Tôi vốn là đứa bé được nhận nuôi từ ngày còn rất nhỏ, hay nói đúng ra, mẹ ruột đã thông qua một bà mối để trao tôi cho người mẹ nuôi hiện tại. Năm 12 tuổi, sau một tai nạn nhỏ phải xét nghiệm máu, tôi lơ ngơ không hiểu tại sao nhóm máu của mình lại không hề trùng với ai trong nhà. Tuy vậy, thắc mắc của đứa bé con mới lớn cũng chẳng mấy khi thành nỗi bận lòng lâu dài, nhất là khi nó được hợp thức hóa bởi lời đáp chắc nịch và nghe chừng rất hợp lý của mẹ tôi: “Con giống nhóm máu của… ông bà”. Tôi đã tin vào điều đó cho đến một ngày sau khi tốt nghiệp đại học, mẹ đã gọi tôi vào phòng riêng để nói tất cả bí mật. Mẹ bảo tôi đã đến tuổi trưởng thành nên cũng cần biết những sự thật quan trọng trong cuộc đời, và tự mình đưa ra quyết định cho điều đó. Vì vậy, bà cũng không cấm nếu tôi có ý định tìm lại mẹ ruột, song đâu đó trong đôi mắt bà, tôi vẫn đọc được nỗi niềm đau đáu khi nói những lời này.
Sau cuộc trò chuyện ấy, tôi nhớ mình đã trải qua rất nhiều cung bậc cảm xúc, cả hoang mang lẫn bất ngờ. Tôi bỗng trở nên ngượng ngập trước mẹ, hay để ý thái độ của mẹ với mình, thậm chí còn nghĩ ngợi về cách đối xử trước đây mà mẹ từng dành cho tôi. Dù vậy, khi nhớ về những đêm mẹ thức trông tôi ốm, chốc chốc trở mình lại thấy bàn tay mẹ vỗ lưng dỗ dành, hay những ngày mẹ dậy đi chợ sớm, nấu sẵn cho tôi những món ngon rồi mới tất tả đi làm…, tôi biết bà đã dành cho mình tình mẫu tử rất đỗi chân thành. Thậm chí khi tôi đang theo đuổi ngành du lịch với những cuộc đi dài ngày mệt mỏi, thì bên cạnh vẫn luôn có những lời động viên, khích lệ của mẹ nuôi. Biết tôi thích khám phá nên dù thấy ngành này khá cực với con gái, mẹ nuôi cũng chưa bao giờ tỏ ý ngăn cản, thậm chí còn dồn hết tình thương vào sự lo lắng, chăm chút từng bữa ăn giấc ngủ mỗi khi tôi trở về nhà. Tôi thương người mẹ nuôi của mình vô bờ nhưng vẫn cảm thấy tủi thân vì mẹ ruột chẳng thèm đoái hoài tìm đến mình.
Tôi day dứt mãi với những câu hỏi về mẹ ruột, rằng tại sao bà bỏ tôi, tại sao không đi tìm tôi? Có thứ gì đó như nỗi uất nghẹn len lỏi trong lòng, tôi không sao dứt được ý nghĩ căm hận những người đã sinh ra mình nhưng lại nỡ thẳng tay rời bỏ. Nỗi đau đó cứ bám lấy tôi cho đến một ngày, mẹ ruột đột ngột xuất hiện. Bà tìm đến tận nhà để xin nhận lại con gái. Tôi không thể quên nỗi bàng hoàng hôm ấy, xen lẫn trong những giọt nước mắt của mẹ ruột khi bà kể lại hành trình tìm tôi vất vả thế nào, bà đã hối hận ra sao, đã phải dè xẻn từng đồng trong những ngày bôn ba khổ sở, chỉ với quyết tâm phải tìm lại và bù đắp cho tôi.
Mẹ ruột hiện giờ đã trở nên giàu có nhưng vẫn sống một mình. Bà rất mong tôi sẽ dọn về ở cùng trong ngôi biệt thự sang trọng, thậm chí hứa sẽ đưa tôi lên vị trí cao trong công ty do bà làm chủ. Tôi cũng rất khó xử khi mẹ ruột không giấu nỗi hận với mẹ nuôi bởi bà nhận tôi xong đã dọn đi nơi khác, khiến mẹ lao đao suốt thời gian dài vì không thể liên lạc. Trong khi đó, mẹ nuôi cũng vì quá thương tôi – đứa con gái mà bà dành trọn tình yêu bởi không thể có con, nên mới muốn độc chiếm như vậy. Sau khi mẹ ruột ra về, mẹ nuôi lo sợ mất tôi đến mức lăn ra ốm.
Từ sau hôm ấy, tôi đã phải mất không ít thời gian ổn định tinh thần và dần mở lòng hơn với mẹ ruột. Thế nhưng, mối quan hệ giữa hai người mẹ của tôi lại ngày càng xấu đi khi mẹ ruột liên tục mong mỏi tôi dọn đến cùng bà, còn mẹ nuôi thì kiên quyết giữ tôi lại. Giữa hai người xảy ra mâu thuẫn khi mẹ nuôi cho rằng mẹ ruột đã cho con rồi nên không có quyền đòi lại, bà mới là người đã chăm sóc, nuôi nấng tôi từ nhỏ đến lớn. Còn mẹ ruột thì chỉ trích mẹ nuôi ích kỷ, đã cướp đoạt đứa con mà bà trong lúc tha phương túng quẫn phải gửi gắm vì sợ tôi đói khổ.
Tôi như kẻ đứng giữa đàng bởi nếu trở về bên mẹ ruột, tôi sẽ có chỗ dựa vật chất vững chắc, có địa vị, không còn canh cánh nỗi lo cơm áo cho cả gia đình (nhà mẹ nuôi tôi không nghèo nhưng từ khi cha nuôi lâm bệnh nặng thì kinh tế dồn hết lên vai mẹ, tiền lương của đứa sinh viên mới ra trường như tôi cũng đổ hết vào chi tiêu của cả gia đình). Thậm chí khi có tiền bạc, địa vị thì tôi còn có thể lo lắng cho mẹ nuôi được sung túc. Thế nhưng, điều mẹ nuôi trân quý nhất trên đời không phải vật chất mà chính là tôi, đứa con bà đã chăm cho từng miếng ăn giấc ngủ suốt bao năm qua.
Về phần tôi, mẹ nuôi là người thân thiết và thấu hiểu mình đến chân tơ kẽ tóc, là chỗ dựa tinh thần cho tôi trước bao nhiêu mệt mỏi của cuộc đời, làm sao tôi có thể rời bỏ? Giờ đây, tôi phải đứng giữa hai lựa chọn đau xót, một bên là người mẹ nuôi đã chăm sóc cho mình nên người và người mẹ ruột giàu có vừa mới tìm đến để cho tôi cuộc sống mà bao người mơ ước. Tôi ước ao mình có cả hai nhưng lại chỉ có thể chọn một.
Tôi đã lên mạng để xin những lời khuyên, tìm đọc những bài tâm sự của những người đồng cảnh ngộ. Tôi thấy mình giống một nhân vật trong bộ phim Hàn Quốc. Cô gái trong phim đã phải dằn vặt rất nhiều, đau khổ rất nhiều, giống như tôi hiện tại. Tuy nhiên bên cạnh cô ấy còn có một người bạn trai hết lòng yêu thương, nâng đỡ và giúp cô tìm ra lối thoát. Còn tôi chỉ đơn độc một mình giữa hai người mẹ đều cần có tôi bên cạnh. Mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Hoài
0 nhận xét:
Đăng nhận xét