Thứ Bảy, 30 tháng 4, 2016

Nói ra những điều này có lẽ tâm trạng trong tôi sẽ tốt hơn, vì tôi mong muốn có ai đó sẻ chia, đồng cảm, cho lời khuyên, hoặc sẽ nói tâm trạng của tôi không phải là một sự cá biệt, nó ẩn chứa trong bất cứ con người nào. Tôi thật sự thấy có lỗi với anh, chồng của tôi, người tôi vẫn yêu thương, chăm sóc hàng ngày, không hiểu vì sao tôi vẫn bị ám ảnh bởi một hình bóng khác.

Tôi 25 tuổi, quen anh khi vừa ra trường, chưa có một chút “vốn liếng” nào trong tay. Anh là người vô cùng hiền lành và một mực thương yêu tôi từ những năm tháng đầu tiên, tôi cũng một lòng một dạ yêu anh say đắm như tiếng sét ái tình. Chúng tôi quấn quýt nhau không rời, không khi nào tôi nghĩ đến ai khác nữa từ khi anh đến. Tôi cũng nói với anh rằng mình ghét nhất là hai chữ “phản bội”. Tôi luôn tin tưởng anh là người đứng đắn, chung thủy hết mực.

Không ngờ chính tôi lại là người đã có những suy nghĩ, những mộng tưởng thật khó chấp nhận. Tôi cũng cảm thấy xấu hổ với chính mình khi bị kéo theo một hình bóng khác. Tôi cứ tự hỏi liệu đó có phải là ngoại tình trong tư tưởng không? Điều đó làm tôi cảm thấy mình thật sự có lỗi với người đã dành mọi điều tốt đẹp nhất cho mình. Chuyện bắt đầu rối rắm khi sau một năm làm ở một công ty nhỏ, cuối cùng tôi cũng xin vào được một công ty khá lớn và danh tiếng ở Việt Nam mà bản thân luôn mơ ước. Chính anh là người luôn động viên, an ủi để giúp tôi theo đuổi mục tiêu đến cuối cùng vào những lúc tôi cảm thấy buông xuôi nhất. Ở đây, tôi gặp một anh bạn cùng tuổi, chúng tôi cùng phỏng vấn một buổi và vào làm cùng một ngày. Tôi và anh bạn này thực tập chung một chỗ, thường xuyên phải làm việc và tiếp xúc với nhau. Anh bạn khá thân thiện, thường xuyên chọc tôi cười và rất quan tâm, thậm chí âm thầm mua cả đồ ăn khi tôi đói.

Sau này tôi mới biết bạn ấy là con trai của Tổng giám đốc công ty vừa mới du học ở nước ngoài về. Nhìn bề ngoài bạn có lẽ là hình mẫu lý tưởng của bất kỳ cô gái nào: học giỏi, đẹp trai, hơi tinh nghịch một chút nhưng thân thiện, cởi mở, dù là con của sếp nhưng rất khiêm tốn, không bao giờ nói ra danh phận của mình. Bạn ấy cũng sẵn sàng làm những công việc nhỏ nhặt nhất như bất cứ một nhân viên mới nào. Vì thế mà hầu hết mọi anh chị trong công ty cũng rất yêu mến anh bạn này. Tôi có lẽ cũng không thể nào không có một chút xao lòng khi ngày ngày phải giáp mặt với bạn ấy. Thêm nữa các anh chị (mới gặp tôi nên không biết tôi đã có người yêu) cứ gán ghép, nói hai đứa tôi xứng đôi vừa lừa.

Theo giác quan của con gái, tôi có thể cảm nhận bạn ấy cũng có chút thích tôi. Đứng trước bạn, tôi thường không là chính tôi nữa, ngại ngùng đến chín cả mặt. Hình như bạn ấy cũng cùng tâm trạng như tôi: bối rối và vấp váp trong lời nói, cử chỉ. Nhưng khi tỉnh ra tôi phải tự gạt ngay rằng mình có người yêu rồi. Thế mà các anh chị đồng nghiệp còn cá cược với nhau: Tôi sẽ bỏ người yêu để đến với anh bạn con sếp này thôi. Nhưng rồi, tôi chứng minh điều ngược lại.

Hai năm sau tôi chuyển qua một chi nhánh khác của công ty làm nên không còn gặp anh bạn kia nhiều nữa. Tôi cưới chồng trong sự hụt hẫng của mọi người ở cơ quan. Gia đình chồng khó khăn, mẹ chồng mất sớm, ba chồng vì quá đau buồn mà cũng đổ bệnh ốm đau luôn. Anh còn có hai đứa em đang đi học nên phải lo cho ba và các em nữa. Anh hiếu thuận và thương em, tôi vì thế càng yêu anh, cũng xác định con đường xây dựng hạnh phúc của chúng tôi là nhiều chông gai và thử thách lắm. Cưới anh tính đến nay mới nửa năm thôi.

Hồi đưa tấm thiệp hồng cho anh bạn kia, bạn ấy cũng nửa đùa nửa thật nói sao tôi vội lấy chồng? Tôi cố gắng né tránh đi ánh mắt của bạn ấy. Mặc dù tôi không thể chối bỏ rằng mình vẫn có chút yêu mến bạn. Có lẽ tôi cũng sợ bạn buồn. Tôi sợ, ánh mắt bạn ấy là khởi nguồn của những cảm giác tội lỗi theo tôi từ khi quen bạn tới giờ dù tôi vẫn yêu chồng nhiều lắm. Hàng ngày tôi luôn nghĩ nhiều đến chồng, quan tâm, lo lắng, muốn dành tất cả tình yêu cho chồng như bất kỳ đôi lứa yêu nhau nào. Không hiểu vì sao rất nhiều đêm, đặc biệt nếu có ngày nào tôi và bạn kia vô tình gặp nhau trong công việc, nói chuyện dăm ba câu là y như rằng đêm đó dù nằm bên chồng, tôi vẫn mơ về cậu bạn đó. Những giấc mơ mà tôi thấy rõ chúng tôi thổ lộ những tình cảm dồn nén bấy lâu với nhau, tôi nói ra cho cậu ấy nghe những điều mà khi đối diện chưa bao giờ dám nói. Tôi cũng thấy trong mơ cậu ấy đáp lại tình cảm, thậm chí có những cử chỉ hết sức thân mật với nhau.

Những giấc mơ khiến tôi tỉnh dậy, rùng mình, tôi phải liên tục tự hỏi bản thân tại sao mình lại mơ tưởng hão huyền đến như vậy. Tôi quay sang chồng đang ngủ say để ôm lấy anh, anh không hề hay biết chuyện gì, không hề biết tôi đang rối bời. Tôi thấy có lỗi với chồng vô cùng mặc dù những giấc mơ tôi vừa mơ về người con trai ấy chỉ trong vô thức. Cho đến giờ dù có cảm giác muốn nhưng tôi cũng rất sợ phải gặp cậu bạn đồng nghiệp. Liệu câu chuyện của tôi có thật sự là một trường hợp cá biệt? Tôi có phải là một người không chung thủy trong tình yêu, mặc dù những hình ảnh đó chỉ là trong giấc mơ? Tôi cảm thấy lo sợ và mong sao nó sẽ không kéo dài lâu. Tôi luôn muốn yêu một người và mãi mãi một người, tại sao lại quá khó? Mong các bạn độc giả cho tôi lời khuyên.

Ánh

Tôi 30 tuổi, không còn trẻ gì khi nói đến chuyện lập gia đình. Trớ trêu thay, những người tôi yêu sâu đậm lại không mãi ở bên cạnh. Cách đây hơn 2 năm, vì công việc, tôi được sắp xếp làm chung với anh. Sự lạnh lùng, ít nói của anh lúc đó khiến tôi để ý. Tôi lân la bắt chuyện, tìm hiểu anh nhiều hơn. Tôi cứ tưởng lòng tin vào đàn ông đã nguội lạnh nhưng từ những câu chuyện chia sẻ đơn giản, ngắn gọn, những câu trả lời dứt khoát có vẻ khó tính của anh khiến tôi tò mò, rồi có tình cảm lúc nào không hay biết.

Rồi tôi tìm cách chinh phục anh, thổ lộ tình cảm của mình cho anh biết, vậy mà anh vẫn nguội lạnh. Một hôm, anh vô ý nhưng tôi biết anh cố tình để cho tôi biết rằng anh đang yêu một người con gái rất nhiều. Đây là mối tình đầu của anh từ 10 năm trước. Lúc ấy, cô gái đó đã có một người yêu khác nhưng anh vẫn hy vọng từng ngày, mong chờ người ta quay về. Tôi vẫn kiên trì theo đuổi anh hơn một năm, thường xuyên chủ động nhắn tin, trò chuyện, thổ lộ tình cảm.

Niềm vui đã đến, anh đồng ý cho hai đứa cơ hội tìm hiểu nhau nhưng luôn nói dành tình cảm cho người con gái kia nhiều hơn. Vì yêu anh nên tôi chấp nhận, thế là anh trở thành bạn trai tôi từ đó. Tuy không công khai mối quan hệ nhưng những đồng nghiệp đều biết được tôi và anh đang là một cặp. Tôi vui mừng hạnh phúc khi được anh đáp lại tình cảm, thấy sự kiên trì đã được hồi đáp. Cứ thế chúng tôi ở bên nhau hơn một năm. Anh tuy ít nói và khô khan nhưng tôi có cảm giác ở bên tôi anh vui và hạnh phúc. Anh đối xử với tôi chu đáo, không có gì để chê trách. Nhưng đôi khi bắt gặp những thứ gì liên quan đến người con gái ấy, tôi đều giận, nổi cáu và tranh cãi với anh. Cơn ghen trong tôi trỗi dậy, nhưng tôi biết anh đã không làm gì sai cả. Không hiểu tại sao nhưng chúng tôi tranh cãi nhiều hơn, tần suất diễn ra dày đặc hơn. Tôi không nghĩ mình sai, chỉ là có một chút nóng tính, tính cách mạnh mẽ. Anh có vẻ ít nói hơn, kiệm lời hơn trước.

Một lần, cuộc tranh cãi diễn ra hơn tuần trời, anh đề nghị chia tay, nói ở bên tôi anh không còn là mình nữa, không dám lên tiếng vì sợ tôi cáu gắt, khó chịu, gây nên tranh cãi. Tôi đau khổ, nhắn tin mong anh suy nghĩ lại, gọi điện thoại cho anh nhưng không nhận được trả lời. Bẵng đi một vài tháng tự trách mình và chìm trong đau khổ, tôi được tin, anh và người bạn gái ấy đã quay lại với nhau, họ rất hạnh phúc. Tôi nhận ra mình đã bị anh lừa dối. Tôi cảm giác họ chỉ xem tôi là trò chơi. Hai người họ đang vui vẻ bên nhau, chỉ mình tôi là người tổn thương nhiều nhất. Tôi cảm thấy họ thật ác độc, đang chà đạp lên nỗi đau khổ của tôi.

Anh vẫn cứ im lặng truớc những tin nhắn của tôi. Tôi căm ghét cô gái ấy. Nhìn khuôn mặt dễ thương, thánh thiện như vậy nhưng lại âm mưu sau lưng tôi để cướp đi anh. Để tôi xem hai người sẽ hạnh phúc đến lúc nào? Tôi chúc phúc cho hai người và mong rằng tình yêu ác độc đó sẽ nhận lại được cái kết đắng. Về phần anh, anh sống ác với tôi sẽ nhận lại điều tương tự như vậy.

Thùy

Một ngày Melbourne lộng gió và nắng vàng rực rỡ giữa tiết thu, cũng là ngày buồn nhất khi có thể từ nay chúng ta sẽ chỉ còn là bạn. Anh đã đọc đi đọc lại thật nhiều lần những gì chúng ta đã viết cho nhau tối qua và thấy anh thật tệ. Giữa lúc em đang thay đổi tích cực, thật mạnh mẽ để chuẩn bị cho một giai đoạn mới, đặc biệt là tạm gác lại được quá khứ buồn của em thì anh, chính anh lại là người dội gáo nước lạnh vào nỗ lực ấy của em.

Sáng nay thức giấc mà anh trống trải quá em à. Giữa khung cảnh đẹp của mùa thu xứ chuột túi, anh chẳng muốn làm gì khi hình ảnh về em luôn hiện ra và gợi lên trong anh những kỷ niệm đẹp, có cả những nụ cười, những giọt nước mắt mà chúng ta đã cùng nhau trải qua. Anh còn nhớ thật rõ cảm xúc của mình khi nói lời yêu em vào một ngày tháng 8 năm trước sau biết bao lần lấy can đảm. Anh đã hạnh phúc biết nhường nào dù khi ấy em nói hãy cho em thời gian, anh có chờ được em không? Cả tối hôm ấy anh cứ vui hát theo những bản nhạc như đứa trẻ được hứa cho quà.

Rồi cứ thế biết bao kỷ niệm đẹp đã có giữa chúng ta, em có nhớ không? Em có nhớ vòng hoa đội đầu màu vàng anh kết từ hoa đồng nội từ khu đô thị để tặng em đúng ngày chúng ta cùng nhau xem phim? Cô bé ở quán ăn cứ xuýt xoa và muốn xin vòng hoa đó của em khiến anh “xù lông” gằn giọng một cách vô duyên. Những đoá hoa anh và em tặng nhau vào những ngày thật đặc biệt, kể cả ngày thường, không vì lý do gì đặc biệt. Em hay chê anh “ngốc thế không biết” và “đồ đáng ghét nhất quả đất”. Từ lúc quen em anh như trẻ thơ, vui vẻ hơn. Em từng nói những gì anh làm khiến em thực sự cảm động và trân quý. Mỗi lần em sang nhà, anh thường tự tay chuẩn bị những món “tủ” dành cho em - những món mà em vẫn chê lúc chua quá, lúc mặn quá.

Trước khi anh đi học xa nhà, chúng ta đều nhận được những lời khuyên mà đa số là về sự chia ly của những cặp đôi khi có một trong hai người đi du học. Chúng ta hẹn ước với nhau biết bao dự định cho tương lai hai đứa, mặc cho những lời khuyên can ấy. Anh hẹn ước sẽ trở về với tấm bằng đỏ, bớt mập hơn và trả lại kiểu tóc cũ mà em vẫn thích. Còn em hứa sẽ cố gắng thật nhiều để anh yên tâm học tập, chờ anh trở về.

Khoảng thời gian học tập bên xứ người đã có những biến cố vui buồn mà chúng ta chưa lường trước được. Anh thường bận rộn với những bài luận và hoà nhập cuộc sống, còn em vất vả với việc bắt nhịp công việc. Những dòng nhật ký anh viết cho em cứ thế dài hơn, nó chất chứa cả nỗi buồn và sự cô đơn nơi xứ người. Thời gian và khoảng cách xa nhau khiến chúng ta không hiểu và cảm thông cho nhau nhiều như trước dù vẫn liên lạc, dành cho nhau tình cảm yêu thương.

Anh thật ngốc khi vẫn nghĩ em còn dành tình cảm cho mối tình đầu của em, còn em thì thấy thật khó khăn khi lúc cần anh nhất lại là lúc anh ở nơi xa. Tối qua chúng ta đã có một buổi nói chuyện dài không dự định trước sẽ nói điều gì. Lúc căng thẳng ấy em đã nói lời chia xa và nói anh đừng hy vọng gì nữa. Tâm trí anh rối bời và em cũng không cho anh thêm cơ hội giãi bày hơn nữa. Còn bao hẹn ước, bao dự định cho tương lai, biết bao kỷ niệm chúng ta đã có, em đành lòng nói lời chia xa vội vàng vậy sao em?

Có thể bài viết này em sẽ không bao giờ đọc được nhưng anh chỉ muốn nói một điều: Anh vẫn dõi theo bước đường em đi dù bằng cách này hay cách khác. Anh sẽ không bỏ cuộc vì đã “tìm được người anh thương nhất”, trừ khi em tìm được một bờ vai để dựa vào. Anh vẫn ngốc như thế phải không em?

LL

Thứ Sáu, 29 tháng 4, 2016

Tôi biết anh hay đọc mục này và không có điều kiện gặp mặt trực tiếp nên thông qua đây gửi gắm cho anh thông điệp: “Đừng bao giờ mơ đụng vào vợ của tôi, anh hãy xóa những tấm hình ấy đi vì chắc chắn vợ tôi không bao giờ tin anh”. Để cho đầy đủ hơn, tôi xin chia sẻ: Tôi tên Hưng, hơn 30 tuổi, làm cho một công ty lớn. Tôi có một tuổi thơ không hoàn hảo như bao người. Ba mẹ ly dị khi tôi còn học cấp hai. Ở cái tuổi ăn chưa no lo chưa tới mà tôi phải đối diện với những điều khó khăn ấy, chắc mọi người cũng hiểu tôi đã phải phát triển những kỹ năng về cảm xúc để phòng thân như thế nào. Mặc dù ngoài mặt tôi luôn cười (thực tế tôi là người rất hài hước và thông minh ), gặp ai cũng có thể chọc cho họ cười và khuấy động không khí nhưng bản thân lại cảm thấy mình mất mát thứ gì đó về hạnh phúc gia đình.

Vậy là tôi ở với mẹ, thỉnh thoảng vẫn gặp ba và còn đến thăm con của ông. Một thằng con trai mới mười mấy tuổi đã lo cho hạnh phúc gia đình của mình từ sớm, nên tôi luôn nghĩ phải lấy một người vợ thật đảm đang và chung thủy. Nhờ tài ăn nói, từ năm lớp 8 tôi đã có nhiều bạn gái theo đuổi nhưng chỉ chấm được một người, đó là vợ tôi hiện giờ. Ngay từ lúc đó, tôi đã chắc chắn cô ấy phải là của tôi. Những đứa con gái chân dài, phấn son lòe loẹt mỗi lần tôi nịnh thì cười tít mắt cứ tưởng tôi rất mê các cô ấy, nhưng họ đâu có ngờ sự thật không phải vậy. Còn vợ tôi, người không thon thả, hơi tròn nhưng mặt xinh đẹp và phúc hậu. Tôi lại có tài ăn nói nên chỉ sau một năm là cô ấy đã chính thức thuộc về tôi. Chúng tôi đã ở bên nhau từ đó đến giờ nên không dễ gì chia cắt được, càng chứng tỏ tôi không bao giờ chọn sai người.

Cuộc sống êm ả của tôi cứ thế trôi qua, trình độ của tôi ngày càng khá nên đổi các công ty trả lương cao hơn là chuyện quá sức bình thường. Tôi có khả năng chi trả mọi thứ chỉ để vợ ở nhà lo nội trợ nhưng nghĩ nhà chỉ có 3 mẹ con, công việc chẳng nhiều, lại chưa có con cái, để cô ấy "nhàn cư vi bất thiện" rồi lại gia nhập mấy hội bà mẹ bỉm sửa lê la khắp xóm thì hư người nên vẫn để vợ đi làm để có thể tự lập kinh tế, khi nào thiếu tôi mới đưa thêm. Gần đây công ty tôi có thêm một cô bạn nữ thiết kế rất xinh đẹp. Cô ấy sắc sảo và làm mê đắm lòng người. Tôi biết cô ấy không thể nào không thích tôi vì tài ăn nói và cái duyên làm mọi người cười của bản thân. Rồi cô ấy cũng ngã vào vòng tay của tôi. Tôi hạnh phúc là người chiến thắng. Đương nhiên tôi luôn ý thức về gia đình của mình, không bao giờ muốn nó rối tinh lên nên đã làm công tác tư tưởng trước với bồ của mình rằng cô ta phải luôn đứng trong bóng tối, cô ấy chấp nhận điều đó.

Tôi nghĩ điều đó rất song phẳng thôi. Tôi xác định không bao giờ bỏ gia đình, không bao giờ ly dị với vợ (tôi bên đạo và đạo của tôi không cho phép vợ chồng ly dị ) vậy thì cũng đâu có sao nếu điều đó giúp gia tăng hương vị cuộc sống và vốn dĩ nó không bao giờ bị phát hiện? Các bạn nghĩ kỹ đi, nếu mọi việc được nhìn thấy thì con người mới biết nó xấu xa hay đẹp đẽ, còn nếu sự việc không bao giờ được biết đến thì làm sao biết được mà so sánh xấu hay tốt? Dạo gần đây, tôi để ý thấy có một đồng nghiệp nam đã để ý vợ tôi, do đi ăn chơi trong phòng tôi cũng dắt vợ theo để nở mày nở mặt. Thỉnh thoảng tôi còn vô tình nghe hắn nói xấu về tôi trước đồng nghiệp khác. Tính tôi không thích như vậy, tôi có sống như thế nào là chuyện của tôi, không liên quan gì đến hắn. Còn hắn, đã thấy người khác có gia đình còn bới móc và mong người ta chia tay thì thật ích kỷ và độc ác. Tôi chỉ nghĩ hắn nói xấu vì ganh ghét tài năng của tôi, nhưng dạo gần đây, hắn còn dám gửi hình tôi bước ra từ khách sạn với người tình. Khỏi phải nói tôi tức điên như thế nào.

Tôi vốn dĩ bình tĩnh, nhìn xấp hình và cười khẩy với hắn, bảo rằng đừng mơ vợ tôi tin hắn, đơn giản vì hình hai người chẳng hề nắm tay, bất cứ ai cũng có thể bị bắt gặp như vậy, tôi vào đó chỉ để gặp đối tác... Hắn có vẻ sượng lại, nhưng vẫn không buông tha cho tôi. Tôi nghĩ hắn muốn tống tiền nên cũng có dạm hỏi, nhưng hắn chỉ lắc đầu và nói muốn đòi lại công lý cho vợ tôi. Thật nực cười, gia đình người ta đâu rảnh để hắn bước chân vào, hơn nữa hắn nghĩ vợ tôi sẽ tin một người chỉ mới gặp 2,3 lần hay người chồng đầu ấp tay gối hơn chục năm đây? Tôi nói vậy nhưng lòng cũng lo lắng, không muốn tình cảm rạn nứt mặc dù biết chắc mình thừa sức chối bay biến hết.

Gần đây, hắn đã im lặng nhưng tôi gọi điện thoại không hề trả lời (tôi cũng đổi công ty khác). Tôi vẫn lo lắng hắn còn những hình ảnh ở những nơi khác của tôi nữa và chắc chắn hắn còn âm mưu khác.

Gửi anh: Tôi biết anh hay đọc mục này vì chúng tay hay bàn những câu chuyện trên đây. Anh à, ai cũng có gia đình và cách sống của riêng họ, tôi chưa từng nghĩ sẽ ly dị vợ con, chưa từng tổn hại họ, vậy anh đừng làm chuyện tào lao mà hại người khác. Có gì chúng ta có thể thương lượng, anh biết tôi mà, nghe điện thoại của tôi rồi tôi sẽ giải thích cho anh nhiều hơn.

Hưng

Tôi vốn là đứa bé được nhận nuôi từ ngày còn rất nhỏ, hay nói đúng ra, mẹ ruột đã thông qua một bà mối để trao tôi cho người mẹ nuôi hiện tại. Năm 12 tuổi, sau một tai nạn nhỏ phải xét nghiệm máu, tôi lơ ngơ không hiểu tại sao nhóm máu của mình lại không hề trùng với ai trong nhà. Tuy vậy, thắc mắc của đứa bé con mới lớn cũng chẳng mấy khi thành nỗi bận lòng lâu dài, nhất là khi nó được hợp thức hóa bởi lời đáp chắc nịch và nghe chừng rất hợp lý của mẹ tôi: “Con giống nhóm máu của… ông bà”. Tôi đã tin vào điều đó cho đến một ngày sau khi tốt nghiệp đại học, mẹ đã gọi tôi vào phòng riêng để nói tất cả bí mật. Mẹ bảo tôi đã đến tuổi trưởng thành nên cũng cần biết những sự thật quan trọng trong cuộc đời, và tự mình đưa ra quyết định cho điều đó. Vì vậy, bà cũng không cấm nếu tôi có ý định tìm lại mẹ ruột, song đâu đó trong đôi mắt bà, tôi vẫn đọc được nỗi niềm đau đáu khi nói những lời này.

Sau cuộc trò chuyện ấy, tôi nhớ mình đã trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc, cả hoang mang lẫn bất ngờ. Tôi bỗng trở nên ngượng ngập trước mẹ, hay để ý thái độ của mẹ với mình, thậm chí còn nghĩ ngợi về cách đối xử trước đây mà mẹ từng dành cho tôi. Dù vậy, khi nhớ về những đêm mẹ thức trông tôi ốm, chốc chốc trở mình lại thấy bàn tay mẹ vỗ lưng dỗ dành, hay những ngày mẹ dậy đi chợ sớm, nấu sẵn cho tôi những món ngon rồi mới tất tả đi làm…, tôi biết bà đã dành cho mình tình mẫu tử rất đỗi chân thành. Thậm chí khi tôi đang theo đuổi ngành du lịch với những cuộc đi dài ngày mệt mỏi, thì bên cạnh vẫn luôn có những lời động viên, khích lệ của mẹ nuôi. Biết tôi thích khám phá nên dù thấy ngành này khá cực với con gái, mẹ nuôi cũng chưa bao giờ tỏ ý ngăn cản, thậm chí còn dồn hết tình thương vào sự lo lắng, chăm chút từng bữa ăn giấc ngủ mỗi khi tôi trở về nhà. Tôi thương người mẹ nuôi của mình vô bờ nhưng vẫn cảm thấy tủi thân vì mẹ ruột chẳng thèm đoái hoài tìm đến mình.

Tôi day dứt mãi với những câu hỏi về mẹ ruột, rằng tại sao bà bỏ tôi, tại sao không đi tìm tôi? Có thứ gì đó như nỗi uất nghẹn len lỏi trong lòng, tôi không sao dứt được ý nghĩ căm hận những người đã sinh ra mình nhưng lại nỡ thẳng tay rời bỏ. Nỗi đau đó cứ bám lấy tôi cho đến một ngày, mẹ ruột đột ngột xuất hiện. Bà tìm đến tận nhà để xin nhận lại con gái. Tôi không thể quên nỗi bàng hoàng hôm ấy, xen lẫn trong những giọt nước mắt của mẹ ruột khi bà kể lại hành trình tìm tôi vất vả thế nào, bà đã hối hận ra sao, đã phải dè xẻn từng đồng trong những ngày bôn ba khổ sở, chỉ với quyết tâm phải tìm lại và bù đắp cho tôi.

Mẹ ruột hiện giờ đã trở nên giàu có nhưng vẫn sống một mình. Bà rất mong tôi sẽ dọn về ở cùng trong ngôi biệt thự sang trọng, thậm chí hứa sẽ đưa tôi lên vị trí cao trong công ty do bà làm chủ. Tôi cũng rất khó xử khi mẹ ruột không giấu nỗi hận với mẹ nuôi bởi bà nhận tôi xong đã dọn đi nơi khác, khiến mẹ lao đao suốt thời gian dài vì không thể liên lạc. Trong khi đó, mẹ nuôi cũng vì quá thương tôi – đứa con gái mà bà dành trọn tình yêu bởi không thể có con, nên mới muốn độc chiếm như vậy. Sau khi mẹ ruột ra về, mẹ nuôi lo sợ mất tôi đến mức lăn ra ốm.

Từ sau hôm ấy, tôi đã phải mất không ít thời gian ổn định tinh thần và dần mở lòng hơn với mẹ ruột. Thế nhưng, mối quan hệ giữa hai người mẹ của tôi lại ngày càng xấu đi khi mẹ ruột liên tục mong mỏi tôi dọn đến cùng bà, còn mẹ nuôi thì kiên quyết giữ tôi lại. Giữa hai người xảy ra mâu thuẫn khi mẹ nuôi cho rằng mẹ ruột đã cho con rồi nên không có quyền đòi lại, bà mới là người đã chăm sóc, nuôi nấng tôi từ nhỏ đến lớn. Còn mẹ ruột thì chỉ trích mẹ nuôi ích kỷ, đã cướp đoạt đứa con mà bà trong lúc tha phương túng quẫn phải gửi gắm vì sợ tôi đói khổ.

Tôi như kẻ đứng giữa đàng bởi nếu trở về bên mẹ ruột, tôi sẽ có chỗ dựa vật chất vững chắc, có địa vị, không còn canh cánh nỗi lo cơm áo cho cả gia đình (nhà mẹ nuôi tôi không nghèo nhưng từ khi cha nuôi lâm bệnh nặng thì kinh tế dồn hết lên vai mẹ, tiền lương của đứa sinh viên mới ra trường như tôi cũng đổ hết vào chi tiêu của cả gia đình). Thậm chí khi có tiền bạc, địa vị thì tôi còn có thể lo lắng cho mẹ nuôi được sung túc. Thế nhưng, điều mẹ nuôi trân quý nhất trên đời không phải vật chất mà chính là tôi, đứa con bà đã chăm cho từng miếng ăn giấc ngủ suốt bao năm qua.

Về phần tôi, mẹ nuôi là người thân thiết và thấu hiểu mình đến chân tơ kẽ tóc, là chỗ dựa tinh thần cho tôi trước bao nhiêu mệt mỏi của cuộc đời, làm sao tôi có thể rời bỏ? Giờ đây, tôi phải đứng giữa hai lựa chọn đau xót, một bên là người mẹ nuôi đã chăm sóc cho mình nên người và người mẹ ruột giàu có vừa mới tìm đến để cho tôi cuộc sống mà bao người mơ ước. Tôi ước ao mình có cả hai nhưng lại chỉ có thể chọn một.

Tôi đã lên mạng để xin những lời khuyên, tìm đọc những bài tâm sự của những người đồng cảnh ngộ. Tôi thấy mình giống một nhân vật trong bộ phim Hàn Quốc. Cô gái trong phim đã phải dằn vặt rất nhiều, đau khổ rất nhiều, giống như tôi hiện tại. Tuy nhiên bên cạnh cô ấy còn có một người bạn trai hết lòng yêu thương, nâng đỡ và giúp cô tìm ra lối thoát. Còn tôi chỉ đơn độc một mình giữa hai người mẹ đều cần có tôi bên cạnh. Mong mọi người cho tôi lời khuyên.

Hoài

Em không còn trẻ, hơi tròn trịa, khá xinh theo kiểu tiểu thư da trắng môi mỏng và con mắt biết nói, ở em có sự thu hút đáng yêu, duyên dáng và cực kỳ tự tin đối với cánh đàn ông chúng tôi. Mỗi bữa tiệc, có mặt em sẽ bừng lên không khí rộn ràng với cách nói chuyện khéo léo, biết dẫn dắt và tầm hiểu biết của em rộng về cuộc sống, công việc. Em uống rất giỏi và rất tỉnh, tôi chưa bao giờ thấy em say, có khi em uống mười mấy chai mà nhìn vẫn bình thường, xã giao nói chuyện, chạy xe về nhà an toàn.

Em đã có gia đình, ai cũng biết thế, tôi cũng vậy, nhưng cứ muốn gặp em thật nhiều để được nói chuyện, được nhìn sâu vào mắt em. Hình như em cũng hiểu tôi rất nhiều, mới quen nhưng như là tri kỷ vậy. Lúc đầu tôi tiếp xúc vì công việc, sau đó cuốn theo em không biết lúc nào. Tôi bắt đầu ghen với gia đình em, ghen với những người bạn xung quanh em, ghen cả với cả những đồng nghiệp của tôi khi nhắc tới em. Tôi theo em trên mạng xã hội, like và comments bất cứ hình nào của em dù chẳng liên quan gì tới tôi. Hình như em cũng lờ mờ hiểu, cố tình trêu tôi, em cười và chọc tôi điên nhiều hơn.

Một ngày chúng tôi gặp riêng nhau trong công việc, có uống khá nhiều với nhau và nói chuyện cả ngày không chán. Tôi không biết say men hay say em mà như chìm đắm, mất phương hướng. Tôi nắm tay em, em ngạc nhiên nhìn xoáy sâu vào mắt tôi nhưng cũng không rút tay ra, cả hai cứ nhìn nhau như thế, khi trời về khuya thì em bảo phải về. Trước khi về em nói không phải là người dễ dãi và coi như không có chuyện gì trong hôm đó. Sau đó em và tôi vẫn gặp nhau vì ràng buộc công việc, em vẫn vui tươi bình thường với tôi nhưng trong ánh mắt ấy ấm áp hơn, quan tâm nhiều hơn. Đôi khi cả hai giận hờn vu vơ chẳng vì lý do gì, nhưng tuyệt đối em không nói nhớ hay thích tôi.

Tôi cũng xác định thích để đó chứ không thể tiến xa được vì gia đình em có vẻ hạnh phúc, điều đó làm tôi khó chịu nhưng cũng là lý trí kêu tôi nên dừng lại. Em vào ngành không lâu, nhưng do khéo léo nên công việc tiến khá xa, mối quan hệ ngày càng rộng, tôi thấy em thân thiết với ai cũng như tôi, không hiểu hay em đang lợi dụng tôi để lợi thế hơn trong công việc? Hay em thực sự thích tôi? Nhiều khi tôi chỉ muốn hỏi em, thế nào là đủ khi mãi trêu ghẹo tình cảm của tôi?

Dũng

Cách đây khoảng hai năm, lúc ấy tôi mới 20 tuổi, "ăn chưa no lo chưa tới", còn chạy chiếc 67 nẹt pô ầm ầm ngoài đường, công việc không trông chờ vào ba mẹ. Lúc ấy có người yêu, tôi đi chơi đi ăn rồi cũng đi vào khách sạn, mới đầu ít, về sau nhiều hơn. Rồi bạn gái nói có em bé, với tôi lúc đó buồn lắm, nghĩ ra bao nhiêu viễn cảnh xấu cho tương lai, nghĩ cả việc phải đi làm, phải trông con, thế là tôi sợ quá nên lên kế hoạch bỏ trốn.

Tôi bỏ lại người yêu, nghĩ thế là xong, rồi đến Sài Gòn tìm việc làm, đến ngày thứ tư tôi bắt đầu suy nghĩ về cô ấy. Thu gom tất cả tôi phi về Đà Lạt, tới nơi trong túi tôi còn đúng 12 nghìn đồng, tôi tìm gặp người yêu nhưng giấu luôn cái chuyện bỏ trốn. Hai đứa ôm nhau khóc, không biết giải quyết như nào. Người yêu đưa cho tôi khoản tiền nhỏ, tôi thuê phòng trọ bắt đầu đi làm. Ý định bỏ thai có trong đầu tôi và bạn gái, chúng tôi đến viện thì được bác sĩ nói khó khăn nào cũng sẽ qua. Bùi tai, chúng tôi lại chở nhau về, cứ thế khám tới khám lui, cái thai khoẻ mạnh bình thường. Ý định điên rồ đó biến đi từ lúc nào.

Sau đó tôi xin được công việc thu nhập cũng ổn, tiết kiệm để dành không tiêu xài, chỉ sắm đồ cho người yêu và đồ em bé nữa. Rồi bụng em to lên, không thể ở trong trường nữa, tôi đón ra ở chung, phòng trọ chật nên hai đứa thuê nguyên căn nhà nhỏ để tiện cho sau này. Em ở nhà đan thêm áo len kiếm tiền, tôi đi làm gom góp chờ tới ngày chào đón em bé.

Bé được ba tháng chúng tôi mới cho hai bên gia đình biết. Ai cũng ngỡ ngàng, trách sao giấu lâu thế, rồi hỏi hai đứa sống làm sao, tiền đâu mà sinh hoạt. Giờ cuộc sống của chúng tôi cũng đỡ được phần nào do ở cùng bà nội nhưng kinh tế gia đình đều do tôi lo. Vợ muốn đi làm nhưng tôi không muốn, lương tháng tôi đưa hết cho vợ lo chi tiêu, ngoài ra mỗi tháng để được hai triệu tiết kiệm. Vợ chồng đôi lúc cãi vã nhưng sau đó lại làm hòa.

Tôi đi làm mỗi ngày chỉ ở nhà có 4 tiếng, chơi với con được tý, có hôm cả tuần mới về, không được gặp con (đêm hôm mới về, đi làm thì con chưa dậy). Tôi không biết tương lai sẽ ra sao? Chẳng nhẽ cứ để vợ con ở nhà thuê như này mãi sao? Hai bên nội ngoại cũng khó khăn, tôi là tài xế nên cũng lo lắng lắm, vì công việc này cũng nhiều rủi ro trên đường. Mong các bạn tư vấn, tôi phải làm sao để vợ con không khổ?

Lâm

Thứ Năm, 28 tháng 4, 2016

Gia đình tôi có năm người: ba mẹ, tôi, em trai và em gái. Gia đình không khá giả nhưng ba mẹ vẫn lo cho con cái đi học đàng hoàng. Tôi 23 tuổi, có công việc ổn định ở Sài Gòn, em gái đang học lớp 10 ở quê, còn em trai năm nay 20 tuổi đã nghỉ học. Không phải em trai nghỉ học vì hoàn cảnh gia đình hay gì, chỉ vì em ấy học không giỏi, không thể theo nổi lớp nữa. Hồi nhỏ em ấy rất ngoan, làm gì cũng giỏi, nhưng không hiểu sao vài năm gần đây trở nên bướng bỉnh, không lễ phép với ba mẹ, hay đi chơi khuya.

Ba mẹ có khuyên ngăn, cũng thương em lắm vì em làm lụng giỏi. Cái gì em thích mà xem xét thấy được là ba mẹ đều mua cho em. Gần một năm nay em có đòi mua xe máy ba mẹ cũng ráng, tôi cũng gửi thêm về ít tiền để phụ mua. Gia đình tôi giờ cũng làm ăn khấm khá, còn em trai thì hoàn toàn thay đổi. Em trai ngang tàng, ba mẹ gọi không bao giờ dạ vâng, thích cãi lại, hay nổi cáu, thích mua này mua kia nhưng ba mẹ không cho vì vô lý (hồi xưa không có chuyện này).

Ba em gọi cho tôi nói rất buồn vì em trai tôi như vậy. Tôi rất lo, nói nhưng em có bao giờ nghe em đâu. Tôi không biết phải làm sao nữa, suốt ngày em trai đi chơi với bạn xấu, nhậu nhẹt, chạy xe ẩu, đánh bi-a, tuy vẫn làm lụng rất giỏi nhưng như vậy không thể không lo lắng.

Mong được mọi người tư vấn giúp để làm sao em trai có thể biết yêu thương ba mẹ hơn, biết sự hy sinh của ba mẹ nhiều như thế nào. Nếu không sau này nó sẽ phải hối hận. Tôi là con gái, không ở bên ba mẹ được lâu, mong nó sẽ hiểu chuyện và yêu thương ba mẹ nhiều hơn. Cám ơn mọi người.

Hằng

Cảm ơn mọi người đã lắng nghe cũng như chia sẻ với tôi. Tôi biết mình không được may mắn khi không có sự yêu thương, chăm sóc của ba mẹ nên từ nhỏ đã tự lo cho mình phần nào. Lúc nhỏ tôi đi phụ việc kiếm tiền, đi học thì làm gia sư, đi làm thì ăn xài tiết kiệm. Tôi cũng biết số mình đã vậy, có than trách với ai cũng không thay đổi được gì, chỉ biết nhìn mọi thứ với ánh mắt lạc quan để cuộc đời nhẹ nhàng hơn. Nhưng những thứ không vui cứ hiện diện trước mắt tôi, những điều không hay cứ đến tai tôi nghe hết năm này sang tháng khác. Dù có cố gắng, lạc quan đến đâu, có bản lĩnh hay mạnh mẽ cũng có lúc làm con người ta nhòe mắt đi.

Tôi viết lên đây không phải để than thân trách phận vì quá hiểu mẹ là người như thế nào; gia đình khuyên nhủ, giúp đỡ rất nhiều nhưng có thay đổi được gì đâu. Vì vậy, từ lâu tôi đã chấp nhận điều đó để có thể đi đến ngày hôm nay. Tôi chỉ muốn được một lần cho những tâm tư, nỗi buồn đã dồn nén trong suốt bao năm nay giãi bày ra, cũng muốn một lần mẹ quan tâm, yêu thương con cái mà thay đổi. Chỉ cần mẹ lo làm ăn, không đi chơi, không bạn bè, không đỏ đen là tôi mừng rồi, còn việc trông đợi vào sự giúp đỡ của mẹ đối với tôi là điều quá xa xỉ.

Vợ chồng tôi đi làm và sống xa gia đình ngoại, lương cả hai chỉ tầm 6 triệu; tôi để phân nửa góp hai khoản nợ, còn lại ăn uống, đóng điện nước. Cuộc sống khá khó khăn nên tôi có kiếm việc làm thêm cũng đỡ được phần nào. Tôi biết phía trước còn nhiều khó khăn hơn bây giờ nữa, may mà vợ hiểu và chấp nhận cùng tôi tiếp tục cố gắng. Mong rằng những điều tốt đẹp sẽ đến với gia đình nhỏ của tôi và mẹ sẽ từ bỏ những mối quan hệ không rõ ràng kia mà tìm thấy niềm vui từ con cái, cháu nội. Tôi có điều trăn trở rằng lỡ như mẹ bệnh ốm đau thì tôi chẳng biết phải xoay sở sao nữa, đành mua bảo hiểm y tế để đó phòng bất trắc, còn tiền bạc tôi cũng chưa hình dung được lúc đó sẽ thế nào nữa.

Khi viết những điều không hay về mẹ mình, tôi đã là người con không tốt. Tôi lớn rồi mà vẫn chưa lo được gì cho mẹ, lại là người con chưa đủ hiếu. Trong thâm tâm tôi luôn mong rằng những ngày tháng sắp tới cuộc sống sẽ khấm khá hơn, để ít nhiều cũng lo cho mẹ được phần nào. Xin cầu chúc cho những ai có sự yêu thương của ba mẹ thì luôn được đủ đầy; những ai thiếu thốn tình thương của mẹ cha thì những điều tốt đẹp nhất rồi sẽ đến. Mong rằng họ sẽ không để con cái có cuộc sống giống như mình. Chân thành cảm ơn những ai hiểu, đồng cảm với tôi và với những người con giống tôi.

Luân

Tôi là tác giả bài "Anh trai tránh mặt từ khi biết tôi gây tội với bạn gái anh". Đã hơn 3 tháng từ ngày em đi, tôi nhớ điên cuồng. Em quyết định ra đi cùng đứa con còn đang hình thành của tôi. Tôi không biết phải tìm em làm sao vì mẹ em nhất định không nói, cả gia đình tôi đã tìm xuống dưới quê em nói một lời xin lỗi, mẹ tôi thật lòng muốn đón em về để tiện chăm sóc nhưng mẹ em không đồng ý, cũng không cung cấp gì cho tôi biết thông tin gì về em. Tôi quyết không bỏ cuộc, sẽ tìm ra em bằng mọi giá.

Tôi biết và cũng chứng kiến được sự đau khổ của anh trai mình, từ ngày biết chuyện anh ấy vẫn chưa mở lòng ra nói chuyện với tôi câu nào. Tôi biết anh đang đau khổ vì có một thằng em trai tồi tệ. Có lúc tôi nhìn thấy anh khóc giữa đêm ở sân thượng, có thể anh cùng chung tâm trạng với tôi, đó là nhớ em và mặc cảm tội lỗi với em. Tôi biết chưa bao giờ anh ấy hết yêu em, thậm chí anh đã rất đau khổ vì em. Không biết kiếp trước anh em tôi nợ em điều gì mà để bây giờ cả ba đều đau khổ như vậy.

Tình cảm là thứ khó nói nhất trên đời, tôi đã thay đổi, hàng ngày đều đi làm không còn muốn ăn chơi. Từ ngày gặp em, tôi đã mơ về một gia đình có người vợ hiền chờ mình mỗi chiều đi làm về. Tôi yêu và thật sự rất nhớ em, luôn có niềm tin rằng em cũng có một chút tình cảm với mình, vì nếu không có tại sao em bất chấp mọi thứ để giữ lại đứa con của chúng tôi? 

Bằng quyết tâm và sự cố gắng của mình, cuối cùng cũng tìm ra được chỗ em ở. Tôi mua vé máy bay và quyết định ra Hà Nội rồi tìm về quê em để gặp. Sau hai ngày lặn lội tôi và anh chàng thám tử tôi thuê đã tìm được chỗ em làm việc cho dì, đó là một quán phở. Không hiểu sao nhìn thấy em tôi lại dâng lên một nỗi niềm khó tả, vừa thương vừa chua xót và mặc cảm tội lỗi. Thai của em đã 5 tháng rồi, người ta thì được nâng niu, em khổ sở vậy sao? Tôi đã không kiềm được cảm xúc của mình mà chạy tới, đứng trước mặt em. Em nhìn tôi khá ngạc nhiên và sửng sốt. Tôi nhìn em và nói: Em tính trốn chạy mãi đến bao giờ. Em vẫn im lặng không nói câu nào. Mọi người nhìn tôi và em, dì em hỏi tôi là ai. Tôi không quan tâm và chỉ biết em.

Tôi cũng có một khoảng không gian để nói chuyện với em, sau một hồi im lặng em chợt nói mà không thèm nhìn tôi: "Anh Quang khỏe không". Tôi hơi buồn vì có vẻ suy nghĩ của mình hình như không đúng, sau tất cả thì hình như với em anh trai tôi vẫn là nhất. Tôi vội nói theo bản năng: "Không, anh ấy không khỏe. Anh ấy nhớ em lắm đấy". Em im lặng không nói gì, tôi chỉ thấy ánh mắt em nhìn xa xăm. Một hồi sau tôi thấy em nói: Anh Quang nhớ em sao anh ấy không đi kiếm em mà anh lại đi? Anh kiếm em về cho anh ấy để chuộc lỗi với anh ấy à"? Tôi bối rối với em nhưng vẫn trả lời thật lòng: "Không, là anh nhớ em nên đi tìm. Anh sai với em và anh Quang nhưng anh yêu em thật, em biết mà đúng không"? Em im lặng không trả lời.

Tôi hỏi em khỏe không, đứa bé vẫn khỏe chứ? Là trai hay gái? Em vẫn im lặng không trả lời. Không hiểu sao tôi nhớ em quá, không làm chủ được bản thân nên tiến sát đến muốn vòng tay ôm em. Em có vẻ sợ sệt và đẩy tôi ra rồi nói không yêu tôi, đừng có ngộ nhận như vậy. Em cũng nói không yêu anh trai tôi, kêu tôi về nói anh ấy lo lấy vợ rồi sinh con đi, em nói từ trước tới giờ chẳng có yêu thương gì ai hết. Tôi thì tự ngộ nhận tình cảm của em, còn anh trai tôi em chỉ cặp cho vui thôi, em thấy nhà tôi giàu nên tính lợi dụng anh ấy, lấy về sẽ được lợi nhưng giờ mọi chuyện không được thì thôi. Em chấp nhận.

Tôi khá sốc với cái cách em thú nhận. Từ một cô gái yếu đuối ngây thơ, mỏng manh, em biến thành con người này lúc nào thế. Hay bản chất con người em từ lâu là như vậy rồi mà tôi không nhận ra? Tôi hỏi em vậy đứa bé thì sao? Tôi muốn nuôi nó, em bảo không, là con gái ở với mẹ tốt hơn. Em nói không muốn dính dáng gì đến gia đình tôi nữa, con em em nuôi, không ai có quyền bắt con em hết. Em nói rồi bỏ đi, bảo tôi về đi, đừng bao giờ tìm kiếm em nữa, kêu tôi bảo anh Quang lấy vợ đi, rồi sống cho hạnh phúc vào.

Tôi đi tìm em để nhận lấy sự cay đắng này, trên đường về tôi nghĩ đến em mà chua xót, thật lòng vẫn còn rất yêu em. Anh chàng thám tử đi cùng hỏi tôi em có chịu về không? Tôi nói về Sài Gòn tôi sẽ trả lời cho anh đầy đủ. Anh ta nói khi tôi đi nói chuyện với em thì anh ta ở lại quán nói chuyện với dì em. Dì nói lúc mới về em khóc lóc nhiều lắm, em buồn rồi mất một thời gian mới cân bằng cuộc sống, đứa bé trong bụng em là bé trai chứ không phải bé gái. Vậy tại sao em lại nói với tôi những điều như vậy? Em thuộc tuýp người như thế nào? Rốt cuộc em đang có suy nghĩ gì? Mọi người cho tôi biết với, đối với em tôi nên làm sao cho trọn vẹn bây giờ?

Khải

Nhà có điều kiện là sáng sáng bố dậy sớm đi tập thể dục, mẹ dậy tưới từng chậu hoa nhỏ nhỏ xinh xinh, con vẫn còn chúm chím môi ngủ tròn giấc, bố về tắm mát phụ mẹ ít việc và nhà mình ăn sáng xem thời sự buổi bình minh. Bố đánh răng cho con, mẹ chuẩn bị đồ con đi học, chạm tay nhau một cái chúc ngày mới tốt lành.

Nhà có điều kiện là mình dùng điều hòa to nhất, điều hòa ông mặt trời. Buổi sáng, mở cửa đủ hướng cho ánh nắng len vào từng ngõ ngách, chiều về gió lùa theo từng khe cửa, đêm trăng rằm sáng soi qua cửa vào cả nhà mình, con bi bô gọi “ông trăng kìa mẹ”. Nhà có điều kiện vì chỉ có 3 phòng nhỏ mẹ trưng bày mỗi góc một chậu hoa cho thêm rực rỡ. Ngày nào về mẹ cũng dành thời gian chăm sóc. Nhà có điều kiện là những ngày trời nóng cả nhà mình trải chiếu ăn cơm ngoài sân gió mát lộng, con chạy vòng quanh chơi trò ô tô vui nhộn.

Nhà có điều kiện là ngày đẹp trời mình cùng nhau đi dạo công viên, tay con nắm chặt tay bố mẹ, để bố mẹ hiểu rằng bước qua giông bão phải cần nâng niu. Nhà có điều kiện tối tối mẹ mang trái cây ra ngoài cổng vừa nhâm nhi vừa xem con chơi đùa với các bạn nhỏ trong xóm, ngắm sự hồn nhiên của trẻ con, nhìn sự thanh bình của xóm nhỏ. Mẹ cảm thấy mình bình an.

Nhà có điều kiện cuối tuần bố nấu ăn đãi hai mẹ con, mẹ và con chạy lung tung quanh nhà chơi trò đuổi bắt. Nhà có điều kiện mình chẳng dám du lịch xa xôi, chỉ mong hàng năm có thể về thăm ông bà nội và ông bà ngoại vì cuộc đời này ngắn lắm, không biết còn gặp nhau bao nhiêu lần nữa. Nhà có điều kiện là trong mâm cơm thiếu mất một người thì nhạt mất vị nên dù trễ thế nào cũng chờ nhau. Nhà có điều kiện là mình không cần gì cao sang, đơn giản chỉ cần nhiều tình thương yêu với nhau.

Tuệ Nhi

Tôi yêu sớm và kết hôn với người lớn hơn một con giáp. Lúc mới yêu nhau anh rất quan tâm lo lắng cho tôi, lúc đó tôi còn trẻ chỉ mới 20 tuổi, cũng thuộc dạng ưa nhìn nên có nhiều anh theo đuổi. Nhưng tôi bị chinh phục vì sự quan tâm lo lắng của anh dành cho. Mọi người không ủng hộ việc tôi lấy anh vì anh nhiều tuổi và tính tình nóng nảy, bố mẹ tôi cũng chẳng vừa ý, khuyên nhủ tôi nhiều điều nhưng tôi chỉ bỏ ngoài tai, bản thân tin sẽ tìm được hạnh phúc.

Vừa bước chân về nhà chồng, tôi hết bất ngờ này đến bất ngờ khác, cuộc sống hôn nhân không màu hồng, không đơn giản như những gì tôi nghĩ. Mẹ chồng, người tôi cũng gọi bằng mẹ nhưng có xem tôi là con đâu. Bà toan tính đủ điều về việc tiền nong, bắt tôi phải phụ trợ khi chưa có việc làm. Tôi xin bà được buôn bán nhỏ trước nhà nhưng bà bảo mặt bằng buôn bán của chị. Tôi xin chị nhưng chị không muốn. Chồng bất lực bảo tôi đi tìm việc làm, lương anh ấy cũng không đủ để lo cho tất cả.

Tìm việc khắp nơi, cuối cùng tôi cũng xin được bán hàng. Đi làm về tôi phải lo việc nhà bề bộn, không còn thời gian chăm lo cho bản thân. Rồi tôi mang thai được ba tháng, thai hỏng vì sức khỏe kém, không được sự an ủi từ chồng mà anh còn đổ lên đầu tôi vì tôi hư không biết giữ gìn. Anh trách móc đủ điều và đay nghiến tôi nhưng đâu hiểu được tôi phải chịu đau đớn thế nào về thể xác và suy sụp tinh thần. Trên đường từ nhà đến bệnh viện anh mắng tôi thậm tệ bao lần. Mẹ chồng bảo nhà này ăn ở có đức độ tại sao tôi lại bị như thế.

Tôi rất buồn vì những người gọi là gia đình nhưng chẳng biết cảm thông. Thấm thoắt, tôi mang thai lần thứ hai và cũng nghỉ việc ở nhà chăm con, lương chồng đi làm không thấm tháp vào đâu, mỗi tháng 9 triệu nhưng phải lo việc gia đình, điện nước, tiền sinh hoạt, không dư giả. Chồng hay cờ bạc vào ngày nghỉ, đưa tiền cho tôi một tháng vài ba triệu và bảo phải có trách nhiệm với gia đình (kiêm luôn ăn uống, chi phí sinh hoạt cho cả nhà). Thi thoảng lại hỏi tôi tiền trong tháng còn bao nhiêu, sợ tôi cho bố mẹ ở quê, cũng may tôi có sữa cho con bú chứ nếu không còn thiếu thốn trăm bề.

Anh và gia đình chỉ nghĩ cho bản thân, chẳng còn quan tâm đến cảm nhận của tôi hay lo lắng gì cho tôi nữa. Tôi phải đi xin đồ lỗi thời của bà con không mặc nữa để mặc, thèm ăn thứ gì đó chẳng dám mua vì sợ khi anh hỏi tiền đâu lại không còn. Mẹ chồng mua quả cóc quả ổi, tôi thèm quá ăn một miếng tách thôi mà vô cùng tủi hổ vì chồng, anh bảo tôi biết ăn mà không biết mua. Tôi quá đau khổ bởi cảnh sống thiếu thốn mà lại không có tình thương, chưa bao giờ tôi phải chịu cảnh thế này vì bố mẹ ở quê cũng khá giả. Sợ bố mẹ buồn và lo nên tôi chẳng nói với họ, tôi xa nhà đã không lo được cho họ rồi nên sợ gia đình phải lo lắng cho mình.

Con lớn, đi học mầm non, tôi cũng tranh thủ tìm việc để kiếm tiền, nghĩ không thể đi làm mãi được đành liều về vay tiền bố mẹ thuê mặt bằng ở chợ mở tiệm tạp hóa. Cũng may trời thương, bán buôn khấm khá, tôi dư giả chút đỉnh, vất vả nhưng đỡ phần nào. Thế rồi, chồng tôi cũng nghỉ việc về bán phụ với tôi nhưng tính tình anh nóng nảy, hay la mắng nên cũng làm mất nhiều khách. Anh thích thì làm không thích thì thôi, chẳng có trách nhiệm gì với công việc.

Tôi rất buồn vì bạn bè đứa khổ nhất cũng không khổ bằng tôi. Tôi sống với anh giống như sống với người dưng vì chẳng bao giờ anh nghĩ đến cảm nhận của tôi cả. Có lần, tôi hỏi con nếu không có bố con có buồn không, bé bảo con muốn có cả bố và mẹ nên tôi không đủ can đảm nghĩ đến chuyện phải ly hôn. Tôi cũng chẳng biết làm sao cả, sống với nhau gần 10 năm rồi, nếu ly hôn tôi có là người ích kỷ không? Tôi như thế có gì sai không? Chưa bao giờ tôi nói chuyện với anh đàng hoàng mà anh không mắng tôi bằng lời lẽ tục tĩu, không thì bảo tôi đi tìm thằng khác mà lấy. Tôi chỉ khóc khi quá buồn và viết tâm sự trên mạng xã hội vì chẳng có ai để tâm sự cả.

Phượng

Thứ Tư, 27 tháng 4, 2016

Tôi và bạn trai (người yêu đầu) đã yêu nhau được hai năm rưỡi nhưng hơn một năm nay không hôn nhau, không sex dù lúc mới yêu nhu cầu của anh rất cao. Tôi hỏi thì được trả lời là vì quá căng thẳng hoặc không có hứng thú. Hai năm qua anh liên tục về Việt Nam để lo công ty riêng mới thành lập (chúng tôi đều ở nước ngoài đã lâu) hoặc lo luận án tiến sĩ ở phòng nghiên cứu nên số thời gian ở cạnh nhau có lẽ chỉ khoảng 1/8 của quãng thời gian ấy.

Giờ lúc ngủ cùng, anh chỉ ôm tôi mà không làm gì khác. Vì là con gái, tuổi này bạn bè bắt đầu lập gia đình cũng nhiều nên tôi rất băn khoăn không biết có nên tiếp tục với anh. Tôi không nghĩ mình có vấn đề gì gây trở ngại cho việc gần gũi như ngoại hình hoặc mùi vì vẫn nhận được sự quan tâm, đòi hỏi của những người khác giới khác (đồng nghiệp, bạn). Xin mọi người hãy cho tôi một lời khuyên.

Nga

Tôi là Tuấn, sinh ra trong một gia đình lao động bình thường đủ ăn đủ mặc, là trai út trong gia đình và may mắn được nuôi ăn học đến nơi đến chốn hơn hai chị gái vì thật ra tôi cũng rất ham học. Tôi may mắn có công việc từ khi chuẩn bị ra trường và thời gian cứ dần trôi đi đến nay tôi được 26 tuổi, cái tuổi mà mấy bạn đồng trang lứa đã có chồng và có vợ cùng với công việc ổn định rồi. Tôi đã không nắm bắt những may mắn mà mình đang có, lao vào những cuộc tình chớp nhoáng và hậu quả là công việc của tôi ngày càng trì trệ, tôi đã nghỉ việc. Vật vờ kiếm công việc mới cũng là lúc tôi nhận ra mình không nên dấn thân vào các cuộc tình chớp nhoáng như vậy nữa, thay vào đó hãy tập trung vào sự nghiệp trước. Cuối cùng tôi cũng tìm được việc mới. Làm hơn 3 tháng tôi say nắng cô nàng tên Hà cùng công ty nhưng khác chi nhánh, tôi ở Nam còn cô ấy ở Bắc (chúng tôi chưa một lần gặp mặt mà chỉ trao đổi qua mạng xã hội).

Một lần nữa tôi quyết định nghỉ việc ở đây một cách bất ngờ không ai biết trước. Tôi đã bay ra Bắc với Hà để tiện chăm sóc và gần cô ấy hơn, chúng tôi bắt đầu gặp và yêu nhau từ lúc đó. Thời gian ở đấy tôi khó khăn nhiều về phong tục sống lẫn công việc, tất cả là nhờ cô ấy hỗ trợ tôi. Yêu nhau được hơn 4 tháng bắt đầu cô ấy coi thường, xỉ vả tôi, coi gia đình tôi chẳng ra gì mặc dù cô ấy rất yêu thương và chăm sóc tôi. Có dịp cô ấy dắt tôi về quê chơi, mọi người từ nhỏ đến lớn ai cũng thích và yêu quý tôi cả.

Quen đến tháng thứ 6, gia đình cô ấy thúc ép cưới, bảo tôi về nói với ba mẹ một tiếng, nhưng tôi nghĩ giờ mình chưa có gì sao cưới được, thế là tôi âm thầm chưa nói gì. Thời gian này cô ấy đay nghiến tôi và hay sinh chuyện la lối, sỉ nhục gia đình tôi, tôi cảm thấy đau đầu và áp lực vô cùng. Gần đây, tôi buồn lang thang trên mạng và có quen biết một người tên Ngọc, ngày ngày chúng tôi vẫn nhắn tin qua lại, kể cho nhau nghe chuyện vui buồn trong ngày. Đáng lẽ việc này tôi phải kể với chính người yêu mình mới đúng nhưng không tâm sự được vì mỗi lần nói là cô ấy la tôi.

Thời gian cứ thế trôi và tôi dần cảm mến Ngọc khi nào không hay. Tôi chai cảm xúc khi bị la bởi Hà và tôi đã quyết định tạm thời xa nhau mặc dù chúng tôi đang rất yêu. Tôi muốn xa một thời gian để xem lại tình cảm mình như thế nào. Tôi nghỉ việc ở miền Bắc và tiếp tục quay lại miền Nam. Tất nhiên quay lại miền Nam là tôi có thời gian gần Ngọc hơn và với Hà thì ít nhắn tin. Tôi nhận ra mình đã yêu Ngọc và em cũng rất yêu tôi. Đến đêm về tôi có cảm giác mình là người tồi tệ và hèn nhát lắm khi cùng lúc yêu hai người. Họ đều rất yêu thương tôi dù hai cô ấy có tính tình khác nhau.

Hà nhỏ nhắn, ai nhìn vào cũng thích, tính cộc cằn quát tháo; ngược lại Ngọc dáng mảnh khảnh, dịu dàng nhẹ nhàng và biết nghe lời. Tôi hạnh phúc lắm. Gần cả tuần nay tôi đều không ngủ được mãi đến 3-4 sáng mới chợp mắt tí vì lúc nào cũng có cảm giác tội lỗi. Hậu quả sẽ xấu hơn khi Ngọc là người sống rất nội tâm và có lần đã có ý định tự tử vì người yêu cũ của cô ấy. Tôi sợ em cũng sẽ tự tử vì tôi như vậy. Tôi không muốn như thế. Còn Hà là người cứng rắn, lại quá tốt, thường xuyên lo cho tôi. Hồi tôi mới quay lại miền Nam, cô ấy còn đưa tôi ít tiền trong thời gian phải xin việc mới, chỉ có điều hay la mắng nặng lời với tôi thôi.

Mong mọi người cho một lời khuyên chân thành hoặc là những lời lên án cũng được để tôi có những suy nghĩ thông thoáng hơn khi đưa ra quyết định của mình.
Cảm ơn mọi người đã đọc qua những dòng tâm sự của tôi.

Nam

Tôi đã đọc bài của chị Hồng và bản thân cũng là tác giả của bài viết “Cảm ơn cô, người đã cướp chồng tôi”. Đúng là hoàn cảnh như nhau nhưng mỗi người lại có một cảm nhận và giải quyết khác nhau. Tôi xin kể tiếp câu chuyện về cuộc sống của mình sau khi chồng cũ chính thức lấy vợ mới. Đó là những ngày rất bình thường trong cuộc sống của hai mẹ con tôi vì vốn dĩ chuyện họ ăn ở với nhau từ lâu là quá rõ, họ yêu nhau, “không thể sống thiếu nhau” thì cưới là “chuyện thường trên huyện”. Tôi không vì những tấm hình “dơ bẩn” kia mà suy sụp. Ngược lại, với sự hả hê của cô ta, tôi lại vạch ra cho mình một hướng đi rất “khắc nghiệt”.

Tôi không hề đay nghiến, nguyền rủa hay trù dập cuộc hôn nhân của họ, không phải vì bản thân cao thượng, hay suy nghĩ không bình thường, mà chí ít người chồng đó dù sao cũng là cha của con tôi. Tôi luôn giữ hình ảnh tốt đẹp về người cha trong mắt con, chưa một lần làm tổn thương bé vì những oán hận cá nhân của người lớn. Tôi bắt đầu những ngày tháng sống có kế hoạch, lao đầu gấp đôi vào công việc. Một tuần 7 ngày, một tháng 30 ngày tôi rập khuôn như nhau cho lịch sinh hoạt của mình, sáng đưa con đến trường rồi đi làm ở công ty chính đến trưa, trưa có lúc tôi tranh thủ đi làm thêm rồi lại về công ty làm. Chiều về đón con đi chợ nấu ăn tối, có lúc tranh thủ làm thêm buổi tối, tất cả công việc tôi làm qua mail, điện thoại. Những chỗ tôi làm thêm họ rất thông cảm cho hoàn cảnh của bản thân nên càng ngày công việc tôi càng thuận lợi, theo đó nguồn thu nhập được cải thiện đáng kể. Nhưng tôi vẫn có thói quen từ nhỏ là chỉ ăn cơm ngày ba bữa, hiếm khi ăn ngoài dù phải chăm bé rất vất vả.

Thế rồi vùi vào công việc, có thu nhập và vì cũng gặp gỡ toàn với những người có địa vị nên tôi biết sửa soạn mình hơn. Tôi đẹp và trẻ ra rất nhiều. Quan trọng hơn hết là tôi không hề tìm niềm vui mới mà chỉ chuyên tâm lo cho bé, dù mới hơn 4 tuổi nhưng ngoài học chính, bé đã được học vẽ và ngoại ngữ ở trung tâm. Tôi dường như dành toàn bộ thời gian cuối tuần cho những chuyến đi chỉ có mẹ và con.

Càng ngày tôi càng thấy mình thanh thản, bình yên và… sung túc. Còn bố nó, từ ngày cưới vợ mới dù đã nửa năm và khoảng cách cũng chẳng xa gì nhưng bố chỉ thăm con đúng hai lần. Tôi mặc kệ, không đòi hỏi; thỉnh thoảng tôi cho bé nói chuyện điện thoại với bố và trong cảm nhận của tôi, bố đã “nghĩ lại” rất nhiều. Ngày xưa anh hả hê vì có bồ trẻ chừng nào thì bây giờ mệt mỏi chừng nấy. Tôi chưa một lần đặt vấn đề về chu cấp nuôi dạy con cái với anh ta. Thế nhưng ngày theo tình mới, anh ta đã bàn bạc với tình nhân sẽ chu cấp cho con tôi bao nhiêu một tháng, thăm nom như thế nào. Ấy vậy mà, mới cưới nhau nửa năm thôi mà tôi thấy mọi thứ không thể tin được.

Xin kể mọi người nghe, anh ta đường đường là một kỹ sư dầu khí, thu nhập khủng, ngày còn sống với tôi, thấy tôi hay tiết kiệm, anh bảo “Tiền mà, thiếu gì”, còn giờ thấy lâu quá anh không thăm con, tôi hỏi “Sao anh không lên thăm con”. Anh bảo “Thôi giờ không dám lên Sài Gòn nữa, anh lên đó phải ở khách sạn tốn kém, giờ khó khăn lắm nên phải tiết kiệm”. Tôi nghe đến đó mà thương anh vô cùng. Hơn thế nữa,ngày xưa hùa nhau bỏ tôi nhưng sợ tôi dùng con níu kéo nên hứa sẽ chu cấp cho con này kia, mấy tháng nay dường như anh bặt tăm với nghĩa vụ này, chỉ còn chu cấp nhỏ giọt thôi. Tôi không hề đánh tiếng nhắc nhở anh vì cảm thấy không cần thiết. Tôi tự nuôi dạy con mình tốt cả chất lẫn lượng.

Cách đây không lâu, đột nhiên anh điện thoại cho tôi và tâm sự về những khó khăn của mình. Tôi bỏ máy xuống mà lòng nặng trĩu. Anh vì đâu nên nỗi? Anh bỏ tôi, bỏ con chạy theo gái làng chơi, cưới nó về ăn không ngồi rồi sài lúc 3 cái điện thoại, rồi anh lại đi than thở với tôi. Ngày xưa, bố mẹ anh nói cưới gái bán cà phê, gái bia ôm cũng được, miễn mang lại cho anh hạnh phúc. Tôi chẳng phản ứng gì vì đến cháu họ, họ còn không nhận thì huống hồ lời nói của tôi ăn thua gì. Nhưng gần đây, họ nhắn tin cho tôi rằng nếu là cháu họ, họ sẽ bắt cóc, rồi hù dọa tôi hãy cẩn thận với bé, bà sẽ bắt nó bất kỳ lúc nào. Tôi đọc tin xong mà thấy nực cười, trên đời này lại có những bậc ông bà cha mẹ như vậy sao? Tôi chỉ cầu mong dâu mới của họ sớm có con để họ có cháu ẵm bồng mà trả bình yên cho mẹ con tôi.

Nói về tôi, cũng kể từ đó tôi hăng say trong công việc, tâm tịnh và lòng thanh thản nên càng ngày tôi càng được bình yên bên con gái. Ông trời không phụ công, với những cố gắng của mình, tôi đã mua thêm một căn nhà mới cách đây một tháng dù nó chỉ là chung cư. Nhà cũ tôi để cho thuê, chuyển qua nhà mới để hai mẹ con an toàn hơn và tiện đi làm hơn. Khi mua nó, tôi không hề ngửa tay xin ai nửa đồng dù là ba mẹ ruột. Tôi thuộc tuýp người rất tự lập và mạnh mẽ, không bao giờ cho người thân biết mình đang buồn hay gặp khó khăn trong cuộc sống.

Trước đây tôi lúc nào cũng bị bố mẹ anh nghi ngờ là vòi tiền anh nhưng thực tế anh đã đem cung phụng gái gú hết mà ông bà đâu hay. Anh còn vay tín dụng cho gái nữa nhưng mọi thứ đều dồn lên đầu tôi. Mặc cho họ đối xử với mẹ con tôi thế nào, tôi vẫn bình tâm sống tốt với trách nhiệm của một người mẹ. Tôi cho rằng mọi thứ đều có lý do của nó nên không hề trách cứ anh ta hay bố mẹ anh ta.

Đọc bài chị Hồng, tôi thấy chị quá mạnh mẽ nhưng đôi lúc phải có tiền chị mới thực hiện thành công sự trả đũa như vậy. Tôi thấy sự hả hê trong từng câu chữ của chị nhưng con người ta suy đi còn có lúc nghĩ lại, chuyện gì đến sẽ đến, chị hãy cứ mặc kệ người ta đi. Chị nên chăm lo cho mình và con, người ta phụ mình, ruồng bỏ mình, mình có quyến cay cú trả thù nhưng mình là người mẹ, phải sống vị tha chút để con sau này còn lấy mình làm gương nữa. Tôi không được như chị vì rất mau quên và rất dễ vị tha, nhưng thiết nghĩ thay vì cứ cố ăn miếng trả miếng rồi gây đau khổ cho nhiều người, nhiều thế hệ thì tôi sẽ chuyên tâm lo cho mình và con gái. Ông trời sẽ không bất công với một ai nên chị hãy bình yên nhé. Đọc đoạn kết tôi thấy chị đã bình yên rồi đấy. Chị hãy sống tốt và hãy lo cho con gái mình thật tốt. Trên đây là chút tâm sự về lối thoát sau hôn nhân của tôi. Thành thật cám ơn sự chia sẻ của quý độc giả.

Hiền

Các bà vợ thân mến! Có ai khẳng định với tôi rằng cuộc sống gia đình luôn chỉ có một màu đen hoặc màu hồng không? Có lẽ chỉ số ít hoặc không ai khẳng định điều này phải không? Bởi cuộc sống gia đình thật muôn màu, muôn vẻ; có lúc là màu hồng nhưng cũng có lúc là màu xám xịt, thậm chí có khi lại đen sì. Vậy làm thế nào để hôn nhân là màu "có xu hướng hồng" (Không có hôn nhân nào màu hồng đâu, các bạn cứ thử thì biết) hoặc ít nhất cũng chỉ dừng lại ở màu xám chứ không phải màu đen. Dưới đây là một số ý kiến của tôi, một bà vợ đang trong tâm trạng xám xịt:

Khi vợ chồng cáu giận nhau, ta nên im lặng (nhẹ nhàng, bình thản như không có gì xảy ra, để mai hãy tính. Không đem "tờ giấy màu hồng" mà hai vợ chồng cùng ký trong đó có xác thực của ủy ban để dọa nhau. Xé nó thì dễ nhưng hãy nhớ nó không phải tờ giấy nháp, thích xé là xé. Nếu có con thì hãy nghĩ đến con, đừng chăm chút chồng quá mức vì các ông ấy đôi khi "sướng quá hóa hư". Hãy nghĩ đến bản thân; đừng ảo tưởng rằng chồng luôn quan tâm, lo lắng cho mình. Trong cuộc sống, sẽ có lúc bạn nhận ra người luôn "đầu ấp, vai gối" với mình chọn nhậu nhẹt đến đêm với bạn bè mới quen biết hơn là lo lắng cho một bà vợ già xấu xí đang lang thang ngoài đường đón chồng giữa đêm hôm.

Trên đây là một số ý kiến của tôi để giải tỏa sự khó chịu. Rất mong bà vợ nào gặp tình huống như tôi hãy cùng chia sẻ thêm. Ngày nay, công việc đã quá bận rộn và gây stress rồi, nếu khó chịu trong người ta hãy cùng nhau giải tỏa, phải không các bà vợ như tôi ơi?

Hằng

Tôi đã đọc bài của chị Hồng và bản thân cũng là tác giả của bài viết “Cảm ơn cô, người đã cướp chồng tôi”. Đúng là hoàn cảnh như nhau nhưng mỗi người lại có một cảm nhận và giải quyết khác nhau. Tôi xin kể tiếp câu chuyện về cuộc sống của mình sau khi chồng cũ chính thức lấy vợ mới. Đó là những ngày rất bình thường trong cuộc sống của hai mẹ con tôi vì vốn dĩ chuyện họ ăn ở với nhau từ lâu là quá rõ, họ yêu nhau, “không thể sống thiếu nhau” thì cưới là “chuyện thường trên huyện”. Tôi không vì những tấm hình “dơ bẩn” kia mà suy sụp. Ngược lại, với sự hả hê của cô ta, tôi lại vạch ra cho mình một hướng đi rất “khắc nghiệt”.

Tôi không hề đay nghiến, nguyền rủa hay trù dập cuộc hôn nhân của họ, không phải vì bản thân cao thượng, hay suy nghĩ không bình thường, mà chí ít người chồng đó dù sao cũng là cha của con tôi. Tôi luôn giữ hình ảnh tốt đẹp về người cha trong mắt con, chưa một lần làm tổn thương bé vì những oán hận cá nhân của người lớn. Tôi bắt đầu những ngày tháng sống có kế hoạch, lao đầu gấp đôi vào công việc. Một tuần 7 ngày, một tháng 30 ngày tôi rập khuôn như nhau cho lịch sinh hoạt của mình, sáng đưa con đến trường rồi đi làm ở công ty chính đến trưa, trưa có lúc tôi tranh thủ đi làm thêm rồi lại về công ty làm. Chiều về đón con đi chợ nấu ăn tối, có lúc tranh thủ làm thêm buổi tối, tất cả công việc tôi làm qua mail, điện thoại. Những chỗ tôi làm thêm họ rất thông cảm cho hoàn cảnh của bản thân nên càng ngày công việc tôi càng thuận lợi, theo đó nguồn thu nhập được cải thiện đáng kể. Nhưng tôi vẫn có thói quen từ nhỏ là chỉ ăn cơm ngày ba bữa, hiếm khi ăn ngoài dù phải chăm bé rất vất vả.

Thế rồi vùi vào công việc, có thu nhập và vì cũng gặp gỡ toàn với những người có địa vị nên tôi biết sửa soạn mình hơn. Tôi đẹp và trẻ ra rất nhiều. Quan trọng hơn hết là tôi không hề tìm niềm vui mới mà chỉ chuyên tâm lo cho bé, dù mới hơn 4 tuổi nhưng ngoài học chính, bé đã được học vẽ và ngoại ngữ ở trung tâm. Tôi dường như dành toàn bộ thời gian cuối tuần cho những chuyến đi chỉ có mẹ và con.

Càng ngày tôi càng thấy mình thanh thản, bình yên và… sung túc. Còn bố nó, từ ngày cưới vợ mới dù đã nửa năm và khoảng cách cũng chẳng xa gì nhưng bố chỉ thăm con đúng hai lần. Tôi mặc kệ, không đòi hỏi; thỉnh thoảng tôi cho bé nói chuyện điện thoại với bố và trong cảm nhận của tôi, bố đã “nghĩ lại” rất nhiều. Ngày xưa anh hả hê vì có bồ trẻ chừng nào thì bây giờ mệt mỏi chừng nấy. Tôi chưa một lần đặt vấn đề về chu cấp nuôi dạy con cái với anh ta. Thế nhưng ngày theo tình mới, anh ta đã bàn bạc với tình nhân sẽ chu cấp cho con tôi bao nhiêu một tháng, thăm nom như thế nào. Ấy vậy mà, mới cưới nhau nửa năm thôi mà tôi thấy mọi thứ không thể tin được.

Xin kể mọi người nghe, anh ta đường đường là một kỹ sư dầu khí, thu nhập khủng, ngày còn sống với tôi, thấy tôi hay tiết kiệm, anh bảo “Tiền mà, thiếu gì”, còn giờ thấy lâu quá anh không thăm con, tôi hỏi “Sao anh không lên thăm con”. Anh bảo “Thôi giờ không dám lên Sài Gòn nữa, anh lên đó phải ở khách sạn tốn kém, giờ khó khăn lắm nên phải tiết kiệm”. Tôi nghe đến đó mà thương anh vô cùng. Hơn thế nữa,ngày xưa hùa nhau bỏ tôi nhưng sợ tôi dùng con níu kéo nên hứa sẽ chu cấp cho con này kia, mấy tháng nay dường như anh bặt tăm với nghĩa vụ này, chỉ còn chu cấp nhỏ giọt thôi. Tôi không hề đánh tiếng nhắc nhở anh vì cảm thấy không cần thiết. Tôi tự nuôi dạy con mình tốt cả chất lẫn lượng.

Cách đây không lâu, đột nhiên anh điện thoại cho tôi và tâm sự về những khó khăn của mình. Tôi bỏ máy xuống mà lòng nặng trĩu. Anh vì đâu nên nỗi? Anh bỏ tôi, bỏ con chạy theo gái làng chơi, cưới nó về ăn không ngồi rồi sài lúc 3 cái điện thoại, rồi anh lại đi than thở với tôi. Ngày xưa, bố mẹ anh nói cưới gái bán cà phê, gái bia ôm cũng được, miễn mang lại cho anh hạnh phúc. Tôi chẳng phản ứng gì vì đến cháu họ, họ còn không nhận thì huống hồ lời nói của tôi ăn thua gì. Nhưng gần đây, họ nhắn tin cho tôi rằng nếu là cháu họ, họ sẽ bắt cóc, rồi hù dọa tôi hãy cẩn thận với bé, bà sẽ bắt nó bất kỳ lúc nào. Tôi đọc tin xong mà thấy nực cười, trên đời này lại có những bậc ông bà cha mẹ như vậy sao? Tôi chỉ cầu mong dâu mới của họ sớm có con để họ có cháu ẵm bồng mà trả bình yên cho mẹ con tôi.

Nói về tôi, cũng kể từ đó tôi hăng say trong công việc, tâm tịnh và lòng thanh thản nên càng ngày tôi càng được bình yên bên con gái. Ông trời không phụ công, với những cố gắng của mình, tôi đã mua thêm một căn nhà mới cách đây một tháng dù nó chỉ là chung cư. Nhà cũ tôi để cho thuê, chuyển qua nhà mới để hai mẹ con an toàn hơn và tiện đi làm hơn. Khi mua nó, tôi không hề ngửa tay xin ai nửa đồng dù là ba mẹ ruột. Tôi thuộc tuýp người rất tự lập và mạnh mẽ, không bao giờ cho người thân biết mình đang buồn hay gặp khó khăn trong cuộc sống.

Trước đây tôi lúc nào cũng bị bố mẹ anh nghi ngờ là vòi tiền anh nhưng thực tế anh đã đem cung phụng gái gú hết mà ông bà đâu hay. Anh còn vay tín dụng cho gái nữa nhưng mọi thứ đều dồn lên đầu tôi. Mặc cho họ đối xử với mẹ con tôi thế nào, tôi vẫn bình tâm sống tốt với trách nhiệm của một người mẹ. Tôi cho rằng mọi thứ đều có lý do của nó nên không hề trách cứ anh ta hay bố mẹ anh ta.

Đọc bài chị Hồng, tôi thấy chị quá mạnh mẽ nhưng đôi lúc phải có tiền chị mới thực hiện thành công sự trả đũa như vậy. Tôi thấy sự hả hê trong từng câu chữ của chị nhưng con người ta suy đi còn có lúc nghĩ lại, chuyện gì đến sẽ đến, chị hãy cứ mặc kệ người ta đi. Chị nên chăm lo cho mình và con, người ta phụ mình, ruồng bỏ mình, mình có quyến cay cú trả thù nhưng mình là người mẹ, phải sống vị tha chút để con sau này còn lấy mình làm gương nữa. Tôi không được như chị vì rất mau quên và rất dễ vị tha, nhưng thiết nghĩ thay vì cứ cố ăn miếng trả miếng rồi gây đau khổ cho nhiều người, nhiều thế hệ thì tôi sẽ chuyên tâm lo cho mình và con gái. Ông trời sẽ không bất công với một ai nên chị hãy bình yên nhé. Đọc đoạn kết tôi thấy chị đã bình yên rồi đấy. Chị hãy sống tốt và hãy lo cho con gái mình thật tốt. Trên đây là chút tâm sự về lối thoát sau hôn nhân của tôi. Thành thật cám ơn sự chia sẻ của quý độc giả.

Hiền

Tôi chọn anh làm chồng vì rất tin tưởng anh, tin anh sẽ không tính toán trong tiền bạc. Vậy mà lấy nhau được 7 tháng thì tính này của anh bộc lộ. Trước đây chồng thường xuyên đưa tiền cho tôi sau khi lãnh lương, nhưng 3 tháng đây anh bắt đầu sợ mất tiền, sợ tôi giữ tiền sẽ làm chủ, chồng sẽ không có thứ gì trong tay.

Tôi giữ tiền và rất rõ ràng, tiêu bao nhiêu còn bao nhiêu đều báo cáo rất rõ. Chúng tôi có chung nhau mua một chung cư, trả trước 30%, trong này có số tiền hai đứa dành dụm được từ hồi cưới là 200 triệu. Dạo gần đây anh yêu cầu tôi bán cái chung cư đi, để anh lấy lại 100 triệu, anh bảo lấy về bỏ vào ngân hàng trong tài khoản của anh cho chắc, để sau này lo cho tôi.

Thật tình việc làm này quá đáng lắm, anh thừa biết tôi không thể bán chung cư, nên ép tôi ra phòng công chứng để chứng minh tài sản này của riêng tôi và trả lại cho anh số tiền 100 triệu. Ba tháng gần đây đi làm chồng giữ tiền lại tiêu xài sạch sẽ dưới hình thức ăn uống và mua sắm, không đưa cho tôi một đồng nào. Tôi biết được anh đang rất sợ mất tiền nên cố tìm mọi cách để lấy lại. Mọi người cho xin ý kiến, tôi có nên sống tiếp với người chồng vậy không?

Hạ

Tôi là cô gái trong bài viết “Yêu nhau bốn năm anh vẫn chưa dẫn tôi về ra mắt” hơn một năm trước. Hôm nay vào lại bài viết đó, đọc được một lời quan tâm “Cô gái này bây giờ thế nào rồi”. Cảm ơn tình cảm của một ai đó dành cho tôi. Tôi đã chia tay người ấy được gần một năm, tức là sau khi nhận được những quan tâm, chia sẻ của mọi người, tôi cho anh và bản thân một cơ hội và thời gian để nhìn nhận lại mối quan hệ đó trong gần sáu tháng. Anh lại một lần nữa làm tôi thất vọng, đau lòng. Tôi nộp đơn xin thôi việc và nói chia tay. Sau tất cả, anh thừa nhận ba không hài lòng về tôi, nói tôi không có năng lực, không bản lĩnh. Tôi thực sự hụt hẫng.

Buồn hơn nữa là cách ứng xử của anh dành cho tôi. Lúc đó tôi mới nhận thấy được sự nhu nhược yếu đuối trong anh. Nhìn lại tôi chỉ thấy anh là một người hiền lành, thật thà chứ không có ý chí, bản lĩnh của một người đàn ông, điều này được thể hiện từ sự nghiệp cho tới tình yêu. Anh nói yêu tôi và đã cố gắng thuyết phục gia đình nhưng không thành, rằng lỗi là do tôi không biết hỗ trợ anh trong công việc. Đúng, tôi không giỏi giang, tháo vát nhưng đã cố gắng hết sức trong hơn một năm làm việc, ôm đồm việc của 2,3 người mà anh dồn vào cho tôi, những khi thức tới 3h sáng, những lúc dậy chưa tới 4h, đi làm không có ngày nghỉ và chịu nhịn những điều tiếng từ nhân viên của anh. Thời gian bàn giao công việc đối với tôi là một cực hình, dù quyết định buông tay nhưng đau lắm chứ.

Rồi ba anh tới gặp tôi, ngồi hơn một tiếng đồng hồ chỉ để nói đại loại như tôi không đủ bản lĩnh để thay anh điều hành công ty, không muốn để sự nghiệp bác gây dựng sụp đổ trong tay anh. Rằng vì thương tôi, nghĩ cho tôi nên mới không tác thành. Bấy lâu nay bác vẫn quan sát nhưng thấy tôi không giúp gì được anh (chỉ tôi mới biết những góp ý của mình với anh luôn bị anh gạt đi, từ chuyện bổ sung kiến thức của anh tới chuyện công việc).

Thời gian đó anh chỉ im lặng, không một lời giải thích hay níu kéo, chỉ nói nếu không đến được với tôi anh sẽ ở vậy để chứng minh tình cảm dành cho tôi. Tôi nghỉ ở nhà một vài tuần, rồi lên Hà Nội kiếm việc làm. Có người nói anh nhốt mình trong phòng, không chịu ăn uống rồi bỏ bê công việc. Trước khi đi tôi có nói với anh nên lo cho sự nghiệp để có tiếng nói trong gia đình, với nhân viên; còn tình yêu của mình nên biết trân trọng và bảo vệ; nếu ngay cả tình yêu cũng không bảo vệ nổi thì không đáng được nhận tình yêu ấy. Tôi ác với anh vì nghĩ rằng anh sẽ có động lực mà phấn đấu, nhưng hình như nó chẳng có ý nghĩa gì với anh, hoặc là tôi chẳng có ý nghĩa gì với anh.

Từ đó đến nay chúng tôi không gặp nhau thêm lần nào, mặc dù anh cũng thi thoảng tới nhà tôi. Giờ anh đã có người yêu mới không biết từ khi nào, cũng không công khai với mọi người ở tổng công ty (ở đó mọi người khá quý mến tôi cho tới tận bây giờ). Còn tôi đã làm công việc mới, ở nơi mới cũng được nửa năm, đồng nghiệp rất vui vẻ thoải mái; chi phí sinh hoạt cao, lương cũng không khá nên tôi đi làm thêm cả buổi tối. Thỉnh thoảng tôi du lịch, đi chơi cùng bạn bè. Cuộc sống tuy thiếu thốn vật chất và xa nhà nhưng khá thoải mái.

Mọi người khen tôi xinh, tươi tắn và biết yêu bản thân hơn trước. Chuyện tình cảm mới đây có mở lòng nhưng lại gặp rắc rối nên tôi thôi. Tôi cũng không quá quan trọng chuyện phải có người yêu hay sớm lấy chồng như mọi người giục, đang cố gắng trang trải cuộc sống, rồi dành dụm. Tôi yêu bản thân và quan tâm tới gia đình nhiều hơn trước. Đôi khi nghĩ lại chuyện cũ tôi vẫn thấy chạnh lòng nhưng đã nhẹ nhàng hơn trước. Ai rồi cũng khác đi, chỉ có những kỷ niệm đẹp ở lại. Cuộc sống sẽ ngày càng tốt đẹp, dễ dàng hơn khi biết buông tay khỏi những thứ không còn thuộc về mình.

Vân

Con trai à, con vừa tròn 14 tuổi, đã thành cậu thiếu niên với chiều cao 1m73, hơn mẹ gần 20 cm rồi. Mỗi lần quàng áo mưa cho con, mẹ phải kiễng chân lên. Từ khi sinh ra và lớn lên, con chưa phải chuyển nhà bao giờ. Con ở trong căn nhà tầng kiên cố, mùa hè có máy lạnh, mùa đông có đệm ấm. Còn mẹ, suốt tuổi thơ không dưới 10 lần chuyển nhà, chuyển từ miền núi về miền xuôi, chuyển từ làng quê ra thị xã. Giờ đây, mẹ mới thực sự thấu hiểu nỗi khổ của ông bà ngoại. Mỗi khi chuyển nhà, mẹ không nhớ ông bà ngoại làm cách nào để chuyển đồ đạc. Chỉ nhớ có lần ông dùng xe bò để kéo, hết chuyến này sang chuyến khác. Xe đạp hồi đó là thứ xa xỉ, huống hồ là ôtô hả con?

Ngôi nhà đầu tiên của mẹ là tuyệt đẹp, rộng mênh mông hàng nghìn mét, có vườn trước vườn sau, có ao cá to, ao cá nhỏ; trước cổng nhà là bụi hoa hồng gai thơm nức, cánh cổng gỗ thân thương, cây mít to đùng trước nhà, trưa hè nào ngủ dậy cũng được bà ngoại chặt mía cho ăn. Mùa mít chín, mùa xoài chín mẹ ăn mãi không xuể, những cây chanh sai trĩu quả ven bờ ao, trưa hè mẹ và các bác cuộn tờ giấy lại, dùng sợi chỉ buộc hai đầu làm dây điện thoại alo cho nhau từ bờ ao bên này sang bờ ao bên kia. Ông ngoại đi học đại học ở Hà Nội, thỉnh thoảng mới về thăm nhà. Sáu mẹ con quây quần, ríu rít bên nhau như đàn chim cu. Lúc đó mẹ mới 5-6 tuổi, còn dì út bé xíu. Với cuộc đời mẹ, không có ngôi nhà nào đẹp và hạnh phúc bằng ngôi nhà đó.

Nhớ khi chuyển từ miền núi về, không có nhà phải ở nhờ cơ quan của ông ngoại cái phòng bé tí tẹo, bác con phải đi ngủ nhờ nhà bạn. Lần chuyển từ dưới huyện lên thị xã, cả nhà lại ở nhờ nhà người bà con xa, không có chỗ đun nên bà ngoại dựng tạm tấm liếp đầu hồi làm bếp. Tối đến, bất kể trời mưa hay nắng, ông ngoại lại dắt mẹ lên cơ quan cách đó gần 3km để ngủ. Trời mưa phùn, gió rét, ông cõng mẹ trên lưng (lúc đó mẹ 10 tuổi), mẹ vẫn nhớ như in hình ảnh ông mặc chiếc áo đại cán (chiếc áo rét duy nhất ông có), vừa đi hai cha con vừa trò chuyện. Vậy mà đã 32 năm đã trôi qua, nhanh thật đấy!

Nhớ khi chuyển từ ngoại ô lên trung tâm thị xã, chờ xây nhà ông bà phải ở nhờ rạp chiếu phim. Căn phòng ngay sát rạp chiếu, vẻn vẹn chưa đến 10m2, chỉ đủ kê một chiếc giường to cho ông bà và dì út ngủ, lúc đó mẹ đã vào đại học. Sáng sáng, bà giáo về hưu non (là bà ngoại con đó) dạy thật sớm, thổi xôi mang ra đầu phố bán. Mỗi lần về thăm nhà, mẹ thích nhất là được vét chõ xôi của bà ngoại. Thay vì vét sạch chõ để bán, bà bớt lại một ít, chõ xôi ấy đã góp phần nuôi mẹ của con học đại học.

Rồi nhà mới của ông bà cũng xây xong, là nhà 20m2 cấp bốn, ngay gần ga tàu. Mỗi lần từ Hà Nội về, mẹ chỉ cần đi bộ vài bước chân. Ngôi nhà ấy ông bà ngoại có được khi đã 50 tuổi. Nhưng rồi vì mẹ, nhà lại phải bán đi. Mẹ là người đứng đầu trong danh sách 3 sinh viên suất sắc được cử đi học ở Nga một năm nhưng phải tự túc vé máy bay đi về. Ông ngoại đã thế chấp nhà để có 600 USD cho mẹ sang Nga học. Mẹ không thể quên, đến chết vẫn không quên hình ảnh ông tiễn mẹ trước khi lên máy bay. Ông nắm chặt tay mẹ, dặn dò cứ yên tâm đi học, đừng lo lắng, ở nhà ông sẽ tự xoay xở được. Hình ảnh người cha bé nhỏ, gầy guộc là nỗi ám ảnh lớn nhất khi mẹ ở xứ người. Khi đó, mẹ 19 tuổi. Một năm sau mẹ trở về, hành trang là nỗi nhớ cha mẹ quay quắt, là những bài học đắt giá nơi xứ lạ. Ông bà ngoại đón mẹ về ngôi nhà khác, cách thị xã thêm vài km nữa.

Con trai yêu! Câu chuyện mẹ kể hôm nay là lần đầu tiên phải không? Con đừng trách mẹ hâm dở, kể chuyện xưa làm gì. Nếu con nghe được câu chuyện này, mẹ mong con có thêm nhiều nghị lực để vững bước trên đường đời chông gai mà con sẽ phải đi qua. Hôm nay mẹ vẫn còn đủ khỏe mạnh để bên cạnh nâng bước cho con, một mai mẹ già rồi (như ông bà ngoại của con bây giờ), mong rằng câu chuyện sẽ là chỗ dựa mỗi khi con chùn bước vì gian khó. Mẹ yêu con.

Thúy Mai

Thứ Ba, 26 tháng 4, 2016

Tôi và Phú quen nhau khi tôi xin vào thực tập ở công ty, còn anh là nhân viên mới vào làm. Lúc đó tôi chỉ là cô bé vừa mới chập chững bước vào đời, mặc dù đi thực tập nhưng tôi đã làm cho một công ty khác, tự tôi xin. Trong thời gian đó tôi nhờ anh giúp đỡ làm báo cáo thực tập và đem lòng thương mến anh, nhưng anh chỉ làm ở đây được khoảng một tháng thì nghỉ. Tôi nghĩ giữa chúng tôi chỉ có duyên với nhau đến vậy thôi. Rồi ngày cuối cùng tôi thực tập xong, công ty có nhờ chuyển khoản tiền lương giúp anh, tôi nghĩ sẽ nhờ nó để có thể gặp anh và trò chuyện nhiều hơn, nhưng anh là người khá lạnh lùng nên tôi không dám thể hiện tình cảm.

Tôi thương anh không dám nói, lao vào công việc để thôi nhớ anh. Vì tôi luôn cố gắng và sống chan hòa với mọi người nên trong công việc cũng được sếp rất yêu quý, mọi người yêu mến. Thế nhưng ở đời khi được nhiều người thương thì cũng sẽ có người đố kỵ, họ nói xấu và phá tôi, không ai khác ngoài chị làm chung. Trước đây chúng tôi rất thân thiết, từ ngày công việc tôi được ưu ái nhiều nên chị ta bắt đầu ganh ghét, vì thế công việc tôi khó khăn và chán nản.

Cũng trong thời gian này, tôi quen Long, một người bạn học của sếp đang nhận công trình của công ty tôi. Tôi xem anh như một người anh, một người bạn ở công việc, không biết anh đã thương tôi ngay từ lần đầu tiên tôi đi cùng sếp qua công trình. Chúng tôi gặp gỡ trao đổi công việc nhiều hơn khi bắt đầu làm cùng, lúc khó khăn anh âm thầm bảo vệ tôi trước mọi chuyện, luôn ở bên những lúc tôi cảm thấy chán nản và cô đơn nhất. Chính vì những cử chỉ quan tâm và sự chân thành, lại luôn bảo vệ tôi trước mọi khó khăn, tôi cảm động và nhận lời yêu anh.

Trớ trêu thay, khi tôi vừa có thể giấu tình cảm của mình dành cho Phú thì chúng tôi có dịp gặp lại sau hơn 2 năm mất liên lạc. Tôi nghĩ chúng tôi sẽ như hai người bạn, người anh em thì Phú tỏ tình với tôi. Trái tim tôi như bóp nghẹt nhưng không thể làm Long đau khổ, một người luôn yêu thương cưng chiều tôi hết mực. Tôi từ chối Phú vì không muốn làm Long đau khổ, Phú cũng mới ngỏ lời nên tôi không muốn tìm hiểu sợ làm một trong hai người đau.

Sau khi quen Long tôi nghỉ làm ở công ty vì anh không muốn tôi phải cực khổ. Anh muốn tôi vui vẻ và tận hưởng cuộc sống, chúng tôi đã nhiều lần cãi nhau cũng bởi tôi sợ bị mang tiếng quen Long vì tiền, nhưng anh dùng tình cảm thuyết phục tôi, mở riêng cho tôi một công việc kinh doanh để không phải thấy mình vô dụng và để gắn kết tình cảm từ công việc. Công việc chúng tôi suôn sẻ, thuận lợi và kế hoạch cưới đã lên, nhưng ba anh đang ở Mỹ, chưa thể về kịp, tôi đề nghị anh dời ngày cưới chờ ba về.

Tôi đã trao cho Long đời con gái vì nghĩ rằng sẽ kết hôn, cũng mong sớm có con khi anh đã lớn tuổi. Nhưng trong lúc này người yêu cũ của anh quay lại, cô ta nhờ một người bạn của anh nói chuyện làm ăn, tôi có việc nên không cùng anh đi, anh đã uống say và cô ta đưa anh về nhà cô ta. Chuyện gì đến cũng đến, anh mơ hồ nghĩ rằng tôi nên đã bên cô ta. Anh van xin tôi tha thứ, tôi rất đau khổ và bỏ qua vì thương anh nhưng cô gái đó không hề buông tha. Hơn một tháng sau cô ta trơ trẽn nói đã có thai với anh. Tôi như rơi xuống vực và giằng xé rất nhiều, tôi thương anh nhưng nghĩ đến đứa trẻ không cha, chính anh cũng phân vân và xin tôi cho thời gian suy nghĩ. Tôi đã rời xa, để mặc anh van xin. Tôi đau khổ và bế tắc tột cùng, thu mình lại và lao vào công việc để quên.

Mọi thứ bắt đầu khởi đầu lại, công việc tôi làm có chút vướng mắc, lúc này tôi có trò chuyện qua lại với Phú, chỉ nghĩ rằng anh em trao đổi và nói chuyện mà thôi. Tôi không dám nghĩ đến chuyện sẽ quen anh vì bản thân không còn trong trắng, tôi rất ngại nói yêu ai thêm một lần nữa. Chúng tôi có nói chuyện qua lại vài lần và bắt đầu quen nhau. Tôi hiểu trước đây từ chối đã khiến anh rất đau khổ, từ khi chia tay ở công ty tôi thực tập anh đã nỗ lực làm việc để có được mọi thứ trong tay mới mạnh dạn nói quen tôi. Tôi biết mình không xứng đáng với anh, đã thú nhận việc mình không còn trinh trắng và kể anh nghe tất cả. Anh nói sẽ tha thứ cho tôi nhưng tôi biết trong lòng anh vẫn còn ám ảnh, không thể quên được quá khứ đó.

Chúng tôi đã có thời gian bên nhau hạnh phúc và rất vui vẻ, tôi cũng dẫn anh về ra mắt gia đình mình. Nhưng hạnh phúc không như tôi nghĩ, khi gia đình anh biết chuyện tôi không còn trong trắng đã ra sức ngăn cản và đòi từ mặt anh nếu còn quen tôi. Anh vì chữ hiếu nên đã muốn dừng lại, cũng oán trách tôi với những lời lẽ cay độc, nhưng tôi biết anh đau khổ giữa bên hiếu bên tình. Tôi đã cố níu kéo cố gắng mong anh suy nghĩ lại, muốn cùng anh tạm thời để sóng yên gió lặng, mọi thứ êm ắng rồi từ từ chứng minh cho gia đình anh thấy rằng tôi vẫn xứng đáng. Vậy mà anh vẫn quyết chia tay, trách tôi trước kia từ chối anh rồi giờ quay lại tìm anh để làm gì.

Anh trách tôi nhưng mắt đã ngấn lệ, anh đã khóc vì tôi, tôi biết anh cũng đau lắm. Tôi không phải vì không còn trinh mà không đáng được trân trọng, nhưng tôi đã hạ mình và bỏ qua cái tôi để níu kéo anh. Tôi khóc rất nhiều, không ăn uống, nhìn tiều tụy trông thấy. Anh cũng buồn, mặt hốc hác lắm, thương tôi nhưng không thắng nổi bản thân mình và định kiến gia đình. Mong mọi người hãy cho chúng tôi lời khuyên nên làm thế nào.

Dương

Tôi 27 tuổi, về công ty hiện tại được 2 năm. Trong 2 năm qua tôi đã để ý một chị cùng công ty, 35 tuổi, chưa lập gia đình. Lúc mới về công ty, tôi cứ nghĩ chị nhỏ tuổi hơn, sau này tôi mới biết rõ tuổi chị. Qua nhiều lần tiếp xúc tôi đã có tình cảm nhưng chỉ để trong lòng suốt từ đó đến giờ. Chị chỉ xem tôi như em thôi, luôn gọi tôi là “thằng em”.

Hôm trước ở công ty mọi người có đùa với chị rằng: “Em có muốn phi công trẻ không Nhung, để anh giới thiệu thằng em cho, chứ anh tìm không ra người cùng trang lứa để giới thiệu cho em”. Chị đùa lại: “Em thì không sao nhưng phi công trẻ phải 30 trở lên thì được, chứ dưới 30 em thấy tội người ta quá”. Một hôm tôi đi nhậu về, thấy nhớ chị nên gọi điện thoại, chị bắt máy hỏi: “Có chuyện gì mà gọi điện thoại cho chị giờ này vậy thằng em”. Lúc đó tôi không đủ can đảm thổ lộ, đành bịa ra câu chuyện nhờ chị tư vấn giúp. Tôi nói có tình cảm với một cô bạn 2 năm rồi, quan tâm đến cô ấy nhiều lắm nhưng không biết tình cảm của họ với mình như nào vì không thấy cô ấy phản ứng gì cả.

Chị khuyên tôi như sau: “Con gái nhạy cảm lắm thằng em, chị nghĩ 2 năm qua em quan tâm thế chắc người ta cũng biết tình cảm của mình rồi. Chắc họ không có tình cảm gì với em nên không phản ứng, có thì người ta đã bật đèn xanh rồi, 2 năm rồi chứ phải 2 tuần đâu. Vì vậy, chị nghĩ em nên dành thời gian quan tâm cô gái khác đi, đừng thổ lộ với cô gái kia làm gì, vì có khi nói ra chị sợ em lại mất đi một người bạn”. Chị nói vậy rồi thì tôi có nên thổ lộ không? Nếu không thổ lộ thì tôi thấy mình không được đàn ông lắm. Còn nói ra tôi lại sợ chị từ chối và không nhìn mặt mình nữa như lời đã nói.

Theo các anh chị, tôi có nên thổ lộ lòng mình để “thà một phút huy hoàng rồi chợt tắt, còn hơn le lói suốt trăm năm” hay không? Tôi rối quá, mong nhận được sự tư vấn của các anh chị. Xin chân thành cám ơn.

Hùng

Tôi có đứa em năm nay học lớp 6, tuổi còn nhỏ nhưng thân hình phổng phao, lớn hơn so với tuổi đời. Trước đây, tuy rất lười biếng nhưng em biết nghe lời, học khá giỏi, không hiểu sao từ khi lên cấp 2 bắt đầu đổ đốn, ăn diện, lười học, yêu đương nhăng nhít. Tôi từng trải qua nên suy nghĩ khá thoáng về chuyện này, không cấm cản tình yêu tuổi học trò nhưng khổ nỗi nó cặp kè với bạn trai du côn, lông bông ngoài đường, nghe đồn còn buôn ma túy nữa. Gia đình ra sức khuyên ngăn mà nó không nghe. Có lần, mẹ tôi phát hiện mất tiền (chỉ vài chục nghìn thôi), tôi nghĩ ngay đến nó. Sau một lúc truy hỏi, nó không nhận, tôi bắt nó móc túi ra thì thấy tiền, hỏi mới biết nó đã lén lấy nhiều lần rồi, mua son, kem dưỡng da các thứ. Quá bực tức, tôi đã đánh nó một trận.

Một thời gian khá lâu sau đó nó lại gây chuyện, lần này tôi bắt quỳ và mắng chửi, tối đến nó bỏ nhà đi theo bạn trai kia, phải đến hai hôm sau mẹ mới lôi được nó về. Khi về nhà tôi coi như không có chuyện gì xảy ra mặc dù rất bực, để mọi chuyện yên ổn rồi tính. Tôi chỉ cảnh báo mẹ là nó bỏ đi một lần được thì sẽ có những lần tiếp theo.

Cách đây mấy hôm, nó lại trộm một triệu mua điện thoại dùng (trước đó toàn lén dùng của mẹ tôi), hỏi thì nó cãi là điện thoại mượn của bạn, vì chưa có bằng chứng nên tôi chưa làm gì nó cả. Vài ngày sau, nó lại bỏ nhà đi theo bạn trai, lần này chẳng ai động chạm gì tới nó cả, chỉ là nó thích đi là đi thôi. Mẹ tôi rầu rĩ, cả ngày đi tìm nó, bây giờ tôi thấy bất lực rồi, không biết nên đi tìm không hay để nó tự đi tự về? Rồi khi nó về nhà thì sao, tôi phải làm gì với nó để không có lần tiếp theo?

Thịnh

Tôi 43 tuổi, ly dị vợ và có con trai 3 tuổi đang sống với mẹ. Tôi là một đối tác của công ty em, em 35 tuổi, chưa lập gia đình. Qua nhận xét của nhiều người và quan sát của tôi thì em có ngoại hình dễ thương, tính tình vui vẻ, hòa đồng, ăn mặc thời trang nhưng rất kín đáo và trẻ trung, năng động, không son phấn lòe loẹt. Trong công việc em rất có trách nhiệm, nhiệt tình… Nhìn chung em rất ổn.

Thời gian gần đây tôi bắt đầu có cảm tình với em, chẳng biết em có tình cảm gì với tôi không. Tôi định sẽ thổ lộ với em nhưng hôm trước trong lúc nói chuyện, tôi hỏi về việc lập gia đình, em bày tỏ quan điểm khiến tôi phải suy nghĩ, em nói: “Em mặc dù nhìn bề ngoài trẻ trung nhưng luôn ý thức mình đã 35 tuổi. Cái tuổi của em thường đàn ông sẽ ngại kết hôn vì họ sợ khó sinh con, người Việt Nam mình là vậy mà anh. Con cái thì trời cho, vì vậy em không quan trọng, không đặt nặng. Vì vậy, em muốn cưới một người có cùng quan điểm, không gây áp lực con cái lên nhau. Nếu trời thương thì cho có con, còn không thì vợ chồng đồng lòng chữa chạy, không được nữa sẽ vui vẻ sống, giữ gìn sức khỏe và cùng nhau đi du lịch. Em đã 35 tuổi rồi, không muốn kết hôn rồi sống trong dằn vặt, đau khổ cả quãng đời còn lại, trong khi vấn đề này mình có thể nhìn nhận trước được. Nếu ai có ý tìm hiểu, em sẽ bày tỏ thẳng thắn quan điểm như vậy, được thì đến, không được thì thôi, khỏi làm mất thời gian của nhau. Em đi khám rồi, nội ngoại thất em ổn nhưng còn lại là hên xui anh ơi”.

Em nói với thái độ lạc quan, vui vẻ như thế, trong khi tôi lại muốn có con. Tôi không biết em có chấp nhận người đàn ông từng có vợ và có con riêng như tôi không? Suy nghĩ của em như vậy có bình thường không? Có phụ nữ nào có suy nghĩ như em không? Tôi có nên thổ lộ tình cảm với em không? Mong các bạn tư vấn giúp. Chân thành cảm ơn.

Tùng

Thứ Hai, 25 tháng 4, 2016

Thật sự đọc hai bài của Mai xong tôi không thể ngồi yên được, hoàn cảnh Mai không khác gì tôi mấy năm trước. Chồng cũ tôi cũng ngoại tình, gái gú mà còn thích diễn vai nạn nhân rất nhập tâm. Còn cô bồ ranh mãnh, mãng xà mà đội vỏ thần tiên, đạo đức giả. Hai người đó nhắc tin cho nhau 24/24, anh ôm điện thoại không rời. Khi bị tôi phát hiện thì anh ta chối bay, rồi thề thốt. Lúc đầu tôi tha thứ, cho anh cơ hội thêm một lần nhưng tính vẫn vậy, lần này hai người đó thông minh hơn biết đề phòng, nhắn tin xong là xóa, chỉ để lại những tin giả tạo đồng nghiệp hỏi han nhau. Tôi đâm ra chán, thất vọng về anh ta, thêm bực mình cô bồ cứ lảng vảng lấy lý do đồng nghiệp gặp nhau bàn câu chuyện.

Tôi không kiếm được bằng chứng lần này nhưng biết hai kẻ đó đang qua lại với nhau nên thuê tám tử, cuối cùng cũng ra bằng chứng. Tôi đưa cho anh ta, còn khơi cả chuyện cũ ra nói (dù biết thế là hèn) thì anh ta lại giở trò cũ, hứa hẹn xin cơ hội, mở tuồng cảnh cắt tay cắt chân để chứng minh tình yêu, còn dám nói tôi hiểu lầm. Anh ta cũng dám cắt tay thật, ba lần liền nhưng tôi cũng chẳng thương. Anh ta còn nói "Em không tin thì anh chết cho em xem". Tôi không ngại nói vài câu ác ý: "Vậy thì chết thử đi, chứng minh đi" (tôi biết nói thế là ác nhưng thừa biết anh ta giỏi võ miệng chứ bản thân hèn nhát). Sau khi ly dị, bà mẹ chồng tôi đổi trắng thành đen, nói tôi bỏ anh ta theo trai, còn đem cô ta về khen lấy khen để, nói cô ta bên anh ta lúc khó khăn, buồn đau vì tôi này nọ.

Tôi không để bà ta và cái nhà đó yên. Chơi xấu thì tôi cũng chơi xấu lại, tôi thuê người đi rêu rao tiếng xấu nhà bà ta, thuê người đến nhà anh ta đánh ghen, làm um chuyện cô ta lăng nhăng, cướp chồng, anh ta tiếp cận đàn bà có chồng. Nhìn bộ dạng cả nhà đó mà tôi hả hê. Cuộc đời là vậy đó, nói chuyện đứng đắn với người như cô ta và chồng cũ của tôi thì không khác gì nước đổ đầu vịt. Tôi không thuộc tuýp biết chịu đựng, tha thứ, vị tha như một số phụ nữ khác để nhắm mắt cho qua; ly dị xong không biết mọi người thì sao chứ tôi thấy mình đẹp ra.

Tôi cũng không thể để chịu thua khoản tình yêu, hai kẻ đó về nhà chung mà tôi thì lại mẹ đơn thân một mình không được. Tôi muốn kiếm ai hơn chồng cũ vì nghĩ mình mà kiếm người kém hơn chắc chắn anh ta sẽ tự cao. Cuối cùng tôi quen một anh cả bề ngoài lẫn học thức đều hơn chồng cũ, gặp anh trong lòng thầm vui như mình trúng số đặc biệt. Mới quen nhau, chưa xác định lâu dài nhưng chúng tôi hay đi hẹn hò, anh cũng mến con tôi, chỉ có điều anh không phải người Việt nên đôi khi khó diễn tả điều mình muốn nói. Về gia đình chồng cũ tôi, từ hồi bị tôi làm nhục mặt, thêm tin tôi quen người mới gia đình đó như phát điên, cũng muốn chơi lại tôi nhưng thất bại. Tôi coi như là thắng 2-0.

Chắc do đều là kẻ ngoại tình, bội bạc, tính cách như nhau, âm mưu chất đầy, không ai kém ai nên hai người đó sống chung một năm thì bỏ, còn tôi và anh bạn trai mới càng ngày càng tiến triển, con cũng thích anh vì anh tâm lý, hay nhờ anh luyện tiếng Anh cùng. Sắp tới tôi và anh sẽ kết hôn đúng ngày sinh nhật con trai cho con vui, tôi tính sẽ mời cả anh ta nữa xem có dám đến không, chồng sắp cưới của tôi nói cũng muốn gặp anh ta để cảm ơn.

Đời là vậy, bất công với người tốt lắm, nên cách tha thứ và lặng yên mà sống giờ vô hiệu hóa, cách đó chỉ làm cho những kẻ xấu nhảy lên đầu mình ngồi thôi. Tôi khuyên Mai chân thành, hãy bỏ anh ta đi, không đáng. Nhưng trước khi đi phải trị cho hai kẻ đó một trận chứ đừng lặng lẽ sách vali đi, thế không khác gì mở đường cho cô ta vô tư ngang nhiên bước vào nhà.

Hồng

Bố tôi gần 70 tuổi, cái tuổi đáng lẽ phải được sống thanh thản và hưởng thụ. Tuy nhiên cuộc sống của ông, dưới con mắt của tôi lại vô cùng bế tắc và bất hạnh. Là con, tôi luôn cảm thấy day dứt nhưng không biết làm cách nào để giúp bố có cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc hơn. Gia đình tôi trí thức, bố mẹ đều tốt nghiệp đại học và làm việc ở cơ quan nhà nước (nay đã nghỉ hưu), hai chị em tôi cũng học đại học và có công việc ổn định. Bố tôi là người chồng, người bố tốt, không rượu chè cờ bạc, không ngoại tình, chẳng bao giờ đánh đập vợ con. Bố là người rất thông minh, tháo vát lại vô cùng chăm chỉ. Ông có thể làm được mọi việc, từ chợ búa, cơm nước, làm vườn, sửa chữa đồ dùng trong gia đình. Khi còn đi làm ông cũng có lương cao và hầu như không chi tiêu gì cho bản thân.

Bố gần như là người chồng người cha hoàn hảo. Mẹ cũng là người phụ nữ hiểu biết, hiền lành, chịu thương chịu khó, yêu chồng, thương con. Chúng tôi đều ngoan ngoãn, học giỏi, tự lập. Với nền tảng như vậy, gia đình tôi đáng lẽ phải rất hạnh phúc. Tuy nhiên, một vài điểm yếu của bố đã làm cho cuộc sống gia đình luôn ngột ngạt, nhà tôi thuộc dạng ồn ào nhất xóm vì bố mẹ thường xuyên to tiếng bởi những chuyện "nhỏ như con thỏ". Cuộc sống của bố mẹ luôn nặng nề, trong nhà ít khi có tiếng cười và bố lúc nào cũng mang vẻ mặt u ám.

Điểm yếu lớn nhất của bố là hay nghĩ xấu về người khác, ông gần như không tin trên đời này có người tốt, kể cả những người gần ông nhất là vợ con, anh em. Tôi mời đi du lịch nước ngoài, ông bảo để suy nghĩ, sau đó từ chối vì "Sợ mẹ con mày có âm mưu gì khi tao đi vắng”. Bạn cho ông mượn tiền mua nhà, ông nói với mẹ tôi: “Phải lo thu xếp mà trả sớm cho nó, trả đủ cả gốc lẫn lãi chứ nó chẳng tốt đẹp gì đâu” (thực tế bác ấy rất tốt, cho mượn và từ chối không lấy lãi).

Bố rất thương ông bà nội, nhưng không bao giờ cho ông bà nội tiền vì sợ ông bà lại đem tiền đó cho chú út. Bố cho rằng ông bà nội không thương bố, chỉ thương chú út. Bố nói chú út chẳng thương gì ông bà, chỉ lo bòn mót thôi. Đặc biệt bố hay suy diễn ra cái xấu của người khác. Có lần một người bà con của mẹ mượn tiền đã lâu chưa trả (một khoản nhỏ), khi bố hỏi thì mẹ sợ bố giận người đó nên nói đại là họ trả rồi. Sau đó bố phát hiện ra người đó chưa trả, thế là từ đó bố cho rằng mẹ là người dối trá, không thể tin được (thực tế mẹ là người rất thật thà).

Điểm yếu thứ hai của bố là quá yêu tiền, yêu đến bệnh hoạn. Bố kiếm được nhiều tiền hơn mẹ rất nhiều, nhưng tiền làm ra bố giữ, mẹ không biết là bao nhiêu. Chi tiêu trong gia đình sử dụng lương của mẹ, khi nào thiếu mẹ mới nói bố đưa thêm, nhưng cũng rất khó khăn để bố đưa thêm vì mẹ phải giải trình tại sao thiếu và khi bố đưa tiền thường mắng mẹ không biết tiết kiệm. Mà quả thật trên đời này chắc khó có ai có thể tiết kiệm được như bố. Đi đường đói bụng cũng không dám vào quán ăn bát phở, cố gắng về đến nhà vét bát cơm nguội, bảo như vậy mà an toàn.

Bố bảo mẹ mua cái gì cũng đắt (thịt, cá, rau,…) bố mua rẻ hơn vì mẹ không biết đi chợ vào lúc chập tối, người ta bán rẻ. Bố bảo mẹ hay mua những thứ không cần thiết: cây lau nhà mua làm gì, lấy giẻ rách lau cũng được; thùng rác mua làm gì, đựng rác vào túi nilông được rồi; ca múc nước mua làm gì, lấy cái chai pet cắt ra mà múc,… Những thứ nhỏ nhặt còn như vậy thì việc sửa sang nhà cửa cho khang trang đẹp đẽ là việc xa hoa không thể tưởng tượng được. Cứ như vậy, từ xưa đến giờ bố chỉ lo tích lũy tiền, không dám chi tiêu cho bản thân và gia đình, càng không dám cho ai. Tôi không biết bố giữ tiền để làm gì. Vì yêu tiền đến thế nên các con không bao giờ dám quan tâm đến tiền của bố, chúng tôi không biết bố có bao nhiêu tiền.

Điểm yếu thứ ba của bố là khó tính, hay nhăn nhó và chẳng bao giờ hài lòng với việc gì. Bố hầu như không bao giờ khen ai. Ở nơi làm việc, bố thấy ai cũng dở hơn mình (quả thật là bố rất giỏi chuyên môn) nên vô cùng bức xúc khi thấy họ được đề bạt hay nhận lương cao hơn. Ở nhà, bố không hài lòng với thành tích học tập của các con dù chúng tôi học cũng giỏi, thi đâu đậu đấy. Bố rất dễ nổi cáu, con gà nhà hàng xóm cục tác khiến ông không ngủ được cũng có thể là lý do ông gây sự với vợ con. Vì tính hay cáu gắt của ông mà suốt mấy chục năm qua gia đình tôi chưa bao giờ có một cái tết vui vẻ.

Năm nào cũng như năm nào, 30 tết là bố mẹ cãi nhau (liên quan đến chuyện dọn nhà cửa đón tết), không khí bữa ăn trong gia đình tôi cũng hiếm khi nào vui vẻ. Bữa ăn nào bố cũng thấy có những chuyện không hài lòng và bắt đầu cằn nhằn, khi thì cơm khô quá, canh nhiều quá/ít quá, khi thì rau xào chín quá, thịt kho trắng quá (ít nước hàng quá),… thậm chí ăn sớm quá hay muộn quá cũng là vấn đề. Trong bữa ăn bố thường im lặng, mặt hằm hằm, nếu mẹ con tôi có nói chuyện gì đó thì bố bảo: “Im đi, không nói không chịu được à”. Bố cũng rất bảo thủ, luôn thấy mình giỏi và chưa bao giờ nhận ra những sai sót của bản thân.

Tính bố như vậy nên khi còn sống với bố mẹ, tôi đã mong muốn thoát ly càng sớm càng tốt. Tôi tốt nghiệp đại học và chọn làm việc xa nhà, sau đó lấy chồng và sống xa bố mẹ 15 năm nay. Em tôi cũng lập gia đình và sống cùng bố mẹ, tính bố vẫn vậy, thậm chí còn khó hơn kể từ khi nghỉ hưu. Tôi thấy thương mẹ phải chịu đựng tính khí kỳ cục của bố suốt cuộc đời, nếu là tôi thì tôi đã bỏ chạy từ lâu. Nhưng mẹ là người lạc quan, vui vẻ, thường chịu đựng bố, khi nào không chịu nổi nữa mẹ vùng lên, cãi lại bố cho bõ tức, cãi xong rồi thôi, không để bụng suy nghĩ gì. Mẹ có nhiều bạn bè, tham gia nhiều hoạt động xã hội nên thấy đời vẫn vui; người đáng thương hơn lại chính là bố.

Do tính cách của bố nên ở ngoài xã hội bố không có bạn, cũng chẳng giao lưu với hàng xóm láng giềng; các chú bác bên nội cũng không ưa bố. Bố hay than thở là đời cô độc, không ai hiểu bố, vợ con thì hùa nhau thành một phe để chống lại. Tôi thường cố gắng làm chỗ để cho bố xả stress; mỗi khi bố cãi nhau với mẹ hay không hài lòng với em, bố tâm sự với tôi. Nhiều khi bố khóc bảo số phận của mình khổ thế. Tôi thấy thương bố vô cùng nhưng chẳng biết làm sao vì chính bố tự làm khổ mình.

Khi bố tâm sự với tôi, chủ yếu là nói xấu mẹ và em, nếu tôi đồng tình với ông thì ông sẽ rất vui, thấy rằng cũng có người ủng hộ. Nhưng nếu tôi không nói gì (chỉ ậm ừ nghe) hoặc phân tích, khuyên giải là ông sẽ giận, nói tôi lại đứng về phe kia. Tôi nhiều lần khuyên bố: suy nghĩ tích cực hơn, đừng tiết kiệm nữa, cứ mỗi lần như vậy ông không những không nghe mà còn nói: “Chị còn đòi khuyên tôi nữa à, chị tưởng chị là ai”. Nhiều khi tôi nghĩ bố mắc căn bệnh tâm lý nào đó nhưng không thể thuyết phục bố đi gặp bác sĩ tâm lý được. Mong các bạn cho tôi những lời khuyên để giúp bố sống vui vẻ, hạnh phúc hơn. Xin chân thành cảm ơn.

Vương Kim

Tôi và cô ấy quen nhau đến nay đã được hơn 5 năm. Cô ấy là người con gái khá xinh, rất yêu tôi, chưa bao giờ có ý định rời bỏ dù cho nhiều lần tôi có xúc phạm, lạnh nhạt, đối xử không phải, ngược lại cô ấy có tính rất hay cãi lại. Tôi cũng rất yêu và tương đối chiều bạn gái nhưng lại là người rất nóng tính, nghiêm khắc, có thể nói đúng hơn là có phần gia trưởng. Trong suốt thời gian quen nhau, yêu cũng nhiều nhưng cãi nhau không phải ít, toàn những chuyện không đâu vào đâu, nhưng tính tôi nóng, nghiêm khắc, gặp cô ấy hay cãi lại nên chuyện tranh cãi diễn ra đều đều từ tháng này sang tháng khác.

Chuyện kể ra buồn cười nhưng chẳng hiểu sao tôi lại có hành động hèn hạ đến thế. Chẳng là sáng hôm đó, tôi nhận tiền thưởng, trong lòng rất phấn khởi nên hẹn chiều cô ấy đi làm về rồi hai đứa cùng đi ăn. Lúc đi, tôi nói đùa: "Em ăn ít ít thôi, ăn nhiều như heo ấy, tốn kém quá", đang phấn khởi đùa giỡn, cô ấy bảo "Đi về, không ăn uống gì nữa, ăn uống mà tính toán này nọ". Thú thật tôi không hề tính toán gì, cũng không thích những người ky bo, với lại trong suốt thời gian quen nhau đến giờ tôi chưa hề tiếc gì cô ấy. Đang trên mây vì thành tích đạt được với số tiền thưởng hớn hở khoe bạn gái thì lời nói đó như đạp tôi xuống dưới đất, tôi cũng thấy bực nên không đi ăn nữa mà chạy xe về.

Về nhà chúng tôi lại tranh cãi chuyện đó, trong lúc tranh cãi tôi có đẩy cô ấy ra và nói hãy về đi nhưng cô ấy tiếp tục cãi rồi thách thức tôi. Trong cơn nóng giận không kiềm chế được, tôi lại tát cô ấy. Tôi rất hối hận về việc này, bản thân không phải kẻ vũ phu (tôi căm ghét những thằng đàn ông như thế) nhưng hôm đó tôi lại tát người yêu và là người vợ tương lai của mình. Tôi không biết phải làm thế nào để thoát ra cảm giác tội lỗi đó. Tôi ân hận lắm, giờ cô ấy giận và không thèm nhìn mặt tôi, cái tát có đau nhưng chắc chắn không đau bằng nỗi đau tinh thần. Tôi ước gì mình chưa từng làm như thế, ước thời gian quay trở lại để không làm việc hèn hạ, đốn mạt đó. Tôi đã khóc và cảm thấy xót xa cho cô ấy vì mình nóng nảy. Giờ tôi không biết phải làm sao, xin hãy cho tôi lời khuyên và cách nào để kiềm chế được bản tính nóng nảy đây. 

Dũng

Tôi 30 tuổi, đã tốt nghiệp đại học nhưng mở cửa hàng buôn bán chứ không làm đúng chuyên ngành kỹ thuật theo học. Tôi từng có một đời vợ năm 25 tuổi. Được một năm sau thì giữa vợ chồng xảy ra nhiều mâu thuẫn không thể hàn gắn nên đã ly hôn, chúng tôi vẫn chưa có con. Lúc đó tôi rất buồn và cô đơn nhưng chỉ cặm cụi làm ăn mà không nghĩ gì thêm về tình cảm, phần vì thất vọng về hôn nhân, phần vì mặc cảm mình đã một đời vợ. Mặc cho gia đình và họ hàng thúc giục (tôi là con trai một), tôi vẫn đi làm và tối về thỉnh thoảng tụ tập với bạn bè hoặc online nói chuyện với mọi người.

Từ đó đến nay tôi không liên lạc với vợ cũ nhưng nghe đâu cô ấy đã lấy chồng khác. Tôi cứ lặng lẽ như vậy cho đến một ngày cách đây hơn một năm tôi quen em trên mạng xã hội. Em nhỏ hơn tôi 6 tuổi, mới ra trường hệ cao đẳng, đi làm bên ngành tiếng Anh. Ban đầu chúng tôi chỉ nói chuyện như những người bạn, chia sẻ mọi chuyện trên trời dưới biển, nói chuyện với em tôi thấy rất vui, cảm nhận em là cô gái tốt, hiền lành và sống nội tâm. Chúng tôi cứ nói chuyện được vài tháng thì tôi rủ em đi uống cà phê, sau một lần từ chối em cũng nhận lời.

Rồi chúng tôi cứ như vậy cho đến một ngày tôi nhận ra mình đã thích em. Tôi ngỏ lời, em đồng ý vì cũng thích tôi. Tôi mặc cảm nên vẫn giấu em chuyện đã một đời vợ. Ở bên em tôi thấy rất bình yên, em đã đánh thức trái tim ngủ yên của tôi. Tôi rất sợ mất em, luôn kiềm chế mỗi lần bên em vì muốn giữ gìn để lỡ em không đến được với tôi thì cũng đỡ thiệt thòi. Tôi có đến nhà em chơi vài lần, cha mẹ em rất quý mến tôi. Nhà em chỉ có hai chị em, sau em còn một em gái đang đi học. Gia đình em bình thường chứ không khá bằng nhà tôi nhưng điều đó với tôi không quan trọng. Gia đình em theo đạo Thiên chúa còn nhà tôi bên đạo Phật, theo hiểu biết của tôi thì đạo bên nhà em không chấp nhận người đã ly hôn.

Lấy hết can đảm tôi thú nhận tất cả với em, em sốc và khóc nhiều làm tôi rất đau lòng. Tôi không muốn kết cục này. Vì sự gian dối của tôi mà em buồn nhưng là do tôi sợ mất em nên mới không dám nói. Em im lặng một tuần rồi lại nhắn tin nói nhớ tôi. Gia đình em biết chuyện, mẹ em buồn còn cha không thèm nhìn mặt tôi nữa. Ông tuyên bố sẽ từ mặt em nếu không chia tay với tôi. Tôi cảm nhận thấy là chuyện này không có lối thoát vì em rất sợ cha mình. Tôi không biết phải làm sao để thuyết phục gia đình em, không lẽ phải chia tay với em thật sao? Tôi đang rất rối, mọi người hãy chia sẻ với tôi. Cảm ơn mọi người đã đọc bài tâm sự này.

Huy

Tôi 26 tuổi, anh 28 tuổi, cùng quê, cả hai đều có công việc ổn định tại một thị xã trong tỉnh. Cách đây hai năm vô tình gặp gỡ tại nơi làm việc mới biết cùng quê (trước đó không biết nhau) và cả hai đang độc thân nên chúng tôi giữ liên lạc, gặp nhau thường xuyên hơn. Thời gian đó chúng tôi rất vui vẻ, hẹn nhau ăn uống, cà phê sau giờ làm việc. Anh là người rất vui tính, ít nhậu nhẹt, không hút thuốc; luôn cho tôi cảm giác vui vẻ, hạnh phúc, chiều chuộng, chăm sóc cho tôi ân cần. Tôi và anh đều có ngoại hình khá ưa nhìn (tôi là người biết chăm chút cho bản thân, làm đẹp cho mình) rồi chúng tôi yêu và tìm hiểu nhau được 4 tháng thì anh đề nghị được cưới tôi. Con gái ở độ tuổi này tôi cũng nghĩ đến chuyện lập gia đình (ba mẹ tôi cũng thúc và bên gia đình anh cũng vậy).

Tôi xuất thân từ gia đình nho giáo, kinh tế ổn định, có chút tiếng tăm trong vùng, biết nữ công gia chánh, công việc thu nhập tốt. Gia đình anh khó khăn hơn, cha mất sớm, anh sống cùng mẹ và em ruột, là lao động chính trong nhà, nuôi em vừa đỗ đại học. Thu nhập của anh khéo lắm cũng chỉ vừa đủ trang trải cho gia đình. Trước khi quen tôi anh cũng dành dụm và vay thêm để xây nhà đàng hoàng lại (thời gian tìm hiểu tôi nghe anh kể hoàn cảnh nên cảm thấy rất đáng thương và nể phục). Biết hoàn cảnh anh như vậy có nhiều người thân và bạn bè khuyên tôi suy nghĩ kỹ vì sợ tôi khổ. Tôi đã yêu anh và nghĩ đây là một người đàn ông tốt, có trách nhiệm nên mọi lời khuyên tôi đều không để tâm tới. Cuối cùng tôi cũng thuyết phục được gia đình, một phần vì lấy chồng ở gần ba mẹ cũng yên tâm. Do ở gần nhau nên vấn đề cưới hỏi cũng được hai bên bàn bạc nhanh chóng. Sau đó hai tháng chúng tôi làm đám hỏi, ba tháng sau nữa làm đám cưới.

Được sự đồng ý của hai bên, tình yêu chúng tôi lớn nhanh hơn. Tôi rất yêu anh, chăm sóc cho anh từng cái quần cái áo đẹp đẽ hơn. Anh vẫn đối xử tốt với tôi nhưng bắt đầu sau đám hỏi chúng tôi có những mâu thuẫn nhỏ. Anh có những thái độ quát mắng tôi. Sau đó anh đều xin lỗi và nói tại công việc nhiều, anh hơi nóng tính nhưng vậy thôi chứ không có ý làm tôi buồn. Tôi vẫn vui vẻ bỏ qua và khuyên anh nên kiềm chế hơn. Rồi chuẩn bị cho đám cưới chúng tôi càng phát sinh thêm nhiều bất đồng quan điểm. Thỉnh thoảng anh vẫn như thế và tôi nghĩ ai sắp cưới cũng vậy thôi nên bỏ qua. Không những vậy bao nhiêu tiền tích góp của tôi trong thời gian đi làm đều đưa anh vì biết anh khó khăn, tôi cần chia sẻ với anh. Tôi không bao giờ muốn thêm gánh nặng cho anh.

Rồi đám cưới cũng diễn ra như mong đợi nhưng đối với tôi tất cả đang bắt đầu thay đổi, tiền cưới thì trả nợ cho gia đình anh hết, vàng cưới dòng họ anh cho thì anh gợi ý đưa cho mẹ anh giữ. Đã vậy ngay đêm tân hôn, tôi đi vệ sinh thì vô tình phát hiện anh lén ra sau nhà hút thuốc, hôm sau lại mở tiệc nhậu tiếp đến say mèm. Hoá ra bấy lâu nay anh gạt tôi là không hút thuốc và ít rượu chè.

Sau đó, tôi cũng mang thai, ba mẹ tôi muốn xây nhà cho chúng tôi tại thị xã để cả hai thuận tiện cho công việc, tôi được chăm sóc tốt hơn khi mang thai (một phần tôi và anh gom vàng cưới lại còn lại ba mẹ ruột của tôi phụ, sau này có sẽ trả lại). Bên ngoài ai cũng trầm trồ rằng anh có phước mới lấy được tôi. Còn tôi thì nỗi buồn và sự bất mãn ngày càng lớn.

Trong quá trình xây nhà (do có nhiều ý kiến đan xen giữa anh và ba mẹ tôi nên có những chuyện tôi biết anh bằng mặt nhưng không bằng lòng) cộng thêm công việc nhiều anh càng hay cáu gắt với tôi hơn. Tôi mang thai anh chẳng quan tâm, có phụ giúp tôi việc nhà khi bụng to nhưng bỏ mặc tôi tự lo lắng ăn uống và chăm sóc thai nhi. Anh càng không bao giờ quan tâm tới cảm xúc của tôi. Có hôm về quê ăn đám nhậu, anh say bí tỉ rồi ngủ ở quê bỏ tôi một mình. Rồi kế hoạch sinh nở tôi cũng tự lo lấy, đến ngày đi sinh tôi còn phải xếp quần áo cho anh vào viện với tôi.

Sau khi sinh, mẹ chồng tôi ra ở cùng chăm sóc giúp. Có mẹ, anh bắt đầu lười biếng, mỗi ngày chỉ việc đi làm, hầu như không làm gì cả, quần áo mặc còn vứt lung tung. Tôi sinh mổ về anh không hỏi han hay kiểm tra vết thương của tôi một lần nào, chăm sóc con hoàn toàn một tay tôi lo. Thời gian rảnh anh có thể nằm cả ngày để xem phim đọc báo nhưng tôi nhờ tí việc ít khi nào mà anh vui vẻ giúp đỡ. Anh chẳng bao giờ tìm hiểu cách chăm sóc con hay quan tâm lo lắng gì đến tương lai của gia đình nhỏ. Đối với anh đi làm như hiện tại là đủ rồi, trong khi từ lúc đám hỏi đến nay tôi là người gửi tiền nuôi em anh khoảng 70% và nhiều chi phí này nọ cho gia đình anh. Vậy mà hôm rồi tôi mua ít quần áo mới hơn triệu thì anh quát tôi là tiêu xài hoang phí. Cả ngày chúng tôi rất ít nói chuyện, chỉ nói khi cần thiết, hiếm khi nào chia sẻ buồn vui với nhau một chuyện gì. Tôi cảm thấy cô đơn trong chính cuộc hôn nhân của mình.

Hiện giờ con tôi 3 tháng tuổi, bác sĩ dặn sau hai tháng thì sinh hoạt vợ chồng lại bình thường, thế mà anh không chạm vào tôi (ngoại hình tôi vẫn khá chuẩn, hiện tại chúng tôi ngủ riêng). Tôi biết anh đang tự xử, không nghĩ anh có người phụ nữ khác vì điện thoại và tiền bạc anh đều công khai với tôi. Tôi biết vợ chồng không gần gũi nhau trong thời gian dài sẽ khiến tình cảm nhạt đi nhưng cảm nhận thật sự anh không còn yêu tôi nữa.

Thật sự trong lòng tôi rất rối, đã thử tìm cách nói chuyện với anh nhưng biết do tính tôi hiền, hầu như lần nào cũng nhẹ nhàng góp ý kiến với anh rồi bỏ qua nên chắc sẽ không thay đổi được gì. Hiện tại tôi chỉ biết giữ gìn sức khoẻ để chăm sóc con thật tốt. Liệu những hy sinh của tôi có đáng không? Anh có là người chồng, cha tốt hay không? Liệu tôi có nên duy trì cuộc hôn nhân này không trong khi bản thân không hạnh phúc? Tôi làm như vậy có quá ích kỷ với con không?

Ngay ngày đầu tiên nhìn thấy anh hút thuốc tôi đã nghĩ đến chuyện chia tay vì cảm thấy bị lừa dối nhưng hy vọng sẽ khuyên được anh bỏ thuốc. Bây giờ dù có con nhỏ tôi nhắc đi nhắc lại nhưng anh vẫn trơ ra và thường xuyên đi nhậu hơn. Tôi hoàn toàn đủ khả năng nuôi con nhưng sợ mình ra quyết định vội vàng, sẽ phải hối hận. Tôi thật sự rất hoang mang.

Bài viết theo tháng

Xem nhiều nhất

Đối tác: