúp đỡ cô ấy tận tình.

Anh và cô ấy vẫn làm cùng công ty, gặp mặt nhau hàng ngày, đùa giỡn thân thiết. Những buổi đi ăn cùng đồng nghiệp anh dắt tôi theo cùng, trong đó có cô ấy. Với sự nhạy cảm của phụ nữ, tôi biết tình cảm anh dành cho người ấy đặc biệt hơn những người khác. Anh quan tâm cô, vui vẻ hơn khi trò chuyện cùng cô. Chính điều này làm tôi băn khoăn, lo lắng và khó chịu. Tôi đã nói rõ là không thích anh còn vương vấn với bất cứ người cũ nào vì chính tôi trước khi quen anh cũng trải qua nhiều mối tình, nhưng khi kết thúc tôi đều cắt đứt hoàn toàn, không để mối quan hệ cũ nào ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại. Dù biết chúng tôi đã đính ước với nhau và sắp trở thành vợ chồng nhưng cô ấy vẫn thể hiện trước mặt tôi rằng cô ấy giữ vị trí nhất định trong lòng người yêu tôi.

Tôi không ghen với quá khứ của anh nhưng hoàn toàn không thể chấp nhận được cách hai người cư xử với nhau trước mắt tôi như vậy. Nỗi muộn phiền này cứ kéo dài, đeo đẳng tôi mãi, tôi phải làm sao bây giờ đây? Có phải vì tôi ích kỷ, muốn chiếm hữu anh, ghen tuông mù quáng, hay thật sự anh vẫn còn tình cảm với cô ấy? Nếu có cơ hội anh sẽ sẵn sàng rời bỏ tôi mà đến với người anh yêu điên cuồng ngày trước? Cô gái ấy, tại sao biết chúng tôi đã quen nhau mà vẫn cư xử không chừng mực với anh như vậy? Cô ấy vô tư không hiểu chuyện hay vẫn nghĩ cô có đặc quyền được ở trong trái tim anh? Tôi hoang mang và thật sự không thể giải thích nổi. Mọi người hãy cho tôi lời khuyên, tôi phải thoát khỏi tâm trạng rối bời này như thế nào đây?

Hoa

Em mới chuyện vào công ty tôi được nửa năm. Ban đầu tôi cũng không có ấn tượng gì nhiều về em, có chăng chỉ là ngoại hình ưa nhìn và em khá cao thôi. Sau một thời gian tiếp xúc, chúng tôi cảm thấy khá hợp nhau, nói chuyện khá nhiều. Sau vài tháng, không hiểu sao mỗi khi không gặp tôi lại thấy rất nhớ và luôn muốn nói chuyện với em. Tôi thích em ở sự nhiệt tình, luôn giúp đỡ người khác khi cần, tính thẳng thắn. Ngoài ra em cũng thông minh và chăm chỉ nữa. Tôi nghĩ rằng mình đã yêu em nhưng lại không muốn điều đó xảy ra bởi ngoài ưu điểm thì em có những nhược điểm tôi khó chấp nhận.

Em vô cùng khó tính trong chuyện ăn uống. Ví dụ như em chỉ ăn duy nhất một loại mỳ tôm, thịt chỉ ăn thịt luộc, một vài loại rau là em ăn được. Em nấu ăn không giỏi nữa, có thể là do đó không phải sở thích. Em nóng tính, dễ cáu giận, muốn mọi thứ phải theo ý mình. Em dễ suy sụp tinh thần và chán nản khi việc không được như ý, những lúc đó dễ bị kích động. Thế nhưng với tôi em ít khi tỏ ra khó chịu hơn so với những người khác và thường nghe lời khuyên của tôi. Tình cảm mà tôi cho là tình yêu đang xảy ra được khoảng một tuần gần đây. Tôi sợ rằng không phải yêu mà có khi chỉ thích vẻ bên ngoài của em thôi, càng ngày tôi càng để ý em nhiều hơn. Theo các bạn tôi phải làm sao?

Lâm

Thứ Năm, 9 tháng 3, 2017

Tôi 29 tuổi, anh bằng tuổi, có công việc ổn định trong cơ quan nhà nước. Chúng tôi chính thức yêu nhau được 8 tháng. Tôi không xinh xắn nhưng theo nhận xét của bạn bè thì nói chuyện có duyên, tốt tính, biết nấu ăn, thích đọc sách và biết chơi đàn guitar. Anh là người chu đáo, tình cảm, tuy nhiên gia trưởng, hay ghen và thích kiểm soát người yêu, kể cả thời gian, cách mặc đồ và mối quan hệ bạn bè với đàn ông. Từ ngày quen anh tôi biết tính nên không còn liên hệ dù là bạn bè với bất kỳ bạn nam nào (kể cả các bạn trong nhóm tự học đàn). Trong 8 tháng quen nhau, do tính tôi vô tư, hòa đồng, anh lại thích kiểm soát và gia trưởng nên rất hay gây nhau. Tôi vẫn chấp nhận vì thấy anh chung thủy, đứng đắn, đàng hoàng. Châm ngôn của tôi là: “Ngoại trừ việc ngoại tình, thiếu chung thủy ra thì việc gì cũng có thể chấp nhận, chịu đựng được”.

Gần đây tôi phát hiện mỗi lần hai đứa cãi nhau (thường là những việc vặt như bất đồng quan điểm, thời gian cãi nhau ngắn, một ngày là làm lành rồi, lâu thì 3 ngày) anh lại chủ động liên lạc tâm sự, nhắn tin với người yêu cũ. Trước khi yêu tôi, anh có mối tình sâu đậm thời sinh viên 3 năm, đã đi quá giới hạn, nhưng vì khoảng cách địa lý anh ngoài Bắc, còn cô ấy trong Nam, gia đình 2 bên không đồng ý nên chia tay năm 2012. Cô ấy sau đó lấy chồng cùng công ty và có con gần một tuổi. Ngày cưới cô ấy anh còn mua hẳn sợi dây chuyền vàng tặng làm kỷ niệm. Từ lúc lấy chồng, mang thai, sinh con, cô ấy thường xuyên nhắn tin, gọi điện, hai người vẫn liên lạc, tâm sự với nhau. Khi mới yêu, tôi phát hiện và yêu cầu cắt đứt liên lạc, anh đã chặn số và thề thốt độc địa các kiểu là không bao giờ liên hệ với cô ấy nữa. Nhưng rồi, anh lại bỏ chặn để liên lạc lại, rồi lại chặn số và xóa hết các thứ liên quan để tôi không biết, chối cãi đến cùng khi tôi phát hiện và còn đổ lỗi do cô ta liên lạc trước. Trong khi đó, tôi chỉ cần đi ngang qua cơ quan người yêu cũ là anh không cho.

Hiện tại tôi đã mất lòng tin với anh rồi, chúng tôi mới cãi nhau một chút anh đã tìm về người yêu cũ để tâm sự, an ủi; nếu ở gần nhau có khi họ còn hẹn nhau tâm sự ở chỗ nào nữa không biết chừg. Rồi tương lai, trong cuộc sống có nhiều vấn đề to tát hơn, mỗi lần giận nhau với tôi, anh lại tìm kiếm các cô gái khác để an ủi, tâm sự thì sao? Rồi sau khi an ủi, tâm sự sẽ là gì? Tôi nghĩ có lẽ mình lại phấn đấu với công việc hiện tại, đọc sách, đánh đàn và tụ tập với bạn bè, trả anh về với cô người yêu cũ. Không biết có nên không?

Dương

Thứ Tư, 8 tháng 3, 2017

Tôi 25 tuổi, đang làm nhân viên tư vấn, anh kinh doanh tại nhà. Chúng tôi quen nhau từ thời sinh viên. Anh là người có nhu cầu sinh lý cao, còn tôi nhu cầu rất ít. Mỗi lần anh hẹn tôi đi chơi thì tôi đã biết anh muốn gì nên cứ nghĩ ra hàng trăm lý do để từ chối. Tôi biết gặp nhau thế nào anh cũng đòi vào nhà nghỉ, tôi rất ngại chuyện đó vì vào sẽ bắt gặp những ánh mắt nhìn mình soi mói, mỉa mai.

Đỉnh điểm nhất là tối hôm trước anh xuống chơi và đòi vào nhà nghỉ, tôi đã từ chối và nói hết suy nghĩ của mình. Tôi hỏi anh có yêu tôi không hay chỉ tìm đến tôi để giải tỏa nhu cầu? Anh nói yêu nhưng phải đi liền với tình dục mới hạnh phúc, làm gì có người đàn ông nào yêu mà không đòi chuyện đó? Anh nói có người yêu cũng như không, 4 năm đại học tôi đã giữ khư khư anh cũng đồng ý, giờ đi làm rồi thà không cho thì thôi, chứ cho một tháng một hai lần thì làm sao anh chịu nổi.

Tôi nói anh nhu cầu sinh lý cao, rồi bệnh này nọ. Anh bảo sao tôi lại nói anh thế, đó là kiềm chế lắm rồi, rằng tôi không biết đặt mình vào trường hợp của anh thì đừng phán xét anh như thế. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều những điều anh nói, tự hỏi mình có quá đáng lắm không và tôi cũng không hiểu sao anh lại tức giận và nóng đến như vậy? Các anh chị nào đã rơi vào trường hợp như tôi xin hãy cho ý kiến giúp tôi với.

Thục

Tôi lấy chồng khi hai người đều tay trắng, anh là lái xe nâng, tôi làm kế toán. Bố mẹ tôi không cho lấy bởi anh ở quê nghèo, lại học đến lớp 9, còn tôi ở Hà Nội. Vì yêu nên tôi quyết tâm lấy mặc dù có bao người gần nhà theo đuổi. Lấy anh rồi tôi mới biết anh là người mải chơi, không bao giờ chăm lo cho gia đình, làm đồng nào tiêu đồng đó. Cưới được một năm tôi sinh em bé, anh bắt nghỉ, hai vợ chồng về quê sống, mặc dù bố mẹ tôi bảo ở đây mà làm rồi ông bà trông con và cho ở nhờ (chồng tôi không ở nhà ngoại dù chỉ một ngày). Về quê không có việc gì làm, anh thỉnh thoảng đi phụ hồ, còn tôi sống dựa vào mấy đồng tiền sinh và chăn nuôi thêm. Anh không chăm lo vợ con gì, đẻ được ba ngày tôi phải làm mọi việc và chăm con. Bố mẹ chồng đau yếu, nằm liệt, sống bằng trợ cấp mặc dù có 4 đứa con trai.

Sinh được 4 tháng tôi xin về ngoại làm nhưng anh không cho dù ở đây chẳng có việc gì. Lấy anh tôi không sợ khổ, việc gì cũng làm, cày bừa cấy hái... Con được gần tuổi tôi xin được làm hợp đồng ở trường, lương thấp, được cái làm nửa ngày, vẫn làm được việc đồng và chăm con. Còn anh đi Hà Nội nhưng không có đồng nào mang về, thích thì làm không thích thì nghỉ, đi làm thay đổi như cơm bữa. Tôi ở nhà gửi con đi mẫu giáo để làm, may là hộ nghèo nên không mất tiền mấy. Tôi cứ dậy sớm đạp xe gửi con, chỗ làm cách đó 3 km, hình như con biết thương mẹ nên cháu rất ngoan, đi học lúc cô giáo chưa tới nhưng không bao giờ khóc.

Rồi chúng tôi xây được nhà bằng tiền lấy bảo hiểm, vay mượn và bố mẹ cho. Mẹ tôi thương nên thỉnh thoảng cho ít tiền phòng thân, thỉnh thoảng bí thì tiêu. Tôi rất tiết kiệm vì biết hoàn cảnh mình, ngay cả ăn sáng cũng nhịn đến giờ thành quen. Anh vẫn vậy, không thay đổi, chỉ ham chơi, lo cho bản thân, nói anh thì vợ chồng lại cãi nhau. Có bao lần nghĩ uất muốn bỏ mà nhìn con lại thôi. Rồi tôi sinh thêm đứa nữa (tôi cũng không muốn bởi lúc nào cũng nghĩ vợ chồng như thế này thì ở với nhau làm sao được lâu). Ở trường ai cũng thương tôi, tôi sinh được 2 tháng lại đi làm, cắp con theo những khi không gửi được bà.

Tôi lo cho anh được bằng lái ô tô, mong anh có công việc ổn định. Con thứ hai từ khi sinh ra đau yếu, đi bệnh viện luôn. Hơn một tuổi tôi lại gửi con đi mẫu giáo. Nửa năm nay anh xin được lái xe gần nhà, tu chí làm ăn nên giờ đã trả hết nợ làm nhà, mua xe máy. Vậy mà anh lại khinh thường, chê tôi lương thấp. Tôi cứ bước chân đi làm là anh bắt nghỉ, không trân trọng những gì tôi làm. Có hôm tôi bế con ra đồng, chẳng may con ngã gãy chân, tôi nghỉ ở nhà trông con, mọi tội lỗi anh đổ lên đầu tôi.

Chúng tôi ngủ riêng 6 năm nay rồi, việc nhà anh chưa bao giờ đụng tay. Không hiểu tại sao chồng lại vậy với mình, có phải tôi không còn trong trắng khi đến với anh nên thế? Giờ đây anh coi thường tôi lắm, mới kiếm tiền hơn tôi chút đã coi thường vợ. Lương anh được 6 triệu mà đã nghĩ là cao. Tính anh bảo gì tôi phải nghe răm rắp, còn trái ý là ăn đòn, nhiều lúc nghĩ quẩn chỉ muốn chết. Mong được chia sẻ.

Thu

Tôi 29 tuổi, đang là nhân viên kỹ thuật cho một công ty phần mềm, vợ tôi 27 làm bên bảo hiểm. Tôi và vợ lấy nhau được gần 2 năm, năm đầu tình cảm vợ chồng luôn luôn mặn nồng và chuyện chăn gối đều êm đẹp nhưng cho tới năm thứ 2 thì cô ấy bắt đầu lơ đãng chuyện chăn gối, có biểu hiện sử dụng điện thoại tới khuya. Mỗi khi đi làm về, cơm nước, chén bát xong xuôi là hay lên sân thượng rồi đứng đó trong một khoảng thời gian nhất định để nhìn về nơi xa xăm với vẻ mặt đượm buồn. Tôi đã để ý rất nhiều lần như thế, lúc đầu tưởng vợ có người khác nên chán tôi nhưng không phải.

Tôi có chút khó chịu và bắt đầu tìm hiểu xem trên điện thoại vợ có gì mà làm cô ấy ham mê đến vậy. Tôi tá hỏa khi toàn thấy một list dài trong thư viện điện thoại những bộ phim hoạt hình của Nhật Bản. Lúc còn đi học tôi cũng có xem vài phim của hãng này và cũng có chút kiến thức nhỏ nên nhìn tên file là biết ngay. Sau đó tôi hỏi bóng gió qua để tránh làm vợ ngượng thì vợ chỉ cười trừ cho qua và vẫn chuyên tâm "cày đêm". Giờ đây, hầu như đêm nào cũng vậy, vợ thức khuya xem phim và không mấy quan tâm đến chuyện chăn gối với tôi nữa. Tôi có nên đem chuyện này nói thẳng với vợ không? Xin các bạn cho tôi một lời khuyên.

Huynh

Chào anh Hưng, tác giả bài viết: “Đồng nghiệp xinh đẹp đòi hiến dâng đời con gái dù biết tôi có vợ”. Tôi là sinh viên năm hai, muốn kể về những gì diễn ra trong gia đình mình nhân đọc bài của anh để anh có quyết định tốt nhất cho mình.

Anh em tôi lớn lên và sống ở một gia đình yên ấm, hạnh phúc với người bố giỏi, thành công trong sự nghiệp, yêu vợ thương con và người mẹ hiền, chịu thương chịu khó chăm chút chồng con, chu đáo hai bên nội ngoại. Nhưng cuộc sống gia đình tôi đảo lộn, không khác địa ngục trần gian sau khi bố thú nhận có một đứa con riêng với cô trợ lý (bố tôi là giám đốc) và xin mẹ tha thứ. Người đàn bà ấy sinh năm 91, bằng tuổi cô đồng nghiệp của anh. Tôi từng gặp cô ta khi tới nhà tôi lấy chữ ký và con dấu công ty. Không hiểu vì lý do gì mà một cô gái trẻ chưa chồng, xinh đẹp lại cặp kè để có con riêng với bố và đang tâm phá vỡ hạnh phúc gia đình tôi?

Mẹ tôi không đánh ghen, chẳng chửi rủa mà lặng lẽ sống trong sự suy sụp, đau khổ. Khi cô ta sinh nở, mẹ tôi vào viện thăm, tuy nhiên cô ta không biết xấu hổ, còn trơ trẽn gọi điện nhắn tin cho mẹ tôi thách thức, rồi chửi bậy, thậm chí nói những lời bịa đặt xấu xa về mẹ với bố tôi. Tôi tưởng chừng mình bị tuột khỏi giấc mơ bước chân vào giảng đường đại học nhưng rồi cũng cố gắng, gồng mình lên làm chỗ dựa cho mẹ và em trai. Học lực của em trai tụt thê thảm, từ một học sinh xuất sắc đứng top đầu của lớp, em rớt xuống học lực kém, không thi đậu được vào cấp 3 chuyên toán của tỉnh. Em muốn bỏ ngang việc học để lên thành phố kiếm việc làm. Em coi thường bố, không nghe lời, thể hiện sự ngang ngược, khó bảo.

Còn về bố tôi, hai năm nay quan tâm gia đình hơn trước, yêu thương bù đắp cho mẹ hơn nhưng vẫn giấu giếm vụng trộm đi thăm, chu cấp cho mẹ con người đàn bà kia, cuộc sống gia đình tôi không vui vẻ gì. Dẫu bố mẹ có làm lành với nhau thì cuộc sống tạm coi như không có biến cố gì nhưng có lẽ trong tâm mẹ và anh em chúng tôi không bao giờ thoải mái được, bố cũng vậy thôi. Điều đáng buồn nhất là anh em chúng tôi đều là đàn ông, liệu có vượt qua được cú sốc đó để có được một tình yêu đích thực.

Thức

Thứ Ba, 7 tháng 3, 2017

Tôi là giáo viên của một trường trung học cơ sở ở TP HCM. Là giáo viên, là mẹ, lẽ ra tôi không nên viết thế này bởi nhiều người sẽ cho rằng đó là phản sư phạm nhưng thật sự tôi đã quá áp lực, căng thẳng đến nỗi muốn phát điên. Tôi viết ra đây rất mong nhận được sự chia sẻ của mọi người. Tôi học ngành sư phạm, tốt nghiệp xong về dạy cấp 2, từng dạy hầu hết các môn xã hội. Chồng tôi là dân chuyên tự nhiên, đang là giảng viên tin học của một trường đại học. Chúng tôi có hai con gái, con đầu lòng học lớp 6, con thứ 2 đang học lớp 3. Chồng tôi là người gốc Bắc, có phần hơi gia trưởng và luôn mong có con trai nối dõi, nhưng anh rất yêu thương hai con gái, đến mức nhiều khi tôi thấy anh chiều các cháu quá.

Con gái lớn suốt những năm tháng còn nhỏ thường xuyên phải đi khám ở bệnh viện vì nhiều bệnh. Lúc sinh ra cháu bị ngạt thở, tím tái, các bác sĩ đã cấp cứu ngay. Tôi không biết có phải vì thế mà não cháu bị ảnh hưởng hay không. Từ hồi mẫu giáo đến nay, các thầy cô giáo đều nhận xét cháu tiếp thu chậm, khả năng hiểu bài gần như bằng con số không, điều đó đúng với tất cả các môn, kể cả những môn như Mỹ thuật, câu nói cửa miệng của cháu luôn là không biết. Cháu trầm tính, không có nhiều bạn. Tôi đã nghi cháu tự kỷ nên mang cháu đi khám nhưng chính cháu nói với tôi tự kỷ là không chơi cùng ai, bác sĩ cũng nói cháu không bị bệnh đó.

Cháu chỉ thích ngủ và xem tivi. Tôi và chồng luôn quan tâm cháu, hướng dẫn cháu mọi thứ suốt từ bé đến giờ, đến nỗi năm vừa rồi chồng tuyên bố: “Anh xin lỗi, anh chịu không nổi nữa, em nhờ được ai thì nhờ, ngồi kèm con học bài anh chỉ muốn chui đầu xuống đất”. Tôi cũng vậy, bao công sức bỏ ra, người mách khóa học này, khóa học kia tốt, tôi đều đầu tư hết và thực hành, sách dạy con các kiểu tôi đều tìm đọc, vậy mà công đâu cũng như muối bỏ bể. Một bài tập với học sinh khác có khi giảng 5 lần là tối đa nhưng con gái tôi có lúc giảng cả tối mà sáng hôm sau hỏi lại cháu nói không biết gì cả.

Khi biết tin con gái tôi lên lớp 6, chị hiệu trưởng và hiệu phó trường tôi có nói nếu con gái tôi học ở trường tôi dạy thì về phần học phí sẽ được miễn giảm, tiền ăn trưa cũng vậy. Tôi lần lữa mãi, cuối cùng chọn cho con gái đi học ở một trường mới mở cách khá xa nhà, chị hiệu trưởng biết chuyện bèn hỏi tại sao. Tôi được dịp trút nỗi lòng rằng con học dốt quá, không dám đem con học ở trường, học ở đây thì mặt mũi không biết giấu đi đâu. Tôi vừa kể vừa khóc, các chị em trong tổ nhìn vậy cũng chỉ im lặng rồi động viên. Con học trường mới chưa lâu đã nhận được tin từ các thầy cô giáo, có người tôi quen còn nói thẳng: "Em nói thật, con chị như thế này thì cực kỳ khó theo chương trình học dù dễ nhất". Có người bảo: "Em nghĩ con chị chậm phát triển nên để cháu theo học một trường nào cho học sinh khuyết tật sẽ dễ hơn cho cháu". Tôi về kể cho chồng nghe, hai vợ chồng tức tưởi khóc.

Nhiều đêm ngủ, nước mắt tôi trào ra, chồng tôi cũng thở dài. Học kém nhưng bù lại cháu biết an ủi người khác, có hôm tôi nấu cơm chợt suy nghĩ mà nước mắt rơi, cháu thấy vậy liền hỏi sao mẹ khóc, cháu chạy vào lấy khăn giấy lau nước mắt cho tôi. Em gái cháu thì khác xa, ai cũng nhận xét em cháu thông minh, lanh lợi, luôn đứng đầu lớp, rất chăm chỉ học hành, chúng tôi cũng được an ủi vì điều này.

Vợ chồng tôi cố gắng tìm những giáo viên, những chỗ học tốt cho cháu lớn nhưng ai cũng chỉ được một thời gian thì họ xin thôi vì dạy không nổi con tôi. Có cô giáo nói chưa từng thấy học sinh nào kém như con tôi cả. Vợ chồng tôi chịu, các thầy cô, gia sư đều chịu hết, tôi thật lòng không biết làm sao. Nghĩ đến tương lai của cháu mà tôi đau lòng quá. Người ta nói "không có học trò dốt, chỉ có giáo viên không biết dạy", cả 2 vợ chồng là giáo viên, lại rất nhiều giáo viên tâm huyết cũng cố gắng dạy cháu, rốt cuộc tôi cũng không hiểu vì sao nữa. Mọi người có thể tư vấn cho tôi làm sao để dạy cháu tốt hơn không?

Hằng

Tôi xin kể ra một chuyện tế nhị. Tôi và bạn trai quen rồi yêu nhau đã lâu, tôi rất yêu anh ấy, tuy nhiên anh có tật hay xì hơi rất to. Tôi cảm thấy như anh cố tình làm tiếng đó phát ra to hơn cho mọi người nghe để làm trò cười.

Mỗi khi ở bên cạnh tôi hay có cả bạn bè của anh, anh vẫn thản nhiên làm thế mà không biết ngại. Bạn bè anh đã quen với việc đó nhưng tôi thấy rất khó chịu khi nghe âm thanh này. Tôi có nhắc anh nên lịch sự hơn nhưng anh cho rằng đó là chuyện bình thường, ai mà không xì hơi? Ngày nào anh cũng cứ như thế dù bên cạnh tôi. Tính anh cũng hơi trẻ con và rất gia trưởng, phải làm sao để cho anh biết tế nhị, lịch sự hơn trong chuyện đó?

Hường

Trước đây tôi không bao giờ tin rằng có thứ tình yêu và cuộc sống như trong truyện, điều mà theo tôi nghĩ nó được viết ra từ một cuốn truyện của nhà văn nào đó. Hôm nay, thật bất ngờ vì tôi lại là nhân vật trong chính tác phẩm đó. Tôi là một cô gái Hà Nội năm nay ngấp nghé tuổi 25, được nhận xét là khá xinh đẹp, sinh ra trong một gia đình giàu có, học hành làng nhàng, trải qua một vài mối tình thuở học trò và bây giờ ra trường với mức lương vừa đủ sống.


Chuyện không có gì cho đến tháng 9 năm ngoái, trong một chuyến phượt lên vùng Tây Bắc cùng một vài người bạn, tôi gặp anh. Anh không đẹp, không có gì hấp dẫn, 33 tuổi, tốt nghiệp thạc sĩ du học nước ngoài. Hôm đó tôi lướt qua anh như một người bình thường mà thôi, cho đến khi có đám trẻ con từ trong ngôi làng gần đó chạy ra đón anh và kêu anh bằng “thầy”. Tôi tò mò về anh, về lũ trẻ và một tuần sau đó quay lại tìm anh.

Sau khi nói chuyện, tôi cảm nhận nhân cách cao cả trong con người anh. Anh kể sau khi tốt nghiệp về nước và có một công việc ổn định, trong chuyến phượt lên đây, anh bị hút hồn bởi vẻ đẹp phong cảnh cũng như những đứa trẻ nơi này. Anh rủ lòng thương và quyết định bỏ tất cả để ở lại đây dạy học cho lũ trẻ. 5 năm anh sống với những người bạn dân tộc, dạy dỗ đám trẻ con, cùng lao động với những người dân tộc để kiếm chút ít lên thị trấn đổi lấy tiền mua đồ về dạy lũ trẻ học. Một lần trò chuyện cùng học trò của anh, tôi hỏi nó muốn gì, nó nói: “Con muốn thầy ở lại đây dạy tụi con học chữ”. Tôi xúc động thật sự và biết mình yêu anh từ đó.

Rồi cứ hàng tuần tôi lại chạy lên thăm anh, cùng anh dạy lũ nhỏ và lao động cùng với những người bạn dân tộc nơi đây. Một lần tôi tỏ tình với anh và anh nói: "Anh cũng yêu em nhưng sẽ không vì em mà bỏ lũ nhỏ của anh đâu”, tôi gật đầu và bắt đầu hành trình cuộc sống của một cô gái dân tộc. Từ một cô gái trắng trẻo, chưa bao giờ phải làm việc tay chân thì giờ đây da tôi đã khác, trèo đèo lội suối hay gặt lúa tôi làm được hết. Tôi và anh được mọi người dựng cho một ngôi nhà, sáng sáng dạy lũ trẻ học, chiều lao động cùng mọi người trong bản, cuộc sống giản dị nhưng luôn tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Càng gần anh tôi càng yêu anh hơn, hiểu được con người anh và cũng tìm ra được con người thật của mình. Tôi biết được mình thích gì và muốn điều gì ở cuộc sống này.

Có lẽ mọi người cho rằng do mệt mỏi với cuộc sống nơi đô thị nên mới tìm cách trốn chạy như vậy. Không phải đâu, tôi biết rằng đây không phải là quyết định nhất thời của mình, chỉ là ở nơi này tôi tìm được con người thật của mình và tình yêu với anh. Cuộc sống hiện giờ của chúng tôi tách biệt hoàn toàn với thế giới phồn hoa và ồn ào ngoài kia, tôi thấy yêu nơi này cũng như yêu lũ nhỏ của anh. Hôm nay nhân dịp về lại Hà Nội cùng anh làm giấy đăng ký kết hôn mà tôi chỉ muốn đi thật nhanh, về nơi mà tôi gọi là nhà, nơi mọi người sống với nhau bằng tình người chứ không phải trong một ngôi nhà lạnh lẽo cả ngày không thấy mặt nhau giữa những người trong gia đình. Tôi nghĩ mình chỉ muốn nói như vậy thôi, chia sẻ cho mọi người câu chuyện của tôi, có thể mọi người nói tôi ngu, tôi cũng sẽ không biết được nhưng cảm thấy vui với cuộc sống như hiện nay; vui bên anh, người mà tôi yêu và vui với đại gia đình này.

Duyên

Thứ Hai, 6 tháng 3, 2017

The Access Key you entered is INVALID, EXPIRED or has been RESETED! Contact FullContentRSS.com to get the access key. Full Content RSS is the best full-text-rss-feed converter. It is an online tool to convert partial rss feed to full story rss feed.

Chúng tôi lấy nhau được hơn một tháng thì mẹ chồng lên chơi rồi ở lại luôn. Mẹ nói để phụ tôi chăm sóc cho chồng. Vợ chồng tôi là công nhân khu chế xuất, thuê căn phòng trọ nhỏ như lỗ mũi, chỉ được mỗi cái gác gỗ, lăn qua lăn lại còn kêu ọp ẹp, nói gì đến chuyện "yêu".

Vợ chồng tôi ngủ trên gác, mẹ nằm ở ghế dưới nhà. Có đêm, anh không nhịn được, kéo tôi dậy làm chuyện đó. Dù đã cố gắng không phát ra tiếng động nào nhưng miếng gỗ cứ kêu lên như tố cáo. Mất hứng đã đành, tôi còn nghe tiếng mẹ mở cửa bước ra sân. Lúc đó đã hơn một giờ khuya. Tôi đẩy chồng ra, vừa tức vừa mất mặt, òa khóc nức nở. Sáng ra, tôi không dám nhìn mẹ, còn mẹ bóng gió: "Mẹ già rồi, đêm hay mất ngủ nên đừng có làm gì om sòm".

Có hôm mới 5 giờ sáng, mẹ lên gác khều chồng tôi dậy, nói mẹ mới nấu xong nồi canh hầm mà chồng tôi thích ăn. Lúc đó, tôi đang mặc đầm ngủ hở hang. Đúng như tôi nghĩ, tối đó mẹ lại bóng gió: "Nhà có người già, ngủ nghê hay đi đứng gì cũng cẩn thận chút". Chồng tôi thở dài, còn tôi nhai cơm mà như nhai thóc trong miệng. Mẹ chồng cứ ở bên cạnh khiến vợ chồng tôi không thể gần gũi dù mới cưới. Có lần, chồng tôi cũng cố gắng nói khéo cho mẹ về quê, mẹ lại giận dỗi, nói là chúng tôi đuổi bà, về quê thì có ai ở đó đâu, buồn chịu không nổi. Ba chồng tôi đã mất, nhà dưới quê còn chú út nhưng chú làm hồ nên cũng chạy theo công trình suốt, không mấy khi về nhà. Vợ chồng nằm kế bên nhau mà không làm được gì, không dám ôm nhau, sợ lại... chịu không nổi. Nhưng nếu cứ làm liều thì chúng tôi lại không dám, bảo đảm mẹ nghe được hết.

Chồng tôi từng nghĩ đến chuyện ra ngoài khách sạn nhưng cả ngày làm quần quật từ 6 giờ sáng tới 5 giờ chiều, về tới nhà ăn cơm xong dọn dẹp nhà cửa, mẹ lôi tôi ra nói đủ chuyện trên trời dưới đất, về trễ một chút là mẹ ra cửa đứng trông ngóng, làm gì còn hứng thú đi tìm khách sạn với chồng. Có khi ôm nhau được một lúc, chồng tôi lại tức tốc chạy vào nhà tắm xoa dịu bản thân vì sợ phát ra tiếng động. Tôi nằm trên gác một mình ức đến không kìm được nước mắt. Chồng ra khỏi nhà tắm thì tới tôi chui vào, chỉ biết cắn răng khóc.

Mấy tháng trời vợ chồng không dám đụng tới nhau, tôi đâm ra căng thẳng và ấm ức, thậm chí không muốn nhìn mặt mẹ nữa. Chồng tôi im im, thỉnh thoảng lại nổi nóng, cuộc sống vợ chồng son bắt đầu căng thẳng. Tối nào tôi cũng nằm khóc, an ủi không được anh bực mình bỏ đi nhậu tới khuya, vậy mà mẹ vẫn chưa hiểu hoàn cảnh của chúng tôi. Tôi rối trí lắm, cảm thấy mình không chịu nổi nữa, cũng không nỡ nói thẳng để ép mẹ về quê. Tôi không biết phải xử lý chuyện này như thế nào. Ước gì mẹ để ý hơn một chút thì tốt biết bao nhiêu, chứ còn như vậy hoài không biết tôi chịu được đến bao giờ.

Thương

Tôi 26 tuổi, có công việc ổn định. Bạn gái 24 tuổi, rất xinh đẹp, cũng có công việc ổn định. Thu nhập của chúng tôi rất tốt vì đều làm cho các tập đoàn nước ngoài. Chúng tôi đều có bằng cấp và có thể tự lập tài chính. Tôi và bạn gái yêu nhau được một thời gian khá lâu, rất hạnh phúc, chưa giới thiệu gặp mặt gia đình nhưng bạn bè đều ủng hộ. Chúng tôi cũng bắt đầu nghĩ đến chuyện tương lai. Tuy nhiên cách đây không lâu, bạn gái có nói hồi bé cô ấy đã cắt đi buồng trứng, không thể có con được nữa. Cô ấy biết mình có khiếm khuyết như vậy nên đã học cách sống và chấp nhận. Cô ấy cũng yêu một vài người trước đây, những người bạn trai trước đều biết chuyện này, những cuộc tình đó đều kết thúc. Cô ấy không nói với tôi lý do nhưng tôi nghĩ đều là do những người con trai kia muốn có con, điều này cô ấy không thể đáp ứng được. Vì thế, cô ấy muốn cho tôi biết vì không muốn giấu tôi điều gì cả.

Lúc cô ấy kể chuyện này, đầu óc tôi choáng váng, không hẳn vì chuyện cô ấy không thể có con mà vì thương bạn gái mình đã phải lớn lên với thiệt thòi như vậy. Đối với tôi, cô ấy không phải là mối tình đầu, tuy nhiên so với những người bạn gái trước, có thể nói tình cảm của tôi với cô ấy là lớn nhất. Chúng tôi hợp nhau rất nhiều thứ, luôn mơ về một tương lai đầm ấm bên nhau. Lúc cô ấy kể ra câu chuyện này đã khóc như mưa, tôi an ủi và nói đấy không phải lỗi của em, chúng ta hãy tiếp tục ở bên nhau. Lúc đó, cả 2 cũng đều tự bảo nhau rằng vẫn còn trẻ, cứ yêu nhau xem sao.

Đến bây giờ, câu chuyện đó đã xảy ra được một thời gian. Tuy nhiên, tôi càng nghĩ nhiều về tương lai. Tôi vẫn luôn mong muốn có một gia đình đầm ấm, chăm sóc được bố mẹ, có công việc ổn định và vui vầy với vợ con khi về già. Với tôi, chuyện con cái hiện giờ là vấn đề lớn nhất. Với bạn gái, cô ấy từ bé đã chấp nhận sự thật là sẽ phải nhận con nuôi hoặc nhờ người đẻ thuê (cấy tinh trùng của chồng lên người khác). Tôi luôn nghĩ rằng việc đón đứa con chào đời là một trong những giây phút thiêng liêng nhất trong cuộc đời người đàn ông, tôi thực sự muốn có giây phút đó, được có đứa con là máu mủ của mình và vợ.

Trong suốt mấy tháng qua, tôi nghĩ rất nhiều và đã quyết định sẽ chia tay cô ấy. Cô ấy rất nhiều lần nói muốn cưới tôi nhưng nghe câu nói đó lòng tôi đều quặn đau. Tôi nghĩ rằng tình cảm vợ chồng trong tương lai không chỉ là vấn đề giữa 2 người, đó là sự kết hợp của gia đình 2 bên, của lối sống hàng ngày, của việc chăm sóc và nuôi dạy con cái. Hai người lấy nhau cần hòa chung một nhịp, nếu như một trong 2 người cảm giác không thể hòa hợp về một vấn đề gì đó với người kia, nhất là chuyện con cái, rốt cuộc họ sẽ ly dị. Tôi không muốn điều đấy xảy ra với cô ấy vì khi con gái đã có tuổi, việc ly dị và tìm người mới là cực kỳ khó khăn. Cô ấy với tôi như 2 người bạn tri kỷ, tôi thực sự không muốn tiếp tục yêu cô ấy mà phải giấu bất cứ điều gì trong lòng, nó sẽ gây khó khăn cho cả hai sau này. Tôi sẽ nói thật với cô ấy về nguyện vọng có con, mong cô ấy sẽ tìm được một người khác yêu thương cô ấy hơn tôi. Điều duy nhất tôi day dứt là khi nói ra có làm bạn gái đau khổ và tuyệt vọng không?

Thuận

Tôi là một đứa con gái sinh ra trong gia đình nghèo và phức tạp trong các mối quan hệ. Trước bố tôi, mẹ còn hai người chồng nữa nhưng chỉ có người chồng đầu là có đăng ký kết hôn. Người chồng đầu mẹ lấy không có tình yêu, là do ông bà ép duyên để đổi lấy căn nhà. Khi đến với bố tôi, mẹ đã tự nguyện bán căn nhà đó đi để lấy vốn cho bố làm ăn và chuyển đến sống cùng nhà với bà nội và bố. Vậy mà bố tôi đâm đầu vào nghiện hút, trộm cắp. Tôi sinh ra, trong giấy khai sinh không có bố và tên cả hai mẹ con đều nằm trong sổ hộ khẩu nhà cũ mặc dù nó đã là nhà người khác. Bố bị bắt đi tù lúc nào tôi không nhớ và khi tôi 3 tuổi bố trở về. Trong ký ức tuổi thơ của tôi không mấy in đậm hình ảnh của bố vì năm tôi 5 tuổi bố lại bị bắt đi tù với mức án 11 năm 6 tháng.

Ngày ấy tôi còn quá nhỏ để biết buồn, chỉ đến lúc vào tiểu học, bị người lớn không cho chơi cùng con họ, tôi mới hiểu tủi thân là như thế nào. Không chỉ ở trường mà cả ở xóm tôi cũng bị đối xử như thế. Tôi nhớ như in lời một người đàn bà nói với những đứa trẻ trong xóm trước mặt mình: "Con của người nghiện ngập, ăn trộm ăn cắp thì cũng giống bố nó thôi". Cũng có những đứa bạn tốt vẫn chơi với tôi nhưng chơi trong giấu giếm, vụng trộm. Một lần đi cùng bạn tình cờ gặp ông của bạn ấy, nó đã bảo tôi trốn đi. Lúc đó tôi thực sự rất sợ, trốn sau đống gạch của căn nhà đang xây gần đó nhưng ông vẫn phát hiện ra.

Đến bây giờ tôi vẫn ám ảnh ánh mắt ông nhìn tôi, ánh mắt đầy sự khinh miệt. Tôi kể với mẹ rồi oà khóc nức nở, khóc vì cái tội mà bố đổ lên đầu mình. Mẹ bảo tôi không có tội gì nhưng đấy là mẹ nói, còn những người xung quanh đâu có nghĩ như thế. Cái tội của tôi là có một người bố nghiện ngập và trộm cướp. Người ta chẳng bảo "đời cha ăn mặn đời con khát nước" đó sao, tôi biết thân biết phận nên tự hứa học thật tốt để khẳng định mình. Tôi đã rất hài lòng khi bây giờ con của những người gia giáo, giàu có ngày xưa lại là những đứa ăn chơi, lười học, suốt ngày yêu đương nhăng nhít. Tôi thi đỗ cấp 3 còn con họ thì trượt với số điểm không thể thấp hơn.

Vì cải tạo tốt, bố tôi được giảm án. Tôi đỗ cấp 3, bố trở về sau gần 10 năm. Tôi vui lắm vì những lời hứa hẹn đầy tốt đẹp của bố. Cuộc sống lại êm đềm và có phần sung túc hơn trước. Chẳng được bao lâu, tôi lên lớp 11 bố lại đâm đầu vào nghiện hút. Mới đầu, khi phát hiện kim tiêm trong thùng rác tôi không tin vào những suy đoán của mình, cố nghĩ nó theo chiều hướng tích cực hơn, vậy mà sự thật làm tôi suy sụp nặng nề. Trái lại mẹ tôi tỏ ra khá thờ ơ. Tôi rất buồn, thất vọng, cảm thấy như mọi thứ mình đang nắm giữ cứ dần trôi tuột đi. Cứ lúc tôi cần nói chuyện là bố lại trong tình trạng phê thuốc hoặc say mèm. Bố giải thích rằng đó áp lực gia đình và con cái, lý do ấy không thể chấp nhận được. Vậy còn ông bố của những đứa con gái lười học, chỉ biết yêu đương, đầu tóc, son phấn, quần là áo lượt, thậm chí có đứa mang thai khi còn đang đi học thì họ áp lực đến đâu? Tôi thực sự ghen tỵ với các bạn ấy khi rõ ràng là hư mà vẫn có bố mẹ yêu thương. Bố bảo vì tôi vụng về, làm đâu hỏng đó, trái tính trái nết. Tôi đã cố gắng thay đổi, không cãi bố, chăm làm việc nhà hơn, nấu nướng cẩn thận hơn nhưng chẳng thay đổi được gì.

Bố rượu vào nói rất nhiều làm tôi không thể tập trung học, nhiều lần trước hôm thi tôi phải mang sách vở ra đường. Bố công khai chích thuốc trong nhà lại còn rủ bạn bè vào hút chích, nhà tôi thành tụ điểm của đám nghiện hút, không chỉ bây giờ đâu, trong quá khứ đã có chuyện như thế rồi. Tôi nhớ lại ngày còn bé, bố đã quá độc ác khi nhồi nhét vào đầu đứa trẻ như tôi những hình ảnh độc hại. Thậm chí khi bạn tôi đến nhà chơi, bố vẫn thản nhiên rước "khách" vào nhà. Tôi ghét mình vô cùng khi buồn mà chẳng thể tỏ ra là mình buồn. Tôi bức bí trong lòng mà chẳng ai biết, chẳng thể chia sẻ với bạn bè. Tôi chỉ có bà nội với mẹ nhưng họ có vẻ khá thờ ơ với chuyện này.

Tôi ngột ngạt trong căn nhà mình đang sống, sợ hãi nhớ đến câu nói của bà hàng xóm và ánh mắt của ông già ngày xưa. Tôi đã uống thuốc ngủ tự tử nhưng không thành, ông trời thật quá quắt khi cứ bắt tôi phải sống. Lần gần đây nhất, tôi ức chế quá đã uống cái thứ độc hại kia ngay trước mặt bố. Những tưởng ông sẽ sợ hãi mà quay đầu nhưng rồi ông còn chửi tôi thậm tệ, chửi vì tiếc số ma tuý ấy trong khi tôi quằn quại vì lên cơn sốt cao, chóng mặt và đầu đau nhức. Tôi muốn thoát ra khỏi căn nhà đó, căn nhà tôi sinh ra nhưng không hề được nhập hộ tịch. Tôi muốn bỏ đi nhưng hơn ai hết biết không còn chỗ nào dành cho mình. Tôi không có lấy một người họ hàng nào hết, có thể lang thang kiếm sống qua ngày nhưng tôi muốn đi học. Chỉ còn hơn một năm học nữa là tôi tốt nghiệp cấp 3, lúc ấy có thể thoát khỏi cuộc sống này, nhưng sao nó lâu quá. Tôi phải làm gì để mạnh mẽ hơn đây? Tôi phải làm sao khi ngày nào cũng chứng kiến cảnh hút chích trong nhà mình?

Huệ

Tôi 47 tuổi, trải qua rất nhiều thăng trầm, cơ cực thời tuổi trẻ, vì thế đã gây dựng được sự nghiệp vững chắc và có chút hiểu biết về nhân tình thế thái, vậy mà không ngờ có ngày tôi lại phải viết những lời tâm sự trên đây. Tôi là dân tỉnh lẻ lên TP HCM học đại học, khi ra trường không thể về quê và cũng không xin được việc làm bởi rất nhiều lý do. Trong lúc gần như tuyệt vọng tôi đã gặp em (vợ tôi bây giờ). Em chưa có việc làm nhưng là dân thành phố, bình thường về mọi mặt nhưng bù lại có tấm lòng nhân hậu. Chúng tôi quen nhau vài tháng và tôi chú ý đến em. Rồi một ngày em nói: "Anh có thể đăng ký kết hôn với em không"? Tôi vô cùng ngạc nhiên và em giải thích: "Kết hôn rồi anh sẽ có hộ khẩu thành phố, sẽ kiếm được việc làm, sau khi ổn định thì ly hôn, em giúp anh thôi".

Tôi có chút choáng váng về đề nghị của em nhưng sau đó suy nghĩ có lẽ là cơ hội tốt nhất có được và em cũng là người tốt, biết đâu sau đó phát sinh tình cảm. Thế là chúng tôi đăng ký kết hôn và đúng như em nói tôi có việc làm luôn. Em cũng có việc làm và chúng tôi không nhắc tới chuyện ly hôn. Năm đầu tiên chúng tôi sống riêng, sang năm thứ hai cuộc sống và công việc có nhiều khó khăn vất vả, tôi lại đơn thân độc mã nên đã đề nghị em về phòng trọ sống với tôi. Rồi em có bầu và sinh con trai, đứa con ra đời làm cho cuộc sống vốn dĩ khó khăn trở nên càng khó khăn hơn. Vì vậy, tôi đành để em một mình nuôi con, còn mình đi làm, làm như điên dại, ngoại trừ không kiếm được việc gì để làm còn lại tôi làm không kể ngày đêm.

Thế rồi cơ hội đến, tôi tích cóp được tiền, tự mình kinh doanh, "năng nhặt chặt bị", cuộc sống vật chất tốt lên nhanh chóng. Lại nói về vợ tôi, cô ấy lành như đất vậy, không đòi hỏi gì, không có nhu cầu gì, không thích tụ tập, không đua đòi, chỉ thích được ở nhà nuôi con. Chúng tôi cứ sống với nhau như vậy cho đến cách đây hơn một năm tôi đang công tác ở tỉnh, do sơ ý nên đang đi giữa đường thì xe hết xăng. Loay hoay chưa biết làm gì thì một cô gái đi xe máy dừng lại hỏi tôi có cần gì không, vậy là tôi nhờ cô ấy mua giúp 10 lít xăng. Cô ấy về nhà mang can đi mua xăng giúp, tôi cám ơn và có đưa cô ấy danh thiếp của mình.

Bẵng đi một thời gian cô ấy gọi điện cho tôi mời uống cà phê vì có việc lên TP HCM, chúng tôi gặp nhau nói chuyện bình thường. Về hình thức cô ấy ưa nhìn và có duyên thầm, kém tôi 17 tuổi nhưng chưa lập gia đình. Sau lần cà phê ấy chúng tôi thường nhắn tin hỏi thăm nhau và có lần cô ấy đưa tôi về nhà. Rồi tình yêu đến với chúng tôi từ lúc nào không biết, tôi nói rõ cho cô ấy biết về gia đình mình để xác định ranh giới quan hệ. Lúc đầu tôi và cô ấy đều từ bỏ, nhưng sự đời trớ trêu, chúng tôi không thể xa nhau được, càng hiểu nhau lại càng yêu, tôi như tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình nhưng vẫn chủ động giữ khoảng cách để không làm tổn thương cô ấy. Tình yêu của cô ấy dành cho tôi rất mãnh liệt, cô ấy nói không cần tôi ly dị mà chỉ cần có một đứa con với tôi là đủ, cô ấy muốn làm mẹ đơn thân.

Trong kinh doanh tôi quyết đoán, mạnh mẽ bao nhiêu thì trong tình yêu cảm thấy mình mông lung, yếu đuối bấy nhiêu. Tôi chưa biết nên làm gì, vợ chồng tôi tuy không lấy nhau vì tình yêu nhưng bấy nhiêu năm gian khó bên nhau, chữ nghĩa là rất lớn, rất đáng được tôn trọng. Còn người yêu của tôi hiện nay, từ bỏ hay làm theo nguyện vọng của cô ấy? Tôi rất mong được mọi người chia sẻ.

Nam

Bài viết theo tháng

Xem nhiều nhất

Đối tác: