Thứ Hai, 20 tháng 3, 2017

Tôi và chồng yêu nhau từ thời sinh viên, ra trường một năm là cưới, tôi sinh một bé gái rồi ngưng luôn. Không biết có phải vì không sinh con trai hay vì chồng đã hết tình cảm mà anh thay đổi tính khí bất cứ lúc nào. Đang nói chuyện vui vẻ bình thường, anh lại nổi nóng, to tiếng dù chuyện chẳng có gì. Mỗi lần như vậy tôi rơi vào im lặng, buồn nhiều, cảm giác anh đang giận cá chém thớt.

Trước đây anh đã hẹn hò với tình cũ qua mạng xã hội một thời gian rất dài, giúp cô ta nhiều. Sau khi tôi phát hiện ra thì hai người họ càng kín đáo hơn. Tôi đã có quyết định ra đi rồi vì con khóc và xin mẹ hãy ở lại nên bản thân không đi nữa. Vậy mà những gì họ đã gây ra luôn ám ảnh tôi, nhiều lúc tôi muốn cho cô ta một bài học, sau đó lại nghĩ người làm mình đau đớn họ sẽ phải trả giá thôi. Cuộc sống của tôi buồn nhiều hơn vui, tôi phải làm gì đây? Xin giúp tôi với.

Hải

Thứ Tư, 15 tháng 3, 2017

Tôi 30 tuổi, trải qua một lần đổ vỡ hôn nhân và có bé gái 3 tuổi, là nhân viên văn phòng, mức lương đủ để 2 mẹ con sống thoải mái ở vùng quê, dư ít tiền khi ốm đau, sắm sửa. Tôi đã có nhà riêng, đang quen với một anh hơn 3 tuổi. Anh có công ty riêng ở TP HCM, là người thông minh, khó và kỹ tính. Chẳng có gì phải nói nếu như anh độc thân, nhưng anh cũng đổ vỡ một lần trong hôn nhân và hiện tại đã có vợ, người đó chính là nhân tình, nhân viên ngày trước khi anh vừa mở công ty. Mỗi người vợ anh đều sinh cho anh một đứa con trai.

Tôi và anh cùng xóm, cùng quê nhưng mới chỉ biết nhau được gần 2 năm nay. Trước kia tôi đi học đại học và ở lại TP HCM lập nghiệp, kết hôn cho đến khi hôn nhân tôi có vấn đề thì về quê sinh em bé, từ đó tôi ở lại quê. Trong thời gian ở quê tôi mới biết anh thông qua anh rể, anh là bạn thân của anh rể. Chúng tôi quen biết nhau qua những lần tụ tập ăn uống. Tôi là nhân tình của anh. Tôi không biết vì sao lại quen anh, có tình cảm với anh vì tôi là người ghét cay ghét đắng những kẻ ngoại tình, lăng nhăng. Tôi không bao giờ nghĩ có ngày trở thành kẻ thứ 3, phá hoại gia đình người khác. Gia đình tôi giấu kín, bạn bè tôi cũng không nói vì có hay ho gì khi làm kẻ thứ 3. Mối quan hệ này không ai biết, gia đình tôi biết thì chắc ba sẽ lên tăng xông vì có đứa con gái hư hỏng. Tôi bên cạnh anh âm thầm, không đòi hỏi danh phận, tiền bạc.

Lương tâm tôi dằn vặt, đau khổ, quen nhau chưa tròn năm tôi đã nói chia tay với anh không biết bao nhiêu lần. Mỗi lần như thế anh lại níu kéo và tôi không đủ dứt khoát hay vì tình cảm tôi dành cho anh đã quá lớn nên không thể rời xa. Anh có tiền nhưng tôi chưa bao giờ lợi dụng tiền bạc của anh. Anh cũng chỉ tặng quà cho tôi mỗi dịp lễ, chỉ như vậy. Tôi vẫn sống trên đồng lương kiếm được. Nhiều lúc tôi cũng cảm thấy buồn và tự hỏi có thật sự anh thương tôi không khi anh không lo gì cho tôi? Có lẽ tôi quá ích kỷ khi suy nghĩ như vậy. Nhiều lúc tôi nghĩ không biết anh đến với tôi vì cái gì, lợi dụng hay tình cảm thật sự? Thương tôi sao anh chẳng lo cho tôi? Nhiều lúc tôi ghen với vợ anh nhưng làm gì có cái quyền đó. Tôi tự cười vào mặt mình. 

Tôi nghĩ trên đời này không có người phụ nữ nào muốn biến mình thành kẻ phá hoại gia đình người khác. Khi viết lên đây, tôi biết mọi người sẽ nguyền rủa và chửi bới, tôi sai tôi chịu, muốn dứt bỏ nhưng tình cảm dành cho anh quá lớn, không biết làm như thế nào để rời xa, kết thúc mọi khổ đau. Thật sự tôi cần mọi người giúp để thoát khỏi nghiệp chướng do chính mình tạo ra. Xin hãy giúp tôi thoát khỏi cuộc sống hiện nay. Tôi muốn kết thúc để sống thanh thản và nhẹ lòng hơn. Xin hãy giúp tôi.

Hường

Tôi rất thông cảm với bà mẹ trong bài viết nỗi buồn sinh con gái một bề vì cũng có 2 công chúa. Thực sự tôi rất yêu 2 con gái, nhưng thực tâm trong lòng ai cũng muốn có nếp có tẻ. Tôi không phải là người lạc hậu, có tư tưởng trọng nam khinh nữ vì con nào cũng là con mình, là máu mủ của mình, nhưng tôi lo sau này không có ai chăm sóc khi về già. Tôi chỉ cần 2 con khỏe mạnh, hạnh phúc là vui rồi.

Tôi hơi buồn một chút vì chồng là con trai duy nhất trong nhà, sau này 2 con gái đi lấy chồng thì các cháu tôi sẽ mang họ của cha chúng, không ai nối dõi họ của chồng tôi nữa. Tôi chỉ có điều băn khoăn vậy thôi. Còn đối với tôi 2 đứa con gái là cả cuộc đời mình rồi. Mong mọi người cùng tâm sự cho tôi hết nỗi băn khoăn trong lòng. Xin cảm ơn!

Nguyệt

Thứ Ba, 14 tháng 3, 2017

Tôi và anh yêu nhau khi cả hai làm cùng công ty, năm đó chúng tôi 26 tuổi, sau khi tôi chia tay tình đầu một năm và anh chia tay tình đầu hai tháng. Tôi và anh cưới nhau sau một năm rưỡi yêu, đến bây giờ cuộc hôn nhân của tôi đã kéo dài 6 năm. Trong suốt 6 năm qua tôi chưa một lần được hưởng hạnh phúc trọn vẹn, ngay từ những ngày đầu tiên sau kết hôn tôi đã sống trong nước mắt và tủi hờn. Cưới vợ về nhưng chồng tôi không từ bỏ thói quen cũ, anh thường xuyên chơi game, ngồi máy tính ở phòng bên đến 2,3h sáng mới lên giường đi ngủ, để vợ mới cưới nằm một mình.

Có sáng tôi vừa mở mắt đã bị anh mắng té tát, lý do là đêm qua tôi ngủ trở mình động tay vào anh làm anh không ngủ được, anh bắt tôi phải nằm cách xa. Đến giờ anh vẫn bắt tôi đắp chăn riêng với lý do là tôi quấn chăn động người anh, anh đắp cùng chăn với tôi bị nóng. Lúc ấy tôi thấy tủi thân vô cùng, khóc rất nhiều, có những ngày tôi khóc suốt trên đường đi làm và lúc về, không muốn bước chân vào nhà. Giai đoạn đó vợ chồng tôi như mặt trăng với mặt trời. Anh không khi nào chủ động ôm hay âu yếm vợ như những cặp vợ chồng son khác. Tôi nhiều lần đã gạt tự ái nói chuyện với anh, tự tạo ra niềm vui, trước khi ngủ thường sang kéo chồng để vợ chồng có thời gian bên nhau, nhưng mọi thứ cũng chỉ được một thời gian rồi đâu lại vào đó, anh không tự giác làm tôi cũng thấy nản. 

Không những vậy, anh còn là người lười biếng, ích kỷ nhỏ nhen, hỗn hào. Anh nghỉ việc tại công ty ngay thời gian chúng tôi yêu nhau, sau đó xin thêm 2 chỗ nữa nhưng chỉ được 2 tháng là nghỉ, từ đó tới giờ đã hơn 6 năm nhưng anh không chịu đi làm. Thời gian còn yêu tôi có giục anh nhưng anh luôn nói sinh ra và nhà cửa ở thành phố nên có nhiều sự lựa chọn hơn tôi, tôi ở quê ra nhà trọ thì việc gì cũng phải làm để kiếm sống. Vợ chồng tôi đến bây giờ vẫn chưa có con, đã chạy chữa cả trong Nam ngoài Bắc tốn rất nhiều tiền, nguyên nhân ban đầu xác định là từ phía chồng nhưng tôi không gây áp lực cho anh. Số tiền chữa bệnh vài trăm triệu ấy là do tôi đi làm tích góp và bố mẹ chồng hỗ trợ một phần. Tôi nói anh mở cửa hàng sửa chữa máy tính tại nhà (nhà tôi mặt đường nhánh gần trường đại học), anh nói làm thợ không giàu được và lớn tuổi rồi. Chị chồng và bố chồng cũng tìm cách đưa lên làm công ty của chị trên Hà Nội nhưng anh cũng từ chối với nhiều lý do. Tôi đã nhiều đêm nói chuyện, phân tích đủ kiểu nhưng cũng không thay đổi được gì, lần gần đây nhất tôi nói đến chuyện đi làm và anh đã nổi khùng lên đánh tôi.

Tôi không có con, nhà toàn người lớn, cháu gái tôi hay sang chơi nhưng anh lại không thích như vậy. Anh hay nói tôi thổi tù và hàng tổng, làm nghề trông trẻ, nói em gái tôi lợi dụng chị gái. Anh bắt tôi đóng cửa hàng nếu muốn trông cháu. Giờ khi nhớ cháu tôi phải lựa trời mưa hay lúc nghỉ chạy sang chơi, nhiều khi em gái bận muốn gửi nhờ tôi trông giúp nhưng tôi không dám. Tính khí của anh làm tôi vô cùng thất vọng, anh sẵn sàng chửi láo cả bố mẹ mình, anh chị hay bất cứ ai nếu như người đó làm gì động đến anh. Chồng từng nói anh không nể nang ai và đời không sống được bao lâu nên không phải nể nang người nào, vì thế tôi cứ liệu mà sống.

Giờ công việc của anh là ăn 3 bữa, ngủ, chơi game hay làm vài việc lặt vặt trong nhà mà anh thích, chi tiêu trong nhà đã có bố mẹ chồng hỗ trợ, bước chân ra ngoài là mọi thứ tôi phải lo. Cách đây hơn một năm, khi đi chữa bệnh, tôi đã nghỉ việc công ty, để đủ tiền tôi còn vay thêm 50 triệu, tưởng rằng khi trở về anh sẽ suy nghĩ lại và tu chí làm ăn để chữa bệnh, vậy mà anh vẫn không chịu đi làm. Tôi đã mở một cửa hàng tại nhà với hy vọng anh sẽ cùng tham gia và khi ổn định tôi sẽ xoay hướng khác. Anh mặc kệ tôi làm, không tham gia gì cả. Khi cửa hàng bắt đầu khai trương anh nói tôi nếu trong 30 ngày mà không được 30 khách thì dọn và trả lại anh nhà để anh tự kinh doanh. Thấy tôi bán đông khách, anh xuống xum xoe nhận bán rồi bắt tôi phải bày thế này thế kia.

Chị chồng khuyên tôi để anh bán hàng còn tôi xin việc đi làm. Thế mà tôi vừa mở miệng đề nghị thì anh đã chửi, chị chồng nghe được cũng choáng. Chúng tôi giờ đây cãi nhau nhiều hơn và không thể nói chuyện được. Tôi giờ không có chút cảm giác gì với chồng, anh đi nhậu hay đi đâu tôi cũng không để ý nhiều. Gần đây nhà tôi mới biết tôi hay bị đánh, mọi người khuyên tôi nên quyết định càng sớm càng tốt. Chuyện chăn gối của vợ chồng tôi quá chán, anh hầu như không cần vợ, nếu tôi không có nhu cầu thì cả tháng, thậm chí vài tháng anh cũng không hỏi gì. Nhiều khi tôi rất tủi thân, bản thân cao ráo, xinh xắn mà như vậy có phải anh coi thường tôi? Anh thường xem phim ảnh sex, trong máy tính anh lưu cả triệu tấm ảnh sex khắp nơi trên thế giới.

Tôi thấy vô cùng bế tắc, nhiều khi muốn ly hôn nhưng không biết sẽ sống như thế nào. Tôi giờ không còn kinh tế vì đã dồn hết tiền đi chữa bệnh suốt 6 năm qua, vẫn đang ở trong nhà của bố mẹ chồng. Cuộc sống sau ly hôn không biết sẽ ra sao, ở tuổi này tôi ra đi với 2 bàn tay trắng và khoản nợ vài chục triệu sẽ như thế nào? Tôi là người tự lập và cũng có nghị lực, nhưng trong chuyện này thật sự rối. Tôi 35 tuổi rồi, cũng cần đưa ra quyết định đúng cho bản thân. Là phụ nữ tôi chỉ muốn có một cuộc sống đơn giản như mọi người, có chồng con để quan tâm chăm sóc. Mọi người hãy giúp tôi.

Hoa

Tôi là sinh viên ngành Quản trị kinh doanh, có thể nói kinh doanh là đam mê, lúc nào cũng cháy trong tôi. Một người phụ nữ có học thức và kinh doanh giỏi là mục tiêu mà tôi muốn trở thành. Tôi nhận ra mình thích gì, muốn gì từ hồi còn học tiểu học. Khi ấy tôi làm thiệp rồi bán cho các bạn vào dịp đặc biệt chỉ vì muốn tự lập tiền nuôi heo đất. Lớn dần đến cấp 2 rồi cấp 3, các ý tưởng bán hàng khác lại đến, hầu như năm nào cũng kinh doanh nhiều mặt hàng khác nhau. Gia đình tôi khá giả, bản thân không phải kinh doanh để kiếm tiền, cũng không phải muốn độc lập tiền bỏ heo, mà tôi biết đó là đam mê của mình, đã là đam mê thì không dừng lại được. Mỗi ngày được thực hiện đam mê đều là một ngày mới mẻ, tươi sáng. Đó là động lực ở mọi mặt trong cuộc sống của tôi. Đến nay đam mê đó càng lớn và nghiêm túc hơn, tôi cũng tích góp được nhiều kinh nghiệm kinh doanh cần thiết cho bản thân.

Chuyện không có gì để nói đến khi tôi viết những dòng này. Ba mẹ trách mắng con gái 20 tuổi việc nhà chưa giỏi mà món biết nấu thì đếm trên đầu ngón tay. Ba mẹ thất vọng vì con gái không như con nhà người ta, con không đảm đang thì sẽ không có người nào cưới, lấy về không rành việc nhà rồi mẹ chồng chửi cho ráng chịu. Tôi giải thích rằng mình không muốn làm việc nhà, ngoài giờ đi học tôi chỉ muốn kinh doanh thôi. Ba mẹ cho rằng việc kinh doanh của tôi giờ không kiếm nhiều tiền, khuyên tôi nên dừng lại, sau việc học thì tập tành nữ công gia chánh để phụ mẹ, hơn nữa tôi cũng sắp đến tuổi lấy chồng rồi.

Tôi suy nghĩ rằng mình không đảm đang nhưng biết kinh doanh, có phải tôi đã sai không? Có phải hình tượng người phụ nữ thông minh giỏi kinh doanh mà tôi hướng đến sẽ không có ai yêu? Nếu tôi không nghe lời ba mẹ mà tiếp tục tập trung mỗi việc kinh doanh thì có phải ích kỷ và bất hiếu không?

Nga

Trong một lần đi giao dịch ngân hàng, tôi gặp lại người bạn thân và bạn là quản lý tại ngân hàng tôi đang giao dịch. Hai đứa nói chuyện một hồi, bạn tôi bảo, đàn ông giờ quỹ đen quỹ đỏ nhiều lắm và kêu tôi đưa thông tin của ông xã để kiểm tra, có gì biết đường xử lý, để xem anh ấy có thật lòng với vợ con hay không. Tôi đồng ý liền. Khi đưa thông tin của ông xã cho bạn xong tôi thầm mong anh quang minh chính đại nhưng điều đó đã không như mong đợi, anh có quỹ đen và bạn đã in sao kê giùm tôi, số tiền không lớn lắm. Tôi buồn và hụt hẫng vô cùng, người chồng tôi tin tưởng đã lừa dối mẹ con tôi.

Chiều đó tôi về nhà tranh thủ nấu cơm, đón con để tối có thời gian nói chuyện với anh. Khi hai vợ chồng tâm sự công việc, con cái..., tôi đã hỏi anh “từ khi cưới đến giờ anh có giấu diếm hoặc nói dối em chuyện gì không”, anh thản nhiên trả lời: “Không”, chẳng chút do dự. Tôi buồn kinh khủng nhưng vẫn cố giữ điềm tĩnh trước mặt anh, không nói thêm gì nữa. Đêm đó và nhiều đêm sau nữa tôi mất ngủ. Cái tôi cần là sự thành thật của anh chứ tiền tôi làm được. Tôi chưa hề quản tiền chồng, từ khi cưới đến hiện tại gần 10 năm tôi chưa từng cầm thẻ của chồng rút 50 nghìn chứ đừng nói gì nhiều hơn. Tôi và chồng phân công công việc và trách nhiệm về tài chính rạch ròi nên ngoài tiền trách nhiệm anh làm hàng tháng, còn lại bao nhiêu anh giữ để chi tiêu cá nhân, gửi cho mẹ chồng ở quê tôi không ý kiến, vì làm con là phải có trách nhiệm chăm lo cha mẹ. Giờ tôi không biết phải làm như thế nào để cách nhìn của mình về chồng đỡ nặng nề và thất vọng.

Tâm

Tôi lấy chồng đã được 4 năm. Có thể nói dù yêu chồng chân thành và cảm thông với chồng về kinh tế khó khăn khi mới xây dựng gia đình nhưng những gì tôi nhận lại là một sự phũ phàng. Hạnh phúc ngắn ngủi được một năm sau khi cưới thì tiếp đó tôi có bầu bé thứ nhất, được 5 tháng tôi nghỉ ở nhà do công ty nhượng bán. Chồng lúc này bắt đầu có những điều khó hiểu, trước kia anh không giấu tôi về kinh tế nhưng từ lúc tôi bầu anh làm ăn cũng được hơn. Anh thay đổi mật khẩu tài khoản, không đưa cho tôi lương hàng tháng nữa, đi làm cũng không rõ ràng thời gian. Có hôm tối muộn anh chưa về tôi gọi nhưng anh không nghe máy. Tôi chia sẻ và góp ý mà anh không nghe. Tôi cảm thấy buồn lòng và nghĩ có gì đó không ổn. Tôi nghĩ anh cũng không yêu thương, quan tâm tôi như những ngày trước nữa. Vợ chồng đi ngủ nhưng mỗi người mỗi nơi, anh cứ xa tôi dần dần.

Rồi tôi thấy anh đi làm về cứ muộn dần hơn, anh ôm điện thoại suốt ngày, đi làm về dựng xe xóa tin nhắn trên điện thoại một lúc mới vào nhà, đi tắm anh cũng mở cửa ra để ý tới điện thoại và thay đổi mật khẩu liên tục. Tôi nghi sự chẳng lành nhưng giữa lúc sắp sinh nở nên cũng không biết đi đâu, làm gì, tiền thì không có và tâm sự chồng cũng chẳng nghe. Cho tới lúc tôi sinh được một tháng thì phát hiện chồng đang qua lại với người tình bên ngoài. Tôi bàng hoàng, sốc nặng khi đọc được dòng tin nhắn tình cảm ướt át của hai người. Vậy là đã rõ. Cứ nghĩ tới lúc còn sinh viên tôi không dám ăn mà dành từng đồng để mua quà sinh nhật cho anh và lúc anh trắng tay tôi đã ở bên động viên, giờ anh làm ra tiền lại cư xử với tôi như thế mà nước mắt tôi chảy từ khi nào không hay.

Bố mẹ anh em nhà anh lúc đầu cũng nói nhưng sau này lại bênh vực anh và không ai liên lạc với tôi nữa, cho rằng tôi ở nhà nuôi con nên nghĩ sai cho chồng. Vì con, tôi tha thứ cho anh, không biết hiện tại anh có còn mối quan hệ ngoài luồng nào nữa không nhưng về kinh tế anh tuyệt nhiên không cho tôi biết gì cả. Anh âm thầm gửi tiền về cho cháu, anh em, bố mẹ mà không hề nói cho tôi, mọi thứ anh làm từ nhỏ tới lớn không hề bàn bạc với tôi câu nào. Anh lo cho mọi người như thế nhưng lại than phiền với tôi là không có tiền và mệt mỏi, anh cứ diễn hết kịch này tới kịch khác trước mặt tôi mặc dù tôi biết hết.

Tôi thấy nản trong lòng, bản thân không phải là người ích kỷ tới mức anh phải giấu như thế rồi lại diễn kịch. Mọi thứ tôi vẫn hết lòng vì gia đình, con cái mà sao anh lại cư xử như vậy với tôi chứ? Anh cứ sống với tôi như thế nên tôi không biết sống tốt với anh tiếp theo như thế nào, cuộc sống làm sao mà vững bền được đây? Tôi chỉ mong có được một gia đình mà vợ chồng biết chia sẻ, cảm thông lẫn nhau, kể cả khi vui lẫn buồn, cùng nhau lo cho con cái học hành nhưng sao khó quá.

Hường

Bài viết theo tháng

Xem nhiều nhất

Đối tác: