Tôi là giám đốc của một công ty lớn, lấy vợ được hai năm. Trước khi cưới một năm (lúc này tôi quen vợ sắp cưới được 8 năm) chuẩn bị làm đám cưới thì em đến. Lúc đó em 19 tuổi, là thực tập sinh ở công ty tôi. Em khá cao với nước da trắng ngần, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp (mọi người bảo em đẹp như hoa hậu, tôi cũng thấy như thế). Dù em còn trẻ nhưng việc ở công ty rất thạo, ai giao gì em cũng hoàn thành tốt, điều đó làm tôi tò mò về em. Tôi lục lại hồ sơ của em thì biết được em từng học ở trường chuyên giỏi nhất thành phố, lên đại học đi du học ở bên Anh. Thông minh, xinh đẹp là thế nhưng em rất hiền lành và khiêm tốn. Ở công ty tôi có người quen biết thân với nhà em nên tôi dò hỏi được em có nhiều người theo đuổi; có người yêu em tận vài năm nhưng em vẫn chưa đồng ý ai. Còn mấy anh nhân viên ở công ty tôi cứ kiếm cớ qua phòng em làm việc để được nhìn thấy em. Nhiều người muốn cưa cẩm nhưng sau khi biết được gia thế em (em là con gái độc nhất của một gia đình giàu có) ai cũng ái ngại.
Quá thu hút bởi em, tôi đã bắt chuyện. Đúng như lời đồn, em rất ngoan, hiền lành, giản dị nhưng cũng rất sắc sảo và tinh tế. Tôi là người cao ráo, được mọi người đánh giá là đẹp trai và có sự nghiệp vững chắc nên không thiếu các cô gái xinh đẹp theo đuổi. Dù trong 8 năm, tôi chưa bao giờ phản bội bạn gái nhưng không hiểu sao khi đứng trước em, tôi đã hoàn toàn bị đổ gục. Tôi nói dối em là chưa có bạn gái và chuyện tình cảm của tôi giữ rất kín nên ở công ty ít người biết. Chúng tôi đã có những buổi hẹn hò riêng. Em quá thánh thiện và trong sáng khiến tôi nắm tay cũng không dám. Tôi nhận ra đã yêu em rất nhiều và cảm nhận em cũng như vậy.
Khi em trở về nước ngoài, chúng tôi hứa hẹn nhau đủ điều. Tôi đã giấu nhẹm việc sắp làm đám cưới vì sợ mất em. Em làm tôi quên mất cô bạn gái - người vợ sắp cưới hồi đó. Tôi không nỡ bỏ bạn gái vì cô ấy rất hiền, sợ là sẽ không sống nổi mất. Sau này em phát hiện ra (tôi không hiểu vì sao em biết) đã gọi điện từ nước ngoài về nói chuyện với tôi. Điều làm tôi đau đớn nhất là em không hề trách móc điều gì dù tôi rất tồi tệ. Em khóc nhưng bảo sẽ trả tôi về cuộc sống cũ, xin lỗi vì đã làm người thứ ba dù tôi biết em không có lỗi. Em vẫn hiền lành và kiêu hãnh như thế. Sau đó em không bao giờ liên lạc nữa dù tôi có cố gắng gọi đến mức nào.
Giờ tôi đã lấy vợ được hai năm, vẫn làm tròn trách nhiệm của người chồng nhưng không ngày nào tôi không nghĩ đến em. Một số người ở công ty thỉnh thoảng vẫn theo dõi em và bảo em càng ngày càng xinh đẹp, vẫn chưa có bạn trai. Phải chi em xấu tính, bớt hoàn hảo đi một chút thì tôi đã không thương nhớ đến vậy. Tôi tội lỗi lắm, phải làm sao để quên em đây? Mong độc giả hãy giúp tôi.
Nhật
0 nhận xét:
Đăng nhận xét