Tôi đang mang thai tháng thứ 7, nhiều tâm sự chất chứa trong lòng nhưng không biết chia sẻ với ai. Nhiều khi muốn nói với bạn bè nhưng lại sợ họ đánh giá về chồng, gia đình chồng, không muốn mang tiếng đem chuyện nhà đi kể. Tôi không chia sẻ với bố mẹ đẻ vì sợ ông bà buồn, suy nghĩ chuyện con gái, ai mà chẳng muốn con mình có được cuộc sống yên bình. Tôi luôn nghĩ sự trưởng thành và hạnh phúc của con cái chính là món quà báo hiếu lớn lao nhất dành cho bố mẹ, vì thế không cho phép mình động vào những bình yên và sự kỳ vọng đấy của ông bà.
Gia đình chồng tôi có hai anh em trai, chồng là con út, đang làm ngân hàng ở ngoài Hà Nội. Bố mẹ chồng ở dưới quê, còn anh trai chồng đã lấy vợ và làm công chức trên tỉnh. Trước khi quyết định lấy nhau, chúng tôi có quyết định góp tiền mua chung cư nhỏ. Khi ấy, phần lớn là bố mẹ đẻ tôi cho tiền và đi vay ngân hàng. Bố mẹ chồng có bán đất dưới quê và hỗ trợ phần nhỏ sau khi chúng tôi đã xin giúp đỡ hết lời. Bởi lúc đó, anh trai chồng cũng xây nhà to trên tỉnh và ông bà muốn lo cho anh chu đáo từ nhà cửa đến đồ đạc nên không muốn cho chúng tôi nhiều. Nhiều khi tôi chạnh lòng ghê gớm, dù thế nào cũng là con của bố mẹ, trong lúc chúng tôi chật vật vì vay ngân hàng, chưa kể trước khi mua nhà, chồng tôi còn phải trả nợ ngoài vì bị bạn nhờ vay hộ tiền mà không trả được.
Mọi khó khăn cũng dần được thu xếp, tôi vẫn ngày đêm đi làm miệt mài tích góp để trả nợ. Chúng tôi định kế hoạch nhưng em bé bất ngờ xuất hiện làm mọi thứ cũng càng phải tiết kiệm hơn. Có những lúc khi mang bầu, quá thèm một món ăn gì đấy, tôi chỉ biết uống nước cho qua. Sáng dậy sớm để làm đồ ăn mang đi làm, để vừa ăn sáng vừa ăn trưa cho tiết kiệm. Tết đầu tiên sau khi về nhà chồng, tôi sắm sửa đồ lễ chu đáo một chút để mang về hai quê. Tôi cũng muốn đẹp mặt chồng với bố mẹ mình. Vì thực sự bố mẹ đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều thời gian vừa qua, từ tiền mua nhà, đến tiền cưới ông bà cũng cho chúng tôi để trả nợ hết. Thế nhưng chồng tôi chỉ lo tiền về cho bố mẹ đẻ, tiền mừng tuổi cho cháu (con anh trai), chứ không đả động gì đến gia đình nhà vợ.
Dẫu biết bố mẹ tôi có chút kinh tế hơn, nhưng tình cảm và sự quan tâm là thứ vô giá. Hành động của chồng vô tình làm tôi thấy hơi tủi thân nhưng vẫn tự nhủ mình nên rộng lượng nhất có thể. Ông bà ngoại hiểu chúng tôi còn nhiều khó khăn nên không đòi hỏi gì. Hàng tháng bà vẫn đều đặn gửi gà, trứng gà, rau sạch ở quê lên để phụ giúp chúng tôi phần nào. Tôi luôn cố gắng làm tròn bổn phận của mình ở nhà chồng, từ việc quà bánh mỗi lần về thăm quê, hỏi thăm bố mẹ hay biếu tiền lễ Tết. Thế nhưng mỗi lần về, tôi chạnh lòng ghê gớm vì những câu nói của bố chồng. Vì tôi đang mang thai bé gái nên chẳng khi nào ông hỏi han. Ông luôn cưng chiều và coi cháu đích tôn (con anh trai) là số một, rồi nói những câu như "Con gái là con người ta", "Đứa thứ nhất là con gái rồi mà đứa thứ hai lại con gái nữa là há mồm".
Biết rằng đi ghen với một đứa cháu bé là vô cùng ích kỷ nhưng nhiều khi bầu bí khiến tôi không khỏi chạnh lòng. Bao nhiêu thứ tốt đẹp từ tiền bạc, ông bà dành hết cho nhà anh trai chồng, đến những thứ nhỏ nhặt như con gà, quả trứng ông bà cũng nói dành cho cháu đích tôn. Nhiều khi tôi chỉ biết lén lau nước mắt. Tôi biết được rằng tình cảm là thứ rất tự nhiên và không thể gượng ép, nhưng không thể không chạnh lòng vì những câu nói của bố chồng hay hành động phân biệt ra mặt của ông như vậy. Đã có lần tôi chia sẻ với chồng nhưng anh cho rằng có những cái tôi phải chấp nhận và phải rộng lượng. Vì bố anh là thế, có thiên vị con trai trưởng và cháu trưởng đã làm sao. Nếu thấy tôi có biểu hiện chạnh lòng hay buồn gì đó là anh lại nổi xung lên vì không muốn nói về bố mình hay gia đình mình như vậy.
Thực ra, tôi đâu có cần sự công bằng về tiền bạc, hay những thứ nhỏ nhặt như con gà, quả trứng. Thứ tôi cần là tình cảm, tình thương hay ít nhất sự quan tâm đến đứa con trong bụng vì bản thân và cháu đâu làm gì có lỗi với ông bà để phải phân biệt đối xử. Có những lúc còn một tuần nữa mới lĩnh lương, có 300 nghìn trong túi, chồng tuy ví còn tiền nhưng bảo chỉ đủ ăn trưa và xăng xe, lại rút luôn 200 nghìn của tôi để cho cháu trai, mẹ con tôi còn 100 nghìn tiêu trong một tuần dù đang bầu bí.
Tôi không biết phải làm gì những lúc như thế này. Đôi khi tôi tự giải tỏa cho mình bằng cách đi dạo hay vờ như không suy nghĩ nhưng càng gần ngày sinh em bé, không được sự quan tâm từ gia đình chồng khiến tôi tủi thân ghê gớm. Vợ chồng tôi lại không thể chia sẻ được với nhau, tôi hiểu động chạm đến bố mẹ là những lý do vô cùng tế nhị, nhưng chính ngay cả chồng tôi cũng vô tâm với vợ con thì mình còn mong chờ điều gì. Tôi đang rất băn khoăn, không biết mình nên làm gì và cố gắng buông bỏ những suy nghĩ ấy như thế nào. Mong mọi người hãy cho tôi những lời khuyên.
Mai
0 nhận xét:
Đăng nhận xét