Tôi là người mẹ trong bài viết "Sinh con được 20 ngày đã muốn phát điên". Cảm ơn mọi người rất nhiều khi đã dành thời gian để quan tâm chia sẻ với tôi lúc này. Có lẽ tôi quá sốt ruột và không giữ được bình tĩnh khi bỗng nhiên con trở nên như thế này, nhưng là một người mẹ tôi đau đớn vô cùng khi con quấy khóc chỉ vì cháu quá đói, mẹ thì chỉ biết khóc và cảm thấy bế tắc vô cùng. Hôm kia tôi cho cháu đi khám, bác sĩ bảo bị loét họng, có một vết loét sâu trong vòm họng và cho thuốc bôi, nhưng ở sâu quá về tôi cũng không bôi nổi. Tôi có hỏi bác sĩ xem lưỡi và nướu cháu như thế nào thì bác sĩ bảo không nấm lưỡi, chỉ hơi trắng, còn có nanh, không sao đâu. Tôi lại bế con ra về.
Từ hôm đi khám về con sợ ti mẹ, cứ vạch lên là con hãi khóc luôn rồi. Tối qua sợ cháu lả tôi cho cháu bú bình, cháu cũng mút lấy mút để như ti mẹ nhưng sữa chảy ra là cháu khóc. Rồi có lúc cháu đói mút bình ngấu nghiến xong mút tí thì lè sữa ra như kiểu không nuốt được, xong có lúc lại mút và nuốt đều được 30ml.
Có lúc tôi cảm thấy như cháu đau mồm nhưng có lúc lại cảm thấy như có ai bít đường thở khiến cháu mút sữa vào không thở được, mút vội vàng rồi dứt ra khóc như tủi thân. Tôi cứ quay vòng trong luẩn quẩn, bà ngoại không nhờ được vì bị chấn thương ở tay không bế nổi, bà nội nghỉ hưu ở nhà nhưng chỉ bế hộ lúc ăn cơm thôi. Hôm nào ăn con khóc quá thì bà trả hai mẹ con lại ôm nhau, còn đêm cháu khóc bà cũng kệ. Tôi sống chung với gia đình chồng, không có ai để nhờ nữa mà thuê người lại không có điều kiện, tôi nghỉ sinh cháu không có lương, chồng nghỉ làm chăm vợ đẻ. Cảm thấy bế tắc quá các anh chị ạ.
Thùy
0 nhận xét:
Đăng nhận xét