Thứ Hai, 31 tháng 10, 2016

Tôi 32 tuổi, đã lập gia đình được 8 năm và có một con gái 5 tuổi. Chồng hơn tôi 3 tuổi. Trong thời gian yêu nhau đến năm thứ 3, chúng tôi cũng vài lần cãi vã, tôi ngày càng nhận ra anh là người gia trưởng, rất kỹ tính, thường cho mình là đúng, hiếm khi nào anh xuống nước hay nói lời xin lỗi. Ngoài ra anh cũng nóng tính, có lần quát tôi ngoài đường khi tôi trễ hẹn vì tham công việc ở công ty, lần đó tôi đã định chia tay nhưng nghĩ lại hai gia đình đã qua lại nói chuyện với nhau và chuẩn bị làm đám hỏi nên thôi.

Khi kết hôn chúng tôi sống khá hạnh phúc trong 3 năm đầu và tiết kiệm mua được căn nhà nhỏ ở ngoại ô TP HCM, nợ một ít. Khi có con, con lại rất hay ốm đau, cực lười ăn uống, không có người thân hỗ trợ nên vợ chồng tự xoay xở. Vì vậy tôi phải nghỉ việc ở nhà chăm con 2 năm. Mỗi khi con ốm anh lại đổ lỗi cho tôi không biết chăm, đêm ngủ quên để con lạnh, trong khi anh vì lý do khó ngủ nên từ ngày có con không ngủ chung với hai mẹ con.

Trong thời gian 2 năm ở nhà chăm con, cuộc sống thêm khó khăn về kinh tế khi lương anh đi làm chỉ chắt chiu đủ trang trải 3 người. Tôi cóp nhặt thêm vài đồng buôn bán lặt vặt trên mạng để mua sữa tốt cho con. Cuộc sống rất nhiều lần cãi vã. Khi con 2 tuổi, tôi gửi con đi xin việc làm, công việc chồng đi sớm về muộn nên hầu hết tôi tự chăm con, chăm sóc nhà cửa. Tính tôi khá thẳng, không được khéo léo nhiều, không giả tạo được, sống nội tâm, hay tham vọng nhưng lại dễ suy nghĩ tiêu cực khi gặp trở ngại. Ngoài ra tôi cũng thuộc típ người chịu đựng, chu đáo và dễ thương người, luôn tiết kiệm, vun vén lo cho kinh tế gia đình, dường như không xa hoa lãng phí cho bản thân.

Chồng học trung cấp nghề, từ trước đến nay làm lái xe cho giám đốc một công ty cổ phần nhà nước. Anh cũng rất chăm con, thương con, ngày nào về sớm thường cho con ăn, chơi với con để tôi làm việc khác, những ngày chủ nhật anh phụ tôi làm việc nhà, chăm con. Nói chung anh là người giỏi và nhanh, không tham vọng hay tính toán xa xôi như tôi, anh luôn chê tôi chậm, đó cũng là điều khiến anh hay bực mình. Anh cũng luôn tiết kiệm để sắm sửa trang bị cho gia đình, bản thân cũng không nhậu nhẹt. Đổi lại tính anh quá kỹ, sạch sẽ, gọn gàng, chi tiết trong mọi vấn đề, gia trưởng, hễ cãi nhau một chút là to tiếng, đập đồ, dễ đưa ra lời nói làm tổn thương vợ tuy anh chưa bao giờ đánh tôi.

Tình cảm của tôi và anh dành cho nhau không còn nhiều như trước đây. Tôi cảm thấy trái tim mình như hết tình yêu, luôn sống trong tư tưởng buồn chán, suy nghĩ nhiều mà không thoát ra khỏi được. Trước đây khi yêu anh lãng mạn, quan tâm thì từ ngày cưới về thay đổi hoàn toàn, không còn nhớ ngày sinh nhật tôi, trong khi có lần tôi quên sinh nhật anh thì anh buồn, trách ra mặt. 8 năm kết hôn chưa bao giờ anh mua hoa tặng tôi như ngày xưa. Có điều lạ là ở bên ngoài anh nói chuyện vui vẻ, khéo léo và khéo chiều ý người khác, ngược với khi về nhà. Tuy vậy tôi cũng chẳng mấy quan tâm.

Tôi nghĩ mình không phải là người phụ nữ ghê gớm, tồi tệ, biết chi tiêu một cách căn cơ, hợp lý. 8 năm qua tôi chưa bao giờ yêu cầu chồng đưa thẻ tài khoản hay xem bảng lương, cũng chưa bao giờ tôi tiếc tiền hay phàn nàn khi vợ chồng gửi chút quà biếu ông bà nội, hay khi có dịp ai về quê. Tôi quan tâm mua biếu những thứ hữu dụng phù hợp chứ không phải kiểu chỉ gửi biếu ít tiền là xong cho nhẹ người. Tôi cũng chẳng rình rập xem điện thoại chồng những ngày anh về trễ. 

Thế nhưng chồng tôi lại hay hỏi tôi chi tiêu cái gì mà nhanh hết tiền thế, hay tôi lập quỹ đen? Anh nói tôi ngày càng ghê gớm, chi tiêu không minh bạch (cũng may gia đình bố mẹ đẻ tôi không khó khăn về kinh tế, chứ không anh nghĩ tôi mang tiền cho cha mẹ đẻ). Anh bảo tôi không đảm đang như người này người kia, không quan tâm đến anh nhiều, không cố gắng phấn đấu học hành, bắt đầu biết đua đòi bạn bè khi sắm sửa váy đầm, tóc tai, không biết chăm con nên hay để con ốm.

Anh nói lấy vợ có học như tôi cũng phí, chẳng giúp ích được gì, nhiều người anh gặp khó khăn hơn tôi, họ vẫn phải cố gắng vượt qua, còn tôi sướng như vậy vẫn than thở, chẳng bằng đứa công nhân, thà lấy một đứa công nhân còn hơn. Anh nhiều lần không tôn trọng tôi, trong khi tôi cũng quá nhiều điểm không hài lòng về anh. Cũng may anh không phải là ông trưởng phó phòng này kia, chỉ là nhân viên lái xe bình thường lương cao hơn tôi đôi ba triệu. Anh hơn gì tôi đâu mà luôn chê tôi vậy?

Anh có quyền xúc phạm tôi nhiều lần hơn thế trong 8 năm qua, nhưng nếu tôi nói lại điều gì xúc phạm nhẹ đến anh thì anh la làng, chỉnh đốn ngay, đáp trả luôn, lòng tự trọng của anh cao như đỉnh núi. Anh và tôi đều nói với nhau nếu không vì con thì chúng tôi đã ly dị rồi. Tôi không bao giờ nghĩ cuộc sống của cô bé cá tính, ham học ngày nào giờ lại ra nông nỗi như vậy. Tôi bắt đầu tin vào số phận và luôn cảm thấy chán bản thân khi ngày một càng già đi mà chẳng làm được gì, chán cho chính mình không giỏi giang xinh đẹp, không quyết đoán để lỡ bao kế hoạch học hành khi vội yêu đương và kết hôn sớm.

Mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên nên làm gì lúc này? Có nên ly dị hay tiếp tục duy trì hôn nhân để con gái có một gia đình? Tôi sợ con bé bị ảnh hưởng tâm lý và tổn thương tình cảm. Tình yêu thương duy nhất của tôi trên đời này là con gái, từ nhỏ cháu đã hay ốm, không có thể trạng tốt như người khác, thế nên tôi sợ sự chia tay lại làm cháu thêm khổ, không được chăm sóc đầy đủ. Xin cảm ơn mọi người đã dành thời gian đọc bài viết của tôi.

Hân

Chúng tôi yêu nhau được 4 năm từ hồi sinh viên, ra trường được 2 năm và đều có công việc ổn định, sắp đi tới hôn nhân. Bạn gái tôi mọi thứ đều không có gì chê trách, ngoan ngoãn, khéo tay, hay nói và cũng hài hước. Tôi đổ cô ấy chính vì sự hài hước trong cách nói chuyện với bạn bè cũng như với người xung quanh. Bên em tôi thấy vui và cũng lây được tính hài hước đó, nhưng giờ thật sự đắn đo liệu có nên lấy em không? Càng yêu nhau tôi càng nhận thấy em tiết kiệm, rất tiết kiệm thì đúng hơn.

Trong mọi việc, ăn uống nếu ăn hàng không bao giờ em gọi món đắt tiền, lướt qua menu thấy món nào rẻ nhất thì gọi. Em bảo không thích nhưng tôi biết em nghĩ gì. Nếu đến nhà tôi ăn cơm, bảo làm gia vị chấm các món thì nước chấm hay bột canh em chỉ căn vừa đủ, giỏi một cái là không bao giờ thừa tí gì. Đến nỗi em gái tôi còn nói chị dâu tương lai đếm được cả giọt nước mắm, nấu canh hay cắm cơm không bao giờ thừa. Tôi không biết liệu mẹ có ưng em không, hỏi thì mẹ bảo tùy con, hạnh phúc là của con, mẹ không ngăn cản.

Nhà tôi gần trường cao đẳng em thực tập, có phòng cho thuê. Xác định đi tới hôn nhân nên mẹ bảo cho em một phòng rộng nhất nhưng em lại không ở, chọn phòng hẹp nhất, kêu ở một mình không cần rộng. Phải nói thêm, 3 tháng em thực tập thì nhà tôi tiền điện, tiền nước đều giảm được mấy trăm, đi khỏi nhà em đều nhớ tắt điện, tắt quạt, tắt mọi thứ, thậm chí quạt dùng xong không bao giờ tắt công tắc mà rút hẳn dây ra. Em bảo đọc báo thấy để dây vẫn tiêu thụ điện năng. Đôi khi mùa hè nóng quá, nhà tôi chỉ cần bật cái công tắc là xong, vậy mà có em đến, dùng cái gì cũng phải cắm dây. Nhà tôi xưa nay không quen vậy, tôi đoán mẹ cũng không thích kiểu tiết kiệm của em. Thêm một điều nữa, nếu tôi nhắn tin nói đi ngủ, em nhìn sang vẫn thấy có điện sáng kiểu gì cũng gọi điện bắt tôi dậy tắt, hoặc gọi tôi không được em lại gọi cho mẹ hay em gái tôi vào phòng tắt. Thậm chí em còn đi mua hết các bóng ngủ loại cảm ứng cho nhà tôi thay vào các phòng. Trước đây nhà tôi dùng loại thắp sáng cả ngày vì không đáng bao nhiêu điện.

Bảo nhà em nghèo nên tiết kiệm tôi không nói gì, nhưng nhà ở quê cũng rất khá giả, phải nói giàu hơn nhà tôi. Nhà tôi chỉ có vài phòng cho thuê, bố mẹ sống dựa vào đó không có lương, còn bố em chủ trang trại, doanh thu tháng khoảng vài trăm triệu, biệt thự to gấp mấy lần nhà tôi. Em bảo phải sống tiết kiệm thì con cái sau này mới học theo, không được hoang phí dù một hạt cát. Nói là làm, đến nước dùng em cũng tiết kiệm nhất. Mấy em sinh viên thuê thì tháng nào cũng 100 đến hơn 200 nghìn đồng tiền nước, còn em chưa bao giờ quá 50 nghìn đồng. Em rửa mặt một chậu nước bé tí, rửa xong còn kêu để đó, đi vệ sinh xong dội. Tôi định nhiều lần góp ý nhưng sợ em tự ái.

Một lần tôi nói em không nên tiết kiệm quá. Em cãi và nói tính như vậy, không phải tiết kiệm, nói muốn lấy em thì cố chịu, không thì thôi. Tôi yêu em nên từ đó không bao giờ nói gì nữa. Em thích hoa, thích trồng hoa nhưng các ngày lễ nếu tôi có tặng em lại kêu lãng phí, bảo tôi nên mua quà thì đỡ bị bỏ. Còn học sinh hay bạn em tặng hoa thì em lại hớn hở để khô đầy nhà không bỏ. Tôi mua quà mà đắt tiền em cũng nói. Quần áo mặc của em có cái áo khoác đắt nhất 500 nghìn đồng dù tôi làm kinh doanh không thiếu tiền. Đôi khi nghĩ những bữa nhậu của tôi vài triệu, em mà biết sau này ở với nhau chắc lại xích mích.

Nhưng em về quê hay đến nhà tôi lại rất thoáng, mua quà rất nhiều và đủ hết cho mọi người. Dịp gì mẹ tôi cũng có quà, em mua cho mẹ tôi còn nhiều hơn mẹ em. Nhiều lúc tôi không hiểu nổi em. Vừa rồi có anh MC kêu gọi ủng hộ miền Trung, em gửi cả tháng lương ủng hộ luôn. Em không nói mà tôi vô tình đọc được tin nhắn ngân hàng báo trong điện thoại em. Thật sự tôi không hiểu em tiết kiệm quá như vậy thì một năm dư bao nhiêu chứ? Khi ủng hộ thì bản thân làm công ăn lương được vài triệu, sao lại ủng hộ hết, chỉ cần 500 hoặc một triệu là được rồi. Liệu lấy nhau chúng tôi có hạnh phúc được không? Xin các bạn tư vấn giúp vì trong đầu tôi lúc nào cũng văng vẳng điều này mà không nói ra với ai.

Mậu

Tiền bạc có sức mạnh ghê gớm, nó có thể cướp đi tuổi thơ của cháu tôi. Trong câu chuyện này tôi không nói đến việc đúng sai của người trong cuộc, chỉ sợ cháu tôi sẽ khổ. Chuyện vợ chồng cãi nhau vì tiền không hiếm nhưng ở nhà anh tôi lại khác hoàn toàn. Tôi và anh sinh gần nhau nên cuộc sống có nhiều thứ giống nhau, cùng lên thành phố đi làm. Rồi tôi lấy chồng, chồng thường xuyên đi công tác, vì không muốn em gái vất vả anh lại dọn về nhà tôi ở cùng cho tới ngày lấy vợ. Vợ anh là một người được mẹ tôi chọn, lý do mẹ đưa ra nghe rất hợp lý “Anh các con là đứa hiền lành, phải gặp con vợ nhanh nhẹn thế mới nên”.

Anh tôi chỉ làm công nhân, lương tháng chẳng được là bao, tăng ca miệt mài lắm lương cũng chỉ khoảng 6 hoặc 7 triệu gì đó. 4 triệu anh gửi chị làm quỹ chung, số còn lại anh chi tiêu sinh hoạt. Anh làm ca đêm nửa tháng nên trong nửa tháng làm ca ngày anh lo chuyện chợ búa, cơm nước. Hôm vừa rồi, anh rút tiền lương từ thẻ ATM ra đi chợ và bị móc túi hết. Anh gọi điện cho tôi báo tình hình, tôi bảo về nói thật với chị dâu là mất tiền. Ngày hôm sau, chị dâu gọi về cho mẹ tôi và bảo bà làm sao thì làm, anh ấy cầm tiền đi cho gái hay bài bạc đề đóm gì mà giờ không còn đồng nào hết.

Mẹ tôi buồn lắm, thương con thương cháu rồi mẹ kể: Ngày vợ nó sinh về quê, anh mày bị tai nạn làm người ta gãy chân, cũng may gặp nhà tốt nên họ chỉ bắt đền 8 triệu (chi phí điều trị nghe đâu mấy chục triệu), anh giấu chị vì sợ chị bị stress sau sinh rồi gây trầm cảm thì lại khổ. Tới ngày lĩnh lương anh chưa gửi tiền về là chị lại gọi điện la lối om sòm, anh đành nói thật, chị lại nghi ngờ hay là cho con nào rồi, làm gì mà có người tốt thế (ý chị nói người bị gãy chân). Thời gian mẹ vào Sài Gòn bế cháu, anh chị cũng gây gổ về tiền suốt, cứ đi lên công ty về, nghe ai trên đó có gia đình nhà chồng cho tiền bạc là chị lại so sánh rồi chì chiết anh.

Hôm thứ 7, anh gọi điện cho tôi và nói chia tay chị dâu. Anh mới 36 tuổi, chẳng nhẽ phải sống suốt đời với sự đay nghiến này sao, đời anh sẽ không bao giờ lấy vợ nữa. Anh cố đến bây giờ là vì con nhưng hễ giận anh là chị lại đánh con. Thằng bé chưa đầy một tuổi đã trở thành nơi trút giận của mẹ. Hai cha con rất thương nhau. Gia đình tôi mấy ngày hôm nay buồn lắm, thương anh, thương cháu, chỉ mong chị dâu hãy vì con mà hạ bớt cái tôi của mình xuống, ít sử dụng câu: "Tôi lấy anh chỉ mong kiếm được đứa con” giờ đạt được rồi thì chia tay. Nói là vậy nhưng khi anh đồng ý chia tay thì chị lại rối rít xin lỗi rồi vẫn tiếp diễn chuyện tiền.

Tôi lại nhớ đến lời mấy người trong xóm trọ ngày xưa: "Tương lai anh sau này sẽ khổ, hiền quá vợ sẽ đè đầu cưỡi cổ cho mà xem". Phải chăng lời nói đùa của mấy người xóm trọ cũ đã ứng vào anh tôi? Thực sự tôi không bênh anh trai, nếu như anh giỏi kiếm tiền thì cuộc đời chắc sẽ không vất vả như thế. Thương đứa cháu chưa đầy một tuổi, rồi tương lai của cháu tôi sẽ như thế nào? Ba mẹ và chúng tôi đã thống nhất việc của anh chị cứ để anh chị tự giải quyết. Nếu cảm thấy anh chị không thể sống cùng nhau lo cho con cái thì giải thoát cho cả hai cũng là một cách hợp lý. "Cháu yêu, cô rất thương và nhớ cháu. Cô chỉ mong trời yên bể lặng để cháu có một tuổi thơ đúng nghĩa".

Giờ tôi mới thấy hối hận vì ngày trước không chịu cố gắng, không có ước mơ cho riêng mình, để giờ đây phải nằm trong hoàn cảnh này. Tôi là nam, 27 tuổi, cái tuổi đáng ra đã bắt đầu gặt hái thành công trong sự nghiệp của mình thì tôi vẫn cứ lận đận. Năm 2007, tôi bắt đầu học điện tử ở một trường cao đẳng tại TP HCM. Sở dĩ tôi thi vào đây chỉ vì vào thời điểm đó đầu vào dễ đậu, người ta đại học, ít nhất mình cũng cố chui vào một trường cao đẳng để khỏi thua kém bạn bè. Chứ thật sự lúc đó tôi cũng chẳng biết mình có thích ngành điện hay không, học cho có học, vậy thôi.

Rồi 3 năm sinh viên cũng trôi qua, năm 2010 tôi ra trường, tìm được công việc ngay, lại đúng với chuyên môn của mình. Khi đó tôi xin được vị trí bảo trì cho một công ty dịch vụ giải trí. So với bạn bè thời điểm đó, tôi cũng không phải là tệ. Làm được hơn một năm, tôi xin nghỉ vì cảm thấy không còn thích thú gắn bó với công việc nữa. Thất nghiệp mấy tháng trời, thời gian đó tôi sống bằng tiền làm bán thời gian và tiền trợ cấp của gia đình.

Năm 2012 tôi vào làm một công ty xây dựng, không đúng với chuyên môn của mình, cố gắng lắm làm cũng được hơn 2 năm rồi lại lông bông xin việc khắp nơi. Tôi tìm được công việc đúng chuyên môn nhưng lại chê lương thấp, rồi không làm. Cuối cùng, giữa 2015 tôi đành phải vào làm công nhân tại một công ty sản xuất linh kiện điện tử. Làm được hơn một năm, vì một số chuyện cá nhân, tôi lại nghỉ. Sau quãng thời gian làm không đúng chuyên môn nên giờ đây kiến thức của tôi không còn nắm vững để tự tin đi xin việc theo đúng chuyên môn. Bây giờ tôi làm công nhân tại một công ty khác, mức lương thuộc dạng tối thiểu, tiết kiệm cũng chỉ để nuôi sống bản thân thôi. Ngồi ngẫm lại suốt quãng thời gian đã qua, tôi thấy mình thật bất tài.

Tôi viết những dòng tâm sự này chỉ để tự nhủ bản thân mình phải cố gắng phấn đấu vì đời còn rất dài phía trước. Đồng thời cũng muốn khuyên nhủ những bạn trẻ còn đang trên ngồi trên ghế nhà trường, phải biết ước mơ của đời mình là gì, hãy sống vì ước mơ đó chứ đừng để như tôi, các bạn nhé.

Minh

Đọc bài viết "Tôi sáng suốt khi bỏ chồng trở về bên người cũ" tôi cảm thấy thương và khóc cho người chồng của chị. Xin kể ra đây hoàn cảnh của chính tôi, nó gần giống của chị nhưng tôi không đi con đường giống chị. Hiện tại tôi đi thực hiện thụ tinh ống nghiệm và chỉ mong ông trời thương cho hoàn cảnh của hai vợ chồng, nhất là thương anh ấy, để tôi được chuyển phôi trữ thành công, để đem lại niềm vui và chỗ dựa tinh thần cho chúng tôi.

Năm chị Trúc còn phân vân xem có bỏ chồng hay không thì chúng tôi mới cưới, trước đó chúng tôi đã trải qua một quãng thời gian dài yêu nhau và cũng thân mật với nhau như vợ chồng rồi. Tình yêu sinh viên rồi những ngày mới ra trường thật đẹp, chúng tôi vất vả làm việc kiếm tiền để nuôi sống bản thân, phụ giúp gia đình, trang trải chi phí tình yêu của hai đứa, nhiều khi cũng thấy mệt mỏi. Khi tuổi tác đã lớn, chúng tôi quyết định bước vào hôn nhân dù có khó khăn. Cưới xong không được cùng nhau, trải qua ba lần trăng tròn thì anh ấy phải đi làm, xa tôi tới tận 4 năm trời mới về nhưng về trong tình trạng phải ngồi xe lăn vì bị tai nạn.

Tính đến nay anh bị liệt gần 4 năm rồi chị ạ. Khi anh ấy bị như vậy tôi đã nghĩ đến trường hợp chồng sẽ không thể có con được nữa. Tôi suy sụp lắm, trách ông trời sao bất công với anh ấy, sao để một người hiền lành như anh ấy phải chịu cảnh như vậy. Tôi đã phải xa chồng sống trong cảnh cô đơn chưa con cái rồi, sao còn phải đối mặt với việc cả đời này người chồng của mình phải ngồi trên xe lăn và đối mặt với việc không có con? Tôi bất mãn với cuộc sống, đã phải trải qua thời kỳ đấu tranh tinh thần để định hướng cho cuộc sống của mình, buông bỏ hay là tiếp tục? Khi anh ấy về, chúng tôi phải trải qua tiếp hơn một năm trời cả hai vợ chồng lo lắng vì đi kiểm tra chồng không có tinh trùng. Chúng tôi lo lắng rồi xác định mức xấu nhất là nhờ ngân hàng tinh trùng và cũng nhờ y học đem lại niềm hy vọng to lớn cho hai vợ chồng.

Chị thấy đấy, trong 5 năm chúng tôi đã trải qua rất nhiều biến cố. 5 năm trước đó chúng tôi cũng được sống trong niềm vui hạnh phúc của lứa đôi, của tràn đầy vọng tưởng tương lai. Đứng trước những biến cố, con người thường phải chọn một là mãi mãi không thích nghi rồi buông bỏ để rẽ theo hướng khác, hai là chấp nhận hoàn cảnh và thích nghi với nó để đi tiếp. Tôi chọn cách đi tiếp và thích nghi dù phải đối mặt với 4 năm với suy nghĩ chồng mình sẽ không còn khả năng có con, kèm theo phía trước cuộc sống khó khăn. Chị có biết tôi còn đối mặt với những lời nói đùa cợt rằng tội gì phải đối xử tàn khốc với bản thân mình như vậy? Tôi có quyền tìm kiếm cái khác tốt hơn, hay nói muốn làm mẹ thì họ có thể giúp. Tôi vẫn tiếp tục đi tiếp bởi nó là đường tôi chọn, phương châm của tôi là "Làm mẹ thì dễ nhưng vấn đề là làm mẹ con của ai".

Nhờ y học đã cho vợ chồng chúng tôi hy vọng, dù không biết kết quả thế nào nhưng đối với chúng tôi có còn hơn không hy vọng gì. Tôi chỉ cần được làm mẹ của con anh thì dù có vất vả mấy cũng chịu được. Có một người chồng phải ngồi xe lăn chẳng sao, tôi có thể giúp anh ấy di chuyển. Tôi thường động viên anh rằng anh còn tốt số hơn khối người: thứ nhất anh còn sống đầu óc minh mẫn, vẫn hưởng thụ được cuộc sống, thứ 2 so với những người lành lặn mà nghiện hút hay HIV hay những người khỏe mạnh hôm nay, mai bạo bệnh mất lúc nào không biết thì vẫn còn may hơn họ. Điều quan trọng nhất là anh vẫn có gia đình đầy đủ có vợ cùng anh cố gắng. Có nhiều người khỏe mạnh công việc tốt vợ còn bỏ, anh phải tự hào và tự tin trước bạn bè mình rằng mình như thế nhưng cuộc sống vẫn tốt đẹp.      

Chồng à, em chỉ dọa anh là nếu thất bại em bỏ anh thôi. Em bên anh không phải vì thương hại hay vì tờ hôn thú trói buộc, cũng chẳng vì toan tính gì khác mà bởi đơn giản em yêu anh thực lòng. Em sẽ cùng anh sắp xếp lại cuộc sống của chúng ta để từng bước có được những điều căn bản nhất của cuộc đời. Em tin chúng ta sẽ làm được, hãy cùng cố gắng anh nhé. 

Hường

Tôi 28 tuổi, chuẩn bị lập gia đình. Vợ sắp cưới ít hơn tôi 5 tuổi. Trước khi cưới người này, tôi có yêu một người rất sâu đậm, vì vài lý do mà hai đứa không thể đến được với nhau, chúng tôi chia tay. Sau đó tôi quen và yêu người mới, quyết định cưới trong 2 tháng. Mọi chuyện sẽ êm đẹp nếu như tôi không tình cờ phát hiện trong máy vợ sắp cưới có rất nhiều hình ảnh liên quan đến soi số lô đề.

Nghi ngờ lên đến đỉnh điểm khi một ngày cô ấy nói bị rơi điện thoại, hỏng rồi, chỉ bán được xác máy và phải bán ngay lúc đó, giờ không có máy nên dùng máy mẹ. Hôm nay tôi lại thấy hình ảnh chụp kết quả xổ số trong máy điện thoại của cô ấy, bối rối quá, không biết phải làm sao? Tôi có nên nói với mẹ vợ tương lai, hay là không cưới nữa? Tôi chưa ký giấy kết hôn, rất sợ người nào cờ bạc lô đề vì bố là người nghiện cờ bạc. Tôi sống và lớn lên chứng kiến quá nhiều lần mẹ khóc rồi mang tiền trả cho bố rồi. Mong nhận được lời khuyên của mọi người.

Văn

Chủ Nhật, 30 tháng 10, 2016

Tôi 18 tuổi nhưng nhìn hình thức già hơn tuổi thật vì không may tôi lại là một thành phần khác biệt. Từ lúc 14 tuổi tôi đã bắt đầu cuộc sống khá vất vả, phải đi làm rất nhiều nghề, từ phụ bán tạp hoá, phụ làm bánh mì, nướng bánh, lơ xe, học sửa xe, làm công ty cho đến năm 17 tuổi thì bước chân vào công trình làm điện và nước đến nay. Tuy vậy tôi vẫn không thể bằng chúng bạn, không có gì hơn ngoài sự hiểu biết, nhưng đi cà phê thì các bạn cũng coi tôi như người ngoài cuộc. Tôi chỉ biết lặng nhìn các bạn trò chuyện, còn mình phải ngu ngơ vui cười thôi.

Từ đó tôi xa quê, bạn bè cũng xa dần và giờ chẳng còn bạn nữa. Nhìn mọi người sống quanh mình ai cũng có đôi có cặp, còn bản thân vẫn một mình, xin làm quen cô nào cũng bị lơ đi, thậm chí ngay từ tin nhắn đầu tiên các cô ấy đã không trả lời tôi rồi thì làm quen sao được nữa. Có cô hẹn được đi uống nước thì tôi lại chẳng dám nói nhiều vì thấy bản thân xấu quá, không dám lên tiếng, vì có nói chắc cũng chỉ như gió thoảng qua tai họ. Từ nhỏ ba mẹ ly hôn tôi đã sống thiếu thốn, rồi sống trong sợ hãi, đòn roi ăn đủ, lớn lên lại càng thiếu thốn tình cảm nhiều hơn. Da tôi đen, người lại xấu, nghèo nữa, tôi giờ mặc cảm lắm rồi. Mong nhận được chia sẻ từ các bạn.

Dũng

Tôi và em quen nhau bởi một sự tình cờ và chúng tôi đã chạy đến với nhau nhanh chóng, bất chấp tất cả. Cũng từ đây sai lầm nối tiếp sai lầm để rồi hôm nay tôi nhìn em quay lưng bước đi dưới sự dằn vặt và đau khổ của riêng mình. Đầu tiên xin nói về người con gái ấy, người con gái tuyệt vời về nhân cách sống và bản lĩnh nghị lực phi thường. Em 32 tuổi, từng tan vỡ trong hôn nhân; tôi 30 tuổi, từng trải đời và bước qua cuộc hôn nhân sai lầm không có tình yêu. Tôi và em biết nhau đến ngày hôm nay vừa tròn một năm và tính đến thời điểm hiện tại chúng tôi chính thức ở bên nhau 6 tháng rồi chia tay. Từ ngày em và tôi sống chung, em đã làm tất cả vì tôi, em đi dạy cực khổ để vừa lo cho con cái, lo cho gia đình, lo luôn cho cuộc sống của tôi. Em làm mọi thứ để tôi được yên vui, lo cho tôi từng miếng ăn giấc ngủ và chẳng bận tâm đến hoàn cảnh của tôi đang là người đàn ông tay trắng.

Rồi liên tiếp sai lầm của tôi bắt đầu: Dưới sự thương yêu chiều chuộng của em, tôi sinh hư và ỷ lại, chơi cá độ bóng đá, nói dối em. Biết được điều này em không trách mà thương yêu tôi hơn, tha thứ bỏ qua để tôi làm lại. Tôi lại tiếp tục nói dối em để đi đánh bài, em vẫn bỏ qua mong tôi làm lại. Cũng từ lần nói dối trắng trợn thứ 2 này, mâu thuẫn giữa chúng tôi liên tục xảy ra để rồi vào một ngày em đã nói chia tay tôi vĩnh viễn.

Một điều thật trớ trêu, ngày em nói chia tay cũng là lúc tôi nhận ra tình cảm dành cho em quá lớn, đến mức tôi sẵn sàng đánh đổi mọi thứ vì em ở cuộc đời này. Tôi bắt đầu cảm thấy hối hận với những sai lầm của mình trong thời gian ở bên em, tôi ước giá như thời gian quay trở lại để có thể làm tất cả vì em. Tôi bắt đầu thay đổi chính mình, dẹp hết lòng tự trọng để năn nỉ em cho cơ hội nhưng chỉ nhận lại được một lời lặp đi lặp lại đó là sự từ chối từ em.

Giờ đây khi viết những dòng chữ này, trong trái tim tôi quặn đau từng cơn, chỉ mong có cơ hội để làm lại tất cả với em vì tình yêu thương bao la biển trời dành cho em. Tôi hiểu ra được giá trị của hạnh phúc sau sai lầm của mình. Tôi của ngày hôm nay trong mắt em là người đàn ông tồi, nhưng cuộc đời này mấy ai được hai chữ trọn vẹn và hoàn hảo? Tôi nói hết những sai lầm của bản thân trên đây để mong cuộc đời này dành một sự tha thứ cho kẻ sai lầm nối tiếp sai lầm này. Tôi không chối bỏ sai lầm của mình nhưng giờ đây không còn lý do gì nữa, chỉ có duy nhất rằng trái tim tôi đang gọi tên em, dằn vặt và ân hận cho chính sai lầm của mình. Giọt nước mắt tôi không rơi lúc này là bởi cố kìm nén nỗi đau trong lòng, cố đứng dậy để chứng minh điều ngược lại.

Tôi tin ở cuộc đời này đâu đó vẫn còn sự tha thứ và bao dung với một con người biết quay đầu. Chỉ cần có cơ hội tôi có thể chứng minh mình sẽ mang lại hạnh phúc cho em trong quãng đời còn lại. Tôi viết lên đây muốn nhận được sự chia sẻ và ý kiến đóng góp cho câu chuyện của mình. Tôi không muốn mất em ở cuộc đời này. Chân thành cảm ơn.

Nghĩa

Tôi đã trải qua một đời vợ, vợ cũ là một cô gái Việt kiều. Trước khi kết hôn với vợ cũ tôi từng yêu một cô gái Việt kiều khác, hai người đều làm trong công ty tôi. Người đầu tiên tôi gặp và yêu nhưng chỉ hai tháng là chia tay vì cô ấy không thích bạn bè tôi, còn nói họ kém cỏi khi vẫn ở chung với gia đình, nói yêu tôi chỉ vì tò mò xem yêu trai Việt ở Việt Nam thế nào. Cô ấy tuyên bố chẳng dại mà yêu rồi bảo lãnh sang nuôi chùa, chúng tôi chia tay trong "bão táp". Sau khi chia tay tôi chưa đầy ba ngày cô ấy đã hẹn hò với người đàn ông khác rồi cũng đá anh ta khi hợp đồng công tác ở Việt Nam của cô ấy kết thúc. Người thứ hai tôi quen và cũng là vợ tôi sau này. Em là người tôi gặp trong công ty khi về nhậm chức, cùng tầng nên hay chạm mặt, dần chúng tôi thành gần gũi, hẹn hò và cuối cùng là kết hôn.

Em khác cô bạn gái Việt kiều trước của tôi, họ chỉ chung một điểm là chuộng kiểu ăn mặc gợi cảm. Không như cô bạn gái Việt kiều, em không coi tất cả nam nhân viên trong công ty là bạn, em ăn nói rất thông minh, bản thân lại dưới vài người nhưng trên ngàn người nên rất thu hút. Em đi cà phê hầu như toàn cùng cấp trên, với đồng nghiệp ngoại quốc chứ ít khi đi với chúng tôi vì bản thân không thích nhậu. Đôi khi tôi cũng ghen vì điều đó. Lại thêm việc em hay có cử chỉ ôm ấp, sát má với người đối diện nếu họ không phải người Việt, tuy với em như thế chỉ là lời chào xã giao nhưng với tôi thì không hề.

Cử tưởng em tốt đẹp hơn bao người khác, nhưng không, sau khi kết hôn em như thể thay đổi 180 độ. Em lười biếng, chỉ thích làm đẹp phấn son, đi chơi với bạn bè chứ cơm nước lười làm. Đi làm về em còn đi tập gym tuần 5 buổi, spa thì một tháng ít nhất 4 lần. Công ty có tiệc em không bao giờ từ chối, nhưng nhà tôi nhiều khi họ hàng mời đám hay ăn cưới thì em chối, nói họ xa lắc xa lơ đến làm gì. Em nói bạn thân trên cả họ hàng, trên bạn thân chỉ có ruột thịt mà thôi. Em rất lơ là gia đình, tôi nói em nên để ý chút thì em cho rằng lấy chồng chứ không phải đi làm thuê, đừng mong em thay đổi. Lấy chồng hay yêu em cũng sẽ không bỏ sở thích để chu toàn cho tôi đâu, nên tôi đừng mơ. Em đẹp không phải để cho tôi nên kết hôn hay độc thân thì sở thích vẫn vậy.

Em đòi hỏi tôi phải làm, phải dọn dẹp cùng mỗi khi em làm chứ không bao giờ chịu tự giác làm gì, ngoại trừ việc đó liên quan đến em. Mẹ tôi nhờ mấy việc thì em nói không phải việc của mình nên không thích nhúng tay. Chị gái tôi có cháu muốn sang đó du học, em cũng không giúp, nói du học thì nên tự lập, tự giác làm cho quen, không nhờ vả vì bên đó không có ai lẽo đẽo theo sau giúp. Với cháu gái em thì khác, em cưng chiều, quà cáp tuyệt đối. Tiền bạc với nhà em thì em làm cũng chẳng hỏi tôi. Nhiều khi tôi nói em không thể hăng hái được như mấy người con dâu khác hay sao thì em bảo thích sòng phẳng, không thích nhùng nhằng, lòng vòng.

Có lần chị gái tôi mượn tiền, em không đồng ý vì không thích cho người quen vay, em thích rõ ràng nhưng chúng tôi thì thích xử lý việc theo tình cảm nên em không chịu. Nói cho người lạ vay thì còn dễ đòi, nếu chị gái tôi chịu ký giấy thì em đồng ý. Chị gái tôi không quen nên thôi, tôi đưa chị mượn thì một tuần sau em mở tài khoản chúng tôi xem và đã làm ầm lên, ép tôi phải tìm mọi cách mang đúng khoản tiền về, vay mượn hay bằng cách gì tùy tôi, không em sẽ đi báo bị hack tài khoản. Tôi phải làm theo em để được yên, bản thân không muốn cả xóm biết, rồi em rút phần lớn tiền khỏi tài khoản chung rồi tuyên bố tiết kiệm riêng.

Em vậy, lúc đầu tôi đã nhịn vì cho rằng vợ thẳng tính nhưng đến chuyện con cái em cũng không chịu sinh. Tôi nịnh mãi, nói bạn bè đều có con rồi, em hét lên nói thích thì sang nhà họ ở, khỏi phải kể lể, em không sinh con để cho bằng với người ngoài. Vì thế 3 năm chúng tôi không có đến một mụn con, em cứ nói sinh thì tôi nuôi chứ em chưa muốn sinh con dù lúc đó đã 27. Một năm sau chúng tôi ly dị sau xích mích, tôi tát em vì bức xúc không nhịn được nhưng em cũng không vừa, tát tôi hai cái rồi gọi công an. Sau khi chia tay, một năm sau em cũng tái hôn với người đàn ông Tây và sinh con luôn. Có thể rút kinh nghiệm từ lần kết hôn đầu mà em chịu sinh con ngay, sợ lại phải tái hôn lần nữa chăng? Giờ chúng tôi vẫn chung công ty nhưng em gặp tôi là cười khinh thường. Có vẻ nhà vợ cũ tôi cũng mến anh ta hơn tôi.

Sau vụ việc vợ cũ và tình cũ tôi mới nhận ra tốt nhất đàn ông Việt nên lấy vợ Việt, đừng lấy vợ Việt kiều vì cuộc sống sẽ chẳng đi đến đâu. Yêu mấy người Việt kiều mới sang hoặc sang lúc họ đã lớn thì còn được, vì những người đó họ vẫn còn thuần Việt.

Nam

Thứ Bảy, 29 tháng 10, 2016

Tôi 43 tuổi, là giảng viên ở một trường đại học. Chồng hơn tôi 4 tuổi làm trong cơ quan nhà nước. Tôi và chồng đã kết hôn 21 năm. Chồng tôi rất tâm lý và yêu thương vợ cùng hai con. Đặc thù công việc của anh phải đi nhiều và luôn bận rộn với công việc nhưng hễ có thời gian là anh chia sẻ việc nhà cùng vợ, với anh bữa cơm gia đình là ngon nhất. Với chúng tôi, tài sản lớn nhất sau 21 hôn nhân là hai con (con gái 20 tuổi, con trai 17 tuổi). Dù vất vả nhưng hai vợ chồng đều cho hai con du học ở Singapore.

Cách đây không lâu con trai về thăm nhà, lúc đi chơi cùng bạn bè chẳng may con bị đụng xe, nghe tin đó mà tim tôi như ngừng đập, vội vàng chạy vào bệnh viện, cũng may cháu chỉ bị chấn thương phần mềm không có gì nguy hiểm. Do con tôi mất một lượng máu mà lúc đó máu nhóm B trong bệnh viện không còn nên họ đề nghị tôi và chồng đi xét nghiệm. Cả hai chúng tôi đều là nhóm máu O (là nhóm chuyên cho) nên con được truyền máu. Lúc lấy kết quả xét nghiệm, vì hai vợ chồng quá lo cho con mà không mấy bận tâm tới kết quả B hay O. Đến khi con trai gần xuất viện, bạn thân của tôi cũng là bác sĩ trực tiếp điều trị cho con tôi gọi tôi vào nói chuyện. Cô ấy bảo vì là bạn thân nên mới hỏi, rằng tôi có lừa dối chồng chuyện con cái hay không, chứ sao có chuyện ba mẹ nhóm máu O mà con lại nhóm máu B. Chỉ có thể có hai nguyên nhân, thứ nhất đó không phải con chồng tôi, thứ hai là chúng tôi bị nhầm con lúc sinh.

Sau khi nghe bạn nói, trời đất dưới chân tôi như quay cuồng rồi tôi không còn biết gì nữa. Lúc tỉnh dậy, tôi bắt gặp ánh mắt lo lắng của chồng. Có lẽ anh cũng nghe chuyện bạn tôi kể. Sao cuộc đời tôi lại trải qua chuyện này, tôi chưa từng phản bội chồng dù chỉ là trong suy nghĩ (chồng cũng biết rõ điều đó). Không thể có chuyện con trai không phải con của chồng tôi. Nhưng nếu như vậy thì chẳng lẽ chúng tôi nhận nhầm con mình? Con trai tôi khỏe lại, nó lại bay sang Singapore tiếp tục việc học. Vợ chồng tôi tuyệt nhiên không hé răng nửa lời với con về chuyện này. Tôi và chồng âm thầm lấy mẫu đi xét nghiệm ADN, hy vọng tất cả chỉ là sai sót, nhầm lẫn ở đâu đó. Nhưng ông trời thật khéo trêu ngươi, một lần nữa tôi chết đứng khi kết quả con trai không cùng chung huyết thống với vợ chồng tôi. Về nhà hai vợ chồng ôm nhau khóc như mưa. Đứa con mà hai vợ chồng tôi yêu và trân quý hơn cả mạng sống lại không phải con của chúng tôi. Cứ nghĩ tới đứa con thất lạc 17 năm của chúng tôi giờ không biết nơi đâu, liệu có được nuôi dạy tốt hay không là trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt.

Khi viết những dòng này gửi tới tòa soạn tôi vẫn không thể cầm nổi nước mắt của mình. Gần một tuần nay tôi và chồng nghỉ phép tới bệnh viện tôi từng sinh con và đề nghị họ giúp đỡ. Lục lại sổ sách những người sinh cùng tôi ngày ấy, vợ chồng đã tìm gặp được vài người nhưng chẳng ai chịu hợp tác. Họ không muốn xét nghiệm, không muốn xáo trộn tất cả, ngay cả tôi bây giờ cũng chẳng thể diễn tả nổi cảm xúc của mình. Chẳng hiểu tôi sẽ làm sao để đối diện với con mình? Làm sao có thể nói nó không phải là con của chúng tôi? Bao nhiêu năm qua nó là niềm tự hào, là niềm hạnh phúc của hai vợ chồng. Dù không phải là con ruột nhưng tôi đã ôm ấp khi con còn đỏ hỏn, chứng kiến con hàng ngày lớn lên, vỡ òa khi con gọi tiếng ba, tiếng mẹ đầu tiên; còn bao nhiêu kỷ niệm khác nữa.

Nhìn chồng phờ phạc tiều tụy mà lòng tôi đau như cắt. Sao cuộc đời ngỡ như yên bình của vợ chồng tôi lại phải chịu một nỗi đau lớn như thế này. Hôm qua con điện thoại về, do không cầm nổi cảm xúc tôi đã bật khóc. Nó hỏi tôi sao mẹ lại khóc, tôi phải nói tránh đi "Tại mẹ nhớ con quá thôi. Hai chị em không ai ở nhà nên mẹ buồn, mẹ khóc. Không có gì đâu con". Cũng may là con trai tôi không có nhà, nếu không chẳng biết tôi có thể giấu được bao lâu? Thật sự bây giờ lòng tôi quá rối. Tôi rất muốn tìm con ruột của mình, nhưng cũng rất lo sợ nếu con trai biết chuyện nó sẽ bỏ vợ chồng tôi để đi tìm bố mẹ ruột của nó. Tôi sẽ mất con của mình mãi mãi. Hơn nữa sổ sách 17 năm rồi nên cũng không còn đầy đủ nữa, việc tìm con có lẽ sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Rồi bố mẹ nuôi của nó có đồng ý cho chúng tôi xét nghiệm hay không? Hàng đêm tôi khóc ướt gối từ khi biết chuyện. Chồng vẫn ở bên động viên nhưng tôi biết trong lòng anh cũng đau đớn rất nhiều.

Mai

Tôi là người không có học thức. Vì nhà nghèo mà tôi phải bỏ học từ lớp 6. Em tôi còn khổ hơn khi bị cho nghỉ học từ lớp 3. Gia đình tôi quê miền Trung nắng gió, nhà không ruộng đất. Cả nhà 4 người sống trong căn chòi nhìn thấu qua rẫy nhà hàng xóm. Tuổi thơ tôi là cắt rau muống cho heo ăn, nhiều lúc cùng mẹ đi kéo lưới. Bữa cơm hàng ngày thường là nước nắm và cơm trắng. Mẹ cơ cực lắm, phải thức khuya dậy sớm bán xôi nuôi chị em tôi. Biết bao lần lên ông ngoại, mấy cậu, mấy dì xin tiền về nuôi cả gia đình. Cha tôi vô trách nhiệm, làm được đồng nào ông chỉ xài cho bản thân. Hy hữu lắm ông mua được con cá, miếng thịt cho gia đình. Mẹ tôi có lần phải lén ăn cắp tiền ông để chi tiêu. Mẹ ở với cha chẳng được hạnh phúc, thường bị cha đánh đập. Khi mẹ mang bầu bị cha đánh đến nỗi phải sinh sớm. Nhìn mẹ khổ cực như thế tôi rất thương, hứa với lòng phải hiếu thảo với mẹ, lớn lên sẽ đi làm nuôi mẹ.

Khi tôi học hết lớp 6, cả nhà chuyển vào Sài Gòn sinh sống. Lúc này tôi và cha đi làm, em và mẹ ở nhà, từ đó đến nay là 17 năm. Mẹ tôi chỉ đi làm được một năm. Tôi thương mẹ nên nói mẹ khỏi đi làm, để con đi làm lo cho mẹ. Cha tôi lúc này đã thay đổi, làm bao nhiêu tiền cho mẹ tôi hết. Mẹ tôi cũng biết chưng diện cho mình đẹp hơn, còn em trai không được đi học tiếp. Tôi mong muốn người thân mình bớt khổ. Thương mẹ và em nên khi em đòi đi làm tôi đã cản. Tôi nói hãy đợi em đủ 18 tuổi. Do tôi không có trí thức nên không biết thương thế nào là đúng, làm mọi việc chỉ xuất phát từ trái tim nhưng vô tình tôi đã hại họ.

Từ lúc nào tôi trở thành trụ cột gia đình, mọi trách nhiệm đều gánh trên vai cho nên người thân đều ỷ lại. Tôi chẳng có gì ngoài chút nhan sắc để làm vốn, để lo được cho gia đình tôi đã đi làm gái massage. Em tôi không được giáo dục, hay tụ tập bạn bè xấu, sa vào tệ nạn đập đá, thuốc lắc. Em chưa từng phải lo chén cơm manh áo vì đã có tôi. Tôi cho tiền mẹ, mẹ cho lại em. Khi không đủ, mẹ xin tôi. Tôi không cho thì mẹ trách móc hờn giận, kể lể từng cực khổ nuôi tôi như thế nào. Tôi rất tổn thương nhưng chưa bao giờ hỗn hào với mẹ. Tôi chỉ biết khóc, thương mẹ, sắm vàng cho mẹ đeo đầy người nhưng tất cả đều đội nón ra đi. Lúc đầu mẹ đi cầm rồi bắt tôi chuộc, sau đó bán từ từ rồi mua vàng giả đeo để qua mắt tôi. Mẹ không thích cờ bạc, ăn nhậu, tất cả vì cho em trai tôi thôi. Em tôi mới bị bắt đi cai nghiện 3 năm thì ở nhà mẹ và cha ly hôn do cha ghen tuông rồi hành hung mẹ phải nhập viện.

Tôi đã khuyên mẹ nên ly hôn để giải thoát cho cả hai vì biết mẹ không còn yêu cha, mẹ luôn phàn nàn với tôi về cha. Sau đó hai tháng mẹ quen người khác, dọn về sống chung nhà với người ấy. Người đàn ông này theo cảm nhận của tôi là không tốt, ông ta nói làm nuôi mẹ nhưng mẹ cứ xin tiền tôi, chưa đến tháng là mẹ nói hết tiền. Tiền ăn, tiền nhà, tiền thăm nuôi em tôi, tiền điện nước tôi đều lo hết. Ông ta chẳng đi làm, lại thích tụ tập ăn nhậu. Mẹ nói ông ta mỗi tháng đưa được 3 triệu, tôi không tin điều đó. Sau bao nhiêu chuyện mẹ nói dối, tôi đã không còn niềm tin. Càng lớn tôi càng hiểu rõ mẹ là người thế nào, mẹ không tuyệt vời như tôi nghĩ. Mẹ vô tâm, tham tiền, không có lòng tự trọng, không biết giữ chữ tín, thần tượng về mẹ trong tôi sụp đổ.

Nói thật lòng mình tôi không còn thương mẹ sâu sắc như trước, giờ đây chỉ còn là trách nhiệm của người con đối với mẹ. Tôi không muốn tiếp tục sai lầm, không để người thân dựa dẫm vào mình nữa. Tôi muốn em sống có trách nhiệm với gia đình nên quyết định sẽ cắt đứt liên lạc với gia đình, làm thủ tục đi lao động Hàn Quốc. Tôi sẽ qua đó làm 10 năm, trở về lo cho mẹ sau. Thứ hai này em ra trại sẽ chẳng còn tôi nuôi. Em sẽ phải tự lực gánh sinh thôi. Áp lực với cơm áo gạo tiền, tự nhiên con người ta sẽ trưởng thành và có trách nhiệm. Em không phải dạng ác ôn, vô đạo đức, nó cũng biết thương mẹ lắm, chẳng qua là lỗi ở tôi, tại tôi ôm hết trách nhiệm nên nó mới trở nên vô trách nhiệm như thế. Tôi chia sẻ lên đây để mọi người nhìn lại mà rút kinh nghiệm, đôi khi tình yêu thương vô điều kiện của mình vô tình hại người khác.

Nhiên

Mình bước bên nhau cũng hơn 5 năm rồi anh nhỉ! Em luôn thầm cảm ơn ông trời đã cho gặp anh, cùng nhau vượt qua tất cả cảm xúc của vui buồn cuộc sống. Anh luôn nhẹ nhàng quan tâm khi bên em, là người chăm lo cho em từng miếng ăn, giấc ngủ, chưa bao giờ nổi giận hay nặng lời trách móc dù em có làm gì sai. Anh là mẫu người đàn ông lý tưởng mà bao người con gái khác mơ ước, đi bên anh em luôn hãnh diện, ngẩng cao đầu tự tin bước. Sao ông trời trớ trêu quá khiến trong suy nghĩ và cả giấc mơ của em lại mang bóng hình một người con gái như em?

Đã bao lần em cố gạt ra khỏi tâm trí nhưng không thể, giờ em phải làm sao hả anh? Chẳng lẽ em sống yên bình bên anh mà không có cảm xúc như này mãi sao? Chính em còn không dám đối diện với sự thật này thì làm sao anh có thể chấp nhận được đúng không? Nhưng sự thật mãi là sự thật anh à, em đã cố gắng bên anh, yêu thương anh thật nhiều nhưng đó chỉ là hành động gượng ép, còn lý trí và con tim em không làm được điều đó. Mình trả cho nhau tự do có được không? Anh cho em dừng lại nhé, buông tay nhau để mình được sống vui với quãng đời còn lại. Hãy cho em một lần bước trên con đường em chọn để biết ý nghĩa thật sự của tình yêu là gì anh nhé. Ngàn lời xin lỗi anh.

Phương

Tôi đã trải qua một đời vợ, vợ cũ là một cô gái Việt kiều. Trước khi kết hôn với vợ cũ tôi từng yêu một cô gái Việt kiều khác, hai người đều làm trong công ty tôi. Người đầu tiên tôi gặp và yêu nhưng chỉ hai tháng là chia tay vì cô ấy không thích bạn bè tôi, còn nói họ kém cỏi khi vẫn ở chung với gia đình, nói yêu tôi chỉ vì tò mò xem yêu trai Việt ở Việt Nam thế nào. Cô ấy tuyên bố chẳng dại mà yêu rồi bảo lãnh sang nuôi chùa, chúng tôi chia tay trong "bão táp". Sau khi chia tay tôi chưa đầy ba ngày cô ấy đã hẹn hò với người đàn ông khác rồi cũng đá anh ta khi hợp đồng công tác ở Việt Nam của cô ấy kết thúc. Người thứ hai tôi quen và cũng là vợ tôi sau này. Em là người tôi gặp trong công ty khi về nhậm chức, cùng tầng nên hay chạm mặt, dần chúng tôi thành gần gũi, hẹn hò và cuối cùng là kết hôn.

Em khác cô bạn gái Việt kiều trước của tôi, họ chỉ chung một điểm là chuộng kiểu ăn mặc gợi cảm. Không như cô bạn gái Việt kiều, em không coi tất cả nam nhân viên trong công ty là bạn, em ăn nói rất thông minh, bản thân lại dưới vài người nhưng trên ngàn người nên rất thu hút. Em đi cà phê hầu như toàn cùng cấp trên, với đồng nghiệp ngoại quốc chứ ít khi đi với chúng tôi vì bản thân không thích nhậu. Đôi khi tôi cũng ghen vì điều đó. Lại thêm việc em hay có cử chỉ ôm ấp, sát má với người đối diện nếu họ không phải người Việt, tuy với em như thế chỉ là lời chào xã giao nhưng với tôi thì không hề.

Cử tưởng em tốt đẹp hơn bao người khác, nhưng không, sau khi kết hôn em như thể thay đổi 180 độ. Em lười biếng, chỉ thích làm đẹp phấn son, đi chơi với bạn bè chứ cơm nước lười làm. Đi làm về em còn đi tập gym tuần 5 buổi, spa thì một tháng ít nhất 4 lần. Công ty có tiệc em không bao giờ từ chối, nhưng nhà tôi nhiều khi họ hàng mời đám hay ăn cưới thì em chối, nói họ xa lắc xa lơ đến làm gì. Em nói bạn thân trên cả họ hàng, trên bạn thân chỉ có ruột thịt mà thôi. Em rất lơ là gia đình, tôi nói em nên để ý chút thì em cho rằng lấy chồng chứ không phải đi làm thuê, đừng mong em thay đổi. Lấy chồng hay yêu em cũng sẽ không bỏ sở thích để chu toàn cho tôi đâu, nên tôi đừng mơ. Em đẹp không phải để cho tôi nên kết hôn hay độc thân thì sở thích vẫn vậy.

Em đòi hỏi tôi phải làm, phải dọn dẹp cùng mỗi khi em làm chứ không bao giờ chịu tự giác làm gì, ngoại trừ việc đó liên quan đến em. Mẹ tôi nhờ mấy việc thì em nói không phải việc của mình nên không thích nhúng tay. Chị gái tôi có cháu muốn sang đó du học, em cũng không giúp, nói du học thì nên tự lập, tự giác làm cho quen, không nhờ vả vì bên đó không có ai lẽo đẽo theo sau giúp. Với cháu gái em thì khác, em cưng chiều, quà cáp tuyệt đối. Tiền bạc với nhà em thì em làm cũng chẳng hỏi tôi. Nhiều khi tôi nói em không thể hăng hái được như mấy người con dâu khác hay sao thì em bảo thích sòng phẳng, không thích nhùng nhằng, lòng vòng.

Có lần chị gái tôi mượn tiền, em không đồng ý vì không thích cho người quen vay, em thích rõ ràng nhưng chúng tôi thì thích xử lý việc theo tình cảm nên em không chịu. Nói cho người lạ vay thì còn dễ đòi, nếu chị gái tôi chịu ký giấy thì em đồng ý. Chị gái tôi không quen nên thôi, tôi đưa chị mượn thì một tuần sau em mở tài khoản chúng tôi xem và đã làm ầm lên, ép tôi phải tìm mọi cách mang đúng khoản tiền về, vay mượn hay bằng cách gì tùy tôi, không em sẽ đi báo bị hack tài khoản. Tôi phải làm theo em để được yên, bản thân không muốn cả xóm biết, rồi em rút phần lớn tiền khỏi tài khoản chung rồi tuyên bố tiết kiệm riêng.

Em vậy, lúc đầu tôi đã nhịn vì cho rằng vợ thẳng tính nhưng đến chuyện con cái em cũng không chịu sinh. Tôi nịnh mãi, nói bạn bè đều có con rồi, em hét lên nói thích thì sang nhà họ ở, khỏi phải kể lể, em không sinh con để cho bằng với người ngoài. Vì thế 3 năm chúng tôi không có đến một mụn con, em cứ nói sinh thì tôi nuôi chứ em chưa muốn sinh con dù lúc đó đã 27. Một năm sau chúng tôi ly dị sau xích mích, tôi tát em vì bức xúc không nhịn được nhưng em cũng không vừa, tát tôi hai cái rồi gọi công an. Sau khi chia tay, một năm sau em cũng tái hôn với người đàn ông Tây và sinh con luôn. Có thể rút kinh nghiệm từ lần kết hôn đầu mà em chịu sinh con ngay, sợ lại phải tái hôn lần nữa chăng? Giờ chúng tôi vẫn chung công ty nhưng em gặp tôi là cười kinh thường. Có vẻ nhà vợ cũ tôi cũng mến anh ta hơn tôi.

Sau vụ việc vợ cũ và tình cũ tôi mới nhận ra tốt nhất đàn ông Việt nên lấy vợ Việt, đừng lấy vợ Việt kiều vì cuộc sống sẽ chẳng đi đến đâu. Yêu mấy người Việt kiều mới sang hoặc sang lúc họ đã lớn thì còn được, vì những người đó họ vẫn còn thuần Việt.

Nam

Thứ Sáu, 28 tháng 10, 2016

Giờ tôi chỉ muốn chạy trốn đâu đó thật xa, để không nghe thấy tiếng cô ấy nói, muốn chặn hết các trang mạng xã hội để cô ấy không thể gọi và nhắn đến được cho tôi nữa. Tôi và cô ấy làm chung cơ quan, chúng tôi cùng tuổi nhau nên đôi khi nói chuyện rất hợp, có nhiều điểm chung và sở thích cùng nhau, từ đấy chúng tôi chơi thân, hay buông những lời đùa cợt trai gái. Mọi người cùng phòng cũng hay hùa theo, luôn nói tốt cho chúng tôi. Sau 4 tháng biết nhau, cuối cùng cô ấy cũng quyết định ngỏ lời. Tôi rất bất ngờ với quyết định đó, mặc dù trước đấy cũng mềm lòng với sự dễ thương của cô ấy, nhưng nghĩ đến chuyện yêu thì tuyệt đối không có.

Tôi nghĩ làm chung một phòng chuyện đó không thể nào xảy ra, đơn giản vì có rất nhiều rào cản, nếu đến được với nhau không sao, mọi chuyện đổ vỡ thì chúng tôi sẽ rất khó nhìn nhau hàng ngày và mọi người sẽ không ngần ngại buông lời gây khó chịu. Chính những lý do đó mà tôi không xác định gì, chỉ cần vui vẻ hòa đồng cùng cô ấy là vui rồi. Cuối cùng cái tôi lo sợ nhất cũng xảy ra và tôi lại chấp nhận nó một cách dễ dàng, nhanh chóng. Tôi đã phải đi ngược rất nhiều rào cản để đến với cô ấy, mọi người trong phòng biết về quá khứ của cô ấy, còn tôi chỉ biết chút ít, tôi đã bỏ ngoài tai mọi lời khuyên, không xem đó là áp lực, không trách hờn quá khứ, chỉ chấp nhận hiện tại.

Từ chính những quan niệm đó mà rất ít khi tôi hỏi về quá khứ của cô ấy. Trước khi chúng tôi đến với nhau, cô ấy chủ động nhắn tin, luôn than thở với tôi là đang chán nản người yêu cũ, đang cãi nhau và có dấu hiệu rạn nứt. Cô ấy muốn dừng lại với người yêu hiện tại, lý do anh ta không quan tâm cô ấy, mọi thứ đều xa cách. Khi đấy tôi chỉ biết động viên mà không hề có ý định gì. Rồi cô ấy đã mở lòng trước thì tôi cũng mở lòng và đón nhận tình cảm lại. Chúng tôi rất vui vẻ ở nơi làm việc, hàng chiều đi thể dục tại công viên, mọi thứ êm đềm trôi qua, tôi thấy mình rất may mắn và hạnh phúc. Tuy nhiên hạnh phúc không kéo dài được bao lâu thì tôi phát hiện ra hàng loạt sự thật.

Cô ấy đi chơi với tôi không bao giờ nghe điện thoại, tôi thấy điện thoại rung lên và bảo nghe đi cô ấy luôn miệng bảo người lạ gọi, tôi cũng không nghi ngờ cho lắm. Mỗi lần đi chơi tôi luôn chạy qua chỗ trọ của cô ấy đón, ngồi sau tôi nhưng cô ấy chủ động ôm xe và không bao giờ ôm tôi. Ngồi cạnh cô ấy là Thủy, một người con gái rất vui tính lại chơi chung với tôi và rất quý tôi, hay đi làm chung xe buýt với tôi, Thủy nói: "Em thấy chị nhắn tin với ai mà nhắn liên tục, buông lời yêu thương lắm anh à''. Tôi cũng bỏ ngoài tai không nghi ngờ gì, nghĩ chắc bạn bè thôi, không thì cũng đùa cợt. Rồi mức độ tần xuất Thủy nói cho tôi biết nhiều hơn, cũng chính mắt tôi thấy nữa, cô ấy hay ra ngoài nói chuyện điện thoại rất lâu.

Tôi sinh ra nghi ngờ, bắt đầu đi tìm lời giải đáp cho cuộc tình này. Mọi chuyện sáng tỏ, cô ấy thú nhận yêu tôi và yêu một người khác nữa. Người kia cô ấy yêu 2 năm rồi, còn tôi mới yêu 2 tháng nên phải dành thời gian và tình cảm cho người kia hơn. Đây cũng chính là lúc tôi sụp đổ và thất vọng nhất, thay vì làm ầm mọi chuyện tôi lại chọn cách im lặng lắng nghe cô ấy nói xem lý do tại sao. Tôi chấp nhận im lặng cho mối quan hệ này để bịt mắt mọi người cùng phòng, không bao giờ tôi lên lịch đi chơi cùng cô ấy nữa. Tôi cố tỏ ra bình thường, không giận cô ấy, cũng không nói chia tay, ép bản thân nhắn tin lại với cô ấy hàng tối.

Giờ nếu chia tay thì mọi người trong phòng sẽ biết chuyện cô ấy bắt cá hai tay. Tôi mà quay lưng với cô ấy chẳng khác gì dồn cô ấy vào bước đường cùng đến nghỉ việc. Mọi người hãy cho tôi lời khuyên, nên làm gì với vết trượt này.

Toản

Tôi là người sống tình cảm thật thà, thương người, biết suy nghĩ, biết làm ăn kinh tế theo nhiều người nhận xét. Tôi hơn em 7 tuổi, chúng tôi kết hôn 7 năm rồi, có hai con trai gái đủ cả. Từ khi cưới nhau vợ chồng tôi tự lập, đi lên từ hai bàn tay trắng, sau thời gian làm kinh doanh từ vốn vay mượn chúng tôi cũng kiếm được số tiền đủ ăn tiêu sinh hoạt gia đình và có của ăn của để. Từ khi cháu nhỏ vài tháng tôi lao vào cờ bạc hết năm này đến năm khác, năm nào tôi cũng thua vài trăm đến cả tỷ bạc. Mới đầu tôi còn cáng đáng và bù đắp được tiền, nhiều lần như thế tôi trắng tay không còn gì, nợ nần nhiều khiến tôi vỡ nợ. Vợ và bố mẹ bên cạnh tôi cũng chịu đựng biết bao khổ cực.

Tôi biết vợ là người thương con, chăm sóc con chu đáo, thương yêu tôi, chỉ vì tôi cờ bạc khiến em thấy lạc lõng, trống vắng, dù thế em cũng chưa bao giờ bỏ mặc tôi, vẫn luôn quan tâm tôi. Vỡ nợ khiến tôi phải trốn chạy đi làm ăn xa, em cũng chẳng ngại thăm tôi, cho con đi cùng, thời gian sau em đi làm ăn xa cùng tôi. Rồi tôi vô tình đọc được tin nhắn của em với một người bạn của tôi, hai người họ có những lời lẽ tình cảm đáng ngờ. Tôi gặng hỏi mãi em mới thú nhận đã đi quá giới hạn với người bạn thân của tôi, em nói vì tôi chơi bời bỏ bẵng em, đúng lúc em lại nhận được sự quan tâm của đối phương nên động lòng.

Tôi không trách em nhiều như mọi người vẫn làm với một người vợ dối trá, tôi trách bản thân mình đã quá vô tâm khiến em lỡ bước. Bao năm qua em đã quá khổ sở và khó khăn vì tôi, không bao giờ bỏ mặc dù tôi khó khăn trong hoàn cảnh nào, nhưng không hiểu sao còn thương tôi thương con mà em lại vẫn mắc sai lầm.

Sau khi biết chuyện tôi càng thấy yêu em nhiều hơn. Tôi chỉ trách cậu bạn thân, có vợ con rồi mà lại làm như thế với vợ chồng tôi, bạn bè thân thiết sao lại làm như thế? Tôi để em lựa chọn, một là chia tay rồi em về nhà cha mẹ đẻ sống, điều kiện kinh tế bố mẹ đẻ em có nên chẳng phải lo nghĩ; hai là em gạt bỏ mọi thứ vẫn theo tôi, đi làm ăn xa nơi đất khách quê người. Vợ chồng tôi mỗi tháng cũng dư được 10 triệu để dành. Em xin lỗi tôi và hứa sẽ ở bên tôi dù có như thế nào.

Tôi không khinh thường em, tha lỗi cho em. Tôi thấy mình cũng là người phải chịu trách nhiệm về lỗi lầm của vợ, tôi không bê tha và thiếu quan tâm em thì đâu đến nỗi như bây giờ. Mong mọi người cho tôi lời khuyên.

Tuân

Tôi là nhân vật chính trong câu chuyện “Có nên hy sinh hạnh phúc vì chồng bất lực” đã được đăng tải trên mục Tâm sự của báo cách đây hơn 5 năm. Tôi rất cảm ơn quý báo đã đăng tải bài viết của mình để được chia sẻ những khó khăn trong cuộc sống và lắng nghe những ý kiến đóng góp của quý vị độc giả. Có những ý kiến đã chỉ trích, phê phán tôi về cách sống, cách suy nghĩ nông nổi khiến tôi rơi vào hoàn cảnh bế tắc, nhưng cũng có ý kiến đồng cảm. Tất cả những ý kiến đó tôi đều ghi nhận và xem như bài học kinh nghiệm quý báu, giúp tôi phân tích những phải trái và lựa chọn cho mình con đường đi đúng đắn nhất. Cho tới thời điểm hiện tại tôi cảm thấy hạnh phúc với cuộc sống, biết trân trọng người mình yêu thương và gìn giữ những gì một thời tôi đã đánh đã mất.

Không biết rằng những dòng thư phản hồi của quý độc giả về câu chuyện của tôi cách đây 5 năm trước giờ có đọc được thư này của tôi không, nhưng chắc hẳn mọi người cũng tò mò về quyết định lựa chọn của tôi lúc đó và cuộc sống của tôi bây giờ ra sao. Tôi không đi theo đa số mọi lời khuyên rằng hãy bằng lòng với chồng bất lực đã chung sống suốt 3 năm, tìm cách chữa trị cho anh ấy và có thể xin con nuôi mà không nên quay lại với người cũ; hoặc có thể tìm cho mình một người đàn ông khác mà không phải là hai người đàn ông từng bên tôi.

Nhưng tôi đã lựa chọn quay lại với người yêu cũ và tất nhiên là bản thân không vội vàng quyết định điều đó. Tôi đưa ra một khoảng thời gian nhất định để thử thách cả hai xem có thực sự còn yêu thương nhau, cùng nhau vượt qua mọi rào cản để đi đến hết quãng đường còn lại không. Người cũ đã không làm tôi thất vọng và giúp tôi tin tưởng tình yêu tuyệt vời mà anh dành cho tôi suốt hơn 10 năm qua. Tôi biết những bồng bột của tuổi trẻ, những sai lầm đáng tiếc của bản thân trong quá khứ đã đủ khiến mình và anh đau khổ nên giờ không muốn mất anh lần nữa.

Sau khi biết cuộc sống của tôi không hạnh phúc vì không có tình yêu thì người yêu cũ đã tìm gặp chồng tôi. Không biết hai người họ đã nói với nhau những gì nhưng sau đó chồng quyết định giải thoát cho tôi và khuyên tôi nên quay lại với người yêu. Anh nhận ra rằng nếu cứ bắt tôi chung sống cả đời bên anh thì thật thiệt thòi cho tôi vì cái sĩ diện của anh và anh không mang lại cho tôi thiên chức làm vợ, làm mẹ đúng nghĩa. Thời gian 3 năm chung sống với nhau, tôi và chồng đã tìm cách chữa chạy cho anh nhưng bác sĩ nói bệnh anh khó chữa.

Tôi cũng nghĩ rằng 3 năm bó buộc, cái nghĩa tôi trả cho chồng đã xong, cũng đến lúc tôi phải mạnh mẽ tìm cho mình hạnh phúc riêng, không nên yếu đuối nữa. Mặc dù chịu nhiều điều tiếng không hay khi tôi ly dị chồng và đến với người cũ (mọi người vẫn không biết được bệnh của anh và lý do thật sự giữa hai vợ chồng tôi chia tay là gì, cứ nghĩ tôi vì tình cũ nên nhất định ly hôn một người chồng tốt, thành đạt, yêu vợ).Tôi muốn giữ thể diện cho chồng nên nhận mọi sự khinh miệt từ họ hàng, bạn bè.

May mắn là bên tôi vẫn có người cũ, anh đã luôn động viên, giúp tôi vượt qua khó khăn mặc dù tôi là người có lỗi lớn với anh. Tôi bỏ anh suy sụp, đau khổ mà không hề hay biết để đi lấy chồng, chỉ vì hành động nhất thời của anh đã ám ảnh tôi một thời gian dài, và vì sự ngăn cản của gia đình mà tôi yếu đuối, không đủ can đảm để vượt qua. Anh bỏ qua cho tôi mọi chuyện, luôn nói cảm ơn vì tôi đã quay lại mặc dù anh từng rất giận. Anh đau khổ suốt nhiều năm trời vì yêu tôi nhiều đến mức không thể xây dựng hạnh phúc với người phụ nữ nào khác. Anh từng yêu tôi 4 năm, chờ tôi suốt 3 năm bên chồng cũ và một năm thử thách sau khi tôi chia tay chồng để suy nghĩ lại mọi vấn đề.

Tôi cũng cảm thấy dằn vặt, không xứng đáng với anh và sợ rằng khi quay lại bên nhau, những sai lầm của tôi trong quá khứ, sự dị nghị của dư luận khi tôi đã qua một đời chồng sẽ làm chúng tôi rạn nứt, đổ vỡ. Nhưng thời gian và tình cảm của anh chân thành như vậy thì không có lý do gì tôi lại không tiến đến với anh, bởi vì trong sâu thẳm con tim mình tôi cũng còn yêu thương anh nhiều. Chúng tôi đã thật sự bên nhau một lần nữa và hạnh phúc cho tới tận ngày hôm nay. Giờ chúng tôi đã có hai bé con, một trai một gái xinh xắn.

Còn chồng cũ của tôi, anh là người đàn ông tốt, dù yêu tôi nhưng cuối cùng anh vẫn ra đi cho tôi tìm lại hạnh phúc vì bản thân anh mắc khiếm khuyết mà không ai mong muốn. Anh quyết định không đến với người phụ nữ nào nữa vì sợ sẽ gây ra bất hạnh như từng làm với tôi. Tôi thương và thông cảm cho anh, vẫn coi anh là người bạn thân thiết. Chồng tôi cũng thoải mái vì điều đó và giữa ba chúng tôi có mối quan hệ tốt đẹp. Chồng cũ giờ vẫn qua lại gia đình tôi những dịp lễ và còn nhận hai con của chúng tôi là con nuôi nữa. Tôi hy vọng đó là niềm vui trong cuộc sống mà anh có được, có thể khỏa lấp những nỗi buồn trong anh.

Đúng là ông trời không lấy của ai mọi thứ, tôi từng băn khoăn, khó xử khi đứng giữa hai người đàn ông, một người là tình nghĩa vợ chồng, một người là tình yêu. Giờ tôi đã lựa chọn và hài lòng với cuộc sống đang có. Hy vọng rằng nếu ai đó vướng vào hoàn cảnh như tôi thì hãy sáng suốt, đừng vì sự bồng bột nông nổi để sau này phải nuối tiếc, hối hận. Cảm ơn những độc giả đã lắng nghe và chia sẻ cùng tôi.

Trúc

Ngồi đọc lại những dòng tin nhắn trên mạng xã hội mà lòng tôi đau như thắt lại, những tin nhắn được gửi cách đây 4 năm rồi, hóa ra trong sâu thẳm trái tim tôi còn suy nghĩ nhiều về người đó quá. Ngày đó dù chưa bao giờ thừa nhận là yêu người ấy nhưng trong tôi thực sự có tình cảm nên đã có những lời nói, hành động như yêu lâu rồi. Vậy mà vừa ra trường xong tôi phủ nhận tất cả để lấy chồng, mặc kệ người ấy van xin, trách móc. Những lời người ấy nói đều không dối trá, đều là lời thật lòng, tôi nghe đau lòng đến chết nhưng tính đã quyết là không thay đổi.

Lúc đó tôi đã suy nghĩ nhiều lắm, nghĩ anh còn bồng bột, yêu thì yêu nhiều thật đấy nhưng đối với anh bạn bè cũng vô cùng quan trọng, gọi tụ tập là tụ tập, tôi sợ cảnh lấy về không chịu được điều đó, sợ anh không bao dung được con người ương bướng, khác người như tôi, sợ tình yêu sẽ bị hôn nhân bóp nghẹt. Lý trí mách bảo tôi nên lấy người yêu mình nhiều hơn. Vậy là tôi chọn chồng tôi bây giờ, người đã chờ đợi tôi lâu nhất, yêu tôi không lý do, chấp nhận mọi tính cách dở hơi của tôi.

Những người không biết chuyện đều cho là bình thường, nhưng đối với người ấy là sự phản bội đau đớn nhất. Đến bây giờ khi lấy chồng được 3 năm tôi vẫn thấy lựa chọn của mình là đúng, không hề hối hận vì biết nếu như lấy người tôi yêu, bây giờ chắc chắn không thể không xảy ra xung đột. Tôi chỉ hối hận một điều là đã để cho người ấy quá nhiều hy vọng, quá nhiều yêu thương để rồi khi đi lấy chồng, người ấy xuống dốc thê thảm. Từ khi lấy chồng tôi không hề liên lạc với người ấy, chỉ lặng lẽ theo dõi cuộc sống của họ, tôi hạnh phúc với gia đình riêng nhưng mỗi khi nghĩ đến cảnh người ấy vẫn lẻ bóng đi về tôi buồn lắm, trách mình tệ lắm. Mong sao sẽ sớm có người yêu thương người ấy, mong sao họ sẽ mãi được hạnh phúc.

Nhàn

Tôi đang ngày càng lún sâu vào tình yêu với người có chồng con. Xin mọi người hãy cứ chỉ trích tôi và cũng cho lời khuyên để tôi biết mình đang làm gì và ở đâu. Tôi 28 tuổi, đang làm nhân viên văn phòng của một công ty nước ngoài, tính tình rất hiền lành và biết quan tâm đến người xung quanh, cả người thân, bạn bè đều rất quý mến tôi. Tôi từng trải qua hai mối tình nhưng đều tan vỡ. Có lẽ do tôi không yêu họ hết lòng vì tình cảm chỉ xuất phát từ một phía, nghĩa là hai mối tình trước họ thương tôi rất thật, còn tôi thì không.

Người hiện tại của tôi đã có chồng và một đứa con trai, làm việc chung phòng với tôi. Cách nay 3 năm, lần đầu gặp, tôi đã đem lòng thích cô ấy, vì biết người này đã có chồng nên tôi thôi không nghĩ đến nữa. Thời gian sau, cô ấy mang thai và sinh con, chúng tôi chỉ xem nhau như những bạn bè đồng nghiệp bình thường, hỏi han chúc sức khỏe, tuyệt đối không nhắn tin hay gặp gỡ ngoài công việc. Cách nay khoảng 2 tháng, cô ấy nhắn tin qua mạng xã hội cho tôi, chỉ là những biểu tượng cảm xúc thôi, tôi không trả lời. Sau đó cô ấy xin số điện thoại của tôi, nhắn tin nhưng tôi cũng im lặng.

Về sau chúng tôi đã nói chuyện với nhau. Cô ấy biết tình cảm của tôi từ lúc mới vào công ty. Tôi kể cô ấy nghe về những lần rung động khi gặp nhau. Cô ấy kể cuộc sống hôn nhân không hạnh phúc, chồng có người khác, giờ đang ly thân. Tôi không biết làm gì hơn, cứ cố hài hước cho cô ấy quên đi nỗi đau hiện tại nhưng rõ ràng tôi còn tình cảm với cô ấy rất nhiều.

Tình trạng hôn nhân của cô ấy, ngoài chị làm cùng phòng thì tuyệt nhiên không ai biết gì cả. Cô ấy sợ làm bố mẹ và người thân thất vọng, sợ điều tiếng của dư luận. Hiện tại, tôi hay gặp gỡ rồi nhắn tin cho cô ấy nhưng không đi quá giới hạn, chỉ đơn giản được nhìn thấy, yêu thương che chở cô ấy là tôi hạnh phúc rồi. Cô ấy đang sống với con và gia đình chồng. Bạn bè khuyên tôi chờ cô ấy ly hôn, nếu còn thương thì đến với nhau vẫn chưa muộn. Điều làm tôi băn khoăn nhất là mình không thể dứt ra khỏi mối quan hệ sai trái này. Vô tình tôi còn thấy cô ấy lưu tên chồng là "chồng iu".

Tôi rất rối bời, suy nghĩ về nhiều chuyện. Cơ quan, mọi người cũng bắt đầu bàn tán. Tôi biết phải một lần đối diện, để hỏi tất cả những gì mình cần nghe, nhưng lại sợ gây tổn thương thêm cho cô ấy một lần nữa. Tôi là độc giả thường xuyên của chuyên trang tâm sự, không ngờ ngày hôm nay lại dính vào làm kẻ thứ 3, kẻ đi phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác. Mọi người có quyền chửi rủa tôi nhưng hãy cho tôi lời khuyên. Tôi xin chân thành cảm ơn.

Đương

Chồng kém tôi 2 tuổi, cùng nghề nhưng làm hai nơi khác nhau, chúng tôi có hai con. Trong suốt quá trình chung sống, tôi hầu như là người luôn chăm lo cho con cái và kinh tế gia đình, còn chồng thờ ơ, hầu như không hỗ trợ kinh tế cũng như rất ít chăm lo cho con cái. Lúc nào cũng chỉ "sáng cắp ô đi tối cắp ô về". Chồng tôi ích kỷ, gia trưởng, công việc không được như ý, không được cất nhắc đề bạt, luôn là người "đứng núi này trông núi nọ". Gặp bất cứ khó khăn gì anh đều rất dễ bị kích động và thường không kiên nhẫn tìm cách khắc phục, chỉ thích đổ lỗi cho người khác và tôi là đối tượng để anh trút giận.

Chồng lúc nào cũng so sánh, ấm ức cho rằng vợ xấu hơn người khác, tại sao vợ giỏi hơn chồng, kiếm nhiều tiền hơn. Tóm lại cái gì anh cũng so sánh và kết quả là đi ngoại tình. Tôi cũng biết mình đã có những lúc cư xử không tốt với chồng (cãi lại chồng, giỏi hơn chồng...) nên cố gắng để điều chỉnh bản thân. Nhưng đến giờ này tôi đã quá mệt mỏi vì bao nhiêu cố gắng của mình đều vô ích. Vợ chồng tôi như hai người dưng, chồng vẫn mơ tưởng và không bỏ người tình của mình. Tôi phải làm sao để có thể sống độc lập theo kiểu vẫn duy trì gia đình để con cái có cha mẹ (tôi không có ý định ly hôn) nhưng lại không bị ảnh hưởng bất cứ thứ gì từ chồng?

Thủy

Thứ Năm, 27 tháng 10, 2016

Tôi là người đến sau, cũng hiểu để người vợ quên được hình ảnh của tình cũ khó lắm. Có lần tôi bắt gặp vợ nói chuyện với cậu ta rất thân mật, thái độ khác rất nhiều khi nói chuyện với tôi. Buồn thì rất buồn nhưng vì hai đứa con tôi cố cho qua mà thú thật hình ảnh đó cứ luẩn quẩn quanh đầu. Vợ nói chỉ liên lạc với tình cũ lần đó thôi, nhưng những gì tôi thấy và linh cảm rằng họ đã làm việc đó thường xuyên. Cô ấy thích nghe bài hát "Anh là người đầu tiên" và những bài khác đại loại như vậy. Tôi cố kiềm chế cảm xúc của mình nên giờ chẳng còn rung động trước vợ nữa.

Cuộc sống gia đình với bao lo toan, cơm áo gạo tiền nhưng tôi vẫn sống đúng đạo nghĩa vợ chồng, chưa làm gì sai trái. Với các con tôi luôn là người cha mẫu mực, vậy mà vợ lại sống như vậy, vẫn tình cảm với tình cũ. Nhiều khi tôi cũng suy nghĩ tiêu cực lắm nhưng cứ nhìn thấy con lại phải kìm lòng. Tôi có ý muốn giải thoát cho vợ để hai người đó tìm lại hạnh phúc xưa, để họ có cơ hội gặp nhau bởi mình mãi chỉ là cái bóng.

Nếu tôi là kẻ chơi bời, thì việc đi tìm gái và bo cho họ vài trăm nghìn có lẽ sẽ dễ dàng, bởi thế mình còn có giá trị, sòng phẳng chứ không nhận lại sự giả tạo. Gần đây tôi còn biết vợ mình có người khác nữa. Vợ tôi có nhiều kinh nghiệm sống nên tôi biết chắc đã có chuyện xảy ra. Giờ cô ấy còn coi thường tôi ra mặt, luôn bóng gió chửi tôi là loại nọ loại kia. Nghĩ lại tôi buồn lắm, vì trước giờ tôi sống với gia đình với vợ con tốt thế mà chỉ nhận lại sự coi thường của vợ. Tôi phải làm sao với tình cảm này?

Thịnh

Tôi là cô gái sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, bố mẹ đều là nhà giáo. Tôi và bạn trai quen nhau được 6 tháng, anh hơn tôi 2 tuổi (tôi 25 tuổi). Anh từ Nghệ An lên Hà Nội lập nghiệp thì chúng tôi tình cờ quen nhau và yêu rất chân thành. Tôi cũng chẳng bao giờ đòi hỏi hay muốn người yêu mình phải mua này mua kia. Do bản chất công việc nên anh ít dành thời gian đi chơi với tôi, nhiều nhất là tuần một lần. Tôi hiểu anh bận việc nên cũng không trách móc gì.

Dạo gần đây anh hay đòi hỏi tôi chuyện chăn gối. Tôi tỏ vẻ không đồng ý thì anh nói tôi tư tưởng cổ hủ, không yêu anh hết lòng. Anh còn nói tình yêu sẽ không tồn tại lâu dài nếu không xảy ra chuyện đó và để lâu anh sẽ không giữ được bản thân và làm chuyện có lỗi sau lưng tôi thì sao. Anh bảo tôi phải biết trân trọng và giữ gìn những gì đang có. Về phía tôi, tôi yêu anh thật lòng, chưa bao giờ làm chuyện đó nên cũng không biết những gì anh nói có đúng như vậy không? Mong các bạn cho tôi lời khuyên.

Thảo

Tôi 28 tuổi, có công việc ổn định với mức lương khá cao. Người yêu 28 tuổi, tôi và anh là hàng xóm của nhau từ khi tôi chuyển vào TP HCM lúc 5 tuổi. Nhà anh có hai anh em, chúng tôi đều thân với nhau, cả hai anh em đều có cảm tình với tôi nhưng tôi lại yêu người em. Chúng tôi yêu nhau đã 5 năm, những lúc cãi nhau, người anh luôn tìm cách làm cho tôi vui lên, tôi hiểu được tình cảm đơn phương anh dành cho tôi. Những lúc yếu lòng, tôi ngã vào người anh nhưng chỉ phút chốc lại choàng tỉnh và quay về với người mình thật sự yêu. Mặc cho tôi có nói như thế nào thì anh ấy vẫn dành tình cảm đơn phương cho tôi.

Tôi và bạn trai quen nhau 5 năm, tính đến chuyện cưới xin rồi. Có lẽ số phận sắp đặt cho chúng tôi có duyên nhưng không nợ, một tuần nữa đến ngày cưới thì anh đi nhậu. Tính anh rất nóng nên lúc có rượu vào đã xảy ra cãi nhau, không kìm được nên anh đâm người khác, do nạn nhân có bệnh sẵn nên đã chết sau 10 ngày nằm viện, anh vào tù và đang chờ tòa xét xử. Tôi đau khổ khóc hết nước mắt, lúc đó lại phát hiện ra mình có thai một tháng. Tôi không nói cho ai biết hết vì mọi chuyện đang trở nên rối tung, tôi ích kỷ nghĩ không muốn cho anh thừa nhận là cha đứa bé, cũng không muốn có người chồng tù tội. Tôi có nên im lặng và yêu người anh để hợp thức hóa cái thai không? Liệu tôi có mất nhân tính quá không? Tất cả tôi chỉ muốn tốt cho con mà thôi?

Hoa

Xin cảm ơn mọi người đã chia sẻ ý kiến cho bài viết về người bạn trai keo kiệt, người đã tái sử dụng chỉ nha khoa. Tôi đọc được rất nhiều ý kiến trái chiều về anh nên hôm nay viết thêm ít dòng, vì thật ra bạn trai tôi ngoài keo kiệt thì anh không tệ như một số bạn chỉ trích. Về bản chất, tôi không thể phủ nhận anh keo kiệt hiếm có. Anh là con trai, tiền lương cao vì anh làm cho tập đoàn đa quốc gia, lại giỏi nhiều ngoại ngữ ngoài tiếng Anh nên có thể nói là không sợ đói. Gia đình anh không quá đông con, anh có em trai và em gái, đang học tập ở nước ngoài. Tiền học của các em không quá cao so với khả năng của anh, vì thế anh chẳng bao giờ than về vấn đề đóng học phí cho em, nói thì chỉ lèm bèm việc em anh chi tiêu vớ vẩn. Nhưng sau anh đã mạnh tay về kinh tế hơn, em anh giờ cũng có công ăn việc làm thêm nơi xứ người, anh chỉ chịu học phí thôi, không lo về sinh hoạt phí nữa.

Anh sống chi ly từng cái nhỏ, tôi ngạc nhiên vì anh để ý chi tiền kỹ quá. Tuy nhiên, ngoại trừ việc keo kiệt cho cái thân anh thì những việc cần chi hoặc nếu hợp lý anh sẽ không ý kiến gì. Ví dụ chuyện mua nhà, anh rất chịu đầu tư và tiết kiệm để mua, mặc dù anh có thể về sống với bố mẹ ruột, với cảnh nhà cao cửa rộng. Anh cũng chẳng màng việc chia của với anh em, theo anh thì tiền của bố mẹ nên họ dùng sao anh không muốn bàn vào, còn phần anh thì chia anh nhận, không có anh vẫn tự lo được.

Sau bài viết vừa qua, nhiều người ý kiến, tôi cũng mạnh dạn chia sẻ với anh. Anh đôi khi có tính toán đủ thứ, quà cho tôi thì dịp nào chính trong năm như sinh nhật, tết anh sẽ đầu tư rất ổn, ngoài ra không có quà phát sinh, bù lại anh làm mấy thứ như tự trồng hoa tặng tôi. Tôi thấy vậy cũng vui lắm rồi. Tôi viết bấy nhiêu, mong mọi người có thêm cái nhìn khác cho những người keo kiệt nhưng là dạng chi ly thôi chứ không keo bẩn. Thật sự, việc kết hôn tôi vẫn còn những băn khoăn riêng vì đúng là trước và sau khi cưới là một khoảng cách không phải ai cũng đạt được hạnh phúc bền vững. Cảm ơn mọi người đã đọc.

Loan

Tôi là một cô giáo, bộ môn tôi dạy không nằm trong các môn thi tốt nghiệp nên thời gian tương đối rảnh, một tuần tôi chỉ lên trường 3, 4 buổi sáng, còn lại là làm việc nhà và chơi với con. Chồng cũng giống như tôi nên cả hai cùng rảnh. Tuy nhiên, anh thích làm vườn nên ngoài giờ lên lớp, về nhà anh thường cầm cuốc ra vườn trồng rau, cây ăn trái, chăm gà… Xét về kinh tế, với mức lương giáo viên chúng tôi chỉ đủ sống.

Chồng tôi là người tốt tính, sống chân thành, có uy tín trong công việc nên được mọi người yêu mến, có khá nhiều bạn tốt. Những ngày lễ gia đình tôi thường rất đông vui vì các bạn anh, rồi trò cũ lần lượt tập trung tại đây vui chơi. Tôi không nề hà chuyện bếp núc dù nấu không được ngon, khi mọi người đến các thứ đều được chuẩn bị chu đáo. Thỉnh thoảng có người đến và chở gia đình chúng tôi đi chơi hết nơi này đến nơi nọ. Dẫu họ có giàu hay thành đạt cũng đến với chúng tôi với trái tim chân thành. Chồng tôi luôn tự hào vì điều đó, anh bảo “Mình nghèo tiền nhưng giàu tình nghĩa”. Tôi mỉm cười và thấy cuộc sống như thế là hạnh phúc. Có lẽ gia đình tôi từ nội đến ngoại đều như thế, rất tình nghĩa; còn khoản kiếm tiền làm kinh tế thì thật tệ hại, gần như là con số không tròn trĩnh.

Cả tôi và chồng đều xuất thân từ gia đình công chức, mọi người trong nhà đều lương thiện, thật thà và sống giản dị, không có ai làm kinh doanh nên đối với tôi công việc này khá khó, bên cạnh đó là bản thân tôi nữa. Tôi khá kín đáo và hơi khó gần, lại không nhanh nhạy. Mọi người nhận xét tôi mộc mạc, chất phác, chân thành, có trách nhiệm, vì ít va chạm xã hội nên kinh nghiệm sống, kỹ năng ngoài xã hội hạn chế. Mặc dù bản thân như thế nhưng từ nhỏ tới giờ tôi luôn thích được bán hàng. Hồi nhỏ tôi sống ở quê, nhà dì ở thành phố mở quán bán nước nhỏ, tôi cứ mong chờ đến hè để được vào thăm dì và bán nước thay dì. Niềm vui khi bán mỗi ly nước cho khách cứ ám ảnh tôi tới giờ, tôi luôn khao khát. Hồi sinh viên tôi đi làm thêm bán hàng trong một cửa hàng sách, thấy rất vui nhưng tôi làm không nhiều, hầu hết chỉ đi gia sư. Cho đến giờ tôi đã trưởng thành và có một công việc ổn định nhưng trong lòng vẫn còn tồn tại một giấc mơ.

Thời gian gần đây giấc mơ đó cứ thôi thúc khi tôi chợt có ý tưởng bán nước mắm. Tôi nhận thấy khu vực đang sống không có cửa hàng hay đại lý nào bán các loại nước mắm, đặc biệt là các loại mắm ngon sản xuất theo phương pháp truyền thống. Người dân có muốn mua nước mắm ngon cũng không biết mua ở đâu. Quán tạp hóa ở đây chỉ bán các loại nước mắm bình dân, trong khi đó chất lượng đời sống dân khu này khá cao, nói là làm nông nghiệp nhưng mức thu nhập hàng tháng của họ cao hơn dân công chức chúng tôi nhiều lần. Lúc mới xuất hiện ý tưởng này tôi chỉ nghĩ đơn giản là nhận một ít hàng nước mắm đặc sản về bán qua mạng, nhưng khi xem giá cả thì thấy tiền lời mỗi chai không được nhiều, nếu bán qua mạng chẳng bù được tiền xăng xe, còn chuyển qua bưu điện thì chi phí đội lên quá lớn, khách hàng sẽ e ngại. Còn nếu thuê mặt bằng để mở cửa hàng thì tôi sẽ chuyên về nước mắm nhưng đa dạng mặt hàng, giá cả. Tuy nhiên tôi rất phân vân, không biết tính cách mình như thế thì liệu việc kinh doanh có phù hợp không?

Tôi có đang ảo tưởng về mình không? Chồng không muốn tôi làm (anh không muốn tôi vất vả) nhưng nếu quyết tâm làm thì anh cũng ủng hộ (nếu có thất bại). Tuy nhiên, anh còn bảo nếu muốn kinh doanh thì tôi phải nghỉ dạy vì một lúc không thể làm tốt hai việc được. Quả thật ở trường tôi dạy đã có nhiều người tham lam như thế và thất bại thảm hại, có người phải bán đất bán nhà đi trả nợ, số còn lại lựa chọn cách an toàn hơn đó là bán lai rai qua mạng. Tôi đã bán một số mặt hàng qua mạng, giờ đây lại thêm phân vân có nên bỏ nghề giáo để chuyển sang kinh doanh hay không? Hay tôi nên từ bỏ và an phận, chuyên tâm với công việc hiện tại?

Ở nơi đất khách quê người, tôi không có người thân nên muốn làm gì cũng phải tự mình làm. Nếu tôi làm thì tiền vốn đã có bạn bè của chồng cho mượn. Tôi đang băn khoăn quá, mong các bạn hãy cho tôi lời khuyên, đặc biệt là những ai đang làm nghề kinh doanh. Xin chân thành cảm ơn.

Dương

Tôi sinh ra và lớn lên ở vùng quê trung du miền núi, cũng như bao người khác với mác người dân tỉnh lẻ vào Sài Gòn học tập và sinh sống, tôi luôn cố gắng nỗ lực hết mình. Trải qua bao khó khăn thử thách của 5 năm đại học, cứ nghĩ mình sẽ giữ vững hoài bão lập nghiệp ở Sài Gòn, nhưng rồi duyên số đã đưa tôi tới miền sông nước. Cũng là nơi tôi gặp em, hôm đó là ngày em tới nhận việc, em mặc chiếc áo sơ mi trắng với vẻ ngoài hơi ốm, đôi mắt to và khuôn mặt thoáng buồn. Nhìn qua thấy em cũng như bao người con gái khác, nhưng chính hôm ấy ánh mắt và khuôn mặt đó đã in sâu mãi trong trái tim tôi. Em như có điều gì đó đặc biệt mà tôi cảm nhận được và muốn chinh phục.

Thời gian cứ thế trôi, tôi chẳng phải mẫu người con trai tài giỏi trong chuyện thể hiện tình cảm lắm, chỉ dám để ý và nhìn em mỗi khi có cơ hội… Thế rồi ngày đó cũng tới, hôm ấy là sinh nhật em, tôi mạnh dạn bắt chuyện và xin số điện thoại. Thời gian sau đó tôi nhắn tin và chia sẻ với em nhiều hơn, hai đứa hay gặp nhau, trao đổi về công việc cũng như sở thích, đam mê và hoài bão. Cứ như thế tình cảm của tôi lớn dần và em chính là động lực cho tôi phấn đấu, nỗ lực vượt qua những bế tắc trong công việc cũng như cuộc sống. Có lẽ em đã chiếm một vị trí đặc biệt trong tim tôi. Bởi em đã cho tôi biết niềm tin vào bản thân mình, cho tôi biết cách cư xử trong cuộc sống, biết phấn đấu cho tương lai, cho hoài bão còn dang dở.

Trong những lần hẹn hò, tôi biết em đã có bạn trai, em thường kể về chuyện tình cảm giữa hai người cho tôi nghe, em nói cả hai đã trải qua biết bao thử thách cũng như cung bậc cảm xúc. Gia đình bạn trai em có 2 người con thì giờ chỉ còn lại mỗi anh ấy, chỉ có anh ấy là hiểu em hơn cả em nữa. Nghe những câu nói đó tôi rất tôn trọng và ngưỡng mộ tình yêu của họ, nhưng cũng buồn và day dứt lắm bởi người mình yêu thương lại có tình yêu bền đẹp đến như vậy thì chắc tôi sẽ không có cơ hội được mang lại hạnh phúc cho em nữa. Họ yêu nhau là thế, hạnh phúc là thế sao trái tim tôi vẫn không thể ngừng nghĩ đến em, vẫn muốn được che chở cho em và bên cạnh em mãi mãi.

Một hôm tôi gọi em ra quán cà phê mà hai đứa thường ghé, tôi nói với em tất cả và muốn cạnh tranh một cách công bằng để cho em thấy ai mới là tình yêu thật sự và ai là người mang lại hạnh phúc cho em. Tôi dám nói ra những suy nghĩ đó bởi thực sự rất hiểu cảm giác của em, những gì em đã trải qua, là con gái nhưng em phải chịu biết bao khổ cực, gia đình tan vỡ khi cha em lại rời bỏ mọi người đi xa.

Em có người yêu, họ hiểu em nhưng vì hoàn cảnh mà anh chàng đó không thể bên cạnh lo cho em được, kể cả sau này nếu lấy nhau em cũng sẽ lo cho gia đình anh ấy nhiều. Còn tôi, tôi hiểu và muốn là chỗ dựa, là người luôn bên cạnh em, giúp em vượt qua những khó khăn, từng ngày muốn em được sống với ước mơ, đam mê; quan trọng nhất là gia đình của em nữa. Vì tôi hiểu rõ em là người con gái thông minh, sáng tạo, sống có đam mê và hoài bão lớn… em không thể chọn cách sống như vậy được. Cuộc gặp ngày hôm đó kết thúc như thế và chúng tôi đã có những giao kèo, em sẽ là động lực để tôi phấn đấu mỗi ngày. Tôi biết em rất khó xử vì bản thân đã nói ra những điều đó nhưng sâu thẳm trong trái tim em có chút gì đó dành cho tôi.

Sự chân thành, nỗ lực từng ngày và cố gắng mang lại điều gì đó cho em là tất cả những gì tôi có thể làm được lúc này. Rồi chuyện gì đến cũng phải đến, tôi suy nghĩ rất kỹ và nói với em rằng mình muốn nói chuyện với bạn trai em, có cuộc trao đổi thẳng thắn với anh ấy. Em buồn lắm, im lặng một hồi rồi nói em đã sai thật rồi. Nếu ở trong hoàn cảnh của em tôi cũng hiểu được điều đó bởi bản thân em là người sống rất nặng về tình cảm và luôn bị chi phối. Em rất khó xử bởi tôi hiểu em phải lựa chọn giữa một người đã gắn bó và trải qua biết bao kỷ niệm cũng như khó khăn với em, và tôi là người dành cho em tình cảm chân thành, trong sáng. Tôi buồn và cố không liên lạc vì muốn cho em khoảng trống để suy nghĩ thêm.

Trải qua mối tình đầu không hạnh phúc vì để đánh mất người mình yêu tôi đã tự nhủ, nếu sau này gặp được người mình yêu thương tôi sẽ dành tất cả những gì có thể để lo lắng và chăm sóc cho tình yêu đó. Tôi viết những dòng tâm sự này để những ai từng trải, giống như hoàn cảnh này thì cho tôi lời khuyên chân thành. Tình cảm tôi dành cho em là sự chân thành và trong sáng nên xin phép bạn đọc hiểu và không nên phê phán em cũng như bạn trai em. Cảm ơn rất nhiều.

Thành

Thứ Tư, 26 tháng 10, 2016

Trăm ngàn lần tôi biết một người như mình sẽ chẳng bao giờ có được hạnh phúc. Thế nhưng trong những giấc mơ, đâu đó tôi vẫn cầu xin được thanh thản mà sống tiếp quãng đời còn lại. Cái ngày mà bạn tôi giới thiệu cho anh cũng là ngày bắt đầu cuộc sống tội lỗi của tôi. Điều làm tôi đau khổ không phải vì anh lừa dối mà là người bạn đó biết rất rõ anh đã có người yêu (bạn và người yêu anh còn là bạn bè nữa) mà nhưng vẫn giới thiệu cho tôi. Có phải vì họ xem tôi như trò cười không, ra sức vun đắp rồi lại chửi rủa tôi? 4 năm qua tôi mang tiếng cướp người yêu của người khác, tôi nghe đủ cả.

Ngày đó nếu tôi không ích kỷ thì khi nghe anh thú nhận tôi đã không cho anh có cơ hội đến gần mình. Một con người như tôi sao có thể hạnh phúc được? Anh đã chọn sai cách đến bên tôi, nên cuộc đời này tôi nghĩ nếu như không có tôi thì sẽ hạnh phúc biết bao! Sẽ không ai còn bận tâm để ý đến tôi mà chửi rủa nữa. Tôi có tự trọng, có kiêu hãnh nhưng đã tự đánh mất. Đến nay đã 4 năm bên anh nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ đến kết quả gì cả, tôi nói chỉ cần anh chọn ai cũng sẽ vui, bởi chúng tôi sẽ không có hạnh phúc đâu.

Tôi dày vò bản thân vì tội lỗi của mình bao nhiêu thì lại yêu anh bấy nhiêu. Có lẽ mọi người sẽ nghĩ anh tồi tệ nhưng sự thật anh dịu dàng, nhân hậu, ai cũng quý mến. Người yêu cũ của anh xinh đẹp, có gia đình bên cạnh, có nhiều người thương yêu; còn tôi thì xấu, chẳng có gì kể cả bạn bè. So với người yêu của anh, tôi chẳng là gì cả, thế mà anh chấp nhận hết những gì đã xảy ra với tôi, luôn động viên và che chở tôi trong cuộc sống. Cho đến gần đây, anh ngỏ lời muốn cưới tôi. Tôi bất ngờ vì như đã nói sẽ không thể có hạnh phúc, sao anh còn muốn gắn bó với tôi? Tôi yêu anh rất nhiều, nhưng có lẽ hạnh phúc này không dành cho tôi.

Người yêu cũ quen rất nhiều người thân của anh (vì họ cũng quen nhau được 4 năm rồi) nên khi nghe bạn bè nói anh có ý định cưới tôi thì chị đã nhắn tin cho anh. Tôi chỉ tình cờ đọc được khi anh đến chơi rồi để điện thoại ở nhà để đi mua đồ. Người đó nói rằng 4 năm qua họ vẫn chờ đợi, chỉ cần anh quay về thôi thì sẽ không hung dữ nữa, chỉ tại anh nuông chiều chị quá nên mới hư, từ giờ sẽ nghe lời anh. Rồi chị nói xin lỗi vì ngày đó đã chửi anh là chó, nói mong anh quay về để thờ con. Vậy là giờ tôi lại biết được lúc trước anh và người đó có con rồi 2 người thống nhất bỏ, sau đó tiếp tục quen nhau 3 năm nữa thì gặp tôi. Vậy là tôi không chỉ có tội với người yêu cũ của anh mà còn có tội với con anh nữa. Tội lỗi nặng nề như vậy sao tôi có thể sống thanh thản được đây?

Tôi yêu anh nhiều, hơn tất cả những gì tôi có. Mất anh là tôi mất cả thế giới của mình. 4 năm qua tôi dằn vặt tội lỗi nên không thể đồng ý cưới anh. Nói ra những lời này là lần cuối cùng, tôi chỉ muốn tâm sự để cho lòng bớt tội, tôi không đáng được cảm thông, tôi biết điều đó. Tôi cũng chấp nhận sẽ nhận lấy quả báo. Giờ tôi chỉ muốn có thể lập bàn thờ con anh, muốn sám hối với cháu vì đã có tội với mẹ cháu. Tôi có thể coi cháu là con mình có được không? Tôi sẽ dành cả đời để sám hối, nếu có con tôi cũng sẽ nói cho con biết cháu có một người anh nữa. Tôi ân hận và dằn vặt lắm, cả đời này chắc sẽ sống trong tội lỗi. Đó là quả báo mà tôi phải nhận. Hạnh phúc dành cho tất cả mọi người, trừ tôi.

Lan

Tôi quen và cưới em đã được 5 năm, có con gái gần 4 tuổi. Cứ tưởng cuộc sống như vậy là mỉm cười với mình rồi, ngờ đâu em đã dội gáo nước lạnh vào tôi. Tôi thật sự sốc, không biết phải làm sao để sống tiếp khi em nói không còn tình cảm vợ chồng nữa. Em nói cuộc sống với tôi ngày càng nhàm chán, không có gì thú vị, rằng tôi sống dập khuôn, không biết làm vợ vui. Em cho rằng do tuổi tác chênh lệch vì tôi hơn em gần 10 tuổi, tôi biết đó không phải lý do để em nói không còn yêu tôi nữa.

Chuyện sẽ không tồi tệ nếu như em không gặp phải tình yêu sét đánh với anh lái xe em quen. Ngày ngày em nói dối bố con tôi là đi công việc hay đi tập thể dục để gặp người ta. Tôi yêu thương vợ vô điều kiện, không bao giờ can thiệp những việc em làm, ai cũng nói sao tôi chiều vợ thế. Hàng ngày tôi đi làm là vội vàng phóng xe về ngay để phụ giúp vợ trông con, để vợ có thời gian làm việc và cơm nước. Em làm tự do, mở cửa hàng làm tại nhà nên tôi cũng thương vì em không được giao lưu xã hội bên ngoài, vì thế khi em nói đi tập thể dục với các chị bạn tôi đã tin ngay.

Hàng tối bố con tôi ở nhà chơi với nhau đến 23h em mới về. Một ngày tôi phát hiện ra những cuộc gọi lén lút và tin nhắn tình cảm như vợ chồng của em. Tôi không kìm chế được bản thân nên mắng đã chửi em thậm tệ chứ không hề đánh đập. Từ ngày cưới em tôi chưa bao giờ mắng chửi hay đánh đập gì em, có lẽ vì điều này mà em sốc, bởi đã quen với việc được chiều chuộng rồi. Em không nói với tôi một lời xin lỗi hay tha thứ khiến tôi càng tức giận. Là đàn ông, ai mà kiềm chế được khi mình bị cắm sừng?

Em nói không ngờ con người tôi lại như vậy, em cảm thấy sợ tôi, không còn yêu thương tôi nữa và muốn từ bỏ. Em hối hận khi lấy chồng sớm và cưới phải người như tôi. Tôi sẽ đợi đến ngày em nhận ra chỉ có tôi mới là người làm em hạnh phúc. Mong các bạn cho tôi lời khuyên chân thành.

Phong

Tôi 27 tuổi, vốn không tin vào đàn ông và có quyết định làm mẹ đơn thân cách đây 2 năm. Đến bây giờ, tôi vẫn còn giữ ý định này, tuổi 28 cũng là lúc suy nghĩ chín chắn để đưa ra một quyết định có thể gọi là thay đổi cuộc đời khi có một đứa trẻ. Tôi có quyết định của riêng mình nhưng điều khiến bản thân ngần ngại không phải là sự dị nghị, gièm pha của mọi người xung quanh về việc “không chồng mà chửa”, điều tôi lo lắng nhất là một nơi ở đủ thoải mái, trọn vẹn cho hai mẹ con. Tôi muốn chấm dứt cuộc sống ở nhà thuê trước khi mang thai và nơi ở đó phải đủ tiện nghi, nho nhỏ cũng tốt nhưng phải là nhà của chính mình. Tôi nghĩ, một căn hộ chung cư càng tốt.

Cứ tưởng tượng sau một ngày làm việc mệt mỏi về nhà, thấy nụ cười của con và chơi đùa cùng nó, tôi nghĩ không điều gì tuyệt vời bằng; đó là mái ấm, hạnh phúc tôi hằng tìm kiếm. Có lẽ, bạn sẽ nói tôi khác người, hoang tưởng hay thậm chí là suy nghĩ lệch lạc khi không muốn cưới chồng mà lại muốn sinh con. Bởi lẽ, rơi vào tình trạng một mình nuôi con là điều không ai mong muốn, đây không phải là việc làm “tự nguyện” đối với một người phụ nữ độc thân. Nhưng tôi xin nhắc lại: “Tôi rất muốn làm mẹ, tự lập đến mức không cần đến đàn ông, tôi nói nghiêm túc đấy”. Tôi đã tính trước cả việc bố mẹ phải điên tiết thế nào khi tôi nói ra quyết định này, hoặc thậm chí tôi sẽ “tiền trảm hậu tấu”. Tôi tự tin với quyết định của bản thân ở cái tuổi ngấp nghé 30 này. Một vài người bạn khuyên rằng: “Mày nghĩ thế nào nếu sau này con hỏi bố nó là ai”, “Mày có thấy rằng mình quá ích kỷ không khi chỉ thỏa mãn hạnh phúc của riêng mình khi đứa bé không đầy đủ tình thương yêu của bố lẫn mẹ”, “Mày suy nghĩ quá trẻ con, quá thiển cận về cuộc sống hôn nhân”.

Tôi đã nghe rất nhiều lời nói như vậy nhưng vẫn tự tin rằng mình có đủ khả năng mang lại một cuộc sống trọn vẹn cho con. Tôi sẽ bắt đầu bằng việc mua nhà, một công việc ổn định và khả năng tài chính hiện tại cũng rất ổn, tôi sẽ lên lịch trình cụ thể để chào một đứa bé trong tương lai. Tôi nghĩ, một căn hộ nho nhỏ với mức giá chưa tới một tỷ đồng sẽ là nơi sống lý tưởng nhất, nhưng đó là chuyện ở tương lai gần. Tôi sẽ tiếp tục giữ suy nghĩ trở thành một bà mẹ đơn thân hoàn hảo nhất vì không đủ tin tưởng sau những chuyện đã trải qua trong quá khứ.

Huyền

Thứ Ba, 25 tháng 10, 2016

Tôi là tác giả bài "Má dùng tôi làm vũ khí phá hoại gia đình người khác" đã viết cách đây hơn một năm. Trước hết, xin cảm ơn độc giả đã khuyên bảo và chia sẻ tâm sự cùng tôi. Có thể sau khi tôi viết ba đọc được nên ít đến hơn, nhưng tôi lại không thấy buồn, có lẽ do từ đầu bản thân đã là sai lầm do má gây ra nên tôi không cho phép mình ghen tị với anh chị con chính của ba. Khi tôi tròn 18 tuổi thì ba ra kết luận hết nợ má. Từ giờ má tự lo mà nuôi tôi, ba không muốn dính líu với má nữa. Ba không muốn vợ ba buồn nên từ giờ đừng xuất hiện trước mặt ba nữa, gặp nhau cũng đừng đến gần. Ba muốn toàn tâm toàn ý với vợ, nuôi anh chị đi du học, ba an nhàn bên vợ chứ không muốn dính dáng đến má tôi.

Khi ba nói thế, má đã nói "Không có anh em sống sao". Ba quát: "Cô tự kiếm tiền mà sống. 19 năm trước cô sống sao thì giờ sống vậy. Tôi đã đủ tốt khi mang cô ra Hà Nội tới bệnh viện tốt sinh con, chăm sóc một tuần dù tôi bận việc ngoài đó 30 ngày làm cực nhọc. Bỏ tiền ra trợ cấp 18 năm, giờ cô tham lam muốn tiền tôi đến cả đời à? Cách cô làm mình có thai thế nào thì cách tôi bỏ cô thế đó thôi. Cô đừng mong được một phần nào gia tài của tôi. Tôi không cầu xin cô thủ đoạn để có thai với tôi, để tôi phải trợ cấp sau đó thì chia cổ phần. Không có đâu. Vì cô mà vợ tôi đã đủ mệt rồi. Cố gượng ép để đến thăm như cô muốn để cô không làm phiền vợ tôi 18 năm trời, cô nghĩ nó ngắn ngủi à". Hôm đó hai người đã cãi nhau to, tôi ở trong phòng vẫn nghe rõ, ba nhất quyết không muốn dính líu đến má nữa, còn má lại cứ lôi tôi ra làm lý do khiến tôi còn thấy khó chịu. Khi nghe họ cãi nhau, không hiểu sao tôi thấy không giận ba, ngược lại còn thấy nhẹ lòng.

Ba cắt đứt hoàn toàn, không liên lạc với má đã ba tháng mà má vẫn chưa chịu ở yên mặc dù ba nói má sai nên giờ phải chấp nhận. Ba đã đủ tốt khi trợ cấp 18 năm trời chứ không bỏ mặc cho má xoay xở, nhưng lời khuyên của dì vẫn không lọt tai má. Má từ hôm ba nói vậy đến giờ vẫn tức lắm, tôi 18 rồi mà má coi tôi như đứa 8 tuổi, xúi dại này nọ, nhưng tôi không nghe. Dù sao tôi cũng không thích má ruột của mình lắm. Từ hôm đó tôi tránh chạm mặt má, trốn sang nhà dì ba, kẻo má lại lấy tôi ra kiếm trò. Má làm loạn lên, tới nhà ba bị vợ ba tát, anh chị con ba doạ sẽ thuê người dạy lại má, dì ba phải đến can thiệp xin lỗi để rồi bị mang tiếng theo má. Dì tốt mà chỉ một lần lộ mặt lại bị mang tiếng xấu. Họ kêu chung một dòng máu thì trước sau cũng như má, đàn ông nên tránh xa, đàn bà thì phải dè chừng. Nghe dì bị vậy tôi càng thấy ghét má mình hơn; đến một góc tốt, một góc tình người, một chút tự trọng má cũng không có. Tôi giờ chỉ biết cố gắng và cầu nguyện tương lai mình sẽ không như má hay gặp một người phụ nữ như má, chỉ vậy thôi là tôi mãn nguyện rồi.

Minh

Tôi là phụ nữ đã có gia đình, con gái 10 tuổi, là tác giả bài viết “Có con là mong muốn ích kỷ nhất của con người”. Đọc các chủ đề về việc sinh con thời gian gần đây, tôi muốn viết thêm một bài. Tôi có vài câu hỏi đáp vui như sau:

Khi quyết định sinh con, các bạn đã suy nghĩ thấu đáo về vận mệnh của chủng loài, tồn vong của dân tộc, vì màu xanh của trái đất thân yêu? Các bạn thật vĩ đại! Một nghiên cứu với tiêu đề thực phẩm, đất đai, dân số và kinh tế Mỹ cho biết để có được một nền kinh tế bền vững và tránh thảm họa, phù hợp với “khả năng chống đỡ của trái đất” thì nước họ ít nhất phải giảm 1/3 dân số, và dân số thế giới sẽ phải giảm đi 2/3. Nghiên cứu khác ở đại học London cho biết con người đang đông gấp 10 nghìn lần so với số lượng đáng ra phải có. Đây là sự phát triển không cân xứng giữa dân số và các nguồn tài nguyên tối cần thiết cho sự sống.

Không sinh con là đi ngược lại với quy luật tự nhiên? Các bạn biết về triết học biện chứng? Biết về quy luật phản phục của giới tự nhiên? Biện chứng là quy luật tồn tại của các mặt đối lập, “có và không” đối lập không phải để triệt tiêu mà để tương sinh lẫn nhau. Quy luật phản phục là quy luật trở về gốc, là những quá trình lặp đi lặp lại một cách tuần hoàn trong vũ trụ, lên rồi xuống, trăng tròn rồi khuyết, xuân hạ thu đông… Vậy nên có người sinh con thì sẽ có người không con. Chẳng có thứ gì phát triển một cách vô hạn, bất biến cả, đến đỉnh điểm nó sẽ bão hòa và suy thoái. Những thập kỷ qua dân số thế giới gần như tăng đến mức tới hạn và nay đến lúc nó giảm dần về số lượng là điều hoàn toàn thuận với tự nhiên. Con người đã và đang là nguyên nhân của đại tuyệt chủng thứ 6 (gây biến đổi khí hậu, mất cân bằng sinh thái, mất đa dạng sinh học…); nếu tự nhiên mượn tay con người để tiếp tục tiến trình "Thử" và "Sai", để tái thiết lại trật tự thế giới mới, thậm chí con người có tuyệt chủng thì cũng là điều hoàn toàn “tự nhiên”.

Còn mối quan hệ giữa con người với nhau trong xã hội hiện nay thì sao? Từ Âu sang Á mỗi nơi rối loạn mỗi kiểu, nhu cầu an toàn (tâm lý, thể chất) trong xã hội hiện nay khó mà đạt được. Vậy dựa vào đâu các bạn nghĩ con cái sẽ như mình kỳ vọng nếu mình muốn và cố gắng? Các bạn có thể thâu tóm vận mệnh thời cuộc, bảo vệ gia đình bằng niềm tin? Vậy nên nếu không sinh con vì những lý do trên cũng là hoàn toàn hợp lý về mặt xã hội.

Không lập gia đình và sinh con, các bạn sẽ làm gì với cuộc đời mình? Đã, đang và sẽ có rất nhiều cuộc đời vô nghĩa đấy. Nếu cả hai phe đều hối hận về lựa chọn của mình trước khi chết thì phe nào thiệt hại, khốn khổ hơn, rối hơn, chết không nhắm mắt?

Mục đích tối hậu của hôn nhân là có con? Các bạn tự tin vào sự gắn kết từ tâm hồn đến thể xác của mình với đối phương? Nếu không có sự gắn kết thật sự của hai tâm hồn thì con cái cũng không giúp được, thậm chí nó khoét sâu, bẻ gãy mối liên kết lỏng lẻo ấy. Nếu chồng/vợ không yêu các bạn nữa, vì con cái mà duy trì hôn nhân với các bạn đó là thành công rực rỡ hay sao?

Chưa làm mẹ chưa cảm nhận được cái hạnh phúc ấy? Các bạn biết có bao nhiêu người hối hận vì có con chưa? Quá ít người có can đảm thừa nhận thất bại, nhưng làm sao có thể dối trá với chính mình được. Thế các bạn có biết cảm giác hạnh phúc của tự do, hạn chế tối đa sự ràng buộc của người luôn làm chủ cuộc sống chưa?

Các bạn biết gì về tâm bệnh học mà nói người không muốn sinh con là lệch lạc, bệnh hoạn? Con người ai cũng có “bệnh”, chỉ là nặng hay nhẹ, kiểm soát được hay không, có thể chung sống hòa bình với nó hay không mà thôi. Các bạn tự sướng rằng mình có tâm trí lành mạnh sao?

Không có con là bất hiếu. Thế có hiếu là sinh con sao? Hay càng sinh nhiều con thì càng có hiếu? Thế thì quá nhiều người có hiếu. Mình quyết định có con vì niềm vui, an toàn của bản thân thì đừng lôi cha mẹ, xã hội, nhân loại vào để tăng thêm phần giá trị cho sự lựa chọn đó.

Một bài viết không thể phản biện lại tất cả, tôi túm lại thế này: Trên đời ngoài cái chết ra chẳng có gì chắc chắn cả, vậy nên nếu đã chọn con đường cho riêng mình, lên kế hoạch cho những điều tồi tệ nhất, chuẩn bị tâm thế đương đầu, chịu trách nhiệm với sự lựa chọn đó thì chẳng ai có tư cách lên tiếng bình luận. Triết gia Kristnamuti nói: “Tất cả những tầm cầu tưởng chừng như rất đạo đức của con người chẳng qua đều là biến hiện của một tâm thức thèm khát thành tích, mong chờ ân sủng, tìm kiếm sự an toàn và tiện nghi nội tâm. Tất cả những thứ đó đều là biểu hiện của một cái tôi ranh mãnh đang chờ... Một nửa mẩu bánh mì thì vẫn còn là bánh mì nhưng một nửa sự thật không phải là sự thật và không có con đường nào dẫn đến sự thật cả”.

Trâm

Chúng tôi không phải là những người trẻ bồng bột. Anh 40 tuổi, có vợ và 2 con rất đẹp. Tôi lấy chồng hơn 10 năm, hôn nhân hạnh phúc, viên mãn trong cả tình yêu và tình dục. Anh rất thông minh, tài giỏi, là người thẳng thắn và đặc biệt rất coi trọng tình cảm, nhất là tình cảm gia đình. Trong suốt quá trình chúng tôi quen biết và yêu nhau, từ đầu đến cuối anh luôn dành cho chị những lời lẽ yêu mến nhất, đầy tôn trọng và thân thương, không phải như kiểu đàn ông ngoại tình rồi than vãn gia đình anh như thế này thế kia. Tôi biết anh rất yêu chị, anh bảo xa chị lâu là thấy nhớ. Trong bao nhiêu năm hôn nhân đấy, với một người đàn ông tài giỏi như anh, không phải không có người phụ nữ nào có cảm tình, nhưng như anh nói, anh luôn làm chủ được cảm xúc, chưa có một lần nào rung động và cảm mến ai ngoài chị. Tôi dành cho chị sự tôn trọng rất nhiều, một người phụ nữ được anh yêu như vậy hẳn phải là người tuyệt vời, tất nhiên kèm theo may mắn nữa.

Tôi 30 tuổi, chồng được đánh giá là tài giỏi, nhanh nhẹn. Gia đình 2 bên rất hòa thuận yêu thương nhau, tôi có 2 đứa con xinh đẹp và kháu khỉnh. Tôi yêu chồng, dù không phải tình yêu mãnh liệt như khi còn trẻ nhưng vợ chồng sống với nhau lâu cũng quen hơi, đi đâu xa đều cảm thấy muốn về. Chúng tôi đều kết hôn với mối tình đầu của mình.

Tôi và anh vô tình gặp gỡ, có cảm giác thân quen ngay từ lần gặp đầu tiên. Từ hai con người hoàn toàn xa lạ, chúng tôi thân nhau rất nhanh, cảm giác nói chuyện rất hợp và sự thân quen như từ lâu lắm rồi. Người ta có thể giấu điều gì nhưng rất khó giấu ánh mắt của người đang yêu, cả hai đều không thể che giấu được cảm xúc của mình khi nhìn thấy người kia, một cảm giác rất lạ, hồi hộp và đặc biệt… Đây có lẽ là sai lầm đầu tiên để nối tiếp những sai lầm về sau này, cảm xúc không có lỗi nhưng không thể vượt qua chính mình, để cảm xúc lớn lên là do bản thân mình. Chúng tôi yêu nhau rất nhanh, một tình yêu hoàn toàn trong sáng, càng ngày càng cảm thấy đây thật sự là một nửa của mình, một sự đồng điệu đến kinh ngạc. Chúng tôi có nhiều vô kể những quan điểm chung, những nhân sinh quan trong cuộc sống, đến những sở thích, những năng khiếu giống nhau…, người kia chưa cần nói hết người này đã hiểu, chỉ cần nhìn vào mắt người kia đã biết đối phương muốn nói gì rồi.

Từ ngày quen biết nhau, tình yêu không ngừng lớn lên bởi người ta không chỉ yêu nhau bởi trái tim mà còn yêu bởi não. Không chỉ yêu nhau bởi rung động ban đầu mà chúng tôi còn thật sự trân quý những giá trị về tài năng, đạo đức, tính cách rất đáng trân trọng của người kia. Mỗi ngày khi tình yêu lớn lên thì nỗi dằn vặt trong chúng tôi càng lớn, vì mình đâu còn tự do nữa. Chúng tôi đều ở những độ tuổi rất đẹp của cuộc đời, đủ chín chắn, đằm thắm, hấp dẫn nhưng không có thứ mà các bạn trẻ có: sự tự do. Mỗi khi nhìn thấy những đứa con thơ, trái tim như thắt lại, mình làm sao có thể hạnh phúc khi làm cho người khác đau khổ, tình yêu nam nữ cũng chỉ là tình yêu nhỏ trong tổng hòa mối quan hệ xã hội, trong tình yêu gia đình, trong tình yêu với con cái, với vợ chồng mình, với bố mẹ hai bên. Vợ chồng gắn bó với nhau không chỉ bởi tình yêu, còn có những ràng buộc chung trong các mối quan hệ về tình cảm, vật chất, các mối quan hệ…

Chúng tôi quyết định chia tay khi còn rất yêu và không có bất kỳ một mâu thuẫn nào, vì sợ tình yêu cứ ngày càng mãnh liệt. Chúng tôi sợ rằng mình sẽ phá vỡ mất những tình cảm đẹp đẽ nhất, bất cứ sự đổ vỡ nào cũng là không đáng có và không nên xảy ra. Chúng tôi không dám nhận đấy là cao thượng mà thật sự không thể chỉ sống cho bản thân mình. Mỗi con người trong cuộc sống ngoài tình yêu còn cần trách nhiệm với các mối quan hệ có liên quan đến mình.

Mỗi ngày qua đều là một ngày rất khó khăn, trong cuộc sống này để cố gắng yêu một người thì chỉ cần để tâm, cố gắng nhìn ra ưu điểm tốt của người đấy là có thể có tình cảm tốt hơn. Tuy nhiên để cố gắng đang từ rất yêu trở nên không yêu thì thật sự quá khó khăn, khi mà tình cảm rất sâu đậm, yêu nhau bởi tim và cả bởi não nữa. Nhưng cả hai chúng tôi đều biết, dù có yêu nhau đến đâu mà không thể cùng nhau đi chung một con đường thì buông tay là hướng đi đúng đắn và duy nhất. Chúng tôi sai khi ngay từ giây phút đầu đã đi theo tiếng gọi của trái tim, đi ngược lại chuẩn mực xã hội, giờ chấp nhận phải quay ngược đường, dù có nhiều đớn đau.

Tôi không bao giờ muốn dành cho câu chuyện của mình cái tên là "ngoại tình", vì nó không phản ánh đầy đủ câu chuyện của chúng tôi. Đó là một tình yêu thật sự, nhưng lại vào một thời điểm không được phép mà thôi. Lời yêu thương cuối cùng anh nói vẫn còn vang mãi trong trái tim tôi: Nếu không phải vì lạc lối, chúng mình chắc sẽ là một đôi hoàn hảo, anh sẽ nắm tay em, lắng nghe trái tim em đập, cùng em đi đến tận cuối con đường… Dù không có lời yêu trong đó, nhưng tôi biết trong ấy chứa đựng rất nhiều tình yêu chân thành và sâu lắng…

Yêu, mục đích cuối cùng vẫn phải mang cho nhau hạnh phúc, mà tình yêu của chúng tôi thì mãi mãi không thể đem đến sự hạnh phúc thật sự. Chúng tôi có thể cho nhau tình yêu nhưng không thể cho nhau an toàn và yên bình, thứ cần nhất cho một mái nhà. Dù có đớn đau thế nào chúng tôi cũng biết đấy là lựa chọn đúng đắn. Bình yên là như thế nào bạn biết không? Bình yên không có nghĩa là quên đi một người, chỉ là vẫn nhớ đến họ nhưng khi nhớ đến trái tim mình không còn đau nữa.

Tôi tin rằng, chúng tôi sẽ không quên nhau, chỉ dành cho nhau một ngăn riêng trong góc trái tim mình. Yêu để biết rằng trái tim mình vẫn sống và mạnh mẽ lắm… Câu chuyện tình này, xin hãy cất giữ dưới lòng sâu. Tôi mong sao thời gian sẽ làm mờ đi những tổn thương, để trái tim chúng tôi không còn xao xuyến, cồn cào khi gặp lại. Mong sự vui vẻ và yên bình sẽ thật sự đến cho tôi và cho anh.

Trên khắp các trang mạng, khắp các diễn đàn có lẽ để tìm một tình yêu thật sự ngoài hôn nhân thật hiếm hoi, nếu không nói là tôi không thể tìm ra. Có thể chưa có hoặc có nhưng chưa ai viết về câu chuyện của mình. Cuộc đời còn dài, không ai có thể nói trước mình sẽ không rung động trước bất kỳ ai ngoài vợ ngoài chồng, cảm xúc không phải là xấu, chỉ mong các bạn lựa chọn được hướng đi đúng đắn để có được hạnh phúc thực sự và lâu bền về sau.

Lan

Bài viết theo tháng

Xem nhiều nhất

Đối tác: