Thứ Sáu, 14 tháng 10, 2016

Ba mẹ tôi mừng lắm vì sau bao vất vả đã có đứa con là bác sĩ như tôi. Đi đâu ai cũng hỏi, cũng nhờ, cứ như tôi là thần y chữa được bách bệnh. Nhưng tôi biết đó là quyền của bậc làm cha làm mẹ, nên dù công việc nhiều lúc rất bận nhưng vẫn tranh thủ thời gian để quan tâm tới bà con gần xa nhiều hơn. Khi công việc đã ổn định chính là lúc tôi nghĩ tới chuyện tìm cho mình bạn đời.

Thời sinh viên tôi chưa từng yêu ai, không phải vì không thích mà vì gia đình còn khó khăn, sự nghiệp chưa có phương hướng. Giờ đây, khi đã gần 30, việc làm đã có những bước tiến nhất định dù rằng còn quá nhỏ so với độ tuổi của ngành y. Trái tim tôi bắt đầu thổn thức, mong muốn tìm cho mình một người bạn đồng hành. Cũng như bao người khác, tôi cũng có những tiêu chuẩn cho riêng mình. Vì tôi thường suy nghĩ rất nhiều trước khi quyết định quen ai đó. Tôi không muốn bị đánh giá là một người đàn ông thế này thế kia. Có lẽ do tôi chưa từng trải trong chuyện tình cảm. Nhưng những tiêu chuẩn, những toan tính dường như rất chắc chắn của tôi đã bị sụp đổ trước em.

Em không phải là cô gái thích hàng hiệu, diện váy này, giày kia..., em giản dị, mộc mạc, có lẽ chính vì điều đó đã đánh gục tôi. Về học vấn, em là điều dưỡng nên có thể nói là thấp hơn tôi. Trước khi quen em, tôi từng lo lắng về chuyện này, nhưng rồi trái tim mách bảo tôi phải nói lời yêu em. Lần đầu tiên trong đời, tôi có cảm giác như vậy, bồn chồn, hồi hộp, lo lắng, ngóng trông. Tôi mỉm cười vì đã được nếm trải cảm xúc đó "Mấy ai sống được mà không yêu, không nhớ không thương một kẻ nào". Tôi chủ động chia sẻ với em nhiều thứ và em cũng vậy. Quan điểm của tôi là làm những gì thoải mái nhất, vui vẻ nhất cho người mình yêu, trong tình yêu không có sự che giấu.

Chúng tôi đã rất vui vẻ bên nhau. Tôi quyết định thông báo cho ba mẹ biết. Tuổi của em không hợp với gia đình tôi, mẹ đã dặn trước đó, nhưng tôi không đặt nặng vấn đề này, quyết định nói với mẹ về bạn gái. Tôi thực sự không lường trước được những gì diễn ra tiếp theo sau đó. Mẹ đã rất buồn và kiên quyết không đồng ý. Tôi dành một tuần để gọi điện và viết thư cho ba mẹ, để chứng minh tuổi không phải là thứ quyết định mà chính là tình cảm của hai đứa. Trước sự kiên quyết của tôi, ba mẹ cũng nhượng bộ và đồng ý, nhưng mẹ yêu cầu phải cưới ngay trong năm nay hoặc vài năm sau đó. Tôi thực sự sốc.

Dù chúng tôi đã làm việc chung hơn 2 năm nhưng mối quan hệ chính thức chỉ gần một tháng. Tôi thông báo để ba mẹ biết mình có bạn gái chứ chưa hề sẵn sàng cho chuyện hôn nhân. Tôi và em đã nói chuyện rất nhiều. Mẹ đã nhượng bộ một lần nên nếu lần này chúng tôi không kiên quyết thì sẽ khó. Nếu thực sự yêu nhau thì cưới sớm hay muộn cũng không quan trọng. Vậy là em hỏi ý kiến của mẹ và gia đình. Mọi người cũng thống nhất như vậy. Bản thân tôi vẫn chưa thể quyết định vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Chúng tôi nói chuyện và quyết định sẽ từ từ vì chúng tôi hiểu rằng hôn nhân là chuyện không thể một sớm một chiều được. Em sẽ về thăm nhà tôi, còn chuyện cưới hỏi thì để sau.

Tôi biết em rất thương tôi nên mới quyết định như vậy. Không dễ để một người con gái tự trọng như em chịu theo một người con trai về thăm nhà. Vì công việc hai đứa khá bận bịu, giờ giấc cũng thất thường nên khó sắp xếp thời gian đi chung. Cuối cùng cũng chọn được ngày, hai đứa cứ như đôi vợ chồng sắp cưới, nào là mua quà gì cho mấy đứa nhóc, cho ba mẹ, em phải hỏi dì nên ăn mặc ra sao... Chúng tôi chỉ ở nhà được một ngày trước khi quay lại thành phố. Cả gia đình có bữa cơm chung và nói chuyện, trao đổi riêng về chuyện hai đứa lúc em ngủ trưa. Tôi vẫn kiên quyết cần có thêm thời gian để quyết định chuyện cưới xin dù rằng yêu em.

Ngày hôm sau chúng tôi đã có mặt tại thành phố. Em phải trực còn tôi được nghỉ. Trong suy nghĩ của tôi, mọi chuyện đều rất ổn. Nhưng ngày hôm đó, mẹ, dì, cô, em gọi điện cho tôi với những phản hồi, lời khuyên không mấy tích cực xoay quanh mấy vấn đề đã ăn sâu vào văn hóa vùng quê. Tôi rất buồn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Có rất nhiều lý do nhưng trong suy nghĩ của tôi có lẽ do em là điều dưỡng còn tôi là bác sĩ. Tôi không đặt nặng vấn đề đó nhưng trước những phản hồi, góp ý của người thân tôi không còn đứng vững như trước. Tôi quyết định chia sẻ với em những suy nghĩ của mình. Ở một góc độ nào đó, tôi vẫn còn lo lắng về chuyện học vấn của em. Chính điều đó đã làm em tổn thương hơn bất cứ thứ gì khác. Tôi đã biết trước nhưng với em, tôi không cho phép mình che giấu những cảm xúc đó. Tôi nghĩ em cần được biết những lo lắng, suy nghĩ thực sự trong đầu tôi và em sẽ quyết định. Em và tôi đều hiểu tại sao gia đình tôi lại suy nghĩ như vậy. Sau tất cả những biến cố, với vị trí tôi đang có (dù rất nhỏ nhoi so với nhiều người) ba mẹ tôi muốn có một cô con dâu học vấn cao hơn. Bản thân tôi còn rất nhiều cơ hội và tại sao lại bỏ đi cơ hội của mình, có uổng quá không (theo lời của ba tôi)?

Em không hề trách ba mẹ tôi nhưng thất vọng vì tôi cũng có suy nghĩ đó. Chính tôi đã suy nghĩ nhiều cách: sẽ cùng nhau giúp em tiến bộ hơn, cuộc sống sẽ tốt hơn vì tôi biết em là cô gái rất tốt (chưa bao giờ tôi nghi ngờ về điều đó) và cốt lõi của tình yêu thực sự của hai đứa. Nhưng dù vậy trong tôi vẫn xuất hiện những suy nghĩ của một thằng đàn ông hèn nhát: hai đứa có thể vượt qua không, bản thân có hối hận? Những suy nghĩ đó khiến tôi không cho phép mình bên cạnh em như lúc trước vì tôi không xứng đáng.

Tôi đang làm khổ em, người con gái tôi thương, nhưng tôi sợ nếu bước tiếp với những suy nghĩ chưa dứt khoát sẽ càng làm em đau khổ hơn, cả ba mẹ tôi và trái tim tôi. Em là cô gái nghị lực và luôn cố tỏ ra mạnh mẽ. Em chủ động buông tay để tôi có thể tìm một cô gái khác hoàn hảo hơn, làm vui lòng ba mẹ. Em nói với tôi sẽ đứng dậy, sẽ mỉm cười chấp nhận và không muốn nhìn thấy tôi khổ sau này. Tôi biết em thương tôi nhiều lắm. Tôi sợ sẽ hối hận vì đã đánh mất một người con gái như vậy. Cốt lõi của hạnh phúc là gì? Là sự đồng cảm đôi lứa, lắng nghe, chia sẻ và thông cảm cho nhau hay là tướng tá bên ngoài, nghề nghiệp cao thấp? Bên là người tôi thương, bên là công ơn sinh thành dưỡng dục và hơn hết là tâm trí tôi vẫn chưa chịu dừng, chưa biết đủ. Nhiều người sẽ chửi tôi hèn, tôi chấp nhận, nhưng từ sâu thẳm trái tim, tôi muốn nhận được lời khuyên của những người từng trải, đặc biệt là trong ngành y. Hãy giúp tôi trước khi quá muộn.

Vĩnh

Related Posts:

  • Ở bên người khác, em chỉ ước người đó là chồngGửi chồng, giờ em mới thật sự hiểu anh. Xin lỗi anh, dù hơi muộn màng nhưng cuối cùng em đã nhận ra những cô gái kia của anh cũng chỉ là qua đường thôi, phải không anh? Em từng đau khổ, hụt hẫng, điên đảo vì những lần "vui qu… Read More
  • Vợ ngoại tình vì cách tôi thể hiện tình yêu quá khô cứngTôi sinh ra trong một gia đình nghèo khó và không được hưởng tình thương của mẹ. Đứng giữa đám đông tôi nổi bật vì sự xấu trai và chiều cao khiêm tốn, bù lại ông trời và người mẹ đã khuất luôn phù hộ, đem tới cho tôi một ngườ… Read More
  • Tôi không thể hiểu chồngVợ chồng tôi có con trai lớn được 4 tuổi mà gần đây tôi thấy chồng lạnh nhạt. Tôi thường kể với chồng về công việc và con cái nhưng mỗi khi đi làm về chồng tôi không chịu tâm sự gì cả. Lúc cả nhà đi ngủ anh toàn quay mặt đi c… Read More
  • Bố mẹ ơi, con muốn bỏ chồngGửi bố mẹ chồng! Mấy ngày nay con suy nghĩ rất nhiều. Con là người cả nghĩ nên khi gặp bất cứ việc gì hay nghĩ ngợi rất nhiều, nghĩ trước nghĩ sau, nghĩ xem nếu thế này thì sẽ như thế nào, nếu thế kia sẽ ra sao. Bao năm nay c… Read More
  • 20 năm trước em đã lạc mất anhEm ngày ấy 15 tuổi, lớn lên trong nghèo khó, theo gia đình từ miền Tây tha hương kiếm sống ở Thủ Đức, nay thuộc quận 9. Mỗi ngày ngoài giờ đến trường, em phụ mẹ bán bánh mỳ ở cổng trường đại học Giao thông, nơi anh đang học. … Read More

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Bài viết theo tháng

Xem nhiều nhất

Đối tác: