Tôi là tác giả của bài viết "Ba tôi thương con dâu hơn con đẻ", chân thành cảm ơn các bạn đọc đã có những lời bình luận hay, tích cực, động viên anh em chúng tôi. Dĩ nhiên cũng có một số bạn đã nêu lên thắc mắc, có lẽ vì bài viết quá cô đọng, ngắn gọn, không rõ hết ý nên tôi xin mạn phép viết thêm một bài để trình bày đầy đủ, cặn kẽ hơn.
Có bạn đã khuyên nếu không chịu được áp lực thì tôi nên dọn ra riêng. Xin thưa rằng chuyện này tôi từng nghĩ đến nhưng không có cách nào mở miệng. Trước đây, chúng tôi chọn ở lại với ba mẹ, giờ muốn dọn ra là vì lý do gì? Nhà cửa rộng rãi, vợ rất thoải mái khi ở chung với ba mẹ chồng và không muốn ra riêng thì làm sao mở lời được? Nhà cũng không xa công ty, chẳng lẽ nói với ba vì con vừa chán vừa mệt, không muốn làm việc nhà nữa, dọn ra riêng thì con mới thoải mái nghỉ ngơi chia bớt việc cho vợ làm? Như vậy ít nhất cũng được ăn hai cái bạt tai ngay.
Cũng có một vài bạn cho rằng làm việc nhà là tốt nhưng phải chia việc bớt với vợ; đêm để vợ cho con uống sữa ba có thức canh đâu mà biết; để cho vợ phụ chăm con vì đó là thiên chức của phụ nữ. Các bạn à! Ngay từ khi mới về nhà chồng, chị dâu và vợ tôi đã rất năng nổ làm việc nhà nhưng ba không cho. Ba nói con gái siêng năng, đảm đang nhưng công việc phải để con trai ba gánh vác, các con phụ mẹ nấu ăn là quá đủ rồi. Ba biết trên đời này dù là đàn ông hay đàn bà cũng đều có người xấu, người tốt nhưng đàn ông thường nông nổi, dễ bị khích bác, sinh tật hơn đàn bà. Do đó cần phải có kỷ luật sắt để loại bỏ những mầm mống tiêu cực nảy sinh trong đầu, phần lớn do rảnh rỗi mà suy nghĩ và làm bậy. Cách tốt nhất theo ba đó là làm việc và học tập thật nhiều. Cho nên tôi và anh trai mới phải làm lụng tối tăm mặt mũi. Không chỉ làm việc nhà mình đâu, mỗi lần về nhà vợ chơi cũng phải dọn nhà cho ba mẹ vợ nữa, vì đây là lệnh của ba.
Chuyện đêm để vợ cho con uống sữa còn mình nghỉ ngơi, xin thưa với các bạn không bao giờ làm được. Bởi vì ba rất hay hỏi thăm các con hôm qua ngủ có ngon giấc không, chồng con có cho cháu ba uống sữa không, có chuẩn bị đồ cho con ăn không? Chúng tôi chưa có đứa nào dám nói sai sự thật hết, vì ba có một biệt tài là chỉ cần nhìn vào mặt và nghe trả lời là biết ngay người đối diện có nói dối hay không. Ba rất ghét những lời dối trá và sẽ trừng phạt nặng nề nên thà chịu khó thức giấc nhiều lần còn đỡ thê thảm hơn là nếm mùi bị phạt.
Về chuyện chăm con là thiên chức phụ nữ thì anh tôi đã có lần hỏi ướm thử ba. Ba bảo con cái là do ba mẹ ban cho hình hài nên về nguyên tắc, nghĩa vụ chăm sóc con giữa vợ chồng mỗi bên là 50%. Thế nhưng 9 tháng 10 ngày mang thai, đàn bà cực khổ nặng nhọc, khi sinh thì đau đớn có khi còn nguy hiểm đến tính mạng còn đàn ông sống khỏe re. Do đó công việc phải chia thành 75% cho chồng và 25% cho vợ. Con mang họ ba, không mang họ mẹ, nối dòng dõi nhà nội thay vì nhà ngoại, do đó phải tiếp tục phân chia thành 87,5% cho chồng và 12,5% cho vợ. Hai con dâu của ba đều sinh con trai nên tiếp tục được ưu tiên 93,75% cho chồng và 6,25% cho vợ. Do đó, vợ cho bú còn chúng tôi phải chăm con từ A đến Z là hợp lý rồi, còn cự nự gì nữa, muốn ăn bạt tai hả? Ba phán thêm rằng ngày nào ba còn sống trên đời, chúng tôi vẫn sẽ như vậy chứ không phải đến khi vợ hồi phục là như chim sổ lồng đâu, đừng vội mừng. Chúng tôi á khẩu trước lý luận sặc mùi toán học này của ba luôn.
Cũng cần trả lời cho một bạn có ý kiến rằng làm mẹ mà không thay tã cho con là không được, để mẹ chăm con sẽ thấy hạnh phúc hơn. Ba nói rằng những việc gì thuộc về tự nhiên thì không thể thay đổi, chúng ta bắt buộc phải tuân theo, chẳng hạn phụ nữ mang thai, sinh con, cho con bú. Tuy nhiên những điều do con người đặt ra thì đều có thể thay đổi. Cho nên không có chuyện là mẹ thì phải biết thay tã cho con. Ba cũng giặt quần áo, thay tã cho chúng tôi khi còn ẵm ngửa. Mẹ hầu như không mấy khi phải làm chuyện này cũng có sao đâu, có ảnh hưởng gì đến hòa bình thế giới đâu. Mẹ lúc nào mà chẳng hạnh phúc. Tôi giương cờ trắng đầu hàng trước trí tuệ siêu việt của ba.
Riêng về ý kiến cho rằng ba người đàn ông chúng tôi thay vì làm việc nhà thì lo kiếm tiền rồi mướn người giúp việc phục vụ mình, thưa với các bạn rằng chúng tôi đều phải lo kiếm. Tuy nhiên, quan niệm của ba là đàn ông phải biết bố trí hài hòa giữa việc công và việc tư. Nghĩa là ra ngoài làm lụng kiếm tiền là chuyện hiển nhiên, nhưng về nhà làm việc nhà cũng là chuyện bắt buộc, không có lý do thoái thác. Ba không thích thuê mướn ai vì muốn cho chúng tôi luôn có việc để động chân tay.
Anh tôi là kỹ sư xây dựng, còn tôi là kỹ sư nông nghiệp, ba đã về hưu nhưng ông cùng mẹ tôi vẫn làm ăn thêm. Chị dâu và vợ tôi tốt nghiệp đại học kinh tế và học viện ngân hàng ra làm công chức, đồng thời phụ ba mẹ tôi một tay quản lý các cơ sở kinh doanh. Tuy họ không phải làm việc nặng nhọc nhưng cũng không được ngồi không theo kiểu rảnh rỗi sinh nông nổi đâu. Ba ghét nhất là những kẻ vô công, rỗi nghề mà lại. Anh em tôi là dân khoa học kỹ thuật, thật sự không hứng thú lắm với việc kinh doanh, buôn bán nên thu nhập tuy thuộc loại khá nhưng không phải là cao ngất ngưởng. Chị dâu và vợ tôi thì lại tỏ ra mát tay, chuyện làm ăn lúc nào cũng ổn định, phát đạt nên rất được ba mẹ tôi tin tưởng.
Có lẽ vì vậy mà gần đây ba nói sẽ làm di chúc để lại tài sản chia đều cho các cháu nội (vợ chồng tôi chỉ sinh một con trai, anh chị tôi đã có một con trai và hiện tại chị dâu mang thai, siêu âm cũng lại là cu tí). Tài sản đó khi ba mẹ tôi khuất bóng sẽ do hai con dâu quản lý giùm cho cháu nội, đến khi trưởng thành thì giao lại. Chúng tôi được cho ăn học thành tài, có nghề nghiệp ổn định thì tự làm mà ăn chứ chẳng được một xu nào cả. Đã vậy mỗi tháng 1/3 thu nhập của anh em tôi phải giao cho ba để gộp vào tài sản thừa kế cho các cháu. 2/3 còn lại thì hầu hết đóng góp vào chi tiêu trong gia đình và giao cho vợ giữ để dành dụm. Chúng tôi chỉ còn một khoản nhỏ bên mình mà thôi vì ba nói đàn ông có nhiều tiền thì dễ sinh tật.
Hiện tại ba còn sống thì còn kiểm soát hai con trai được. Một ngày kia ba ra đi, nếu hai con đàng hoàng thì không nói. Rủi bị gái mê hoặc hay dính vào mấy trò đỏ đen, đem của cải mồ hôi nước mắt của ba mẹ vứt ra cửa sổ thì các cháu của ba phải nằm ngoài đường, ăn không khí mà sống à? Hai đứa con gái của ba sẽ xoay sở ra sao? Ba tin tưởng chúng tôi là con trai ba, do một tay ba đào tạo ra chắc sẽ không đến nỗi làm cho ba phải thất vọng nhưng "phòng bệnh vẫn hơn chữa bệnh". Tôi không biết các bạn nghĩ gì chứ tôi bái phục những suy nghĩ độc chiêu quá cỡ của ba luôn.
Người ta nói "gừng càng già càng cay" thật đúng trong trường hợp của ba. Ông mà đưa ra lý lẽ gì thì chúng tôi khó lòng phản bác lại được. Dù biết ba rất công tâm nhưng tôi vẫn cảm thấy ba có vẻ hơi thiên vị con dâu. Hay là vì ba có hai con trai mà không có con gái nên đâm ra thích con dâu hơn? Tôi cũng không rõ lắm nên muốn hỏi ý kiến khách quan của các bạn đọc. Xin chân thành cảm ơn!
Châu
0 nhận xét:
Đăng nhận xét