Tối qua tôi gọi điện về cho gia đình ở Việt Nam, đã rớt nước mắt khi quyết định tháng tới về nước sẽ không về nhà, bởi tôi có một người anh còn kinh khủng hơn anh của bạn ở bài viết "Tôi phải làm sao để anh trai thức tỉnh". Tôi định viết mấy lần về chuyện gia đình rồi lại thôi nhưng giờ đây nghĩ có thể ai đó sẽ giúp giải quyết được hoặc là viết ra cho gió bay đi những ấm ức trong lòng.
Anh tôi là người bình thường, ham chơi, bỏ học từ bé, cha mẹ cho đi học nghề và vào quân ngũ; khi xuất quân thì mắc bệnh tâm thần. Ba mẹ đưa anh vào nhiều bệnh viện đến hết tiền, cuối cùng cũng giảm bớt nhưng không khỏi hoàn toàn và cho ra viện. Bác sĩ dặn nếu sống một cuộc sống lành mạnh thì bệnh sẽ không tái phát nhưng anh tôi sống ở ngoài lại rượu chè, cờ bạc, gái điếm... Hết tiền thì đầu óc anh căng thẳng, không kiềm chế được rồi chửi mắng, đe dọa ba mẹ để lấy tiền cho bằng được. Những lần khủng khiếp nhất là mẹ ngồi tay run run cầm dao tự vệ, ba suýt bị chém nếu tôi không ngăn anh vào lấy dao, nửa đêm gần 2h sáng anh gõ cửa đòi ăn mỳ tôm rồi hăm dọa giết tôi nếu mẹ không cho tiền và nhiều lần chửi ba mẹ thâu đêm suốt sáng.
Một lần ba gọi điện cho tôi bảo không thể sống chung nổi nên muốn bỏ nhà đi (tôi cũng dẫn mẹ đi chỗ khác một lần). Ba tôi trước khi đi đã nhờ công an đưa anh vào bệnh viện tâm thần ở tỉnh, hàng tháng gửi tiền nuôi. Tôi nghĩ mọi nỗi đau đã chấm dứt, nhưng người trong bệnh viện gọi cho ba nói rằng anh đòi tự tử, vì bệnh viện đã có người chết rồi nên họ không muốn bị mang tiếng xấu nữa, đòi trả anh về nhà. Thế là ba mẹ tôi quay trở về quê và tiếp tục chịu đựng ca khúc: cờ bạc ăn chơi, không làm gì, suốt ngày xin tiền, chửi bới hăm dọa của anh.
Lần trước tôi về nước, mẹ bán đất để anh mua vàng mua xe. Lần này điện thoại nói là tiền đó anh tôi cờ bạc mắc nợ và muốn xin tôi 20 triệu đồng. Anh xin một lần tôi không cho nên ép mẹ bán đất. Dù tôi có lấy tiền mình làm ra để cho người lạ đáng thương cũng không muốn cho người xấu, thậm chí là anh của mình. Càng cho thì anh càng xấu thêm nên tôi quyết định không về nhà, chỉ thuê khách sạn gặp ba mẹ. Nhưng tôi làm thế cũng sợ ba mẹ lại buồn và tôi cũng không vui.
Còn về lời hứa của các chú công an: Nếu còn một lần xảy ra án mạng (có máu) thì họ sẽ giữ anh tôi luôn. Không biết ngày nào cha mẹ tôi mới gặp máu hay chỉ biết khóc đến chết thì anh tôi mới thức tỉnh? Nếu cơ quan hay người có tâm giúp được cha mẹ tôi sống tách biệt với anh để hưởng chút vui còn lại của đời người, tôi nguyện suốt đời mang ơn và hậu tạ.
Trinh
0 nhận xét:
Đăng nhận xét