Chủ Nhật, 10 tháng 4, 2016

Anh, 15 năm rồi kể từ ngày mình gặp nhau. Tình yêu đến đẹp như màu nắng khi cả hai tới với nhau bằng sự ngây thơ, hồn nhiên, say đắm của tình đầu, của tuổi trẻ. Ngày ấy em là người có lỗi, anh đã nhiều lần níu kéo bởi tình yêu chân thành nhưng rồi những tự ái tuổi trẻ, chúng mình lạc mất nhau. Lạc nhau rồi mình vẫn cứ tìm nhau, chỉ tiếc tìm không đúng lúc mà thôi. Biết tìm nhau như thế hẳn chúng ta vẫn là một phần quan trọng lắm. Thời gian không chờ đợi, chúng ta phải lập gia đình khi tuổi không còn trẻ. Chồng em, vợ anh vẫn là người đến sau và không có một tình yêu thực sự trọn vẹn. Dẫu biết rằng trong lòng chúng ta trân quý, biết ơn họ nhưng sâu thẳm trong tim mình có điều gì lạc lối. Hơn chục năm qua, em biết mình vẫn là gì đó trong tim anh khi anh thăm hỏi em, ngồi nghe em tâm sự. Anh bên em như một người tri kỷ, không phải như người thứ 3. Anh không tìm em vì sex, vì sắc bởi từ lúc yêu vốn đã rất tầm thường, sau này em ốm yếu, xanh xao xấu xí, anh vẫn thế, nhẹ nhàng lắng nghe, chia sẻ. Em cảm nhận ngoài sự tri kỷ, anh vẫn muốn được nắm tay em, ôm em vào lòng dù em có xấu xí và bệnh tật.

Cảm ơn anh, thực sự cảm ơn. Em bên anh như cần một người bạn gần gũi, dù biết nó không chỉ là tình bạn đơn thuần bởi khi bên nhau em vui như chim sẻ, chẳng bạn nào có thể cho em cái cảm giác đó. Anh là một người bạn đặc biệt. Ngọn lửa tình yêu bùng cháy rồi lụi tàn, nhưng sức nóng của nó vẫn âm ỉ, rồi cái gì đến cũng đến, một ngày nó bùng lên dữ dội, mạnh mẽ hơn cả ngày xưa, chúng ta đã lại dành cho nhau những đam mê cháy bỏng. Anh và em nhớ nhau cuồng dại, công việc bộn bề nhưng vẫn cố gắng bên nhau dù xa xôi, thời gian ngắn ngủi. Một năm chúng ta sống trong hạnh phúc lẫn đau khổ, trong bóng tối và sự dằn vặt: tại sao chúng ta lạc lối, tại sao yêu nhau thế mà không thể từ bỏ mọi thứ để đến với nhau. Không thể phải không anh, em hiểu, anh hiểu tại sao, bởi mình còn công việc, gia đình, sự nghiệp, không ở cái tuổi trẻ để chỉ sống cho tình yêu.

Chúng ta không thể quan tâm đến nhau hàng ngày, hàng giờ, chưa kể chúng ta đang sống trong bóng tối. Em đau khổ, tự ái rồi tự nhủ: Anh không yêu em, chỉ cần em những lúc anh cần, với anh trên hết là công việc, là gia đình. Em chỉ có thể len lỏi vào nỗi nhớ của anh khi anh rảnh rỗi, sau những lo toan gia đình và công việc. Điều đó đúng mà anh, chúng ta phải có trách nhiệm với gia đình, phải cùng vợ/chồng mình chăm lo gia đình. Anh có trách nhiệm với gia đình, tận tâm với công việc, em biết điều đó nhưng vẫn nghi ngờ tình cảm của anh. Một lần thôi, trước khi buông tay, anh hãy trả lời em chân thật: Bao năm qua anh có yêu em chân thành?

Dẫu câu trả lời là gì đi nữa nó cũng không còn quan trọng, có nghĩa gì đâu khi chúng ta phải buông tay để trở về, nhưng một lần thôi hãy cho em biết. Em vẫn biết anh đến với em không vì sắc vì em không đủ xinh, còn vì sex hẳn là không anh nhỉ, bởi đàn ông không dại bỏ ra bao công sức, thời gian chỉ để thỉnh thoảng được lên giường với một người đàn bà không đẹp. Chúng ta có lỗi với họ, hãy thẳng thắn xin họ một lần tha thứ, nếu không em cũng sẵn sàng ra đi vì em không xứng đáng.

Hoa

Related Posts:

  • 32 tuổi mà tôi 'lực bất tòng tâm' trong mọi việc Tôi 32 tuổi, tuổi bắt đầu vào sự nghiệp riêng nhưng sao cứ thấy rắc rối và không lối thoát. Tôi từng suy nghĩ bỏ nhà đi hoang, hay nghĩ chuyện chết vì thấy bản thân lận đận suốt 5 năm qua bởi sự việc ngoài ý muốn (tôi không … Read More
  • Tôi chưa bao giờ ân hận khi bỏ vợ để quay lại với tình cũ Gửi vợ cũ và các bạn độc giả! Tôi viết ở bài trước không vì muốn giải thích sai lầm đã gây ra hay muốn khoe hạnh phúc của tôi và vợ hiện tại. Chuyện qua đã lâu, tôi giờ phải cố gắng làm việc để lo cho con gái và con trai của… Read More
  • Vợ sắp cưới đòi hủy hôn vì mấy cậu bạn thân tôi Tôi có vài cậu bạn đang làm ăn xa, tính cách họ rất tốt, luôn giúp đỡ bạn bè hết mình mặc đường xa, nhưng họ có tính hay đùa, đặc biệt là trêu chọc người yêu của bạn. Cũng chỉ trêu thôi chứ thực chất họ không có ác ý gì. Các… Read More
  • 32 tuổi mà tôi 'lực bất tòng tâm' trong mọi việc Tôi 32 tuổi, tuổi bắt đầu vào sự nghiệp riêng nhưng sao cứ thấy rắc rối và không lối thoát. Tôi từng suy nghĩ bỏ nhà đi hoang, hay nghĩ chuyện chết vì thấy bản thân lận đận suốt 5 năm qua bởi sự việc ngoài ý muốn (tôi không … Read More
  • Có nên lấy Việt kiều và qua Mỹ định cư Tôi 27 tuổi, tuổi mà các cụ xếp vào dạng ế. Gia đình đã mai mối cho người này người kia, họ đều rất tốt nhưng thực sự tôi không có tình cảm. Trước đó tôi được một người bạn giới thiệu cho anh Việt kiều Mỹ, lớn hơn tôi 2 tuổi… Read More

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Bài viết theo tháng

Xem nhiều nhất

Đối tác: